20250927 CDTL Biên Bản Cuộc Hợp Tham Mưu Hoa Kỳ 10 July 1973 D92
92. Minutes of Washington Special Actions Group Meeting 1
Washington, July 10, 1973, 3:12–4:36 p.m.
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/d92
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_373
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_374
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_375
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_376
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_377
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_378
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_379
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_380
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_381
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_382
Washington, July 10, 1973, 3:12–4:36 p.m.
SUBJECT
- Indochina
PARTICIPANTS
- Chairman
- Henry A. Kissinger
- State
- Kenneth Rush
- William Porter
- Defense
- William Clements
- Robert C. Hill
- JCS
- Adm. Thomas H. Moorer
- CIA
- Gen. Vernon Walters
- William Colby
- George Carver
- NSC
- B/Gen. Brent Scowcroft
- Richard Kennedy
- Lawrence Eagleburger
- William Stearman
- Jeanne W. Davis
SUMMARY OF CONCLUSIONS
It was agreed:
- —to prepare a paper detailing what U.S. activities are still possible in Indochina under the Congressional cut-off of funds;2
- —that a Working Group would prepare a package of what more the U.S. could do to assist Cambodia militarily, economically and politically in the next five weeks.3
- —That General Weyand would look into the possibility of Thai and South Vietnamese support for Phnom Penh.
Mr. Kissinger: I’d like to review where we stand in Indochina and where we will be by August 15. Could we have the CIA briefing?
Gen. Walters briefed from the text at Tab A.4
Mr. Kissinger: (referring to comments in the briefing) You should remember that the President was the last member of the Administration to accede to the Congressional ban on funding. How long do you think it will be before another major offensive?
Gen. Walters: Another six months.
Mr. Kissinger: It looks as though George (Carver) disagrees.
Mr. Carver: My colleagues feel a little more strongly on six months than I.
Mr. Kissinger: You think it will be earlier?
Mr. Carver: I haven’t made up my mind. If the North Vietnamese believe our hands are tied, their confidence will be increased.
Adm. Moorer: They haven’t complied with the agreement in any way in the logistics area.
Mr. Carver: And they’re building a new superhighway to run supplies down.
Mr. Porter: They’re waiting until they see the form and shape of an aid program.
Mr. Kissinger: Does CIA have any estimate of a Soviet or Chinese supply effort to the North Vietnamese.
Mr. Carver: We have had no pictures of the border lately. We only flew two missions and they were a long time ago.
Mr. Kissinger: I thought we were flying one a week?
Mr. Carver: No. We’ve had had cloud cover, but we flew the missions primarily to exercise their radar and send them a signal. We will be flying an off-shore mission in the next five days, however, which will give us photography of the coastal area.
Adm. Moorer: The minesweeper people say the traffic is continuing.
Mr. Carver: We’ll give you our best guess.
Mr. Kissinger: How do you explain Sihanouk’s appeal for arms and ammunition?5
Adm. Moorer: They’re getting short.
Mr. Kissinger: Aren’t the North Vietnamese supplying them?
(Mr. Colby arrived and Gen. Walters left the meeting)
Mr. Carver: Yes, but they want more from wherever they can get it.
Mr. Kissinger: Did I understand you correctly that Cambodian commanders are now pocketing the pay of actual troops, not just that of the phantoms?
Mr. Colby: Yes.
Mr. Kissinger: What do you think will happen on August 15?
Mr. Colby: We have prepared a paper on that (circulated the paper at Tab B).6
Mr. Kissinger: (referring to the paper) I get from this that you don’t expect the negotiations to succeed before August 15.
Mr. Colby: I don’t know much about actual negotiations. In the absence of a negotiation, they will keep pushing, but they will try to get what they want through a negotiated solution rather than a mass military movement.
Adm. Moorer: The Cambodian Ambassador told me this morning that the Communist leaders are sticking right by Sihanouk—that Sihanouk has no real influence and is being used as a front with the Communists telling him what to say.
Mr. Colby: Sihanouk has reestablished some relations with the North Vietnamese.
Mr. Carver: They’re keeping Sihanouk on a short leash and they’re using him to support their claim that they are not revolutionaries—that they’re supporting the legitimate government. The price for Sihanouk is to do what he’s told.
Adm. Moorer: The Ambassador claims Sihanouk won’t last—that he has no real power base.
Mr. Porter: The Communists have assured him of tenure for life.
Mr. Kissinger: On August 15 will the whole thing come apart?
Mr. Carver: I’ll answer a question with a question. Can we keep up the resupply?
Mr. Colby: I think the situation will ooze away.
Mr. Kissinger: What is the answer on resupply?
Adm. Moorer: The Pentagon lawyers say we can conduct unarmed reconnaissance, airlift of rice and medicine, and air delivery of replacement MAP equipment.
Mr. Kissinger: But air delivery of other equipment is illegal?
Adm. Moorer: Well, we couldn’t airlift bombs and drop them before we landed.
Mr. Colby: Could you airlift to beleaguered units in the field?
Adm. Moorer: Food or medicine, but we can’t drop ammunition to a beleaguered garrison. At least that’s what is in the minds of Congress.
Mr. Kissinger: Are we asking them?
Adm. Moorer: No. But in deciding whether something could be interpreted as a violation, the question is whether to try to solve it in advance or to wait until we’re caught.
Mr. Kissinger: Whom would we go to on the Congress for an opinion?
Adm. Moorer: Senator Mondale, Mahon, McClelland.
Mr. Clements: Don’t do it without consulting Mahon.
Mr. Colby: The question is involvement of US military force in hostilities.
Adm. Moorer: It depends on the definition of hostilities. Airlift support is not hostilities.
Mr. Porter: What if you’re shot at?
Adm. Moorer: It’s okay if you don’t shoot back.
Mr. Porter: You can’t supply a beleaguered garrison without getting shot at.
Mr. Kissinger: Why not? Let’s get a paper within the next 48 hours or an indication of what possibilities there are and what bases have to be covered to make some of these things possible. If it requires talking to Senators Mahon and Stennis, let’s do it.
Adm. Moorer: Include unarmed recce, including Comint and Elint.
Mr. Kissinger: Then what?
Mr. Carver: If the situation does unravel, it should be at a rather slow rate.
Mr. Kissinger: What is a slow rate?
Mr. Carver: Five or six months?
Mr. Kissinger: After which, Phnom Penh falls?
Mr. Colby: Prior to which they might work out some settlement, leading to the departure of some leaders to the Riviera and the assumption of power by the other side.
Mr. Kissinger: This would happen in the best of circumstances?
Mr. Colby: Yes.
Mr. Kissinger: What if we should continue the bombing?
Mr. Colby: It would stretch out the time.
Adm. Moorer: If we continued bombing, they couldn’t move into Phnom Penh permanently. They couldn’t interdict Phnom Penh’s LOC. Otherwise they could try to cut off supplies of rice and oil with a view to causing an internal collapse. If they try a frontal assault, they would lose heavily. They’re complaining about their losses and their supply problems now.
Mr. Kissinger: After we stop the bombing, you think it will take from 3 to 6 months to unravel?
Mr. Colby: That’s about right.
Mr. Kissinger: What incentive do the North Vietnamese have not to await that process.
Mr. Colby: Maybe they could negotiate taking over a going operation, rather than start at the bottom.
Adm. Moorer: They can’t replace all the bureaucratic structure.
Mr. Kissinger: Then they would be talking about a facade coalition.
Adm. Moorer: They’d almost have to, to make it work.
Mr. Kissinger: You mean effective domination by the Communists with just enough of the present structure to run it.
Mr. Colby: With Sihanouk.
Mr. Kissinger: You consider that the probable outcome?
Mr. Colby: Yes.
Adm. Moorer: With the three Communist leaders in the front row with Sihanouk, but holding the real power.
Mr. Colby: It would be similar to the Lao Government in 1962 but with the Pathet Lao in a stronger position.
Mr. Kissinger: Something like the Lao Government in ‘62 wouldn’t be so bad.
Mr. Colby: You had some rightists, some Pathet Lao, with a small, thin edge of Souvanna Phouma. The Souvanna moved away from the Communists and associated himself with the Government side.
Mr. Kissinger: The tactical question would be whether this should be brought about through direct negotiation with Sihanouk, negotiation with the Cambodians in Cambodia, or let the situation unravel and let the Cambodians bring it about with their opposite numbers.
Mr. Carver: From the point of view of South Vietnam, the longer Hanoi has to wait for unrestricted access in Cambodia, the more difficult it is for them to move in South Vietnam. The longer they have to wait, the less chance they have of improving their political prospects [Page 376] in South Vietnam, which are now fairly bleak. This argues for stretching out the Cambodian unravelling. If we don’t care, it can happen faster.
Mr. Kissinger: Stretching it out means we do nothing diplomatically?
Mr. Carver: We should not do the negotiating. We should let Sirik Matak, In Tam and Cheng Heng—not Lon Nol—do the negotiating. We can use Lon Nol’s status and the 180,000-man army as chips.
Mr. Kissinger: Without a cease-fire?
Mr. Carver: Yes. The Phnom Penh Government is trying to bargain for a cease-fire. But the importance of Cambodia to the U.S. is its impact on South Vietnam.
Adm. Moorer: Also, the North Vietnamese are holding up in Laos waiting to see how Cambodia comes out.
Mr. Colby: If we leave it to the Phnom Penh Government, they have a disinclination for any positive negotiation. We have to go around them—see what we can do with Sihanouk. Chou En-Lai is the real supporter of Sihanouk.
Mr. Kissinger: Why not stretch it out by talking to Sihanouk and try to get a cease-fire in return. Then the situation could unravel during the negotiation process.
Mr. Colby: Sihanouk wouldn’t give us a cease-fire to negotiate with without assurances for himself.
Mr. Porter: Didn’t we make this pitch before and he wouldn’t play?
Mr. Colby: No, not a simple ceasefire so as to negotiate.
Mr. Porter: What about a ceasefire in return for a cessation of bombing on July 23?
Mr. Colby: My guess is no.
Mr. Carver: It’s not just “bombing”. It’s B–52, tactical air and resupply. Without all these, FANK’s ability to fight will collapse. If we can supply them, FANK’s ability to hang on remains.
Mr. Kissinger: Are they willing to fight?
Adm. Moorer: If Lon Nol were out, Fernandez in, and the troops were paid, they will fight.
Mr. Carver: Yes.
Mr. Kissinger: Can we do this by August 15?
Mr. Colby: There are too many ‘ifs’. I think the situation will ooze away.
Mr. Carver: I agree with Admiral Moorer. We can make FANK a force that the Communists will pay a price to dissolve.
Mr. Kissinger: For three years we have been maintaining a low profile. Will the Cambodians be able to get done what is needed without the Americans to tell them what to do? In four weeks, can we get [Page 377] Lon Nol out, Fernandez in, and get the troops paid? Can we do it in four weeks when we couldn’t do it in three years?
Mr. Carver: No.
Mr. Kissinger: Should we get into a negotiation with Sihanouk hoping to drag it out that way? I assume we’re agreed that the principal objective would be to drag it out.
Mr. Carver: The two things are not mutually inconsistent. It would still be better to strengthen Phnom Penh.
Mr. Kissinger: If talking to Sihanouk will be bad for Phnom Penh, how much better off would they be if we don’t talk to Sihanouk. It makes no sense to talk to Sihanouk without a hope of getting somewhere.
Mr. Colby: The road to decision-making in Southeast Asia is paved with ‘ifs”.
Mr. Kissinger: We can live with the ‘ifs’ if we have an understanding of what the odds are. If it takes three problematical factors to stretch out the situation for six months, and if one of these factors is not there, how much does this knock off the odds? If we can get six months, this would get us into the dry season and that would be good. But if there is a collapse in Cambodia by September because the U.S. Executive branch and the Congress got themselves in a position where their hands were tied, this would be disastrous. If we can avoid that, it would be demonstrably preferable. But what game can the Chinese play if the U.S. deprives them of the arguments they can use? If we’re bombing, and Chou can deliver a bombing halt, he has something the North Vietnamese and Sihanouk can understand. But if he has to invent something, that’s something else. The Chinese would prefer a neutral, non-North Vietnamese dominated Cambodia, but they’re not going to give up their position in the Communist world. They would even take Sihanouk as an independent force leaning toward them.
Mr. Colby: If a negotiation puts Sihanouk in, this would give him a real role. If the Khmer insurgents take over, Sihanouk will be outside.
Mr. Kissinger: What price would the Chinese be willing to pay to get Sihanouk in? There’s an element of negotiation here. It is in Sihanouk’s interest to be brought back partly by the U.S.
Adm. Moorer: The first thing to do is try to get Lon Nol out and get a good chain of command.
Mr. Kissinger: We can do that? When is (Ambassador) Swank coming out?
Mr. Porter: In two weeks.
Mr. Carver: We have to get Lon Nol out and get the troops paid.
Mr. Colby: We should do whatever we can to strengthen the regime.
Mr. Kissinger: Yes, on either track—in any event. What concrete steps should we take and in what time frame?
Mr. Colby: With Lon Nol, we should just go up and say “go!”
Mr. Kissinger: Who will do it?
Mr. Porter: The Ambassador should do it.
Mr. Kissinger: If we begin by getting rid of Lon Nol, the whole thing may be understood as a US effort to unravel the situation.
Mr. Colby: Not if we get word to the other leaders.
Mr. Kissinger: Can we get word to the other leaders on what we would do if Lon Nol were out?
Adm. Moorer: We can make Lon Nol leave on the basis of medical requirements.
Mr. Kissinger: But he has said he doesn’t want to leave.
Adm. Moorer: We could have a package of assistance we could give them before August 15.
Mr. Carver: But we can’t give them a chain of command—they have to do that themselves.
Mr. Kissinger: We have to have a concrete program. If our only reaction to the Congressional cutoff is to get Lon Nol out, it would be misunderstood.
Mr. Clements: We have to give some commitments to the people we would put in his place.
Mr. Kissinger: Dick (Kennedy), let’s get a Working Group to consider what we can concretely do in the next five weeks, including assistance, air support, etc. What we could go to the other three leaders with, saying it won’t work unless Lon Nol leaves the country. We would continue existing aid, of course. Each agency designate one man for this. We’ll have another WSAG meeting first thing Thursday (July 12).
Adm. Moorer: Our degree of success would be a major factor in deciding whether or not to go with Sihanouk.
Mr. Kissinger: If we’re going to make a move with Sihanouk, it would be better to do it before August 15. We’re all agreed that strengthening Phnom Penh is desirable whatever scenario we decide on. It puts us in a better bargaining position. We don’t have to decide whether to move toward Sihanouk before August 20. I’m not sure we should talk to him unless we know the probable outcome of the negotiation. I don’t want to go to the Communist camp.
Mr. Colby: You may want to have a previous discussion with the Chinese.
Mr. Kissinger: They would have to tell me what the outcome would be.
Mr. Porter: We could get him out of China.
Mr. Kissinger: I’m not sure we want to.
Mr. Colby: You’d have less press coverage in Peking.
Mr. Kissinger: Do we have two CIA positions: one Colby and one Carver?
Mr. Colby: I favor trying with Sihanouk. There’s a remote chance Sihanouk can be built up to actual power with a tendency toward less than a total Communist state.
Mr. Rush: We agree.
Mr. Clements: We do too.
Mr. Kissinger: Will talking to Sihanouk disintegrate Phnom Penh?
Mr. Colby: It will be a shock to them, but they won’t disintegrate.
Mr. Carver: They won’t disintegrate, but if you can get Phnom Penh to do the talking we will be better off. If they won’t, we can fall back on ourselves.
Mr. Kissinger: If we can hold Phnom Penh together and talk to Sihanouk, okay. If not, we must weigh what is the most we can get out of six months. An argument for the Sihanouk option may be whether we can use the negotiation to delay the takeover. A second possibility is the long-shot of Bill Colby’s. Sihanouk may get more in the front of the action than now appears possible. The Chinese may have an interest here. Is there a Soviet interest? An Indian interest?
Mr. Porter: Sihanouk is interested in getting control of FANK as a balance to the Khmer Rouge. It’s the only way he can protect himself against the Communists.
Mr. Kissinger: Those are two arguments for Sihanouk. The third is the disintegration of a great country and the picture of our being run out of Southeast Asia.
Mr. Colby: Any negotiation in which we play a role would be better than being booted out.
Mr. Clements: Is it possible that Sihanouk is the avenue toward which we would turn? The people we get to replace Lon Nol will ask.
Mr. Colby: We’ll have to level with them.
Mr. Kissinger: First let’s get Lon Nol out and get some positive indications of support out to the other leaders before we start lecturing them on Sihanouk. They need an infusion of confidence first. Then we can do the other.
Adm. Moorer: Who will put it up to them?
Mr. Kissinger: Is General Weyand still there?
Adm. Moorer: He knows Lon Nol well, but he doesn’t know In Tam or Sirik Matak.
Mr. Kissinger: I understand you are pulling Tom Enders out of Phnom Penh, too. He’s a good man.
Mr. Porter: He wants out. We’re replacing him with a good man.
Mr. Rush: Peter Flanigan wants him on the CIEP staff.
Mr. Porter: And we have a good man in mind to replace Coby Swank—Matt Looram.
Mr. Kissinger: Can we get by Thursday a paper on what we could do to strengthen Phnom Penh militarily, economically and politically.
How about Laos?
Mr. Colby briefed from the text attached at Tab C.7
Adm. Moorer: They’re building a two-lane road coming down each side of the mountain—one lane on each side, 50 miles apart. It’s an allweather road.
Mr. Kissinger: They have no intention of getting out of Laos.
Adm. Moorer: No, they have violated every aspect of the agreement in this regard.
Mr. Kissinger: And they know we have no sanctions. Let’s get (Ambassador) Graham Martin out to Saigon as fast as possible—this week. Has the impact of the Congressional action on South Vietnamese morale been serious?
Adm. Moorer: Yes. Vien, their senior military man, says we have been left without leverage on North Vietnam. He says, in the circumstances, they will have to take any action necessary. General Weyand is going to talk to them in detail.
Mr. Kissinger: What are Weyand’s instructions?
Adm. Moorer: To get the South Vietnamese reaction to the Congressional action; to reassure SVN of our full support; to examine procedures to see if we are responding quickly enough to replace equipment; to talk to each regional commander.
Mr. Kissinger: And to get in as many supplies as possible.
Mr. Clements: We’re doing that.
Adm. Moorer: They’re not hurting for lack of supplies.
Mr. Clements: We’re also looking at the contract people.
Mr. Kissinger: If the other side is not complying with the agreement, why would we want to remove our contract people.
Adm. Moorer: We’re not; we’re doing what you said.
Mr. Kissinger: Can we get an estimate of the food supplies for Phnom Penh after August 15 and any problems we foresee?
Adm. Moorer: They have 17–19 days supply in the city. Consumption is 600 tons a day. The ability to replace food depends on keeping Highways 5 and 4 and the Mekong River open. It depends on the capability of the insurgents to interdict these routes.
Mr. Colby: That’s part of the oozing process.
Adm. Moorer: They can’t pull down the curtain on all three routes at once. There is a supply cycle of pull down, then build up.
Mr. Carver: Closing the Mekong between now and September would be difficult.
Mr. Kissinger: Can you get in a lot between now and September?
Adm. Moorer: Yes, we can get in a lot of rice. There’s some question of the storage capacity for POL.
Mr. Kissinger: Let’s look into that.
Adm. Moorer: It depends on how much the insurgents put into interdicting the river. They have been active on both sides.
Mr. Porter: The Vietnam side too?
Adm. Moorer: Yes, but we got on the Vietnamese about that and there has been no more difficulty.
Mr. Clements: In Cambodia, are we considering just letting it fall apart under the edict of Congress.
Mr. Kissinger: You mean do nothing after August 15? Do you recommend that?
Mr. Clements: No.
Mr. Kissinger: How long can they last without aerial supply?
Mr. Carver: There will be a quick unravelling if we are unable to assist a beleaguered garrison—two or three months.
Adm. Moorer: This relates to the chain of command question. When they begin to defect, that’s the beginning of the end.
Mr. Colby: We could spot the towns where the supplies would go.
Adm. Moorer: The insurgents have left some towns alone.
Mr. Carver: The Government tried to assist two towns, and they were knocked out.
Mr. Clements: We’re on a short fuse here. If we try to make a deal with Sihanouk for the long term, where are we headed? What are we trying to accomplish? Is this in the interest of the US or in the interest of the Chinese in the long term?
Mr. Kissinger: We don’t give a goddamn about the Chinese. We want to delay the North Vietnamese having unrestricted use of Cambodia for as long as possible. If we get through the dry season, that will be nearly a year. If we can get Sihanouk into a position where the Communists have to take him into account, he might be able to add to the delay. This gives South Vietnam more breathing space. There may be a coincidence of interests between the US and China. But if the situation in Indochina unravels, after our having lost 50,000 men, this is a major international factor. If we can use the Chinese to work with us, fine. But we’re not interested in pulling their chestnuts out of the fire.
Mr. Clements: Can we get the Thais to help?
Mr. Kissinger: That’s a good question. I should have asked that. Is there anything we can do through Thailand?
Mr. Colby: They’d be a menace if they heard Sihanouk’s name. They’ve been conspicuous enough in Cambodia.
Mr. Porter: If we mix the Thai in, this would keep the North Vietnamese in Cambodia.
Mr. Kissinger: They may stay anyhow as long as it serves their purpose.
Mr. Porter: I agree with Bill Colby.
Mr. Clements: Is there no area of accommodation?
Mr. Colby: We don’t have dollars enough to pay the Thai.
Mr. Carver: The Thais would want a piece of Cambodian territory.
Mr. Kissinger: Is there anything the Thai and the South Vietnamese could do to shore up Phnom Penh?
Adm. Moorer: So far as provoking the North Vietnamese is concerned, they’ll move when they are ready.
Mr. Kissinger: Could we get General Weyand to look into this problem?
Mr. Porter: I have no objection.
Adm. Moorer: When Embassy Saigon was concerned about supplying ammunition to Cambodian forces across the border, the South Vietnamese said they were willing to do it.
Mr. Porter: How much got to the Cambodians?
Adm. Moorer: We sent a paper to State on May 17.
Mr. Kennedy: This was brought up at an earlier meeting. It was a small unit, and the unit went away.
Mr. Kissinger: In principle, we are anxious to look for excuses to be helpful. For three years we were told we should keep a low profile. There are no awards for restraint. (to Mr. Rush) We want to get a look at the cable you plan to send out. Try to get it over for clearance tomorrow.
Google Translated
Washington, ngày 10 tháng 7 năm 1973, 3:12 chiều–4:36 chiều
CHỦ ĐỀ
Đông Dương
THÀNH VIÊN THAM DỰ
Chủ tọa
Henry A. Kissinger
Bộ Ngoại giao
Kenneth Rush
William Porter
Bộ Quốc phòng
William Clements
Robert C. Hill
Tham mưu trưởng Liên quân
Đô đốc Thomas H. Moorer
CIA
Tướng Vernon Walters
William Colby
George Carver
Hội đồng An ninh Quốc gia
Tướng Brent Scowcroft
Richard Kennedy
Lawrence Eagleburger
William Stearman
Jeanne W. Davis
TỔNG KẾT
Các bên đã đồng ý:
—chuẩn bị một báo cáo chi tiết về những hoạt động nào của Hoa Kỳ vẫn có thể thực hiện được ở Đông Dương trong bối cảnh Quốc hội cắt giảm ngân sách;
—một Nhóm Công tác sẽ chuẩn bị một gói các biện pháp mà Hoa Kỳ có thể làm để hỗ trợ Campuchia về mặt quân sự, kinh tế và chính trị trong năm tuần tới.
—Tướng Weyand sẽ xem xét khả năng Thái Lan và Nam Việt Nam hỗ trợ Phnom Penh.
Ông Kissinger: Tôi muốn xem xét lại vị thế của chúng ta ở Đông Dương và vị thế của chúng ta sẽ ra sao vào ngày 15 tháng 8. Liệu chúng ta có thể nghe báo cáo của CIA không?
Tướng Walters đã tóm tắt từ văn bản ở Bảng A.4
Ông Kissinger: (đề cập đến các bình luận trong cuộc họp báo) Ông nên nhớ rằng Tổng thống là thành viên cuối cùng của Chính quyền chấp thuận lệnh cấm tài trợ của Quốc hội. Ông nghĩ sẽ mất bao lâu nữa trước khi một cuộc tấn công lớn khác xảy ra?
Tướng Walters: Sáu tháng nữa.
Ông Kissinger: Có vẻ như George (Carver) không đồng ý.
Ông Carver: Các đồng nghiệp của tôi có quan điểm mạnh mẽ hơn tôi về thời hạn sáu tháng.
Ông Kissinger: Ông nghĩ sẽ sớm hơn sao?
Ông Carver: Tôi vẫn chưa quyết định. Nếu Bắc Việt tin rằng chúng ta đã bị trói tay, sự tự tin của họ sẽ tăng lên.
Đô đốc Moorer: Họ không hề tuân thủ thỏa thuận trong lĩnh vực tiếp liệu.
Ông Carver: Và họ đang xây dựng một siêu xa lộ mới để vận chuyển hàng tiếp tế.
Ông Porter: Họ đang chờ đợi cho đến khi thấy được hình thức và quy mô của một chương trình viện trợ.
Ông Kissinger: CIA có ước tính gì về nỗ lực tiếp tế của Liên Xô hoặc Trung Quốc cho Bắc Việt Nam không?
Ông Carver: Gần đây chúng tôi không có hình ảnh nào về biên giới. Chúng tôi chỉ bay hai phi vụ, và đó là chuyện đã xảy ra từ lâu rồi.
Ông Kissinger: Tôi tưởng chúng tôi bay một phi vụ mỗi tuần chứ?
Ông Carver: Không. Chúng tôi đã gặp mây che phủ, nhưng chúng tôi thực hiện các nhiệm vụ chủ yếu để kiểm tra radar của họ và gửi tín hiệu cho họ. Tuy nhiên, chúng tôi sẽ thực hiện một nhiệm vụ ngoài khơi trong năm ngày tới, điều này sẽ cho chúng tôi hình ảnh khu vực ven biển.
Đô đốc Moorer: Những người rà phá mìn nói rằng hoạt động giao thông vẫn tiếp diễn. [Trang 373]
Ông Carver: Chúng tôi sẽ cho ông biết dự đoán tốt nhất của chúng tôi.
Ông Kissinger: Ông giải thích thế nào về lời kêu gọi vũ khí và đạn dược của Sihanouk?
Đô đốc Moorer: Họ đang thiếu hụt.
Ông Kissinger: Chẳng phải Bắc Việt đang cung cấp vũ khí và đạn dược cho họ sao?
(Ông Colby đến và Tướng Walters rời khỏi cuộc họp)
Ông Carver: Vâng, nhưng họ muốn nhiều hơn từ bất cứ nơi nào họ có thể.
Ông Kissinger: Tôi có hiểu đúng ý ông không khi nói rằng các chỉ huy Campuchia hiện đang bỏ túi tiền lương của quân đội thực sự, chứ không chỉ của những bóng ma?
Ông Colby: Vâng.
Ông Kissinger: Ông nghĩ điều gì sẽ xảy ra vào ngày 15 tháng 8?
Ông Colby: Chúng tôi đã chuẩn bị một văn bản về vấn đề đó (đã lưu hành văn bản ở Tab B).
Ông Kissinger: (chỉ vào văn bản) Từ đây, tôi hiểu rằng ông không kỳ vọng các cuộc đàm phán sẽ thành công trước ngày 15 tháng 8.
Ông Colby: Tôi không biết nhiều về các cuộc đàm phán thực tế. Nếu không có đàm phán, họ sẽ tiếp tục gây sức ép, nhưng họ sẽ cố gắng đạt được điều họ muốn thông qua một giải pháp đàm phán thay vì một phong trào quân sự quy mô lớn.
Đô đốc Moorer: Đại sứ Campuchia đã nói với tôi sáng nay rằng các nhà lãnh đạo Cộng sản đang ủng hộ Sihanouk - rằng Sihanouk không có ảnh hưởng thực sự và đang bị lợi dụng làm bình phong để những người Cộng sản ra lệnh cho ông ta phải nói gì.
Ông Colby: Sihanouk đã khôi phục một số mối quan hệ với Bắc Việt Nam.
Ông Carver: Họ đang kiểm soát Sihanouk chặt chẽ và lợi dụng ông ta để củng cố tuyên bố rằng họ không phải là những người cách mạng - rằng họ đang ủng hộ chính phủ hợp pháp. Cái giá phải trả cho Sihanouk là làm theo những gì ông ta được bảo.
Đô đốc Moorer: Đại sứ tuyên bố Sihanouk sẽ không tồn tại lâu dài - rằng ông ta không có cơ sở quyền lực thực sự.
Ông Porter: Cộng sản đã bảo đảm cho ông ta nhiệm kỳ trọn đời.
Ông Kissinger: Đến ngày 15 tháng 8, mọi chuyện sẽ sụp đổ sao?
Ông Carver: Tôi sẽ trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi khác. Liệu chúng ta có thể tiếp tục tiếp tế được không? [Trang 374]
Ông Colby: Tôi nghĩ tình hình sẽ ổn thỏa.
Ông Kissinger: Câu trả lời về việc tiếp tế là gì?
Đô đốc Moorer: Các luật sư Ngũ Giác Đài nói rằng chúng ta có thể tiến hành trinh sát không vũ trang, vận chuyển gạo và thuốc men bằng đường không, và vận chuyển thiết bị MAP thay thế bằng đường không.
Ông Kissinger: Nhưng việc vận chuyển các thiết bị khác bằng đường không là bất hợp pháp?
Đô đốc Moorer: Vâng, chúng tôi không thể vận chuyển bom bằng đường không và thả chúng trước khi hạ cánh.
Ông Colby: Ông có thể vận chuyển bằng đường không đến các đơn vị đang bị bao vây trên chiến trường không?
Đô đốc Moorer: Thực phẩm hoặc thuốc men, nhưng chúng tôi không thể thả đạn dược cho một đơn vị đồn trú đang bị bao vây. Ít nhất thì đó là những gì Quốc hội nghĩ.
Ông Kissinger: Chúng ta có hỏi họ không?
Đô đốc Moorer: Không. Nhưng khi quyết định liệu một hành động có thể được hiểu là vi phạm hay không, câu hỏi đặt ra là nên cố gắng giải quyết trước hay đợi đến khi bị phát hiện.
Ông Kissinger: Chúng ta sẽ tìm đến ai trong Quốc hội để xin ý kiến?
Đô đốc Moorer: Thượng nghị sĩ Mondale, Mahon, McClelland.
Ông Clements: Đừng làm điều đó mà không tham khảo ý kiến của Mahon.
Ông Colby: Vấn đề là sự tham gia của lực lượng quân sự Hoa Kỳ vào các hoạt động thù địch.
Đô đốc Moorer: Điều đó phụ thuộc vào định nghĩa của chiến tranh. Hỗ trợ không vận không phải là chiến tranh.
Ông Porter: Nếu bị bắn thì sao?
Đô đốc Moorer: Không bắn trả cũng không sao.
Ông Porter: Không thể tiếp tế cho một đơn vị đồn trú đang bị bao vây mà không bị bắn.
Ông Kissinger: Tại sao không? Chúng ta hãy lập một báo cáo trong vòng 48 giờ tới hoặc một chỉ dẫn về những khả năng có thể xảy ra và những căn cứ nào cần được kiểm soát để thực hiện một số điều này. Nếu cần phải nói chuyện với Thượng nghị sĩ Mahon và Stennis, thì cứ làm.
Đô đốc Moorer: Bao gồm cả trinh sát không vũ trang, bao gồm cả Comint- communications intelligence và Elint- electronic intelligence.
Ông Kissinger: Rồi sao nữa?
Ông Carver: Nếu tình hình thực sự diễn biến xấu, nó sẽ diễn ra khá chậm.
Ông Kissinger: Chậm là gì?
Ông Carver: Năm hay sáu tháng?
Ông Kissinger: Sau đó, Phnom Penh thất thủ?
Ông Colby: Trước đó, họ có thể đạt được một số thỏa thuận, dẫn đến việc một số nhà lãnh đạo rời khỏi Riviera và phía bên kia nắm quyền. [Trang 375]
Ông Kissinger: Điều này sẽ xảy ra trong trường hợp tốt nhất?
Ông Colby: Đúng vậy.
Ông Kissinger: Nếu chúng ta tiếp tục ném bom thì sao?
Ông Colby: Sẽ kéo dài thời gian.
Đô đốc Moorer: Nếu chúng ta tiếp tục ném bom, chúng không thể tiến vào Phnom Penh vĩnh viễn. Chúng không thể ngăn chặn LOC- lines of communication của Phnom Penh. Nếu không, chúng có thể cố gắng cắt đứt nguồn cung cấp gạo và dầu mỏ với mục đích gây ra sự sụp đổ nội bộ. Nếu chúng cố gắng tấn công trực diện, chúng sẽ thua nặng. Hiện tại, chúng đang phàn nàn về những tổn thất và vấn đề tiếp tế.
Ông Kissinger: Sau khi chúng ta ngừng ném bom, ông nghĩ sẽ mất từ 3 đến 6 tháng để giải quyết?
Ông Colby: Gần đúng rồi.
Ông Kissinger: Bắc Việt có động lực gì để không chờ đợi quá trình đó?
Ông Colby: Có lẽ họ có thể đàm phán để tiếp quản một chiến dịch đang diễn ra, thay vì bắt đầu từ dưới lên.
Đô đốc Moorer: Họ không thể thay thế toàn bộ cơ cấu quan liêu.
Ông Kissinger: Khi đó họ sẽ nói về một liên minh hình thức.
Đô đốc Moorer: Họ gần như phải làm vậy, để nó hoạt động.
Ông Kissinger: Ý ông là sự thống trị hiệu quả của Cộng sản với vừa đủ cơ cấu hiện tại để điều hành nó.
Ông Colby: Với Sihanouk.
Ông Kissinger: Ông cho rằng đó là kết quả có thể xảy ra?
Ông Colby: Đúng vậy.
Đô đốc Moorer: Với ba nhà lãnh đạo Cộng sản ngồi hàng đầu cùng với Sihanouk, nhưng nắm giữ quyền lực thực sự.
Ông Colby: Nó sẽ tương tự như Chính phủ Lào năm 1962 nhưng Pathet Lào ở vị thế mạnh hơn.
Ông Kissinger: Một điều gì đó giống như Chính phủ Lào năm 1962 sẽ không tệ đến vậy.
Ông Colby: Ông có một số người cánh hữu, một số Pathet Lào, với một nhóm nhỏ, mỏng manh như Souvanna Phouma. Souvanna đã rời xa những người Cộng sản và liên kết với phe Chính phủ.
Ông Kissinger: Câu hỏi chiến thuật sẽ là liệu điều này nên được thực hiện thông qua đàm phán trực tiếp với Sihanouk, đàm phán với người Campuchia tại Campuchia, hay để tình hình tự giải quyết và để người Campuchia cùng với những người đối lập của họ tự giải quyết.
Ông Carver: Theo quan điểm của Nam Việt Nam, Hà Nội càng phải chờ đợi để được tự do tiếp cận Campuchia thì họ càng khó di chuyển vào Nam Việt Nam. Càng phải chờ đợi, họ càng ít có cơ hội cải thiện triển vọng chính trị [Trang 376] ở Nam Việt Nam, vốn đang khá ảm đạm. Điều này cho thấy cần phải kéo dài sự tan rã của Campuchia. Nếu chúng ta không quan tâm, nó có thể diễn ra nhanh hơn.
Ông Kissinger: Kéo dài thời gian nghĩa là chúng ta không làm gì về mặt ngoại giao sao?
Ông Carver: Chúng ta không nên đàm phán. Chúng ta nên để Sirik Matak, In Tam và Cheng Heng—chứ không phải Lon Nol—đàm phán. Chúng ta có thể sử dụng địa vị của Lon Nol và đội quân 180.000 người làm quân bài.
Ông Kissinger: Không ngừng bắn?
Ông Carver: Đúng vậy. Chính quyền Phnom Penh đang cố gắng thương lượng một lệnh ngừng bắn. Nhưng tầm quan trọng của Campuchia đối với Hoa Kỳ nằm ở tác động của nó đối với Nam Việt Nam.
Đô đốc Moorer: Ngoài ra, Bắc Việt Nam đang trì hoãn ở Lào để chờ xem Campuchia sẽ ra sao.
Ông Colby: Nếu chúng ta để Chính quyền Phnom Penh quyết định, họ sẽ không muốn đàm phán tích cực. Chúng ta phải đi vòng qua họ—xem chúng ta có thể làm gì với Sihanouk. Chu Ân Lai là người ủng hộ thực sự của Sihanouk.
Ông Kissinger: Sao không kéo dài thời gian bằng cách đàm phán với Sihanouk và cố gắng đạt được một lệnh ngừng bắn đổi lại. Khi đó tình hình có thể sẽ trở nên tồi tệ trong quá trình đàm phán.
Ông Colby: Sihanouk sẽ không cho chúng ta một lệnh ngừng bắn để đàm phán nếu không có sự bảo đảm cho chính mình.
Ông Porter: Chẳng phải chúng ta đã đề nghị như vậy trước đó rồi mà ông ta vẫn không tham gia sao?
Ông Colby: Không, không phải một lệnh ngừng bắn đơn giản để đàm phán.
Ông Porter: Thế còn lệnh ngừng bắn để đổi lấy việc ngừng ném bom vào ngày 23 tháng 7 thì sao?
Ông Colby: Tôi đoán là không.
Ông Carver: Không chỉ là "ném bom". Mà là B-52, không quân chiến thuật và tiếp tế. Nếu không có tất cả những thứ này, khả năng chiến đấu của FANK sẽ sụp đổ. Nếu chúng ta có thể tiếp tế cho họ, khả năng trụ vững của FANK vẫn còn.
Ông Kissinger: Họ có sẵn sàng chiến đấu không?
Đô đốc Moorer: Nếu Lon Nol ra đi, Fernandez vào, và quân đội được trả lương, họ sẽ chiến đấu.
Ông Carver: Có.
Ông Kissinger: Liệu chúng ta có thể hoàn thành việc này trước ngày 15 tháng 8 không?
Ông Colby: Có quá nhiều chữ "nếu". Tôi nghĩ tình hình sẽ dần tan biến.
Ông Carver: Tôi đồng ý với Đô đốc Moorer. Chúng ta có thể biến FANK thành một lực lượng mà Cộng sản sẽ phải trả giá để giải tán.
Ông Kissinger: Trong ba năm qua, chúng ta đã giữ im lặng. Liệu người Campuchia có thể hoàn thành những gì cần thiết mà không cần người Mỹ chỉ bảo họ phải làm gì không? Trong bốn tuần, liệu chúng ta có thể đưa Lon Nol ra đi, Fernandez vào và trả lương cho quân lính không? Liệu chúng ta có thể làm được điều đó trong bốn tuần khi chúng ta đã không thể làm được trong ba năm?
Ông Carver: Không.
Ông Kissinger: Liệu chúng ta có nên đàm phán với Sihanouk với hy vọng kéo dài thời gian theo cách đó không? Tôi cho rằng chúng ta đã thống nhất rằng mục tiêu chính sẽ là kéo dài thời gian.
Ông Carver: Hai điều này không mâu thuẫn với nhau. Tốt hơn hết là củng cố Phnom Penh.
Ông Kissinger: Nếu đàm phán với Sihanouk sẽ gây bất lợi cho Phnom Penh, thì họ sẽ tốt hơn biết bao nếu chúng ta không đàm phán với Sihanouk. Đàm phán với Sihanouk mà không hy vọng đạt được điều gì đó là vô nghĩa.
Ông Colby: Con đường ra quyết định ở Đông Nam Á được trải đầy những chữ "nếu".
Ông Kissinger: Chúng ta có thể chấp nhận những điều "nếu" nếu chúng ta hiểu rõ khả năng xảy ra. Nếu cần ba yếu tố gây tranh cãi để kéo dài tình hình thêm sáu tháng, và nếu thiếu một trong những yếu tố này, thì điều này sẽ giảm thiểu khả năng xảy ra bao nhiêu? Nếu chúng ta có thể kéo dài sáu tháng, điều này sẽ đưa chúng ta vào mùa khô và điều đó sẽ tốt. Nhưng nếu Campuchia sụp đổ vào tháng Chín vì nhánh Hành pháp và Quốc hội Hoa Kỳ tự đặt mình vào tình thế bị trói tay, thì đó sẽ là một thảm họa. Nếu chúng ta có thể tránh được điều đó, thì rõ ràng là khả thi hơn. Nhưng Trung Quốc có thể chơi trò gì nếu Hoa Kỳ tước đi của họ những lý lẽ mà họ có thể sử dụng? Nếu chúng ta ném bom, và Chu Ân Lai có thể ra lệnh ngừng ném bom, ông ta có điều gì đó mà Bắc Việt Nam và Sihanouk có thể hiểu được. Nhưng nếu ông ta phải bịa ra điều gì đó, thì đó lại là chuyện khác. Trung Quốc muốn một Campuchia trung lập, không do Bắc Việt Nam thống trị, nhưng họ sẽ không từ bỏ vị thế của mình trong thế giới Cộng sản. Họ thậm chí còn coi Sihanouk là một thế lực độc lập có lợi cho họ.
Ông Colby: Nếu một cuộc đàm phán đưa Sihanouk vào cuộc, điều này sẽ trao cho ông ta một vai trò thực sự. Nếu quân nổi dậy Khmer lên nắm quyền, Sihanouk sẽ bị loại.
Ông Kissinger: Trung Quốc sẽ sẵn sàng trả giá bao nhiêu để đưa Sihanouk vào? Có một yếu tố đàm phán ở đây. Việc Sihanouk được Hoa Kỳ đưa trở lại một phần là vì lợi ích của Sihanouk.
Đô đốc Moorer: Điều đầu tiên cần làm là cố gắng loại bỏ Lon Nol và thiết lập một hệ thống chỉ huy tốt.
Ông Kissinger: Chúng ta có thể làm được điều đó không? Khi nào (Đại sứ) Swank sẽ ra?
Ông Porter: Hai tuần nữa.
Ông Carver: Chúng ta phải loại bỏ Lon Nol và trả lương cho quân đội.
Ông Colby: Chúng ta nên làm bất cứ điều gì có thể để củng cố chế độ.
Ông Kissinger: Đúng vậy, theo cả hai hướng - dù trong trường hợp nào. Chúng ta nên thực hiện những bước cụ thể nào và trong khung thời gian nào? [Trang 378]
Ông Colby: Với Lon Nol, chúng ta chỉ cần lên tiếng và nói "đi!"
Ông Kissinger: Ai sẽ làm điều đó?
Ông Porter: Đại sứ nên làm điều đó.
Ông Kissinger: Nếu chúng ta bắt đầu bằng việc loại bỏ Lon Nol, toàn bộ sự việc có thể được hiểu là một nỗ lực của Hoa Kỳ nhằm làm sáng tỏ tình hình.
Ông Colby: Không, nếu chúng ta truyền đạt được thông tin cho các nhà lãnh đạo khác.
Ông Kissinger: Chúng ta có thể thông báo cho các nhà lãnh đạo khác về những gì chúng ta sẽ làm nếu Lon Nol phải ra đi không?
Đô đốc Moorer: Chúng ta có thể buộc Lon Nol phải rời đi dựa trên các yêu cầu y tế.
Ông Kissinger: Nhưng ông ấy đã nói rằng ông ấy không muốn rời đi.
Đô đốc Moorer: Chúng ta có thể có một gói hỗ trợ mà chúng ta có thể cung cấp cho họ trước ngày 15 tháng 8.
Ông Carver: Nhưng chúng ta không thể trao cho họ một chuỗi chỉ huy—họ phải tự làm điều đó.
Ông Kissinger: Chúng ta phải có một chương trình cụ thể. Nếu phản ứng duy nhất của chúng ta đối với việc Quốc hội cắt giảm ngân sách là loại bỏ Lon Nol, thì điều đó sẽ bị hiểu lầm.
Ông Clements: Chúng ta phải đưa ra một số cam kết cho những người mà chúng ta sẽ đưa vào thay thế ông ấy.
Ông Kissinger: Dick (Kennedy), chúng ta hãy thành lập một Nhóm Công tác để xem xét những gì chúng ta có thể làm cụ thể trong năm tuần tới, bao gồm hỗ trợ, yểm trợ không quân, v.v. Chúng ta có thể trình bày với ba nhà lãnh đạo kia những gì, nói rằng sẽ không hiệu quả trừ khi Lon Nol rời khỏi đất nước. Tất nhiên, chúng ta sẽ tiếp tục viện trợ hiện có. Mỗi cơ quan chỉ định một người cho việc này. Chúng ta sẽ có một cuộc họp WSAG khác vào thứ Năm (ngày 12 tháng 7).
Đô đốc Moorer: Mức độ thành công của chúng ta sẽ là một yếu tố quan trọng trong việc quyết định có nên tiếp tục hợp tác với Sihanouk hay không.
Ông Kissinger: Nếu chúng ta định tiếp tục hợp tác với Sihanouk, tốt hơn hết là nên làm trước ngày 15 tháng 8. Tất cả chúng ta đều đồng ý rằng việc củng cố Phnom Penh là điều mong muốn, bất kể chúng ta quyết định theo kịch bản nào. Điều này giúp chúng ta có vị thế mặc cả tốt hơn. Chúng ta không cần phải quyết định có nên tiếp tục hợp tác với Sihanouk trước ngày 20 tháng 8 hay không. Tôi không chắc chúng ta có nên nói chuyện với ông ta hay không trừ khi chúng ta biết kết quả có thể xảy ra của cuộc đàm phán. Tôi không muốn đi theo phe Cộng sản.
Ông Colby: Có lẽ ông nên thảo luận trước với phía Trung Quốc.
Ông Kissinger: Họ sẽ phải cho tôi biết kết quả sẽ ra sao.
Ông Porter: Chúng ta có thể đưa ông ta ra khỏi Trung Quốc.
Ông Kissinger: Tôi không chắc chúng ta có muốn làm vậy không.
Ông Colby: Báo chí ở Bắc Kinh sẽ đưa tin về ông ít hơn. [Trang 379]
Ông Kissinger: Chúng ta có hai vị trí CIA: một cho Colby và một cho Carver không?
Ông Colby: Tôi ủng hộ việc thử với Sihanouk. Có một khả năng nhỏ là Sihanouk có thể được xây dựng lên nắm quyền thực sự với xu hướng ít hướng tới một nhà nước Cộng sản hoàn toàn.
Ông Rush: Chúng tôi đồng ý.
Ông Clements: Chúng tôi cũng vậy.
Ông Kissinger: Đàm phán với Sihanouk có làm Phnom Penh tan rã không?
Ông Colby: Điều đó sẽ gây sốc cho họ, nhưng họ sẽ không tan rã.
Ông Carver: Họ sẽ không tan rã, nhưng nếu ông có thể khiến Phnom Penh chịu đàm phán thì chúng ta sẽ khá hơn. Nếu họ không chịu, chúng ta có thể tự xoay sở.
Ông Kissinger: Nếu chúng ta có thể giữ Phnom Penh lại và đàm phán với Sihanouk thì được. Nếu không, chúng ta phải cân nhắc xem điều gì là tối đa mà chúng ta có thể đạt được trong sáu tháng. Một lập luận cho lựa chọn Sihanouk có thể là liệu chúng ta có thể sử dụng đàm phán để trì hoãn việc tiếp quản hay không. Một khả năng thứ hai là khả năng rất thấp của Bill Colby. Sihanouk có thể chiếm ưu thế hơn so với khả năng hiện tại. Trung Quốc có thể có lợi ích ở đây. Liệu Liên Xô có lợi ích gì không? Hay Ấn Độ có lợi ích gì không?
Ông Porter: Sihanouk muốn giành quyền kiểm soát FANK để cân bằng với Khmer Đỏ. Đó là cách duy nhất ông ta có thể tự bảo vệ mình trước những người Cộng sản.
Ông Kissinger: Đó là hai lập luận ủng hộ Sihanouk. Lập luận thứ ba là sự tan rã của một đất nước vĩ đại và viễn cảnh chúng ta bị đuổi khỏi Đông Nam Á.
Ông Colby: Bất kỳ cuộc đàm phán nào mà chúng ta tham gia đều tốt hơn là bị loại bỏ.
Ông Clements: Liệu Sihanouk có phải là con đường mà chúng ta sẽ hướng tới không? Những người chúng ta chọn để thay thế Lon Nol sẽ hỏi.
Ông Colby: Chúng ta sẽ phải thẳng thắn với họ.
Ông Kissinger: Trước tiên, hãy đưa Lon Nol ra ngoài và truyền đạt một số tín hiệu ủng hộ tích cực đến các nhà lãnh đạo khác trước khi chúng ta bắt đầu thuyết giảng cho họ về Sihanouk. Họ cần được tiếp thêm niềm tin trước. Sau đó, chúng ta có thể làm việc khác.
Đô đốc Moorer: Ai sẽ trình bày điều này với họ?
Ông Kissinger: Tướng Weyand vẫn còn ở đó chứ?
Đô đốc Moorer: Ông ấy biết rõ Lon Nol, nhưng ông ấy không biết In Tam hay Sirik Matak.
Ông Kissinger: Tôi được biết ông cũng đang rút Tom Enders khỏi Phnom Penh. Ông ấy là một người tốt.
Ông Porter: Ông ấy muốn ra đi. Chúng tôi sẽ thay thế ông ấy bằng một người tốt.
Ông Rush: Peter Flanigan muốn ông ấy vào ban tham mưu của CIEP. [Trang 380]
Ông Porter: Và chúng tôi đã có một người tốt để thay thế Coby Swank—Matt Looram.
Ông Kissinger: Chúng ta có thể nộp báo cáo vào thứ Năm về những gì chúng ta có thể làm để củng cố Phnom Penh về mặt quân sự, kinh tế và chính trị không?
Còn Lào thì sao?
Ông Colby được tóm tắt từ văn bản đính kèm tại Bảng C.7
Đô đốc Moorer: Họ đang xây dựng một con đường hai làn xe chạy xuống mỗi bên sườn núi—mỗi bên một làn xe, cách nhau 80 km. Đó là một con đường chịu được mọi thời tiết.
Ông Kissinger: Họ không có ý định rút khỏi Lào.
Đô đốc Moorer: Không, họ đã vi phạm mọi khía cạnh của thỏa thuận liên quan đến vấn đề này.
Ông Kissinger: Và họ biết chúng ta không có lệnh trừng phạt. Hãy đưa (Đại sứ) Graham Martin đến Sài Gòn càng sớm càng tốt—trong tuần này. Tác động của hành động của Quốc hội đối với tinh thần của Nam Việt Nam có nghiêm trọng không?
Đô đốc Moorer: Vâng. Viên, sĩ quan quân sự cấp cao của họ, nói rằng chúng ta đã bị bỏ lại mà không có ảnh hưởng gì đến Bắc Việt Nam. Ông ấy nói, trong hoàn cảnh này, họ sẽ phải thực hiện bất kỳ hành động cần thiết nào. Tướng Weyand sẽ nói chuyện chi tiết với họ.
Ông Kissinger: Chỉ thị của Weyand là gì?
Đô đốc Moorer: Để nắm bắt phản ứng của Nam Việt Nam đối với hành động của Quốc hội; để trấn an Nam Việt Nam về sự hỗ trợ toàn diện của chúng ta; để xem xét các quy trình để xem liệu chúng ta có phản ứng đủ nhanh để thay thế thiết bị hay không; để nói chuyện với từng tư lệnh khu vực.
Ông Kissinger: Và để có được càng nhiều vật tư càng tốt.
Ông Clements: Chúng tôi đang làm điều đó.
Đô đốc Moorer: Họ không bị thiệt hại vì thiếu vật tư.
Ông Clements: Chúng tôi cũng đang xem xét những người làm việc theo hợp đồng.
Ông Kissinger: Nếu phía bên kia không tuân thủ thỏa thuận, tại sao chúng ta lại muốn loại bỏ những người theo hợp đồng của mình?
Đô đốc Moorer: Chúng tôi không làm vậy; chúng tôi đang làm những gì ông nói.
Ông Kissinger: Chúng ta có thể ước tính lượng lương thực dự trữ cho Phnom Penh sau ngày 15 tháng 8 và dự đoán bất kỳ vấn đề nào không?
Đô đốc Moorer: Họ có đủ lương thực cho thành phố trong 17-19 ngày. Mức tiêu thụ là 600 tấn mỗi ngày. Khả năng thay thế lương thực phụ thuộc vào việc duy trì thông suốt các tuyến đường cao tốc số 5 và số 4 và sông Mekong. Điều này phụ thuộc vào khả năng của quân nổi dậy trong việc ngăn chặn các tuyến đường này. [Trang 381]
Ông Colby: Đó là một phần của quá trình rò rỉ.
Đô đốc Moorer: Họ không thể hạ màn cả ba tuyến đường cùng một lúc. Có một chu kỳ tiếp tế, hạ xuống rồi lại tăng lên.
Ông Carver: Việc đóng cửa sông Mekong từ nay đến tháng 9 sẽ rất khó khăn.
Ông Kissinger: Ông có thể nhập được nhiều gạo từ nay đến tháng 9 không?
Đô đốc Moorer: Vâng, chúng ta có thể nhập được nhiều gạo. Có một số vấn đề về khả năng dự trữ gạo.
Ông Kissinger: Chúng ta hãy xem xét điều đó.
Đô đốc Moorer: Điều đó phụ thuộc vào việc quân nổi dậy đã nỗ lực bao nhiêu để chặn dòng sông. Họ đã hoạt động ở cả hai phía.
Ông Porter: Cả phía Việt Nam nữa sao?
Đô đốc Moorer: Vâng, nhưng chúng tôi đã nói chuyện với phía Việt Nam về vấn đề này và không còn khó khăn nào nữa.
Ông Clements: Ở Campuchia, chúng ta có cân nhắc việc để mặc nó sụp đổ theo sắc lệnh của Quốc hội không?
Ông Kissinger: Ý ông là không làm gì sau ngày 15 tháng 8 sao? Ông có đề nghị như vậy không?
Ông Clements: Không.
Ông Kissinger: Họ có thể cầm cự được bao lâu nếu không có tiếp tế trên không?
Ông Carver: Sẽ có sự sụp đổ nhanh chóng nếu chúng ta không thể hỗ trợ một đơn vị đồn trú đang bị bao vây - hai hoặc ba tháng.
Đô đốc Moorer: Điều này liên quan đến vấn đề chuỗi chỉ huy. Khi họ bắt đầu đào ngũ, đó là khởi đầu của sự kết thúc.
Ông Colby: Chúng ta có thể xác định được các thị trấn nơi tiếp tế sẽ được chuyển đến.
Đô đốc Moorer: Quân nổi dậy đã bỏ mặc một số thị trấn.
Ông Carver: Chính phủ đã cố gắng hỗ trợ hai thị trấn, và chúng đã bị đánh bật.
Ông Clements: Chúng ta đang rất nóng vội. Nếu chúng ta cố gắng đạt được một thỏa thuận lâu dài với Sihanouk, chúng ta sẽ đi về đâu? Chúng ta đang cố gắng đạt được điều gì? Điều này là vì lợi ích của Hoa Kỳ hay vì lợi ích của Trung Quốc về lâu dài?
Ông Kissinger: Chúng ta không quan tâm đến Trung Quốc. Chúng ta muốn trì hoãn việc Bắc Việt Nam sử dụng Campuchia không hạn chế càng lâu càng tốt. Nếu chúng ta vượt qua được mùa khô, sẽ mất gần một năm. Nếu chúng ta có thể đưa Sihanouk vào tình thế mà Cộng sản phải tính đến ông ta, ông ta có thể kéo dài thời gian trì hoãn. Điều này sẽ giúp Nam Việt Nam có thêm không gian để thở. Có thể có sự trùng hợp lợi ích giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc. Nhưng nếu tình hình ở Đông Dương trở nên tồi tệ, sau khi chúng ta đã mất 50.000 quân, thì đây là một yếu tố quốc tế quan trọng. Nếu chúng ta có thể lợi dụng người Trung Quốc để hợp tác thì tốt. Nhưng chúng ta không quan tâm đến việc "kéo hạt dẻ" của họ ra khỏi lửa. [Trang 382]
Ông Clements: Chúng ta có thể nhờ người Thái giúp không?
Ông Kissinger: Câu hỏi hay đấy. Lẽ ra tôi nên hỏi điều đó. Liệu chúng ta có thể làm gì thông qua Thái Lan không?
Ông Colby: Họ sẽ trở thành mối đe dọa nếu họ nghe thấy tên Sihanouk. Họ đã đủ nổi bật ở Campuchia rồi.
Ông Porter: Nếu chúng ta trộn lẫn người Thái vào, điều này sẽ giữ chân người Bắc Việt ở Campuchia.
Ông Kissinger: Họ có thể ở lại bất cứ đâu miễn là điều đó phục vụ mục đích của họ.
Ông Porter: Tôi đồng ý với Bill Colby.
Ông Clements: Không có nơi nào để ở sao?
Ông Colby: Chúng ta không có đủ đô la để trả cho người Thái.
Ông Carver: Người Thái muốn một phần lãnh thổ Campuchia.
Ông Kissinger: Liệu Thái Lan và Nam Việt Nam có thể làm gì để củng cố Phnom Penh không?
Đô đốc Moorer: Về việc khiêu khích Bắc Việt, họ sẽ hành động khi sẵn sàng.
Ông Kissinger: Chúng ta có thể nhờ Tướng Weyand xem xét vấn đề này không?
Ông Porter: Tôi không phản đối.
Đô đốc Moorer: Khi Đại sứ quán Sài Gòn lo ngại về việc cung cấp đạn dược cho lực lượng Campuchia qua biên giới, Nam Việt Nam đã nói rằng họ sẵn sàng làm điều đó.
Ông Porter: Người Campuchia đã bị ảnh hưởng đến mức nào?
Đô đốc Moorer: Chúng tôi đã gửi một văn bản lên Bộ Ngoại giao vào ngày 17 tháng 5.
Ông Kennedy: Vấn đề này đã được nêu ra trong một cuộc họp trước đó. Đó là một đơn vị nhỏ, và đơn vị đó đã bị giải tán.
Ông Kissinger: Về nguyên tắc, chúng tôi rất muốn tìm cớ để giúp đỡ. Trong ba năm qua, chúng tôi đã được yêu cầu phải giữ kín tiếng. Không có giải thưởng nào cho việc kiềm chế. (nói với ông Rush) Chúng tôi muốn xem bức điện tín mà ông định gửi đi. Cố gắng gửi nó cho chúng tôi để được thông quan vào ngày mai.
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/d92
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_373
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_374
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_375
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_376
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_377
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_378
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_379
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_380
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_381
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_382
No comments:
Post a Comment