20250911 CDTL Bản Ghi Nhớ Từ Kissinger Gửi Nixon 11 June 1973 D76
76. Memorandum From the President’s Assistant for National Security Affairs (Kissinger) to President Nixon1
Washington, June 11, 1973.
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/d76
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_322
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_323
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_324
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_325
Washington, June 11, 1973.
SUBJECT
- Negotiations on a Vietnam Communiqué June 7–9, 1973
Summary
We have had a difficult week in Paris, largely because of our recalcitrant ally, the GVN.
In my sessions with Le Duc Tho from May 17–23, we had agreed on the text of a draft communiqué and an understanding on Laos. What remained was for Ambassador Sullivan to obtain GVN concurrence to the communiqué and for me to pry a satisfactory understanding out of Tho on Cambodia.
Sullivan and I returned to Paris last week with reasonable assurance of Thieu’s agreement to a four-party signature, provided we were able to persuade the DRV to accept certain modifications—which we did. I was less confident that we would be able to get much on Cambodia. As it turned out, we were able to obtain Tho’s agreement to an acceptable understanding on Cambodia. But we were not able, despite several tough exchanges with Saigon, to persuade the GVN to accept the communiqué. Saigon changed its position several times during the course of the week on a number of important issues covered in the document. When we were unable to obtain DRV concurrence to all these changes, the GVN refused either a four-party signature or a two-party (U.S.-DRV) signature accompanied by a statement that the U.S. was signing with the concurrence of the GVN. Tho, in turn, refused to sign anything less than a four-party communiqué.
Given this impasse, Tho agreed to my request for a 48-hour delay. We are now pushing hard in Saigon for a reversal of their position. We have until late Monday afternoon (Paris time),2 since we are committed to have Sullivan inform the DRV in Paris of Saigon’s position at that time. If the GVN comes along, I shall fly to Paris on Monday evening for a Tuesday signature ceremony and then return immediately to Washington. If Saigon remains immovable, there will be no [Page 322] communiqué. Hanoi will blast the U.S. and Saigon publicly, and we will have entered a new and difficult era in our relationships with the GVN.
What We Set Out To Do
Our objectives in these negotiations in May and June were:
- —On Vietnam, to put pressure on North Vietnam to cease its violations of the January agreement.
- —On Laos, to get a DRV commitment to the early formation of a new government, the withdrawal of DRV forces, and assistance in establishing the fate of our MIA.
- —On Cambodia, to obtain a ceasefire, negotiated political settlement, and withdrawal of Hanoi’s forces.
What We Achieved
The Joint Communiqué (at Tab A)3 represents a new political commitment by the parties to implement the Vietnam Agreement and protocols. It highlights specific provisions that have been of concern to the parties, sets new time deadlines where old deadlines have lapsed, and in some cases sets out detailed steps to facilitate implementation of provisions that have not been implemented.
- —We now have a new and detailed ceasefire order requiring strict cessation of hostilities at noon Saigon time, June 14.
- —There will be meetings between local commanders of forces in direct contact in order to avoid incidents.
- —The communiqué includes explicit steps to control the movement of military equipment replacements, as envisaged by the Agreement, in order to curb illegitimate infiltration.
- —There is a clause reaffirming respect for the DMZ.
- —The DRV has agreed to facilitate cooperation with us and with the Pathet Lao to determine the fate of the dead and MIA.
- —The communiqué sets new deadlines to encourage implementation of the political provisions of the Agreement, in accordance with South Vietnamese self-determination.
- —There is a provision explicitly requiring greater protection and assistance and freer movement for the ICCS, and there are also measures to improve the functioning of the Two-Party Joint Military Commission and its teams.
- —The communiqué reemphasizes the requirement for the scrupulous implementation of Article 20, which requires withdrawal of foreign forces from Laos and Cambodia. In a private understanding on Laos (Tab B)4 the U.S. and DRV recognized a specific deadline for a political settlement and new government in Laos (July 1) and for the withdrawal of all foreign troops (60 days thereafter). We also obtained, for the first time, a separate written understanding that the U.S. and DRV [Page 323] “will exert their best efforts to bring about a peaceful settlement of the Cambodian problem.” (Tab C)5
In consideration of these various measures, the United States has agreed to cease aerial reconnaissance flights over North Vietnam, resume mine clearing operations, reconvene the meetings of the U.S.-DRV Joint Economic Commission, and, in a private understanding, to use our maximum influence with Saigon to promote the return of Vietnamese civilian detainees. All of these U.S. obligations are repetitions of obligations we undertook in January.
In short, we have a document which we can use to retake the initiative in our Indochina policy. With the Soviets and Chinese, the communiqué and understandings on Laos and Cambodia give us new devices to press them to exert their influence over the DRV. Domestically, these documents make it evident that you are making the January Agreement work and that you have an effective policy which opponents will interfere with at their peril. Naturally, we cannot be sanguine about scrupulous implementation by Hanoi. But the situation indeed seems to be stabilizing on the ground, and we and the GVN have only to gain from a document that strengthens our ability to enforce the Agreement.
Saigon’s Position
We went to extraordinary lengths during the course of these negotiations to accommodate the GVN’s concerns:
- —Unlike October, when Saigon genuinely had little time to react to the specific terms of a draft ceasefire agreement, our consultations on the communiqué began five weeks ago. Ambassador Sullivan went to Saigon after my May 17–23 round of Paris talks and consulted with Thieu personally; Ambassador Whitehouse has been in daily contact with the GVN leadership since then.
- —Even though we had reached tentative agreement with the DRV on the text in May, we succeeded this past week in incorporating important changes which Saigon had insisted upon. These included clauses highlighting elections (a central element of the GVN’s political program) and respect for the DMZ, and diluting the provisions mentioning delimitation of areas of control by the Two-Party Joint Military Commission (which now leaves the process more clearly under Saigon’s own control).
As in November–January, the clear result of the June negotiation is a document improved in our favor, and no small embarrassment to Hanoi because it had to accept changes at Saigon’s insistence. Schedules we had agreed upon with the North Vietnamese for the completion of [Page 324] the communiqué have been slipped four times since May because of our efforts to accommodate Saigon.
The GVN’s two current outstanding demands, as well as numerous others over the course of the negotiations, were presented by us to the North Vietnamese and proved impossible to obtain. Saigon has been slow or unresponsive in responding to our requests for advice during my sessions in Paris. On a number of points the GVN has shifted its position continually over the five weeks of consultations.
The GVN’s current demands are twofold: (1) an explicit call for general elections in six months, and (2) deletion of a provision mentioning that the Two-Party JMC headquarters and teams may be located at points on the boundaries between areas controlled by the respective parties if the parties in the JMC so decide:
- —The GVN proposal of a six-month deadline for elections goes beyond the January Agreement, and was therefore impossible to get the DRV to accept.
- —The GVN’s objection to the paragraph on JMC locations is theological. It claims to see the paragraph as sanctifying “two territories and two governments” in South Vietnam. But the concept of areas of control comes from the January Agreement and Ceasefire Protocol. The reference to the concept here is only indirect, since the clause deals only with the points at which teams and headquarters are to be located; it is not a call for delimitation of zones. To the extent that there are two zones in South Vietnam, it is the necessary implication of a standstill ceasefire. In any case, the actual delimitation of areas would be a process over which Saigon would have a total veto. And—to demonstrate how frustrating this consultation with Saigon can be—the GVN earlier told us on several occasions that it favored highlighting this process of delimitation of areas of control in the communiqué.
In short, there is no excuse for Saigon’s behavior. The document reiterates provisions already signed by the GVN in January. The issues the GVN raises are essentially trivial—certainly so in comparison to the grave damage done to our common interest if we get no communiqué. For months, Hanoi has carried the public onus of non-compliance—with its blatant infiltration, sabotage of the ICCS, violation of the DMZ, and refusal to leave Laos and Cambodia. Now Saigon is in danger of putting itself forward as the obstacle to peace, thus making it even more difficult for us to continue to support the GVN. Moreover, sabotage of the communiqué now will mean that Hanoi has much less incentive to observe any of its commitments with respect to the cease-fire in South Vietnam or political settlements in Laos and Cambodia.
Impact in the U.S.
There is little question that, should Saigon refuse to sign, and should that refusal become public knowledge (as it will), the GVN’s position here in the U.S. will be hurt. On the other hand, our own position [Page 325] will remain relatively untouched; we were prepared to sign a two- or four-party communiqué; we fought hard for the changes the GVN wanted, even when we doubted the wisdom of some of its suggestions; we even sought changes when the GVN reversed its own earlier position. Further, we have been firm with the DRV in insisting that compliance with the January Agreement must be achieved, and emphasized that all we were seeking with the latest communiqué was a reiteration of commitments already undertaken, and a reaffirmation of an intent to abide by them. We have abided by the terms of the January accord, and expect the DRV to continue to do likewise.
Thus, our own record in the public debate that is likely to follow any break in the talks with Tho is unassailable. But Saigon’s position in the U.S. could be badly tarnished. That is a fact we have emphasized to the GVN; it is the factor which may, in the end, tip the balance in Saigon to favor going ahead with a four-party signature next Tuesday.
Google Translated
Washington, ngày 11 tháng 6 năm 1973.
CHỦ ĐỀ
Đàm phán về Thông cáo chung về Việt Nam, ngày 7–9 tháng 6 năm 1973
Tóm tắt
Chúng tôi đã có một tuần khó khăn ở Paris, phần lớn là do đồng minh ngoan cố của chúng tôi, Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa.
Trong các buổi làm việc với Lê Đức Thọ từ ngày 17 đến 23 tháng 5, chúng tôi đã thống nhất về nội dung dự thảo thông cáo và một thỏa thuận chung về Lào. Vấn đề còn lại là Đại sứ Sullivan phải xin Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa chấp thuận thông cáo chung và tôi phải thuyết phục được ông Thọ đưa ra một thỏa thuận chung thỏa đáng về Campuchia.
Sullivan và tôi đã trở lại Paris tuần trước với sự bảo đảm hợp lý rằng Thiệu sẽ đồng ý ký kết bốn bên, với điều kiện là chúng tôi có thể thuyết phục được VNDCCH chấp nhận một số sửa đổi nhất định—và chúng tôi đã làm vậy. Tôi không tin lắm rằng chúng tôi sẽ có thể đạt được nhiều tiến triển về Campuchia. Cuối cùng, chúng tôi đã có thể đạt được sự đồng ý của Thọ về một thỏa thuận có thể chấp nhận được về Campuchia. Nhưng mặc dù đã có một số cuộc trao đổi gay gắt với Sài Gòn, chúng tôi vẫn không thể thuyết phục Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa chấp nhận thông cáo. Sài Gòn đã thay đổi lập trường nhiều lần trong tuần về một số vấn đề quan trọng được đề cập trong tài liệu. Khi chúng tôi không thể có được sự đồng ý của VNDCCH đối với tất cả những thay đổi này, Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa đã từ chối chữ ký của bốn bên hoặc chữ ký của hai bên (Hoa Kỳ-VNDCCH) kèm theo tuyên bố rằng Hoa Kỳ đã ký với sự đồng ý của Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa. Về phần mình, Thọ đã từ chối ký bất cứ văn bản nào ít hơn một thông cáo của bốn bên.
Trong tình thế bế tắc này, Thọ đã đồng ý với yêu cầu của tôi về việc hoãn lại 48 giờ. Hiện tại, chúng tôi đang nỗ lực thúc đẩy ở Sài Gòn đảo ngược lập trường của họ. Chúng tôi có thời gian đến cuối chiều thứ Hai (giờ Paris), vì chúng tôi cam kết sẽ để Sullivan thông báo cho VNDCCH ở Paris về lập trường của Sài Gòn vào thời điểm đó. Nếu Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa đến, tôi sẽ bay đến Paris vào tối thứ Hai để dự lễ ký kết vào thứ Ba và sau đó sẽ trở về Washington ngay lập tức. Nếu Sài Gòn vẫn không thay đổi, sẽ không có [Trang 322] thông cáo. Hà Nội sẽ công khai chỉ trích Hoa Kỳ và Sài Gòn, và chúng ta sẽ bước vào một kỷ nguyên mới đầy khó khăn trong quan hệ với Chính Phủ Việt Nam Cộng Hòa.
Những gì chúng tôi đặt ra để thực hiện
Mục tiêu của chúng tôi trong các cuộc đàm phán vào tháng 5 và tháng 6 là:
—Về Việt Nam, gây áp lực buộc Bắc Việt Nam chấm dứt vi phạm hiệp định tháng 1.
—Về Lào, đạt được cam kết của VNDCCH về việc sớm thành lập chính phủ mới, rút quân VNDCCH và hỗ trợ xác định số phận của quân nhân mất tích trong chiến tranh (MIA) của chúng tôi.
—Về Campuchia, đạt được lệnh ngừng bắn, đàm phán giải quyết chính trị và rút quân của Hà Nội.
Những thành tựu đạt được
Thông cáo chung (tại Bảng A) thể hiện cam kết chính trị mới của các bên trong việc thực hiện Hiệp định Việt Nam (?) và các Nghị định thư. Thông cáo nêu bật những điều khoản cụ thể mà các bên quan tâm, đặt ra các thời hạn mới khi các thời hạn cũ đã hết hiệu lực, và trong một số trường hợp, đề ra các bước chi tiết để tạo điều kiện thuận lợi cho việc thực hiện các điều khoản chưa được thực hiện.
—Chúng tôi hiện có một lệnh ngừng bắn mới và chi tiết, yêu cầu chấm dứt hoàn toàn các hành động thù địch vào trưa giờ Sài Gòn, ngày 14 tháng 6.
—Sẽ có các cuộc họp giữa các chỉ huy lực lượng địa phương trực tiếp liên lạc để tránh xảy ra xung đột.
—Thông cáo bao gồm các bước cụ thể để kiểm soát việc di chuyển các thiết bị quân sự thay thế, theo quy định của thỏa thuận, nhằm ngăn chặn sự xâm nhập bất hợp pháp.
—Có một điều khoản tái khẳng định sự tôn trọng đối với Khu phi quân sự (DMZ).
—Chính quyền Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đã đồng ý tạo điều kiện thuận lợi cho việc hợp tác với chúng tôi và với Pathet Lào để xác định số phận của những người đã hy sinh và người mất tích trong chiến tranh (MIA).
—Thông cáo đặt ra các thời hạn mới để khuyến khích việc thực hiện các điều khoản chính trị của Hiệp định, phù hợp với quyền tự quyết của Nam Việt Nam.
—Có một điều khoản rõ ràng yêu cầu ICCS được bảo vệ và hỗ trợ nhiều hơn, cũng như được tự do di chuyển hơn, và cũng có các biện pháp nhằm cải thiện hoạt động của Ủy ban Quân sự Liên hợp Hai Bên và các nhóm của Ủy ban.
—Thông cáo nhấn mạnh lại yêu cầu thực hiện nghiêm túc Điều 20, trong đó yêu cầu rút quân đội nước ngoài khỏi Lào và Campuchia. Trong một thỏa thuận riêng về Lào (Bảng B), Hoa Kỳ và VNDCCH đã công nhận một thời hạn cụ thể cho một giải pháp chính trị và chính phủ mới tại Lào (ngày 1 tháng 7) và cho việc rút toàn bộ quân đội nước ngoài (60 ngày sau đó). Chúng tôi cũng lần đầu tiên đạt được một thỏa thuận riêng bằng văn bản rằng Hoa Kỳ và Việt Nam Dân chủ Cộng hòa [Trang 323] “sẽ nỗ lực hết sức để mang lại một giải pháp hòa bình cho vấn đề Campuchia.” (Bảng C)
Xem xét những biện pháp khác nhau này, Hoa Kỳ đã đồng ý ngừng các chuyến bay trinh sát trên không ở Bắc Việt Nam, nối lại hoạt động rà phá bom mìn, triệu tập lại các cuộc họp của Ủy ban Kinh tế Liên hợp Hoa Kỳ-Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, và, theo một thỏa thuận riêng, sẽ sử dụng ảnh hưởng tối đa của chúng tôi với Sài Gòn để thúc đẩy việc hồi hương những người Việt Nam bị giam giữ dân sự. Tất cả những nghĩa vụ này của Hoa Kỳ đều là sự lặp lại những nghĩa vụ mà chúng tôi đã thực hiện vào tháng 1.
Tóm lại, chúng ta có một văn kiện có thể sử dụng để giành lại thế chủ động trong chính sách Đông Dương. Với Liên Xô và Trung Quốc, thông cáo chung và những thỏa thuận về Lào và Campuchia cho chúng ta những phương tiện mới để gây sức ép buộc họ gây ảnh hưởng lên VNDCCH. Về đối nội, những văn kiện này chứng minh rõ ràng rằng các ngài đang thực hiện Hiệp định tháng Giêng và các ngài có một chính sách hiệu quả mà những người phản đối sẽ liều lĩnh can thiệp. Dĩ nhiên, chúng ta không thể lạc quan về việc Hà Nội sẽ thực hiện nghiêm túc. Nhưng tình hình thực tế dường như đang ổn định trở lại, và chúng ta cùng Chính phủ Việt Nam chỉ cần hưởng lợi từ một văn kiện củng cố khả năng thực thi Hiệp định.
Quan điểm của Sài Gòn
Chúng tôi đã nỗ lực hết sức trong suốt quá trình đàm phán để giải quyết những lo ngại của Chính Phủ Việt Nam Cộng Hòa:
—Khác với tháng Mười, khi Sài Gòn thực sự không có nhiều thời gian để phản ứng với các điều khoản cụ thể của dự thảo thỏa thuận ngừng bắn, các cuộc tham vấn của chúng tôi về thông cáo chung đã bắt đầu từ năm tuần trước. Đại sứ Sullivan đã đến Sài Gòn sau vòng đàm phán Paris từ ngày 17 đến 23 tháng 5 của tôi và đã trực tiếp tham vấn với Thiệu; Đại sứ Whitehouse đã liên lạc hàng ngày với lãnh đạo Chính Phủ Việt Nam Cộng Hòa kể từ đó.
—Mặc dù chúng tôi đã đạt được thỏa thuận sơ bộ với VNDCCH về văn bản vào tháng 5, tuần qua chúng tôi đã thành công trong việc đưa vào những thay đổi quan trọng mà Sài Gòn đã kiên quyết yêu cầu. Những thay đổi này bao gồm các điều khoản nhấn mạnh bầu cử (một yếu tố cốt lõi trong chương trình chính trị của Chính Phủ Việt Nam Cộng Hòa) và tôn trọng Khu phi quân sự (DMZ), đồng thời làm loãng các điều khoản đề cập đến việc phân định khu vực kiểm soát của Ủy ban Quân sự Liên hợp Hai Bên (mà giờ đây quy định rõ ràng hơn về việc Sài Gòn kiểm soát quá trình này).
Cũng như hồi tháng 11-tháng 1, kết quả rõ ràng của cuộc đàm phán tháng 6 là một văn kiện được cải thiện theo hướng có lợi cho chúng ta, và Hà Nội cũng không khỏi bối rối vì phải chấp nhận những thay đổi theo yêu cầu của Sài Gòn. Lịch trình mà chúng ta đã thống nhất với Bắc Việt để hoàn thành [Trang 324] thông cáo đã bị trì hoãn bốn lần kể từ tháng 5 vì những nỗ lực của chúng ta nhằm thỏa hiệp với Sài Gòn.
Hai yêu cầu hiện tại của Chính Phủ Việt Nam Cộng Hòa, cũng như nhiều yêu cầu khác trong suốt quá trình đàm phán, đã được chúng tôi trình lên Bắc Việt Nam và tỏ ra không thể đạt được. Sài Gòn đã chậm trễ hoặc không trả lời các yêu cầu tư vấn của chúng tôi trong các phiên họp của tôi tại Paris. Về một số điểm, Chính Phủ Việt Nam Cộng Hòa đã liên tục thay đổi lập trường trong suốt năm tuần tham vấn.
Yêu cầu hiện tại của Chính Phủ Việt Nam Cộng Hòa gồm hai phần:
(1) kêu gọi rõ ràng về tổng tuyển cử trong vòng sáu tháng, và
(2) xóa bỏ điều khoản quy định rằng trụ sở và các đội ngũ của Ủy ban Liên hợp Hai bên có thể được đặt tại các điểm trên ranh giới giữa các khu vực do các bên liên quan kiểm soát nếu các bên trong Ủy ban Liên hợp quyết định như vậy:
—Đề nghị của Chính Phủ Việt Nam Cộng Hòa về thời hạn sáu tháng cho các cuộc bầu cử vượt quá Hiệp định tháng Giêng, và do đó không thể được VNDCCH chấp thuận.
—Phản đối của Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa đối với đoạn văn về vị trí của JMC mang tính thần học. Họ cho rằng đoạn văn này thánh hóa “hai lãnh thổ và hai chính quyền” ở Nam Việt Nam. Nhưng khái niệm về khu vực kiểm soát lại xuất phát từ Hiệp định tháng Giêng và Nghị định thư ngừng bắn. Việc đề cập đến khái niệm này ở đây chỉ là gián tiếp, vì điều khoản này chỉ đề cập đến các điểm mà các đội và sở chỉ huy sẽ đóng quân; nó không phải là lời kêu gọi phân định khu vực. Trong phạm vi có hai khu vực ở Nam Việt Nam, thì đó là hàm ý cần thiết của một lệnh ngừng bắn tạm thời. Trong mọi trường hợp, việc phân định khu vực thực tế sẽ là một quá trình mà Sài Gòn sẽ có toàn quyền phủ quyết. Và—để chứng minh sự thất vọng của cuộc tham vấn này với Sài Gòn—Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa trước đó đã nói với chúng tôi nhiều lần rằng họ ủng hộ việc nêu bật quá trình phân định khu vực kiểm soát này trong thông cáo.
Tóm lại, không có lý do gì để bào chữa cho hành vi của Sài Gòn. Văn kiện này nhắc lại những điều khoản đã được Chính Phủ Việt Nam Cộng Hòa ký kết vào tháng 1. Những vấn đề mà Chính Phủ Việt Nam Cộng Hòa nêu ra về cơ bản là tầm thường - chắc chắn là như vậy khi so sánh với thiệt hại nghiêm trọng gây ra cho lợi ích chung của chúng ta nếu chúng ta không có được thông cáo chung. Trong nhiều tháng, Hà Nội đã gánh chịu trách nhiệm công khai về việc không tuân thủ - với hành vi xâm nhập trắng trợn, phá hoại ICCS, vi phạm Khu phi quân sự (DMZ), và từ chối rời khỏi Lào và Campuchia. Giờ đây, Sài Gòn đang có nguy cơ tự coi mình là trở ngại cho hòa bình, do đó khiến chúng ta càng khó tiếp tục ủng hộ Chính Phủ Việt Nam Cộng Hòa. Hơn nữa, việc phá hoại thông cáo chung lúc này sẽ đồng nghĩa với việc Hà Nội sẽ có ít động lực hơn nhiều để tuân thủ bất kỳ cam kết nào của mình liên quan đến lệnh ngừng bắn ở Nam Việt Nam hoặc các giải pháp chính trị ở Lào và Campuchia.
Tác động tại Hoa Kỳ
Chắc chắn rằng, nếu Sài Gòn từ chối ký, và nếu sự từ chối đó được công khai (và rồi sẽ xảy ra), vị thế của Chính Phủ Việt Nam Cộng Hòa tại Hoa Kỳ sẽ bị ảnh hưởng. Mặt khác, vị thế của chúng tôi [Trang 325] sẽ vẫn tương đối nguyên vẹn; chúng tôi đã sẵn sàng ký một thông cáo chung của hai hoặc bốn bên; chúng tôi đã đấu tranh hết mình cho những thay đổi mà Chính Phủ Việt Nam Cộng Hòa mong muốn, ngay cả khi chúng tôi nghi ngờ tính đúng đắn của một số đề nghị; chúng tôi thậm chí còn tìm kiếm những thay đổi khi Chính Phủ Việt Nam Cộng Hòa đảo ngược lập trường trước đó của mình. Hơn nữa, chúng tôi đã kiên quyết với VNDCCH khi nhấn mạnh rằng việc tuân thủ Hiệp định tháng Giêng phải được thực hiện, và nhấn mạnh rằng tất cả những gì chúng tôi tìm kiếm với thông cáo mới nhất là việc nhắc lại các cam kết đã được thực hiện và tái khẳng định ý định tuân thủ chúng. Chúng tôi đã tuân thủ các điều khoản của hiệp định tháng Giêng và hy vọng VNDCCH sẽ tiếp tục làm như vậy.
Vì vậy, thành tích của chúng ta trong cuộc tranh luận công khai, vốn có thể xảy ra sau bất kỳ sự gián đoạn nào trong các cuộc đàm phán với Thọ, là không thể chối cãi. Nhưng vị thế của Sài Gòn tại Hoa Kỳ có thể bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Đó là một thực tế mà chúng tôi đã nhấn mạnh với Chính Phủ Việt Nam Cộng Hòa; đó là yếu tố cuối cùng có thể khiến cán cân ở Sài Gòn nghiêng về phía ủng hộ việc ký kết thỏa thuận bốn bên vào thứ Ba tuần tới.
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/d76
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_322
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_323
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_324
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_325
Agreement on Ending the War and Restoring Peace in Vietnam (Paris, 27 January 1973)
Chapter VII
Regarding Cambodia and Laos
Article 20
(a) The parties participating in the Paris Conference on Vietnam shall strictly respect the 1954 Geneva Agreements on Cambodia and the 1962 Geneva Agreements on Laos, which recognized the Cambodian and the Lao peoples’ fundamental national rights, i.e., the independence, sovereignty, unity, and territorial integrity of these countries. The parties shall respect the neutrality of Cambodia and Laos.
The parties participating in the Paris Conference on Vietnam undertake to refrain from using the territory of Cambodia and the territory of Laos to encroach on the sovereignty and security of one another and of other countries.
(b) Foreign countries shall put an end to all military activities in Cambodia and Laos, totally withdraw from and refrain from reintroducing into these two countries troops, military advisers and military personnel, armaments, munitions and war material.
(c) The internal affairs of Cambodia and Laos shall be settled by the people of each of these countries without foreign interference.
(d) The problems existing between the Indochinese countries shall be settled by the Indochinese parties on the basis of respect for each other’s independence, sovereignty, and territorial integrity, and non-interference in each other’s internal affairs.
10 / 34 03/07/2015
Google Translated
Hiệp định về chấm dứt chiến tranh, lập lại hòa bình ở Việt Nam (Paris, ngày 27 tháng 1 năm 1973)
Chương VII
Vấn đề Campuchia và Lào
Điều 20
(a) Các bên tham gia Hội nghị Paris về Việt Nam phải nghiêm chỉnh tôn trọng Hiệp định Geneva năm 1954 về Campuchia và Hiệp định Geneva năm 1962 về Lào, trong đó ghi nhận các quyền dân tộc cơ bản của người dân Campuchia và người dân Lào, tức là độc lập, chủ quyền, thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ của các nước này. Các bên phải tôn trọng sự trung lập của Campuchia và Lào.
Các bên tham gia Hội nghị Paris về Việt Nam cam kết không sử dụng lãnh thổ Campuchia và lãnh thổ Lào để xâm phạm chủ quyền và an ninh của nhau và của các nước khác.
(b) Các nước ngoài phải chấm dứt mọi hoạt động quân sự ở Campuchia và Lào, rút toàn bộ và không đưa quân đội, cố vấn quân sự và nhân viên quân sự, vũ khí, đạn dược và vật liệu chiến tranh trở lại hai nước này.
(c) Công việc nội bộ của Campuchia và Lào sẽ do người dân mỗi nước tự giải quyết mà không có sự can thiệp của nước ngoài.
(d) Các vấn đề tồn tại giữa các nước Đông Dương sẽ được các bên Đông Dương giải quyết trên cơ sở tôn trọng độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của nhau và không can thiệp vào công việc nội bộ của nhau.
10 / 34 03/07/2015
No comments:
Post a Comment