Friday, August 31, 2018

20180901 Bản tin biển Đông

20180901 Bản tin biển Đông


Truyền hình quốc phòng Việt Nam sáng ngày 30 tháng 8, 2018 phát toàn tiếng nước “lạ”

Ba Đặc Khu: Chỉ cần làm 3 tháng là có quyền mua nhà, đất ...ở 99 năm
Một bản tin khẩn-cấp: thận-trong trong các cuộc biểu tình
Video clip của buổi lễ:
First Vietnamese-American general takes command of US Army Japan
                                          Tư Lệnh Lục Quân Hoa Kỳ Tại Nhật Bản
                                https://www.youtube.com/watch?v=m8lTsL9UZik

                 TƯỚNG LƯƠNG XUÂN VIỆT LÀM TƯ LỆNH LỤC QUÂN MỸ TẠI NHẬT

2/9/2018 
Cùng nhau biến suy tư thành hành động  

Danlambao - Với hiểm hoạ mất nước từng bước, trước âm mưu của đảng CSVN biến Vân Đồn, Bắc Vân Phong, Phú Quốc thành đặc khu chiến lược của Tàu, mỗi người chúng ta hãy chọn cho mình một hành động thích hợp nhất để cứu nước. 

Những lời than van không cứu nỗi Vân Đồn.
Những bài viết lên án cộng sản Ba Đình bán nước không đủ để giữ Bắc Vân Phong. 

Mong chờ người khác cưu mang cơ đồ Tổ Quốc thì sẽ mất Phú Quốc.
Và Việt Nam rồi sẽ chỉ là một tiếng thở dài trong tâm tưởng.
 
Xin đừng chỉ nói không với những kẻ đã điếc vì tiếng gọi quyền lực. Xin đừng chỉ phân tích hiểm hoạ Bắc Thuộc cho những kẻ đã mù mắt bởi đồng tiền. Xin đừng chỉ lên án bằng lời với những kẻ đã bán rẻ lương tâm và nguồn cội. Đất sẽ mất và nước sẽ không còn khi tập đoàn bán nước vẫn độc quyền cai trị và buôn bán giang sơn. 

Hãy biến suy tư thành hành động hỡi các bạn đọc thân quý của Dân Làm Báo! 
  28-08-2018

Danlambao
http://danlambaovn.blogspot.co m/

CON TRAI CỦA "NGƯỜI Ở LẠI CHARLIE" VIẾT VỀ BỐ 

*LTS – Rất đông độc giả liên lạc tòa soạn, hỏi về gia cảnh cố Ðại Tá Nguyễn Ðình Bảo, người mà chúng ta đã quá quen thuộc qua nhạc phẩm “Người Ở Lại Charlie” của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh. Qua tìm hiểu, chúng tôi được biết gia đình bà quả phụ Nguyễn Ðình Bảo hiện sinh sống tại Sài Gòn.

Bà Nguyễn Ðình Bảo nay 76 tuổi, vẫn minh mẫn và khỏe mạnh. Hai ông bà có
ba người con. Trưởng nam, Nguyễn Bảo Tường, là một bác sĩ Nhi Khoa. Thứ
nữ, Nguyễn Bảo Tú, làm việc tại Tòa Lãnh Sự Anh Quốc tại Sài Gòn. Con trai út, Nguyễn Bảo Tuấn, kiến trúc sư và đang giảng dạy tại một đại học ở Sài Gòn. Dưới đây là bài viết hồi năm 2012 của anh Nguyễn Bảo Tuấn, về thân phụ mình. Tòa soạn tìm thấy bài viết này trên trang Facebook riêng của Nguyễn Bảo Tuấn, xin trân trọng giới thiệu cùng độc giả.

*Trên FB tôi thấy đại đa số thường chọn hình mình hoặc hình con mình để làm 
avatar, ít hơn một chút thì lấy hình của người yêu, vợ hoặc chồng, hoặc một hình gì đó mà mình yêu thích. Riêng tôi thì tôi lại chọn một đối tượng khác mà hình như tôi thấy chưa một ai chọn giống như tôi: Một người mà đã không giữ lời hứa với mẹ tôi.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một hoàn cảnh đầy phong ba bão táp. Cả nhà 6 người mà chỉ có một chiếc xe đạp thay phiên nhau đi, gạo thì chạy ăn từng bữa, anh trai tôi ngày ngày cứ 5 giờ sáng phải chạy lên Gò Vấp để lấy bánh đậu xanh về đi bỏ cho các tiệm bánh rồi mới về đi học trong suốt 7 năm trời, từ năm học lớp 11 đến hết năm thứ 6 Y Khoa. Khó khăn là vậy nhưng tôi vẫn trưởng thành một cách đầy kiêu hãnh.

Ðôi khi nhìn lại tôi tự hỏi là điều gì đã giúp tôi mạnh mẽ mỗi khi đương đầu với những khó khăn? Và câu trả lời là do trong huyết quản tôi vẫn đang mang một dòng máu nóng trong mình và tôi đã chịu ảnh hưởng mạnh mẽ từ người đã cho tôi dòng máu ấy: Một người mà đã không giữ lời hứa với mẹ tôi. *

*Tôi cũng không biết tại sao tôi và người đó chỉ gặp gỡ và tiếp xúc trong có vài chục ngày, chính xác là từ ngày 6 tháng 1, 1972 đến ngày 25 tháng 3, 1972, mà tôi lại luôn luôn thương mến, cảm phục, tự hào và luôn lấy người làm tấm gương soi để tôi có đủ nghị lực vượt qua mọi khó khăn. Có lẽ là do cuộc sống của người quá vĩ đại và tôi đã được thừa hưởng một phần của nó. Mặc dù khi ra đi người đã không thực hiện được một lời hứa với mẹ tôi mà cho tới bây giờ tôi vẫn hỏi: “Tại sao?” *

*Charlie, tên nghe lạ quá! *

*“ Toàn thể những địa danh nơi hốc núi, đầu rừng, cuối khe suối, tận con đường, tất cả đều bốc cháy, cháy hừng hực, cháy cực độ … Mùa Hè 1972, trên thôn xóm và thị trấn của ba miền đồng bốc cháy một thứ lửa nhân tạo, nóng hơn, mạnh hơn, tàn khốc gấp ngàn lần, vạn lần khối lửa mặt trời sát mặt … *

*Kinh khiếp hơn Ất Dậu, tàn khốc hơn Mậu Thân, cao hơn bão tố, phá nát hơn hồng thủy. *

*Mùa Hè năm 1972 – Mùa Hè máu. Mùa Hè của sự chết và tan vỡ toàn diện. *

*Nếu không có trận chiến mùa Hè năm 1972 thì cũng chẳng ai biết đến Charlie, vì đây chỉ là tên quân sự dùng để gọi một cao độ nằm trong chuỗi cao độ chập chùng vùng Tân Cảnh, Kontum. *

*Charlie, “Cải Cách” hay “C”, đỉnh núi cao không quá 900 thước trông xuống thung lũng sông Pô-Kơ và Ðường 14, đông-bắc là Tân Cảnh với mười hai cây số đường chim bay, đông-nam là Kontum, thị trấn cực bắc vùng Tây Nguyên” *

*(Trích trong “ Mùa Hè Ðỏ Lửa ” của Phan Nhật Nam) *

*“Charlie bỗng trở thành một địa danh được nhắc nhớ từ sau 4,000 quả đạn
pháo tới trong một ngày, từ sau người mũ đỏ Nguyễn Ðình Bảo nằm lại với
Charlie”. *

*(Trích lời giới thiệu trong CD Chiến Tranh và Hòa Bình của Nhật Trường
Trần Thiện Thanh) Cho đến bây giờ cũng ít người biết rằng tôi chính là “

đứa bé thơ” với “tấm khăn sô bơ vơ” trong bài hát “Người Ở Lại Charlie” của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh. Và tôi lớn lên cùng với ký ức về một người Cha hào hùng như vậy. *

Tôi không thần tượng Cha tôi từ một bài hát viết về người, cũng không thần tượng từ một hai trận đánh trong cuộc đời binh nghiệp của người, mà tôi thần tượng Cha mình từ chính cuộc đời của Người. *

*Trải qua biết bao thăng trầm đời binh nghiệp và cuối cùng người đã đượcgiao làm đoàn trưởng của tiểu đoàn “Song Kiếm Trấn Ải” (biệt danh của Tiểu Ðoàn 11 Nhảy Dù), một trong những tiểu đoàn được xem là thiện chiến nhất của quân lực Việt Nam Cộng Hòa thời bấy giờ. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc Cha tôi là một người khát máu hung tàn, mà ngược lại hoàn toàn, mọi người đều nhớ về hình ảnh Cha tôi như là một võ sĩ đạo đúng nghĩa: Giỏi võ, dũng cảm và cao thượng. *

*Thời bấy giờ có mấy ai dám đánh một sĩ quan của Mỹ, vậy mà Cha tôi đã làm điều đó khi người sĩ quan đó dám làm nhục một người lính Việt Nam (chuyện này tôi được nghe bác ruột tôi kể lại). Có tiểu đoàn nào trong quân đội mà luôn gọi Tiểu Ðoàn Trưởng bằng tên thân mật “Anh Năm”? Nhất là trong binh chủng Nhảy Dù , việc phân chia cấp bậc luôn được tôn trọng và đặt lên hàng đầu. Vậy mà trong Tiểu Ðoàn 11 Nhảy Dù, tất cả mọi người, từ lính đến sĩ quan, chẳng ai gọi Cha tôi là Trung Tá cả, mà luôn gọi là Anh Năm, và “Anh Năm” thường hay nói với mọi người trong tiểu đoàn rằng: “Tụi mày thì chẳng biết mẹ gì, nhưng tất cả tụi mày tao đều coi là em tao hết” Anh Năm “ngoài đời anh sống hào sảng, phóng khoáng và thật ‘giang hồ’ với bằng hữu anh em, còn trong quân ngũ, anh như một cây tùng ngạo nghễ giữa bão táp phong ba, Anh không nịnh cấp trên đè cấp dưới, anh chia sẻ vinh quang buồn thảm với sĩ quan và binh sĩ thuộc cấp. *

*“Anh sống hùng và đẹp như thế mà sao lúc ra đi lại quá phũ phàng!? " *

“Tôi về lại vườn Tao Ðàn, vẫn những hoa nắng tròn tròn xuyên qua khe lá, lấp loáng trên bộ đồ hoa ngụy trang theo mỗi bước chân. Cây vẫn xanh, chim vẫn hót, ông lão làm vườn vẫn lom khom cầm kéo tỉa những chùm hoa loa kèn, những cụm hoa móng rồng và những bụi hồng đầy màu sắc. Bên gốc cây cạnh căn lều chỉ huy của anh hồi tháng trước khi còn đóng quân ở đây, tôi thấy có bó hồng nhung đỏ điểm vài cánh hoa loa kèn trắng. Chống đôi nạng gỗ xuống xe, tiếng gõ khô cứng của đôi nạng trên mặt đường khiến ông lão ngẩng đầu và nhận ra tôi. Siết chặt tay ông cụ, trong ánh mắt già nua chùng xuống nỗi tiếc thương, chòm râu bạc lưa thưa phất phơ trước gió.

Ông cụ đọc báo, nghe đài phát thanh nên biết anh đã ra đi, nên sáng nào cũng để một bó hoa tưởng nhớ và tiễn đưa anh. *
Cụ mời tôi điếu thuốc Quân Tiếp Vụ, rồi ngồi xuống cạnh gốc cây, tay vuốt nhẹ trên những cánh hồng, sợi khói mỏng manh của điếu thuốc nhà binh quện trong tiếng nói: *
- Thuốc lá ông Quan Năm cho, tôi vẫn còn đủ dùng cho đến cuối năm. Mấy chục năm nay tôi mới gặp một ông quan nói chuyện thân mật và tốt bụng với những người dân như tôi. Người tốt mà sao ông Trời bắt đi sớm như vậy!? ”
(Trích trong “Máu Lửa Charlie” của Ðoàn Phương Hải) *

Cha tôi đã sống như thế nào mà những người ít ỏi còn sống sót trở về sau trận chiến tại đồi Charlie đều nói là họ thật hối tiếc khi không được nằm xuống cùng Cha tôi ở đó. *

Tô Phạm Liệu cảm thấy lẻ loi ở cái đại hội y sĩ có nhiều những người ‘mặc quần mới áo đẹp’ và ‘ăn to nói lớn’, thích ‘nhảy đầm’ và ‘xếp hàng để lên hát’… Trong cơn say, anh nói là phải chi trước kia, mười mấy năm trước kia, anh được ‘ở lại Charlie’ với Trung Tá Nguyễn Ðình Bảo, với các bạn nhảy dù thì ‘sướng hơn nhiều’. *

*(Trích trong “Tô Phạm Liệu: Người trở lại Charlie” của Phạm Anh Dũng )*
Viên sĩ quan cố vấn Mỹ Duffy cho tới tận bây giờ vẫn còn luôn mang trong người những hoài niệm về Cha tôi và trận chiến tại Charlie. Mỗi lần tham gia các cuộc gặp gỡ của Hội Cựu Chiến Binh Việt Nam (trong đó có một số hiện đang là tướng lãnh cao cấp trong quân đội Mỹ) ông ta đều hỏi mọi người, “Tụi mày có từng tham gia trận Charlie không, tụi mày có ai từng chiến đấu cạnh Colonel Bao (Trung Tá Bảo) chưa? Thế thì tụi mày còn xoàng lắm.

Và hàng năm cứ mỗi lần sinh nhật của mình, ông ta đều đặt một ổ bánh kem làm hình một ngọn đồi và ghi chữ Charlie lên đó. (Chuyện này do chú Ðoàn Phương Hải khi về Việt Nam năm 2011 thuật lại cho tôi nghe). *

Cha tôi đã sống như thế nào để một người Mỹ phải luôn khắc trong tâm khảm
những hoài niệm như vậy? *


Tôi chỉ có thể kết luận một câu: “Cuộc đời của Cha thật vĩ đại”. *
Ngày hôm nay khi viết về Cha, tôi không biết viết gì hơn, chỉ xin dâng về hương hồn Cha một vài câu thơ nói về khí phách của Người và nơi mà Cha đã gửi lại thân xác vĩnh viễn cho núi rừng Charlie. Ở đây tôi xin dùng từ “Cởi áo trần gian” vì tôi tin rằng Cha vẫn đang khoác một chiếc áo khác và vẫn đang nhìn tôi từ một nơi rất xa. *

Lặng lẽ ngàn năm chẳng danh xưng *
Bỗng chốc một hôm hóa lẫy lừng *
Charlie gầm thét trong lửa đạn *
Gọi mãi tên người nước mắt rưng *
Trai thời nỗi chết tựa trên lưng *
Khí phách hiên ngang bước chẳng dừng *
Charlie vẫy gọi người ở lại *
Cởi áo trần gian tặng núi rừng *
                (Kính dâng tặng hương hồn Cha)

*Sinh nhật mẹ tôi ngày 11 tháng 4. Trước khi hành quân vào Charlie ngày 25
tháng 3, Cha tôi đã đặt một chiếc bánh sinh nhật cho mẹ với lời hứa là sẽ
về dự sinh nhật mẹ. Ðến ngày sinh nhật, mẹ đã không tổ chức mà vẫn chờ Cha về, và cho đến tận bây giờ mẹ vẫn chờ … *

*Tuy nhiên Cha đã thất hứa với mẹ vì ngày 12 tháng 4 Cha đã cởi áo trần gian và nằm lại vĩnh viễn với Charlie. Còn tôi, tôi chỉ biết hỏi là tại sao Cha lại không giữ lời hứa với mẹ tôi? Tại sao và tại sao? *

Nguyễn Bảo Tuấn *


PHẢI CHĂNG DÂN TỘC VIỆT NAM VẪN CÒN HY VỌNG?
Ngày 28 tháng 8 vừa qua, người Mỹ gốc Việt đầu tiên là Tướng Lương Xuân Việt đã chính thức được phong chức Tư lệnh Quân đội Mỹ tại Nhật Bản. Theo quy định của quân đội Mỹ thì người nắm giữ chức vụ này sẽ chỉ huy toàn bộ binh sĩ, nhân viên dân sự và các thành viên gia đình thuộc quân đội Mỹ đang đóng quân trên khắp đất nước Nhật Bản. Đây là một sự kiện mà bất cứ người Việt Nam nào còn nghĩ đến sự tồn vong của dân tộc thì đều cảm thấy tự hào và tràn đầy niềm hy vọng.
Theo thông tin được đăng tải trên các phương tiện truyền thông thì Tướng Lương Xuân Việt đã trải qua một hành trình dài kể từ khi là một cậu bé 9 tuổi cùng cha mẹ và bảy anh chị em di tản tới Mỹ vào năm 1975. Tướng Lương Xuân Việt thì vẫn thường xuyên phát biểu rằng, “nhờ người cha của mình mà ông có được hoài bão phục vụ cho đất nước đã cưu mang gia đình mình bằng con đường binh nghiệp, nhưng sẽ không bao giờ quên mình là dòng máu Việt Nam, dòng máu của Hai Bà Trưng, dòng máu của Lý Thường Kiệt”.
Nhật Bản đang là một con bài chiến lược quan trọng của Mỹ trong việc ngăn chặn Trung Quốc bành trướng ở khu vực Châu Á. Ngay Nhật Bản và Trung Quốc thì cũng đang có tranh chấp về chủ quyền nên người chỉ huy quân đội Mỹ tại Nhật Bản là rất quan trọng. Người nắm quyền chỉ huy quân đội Mỹ tại Nhật Bản thì không chỉ cho riêng Nhật Bản mà còn có tầm ảnh hưởng rất lớn đến chiến lược Ân Độ - Thái Bình Dương của Mỹ. Chính vì lý do này mà ngay sau khi công bố nhận nhiệm vụ mới tại Nhật Bản thì Tướng Lương Xuân Việt đã bay ngay sang Việt Nam để dự Hội nghị về quốc phòng do Mỹ và Việt Nam đồng tổ chức.
Chưa biết cuộc chiến giữa Mỹ và Trung Quốc hay Nhật Bản và Trung Quốc có xảy ra hay không nhưng nếu xảy ra trong lúc này thì chắc chắn Tướng Lương Xuân Việt sẽ có một vai trò quan trọng trong việc chỉ huy quân đội Mỹ. Nhiều người Việt Nam đang mong nếu chiến tranh giữa Mỹ và Trung Quốc xảy ra mà Tướng Lương Xuân Việt chỉ huy quân đội Mỹ thì sẽ gây tác động để Mỹ chơi luôn mấy quả Tomahawk xuống các hòn đảo nhân tạo mà Trung Quốc đang chiếm đóng của Việt Nam để lấy lại cho Việt Nam. Điều này nghe có vẻ hơi khó nhưng cũng không khó lắm, vì nếu chiến tranh giữa Mỹ và Trung Quốc xảy ra thì với vai trò của một vị Tướng chỉ huy mà lại mang trong mình dòng máu Việt Nam thì mọi chuyện đều có thể.
Cũng theo tài liệu thống kê thì số người Mỹ gốc Việt đang phục vụ trong quân đội Mỹ là tương đối nhiều, và trong thời gian tới thì một số người được phong cấp Tướng. Có thể nói là những người Mỹ gốc Việt chọn con đường binh nghiệp thì đều mang trong mình tinh thần giống như Tướng Lương Xuân Việt. Họ được nuôi dưỡng bởi tinh thần của những người cha, người mẹ có lòng yêu đất nước Việt Nam, yêu dân tộc Việt Nam nên dù họ có ở nơi đâu hay làm chức vụ gì thì họ vẫn luôn nhớ những lời căn dặn của cha mẹ về hai tiếng Việt Nam. Mong sao những con người như Tướng Lương Xuân Việt sẽ ngày càng có nhiều và sẽ gây tác động trên chính trường Mỹ để làm thay đổi vận mệnh dân tộc Việt Nam.


20180831 Bản tin biển Đông

20180831 Bản tin biển Đông

Gesendet: Montag, 27. August 2018, 14:09:15 MESZ
Betreff: Người dân KHÁNH HOÀ đã ĐỐT CHÁY công ty Trung Quốc phản đối QUỐC HỘI ban hành LUẬT ĐẶC KHU
Người dân KHÁNH HOÀ đã ĐỐT CHÁY công ty Trung Quốc phản đối QUỐC HỘI ban hành LUẬT ĐẶC KHU
https://www.youtube.com/watch?v=YtVy73p-7d0


Neighbors square off with Beijing in South China Sea
Chinese Robo-Boats Swarm the South China Sea
Beware, China and Russia: The Navy Wants to Transform Every Ship Into a Mini 'Aircraft Carrier'
Beijing’s aggression in South China Sea driving expansion of Southeast Asian coastguard fleets, report says
Vietnamese or Chinese?
Four Vietnamese crime gang members killed in shootout with Kedah police (NST TV)
Exclusive - Chief U.S. spy catcher says China using LinkedIn to recruit Americans
China’s Floating Nuclear Power Plants Pose Risks in South China Sea
Ken Burns On ‘Blowing Things Up’ in New Hampshire
The Truth about the Vietnam War
Bruce Herschensohn 4,899,588 Views
Jun 23, 2014
Did the United States win or lose the Vietnam War? We are taught that it was a resounding loss for America, one that proves that intervening in the affairs of other nations is usually misguided. The truth is that our military won the war, but our politicians lost it. The Communists in North Vietnam actually signed a peace treaty, effectively surrendering. But the U.S. Congress didn't hold up its end of the bargain. In just five minutes, learn the truth about who really lost the Vietnam War.
Decades back, in late 1972, South Vietnam and the United States were winning the Vietnam War decisively by every conceivable measure. That’s not just my view. That was the view of our enemy, the North Vietnamese government officials. Victory was apparent when President Nixon ordered the U.S. Air Force to bomb industrial and military targets in Hanoi, North Vietnam’s capital city, and in Haiphong, its major port city, and we would stop the bombing if the North Vietnamese would attend the Paris Peace Talks that they had left earlier. The North Vietnamese did go back to the Paris Peace talks, and we did stop the bombing as promised. On January the 23rd, 1973, President Nixon gave a speech to the nation on primetime television announcing that the Paris Peace Accords had been initialed by th United States, South Vietnam, North Vietnam, the Viet Cong, and the Accords would be signed on the 27th. What the United States and South Vietnam received in those accords was victory. At the White House, it was called “VV Day,” “Victory in Vietnam Day.” The U.S. backed up that victory with a simple pledge within the Paris Peace Accords saying: should the South require any military hardware to defend itself against any North Vietnam aggression we would provide replacement aid to the South on piece-by-piece, one-to-one replacement, meaning a bullet for a bullet; a helicopter for a helicopter, for all things lost-replacement. The advance of communist tyranny had been halted by those accords. Then it all came apart. And it happened this way: In August of the following year, 1974, President Nixon resigned his office as a result of what became known as “Watergate.” Three months after his resigned came the November congressional elections and within them the Democrats won a landslide victory for the new Congress and many of the members used their new majority to de-fund the military aid the U.S. had promised, pieced for piece, breaking the commitment that we made to the South Vietnamese in Paris to provide whatever military hardware the South Vietnam needed in case of aggression from North. Put simply and accurately, a majority of Democrats of the 94th Congress did not keep the word of the United States. On April the 10th of 1975, President Gerald Ford appealed directly to those members of the congress in an evening Joint Session, televised to the nation. In that speech he literally begged the Congress to keep the word of the United States. But as President Ford delivered his speech, many of the members of the Congress walked out of the chamber. Many of them had an investment in America’s failure in Vietnam. They had participated in demonstrations against the war for many years. They wouldn’t give the aid. On April the 30th South Vietnam surendered and Re-education Camps were constructed, and the phenomenon of the Boat People began. If the South Vietnamese had received the arms that the United States promised them would the result have been different? It already had been different. The North Vietnamese leaders admitted that they were testing the new President, Gerald Ford, and they took one village after another, then cities, then provinces and our only response was to go back on our word. The U.S. did not re-supply the South Vietnamese as we had promised. It was then that the North Vietnamese knew they were on the road to South Vietnam’s capital city, Saigon, that would soon be renamed Ho Chi Minh City. Former Arkansas Senator William Fulbright, who had been the Chairman of the Senate Foreign Relations Committee made a public statement about the surrender of South Vietnam. He said this, “I am no more distressed than I would be about Arkansas losing a football game to Texas.” The U.S. knew that North Vietnam would violate the accords and so we planned for it. What we did not know was that our own Congress would violate the accords. And violate them, of all things on behalf of the North Vietnamese. That’s what happened. I’m Bruce Herschensohn.  Following the fall of Saigon more than a million South Vietnamese were sent to re-education camps in the countryside. 250,000 died, victims of summary executions, torture, disease, and malnutrition. Between 1975 and 1995, two million Vietnamese fled their country, sailing the South China Sea in poor equipped vessels in their quest for freedom. Known as The Boat People, it is estimated that 200,000 of them died in the effort-victims f drowning and of murder by pirates. Today, Vietnam still has a Communist Government… but it has abandoned all the Communist economic theories for which it sacrificed so many of its citizens.
John McCain remembered in Vietnam as a friend, not an enemy
U.S. Probing Whether Malaysian Fugitive Laundered Funds to Pay Chris Christie and Trump Lawyer
Vietnamese man surrenders after killing Chinese student in Germany



Thursday, August 30, 2018

20180830 Bản tin biển Đông

20180830 Bản tin biển Đông

South Korea scrambles jets to intercept China warplane in its air defense territory
South Korea summons Chinese official after air zone intrusion
SBTN VOICE 2018 I Season 1 I Tập 1: Chào mừng đến Ngôi Nhà Chung
Tang lễ TNS John McCain được tổ chức ở 2 địa điểm



Người dịch: Trần Thị Hải Ý (Danlambao) - Báo L’Humanité (Nhân đạo) năm thứ 29, số 12292, thứ ba 09/08/1932 (*): Nguyễn Ái Quốc, sáng lập viên kiên cường của Đảng cộng sản Đông Dương đã chết trong tù

Nguyễn Ái Quốc, sáng lập viên Đảng cộng sản Đông Dương bị bắt giam bởi đế quốc Anh với sự a tòng của đế quốc Pháp, đã chết vì bệnh lao tại trạm xá của nhà tù Hồng Kông.


Là một chiến binh dũng cảm, suốt đời ông ta luôn đau đáu việc đưa chủ nghĩa cộng sản vào Đông Dương - thuộc địa đang bị thực dân Pháp cai trị bằng chính sách sắt đá và máu lửa, để đoàn kết giai cấp công nhân và nông dân (công nông) cho mục tiêu đấu tranh giải phóng. 

Ông ta đã thành lập Đảng cộng sản Đông Dương, một tổ chức lãnh đạo những cuộc đấu tranh của giai cấp công nông, và mặc dù bị thực dân khủng bố, ông sẽ lãnh đạo họ, với sự hỗ trợ tích cực của giai cấp vô sản Pháp, và sẽ dẫn họ đến chiến thắng. 

Thực dân đã giết chết Nguyễn Ái Quốc, nhưng họ sẽ không thành công trong nỗ lực bóp nghẹt người dân Đông Dương trong cuộc đấu tranh giải phóng của họ. Thực dân đã cấm trồng lúa để “chữa” khủng hoảng kinh tế, một hành vi chẳng có kết quả gì, ngoại trừ chỉ làm trầm trọng thêm thảm nạn chết đói. Thực dân đã đốt làng Sơn Dương, ném 64 gia đình ra đường. Nhưng 2 ngàn cu li đồn điền đã bị đuổi việc, đang tổ chức biểu tình tuyệt thực ở Sài Gòn. 

Thực dân Pháp đã giết chết Nguyễn Ái Quốc, cộng với sự bắt bớ hàng ngàn người khác, gồm những người cộng sản kiên định cùng với các công nông đấu tranh cho quyền sống và giải phóng của họ, Đảng cộng sản anh em của chúng ta ở Đông Dương đang kiên cường chiến đấu ở tuyến đầu. Nhiều tân chiến binh cách mạng đã đứng lên và tiếp tục công việc của Nguyễn Ái Quốc. 

Cùng với thời gian thực dân Pháp giết Nguyễn Ái Quốc trong nhà tù, Đảng cộng sản Đông Dương anh hùng đã khai giảng một chương trình hành động nhằm hướng dẫn hàng triệu công nông trong công cuộc đấu tranh chống đế quốc Pháp. 

Ủy ban Trung ương Đảng cộng sản Pháp, nghiêng mình trước di hài của lãnh tụ cộng sản Nguyễn Ái Quốc, và nhiệt liệt tán thành chương trình hành động của Đảng cộng sản Đông Dương, đã được Ủy ban Lâm thời phê chuẩn, chương trình này sẽ tiếp tục và khuyếch trương cuộc chiến đấu đã được khởi xướng cùng với Nguyễn Ái Quốc. 

Tài liệu này chỉ ra mức độ trưởng thành đã đạt được của đảng anh em non trẻ của chúng ta. Nó xác minh rằng dẫu bị chủ nghĩa thực dân đàn áp dã man ngoài sức tưởng tượng, dẫu có những cuộc tàn sát đẫm máu ở Nghệ-Tĩnh và Nghệ An trong năm 1930, thực dân Pháp đã không ngăn cản được sự lớn mạnh, củng cố, liên kết ngày càng chặt chẻ của Đảng cộng sản Đông Dương anh em của chúng ta [đcs Pháp] trong cuộc đấu tranh của nhân dân Đông Dương với giai cấp vô sản trước hết. 

Đế quốc Pháp vừa ám sát đồng chí Likvey, thư ký Đảng cộng sản của chúng ta trong nhà tù tại Sài Gòn và giết chết sáng lập viên đảng này. 

Ủy ban Trung ương Đảng cộng cản Đông Dương sẽ đáp trả sự mất mát này bằng một chương trình hành động để giải phóng Đông Dương thoát khỏi những đế quốc ma cà rồng và những kẻ ủng hộ chúng nó – đám đảng viên đảng xã hội Pháp cũng như giai cấp phong kiến và giai cấp tiểu tư sản bản địa. 

Tờ L'Humanité sẽ xuất bản những trích đoạn của chương trình hành động của Đảng cộng sản Đông Dương. 

Ủy ban Trung ương Đảng cộng sản Pháp kêu gọi tầng lớp công nhân Pháp hãy tích cực liên minh chiến đấu với nhân dân Đông Dương, những người đang đói khát và bị tra tấn, để nhấn mạnh thêm cuộc đấu tranh chống lại kẻ thù chung: đế quốc Pháp! 

Đảng cộng sản Pháp đặc biệt kêu gọi công nhân thành viên đảng xã hội Pháp hãy gia nhập mặt trận phản đế duy nhất này, và hãy tách rời con đường đẩm máu của chủ nghĩa thực dân mà Varenne muốn kéo đảng của họ sa lầy; con đường ghê tởm của những cái đầu bị chặt mà liên đoàn đảng xã hội tại Bắc Kỳ đã đòi hỏi, sau [cuộc khởi nghĩa] Yên Bái và sau cuộc nổi dậy ở Bắc Việt. 

Đảng cộng sản Pháp kêu gọi binh lính, thủy thủ người Pháp, binh lính thuộc địa và lê dương cũng như những công nông đừng bao giờ quên rằng giai cấp công nhân, cu li, nhà quê ở Đông Dương đều là anh em của mình và kẻ thù thật sự của họ chính là những kẻ áp bức người dân Đông Dương – những liệt sĩ đã bỏ mạng trong khí hậu khắc nghiệt mà chỉ để bảo vệ quyền lợi của giới tư bản Pháp: những ông vua cao su, kỷ nghệ, ngân hàng. 

Ngay khi đảng cộng sản Đông Dương anh em cho ra mắt chương trình hành động, chúng ta nên theo gương lực lượng mới để ủng hộ công cuộc đấu tranh giải phóng của họ, đồng thời khởi xướng và củng cố cuộc đấu tranh của chúng ta trên mọi trận địa bằng hành động cách mạng chống lại thực dân của chính chúng ta. 




(*) Nguồn ấn bản Pháp ngữ: Nguyen Ai Quoc, le vaillant fondateur du PC Indochinois est mort emprisonné. 


Bruxelles, 29/08/2018)


_________________________ 

Phụ lục

1-. Đcs VN thừa nhận Nguyễn Ái Quốc đã chết từ năm 1932: 

"Đảng Cộng sản Đông Dương non trẻ và anh hùng đã ra đời cách đây ba năm. Sự xuất hiện của Đảng Cộng sản Đông Dương không phải là ngẫu nhiên. Được lập nên từ những nhóm nhỏ qua các cuộc tranh đấu không thương xót chống các kẻ tử thù của giai cấp vô sản, Đảng Cộng sản Đông Dương vừa được thống nhất vào đêm trước của cuộc bãi công có tính chất khởi nghĩa của các phu đồn điền Phú Riềng, bởi ba nhóm cộng sản của Bắc Kỳ, Trung Kỳ và Nam Kỳ dưới sự lãnh đạo của người sáng lập của nó là đồng chí Nguyễn Ái Quốc, đã bị ám sát vào giữa năm 1932 trong các nhà tù địa ngục của Hồng Công. Bằng những cuộc tranh đấu suốt ba năm vừa qua, Đảng chúng tôi đại biểu cho đội tiên phong chân chính của giai cấp vô sản Đông Dương, người cầm đầu không chối cãi được của 20 triệu nô lệ của tư bản tài chính Pháp. Đảng sinh ra trực tiếp từ trong lòng của giai cấp vô sản là giai cấp mà Đảng tập hợp những phần tử ưu tú nhất.] (Kỷ niệm ba năm ngày thành lập đảng cộng sản Đông Dương. 



2-. Đcs VN gián tiếp thừa nhận: Nguyễn Ái Quốc & Hồ Chí Minh là 2 người khác nhau! 

Trích: "Trong 7, 8 đại biểu, ngoài đồng chí Nguyễn Ái Quốc và tôi, nay chỉ còn đồng chí Hồ Tùng Mậu và đồng chí Trịnh Đình Cửu, đồng chí Tản Anh và vài đồng chí nữa đều oanh liệt hy sinh cho đảng và cho dân tộc lâu trước ngày Cách mạng Tháng Tám. Để giữ bí mật, các đại biểu khai hội bên sân đá banh của người Tàu. Vừa giả xem đá banh, vừa bàn bạc về đảng". 

HCM toàn tập, tập 5, trang 1015-1016. 




http://danlambaovn.blogspot.com/2018/08/bao-lhumanite-nguyen-ai-quoc-chet-trong.html
Đã Đến Lúc! Cả Nước Việt Nam phải đứng lêntiêu diệt & giải thể Chế Độ thái thú Tàu:
               "Trọng Ngân Phúc Quang"
  Bộ Chính Trị và Cuốc Hội Tàu Khựa CSvà giặc Tàu Uông chu Lưu & Hoàng trung Hải đang Cai Trị và Thống trị quyền làm Người Việt Nam trong đất Nước Việt Nam.

Tại Sao Bè lũ phản quốc VN "Trọng Ngân Phúc Quang" lại sợ giặc Tàu? 

Mà "Giặc Tàu" lại sợ Đồng Bào VN mỗi khi Cả Nước Việt Nam biểu tình chống giặc Tàu xâm lăng?

Vậy Cả Nước Việt Nam phải Tiêu diệt Đảng CS, thì đương nhiên, giặc Tàu sẽ chạy bán sống bán chết rời khỏi Việt Nam.


Kể cũng lạ.... giặc Tàu xâm lăng Việt Nam, chiếm Hoàng Sa, chiếm Trường Sa chiếm 90% Biển Đông Nam Á của Việt Nam, thì bè lũ phản quốc Việt Nam " Trọng Ngân Phúc Quang", Bộ Chính Trị và Cuốc Hội CS đéo dám làm gì, chỉ cúi đầu mà vâng vâng dạ dạ, mang thần chú 4 tốt ra đọc...rồi mở cửa biên giới cho giặc Tàu tràn vào Việt Nam xây Tô giới, dâng đặc Khu Kinh Tế, cho thuê đến 99 năm mà không dám chống giặc Tàu...

Ấy thế mà mỗi lần mà Đồng Bào Việt Nam mà xuống đường đi biểu tình chống giặc Tàu xâm lăng Việt Nam, thì giặc Tàu vội vã cho phi cơ cho Tàu bè chở dân Tàu thực dân Tàu, hay Tàu khựa chạy bán mạng về Nước Tàu...rồi Chủ tịch Tàu, mặt tái mét, lại mét với thái thú Tàu "Trọng Ngân Phúc Quang", Bộ Chính Trị và Cuốc Hội Tàu Khựa cho tướng con Tô Lâm con cháu Tô Địt(Định) mang Công An Tàu Ô (CA TÔ), ra đàn áp Đồng Bào Việt Nam...

Thế này là Thế Nào! Chúng Nó Láo Nhỉ ? Thế thì Đồng Bào Cả Nước Việt Nam cứ đứng lên đảo chánh giết 500 tên phản quốc "Trọng Ngân Phúc Quang", Bộ Chính Trị, và Cuốc Hội CS, thì giặc Tàu bị Cả Nước Việt Nam đánh tan ngay tức khắc....Chỉ cần tiêu diệt và giải thể chế độ độc ác, độc tôn, độc tài, độc đảng, độc cướp của giết người nhất Lịch Sử Việt Nam Thì Việt Nam mới có thể thành một tiểu cường Quốc như ngày xưa trong thời Đệ Nhất Cộng Hòa mà Thế Giới Gọi là "Hòn Ngọc Viễn Đông" được...

Chuyện này Cả Nước Việt Nam đều cho là "Thuợng Sách".

Đã Đến Lúc phải đứng lên tiêu diệt và giải thể Chế Độ thái thú Tàu "Trọng Ngân Phúc Quang", Bộ Chính Trị và Cuốc Hội Tàu Khựa CS, và giặc Tàu Uông chu Lưu & Hoàng trung Hải đang Cai Trị và Thống trị quyền làm Người Việt Nam trong đất Nước Việt Nam.