20250920 CDTL Bản Ghi Nhớ 15 June 1973 D85
85. Memorandum of Conversation1
Washington, June 15, 1973.
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/d85
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_355
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_356
Washington, June 15, 1973.
PARTICIPANTS
- Tran Kim Phuong, Ambassador to the Republic of Vietnam
- Dr. Henry A. Kissinger, Special Assistant to the President for National Security Affairs
- Mr. William L. Stearman, National Security Council Staff
Dr. Kissinger: This is the last time I am going to get involved in negotiations on Vietnam.
Ambassador Phuong: It might be necessary to do this again—to negotiate again in the future.
Dr. Kissinger: No, I am washing my hands of this.
Ambassador Phuong: But will people let you?
Dr. Kissinger: I don’t think it is a good idea for us to negotiate anymore with North Vietnam. This is something you should do. We might have to just long enough to get the Cambodia matter settled.
Ambassador Phuong: Will Sihanouk get into power? This is probably the only solution.
Dr. Kissinger: We don’t really have a solution. The problem in Phnom Penh is they have never been able to form an adequate government.
Ambassador Phuong: How about the various factions on the other side? Couldn’t you get a deal with them without Sihanouk?
Dr. Kissinger: Which is really better the Khmer Rouge or Sihanouk? Is it better to have the faction controlled by Hanoi or Sihanouk? We simply haven’t made up our minds on this matter.
Ambassador Phuong: We are worried about the Church-Case Amendment.2 Maybe this will be changed in the House. If the House accepts this Amendment it will be bad.
Dr. Kissinger: We hope the House won’t accept it. So far the House has held it up in conference.
Ambassador Phuong: How long will this be held up? One month, two months?
Dr. Kissinger: We are trying. You know the Communiqué is not doing you any damage.
Ambassador Phuong: They are worried in Saigon that the Communists will use the Communiqué to fulfill their strategy. I read the Le Duc Tho press conference which makes clear that the Communist side is emphasizing democratic liberties.
Dr. Kissinger: They would do this anyhow.
Ambassador Phuong: But it is strengthened by the Communiqué.
Dr. Kissinger: You could use the Communiqué. You are stronger. This time it seemed that the other side was more interested in a cease-fire than you. Le Duc Tho was less sure of himself and less confident. Incidentally, Saigon should not take it seriously when I am seen smiling with Le Duc Tho. I have no illusions about Le Duc Tho. He is a treacherous bastard!
Ambassador Phuong: I spent some anxious moments here after you left for Paris.
Dr. Kissinger: The risks you were running in Saigon were insane. You should not let kids like Nha run your policy.
Ambassador Phuong: Duc was mostly to blame. Nha was not much involved in this.
Dr. Kissinger: Tell them in Saigon we won’t negotiate again, for better or for worse.
Ambassador Phuong: I had the definite feeling that the problems were mostly caused by Duc. He concentrates on commas and periods.
Dr. Kissinger: Arguing about things the way the GVN did was ridiculous. There was nothing in the Communiqué about areas of control that wasn’t basically in the Agreement. How can one delineate areas of control without having adjoining areas of control?
Ambassador Phuong: I made clear to Saigon that in Article 12 [of the original Communiqué draft] we are in full control of everything. This was the chief substantive contribution that I made.
Dr. Kissinger: I was afraid that people would tell us that the Communiqué did not mean anything. Thieu told Ambassadors Bunker and Whitehouse that he wanted zones of control. We were also told the same by Quang. We said in our press conference that we supported your proposals in internal talks.
Ambassador Phuong: I wanted to thank you for your efforts with Congress which I appreciate very much. I phoned Saigon to tell them that you went from your plane to Congress, which shows your concern.
Dr. Kissinger: I was successful in the House.
Ambassador Phuong: I am worried about the Senate.
Dr. Kissinger: Yes, that is a disgrace.
Ambassador Phuong: I realize that you have little time now. There is something I would like particularly to raise with you. I understand Saigon’s misgivings. Saigon is not sure what the Russians and Chinese will do. I understand the extremely sensitive danger in respect to these negotiations and that you cannot tell us anything precise, but I do think that Thieu’s chief worry concerns continued Soviet and Chinese arms shipments to the Viet Cong which would enable them to start another offensive.
Dr. Kissinger: I am sure it is Hanoi’s intention to start another offensive.
Ambassador Phuong: There should be some way to tell Thieu more about this [the Chinese and Soviet role] in order to help eliminate his suspicions and misgivings.
Dr. Kissinger: When Martin comes out he will more fully brief him.
Ambassador Phuong: If you could only tell him more. It is not necessary to give him a paper on this, but if you could explain more clearly it would help in dispelling Thieu’s suspicisions, and therefore his whole approach to the Agreement and to Hanoi could be changed.
Dr. Kissinger: I will give Graham some facts in this regard. We are certainly not working with the Russians to reunite Vietnam under Hanoi, and China does not want a unified Indochina. Why should we play the stronger against the weaker? In any case, I will either give more information to Martin or to you.
Google Translated
Washington, ngày 15 tháng 6 năm 1973.
THÀNH VIÊN THAM DỰ
Trần Kim Phương, Đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam Cộng hòa
Tiến sĩ Henry A. Kissinger, Phụ tá Đặc biệt của Tổng thống về An ninh Quốc gia
Ông William L. Stearman, Nhân viên Hội đồng An ninh Quốc gia
Tiến sĩ Kissinger: Đây là lần cuối cùng tôi tham gia đàm phán về Việt Nam.
Đại sứ Phương: Có thể cần phải làm lại việc này—để đàm phán lại trong tương lai.
Tiến sĩ Kissinger: Không, tôi sẽ không làm nữa.
Đại sứ Phương: Nhưng liệu người ta có để chịu không?
Tiến sĩ Kissinger: Tôi không nghĩ rằng chúng ta nên đàm phán thêm với Bắc Việt Nam nữa. Đây là điều ông nên làm. Chúng ta có thể cần thêm thời gian để giải quyết vấn đề Campuchia.
Đại sứ Phương: Liệu Sihanouk có lên nắm quyền không? Đây có lẽ là giải pháp duy nhất.
Tiến sĩ Kissinger: Chúng tôi thực sự không có giải pháp nào. Vấn đề ở Phnom Penh là họ chưa bao giờ thành lập được một chính phủ xứng tầm.
Đại sứ Phương: Còn các phe phái khác ở phía bên kia thì sao? Liệu ông có thể đạt được thỏa thuận với họ mà không cần Sihanouk không?
Tiến sĩ Kissinger: Khmer Đỏ hay Sihanouk thực sự tốt hơn? Để phe phái do Hà Nội hay Sihanouk kiểm soát thì tốt hơn? Chúng tôi vẫn chưa quyết định được vấn đề này.
Đại sứ Phương: Chúng tôi lo ngại về Tu chính án Church-Case. Có thể điều này sẽ được thay đổi tại Hạ viện. Nếu Hạ viện chấp nhận Tu chính án này thì sẽ rất tệ.
Tiến sĩ Kissinger: Chúng tôi hy vọng Hạ viện sẽ không chấp nhận. Cho đến nay Hạ viện đã trì hoãn nó trong phiên họp. [Trang 355]
Đại sứ Phương: Việc này sẽ bị trì hoãn bao lâu? Một tháng, hai tháng?
Tiến sĩ Kissinger: Chúng tôi đang cố gắng. Ông biết rằng Thông cáo chung không gây hại gì cho ông.
Đại sứ Phương: Họ lo ngại ở Sài Gòn rằng Cộng sản sẽ lợi dụng Thông cáo để thực hiện chiến lược của họ. Tôi đã đọc cuộc họp báo của Lê Đức Thọ, trong đó nêu rõ rằng phía Cộng sản đang nhấn mạnh các quyền tự do dân chủ.
Tiến sĩ Kissinger: Dù sao thì họ cũng sẽ làm vậy.
Đại sứ Phương: Nhưng Thông cáo đã củng cố điều đó.
Tiến sĩ Kissinger: Ông có thể lợi dụng Thông cáo. Ông mạnh hơn. Lần này, có vẻ như phía bên kia quan tâm đến một lệnh ngừng bắn hơn ông. Lê Đức Thọ đã kém tự tin và kém chắc chắn hơn. Nhân tiện, Sài Gòn không nên coi trọng chuyện này khi thấy tôi cười với Lê Đức Thọ. Tôi không hề ảo tưởng về Lê Đức Thọ. Hắn ta là một tên khốn phản bội!
Đại sứ Phương: Tôi đã có những giây phút lo lắng ở đây sau khi ông rời đi Paris.
Tiến sĩ Kissinger: Những rủi ro mà ông đang phải đối mặt ở Sài Gòn thật điên rồ. Ông không nên để những đứa trẻ như Nhã điều hành chính sách của mình.
Đại sứ Phương: Đức là người có lỗi chính. Nhã không liên quan nhiều đến chuyện này.
Tiến sĩ Kissinger: Hãy nói với họ ở Sài Gòn rằng chúng tôi sẽ không đàm phán nữa, dù tốt hay xấu.
Đại sứ Phương: Tôi có cảm giác chắc chắn rằng vấn đề chủ yếu là do Đức gây ra. Ông ta tập trung vào dấu phẩy và dấu chấm.
Tiến sĩ Kissinger: Tranh luận về mọi thứ theo cách của Chính phủ Việt Nam Cộng hòa thật nực cười. Không có điều gì trong Thông cáo về các vùng kiểm soát mà về cơ bản không nằm trong Hiệp định. Làm sao có thể phân định các vùng kiểm soát mà không có các vùng kiểm soát liền kề?
Đại sứ Phương: Tôi đã nói rõ với Sài Gòn rằng trong Điều 12 [của bản dự thảo Thông cáo ban đầu], chúng ta nắm toàn quyền kiểm soát mọi thứ. Đây là đóng góp thực chất chính của tôi.
Tiến sĩ Kissinger: Tôi sợ rằng mọi người sẽ nói với chúng tôi rằng Thông cáo chung chẳng có ý nghĩa gì. Thiệu đã nói với Đại sứ Bunker và Đại sứ Whitehouse rằng ông ta muốn có các vùng kiểm soát. Chúng tôi cũng được Đại sứ Quang nói như vậy. Trong buổi họp báo, chúng tôi đã nói rằng chúng tôi ủng hộ các đề nghị của ngài trong các cuộc đàm phán nội bộ.
Đại sứ Phương: Tôi muốn cảm ơn những nỗ lực của ngài với Quốc hội mà tôi rất trân trọng. Tôi đã gọi điện cho Sài Gòn để báo cho họ biết rằng ngài đã từ máy bay đến Quốc hội, điều đó cho thấy sự quan tâm của ngài.
Tiến sĩ Kissinger: Tôi đã thành công tại Hạ viện. [Trang 356]
Đại sứ Phương: Tôi lo lắng về Thượng viện.
Tiến sĩ Kissinger: Vâng, đó là một điều đáng xấu hổ.
Đại sứ Phương: Tôi nhận thấy rằng ngài không còn nhiều thời gian. Có một điều tôi đặc biệt muốn nêu ra với ngài. Tôi hiểu những lo ngại của Sài Gòn. Sài Gòn không chắc chắn người Nga và người Trung Quốc sẽ làm gì. Tôi hiểu mối nguy hiểm cực kỳ nhạy cảm liên quan đến các cuộc đàm phán này và ngài không thể cho chúng tôi biết bất cứ điều gì chính xác, nhưng tôi nghĩ rằng mối lo ngại chính của Thiệu liên quan đến việc Liên Xô và Trung Quốc tiếp tục cung cấp vũ khí cho Việt Cộng, điều này sẽ cho phép họ bắt đầu một cuộc tấn công khác.
Tiến sĩ Kissinger: Tôi chắc chắn rằng Hà Nội có ý định bắt đầu một cuộc tấn công khác.
Đại sứ Phương: Cần phải có cách nào đó để nói rõ hơn với Thiệu về vấn đề này [vai trò của Trung Quốc và Liên Xô] để giúp ông ấy xóa bỏ những nghi ngờ và lo lắng.
Tiến sĩ Kissinger: Khi Martin ra ngoài, ông ấy sẽ tóm tắt đầy đủ hơn cho ông ấy.
Đại sứ Phương: Nếu ông có thể nói rõ hơn với ông ấy. Không cần thiết phải đưa cho ông ấy một văn bản về vấn đề này, nhưng nếu ông có thể giải thích rõ ràng hơn thì sẽ giúp xua tan những nghi ngờ của Thiệu, và do đó, toàn bộ cách tiếp cận của ông ấy đối với Hiệp định và với Hà Nội có thể thay đổi.
Tiến sĩ Kissinger: Tôi sẽ cung cấp cho Graham một số thông tin thực tế về vấn đề này. Chúng tôi chắc chắn không hợp tác với Nga để thống nhất Việt Nam dưới thời Hà Nội, và Trung Quốc cũng không muốn một Đông Dương thống nhất. Tại sao chúng ta phải chơi trò nước mạnh chống nước yếu? Dù sao đi nữa, tôi sẽ cung cấp thêm thông tin cho Martin hoặc cho ông.
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/d85
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_355
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_356
Agreement on Ending the War and Restoring Peace in Vietnam Paris 27 January 1973
Paris Peace Accords
https://en.wikipedia.org/wiki/Paris_Peace_Accords
Peace Negotiations and the Paris Agreement
https://edmoise.sites.clemson.edu/paris.html
Text of Declaration by Paris Conference on Vietnam
https://www.nytimes.com/1973/03/03/archives/text-of-declaration-by-paris-conference-on-vietnam.html
Vietnam War Bibliography Translation Series
https://edmoise.sites.clemson.edu/trans.html#fbis
No comments:
Post a Comment