Monday, October 27, 2025

20251028 Cộng Đồng Tham Luận Modus Vivendi

20251028 Cộng Đồng Tham Luận Modus Vivendi


***

Dưới đây là tài liệu mật của Phạm Ngọc Thạch báo cáo cho phái đoàn Soviet tại Thủy Sĩ về việc đảng cộng sản Đông Dương bị giải tán ngày 15/12/1947 với những lý do sau đây:

-Sự nghiệp giải phóng dân tộc đã chi phối, sự nghi ngờ và mất lòng tin trên trường quốc tế

-Bị cô lập hoàn toàn, không thể duy trì bất kỳ mối quan hệ với bất kỳ đảng phái nào ở các nước khác

-Pháp tiến vào Nam Kỳ,

-Quân đội Trung Quốc chiếm đóng miền Bắc,

-Nhượng bộ bọn phản động Trung Quốc, trực tiếp hoặc gián tiếp đòi hỏi

-Đảng không ngừng đấu tranh trong điều kiện bí mật, việc giải thể Đảng không thể nào ảnh hưởng tiêu cực đến lập trường cách mạng

-Vị thế của Việt Minh rất vững chắc trong nước, chính sách của Đảng được Đảng kiểm soát hoàn toàn từ trên xuống dưới, nên đường lối chính trị của Đảng không thể bị ảnh hưởng bởi việc giải thể Đảng.

-Thành lập Nhóm Nghiên cứu Marxist, xuất bản tuần báo Sự Thật, nhật báo Cứu Quốc dưới sự lãnh đạo của Việt Minh, cho phép chủ nghĩa Marx-Lenin được truyền bá trong các nhà hoạt động và quần chúng, mặc dù về mặt chính thức Đảng không còn tồn tại.

-Giải thể Đảng chỉ mang tính hình thức, tất cả các chi bộ và tổ chức đều được chỉ thị cụ thể để tiếp tục hoạt động.

Có một điều cộng sản giặc Hồ Phạm Ngọc Thạch không dám báo cáo sự thật việc quân “Pháp tiến vào Nam Kỳ”.

Đó là việc Hồ Chí Minh đã âm thầm rước Pháp vào nước Việt qua thỏa thuận Modus Vivendi ngày 14/09/1946, báo cáo nầy ra ngày 20/9/1947, 371 ngày sau khi Modus Vivendi được ký.

Franco-Vietnam Modus Vivendi of September 14th, 1946

http://www.vietnamgear.com/modusvivendi.aspx

At final conference with French September 14, 1946, Ho Chi Minh signed joint declaration and modus vivendi and departed few hours later for Toulon to sail for Saigon.

https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1946v08/d75

20241015 CDTL Hồ Chí Minh Rước Pháp Vào Việt Nam

https://bachvietnhan.blogspot.com/2024/10/20241015-cdtl-ho-chi-minh-ruoc-phap-vao.html

20250224 CDTL Chuyện Đi Rước Giặc 24 December 1949 Hồ Chí Minh Cầu Viện Tàu Cộng 24 December 1949 với trị giá 10 triệu U.S. dollars

https://bachvietnhan.blogspot.com/2025/02/20250224-cdtl-chuyen-i-ruoc-giac-24.html

20250410 CDTL Chuyện Đi Rước Giặc 1949 Hồ Chí Minh Cầu Viện Mao Chống Pháp

https://bachvietnhan.blogspot.com/2025/04/20250410-cdtl-chuyen-i-ruoc-giac-1949.html

20250301 CDTL Chuyện Đi Rước Giặc 17 Jan 1950 Hồ Chí Minh Yêu Cầu Được Ban Giao Với Mao

https://bachvietnhan.blogspot.com/2025/02/20250301-cdtl-chuyen-i-ruoc-giac-17-jan.html

Google Translated

Ngày 15 tháng 12 năm 1947

Giải thích về việc Đảng Cộng sản Đông Dương bị giải thể năm 1945

Tài liệu này được thực hiện với sự hỗ trợ của Quỹ Leon Levy

[Được đánh dấu 'dịch từ tiếng Pháp', với ngày tháng bằng bút chì là 15-12-47, tiếp theo là dấu chấm hỏi.]

Tình hình nội bộ Đảng

Ngày 11 tháng 11 năm 1945, Đảng bị giải thể, khiến chúng tôi vô cùng tiếc nuối. Lý do giải thể:

1. Trong những năm Chiến tranh Thế giới thứ hai, vai trò của Đảng trong sự nghiệp giải phóng dân tộc đã chi phối đến mức gây ra sự nghi ngờ và mất lòng tin trên trường quốc tế.

2. Đảng bị cô lập hoàn toàn, và không thể duy trì bất kỳ mối quan hệ có hệ thống nào với bất kỳ đảng phái anh em nào ở các nước khác.

3. Việc Pháp tiến vào Nam Kỳ (Nam Kỳ), việc quân đội Trung Quốc chiếm đóng miền Bắc, việc Pháp đe dọa Đảng ta, nhằm lừa gạt Mỹ và Trung Quốc - đây là những yếu tố quyết định.

4. Sự nhượng bộ dành cho bọn phản động Trung Quốc, những kẻ trực tiếp hoặc gián tiếp đòi hỏi điều này.

5. Về mặt nội bộ, nhằm mang lại sự thống nhất dân tộc đích thực.

6.Đảng ta đã không ngừng đấu tranh trong điều kiện bí mật, ngay cả khi sự tồn tại của Đảng được quốc tế công nhận, nên việc giải thể Đảng không thể nào ảnh hưởng tiêu cực đến lập trường cách mạng hay vị thế của Đảng như một đảng tiên phong.

7. Vị thế của Việt Minh rất vững chắc trong nước, trong khi các chính sách của Đảng được Đảng kiểm soát hoàn toàn từ trên xuống dưới, nên đường lối chính trị của Đảng không thể bị ảnh hưởng bởi việc giải thể Đảng.

8. Việc thành lập Nhóm Nghiên cứu Marxist sau khi Đảng giải thể, và việc xuất bản tuần báo Sự Thật, sự tồn tại của nhật báo Cứu Quốc, cũng như sự lãnh đạo của Việt Minh, cho phép chủ nghĩa Marx-Lenin được truyền bá trong các nhà hoạt động và quần chúng, mặc dù về mặt chính thức, Đảng không còn tồn tại.

9. Việc giải thể Đảng chỉ mang tính hình thức, và chỉ được đăng ký chính thức, trong khi tất cả các chi bộ và tổ chức đều được chỉ thị cụ thể để tiếp tục hoạt động của Đảng.

Danh sách các lý do Việt Minh giải thể Đảng Cộng sản Đông Dương năm 1945.

Danh sách này do Phạm Ngọc Thạch cung cấp trong cuộc gặp với Đặc phái viên Liên Xô tại Thụy Sĩ A. G. Kulazhenkov vào tháng 9 năm 1947.

Bản tài liệu Anh Ngữ có thể tìm thấy bên dưới đây:

https://digitalarchive.wilsoncenter.org/document/explanation-dissolution-indochinese-communist-party-1945

https://digitalarchive.wilsoncenter.org/document/90530/download

https://digitalarchive.wilsoncenter.org/document/report-pham-no-mach-pham-ngoc-thach-soviet-envoy-switzerland-g-kulazhenkov

https://digitalarchive.wilsoncenter.org/document/90529/download

Ngày 20 tháng 9 năm 1947

Báo cáo của Phạm Ngọc Thạch gửi Phái viên Liên Xô tại Thụy Sĩ, A. G. Kulazhenkov

Tài liệu này được thực hiện với sự hỗ trợ của Quỹ Gia đình Blavatnik

Báo cáo của Phạm Ngọc Thạch [1] gửi Phái viên Liên Xô tại Thụy Sĩ, A. G. Kulazhenkov

Tôi đã tiếp Phạm Ngọc Thạch theo yêu cầu của ông và theo sự giới thiệu của Chủ tịch Đảng Lao động Nicole [Nicol’?]. Phạm Ngọc Thạch khai rằng ông là thành viên của chính (tà) phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa và được Bộ Chính trị Đảng Cộng sản (ĐCS) giao nhiệm vụ đi châu Âu, chủ yếu là gặp gỡ lãnh đạo Đảng Cộng sản Pháp (ĐCS). Ông đi bằng hộ chiếu Trung Quốc dưới tên doanh nhân Lin-Tay. Ông đã trình ủy nhiệm thư cho [Maurice] Thorez và [Jacques] Duclos, những người mà ông đã gặp tại Paris. Phạm Ngọc Thạch đến Thụy Sĩ với lý do điều trị bệnh lao, và từ đây ông đã vượt biên trái phép sang Pháp-Thụy Sĩ. Ông quyết định ghé thăm phái đoàn Liên Xô tại Bern để thông báo cho chúng tôi về tình hình Việt Nam Dân chủ Cộng hòa.

Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đã tiến hành chiến tranh chống Pháp từ năm 1945. Năm 1945, họ ký một hiệp định với Pháp tại Simao, theo đó Pháp sẽ công nhận Việt Nam Dân chủ Cộng hòa là một quốc gia độc lập. Tuy nhiên, vào năm 1946, Pháp chiếm đóng Nam Kỳ, vùng đất giàu có nhất cả nước, miền Nam Việt Nam. Ngày 20 tháng 11 năm 1946, các trung đoàn Pháp đổ bộ vào Bắc Việt Nam và chiếm đóng một số thành phố cảng, trả thù tàn khốc người dân địa phương. Pháp đưa ra yêu cầu chính (tà) phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa giải giáp và phá hủy các công sự, v.v., nhưng Việt Nam Dân chủ Cộng hòa không thể chấp nhận. Ngày 19 tháng 12 năm 1946, chiến tranh bắt đầu. [Sau đây là tóm tắt về sức mạnh của Pháp, với ước tính lãnh thổ do Pháp kiểm soát là "không quá 5-6% toàn bộ đất nước."]

[…] Ở Việt Nam, trên thực tế, chính (tà) phủ là cộng sản. Trong số 18 thành viên của chính (tà) phủ, mười hai người là cộng sản, mặc dù chỉ có ba người trong số họ chính thức công khai tư cách đảng viên của mình. Ở nước Cộng hòa, về mặt chính thức không có Đảng Cộng sản [CP]; nó tồn tại bất hợp pháp, mặc dù thực tế là đảng mạnh nhất trong nước. Đảng này đã chính thức bị giải tán vào năm 1945. Điều này được thực hiện nhằm tránh việc mang lại cho Việt Nam Dân chủ Cộng hòa một bản chất cộng sản được thể hiện rõ ràng và tránh gây ra phản ứng tiêu cực của Hoa Kỳ. Theo lời người đối thoại của tôi, CP có không dưới một trăm nghìn thành viên và lãnh đạo nhiều tổ chức xã hội khác nhau, bao gồm một tổ chức trẻ em gồm mười triệu người. Theo sáng kiến ​​của CP, các đảng khác đã được thành lập, trên thực tế do những người cộng sản lãnh đạo, vì tất cả các đảng đều nằm trong Việt Nam Độc lập Đồng minh (Việt Minh).

Việt Nam Cộng hòa là một nước nông nghiệp. Nông dân đã tiến hành phân phối lại ruộng đất. Vì vậy, trên thực tế, một cuộc cải cách ruộng đất đã được thực hiện, có ý nghĩa to lớn đối với đất nước.[2] Nhiệm vụ cơ bản của chính phủ hiện nay là tổ chức kháng chiến chống lại quân đội Pháp. Nhưng Việt Nam Dân chủ Cộng hòa không có vũ khí cần thiết, và chính phủ không có ngoại tệ để mua vũ khí. Quân đội cũng thiếu cán bộ lãnh đạo. Đảng Cộng sản Trung Quốc đã quyết định viện trợ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa và đang cử một nhóm công tác quân sự [huấn luyện viên quân sự]. Người đối thoại của tôi lưu ý tôi rằng người Mỹ đang ở trong "thế chờ đợi" liên quan đến Việt Nam, nhưng trong các cuộc họp với đại diện Việt Nam, họ luôn tán thành cuộc đấu tranh mà Việt Nam đang tiến hành chống lại Pháp.

Mặt khác, người Mỹ đang thực hiện một chính sách cởi mở, không chỉ đối với Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, rõ ràng là họ tính toán rằng họ có thể củng cố ảnh hưởng của mình ở Đông Nam Á theo cách này. Ví dụ, ở Xiêm, ảnh hưởng của Mỹ rất mạnh; Mỹ đã tiếp quản các lĩnh vực quan trọng nhất của nền kinh tế nước này.

Phạm Nô Mạch nhấn mạnh rằng ở Đông Nam Á, trong cuộc đấu tranh giành độc lập, các đảng cộng sản đã lớn mạnh ở một số nước, nhưng Việt Nam Dân chủ Cộng hòa có vị trí đặc biệt là trung tâm lan tỏa ảnh hưởng của cộng sản. Trên đường sang châu Âu, Phạm Nô Mạch đã có một loạt cuộc gặp gỡ với các lãnh đạo của các đảng cộng sản khác nhau. Ông đã ở các bang Mã Lai. Một Đảng Cộng sản hùng mạnh đã được thành lập ở đó, phát triển trong suốt cuộc đấu tranh chống Nhật. Đảng này chỉ có mười triệu đảng viên, nhưng ảnh hưởng của nó vô cùng quan trọng; nó sở hữu kho vũ khí bí mật chiếm được từ Nhật Bản. Điểm yếu cơ bản của đảng là không thể tổ chức quần chúng cho cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc […]

Phạm Nô Mạch đã không thể đến Indonesia. Một người am hiểu Indonesia đã thông báo với ông rằng trong Đảng Cộng sản Indonesia có những bất đồng đáng kể, do những người theo chủ nghĩa Trotsky đã thâm nhập vào đảng. Người cộng sản duy nhất trong chính phủ Indonesia là Bộ trưởng Quốc phòng, tuy nhiên chính phủ này lại bao gồm những thành phần tiến bộ, sẵn sàng chiến đấu chống lại quân xâm lược Hà Lan. [Một vài nhận xét về Miến Điện…]

Năm 1947, Đảng Cộng sản Việt Nam dự định triệu tập một hội nghị các đảng cộng sản Đông Nam Á để thiết lập quan hệ và vạch ra đường lối chung đối với đế quốc Anh-Mỹ và Pháp. Tuy nhiên, kế hoạch này đã không thể thực hiện được do chiến tranh giữa Việt Nam Dân chủ Cộng hòa và Pháp.

Trở lại vấn đề chiến tranh, Phạm Nô Mạch nói rằng chính (tà) phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đã liên hệ với [Thủ tướng Ấn Độ Jawaharlal] Nehru với yêu cầu đưa vấn đề Việt Nam ra Hội đồng Bảo an, qua đó thu hút dư luận thế giới và gây ảnh hưởng đến Pháp. Tuy nhiên, cho đến nay, Nehru vẫn chưa đưa ra bất kỳ câu trả lời nào. Việt Nam Dân chủ Cộng hòa muốn vấn đề này được đưa ra Hội đồng Bảo an; đồng thời cũng muốn được kết nạp vào Hội đồng Kinh tế và Xã hội của Liên hợp quốc. Người đối thoại của tôi đã đề cập đến lập trường của Đảng Cộng sản Pháp. Theo lời ông, phía Pháp ít quan tâm đến Việt Nam và chưa vạch ra được đường lối rõ ràng. Như ông đã nói trước đó, ông đã gặp Thorez và Duclos. Duclos nói với ông rằng Việt Nam Dân chủ Cộng hòa nên tiếp tục dồn toàn lực cho cuộc đấu tranh giải phóng và không nên nhượng bộ chủ nghĩa đế quốc Pháp. Nhưng phía Pháp đã không nghiên cứu sâu sắc vấn đề Việt Nam và không làm gì có ý nghĩa để ngăn chặn cuộc chiến tranh đế quốc Pháp chống lại Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Ở châu Âu, có một quan niệm sai lầm rằng Đảng Cộng sản Việt Nam [và Đảng Cộng sản Pháp] là một tổ chức duy nhất. Điều này không đúng và hai đảng này không liên kết với nhau. […]

[Phạm Nô Mạch đưa ra quan điểm của mình về thái độ của người Đông Nam Á đối với người Anh và người Mỹ, nói rằng người châu Á ghét họ…]

PNM đã đích thân nói chuyện với tùy viên quân sự Mỹ tại Xiêm. Ông này bày tỏ sự đồng cảm với nhân dân Việt Nam, nhưng cũng tuyên bố rằng người Mỹ không thể tham gia vào cuộc chiến và không chuẩn bị gây bất kỳ áp lực nào lên người Pháp. Mỹ cũng nói với đại diện của các nước khác bằng giọng điệu này.

Phạm Nô Mạch giải thích rằng người dân Xiêm đang nóng lòng chờ đợi phái bộ Liên Xô mở cửa. Ông ấy ngạc nhiên khi thấy người Mỹ, những người đang điều hành mọi việc ở Xiêm, lại không gây ra bất kỳ trở ngại lớn nào cho việc mở cửa quan hệ ngoại giao giữa Xiêm và Liên Xô.

Cuối cùng, ông ấy nói rằng Duclos và Thorez đã hứa sẽ thông báo cho Moskva thông qua Đại sứ quán Liên Xô tại Paris về mong muốn được đến thăm Liên Xô và đích thân báo cáo về tình hình Đông Nam Á. Ông ấy nói rằng nếu được phép đến thăm Moskva, ông ấy vẫn không muốn đóng dấu thị thực Liên Xô vào hộ chiếu, vì điều đó có thể gây nghi ngờ cho chính quyền Anh khi ông ấy trở về Việt Nam.

Tôi không hứa hẹn gì với ông ấy và chỉ cảm ơn ông ấy về thông tin của ông ấy về tình hình ở Đông Nam Á.

A. Kulazhenkov

[1] Người Nga ghi tên ông ấy là “Phạm Nô Mạch”, nhưng sự nhầm lẫn giữa tên M và T của Nga ít nhất có thể giải thích một phần điều đó.

[2] Khi nói đến “cải cách ruộng đất”, sứ thần chắc hẳn đang ám chỉ việc phân phối lại đất đai trống hoặc đất đai do các địa chủ vắng mặt nắm giữ ở các khu vực do Việt Minh kiểm soát. Ông cũng có thể đã nói về việc giảm tô cho tá điền, giai đoạn đầu của cải cách ruộng đất ở Việt Nam Dân chủ Cộng hòa.

Báo cáo về cuộc gặp với một phái viên của chính phủ Việt Minh, người đã yêu cầu Liên Xô hỗ trợ quân đội Việt Nam Dân chủ Cộng hòa trong cuộc chiến giành độc lập chống lại người Pháp. Phạm Ngọc Thạch nhấn mạnh bản chất cộng sản của chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, giải thích rằng Đảng Cộng sản chỉ bị giải tán vào năm 1945 "để tránh gây ra phản ứng tiêu cực từ phía Mỹ". Phạm cũng thảo luận về các cuộc gặp của ông với Đảng Cộng sản Pháp tại Paris, và tình hình ở các nước Đông Nam Á khác, bao gồm Mã Lai, Indonesia và Thái Lan.

https://digitalarchive.wilsoncenter.org/document/report-pham-no-mach-pham-ngoc-thach-soviet-envoy-switzerland-g-kulazhenkov

https://digitalarchive.wilsoncenter.org/document/90529/download

No comments:

Post a Comment