20250226 CDTL Chuyện Đi Rước Giặc 21 Aug 1961 Đối Thoại Giửa Chu Ân Lai Và Ung Văn Khiêm
https://digitalarchive.wilsoncenter.org/people
https://digitalarchive.wilsoncenter.org/people/ho-chi-minh-ho-chi-minh
https://digitalarchive.wilsoncenter.org/document/101105/download
https://digitalarchive.wilsoncenter.org/document/176892
August 21, 1961
Record of Conversation between
Premier Zhou Enlai and Comrade Foreign Minister Ung Van Khiem
This document was made possible with support from Henry Luce Foundation
Return after Reading
Top Secret Document 559
Foreign Ministry File
Ngày 21 tháng 8 năm 1961
Biên bản cuộc hội đàm giữa Thủ tướng Chu Ân Lai và Đồng chí Bộ trưởng
Ngoại giao Ung Văn Khiêm
Tài liệu này được thực hiện với sự hỗ trợ của Quỹ Henry Luce
Quay lại sau khi đọc
Tài liệu tuyệt mật 559
Hồ sơ Bộ Ngoại giao
Record of Conversation between Premier Zhou Enlai and Comrade Foreign
Minister Ung Van Khiem
On Chairman Ho Chi Minh Mediating the Controversy between the Soviet
Union and Albania
(Premier has yet to review and approve)
Biên bản cuộc hội đàm giữa Thủ tướng Chu Ân Lai và đồng chí Bộ
trưởng Ngoại giao Ung Văn Khiêm
Về việc Chủ tịch Hồ Chí Minh làm trung gian hòa giải tranh chấp
giữa Liên Xô và Albania
(Thủ tướng vẫn chưa xem xét và phê duyệt)
Time: 5:30 p.m., 21 August 1961
Place: Xihua Hall
Accompanying person: Vice Minister Ji Pengfei
Interpreter: Zheng [illegible]
Recorder: Ni Liyu
Địa điểm: Hội trường Xihua
Người đi cùng: Thứ trưởng Kỷ Bằng Phi
Người phiên dịch: Trịnh [không đọc được]
Người ghi âm: Ni Liyu
Premier Zhou: Did you see Chairman Ho in the Soviet Union? He went to
Sochi.
Ung Van Khiem: I returned from Geneva via several fraternal countries. I
saw several embassies and in Moscow saw Chairman Ho.
Premier Zhou: When did Chairman Ho go to Sochi?
Ung Van Khiem: He went five days ago.
Premier Zhou: Did you set out from Moscow the evening before yesterday?
Thủ tướng Chu: Ông có gặp Chủ tịch Hồ ở Liên
Xô không? Ông ấy đã đến Sochi.
Ung Văn Khiêm: Tôi đã trở về từ Geneva qua một số nước anh
em. Tôi đã gặp một số đại sứ quán và gặp Chủ tịch Hồ ở Moscow.
Thủ tướng Chu: Chủ tịch Hồ đã đến Sochi khi nào?
Ung Văn Khiêm: Ông ấy đã đến đó năm ngày trước.
Thủ tướng Chu: Ông đã khởi hành từ Moscow vào tối
hôm kia phải không?
Ung Van Khiem: I set out from the Soviet Union on the 19th and arrived
here in Beijing yesterday at 3 o'clock in the afternoon.
Premier Zhou: Did you leave Geneva after Comrade Hoang Van Hoan arrived
there?
Ung Van Khiem: We met in Moscow. Comrade Xuan Thuy at present has gone
from Geneva to Moscow to convalesce. Is Comrade Chen Yi well?
Premier Zhou: He is fine. He is now in Shanghai and may return here
tomorrow. Are you leaving tomorrow?
Ung Van Khiem: I will not be able to see him. Chairman Ho went to Sochi
after arriving in Moscow. He originally had planned to go to Tirana and later
did not go.
Ung Văn Khiêm: Tôi khởi hành từ Liên Xô vào ngày 19 và đến Bắc Kinh vào
3 giờ chiều hôm qua.
Thủ tướng Chu: Ông có rời Geneva sau khi đồng chí Hoàng
Văn Hoan đến đó không?
Ung Văn Khiêm: Chúng ta đã gặp nhau ở Moscow. Hiện tại, đồng chí Xuân
Thủy đã từ Geneva đến Moscow để dưỡng bệnh. Đồng chí Trần Nghị có khỏe không?
Thủ tướng Chu: Ông ấy khỏe. Hiện ông ấy đang ở
Thượng Hải và có thể sẽ trở về đây vào ngày mai. Ông sẽ rời đi vào ngày mai
chứ?
Ung Văn Khiêm: Tôi sẽ không thể gặp ông ấy. Chủ tịch Hồ đã
đến Sochi sau khi đến Moscow. Ban đầu, ông ấy
đã định đến Tirana nhưng sau đó đã không đi.
Premier Zhou: I have not yet received any news from Albania. I would like
to ask you to convey what Chairman Ho and I discussed to Comrade Pham Van Dong.
Chairman Ho came very suddenly. We did not know of it in advance. At that time,
Comrade Pham Van Dong arrived in the morning, and Chairman Ho arrived in the
afternoon. We did not expect them to arrive so quickly. Comrade [Liu] Shaoqi
and I talked with him on the 13th. We asked Chairman Ho if it had been him who
had taken the initiative to go to Europe to mediate the dispute between Albania
and the Soviet Union Ho, or had the Soviet Union proposed it. Chairman Ho said
that he had done it on his own initiative. Chairman Ho said that he had made
the proposal and obtained the agreement of the Communist Party of the Soviet
Union (CPSU) Central Committee. At that time, he had not yet received an answer
from the Albanian Labor Party Central Committee. He then set out. Our view at
that time was that Chairman Ho meant well, and at the time it was necessary to
do so, but the method required examination.
Thủ tướng Chu: Tôi vẫn chưa nhận được tin tức gì từ
Albania. Tôi muốn nhờ ngài chuyển lời Chủ
tịch Hồ và tôi đã thảo luận với đồng chí Phạm Văn Đồng. Chủ tịch
Hồ đến rất đột ngột. Chúng tôi không biết trước. Lúc đó, đồng chí Phạm
Văn Đồng đến vào buổi sáng, còn Chủ tịch Hồ đến vào buổi chiều.
Chúng tôi không ngờ họ đến nhanh như vậy. Đồng chí Lưu Thiếu
Kỳ và tôi đã nói chuyện với ông ấy vào ngày 13. Chúng tôi hỏi Chủ
tịch Hồ rằng chính ông là người chủ động sang châu Âu để làm trung gian hòa
giải tranh chấp giữa Albania và Liên Xô hay Liên
Xô nhờ giúp. Chủ tịch Hồ nói rằng ông đã tự mình chủ động làm như vậy. Chủ
tịch Hồ nói rằng ông đã đưa ra đề nghị và được Ban Chấp hành Trung ương
Đảng Cộng sản Liên Xô (CPSU) đồng ý. Lúc đó, ông vẫn chưa nhận được câu trả lời
từ Ban Chấp hành Trung ương Đảng Lao động Albania. Sau đó, ông lên
đường. Quan điểm của chúng tôi lúc đó là Chủ tịch Hồ có ý tốt, và vào
thời điểm đó cần phải làm như vậy, nhưng phương pháp thì cần phải xem xét.
We also encountered such an affair last year. Last year relations between
China and the Soviet Union were very unpleasant, and there was a serious
controversy over principles. At that time, Chairman Ho, too, was anxious to
mediate. Chairman Ho at that time sought out Comrade Shaoqi, thinking that it
would be good to have both Comrade Shaoqi and [Nikita] Khrushchev come to him
and bring them together. We said to him at that time that he had a good heart
but that his method was incorrect. Following a day and a half of controversy,
we found a way out. The Soviet Union in the statement took out three points
that we could not accept. Out of consideration, we talked over the 20th [CPSU]
Congress and found a means of a compromise. As a result, a day and a half later
Chinese and Soviet party delegations met to resolve the issue. That day,
Comrade Shaoqi informed Chairman Ho that his heart was good, but that his
method was not appropriate.
Năm ngoái chúng tôi cũng gặp phải một vụ việc như vậy. Năm ngoái quan hệ
giữa Trung Quốc và Liên Xô rất không vui, và có một cuộc tranh cãi nghiêm trọng
về nguyên tắc. Vào thời điểm đó, Chủ tịch Hồ cũng rất muốn làm trung
gian. Chủ tịch Hồ lúc đó đã tìm đến Đồng chí Thiếu Kỳ, nghĩ rằng sẽ tốt
nếu cả Đồng chí Thiếu Kỳ và [Nikita] Khrushchev đến gặp ông ấy và
đưa họ lại với nhau. Chúng tôi đã nói với ông ấy vào thời điểm đó rằng ông ấy
có tấm lòng tốt nhưng phương pháp của ông ấy không đúng. Sau một ngày rưỡi
tranh cãi, chúng tôi đã tìm ra cách thoát ra. Liên Xô trong tuyên bố đã loại bỏ ba điểm mà chúng tôi
không thể chấp nhận. Theo cân nhắc, chúng tôi đã thảo luận về Đại hội
[CPSU] lần thứ 20 và tìm ra biện pháp thỏa hiệp. Kết quả là, một ngày
rưỡi sau, các đoàn đại biểu đảng Trung Quốc và Liên Xô đã họp để giải quyết vấn
đề. Ngày hôm đó, Đồng chí Thiếu Kỳ đã thông báo với Chủ
tịch Hồ rằng tấm lòng của ông ấy tốt, nhưng phương pháp của ông ấy không phù
hợp.
The reason was that he understand neither the situation concerning the
controversy between the Chinese and Soviet parties nor the seriousness of the
issue. The two sides later worked out a compromise, achieving a relatively good
result. Chairman Ho this time asked us our views. We said again that his heart
was good but that this matter was more serious than the Sino-Soviet issue and
that mediation was very difficult. At that time, we felt that Chairman Ho did
not listen to our view. Chairman Ho and I have known each other for 40 years. I
said that if a young man and woman do not want to fall in love, if you insist
on bringing them together in a room, is it possible that this is then marriage?
This is feudal. It is necessary first to understand the situation and, after
making preparations, only then can one have some results. Chairman Ho
understands less about the Albanian-Soviet situation than he does about that
between China and the Soviet Union. This is the first issue.
Lý do là ông không hiểu tình hình liên quan đến cuộc tranh cãi giữa hai
đảng Trung Quốc và Liên Xô cũng như tính nghiêm trọng của vấn đề. Sau đó, hai
bên đã đưa ra một sự thỏa hiệp, đạt được kết quả tương đối tốt. Lần này, Chủ
tịch Hồ hỏi ý kiến của chúng tôi. Chúng tôi lại nói rằng ông ấy có thiện
chí nhưng vấn đề này nghiêm trọng hơn vấn đề Trung-Xô và việc hòa giải rất khó
khăn. Lúc đó, chúng tôi cảm thấy Chủ tịch Hồ không lắng nghe ý kiến
của chúng tôi. Chủ tịch Hồ và tôi đã biết nhau 40 năm. Tôi nói rằng
nếu một chàng trai và một cô gái trẻ không muốn yêu nhau, nếu bạn nhất quyết
đưa họ vào một căn phòng, thì liệu đây có phải là hôn nhân không? Đây là chế độ
phong kiến. Trước tiên cần phải hiểu tình hình và sau khi chuẩn bị, chỉ khi đó
mới có thể có một số kết quả. Chủ tịch Hồ hiểu ít về tình hình Albania-Liên Xô hơn là về
tình hình giữa Trung Quốc và Liên Xô. Đây là vấn đề đầu
tiên.
The second issue is that one must understand that the controversy between
Albania and the Soviet Union is even more difficult to resolve than that
between China and the Soviet Union. Because the CPSU and the Communist Party of
China are two large parties, and China and the Soviet Union are both large
countries, the issue of one fearing the other does not arise. Everything is a
controversy over principles. One can always find a means to a solution. The
relationship between the Soviet Union and Albania historically is that of a
large party versus a small one and a party relationship of father and son, with
the CPSU laying down the law. In the past two years the Albanian Party has not
been listening and the CPSU has been very dissatisfied and so wants to punish
it.
Vấn đề thứ hai là người ta phải
hiểu rằng tranh chấp giữa Albania và Liên Xô thậm chí
còn khó giải quyết hơn tranh chấp giữa Trung Quốc và Liên Xô. Bởi vì Đảng Cộng
sản Liên Xô và Đảng Cộng sản Trung Quốc là hai đảng lớn, và Trung Quốc và Liên
Xô đều là những nước lớn, nên vấn đề bên này sợ bên kia không phát sinh. Mọi
thứ đều là tranh chấp về nguyên tắc. Người ta luôn có thể tìm ra cách giải
quyết. Mối quan hệ giữa Liên Xô và Albania về mặt lịch sử là
mối quan hệ giữa một đảng lớn đấu với một đảng nhỏ như mối quan hệ cha con, với
việc Đảng Cộng sản Liên Xô đặt ra luật lệ. Trong hai năm qua, Đảng Albania đã không lắng nghe
và Đảng Cộng sản Liên Xô rất bất mãn và vì vậy muốn trừng phạt.
We have difficulty imagining that such a large party as that of the
Soviet Union would be modest towards such a small party as that of Albania and
would think of gently resolving the issue. On the contrary, Khrushchev may use
Chairman Ho’s going to Europe to give him another ticket and, further, ask to
punish Albania. At the last meeting in Moscow of the Warsaw Pact, the CPSU
wanted to expel the Albanian Labor Party and gained the support of the six
[other] European countries and Mongolia. We are very concerned about this
situation. They are thinking to use Uncle Ho to put pressure on Albania. I am
afraid that it will be very difficult to resolve the relations between the
Soviet Union and Albania.
Chúng ta khó có thể tưởng tượng được một đảng lớn như Liên Xô lại khiêm
tốn với một đảng nhỏ như Albania và sẽ nghĩ đến việc giải quyết vấn đề một cách
nhẹ nhàng. Ngược lại, Khrushchev có thể lợi dụng
việc Chủ tịch Hồ sang châu Âu để trao cho ông ta một tấm vé khác và hơn
nữa, yêu cầu trừng phạt Albania. Tại cuộc họp gần
đây nhất ở Moscow của Khối Hiệp ước Warsaw, Đảng Cộng sản Liên Xô muốn trục
xuất Đảng Lao động Albania và giành được sự
ủng hộ của sáu nước Châu Âu [khác] và Mông Cổ. Chúng ta rất quan ngại về tình
hình này. Họ đang nghĩ đến việc lợi dụng Bác Hồ để gây sức ép với Albania. Tôi e rằng sẽ rất
khó để giải quyết mối quan hệ giữa Liên Xô và Albania.
The third issue is the side on which lies the major responsibility for
such tension in Soviet-Albanian relations. We feel that the major
responsibility lies with the Soviet Union, not with Albania. As for why one
would say this, there are two issues that can prove it. First, in the past the
Soviet Union criticized Albania, saying that Albania caused the tensions in
relations between Albania and the Soviet Union. We feel that tensions in the
relations are an issue of attitude, dealings, and work. These issues all are on
both sides, not on one. This is an issue of contradiction among the people. It
can be resolved by talking things over and can be discussed internally.
However, two things that the Soviet Union did in regard to Albania are not an
issue of normal relations but a serious and cardinal issue of right and wrong.
Vấn đề thứ ba là bên nào chịu trách nhiệm chính cho sự căng thẳng như vậy
trong quan hệ Liên Xô-Albania. Chúng tôi cảm thấy
rằng trách nhiệm chính nằm ở Liên Xô, không phải ở Albania. Về lý do tại sao
người ta lại nói như vậy, có hai vấn đề có thể chứng minh điều đó. Đầu tiên,
trong quá khứ, Liên Xô đã chỉ trích Albania, nói rằng Albania gây ra căng thẳng
trong quan hệ giữa Albania và Liên Xô. Chúng tôi
cảm thấy rằng căng thẳng trong quan hệ là vấn đề về thái độ, cách ứng xử và
công việc. Tất cả những vấn đề này đều ở cả hai bên, không phải ở một bên. Đây
là vấn đề mâu thuẫn trong nhân dân. Nó có thể được giải quyết bằng cách nói
chuyện và có thể được thảo luận nội bộ. Tuy nhiên, hai điều mà Liên Xô đã làm
liên quan đến Albania không phải là vấn đề về quan hệ bình
thường mà là vấn đề nghiêm trọng và cốt yếu về đúng và sai.
(1) The Soviet Union withdrew eight submarines stationed in Albania from
the Dardanelles Strait and withdrew Soviet experts from Albania, including
general experts and military experts. This has weakened the force struggling
against the enemy. This is because Albania is a member country of the Warsaw
Pact. The Soviet Union has the responsibility of deploying forces in
Mediterranean seaports. At present the enemy knows that the Soviet Union has
withdrawn the submarines. Relations between Albania and the Soviet Union are
not normal, which makes the enemy happy and the comrades distressed. Regarding
this matter, we tried to persuade the Soviet Union not to withdraw, but to no
effect.
(1) Liên Xô đã rút tám tàu ngầm đồn trú tại
Albania khỏi eo biển Dardanelles và rút các chuyên
gia Liên Xô khỏi Albania, bao gồm các chuyên gia chung và chuyên
gia quân sự. Điều này đã làm suy yếu lực lượng đang đấu tranh chống lại kẻ thù.
Điều này là do Albania là một quốc gia thành viên của Khối
hiệp ước Warsaw. Liên Xô có trách nhiệm triển khai lực lượng tại các cảng biển
Địa Trung Hải. Hiện tại, kẻ thù biết rằng Liên Xô đã rút các tàu ngầm. Quan hệ
giữa Albania và Liên Xô không bình thường, điều
này khiến kẻ thù vui mừng và các đồng chí đau khổ. Về vấn đề này, chúng tôi đã
cố gắng thuyết phục Liên Xô không rút lui, nhưng vô ích.
(2) This time, at the meeting in Moscow of Warsaw Pact country first
secretaries, Albania sent a Politburo member to participate. They expelled
Albania, saying that it was not qualified to participate. We, attending as an
observer, protested this. I assume that you already knew this. We feel that,
regardless of whether or not Albania has made a thousand or ten thousand errors
in Albanian-Soviet relations, it is all an issue of relations. But the two
aforementioned steps taken are both cardinal issues of right and wrong. The
first issue has already been divulged.
(2) Lần này, tại cuộc họp ở Moscow của các bí thư thứ nhất các nước Khối
hiệp ước Warsaw, Albania đã cử một thành viên Bộ Chính trị
tham gia. Họ đã trục xuất Albania, nói rằng nước này
không đủ tư cách tham gia. Chúng tôi, với tư cách là người quan sát, đã phản
đối điều này. Tôi cho rằng các bạn đã biết điều này. Chúng tôi cảm thấy rằng,
bất kể Albania có phạm một nghìn hay mười nghìn lỗi trong quan hệ Albania-Liên Xô
hay không, thì tất cả đều là vấn đề quan hệ. Nhưng cả hai bước đã nêu ở trên
đều là những vấn đề cốt lõi về đúng và sai. Vấn đề đầu tiên đã được tiết lộ.
If the second issue is divulged, it would break apart our own forces and
weaken the struggle against the enemy, as well as make the enemy happy and the
comrades distressed. Seen from these two points, the main responsibility for
the error lies with the Soviet Union, not with Albania. Furthermore, the issues
that arose at this meeting of Warsaw Pact countries also can prove who is
afraid of whom. One cannot imagine that the Soviet Union fears Albania or that
Albania’s opposing Khrushchev undermines him. But [Enver] Hoxha and [Mehmet]
Shehu are very much afraid that the CPSU wants to pressure them and isolate
Albania. Seven of the fraternal countries oppose them. Once the people know,
tensions will arise. The seven fraternal countries are not friendly to them.
Nếu vấn đề thứ hai bị tiết lộ, nó sẽ làm tan rã lực lượng của chúng ta và
làm suy yếu cuộc đấu tranh chống lại kẻ thù, cũng như làm cho kẻ thù vui mừng
và các đồng chí đau khổ. Nhìn từ hai điểm này, trách nhiệm chính về lỗi lầm nằm
ở Liên Xô, không phải ở Albania. Hơn nữa, các vấn
đề phát sinh tại cuộc họp này của các nước Hiệp ước Warsaw cũng có thể chứng
minh ai sợ ai. Người ta không thể tưởng tượng rằng Liên Xô sợ Albania hoặc Khrushchev đối lập của Albania làm suy yếu ông ta.
Nhưng Enver Hoxha và Mehmet
Shehu rất sợ rằng CPSU muốn gây áp lực với họ và cô lập Albania. Bảy trong số các
nước anh em phản đối họ. Một khi người dân biết, căng thẳng sẽ nảy sinh. Bảy
nước anh em không thân thiện với họ.
The enemy, knowing it, will further oppress them. In particular it is
Yugoslavia that further wants to subvert Albania. This time Hoxha and Shehu,
afraid of the Soviet Union, in the end did not dare go to Moscow for the
meeting. This is very easy to understand. Therefore, we must conclude that the
error lies mainly on the side of the Soviet Union and that the error that the
Soviet Union has committed is a cardinal issue of right and wrong. Comrade
Shaoqi has said that even if Albania’s errors are a thousand or ten thousand,
still they cannot equal those two. To repeat, it is Albania that is afraid of
the Soviet Union, not the Soviet Union that is afraid of Albania.
Kẻ thù, biết điều đó, sẽ tiếp tục đàn áp họ. Đặc biệt là Nam Tư muốn tiếp
tục lật đổ Albania. Lần này Hoxha và Shehu, sợ Liên Xô, cuối
cùng không dám đến Moscow để họp. Điều này rất dễ hiểu. Vì vậy, chúng ta phải
kết luận rằng lỗi chủ yếu nằm ở phía Liên Xô và lỗi mà Liên Xô đã phạm phải là
vấn đề cốt lõi của đúng và sai. Đồng chí Thiếu Kỳ đã nói rằng ngay cả
khi lỗi của Albania là một nghìn hay mười nghìn, họ vẫn
không thể bằng hai lỗi đó. Xin nhắc lại, Albania sợ Liên Xô, chứ
không phải Liên Xô sợ Albania.
The fourth issue is, as we said to Chairman Ho, in going this time to
Europe he absolutely could not allow Khrushchev to use the prestige of Uncle Ho
to pressure Albania and force Hoxha and Shehu to go to the Soviet Union to
apologize. This is absolutely impermissible. If he did this, it would turn into
Vietnam taking the place of Khrushchev to put pressure on Albania. This should
not be something that Uncle Ho does. At that time, Chairman Ho, somewhat moved,
seems to have listened and gone. At present, according to what the Albanian
Party has made known to us, this is not the case for Chairman Ho, so please
report this situation to the Workers Party of Vietnam (WPV) Central Committee.
The Albanian Labor Party Central Committee’s telegram to the WPV was sent on
the 13th.
Vấn đề thứ tư là, như chúng tôi đã nói với Chủ tịch Hồ, khi đi
châu Âu lần này, Người tuyệt đối không thể để Khrushchev lợi dụng uy tín của
Bác Hồ để gây sức ép với Albania và buộc Hoxha và Shehu phải sang Liên Xô
để xin lỗi. Điều này là hoàn toàn không thể chấp nhận được. Nếu Người làm như
vậy, thì sẽ biến thành Việt Nam thay thế Khrushchev gây sức ép với
Albania. Đây không phải là việc mà Bác Hồ nên làm. Lúc đó, Chủ tịch
Hồ, có phần cảm động, dường như đã nghe theo và đi. Hiện nay, theo những gì
Đảng Albania đã thông báo với chúng tôi, thì Chủ
tịch Hồ không làm như vậy, vì vậy, xin hãy báo cáo tình hình này với Ban
Chấp hành Trung ương Đảng Lao động Việt Nam (WPV). Điện tín của Ban Chấp hành
Trung ương Đảng Lao động Albania gửi WPV đã được gửi
vào ngày 13.
Before Ho went to Moscow, Albania agreed to mediation and said that after
mid-November it would again invite Chairman Ho to visit Tirana. Ho, arriving on
the 14th in Moscow, saw this telegram, sought out Albania’s envoy to the Soviet
Union, and said that he would go and that he first would go to Tirana. He also
said that resolution of the issue was on the Albanian side. If so, then the
responsibility is put on Albania. At that time Albania, very nervous, quickly
responded by telegram that it did not want Chairman Ho to visit. Ho, having
received the second telegram and unable to go to Tirana, went to Sochi. We feel
that Chairman Ho did not listen to what we discussed in Beijing. Uncle Ho
pressured Albania with his own prestige. We feel sorry for Chairman Ho. Albania
is a small party. How can it bully the Soviet Union? Albania is weak and the
Soviet Union is strong.
Trước khi Hồ sang Moscow, Albania đã đồng ý làm trung
gian và nói rằng sau giữa tháng 11, họ sẽ lại mời Chủ
tịch Hồ sang thăm Tirana. Hồ sang Moscow ngày 14, thấy bức điện tín
này, tìm gặp phái viên của Albania tại Liên Xô và nói
rằng ông sẽ đi và trước tiên sẽ đến Tirana. Ông cũng nói rằng
việc giải quyết vấn đề này là do phía Albania. Nếu vậy, thì trách
nhiệm thuộc về Albania. Lúc đó, Albania rất lo lắng, đã
nhanh chóng trả lời bằng điện tín rằng họ không muốn Chủ tịch Hồ sang
thăm. Hồ nhận được bức điện tín thứ hai và không thể đến Tirana, đã đến Sochi. Chúng tôi cảm thấy
Chủ tịch Hồ không lắng nghe những gì
chúng tôi đã thảo luận ở Bắc Kinh. Bác Hồ đã gây sức ép với Albania bằng uy tín của
mình. Chúng tôi cảm thấy tiếc cho Chủ tịch Hồ. Albania là một đảng nhỏ.
Làm sao họ có thể bắt nạt Liên Xô được? Albania yếu còn Liên Xô thì
mạnh.
How can the weak bully the strong? According to the reaction of the
Albanian Party, they already feel that Chairman Ho’s going to Tirana would be
to ask Hoxha and Shehu to go to the Soviet Union to admit their error and
request punishment. How can they do that? At that time, we in Beijing said that
if Khrushchev wanted Chairman Ho to go to Tirana to request that Hoxha and
Shehu go to the Soviet Union or to another European fraternal country for a
meeting, he could not go and that it would be best to refuse. Khrushchev would
thus not readily exert pressure on Albania. We do not know whether this is the
situation for Chairman Ho or not, whether or not he wants to go to Tirana and
say that the responsibility lies with Albania. We do not know whether or not it
is true. If true, we feel very sad.
Làm sao kẻ yếu có thể bắt nạt kẻ mạnh? Theo phản ứng của Đảng Albania, họ đã cảm thấy
rằng Chủ tịch Hồ đến Tirana sẽ là yêu cầu Hoxha và Shehu đến Liên Xô để thừa
nhận lỗi lầm của họ và yêu cầu trừng phạt. Họ có thể làm như vậy bằng cách nào?
Vào thời điểm đó, chúng tôi ở Bắc Kinh đã nói rằng nếu Khrushchev muốn Chủ tịch Hồ
đến Tirana để yêu cầu Hoxha và Shehu đến Liên Xô hoặc
một quốc gia anh em châu Âu khác để họp, thì ông ấy không thể đi và tốt nhất là
nên từ chối. Do đó, Khrushchev sẽ không dễ dàng
gây áp lực lên Albania. Chúng tôi không biết liệu đây có
phải là tình huống của Chủ tịch Hồ hay không, liệu ông ấy có muốn đến
Tirana và nói rằng trách nhiệm thuộc về Albania hay không. Chúng
tôi không biết điều đó có đúng hay không. Nếu đúng, chúng tôi cảm thấy rất
buồn.
Ung Van Khiem: It is not at all like that. When in Moscow, Chairman Ho
and I talked with Vietnam’s ambassador to the Soviet Union about this issue. I
can speak a bit about this situation. Chairman Ho has a good heart. When
leaving Vietnam, he first examined the issue at the WPV Politburo. Some
Politburo comrades agreed with his going but also thought it very difficult. Ho
said that he could go speak as an old comrade, that he wanted to speak of both
“sentiment” and “reason,” and that he would speak mainly of “sentiment.” That
is because both sides were reasonable and unreasonable. In light of the
situation last time, “sentiment” also played a role.
Premier Zhou: Is it a controversy between China and the Soviet Union? It
is not the same as a situation between China and the Soviet Union.
Ung Văn Khiêm: Hoàn toàn không phải như vậy. Khi ở Moscow, Chủ
tịch Hồ và tôi đã trao đổi với Đại sứ Việt Nam tại Liên Xô về vấn đề này.
Tôi có thể nói đôi chút về tình hình này. Chủ tịch Hồ là người tốt bụng.
Khi rời Việt Nam, trước tiên ông đã xem xét vấn đề này tại Bộ Chính trị Đảng
Lao động Việt Nam. Một số đồng chí trong Bộ Chính trị đồng ý với việc ông đi
nhưng cũng cho rằng rất khó. Hồ nói rằng ông có thể đi phát biểu với tư
cách là một đồng chí cũ, rằng ông muốn nói về cả “tình cảm” và “lý trí”, và
rằng ông sẽ nói chủ yếu về “tình cảm”. Đó là vì cả hai bên đều có lý và không
có lý. Xét theo tình hình lần trước, “tình cảm” cũng đóng một vai trò.
Thủ tướng Chu: Đây có phải là một cuộc tranh cãi
giữa Trung Quốc và Liên Xô không? Nó không giống như tình hình giữa Trung Quốc
và Liên Xô.
Ung Van Khiem: Later, Chairman Ho decided to go do it and the Politburo
agreed. The WPV Central Committee sent a telegram to the embassy in Moscow to
ask the Soviet view. The Soviet Union agreed. At that time, we sent a telegram
to Albania. There was no reply from Albania. Chairman Ho assessed that Albania
would not refuse and was very anxious to depart Vietnam. His intent was not to
go first to Tirana but to go first to seek out Khrushchev. His view from start
to finish was this. When Chairman Ho went to Moscow, he still had not received
Albania's reply to Vietnam's telegram. At that time, Vietnam’s ambassador had
already gone to see Albania’s charge d’affaires. The next day, we finally
received Tirana’s reply to Vietnam’s telegram.
Ung Văn Khiêm: Sau đó, Chủ tịch Hồ Chí Minh quyết định đi và
Bộ Chính trị đồng ý. Ủy ban Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam đã gửi điện tín
đến đại sứ quán ở Moskva để hỏi ý kiến Liên Xô. Liên Xô đồng ý. Lúc đó, chúng
tôi đã gửi điện tín cho Albania. Albania không trả lời. Chủ
tịch Hồ Chí Minh đánh giá rằng Albania sẽ không từ chối và
rất muốn rời khỏi Việt Nam. Ý định của ông không phải là đi Tirana trước mà là đi tìm Khrushchev trước. Quan điểm
của ông từ đầu đến cuối là như vậy. Khi Chủ tịch Hồ Chí Minh đi Moskva,
ông vẫn chưa nhận được trả lời của Albania cho điện tín của
Việt Nam. Lúc đó, đại sứ Việt Nam đã đi gặp đại biện lâm thời Albania. Ngày hôm sau, cuối
cùng chúng tôi cũng nhận được trả lời của Tirana cho điện tín của Việt Nam.
It said that the Soviet Union’s attitude was not a Marxist-Leninist one,
that relations between the parties, the countries, and the peoples of Albania
and the Soviet Union were not good, and that the responsibility lay with the
Soviet Union. It recommended that Chairman Ho lead a Vietnamese party and
government delegation to Albania in November. At that time, Chairman Ho did not
intend to go first to Tirana. Ho went to Sochi with the intention of seeing
Khrushchev and talking with him for several days. At that time he did not
intend to request that Hoxha and Shehu go to the Soviet Union or another
European country.
Premier Zhou: This is what we say. We assess that Khrushchev will make
such a demand. The Albanian Party says that if Chairman Ho goes to Albania, he
will ask Hoxha and Shehu to go to Moscow.
Bài báo nói rằng thái độ của Liên Xô không phải là thái độ Marxist-Leninist, rằng quan hệ giữa
các đảng phái, các quốc gia và nhân dân Albania và Liên Xô không
tốt, và rằng trách nhiệm thuộc về Liên Xô. Bài báo khuyến nghị Chủ tịch Hồ
dẫn đầu một phái đoàn đảng và chính phủ Việt Nam đến Albania vào tháng 11. Vào thời điểm đó, Chủ
tịch Hồ không có ý định đến Tirana trước. Hồ đến Sochi với ý định gặp Khrushchev và nói chuyện với
ông ta trong vài ngày. Vào thời điểm đó, ông không có ý định yêu cầu Hoxha và Shehu đến Liên Xô hoặc
một quốc gia châu Âu khác.
Thủ tướng Chu: Đây là những gì chúng tôi nói. Chúng
tôi đánh giá rằng Khrushchev sẽ đưa ra yêu cầu như vậy. Đảng Albania nói rằng nếu Chủ
tịch Hồ đến Albania, ông sẽ yêu cầu Hoxha và Shehu đến Moscow.
Ung Van Khiem: After receiving Albania’s telegram, Chairman Ho asked
Albania’s charge d’affaires to come to his residence and informed Albania’s
charge d’affaires what he meant. Chairman Ho wrote another telegram, asking
whether or not he could go to Tirana. The next day, the Albanian Party
reiterated that it would invite Chairman Ho in November. It also suggested that
Chairman Ho, before going to Tirana, first talk to the fraternal parties of
Eastern Europe and then go. Chairman Ho went the next day to see Khrushchev. I
said at the time that I wondered whether or not it was necessary for the
ambassador to go. He said that it was not diplomacy and that it would be better
for one person to talk. I said that I wanted to accompany him. He did not want
that. He would go alone.
Ung Văn Khiêm: Sau khi nhận được điện tín của Albania, Chủ tịch Hồ
đã yêu cầu đại biện lâm thời Albania đến dinh thự của
mình và thông báo cho đại biện lâm thời Albania về ý định của mình.
Chủ tịch Hồ đã viết một bức điện khác, hỏi liệu ông có thể đến Tirana hay không. Ngày hôm
sau, Đảng Albania khẳng định lại rằng họ sẽ mời Chủ
tịch Hồ vào tháng 11. Họ cũng đề nghị Chủ
tịch Hồ, trước khi đến Tirana, trước tiên hãy nói
chuyện với các đảng anh em ở Đông Âu rồi mới đi. Chủ tịch Hồ đã đến gặp Khrushchev vào ngày hôm sau.
Lúc đó tôi đã nói rằng tôi tự hỏi liệu có cần thiết phải cử đại sứ đi hay
không. Ông ấy nói rằng đó không phải là ngoại giao và tốt hơn là chỉ cần một
người nói chuyện. Tôi nói rằng tôi muốn đi cùng ông ấy. Ông ấy không muốn như
vậy. Ông ấy sẽ đi một mình.
As far as I know, Ho went to Sochi to see Khrushchev twice, stay there
for five days, then return to Moscow or Beijing. He still has not returned to
Moscow. Perhaps he will return in the next few days, because he needs to return
to Vietnam before National Day. The character of Chairman Ho’s trip this time
lays particular stress on ties of friendship. He has no intention of asking
Albania to confess guilt. It may be that in passing on the message, there arose
a misunderstanding in the issue of where he would go first and go later. When
Prime Minister Pham Van Dong saw Chairman Ho this time, he also discussed this
issue. Pham said that when he saw Khrushchev, Khrushchev spent more than half
the time talking about Albania. Prime Minister Pham feels that resolving the
controversy between Albania and the Soviet Union is very difficult.
Theo tôi biết, Hồ đã đến Sochi để gặp Khrushchev hai lần, ở đó năm
ngày, sau đó trở về Moscow hoặc Bắc Kinh. Ông vẫn chưa trở về Moscow. Có lẽ ông
sẽ trở về trong vài ngày tới, vì ông cần phải trở về Việt Nam trước Ngày Quốc
khánh. Tính chất chuyến đi lần này của Chủ tịch Hồ đặc biệt nhấn mạnh
đến mối quan hệ hữu nghị. Ông không có ý định yêu cầu Albania nhận tội. Có thể
trong quá trình truyền đạt thông điệp, đã nảy sinh sự hiểu lầm trong vấn đề ông
sẽ đi đâu trước và đi đâu sau. Khi Thủ tướng Phạm Văn Đồng gặp Chủ
tịch Hồ lần này, ông cũng đã thảo luận về vấn đề này. Phạm nói rằng
khi gặp Khrushchev, Khrushchev đã dành hơn một nửa
thời gian để nói về Albania. Thủ tướng Phạm cảm
thấy rằng việc giải quyết tranh chấp giữa Albania và Liên Xô là rất
khó khăn.
Premier Zhou: They called them all types of names, and in front of us.
Albania said that Khrushchev was opportunistic. Khrushchev then called Hoxha a
pirate and all the people of Albania pirates. He also said that, “Other
fraternal countries will have as much of the Soviet Union’s food as they want.
If Albania wants food, then ask God,” and “There are things that I would give a
dog that I would not give Albania.” It is not in the least reasonable. We
cannot listen. We said to Chairman Ho that mediating this is not easy. You have
a good heart. We originally assessed that Chairman Ho’s going could temporarily
ease relations between the two sides. The current international situation
requires unity in the face of the enemy, so let us talk later about who is right.
In light of the present situation, this assessment cannot yet be realized.
Therefore, Albania is suspicious of whether or not the Soviet Union will
suggest that it wants Chairman Ho to go to Tirana and use Chairman Ho’s status
to pressure Albania.
Thủ tướng Chu: Họ gọi họ bằng đủ mọi cái tên, và
trước mặt chúng tôi. Albania nói rằng Khrushchev là kẻ cơ hội. Khrushchev sau đó gọi Hoxha là cướp biển và tất
cả người dân Albania là cướp biển. Ông ta cũng nói rằng,
"Các nước anh em khác sẽ có bao nhiêu lương thực của Liên Xô tùy thích.
Nếu Albania muốn có lương thực, hãy cầu xin
Chúa", và "Có những thứ tôi sẽ cho một con chó nhưng tôi sẽ không cho
Albania". Điều đó hoàn toàn không hợp
lý. Chúng tôi không thể lắng nghe. Chúng tôi đã nói với Chủ tịch Hồ rằng
làm trung gian điều này không dễ. Ông có một trái tim tốt. Ban đầu, chúng tôi
đánh giá rằng việc Chủ tịch Hồ ra đi có thể tạm thời làm dịu mối quan hệ
giữa hai bên. Tình hình quốc tế hiện nay đòi hỏi phải đoàn kết trước kẻ thù, vì
vậy chúng ta hãy nói sau về việc ai đúng. Xét theo tình hình hiện tại, đánh giá
này vẫn chưa thể trở thành hiện thực. Do đó, Albania nghi ngờ liệu Liên Xô có
gợi ý rằng họ muốn Chủ tịch Hồ đến Tirana và sử dụng địa vị của Chủ
tịch Hồ để gây áp lực với Albania hay không.
This is understandable. For a small country and small party, one is on
the defense at all times. Compared to Asia, you are also a small party and a
small country. If we, a large country, show you not the slightest respect, you
will feel it. Therefore, we have always stressed the need to be alert to our
own large -power chauvinism, no matter what issues you have there. For example,
Vietnam has the small Hai Ba Trung Temple. Your national heroes [the Trung
sisters] are there. If I had not at that time gone to lay a wreath, you would
not dare say that they are national heroes. When I went to lay a wreath, I said
that Ma Yuan’s invasion was wrong. I admitted the error to you. Your press has
only begun to vigorously publicize it. This is only one example. This explains
that a large country, a large party, needs at all times to be alert to whether
or not a small country, a small party, respects them. When Chairman Mao sees
Chairman Ho and Comrade Kim Il Sung, he always asks if our specialists have
made some mistakes and hopes that you will point them out.
Điều này dễ hiểu. Đối với một nước nhỏ và một đảng nhỏ, người ta luôn ở
thế phòng thủ. So với châu Á, các bạn cũng là một đảng nhỏ và một nước nhỏ. Nếu
chúng tôi, một nước lớn, không tôn trọng các bạn một chút nào, các bạn sẽ cảm
nhận được điều đó. Do đó, chúng tôi luôn nhấn mạnh đến nhu cầu phải cảnh giác
với chủ nghĩa sô vanh cường quốc lớn của chính mình, bất kể các bạn có vấn đề
gì ở đó. Ví dụ, Việt Nam có Đền thờ Hai Bà Trưng nhỏ. Các anh hùng
dân tộc của các bạn Hai Bà Trưng đều ở đó. Nếu lúc đó tôi không đến đặt vòng hoa, các bạn sẽ không dám nói rằng họ là anh hùng dân tộc. Khi tôi đến đặt vòng hoa, tôi đã nói rằng cuộc xâm lược của Mã Viện là sai. Tôi đã thừa nhận lỗi lầm với các bạn. Báo chí của các bạn chỉ
mới bắt đầu công khai mạnh mẽ về điều đó. Đây chỉ là một ví dụ. Điều này giải
thích rằng một nước lớn, một đảng lớn, cần phải luôn cảnh giác xem một nước
nhỏ, một đảng nhỏ có tôn trọng họ hay không. Khi Chủ tịch Mao gặp Chủ tịch Hồ
và Đồng chí Kim Nhật Thành, ông ấy luôn hỏi các chuyên gia của chúng tôi
có mắc lỗi nào không và hy vọng rằng các bạn sẽ chỉ ra những lỗi đó.
If a large country, a large party, unaware, says something a little
wrong, then it offends people. Therefore, in these past few years we have
constantly opposed large -power chauvinism. Lenin, too, mentioned this issue.
Then, when a small country makes a mistake, when a small country is unfriendly
towards a large country, the large one still should rally it. Last year, at the
Bucharest Conference, Comrade [Yumjaagiin] Tsedenbal also made rumors about me.
In May last year I visited Mongolia and signed the Sino-Mongolian Treaty on
Friendship and Mutual Assistance. At that time, he asked me to discuss the
international situation. I discussed international issues and emphasized that
opposition to imperialism and construction first of all requires self-reliance.
Later is the time to strive for foreign aid. Revolution is often cut off,
foreign aid does not come, and one can only rely on oneself.
Nếu một nước lớn, một đảng lớn, không biết, nói điều gì đó hơi sai, thì
điều đó sẽ xúc phạm đến nhân dân. Vì vậy, trong vài năm qua, chúng ta liên tục
phản đối chủ nghĩa sô vanh của các cường quốc lớn. Lenin cũng đã đề cập đến
vấn đề này. Sau đó, khi một nước nhỏ mắc lỗi, khi một nước nhỏ không thân thiện
với một nước lớn, thì nước lớn vẫn nên tập hợp lại. Năm ngoái, tại Hội nghị Bucharest, Đồng chí Yumjaagiin
Tsedenbal cũng đã đưa ra những tin đồn về tôi. Vào tháng 5 năm ngoái, tôi đã
đến thăm Mông Cổ và ký Hiệp ước hữu nghị và tương trợ Trung-Mông. Vào thời điểm
đó, ông ấy đã yêu cầu tôi thảo luận về tình hình quốc tế. Tôi đã thảo luận về
các vấn đề quốc tế và nhấn mạnh rằng phản đối chủ nghĩa đế quốc và xây dựng trước
hết đòi hỏi phải tự lực cánh sinh. Sau đó là thời gian để phấn đấu cho viện trợ
nước ngoài. Cách mạng thường bị cắt đứt, viện trợ nước ngoài không đến và người
ta chỉ có thể dựa vào chính mình.
Construction also has this type of situation: when a problem arises and
foreign aid does not arrive, one has to rely on oneself. It is this way not
only for a large country, but for a small country as well. We have also
discussed this point with Vietnam and Korea. At that time we were assisting
Mongolia with many projects and hope that Mongolia gradually will be able to
achieve self-reliance. We are encouraging them. Our help is auxiliary. The
decisive force is the country’s own people. At that time I gave an example,
saying that Albania had been cut off by in Europe by Yugoslavia and would have
to rely mainly on its own efforts. As a result, Tsedenbal said that I wanted to
win over Mongolia and change it into an Albania.
Xây dựng cũng có loại tình huống này: khi có vấn đề phát sinh và viện trợ
nước ngoài không đến, người ta phải tự lực cánh sinh. Đây không chỉ là cách đối
với một quốc gia lớn mà còn đối với một quốc gia nhỏ. Chúng tôi cũng đã thảo
luận về điểm này với Việt Nam và Hàn Quốc. Vào thời điểm đó, chúng tôi đang hỗ
trợ Mông Cổ trong nhiều dự án và hy vọng rằng Mông Cổ sẽ dần dần có thể tự lực
cánh sinh. Chúng tôi đang khuyến khích họ. Sự giúp đỡ của chúng tôi là phụ trợ.
Lực lượng quyết định là chính người dân của đất nước. Vào thời điểm đó, tôi đã
đưa ra một ví dụ, nói rằng Albania đã bị Nam Tư cắt đứt ở châu Âu
và sẽ phải chủ yếu dựa vào nỗ lực của chính mình. Kết quả là, Tsedenbal nói rằng tôi muốn
giành được Mông Cổ và biến nó thành một Albania.
This is, of course, starting rumors. It makes no sense and leaves people
unconvinced. Even so, we do not care, because Tsedenbal has no alternative. He
wants to gain benefit from the Soviet Union. We told Khrushchev that, in spite
of Tsedenbal’s unfriendliness towards us, we did not care. Our aid remains as
it has been. We are not withdrawing our experts. That is, unless it is due to
the expiration of worker contracts. For that, naturally, they have to return.
We mean to persuade Khrushchev not to abruptly withdraw experts and aid from
Albania. Because a small country is in a difficult position, it is necessary to
make allowances.
Ung Van Khiem: Regarding the Tsedenbal affair, I do not know whether or
not it is a language issue.
Tất nhiên, đây chỉ là khởi đầu cho tin đồn. Nó vô nghĩa và khiến mọi
người không tin. Mặc dù vậy, chúng tôi không quan tâm, vì Tsedenbal không có lựa chọn
nào khác. Ông ta muốn hưởng lợi từ Liên Xô. Chúng tôi đã nói với Khrushchev
rằng, mặc dù Tsedenbal không thân thiện
với chúng tôi, chúng tôi không quan tâm. Viện trợ của chúng tôi vẫn như cũ.
Chúng tôi không rút các chuyên gia của mình. Nghĩa là, trừ khi đó là do hết hạn
hợp đồng lao động. Vì vậy, tất nhiên, họ phải quay trở lại. Chúng tôi muốn
thuyết phục Khrushchev không đột ngột rút các chuyên gia và
viện trợ khỏi Albania. Vì một quốc gia nhỏ đang ở trong
tình thế khó khăn, nên cần phải có sự nhượng bộ.
Ung Van Khiêm: Về vụ Tsedenbal, tôi không biết đó có phải là vấn đề ngôn
ngữ hay không.
Premier Zhou: It is not a language issue. Nor is it this matter alone.
This is only an example. He branded us as disgraceful. There is no need to
discuss it here. At the time he came to talk with an attitude of complete
opposition to the Chinese Party and used this example to prove this argument.
Ung Van Khiem: Last year relations between China and the Soviet Union
were tense and the comrades were very concerned. At present, relations between
Albania and the Soviet Union are tense. I do not know what China’s attitude is
or whether they will be allowed to go on as they are now.
Thủ tướng Chu: Không phải là vấn đề ngôn ngữ. Cũng
không phải chỉ có vấn đề này. Đây chỉ là một ví dụ. Ông ta đã dán nhãn chúng ta
là đáng xấu hổ. Không cần phải thảo luận ở đây. Vào thời điểm đó, ông ta đến
nói chuyện với thái độ hoàn toàn phản đối Đảng Trung Quốc và sử dụng ví dụ này
để chứng minh cho lập luận này.
Ung Văn Khiêm: Năm ngoái, quan hệ giữa Trung Quốc và Liên Xô rất
căng thẳng và các đồng chí rất lo ngại. Hiện tại, quan hệ giữa Albania và Liên Xô cũng rất
căng thẳng. Tôi không biết thái độ của Trung Quốc là gì hoặc liệu họ có được
phép tiếp tục như hiện tại hay không.
Premier Zhou: At present we cannot rush things. There is still hope for
the original assessment. In light of the present situation, it is still early.
Conditions are not ripe. Let me repeat what I have just said. Please convey to
Comrades Le Duan and Pham Van Dong not to tell many people. It is their
decision. First, Chairman Ho has a good heart, but his manner of working
requires attention. Sometimes having a good heart and an incorrect method will
often make matters worse. Do not make arbitrary use of Uncle Ho’s prestige. Do
not let yourself be dragged down into such a vortex. On this point, Chairman Ho
does not much listen to people’s views. Chairman Ho and I have been old
comrades for 40 years. I have nothing but respect for his views, of which he
speaks frankly.
Thủ tướng Chu: Hiện tại chúng ta không thể vội
vàng. Vẫn còn hy vọng cho đánh giá ban đầu. Xét theo tình hình hiện tại, vẫn
còn sớm. Điều kiện chưa chín muồi. Tôi xin nhắc lại những gì tôi vừa nói. Xin
chuyển lời đến các đồng chí Lê Duẩn và Phạm Văn Đồng đừng nói với
nhiều người. Đó là quyết định của họ.
Thứ nhất, Chủ tịch Hồ có tấm lòng tốt,
nhưng cách làm việc của ông ấy cần phải chú ý. Đôi khi có tấm lòng tốt và
phương pháp không đúng thường sẽ làm cho mọi việc trở nên tồi tệ hơn. Đừng tùy
tiện lợi dụng uy tín của Bác. Đừng để mình bị kéo vào vòng xoáy như vậy. Về
điểm này, Chủ tịch Hồ không lắng nghe nhiều ý kiến của mọi người. Chủ
tịch Hồ và tôi là đồng chí cũ trong 40 năm. Tôi không có gì ngoài sự tôn
trọng đối với quan điểm của ông ấy, mà ông ấy nói thẳng thắn.
Second, it is very difficult to mediate relations between the Soviet
Union and Albania. Third, the main responsibility for the error lies with the
Soviet Union, not with Albania. There are two points to prove: 1. Regardless of
whether Albania has made a thousand or ten thousand mistakes, it cannot keep
pace with the Soviet Union's two errors made in fighting the enemy. 2. Albania
fears the Soviet Union; the Soviet Union does not fear Albania. The Soviet
Union wants to undermine Albania's leaders. When relations between China and
the Soviet Union have been tense, they planned to do the same against China.
The Warsaw Conference specified first secretaries to go. Albania did not dare
go, rightly so. The fraternal parties are equal and cannot refuse sending plenipotentiary
delegates.
Thứ hai, rất khó để làm trung gian cho mối
quan hệ giữa Liên Xô và Albania.
Thứ ba, trách nhiệm chính về
lỗi lầm này thuộc về Liên Xô, không phải Albania. Có hai điểm cần
chứng minh:
1. Bất kể Albania đã phạm một nghìn
hay mười nghìn lỗi lầm, họ cũng không thể theo kịp hai lỗi lầm mà Liên Xô đã
mắc phải khi chiến đấu với kẻ thù.
2. Albania sợ Liên Xô; Liên Xô
không sợ Albania. Liên Xô muốn làm suy yếu các nhà
lãnh đạo Albania. Khi quan hệ giữa Trung Quốc và Liên
Xô căng thẳng, họ đã lên kế hoạch làm điều tương tự với Trung Quốc. Hội nghị
Warsaw đã chỉ định các bí thư thứ nhất đi. Albania không dám đi, điều
đó là đúng. Các đảng anh em đều bình đẳng và không thể từ chối cử đại biểu toàn
quyền.
If the Soviet Union convened an international conference and specified
that Chairman Mao go, we would not go. We would be afraid. We would be unable
to go. Our Central Committee would not approve it. It seems as though, if we
need not worry, I would dare to go. There are many people like us. If the
Soviet Union does not recognize this, it will be unable to resolve the issue.
Fourth, the Soviet Union has already put great pressure on Albania. If one goes
to the fraternal parties and says that the Albanian Party is wrong, it would
enhance Khrushchev's prestige and make Albania more afraid, which would be
detrimental to unity. Fifth, at first I hoped that Chairman Ho would be able to
play a moderating role. In light of the present situation, it is still early.
Nếu Liên Xô triệu tập một hội nghị quốc tế và chỉ định Chủ tịch
Mao đi, chúng tôi sẽ không đi. Chúng tôi sẽ sợ. Chúng tôi
sẽ không thể đi. Ủy ban Trung ương của chúng tôi sẽ không chấp thuận. Dường
như, nếu chúng tôi không cần lo lắng, tôi sẽ dám đi. Có rất nhiều người như
chúng tôi. Nếu Liên Xô không thừa nhận điều này, họ sẽ không thể giải quyết vấn
đề.
Thứ tư, Liên Xô đã gây áp lực rất lớn lên Albania. Nếu ai đó đến các
đảng anh em và nói rằng Đảng Albania sai, điều đó sẽ làm
tăng uy tín của Khrushchev và khiến Albania sợ hãi hơn, điều
này sẽ gây bất lợi cho sự thống nhất.
Thứ năm, lúc đầu tôi hy vọng rằng Chủ tịch
Hồ có thể đóng vai trò điều tiết. Xét theo tình hình hiện tại, vẫn còn
sớm.
Just now Comrade Ung Van Khiem asked about prospects for the future. I
see it as deadlocked for a period of time. Because it is a controversy over
principle, it will not be so simple. The form that the Soviet Union has put
forth is not right. Even if it is Albania that is wrong, the Soviet Union
cannot use such a vile manner. It may still be necessary to develop, and
possible to do so. The CPSU is going to hold its 22nd Congress and after that
hold a conference of foreign ministers from socialist countries talk over the
issue of a German peace treaty. The Albanian Party is very worried, fearing
that around October Revolution Day the Soviet Union will make Albania suffer.
There is a basis to the Albanian Party’s worry. The Soviet Union at the
Bucharest Conference made us suffer. It was a sudden attack. We went to
Bucharest to congratulate the Romanian Party. No one expected them to come.
Because the Chinese Party is large, we dared to resist and dared to persevere
in the struggle for the goal of unity.
Vừa rồi đồng chí Ung Văn Khiêm có hỏi về triển vọng tương lai. Tôi
thấy bế tắc một thời gian. Vì là tranh cãi về nguyên tắc nên không đơn giản như
vậy. Hình thức Liên Xô đưa ra không đúng. Ngay cả khi Albania sai, Liên Xô cũng
không thể dùng cách đê tiện như vậy. Có lẽ vẫn cần phát triển, và có thể phát
triển được. Đảng Cộng sản Liên Xô sẽ họp Đại hội lần thứ 22, sau đó tổ chức hội
nghị ngoại trưởng các nước xã hội chủ nghĩa để thảo luận về vấn đề hiệp ước hòa
bình Đức. Đảng Albania rất lo lắng, sợ rằng vào khoảng Ngày Cách mạng Tháng Mười, Liên Xô sẽ khiến Albania đau khổ. Đảng Albania lo lắng là có cơ
sở. Liên Xô tại Hội nghị Bucharest đã khiến chúng ta
đau khổ. Đó là một cuộc tấn công bất ngờ. Chúng ta đã đến Bucharest để chúc mừng Đảng Rumani. Không ai ngờ họ
lại đến. Vì Đảng Trung Quốc lớn mạnh nên chúng ta đã dám chống cự, dám kiên trì
đấu tranh vì mục tiêu thống nhất.
It came to an end after six months of struggle, producing the Moscow
Conference Statement. This was good, and the unity of the socialist countries
grew stronger, but the Soviet Union again has turned to counter Albania. There
is also the possibility of such a thing taking place on October Revolution Day,
when the CPSU holds its 22nd Congress. But also possible is something else to
restrain its development. The struggle against the enemy is now very intense.
West Berlin is very tense. The German peace treaty is going to be signed. The
United States used the vice president’s visit to West Berlin to bring in 1,500
troops through the corridor to West Berlin. Other Western countries also said
that they would increase their troops. Such a sharp and intense situation
requires even more unanimity in foreign and domestic affairs. How can we still
quarrel? Berlin is tense. The United States continues to make trouble in Laos.
Taiwan, too, is tense. Japan’s militarization is intense. The United States
wants further control of the Congo.
Nó đã kết thúc sau sáu tháng đấu tranh, đưa ra Tuyên bố Hội nghị Moscow.
Điều này là tốt, và sự thống nhất của các nước xã hội chủ nghĩa ngày càng mạnh
mẽ hơn, nhưng Liên Xô lại quay sang chống lại Albania. Cũng có khả năng
một điều như vậy sẽ diễn ra vào Ngày Cách mạng Tháng
Mười, khi CPSU tổ chức Đại hội lần thứ 22. Nhưng cũng có thể
có điều gì đó khác kìm hãm sự phát triển của nó. Cuộc đấu tranh chống lại kẻ
thù hiện đang rất căng thẳng. Tây Berlin rất căng thẳng.
Hiệp ước hòa bình của Đức sắp được ký kết. Hoa Kỳ đã lợi dụng chuyến thăm Tây Berlin của phó tổng thống
để đưa 1.500 quân qua hành lang đến Tây Berlin. Các nước phương
Tây khác cũng nói rằng họ sẽ tăng quân. Một tình hình gay gắt và căng thẳng như
vậy đòi hỏi sự nhất trí hơn nữa trong các vấn đề đối ngoại và đối nội. Làm sao
chúng ta vẫn có thể cãi vã? Berlin đang căng thẳng.
Hoa Kỳ tiếp tục gây rắc rối ở Lào. Đài Loan cũng căng thẳng. Nhật Bản đang quân
sự hóa mạnh mẽ. Hoa Kỳ muốn kiểm soát Congo nhiều hơn nữa.
France wants further control of Algeria and Bizerte. Why do we not unite
against them? Therefore, it may also be that all is not broken. We are all
communists and should act according to Marxism-Leninism. This is how we will
try to persuade Albania to be patient and not make things even more intense. We
assess that Albania will do so. However, it would be very difficult to ask
Albania to admit error. Asking Hoxha and Shehu to go to the Soviet Union or
another country in Europe for a conference would also be impossible. A large
party, a large country, has to understand this type of situation and be
considerate of a small party, a small country. Relations between the Chinese
and Vietnamese parties are close, so we have no secrets to keep from one
another. Please convey these views to Comrade Le Duan. When Chairman Ho passes
again through Beijing, I may not be in Beijing. I would like to ask Comrade
Chen Yi again to tell him.
Ung Van Khiem: I will certainly convey to Comrade Le Duan and Comrade
Pham Van Dong the several points about which Premier Zhou has just spoken.
Pháp muốn kiểm soát Algeria và Bizerte nhiều hơn. Tại sao
chúng ta không đoàn kết chống lại họ? Do đó, cũng có thể là mọi thứ chưa ổn.
Tất cả chúng ta đều là những người cộng sản và nên hành động theo chủ nghĩa Mác-Lênin. Đây là cách chúng
ta sẽ cố gắng thuyết phục Albania kiên nhẫn và không
làm mọi thứ trở nên căng thẳng hơn. Chúng tôi đánh giá rằng Albania sẽ làm như vậy. Tuy
nhiên, sẽ rất khó để yêu cầu Albania thừa nhận sai lầm.
Yêu cầu Hoxha và Shehu đến Liên Xô hoặc một
quốc gia khác ở châu Âu để tham dự hội nghị cũng là điều không thể. Một đảng
lớn, một quốc gia lớn, phải hiểu loại tình hình này và phải cân nhắc đến một
đảng nhỏ, một quốc gia nhỏ. Mối quan hệ giữa hai đảng Trung Quốc và Việt Nam
rất gần gũi, vì vậy chúng ta không có bí mật nào để giấu nhau. Xin hãy chuyển
những quan điểm này đến đồng chí Lê Duẩn. Khi Chủ tịch Hồ lại đi
qua Bắc Kinh, tôi có thể không ở Bắc Kinh. Tôi muốn yêu cầu đồng chí Trần
Nghị một lần nữa nói với ông ấy.
Ung Văn Khiêm: Tôi chắc chắn sẽ chuyển đến đồng chí Lê Duẩn
và đồng chí Phạm Văn Đồng một số điểm mà Thủ tướng
Chu vừa nói.
On the attempts of Ho Chi Minh to mediate between Albania and the Soviet
Union.
Author(s):
Về những nỗ lực của Hồ Chí Minh nhằm làm trung
gian giữa Albania và Liên Xô.
Tác giả:
• Ung, Van Khiêm
• Zhou, Enlai
https://digitalarchive.wilsoncenter.org/people
https://digitalarchive.wilsoncenter.org/people/ho-chi-minh-ho-chi-minh
https://digitalarchive.wilsoncenter.org/document/101105/download
https://digitalarchive.wilsoncenter.org/document/176892
No comments:
Post a Comment