20250925 CDTL Bản Ghi Nhớ Stearman Gửi Cho Kissinger 2 July 1973 D90
90. Memorandum From William Stearman of the National Security Council Staff to the President’s Assistant for National Security Affairs (Kissinger) 1
Washington, July 2, 1973.
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/d90
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_365
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_366
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_367
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_368
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/d83fn2
Washington, July 2, 1973.
SUBJECT
- Current Situation in Vietnam
Overview
The June 13 Communiqué2 has resulted in the lowest overall levels of fighting since the January 28 cease-fire. However, the implementation of other aspects of the Communiqué still leaves much to be desired. (A separate report on this is being prepared.)3 While we are adhering to schedules in respect to mineclearing and the JEC talks, the Vietnamese parties seem far from implementing the Communiqué in respect to such matters as infiltration, deployment of joint teams, release of prisoners and MIAs—to name only a few. In general, however, both sides now seem to be moving towards a stabilization of the military situation and increasing economic and political competition.
Military
Since the new “strict” cease-fire went into effect on June 15, the overall level of fighting throughout South Vietnam has reached the lowest [Page 365] levels since the January 28 cease-fire. The principal exceptions to this trend have been in MR–II, where ARVN forces have been trying to retake villages northwest of Kontum which were lost just before June 15, and in Chuong Thien Province (MR–IV) where the Communists have tried to expand their holdings and where the ARVN has been conducting an active “defense.” However, even in these areas fighting has slackened in recent days.
The latest COSVN directives call for a minimum of military action and for increased emphasis on political struggle and economic viability. Since the GVN also seems to be seeking only minor adjustments of the present military status quo, prospects for relative stability and a continued low level of fighting are probably good in the coming months.
Infiltration
Despite the decreased level of combat, there has been little change in North Vietnamese infiltration activities since the Communiqué. Large amounts of war supplies are still illegally crossing the DMZ into northern MR–1—although rains have forced a drastic reduction of infiltration via the Ho Chi Minh trail. The North Vietnamese are continuing a major “transportation offensive” into Quang Tri Province (which they are actually annexing). For example, 4,300 vehicles reportedly transited a DMZ-associated checkpoint in northeastern Quang Tri in the period June 14–20. (Although the 15 day period has now elapsed, the other side still has not designated additional points of entry and has not yet introduced any war matériel through a designated point of entry under supervision.)
Personnel infiltration into South Vietnam since the Communiqué seems to be confined to small special purpose groups.
Two Party Joint Military Commission
The TPJMC has made little progress in implementing those parts of the Communiqué affecting the Commission due to varying interpretations of the Communiqué reflecting basic policy differences between the two sides.
Meetings of local commanders (which were to occur within 24 hours of the cease-fire) have not yet taken place. The GVN insists on beginning such meetings at the division commander level and then working down the chain of command. The PRG insisted on meetings at the squad and platoon leader level but has now shifted up to the company commander level. The GVN has proposed inspection of cease-fire positions by TPJMC teams, but this has been rejected by the PRG.
There is still fundamental disagreement on team deployment. The GVN insists on initial deployment to the 26 sites specified in the Agreement with possible later deployment to the Communiqué border sites when zones of control have been delineated. The PRG insists they will [Page 366] deploy only to the new sites to be designated on the borders of areas of control.
On privileges and immunities, the GVN has taken the position that these should be granted when the PRG agrees to deploy to the team sites designated in the Agreement.
The GVN on June 18 began discussions with the PRG on selecting a new headquarters in Saigon proper which would be jointly occupied by both delegations. The PRG “noted” this proposal, but has not yet replied.
Four Party Joint Military Team
The other side is clearly stalling on its undertakings in respect to Paragraph 8 (e) (MIA’s) of the Communiqué. We are no nearer than before to our objectives of repatriating the remains of those who died in captivity, obtaining an accounting for MIA’s and investigating crash sites in contested and Communist-controlled areas.
The other side is, inter alia, using the MIA issue to further other objectives. For example, the PRG representative told his U.S. counterpart on June 27 that the PRG could guarantee the return of some U.S. remains if we would put pressure on the GVN to release civilian detainees. The PRG is also insisting on visiting and maintaining graves in GVN territory in an obvious attempt to establish a presence in Government-held areas. (The GVN insists on disinterment and removal of remains to PRG areas.)
Most recently, the other side has refused to sign flight safety certificates instituted after a minor explosion in the luggage of a North Vietnamese passenger on the June 8 JMT liaison flight from Hanoi to Saigon. This has effectively suspended U.S. liaison flights between Hanoi and Saigon since we will no longer fly this route unless the DRV/PRG passengers will certify they aren’t carrying dangerous objects in their luggage. (Polish and Hungarian ICCS passengers have not hesitated to sign these certificates.) Our Embassy believes the DRV is using this issue to pressure the GVN into accepting liaison flights by North Vietnamese aircraft.
Detainees
So far there has been little movement towards releasing more civilian detainees. To date, the GVN has released more detainees than has the other side (714 versus 385). There is presently disagreement on places of release, and the PRG has reduced the number of those it is willing to release.
While the GVN has told us that the TPJMC has reached agreement in principle on National Red Cross visits to places of detention, the modalities of such visits remain to be worked out. The main difficulty [Page 367] is PRG insistence that there are no detention camps in its area. The GVN objects to inspections restricted only to its detention facilities.
ICCS
Little has changed in respect to the ICCS. Plenary sessions continue to be suspended (as they have been for weeks) because the Communist members insist that the principle of unanimity must apply to the investigation process if results of investigations are to be forwarded as ICCS documents. (This is contrary to Article 3 (b) of the ICCS Protocol.) The Hungarians and Poles continue to be as obstructionist as ever, and the PRG continues to restrict safety guarantees for ICCS flights; moreover, Communist forces have, since the Communiqué, continued to fire on ICCS helicopters (e.g. on June 17 and 26).
The search for a replacement for Canada goes on with Malaysia indicating it could only provide 50 to 60 people for an ICCS delegation (of the some 300 required). Should Malaysia persist in its position, we have instructed our Chargé in Saigon to consult with the GVN on another candidate.
The GVN is about to table a draft on safety assurances for ICCS travel.
Negotiations
The GVN/PRG bilateral talks resumed on June 28 (the first meeting since May 30). Although both sides presented “new proposals,” their presentations differed little from earlier offers. The GVN repeated its proposal to create four commissions (for democratic liberties, elections, NCNRC and armed forces) and updated its previous timetable for removing restrictions on democratic liberties, withdrawal of non-SVN forces, NCNRC formation and elections (to be held December 25, 1973).
The PRG’s proposal called for the early formation of the NCNRC which would monitor the cease-fire and democratic freedoms and organize elections “when an effective cease-fire has been applied and democratic liberties fully guaranteed.”
The DRV flatly rejected the GVN proposal for bilateral GVN–DRV talks on reunification and other matters involving relations between the two countries.
Internal Political Developments
The political situation in South Vietnam has changed little since the January cease-fire. Over the past six months, Thieu has strengthened his control of the country’s political institutions through aggressive electioneering by his party (the Democracy Party) at Senate and village council levels. The Democracy Party captured up to 90% of the village council positions so far elected this year and Thieu’s slates certainly will take control of the once-obstreperous Senate when elections [Page 368] for one half of its members are held in August. A victory in the Senate elections will allow Thieu to press his efforts to amend the constitution to permit a third presidential term and to continue the appointment versus election of province chiefs.
The expansion of the Democracy Party has occurred at the expense of the non-Communist opposition which remains as divided and ineffectual as ever. The moderate opposition has organized two political parties under the 1972 party’s law—the Catholic-based “Freedom Party” and a collection of moderately critical former parties called the “Social Democrats.” (These two groups plus the Democracy Party so far are the only legal parties under 1972 political parties law.) These parties, however, were unable to agree on candidate lists for the Senate election and therefore have forfeited the contest. The An Quang Buddhists remain quiescent and internally divided. Former Vice President Ky plays tennis, and General Big Minh speaks of forming a “third force” but appears no closer to success than four years ago.
In addition to strengthening his political hold, Thieu understandably is intent on maintaining the GVN internal security apparatus and the vigilance of the general population. He has repeatedly warned his people to keep up their guard and has continued to apply the full range of security measures, including a low-key Phoenix program and a ban on all contact with the enemy, from economic dealings and commanders meetings, to refugee return.
Thieu’s tactics have not aroused much controversy among the general public. South Vietnamese appear deeply skeptical of the cease-fire and fearful of the Communists. Although somewhat more hopeful that the “new” cease-fire will bring peace, the public continues fully to accept the GVN’s wartime restrictions as necessary; there has been no outcry against the Democracy Party’s eclipse of the opposition politics. However, the public is still deeply troubled by the issues of corruption and administrative efficiency. Although Thieu has promised action and has spoken out far more strongly on both scores, his efforts so far have yielded few results.
In summary, we see no threat to Thieu’s power which continues to grow and little internal pressure for the GVN to ease its policy of tight population control viz-à-viz the Communists. Ultimately only long term economic considerations—such as the GVN’s ability to pay its large military and police forces—can cause the government to modify its current policy.
***
JEC- Joint Economic Commission-hai bên trao đổi thương mại.
MIA- missing in action
ARVN- Army of the Republic of (South) Vietnam-Quân Lực Việt-Nam Cộng-Hòa.
MR–1-Vùng Một chiến thuật
MR–II-Vùng Hai chiến thuật
MR–IV-Vùng Bốn chiến thuật
COSVN-Trung Ương Cục Miền Nam (phải gọi chính danh là Trung Ương Cục Miền Bắc vì mọi cuộc điều quân đều xuất xứ từ miền Bắc cộng sản giặc Hồ)
GVN-Việt-Nam Cộng-Hòa
DMZ- demilitarized zone-khu phi quân sự vĩ tuyến 17
TPJMC- Two Party Joint Military Commission-Ủy Ban quân sự hai bên
PRG- Provisional Revolutionary Government-chính quyền cách mạng lâm thời
DRV- Democratic Republic of Vietnam (North Vietnam)-cộng sản giặc Hồ
ICCS- International Commission for Control and Supervision-Ủy Ban Giám Sát đình chiến
NCNRC- National Committee for National Reconciliation and Concord-Ủy ban hòa hợp hòa giải quốc gia
***
Google Translated
Washington, ngày 2 tháng 7 năm 1973.
CHỦ ĐỀ
Tình hình hiện tại ở Việt Nam
Tổng quát
Bản Thông cáo ngày 13 tháng 6 đã dẫn đến mức độ giao tranh thấp nhất kể từ lệnh ngừng bắn ngày 28 tháng 1. Tuy nhiên, việc thực hiện các khía cạnh khác của Bản Thông cáo vẫn còn nhiều điều đáng bàn. (Một báo cáo riêng về vấn đề này đang được chuẩn bị.) Mặc dù chúng tôi đang tuân thủ các lịch trình liên quan đến việc rà phá bom mìn và các cuộc đàm phán JEC-Joint Economic Commission, nhưng các bên Việt Nam dường như còn lâu mới thực hiện được Bản Thông cáo liên quan đến các vấn đề như xâm nhập, triển khai các đội liên hợp, thả tù binh và tìm kiếm người mất tích trong chiến tranh — đó chỉ là một vài ví dụ. Tuy nhiên, nhìn chung, cả hai bên hiện dường như đang hướng tới việc ổn định tình hình quân sự và gia tăng cạnh tranh kinh tế và chính trị.
Quân sự
Kể từ khi lệnh ngừng bắn “thực thi nghiêm nhặt” mới có hiệu lực vào ngày 15 tháng 6, mức độ giao tranh chung trên khắp miền Nam Việt Nam đã đạt mức thấp nhất [Trang 365] kể từ lệnh ngừng bắn ngày 28 tháng 1. Trường hợp ngoại lệ là ở Quân khu II, nơi lực lượng Quân lực Việt Nam Cộng hòa đang cố gắng chiếm lại các làng mạc phía tây bắc Kontum đã bị mất ngay trước ngày 15 tháng 6, và ở tỉnh Chương Thiện (Quân khu IV), nơi Cộng sản đang cố gắng mở rộng lãnh thổ và nơi Quân lực Việt Nam Cộng hòa đang tiến hành một cuộc “tự vệ”. Tuy nhiên, ngay cả ở những khu vực này, giao tranh cũng đã giảm bớt trong những ngày gần đây.
Các chỉ thị mới nhất của Trung ương Cục miền Nam (COSVN) kêu gọi hạn chế tối đa các hành động quân sự và tăng cường tập trung vào đấu tranh chính trị và khả năng kinh tế. Vì Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa dường như cũng chỉ tìm kiếm những điều chỉnh nhỏ đối với hiện trạng quân sự hiện tại, nên triển vọng ổn định tương đối và mức độ giao tranh tiếp tục ở mức thấp có thể là tốt trong những tháng tới.
Xâm nhập
Mặc dù mức độ giao tranh đã giảm, nhưng các hoạt động xâm nhập của Bắc Việt Nam vẫn không có nhiều thay đổi kể từ khi có Thông cáo. Một lượng lớn hàng tiếp liệu chiến tranh vẫn đang vượt biên trái phép vào khu vực phi quân sự (DMZ) phía bắc Quân khu 1—mặc dù mưa đã buộc phải giảm mạnh việc xâm nhập qua đường mòn Hồ Chí Minh. Bắc Việt Nam đang tiếp tục một "cuộc tràn ngập vận tải" lớn vào tỉnh Quảng Trị (mà thực tế là họ đang sáp nhập). Ví dụ, 4.300 phương tiện được báo cáo đã đi qua một trạm kiểm soát liên quan đến DMZ ở đông bắc Quảng Trị trong khoảng thời gian từ ngày 14 đến ngày 20 tháng 6. (Mặc dù thời hạn 15 ngày đã trôi qua, phía bên kia vẫn chưa chỉ định thêm các điểm vào và chưa đưa bất kỳ tiếp liệu chiến tranh nào qua một điểm vào được chỉ định dưới sự giám sát.)
Việc xâm nhập nhân sự vào Nam Việt Nam kể từ khi có Thông cáo dường như chỉ giới hạn ở các nhóm nhỏ có mục đích đặc biệt.
Ủy ban Quân sự Liên hợp Hai Bên
TPJMC-Two Party Joint Military Commission đã đạt được ít tiến triển trong việc thực hiện các phần của Thông cáo liên quan đến Ủy ban do những cách diễn giải khác nhau về Thông cáo phản ánh những khác biệt căn bản về chính sách giữa hai bên.
Các cuộc họp của các chỉ huy địa phương (dự kiến diễn ra trong vòng 24 giờ sau khi ngừng bắn) vẫn chưa được tổ chức. Chính phủ Việt Nam Cộng hòa kiên quyết bắt đầu các cuộc họp như vậy ở cấp tư lệnh sư đoàn và sau đó triển khai xuống cấp chỉ huy. Chính quyền Cách mạng lâm thời (PRG-Provisional Revolutionary Government) kiên quyết tổ chức các cuộc họp ở cấp tiểu đội và trung đội trưởng nhưng hiện đã chuyển lên cấp đại đội trưởng. Chính phủ Việt Nam Cộng hòa đã đề nghị các đội TPJMC kiểm tra các vị trí ngừng bắn, nhưng đề nghị này đã bị PRG bác bỏ. [Trang 366]
Vẫn còn bất đồng căn bản về việc triển khai lực lượng. Chính phủ Việt Nam Cộng hòa khăng khăng yêu cầu triển khai ban đầu đến 26 địa điểm được nêu trong Thỏa thuận, sau đó có thể triển khai đến các địa điểm biên giới theo Thông cáo khi các khu vực kiểm soát đã được phân định. Chính quyền Cách mạng lâm thời (PRG) khẳng định họ sẽ chỉ triển khai đến các địa điểm mới được chỉ định trên biên giới của các khu vực kiểm soát.
Về quyền ưu đãi và miễn trừ, Chính phủ Việt Nam Cộng hòa đã đưa ra quan điểm rằng những quyền này nên được cấp khi Chính quyền Cách mạng lâm thời đồng ý triển khai đến các địa điểm được chỉ định trong Hiệp định.
Ngày 18 tháng 6, Chính phủ Việt Nam Cộng hòa đã bắt đầu thảo luận với Chính quyền Cách mạng lâm thời về việc lựa chọn một trụ sở mới tại Sài Gòn, nơi sẽ do cả hai phái đoàn cùng sử dụng. Chính phủ Cách mạng lâm thời đã "ghi nhận" đề nghị này, nhưng vẫn chưa trả lời.
Nhóm Quân sự Liên hợp Bốn Bên
Phía bên kia rõ ràng đang trì hoãn các cam kết liên quan đến Mục 8(e) (MIA-missing in action) của Thông cáo. Chúng ta vẫn chưa tiến gần hơn đến mục tiêu hồi hương hài cốt của những người đã chết trong điều kiện bị giam cầm, giải trình về số người mất tích và điều tra các địa điểm rơi máy bay ở các khu vực tranh chấp và do Cộng sản kiểm soát.
Bên kia, trong số những mục tiêu khác, đang lợi dụng vấn đề MIA để đạt được các mục tiêu khác. Ví dụ, đại diện Chính quyền Cách mạng lâm thời (PRG) đã nói với người đồng cấp Hoa Kỳ vào ngày 27 tháng 6 rằng PRG có thể bảo đảm việc trả lại một số hài cốt quân nhân Hoa Kỳ nếu chúng ta gây áp lực buộc Chính phủ Việt Nam Cộng hòa thả tù nhân dân sự. PRG cũng khăng khăng đòi thăm viếng và bảo quản các ngôi mộ trên lãnh thổ Chính phủ Việt Nam Cộng hòa, rõ ràng là một nỗ lực nhằm thiết lập sự hiện diện tại các khu vực do Chính phủ kiểm soát. (Chính phủ Việt Nam Cộng hòa khăng khăng đòi khai quật và chuyển hài cốt về các khu vực PRG.)
Gần đây nhất, phía bên kia đã từ chối ký các giấy chứng nhận an toàn bay được lập ra sau một vụ nổ nhỏ trong hành lý của một hành khách Bắc Việt trên chuyến bay liên lạc JMT ngày 8 tháng 6 từ Hà Nội đến Sài Gòn. Điều này về căn bản đã đình chỉ các chuyến bay liên lạc của Hoa Kỳ giữa Hà Nội và Sài Gòn vì chúng tôi sẽ không bay tuyến đường này nữa trừ khi hành khách DRV/PRG xác nhận họ không mang theo vật nguy hiểm trong hành lý. (Hành khách ICCS Ba Lan và Hungary đã không ngần ngại ký các giấy chứng nhận này.) Đại sứ quán của chúng tôi tin rằng DRV đang lợi dụng vấn đề này để gây áp lực buộc Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa chấp nhận các chuyến bay liên lạc của máy bay Bắc Việt.
Tù binh
Cho đến nay, vẫn chưa có nhiều trường hợp hướng tới việc thả thêm tù nhân dân sự. Cho đến nay, Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa đã thả nhiều tù nhân hơn phía bên kia (714 so với 385). Hiện tại vẫn còn bất đồng về địa điểm thả, và Chính quyền cách mạng lâm thời (PRG) đã giảm số lượng tù nhân mà họ sẵn sàng thả.
Mặc dù Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa đã thông báo với chúng tôi rằng Ủy ban Chữ thập đỏ Quốc gia (TPJMC) đã đạt được thỏa thuận về nguyên tắc cho phép Hội Chữ thập đỏ Quốc gia đến thăm các trại giam giữ, nhưng phương thức của các chuyến thăm như vậy vẫn đang được thảo luận. Khó khăn chính [Trang 367] là việc PRG khăng khăng rằng không có trại giam giữ nào trong khu vực của mình. Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa phản đối việc thanh tra chỉ giới hạn trong các cơ sở giam giữ của mình.
ICCS-International Commission for Control and Supervision
Không có nhiều thay đổi liên quan đến ICCS. Các phiên họp toàn thể tiếp tục bị hoãn (như đã diễn ra trong nhiều tuần) vì các thành viên Cộng sản khăng khăng rằng nguyên tắc nhất trí phải được áp dụng cho quá trình điều tra nếu kết quả điều tra được chuyển giao dưới dạng tài liệu ICCS. (Điều này trái với Điều 3(b) của Nghị định thư ICCS.) Người Hungary và Ba Lan vẫn tiếp tục cản trở như mọi khi, và Chính quyền cách mạng lâm thời (PRG) tiếp tục hạn chế các bảo đảm an toàn cho các chuyến bay của ICCS; hơn nữa, kể từ khi có Thông cáo chung, các lực lượng Cộng sản vẫn tiếp tục bắn vào trực thăng ICCS (ví dụ: vào ngày 17 và 26 tháng 6).
Việc tìm kiếm người thay thế Canada vẫn đang tiếp diễn, trong khi Malaysia cho biết họ chỉ có thể cung cấp 50 đến 60 người cho phái đoàn ICCS (trong tổng số khoảng 300 người cần thiết). Nếu Malaysia vẫn giữ quan điểm này, chúng tôi đã chỉ đạo Đại biện lâm thời tại Sài Gòn tham vấn Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa về một ứng cử viên khác.
Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa sắp trình dự thảo về các đảm bảo an toàn cho chuyến đi của ICCS.
Đàm phán
Đàm phán song phương Chính phủ Việt Nam Cộng hòa/Chính quyền Cách mạng lâm thời được nối lại vào ngày 28 tháng 6 (cuộc họp đầu tiên kể từ ngày 30 tháng 5). Mặc dù cả hai bên đều đưa ra “những đề nghị mới”, nhưng nội dung trình bày của họ không khác mấy so với những đề nghị trước đó. Chính phủ Việt Nam Cộng hòa đã nhắc lại đề nghị thành lập bốn ủy ban (về tự do dân chủ, bầu cử, Ủy ban Hòa Hợp Hòa Giải Dân Tộc và lực lượng vũ trang) và cập nhật lịch trình trước đó về việc dỡ bỏ các hạn chế đối với tự do dân chủ, rút quân đội không thuộc Chính phủ Việt Nam Cộng hòa, thành lập Ủy ban Hòa Hợp Hòa Giải Dân Tộc và bầu cử (dự kiến tổ chức vào ngày 25 tháng 12 năm 1973).
Đề nghị của Chính quyền cách mạng lâm thời kêu gọi sớm thành lập Ủy ban Hòa Hợp Hòa Giải Dân Tộc (NCNRC), cơ quan sẽ giám sát lệnh ngừng bắn và các quyền tự do dân chủ, đồng thời tổ chức bầu cử “khi lệnh ngừng bắn có hiệu lực và các quyền tự do dân chủ được đảm bảo đầy đủ”.
VNDCCH (cộng sản giặc Hồ) đã thẳng thừng bác bỏ đề nghị của Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa về các cuộc đàm phán song phương giữa Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa và VNDCCH (cộng sản giặc Hồ) về vấn đề thống nhất đất nước và các vấn đề khác liên quan đến quan hệ giữa hai nước.
Diễn biến Chính trị Nội bộ
Tình hình chính trị ở Nam Việt Nam hầu như không thay đổi kể từ lệnh ngừng bắn hồi tháng 1. Trong sáu tháng qua, Thiệu đã củng cố quyền kiểm soát các thể chế chính trị của đất nước thông qua các chiến dịch tranh cử mạnh mẽ của đảng mình (Đảng Dân chủ) ở cấp Thượng viện và hội đồng làng xã. Đảng Dân chủ đã giành được tới 90% số ghế trong hội đồng làng xã được bầu trong năm nay, và các ứng cử viên của Thiệu chắc chắn sẽ nắm quyền kiểm soát Thượng viện, vốn từng rất cứng rắn, khi cuộc bầu cử [Trang 368] cho một nửa số thành viên của Thượng viện được tổ chức vào tháng 8. Chiến thắng trong cuộc bầu cử Thượng viện sẽ cho phép Thiệu thúc đẩy nỗ lực sửa đổi hiến pháp để cho phép nhiệm kỳ tổng thống thứ ba và tiếp tục chế độ bổ nhiệm thay vì bầu cử các tỉnh trưởng.
Sự bành trướng của Đảng Dân chủ đã diễn ra với cái giá phải trả là phe đối lập phi Cộng sản vẫn chia rẽ và kém hiệu quả như trước. Phe đối lập ôn hòa đã tổ chức hai đảng chính trị theo luật của đảng năm 1972—Đảng Tự do có trụ sở tại Công giáo và một tập hợp các đảng cũ có quan điểm phê phán ôn hòa được gọi là Đảng Dân chủ Xã hội. (Cho đến nay, hai nhóm này cùng với Đảng Dân chủ là những đảng hợp pháp duy nhất theo luật đảng phái chính trị năm 1972.) Tuy nhiên, các đảng này đã không thể thống nhất về danh sách ứng cử viên cho cuộc bầu cử Thượng viện và do đó đã bỏ cuộc. Phật tử Ấn Quang vẫn im lặng và chia rẽ nội bộ. Cựu Phó Tổng thống Kỳ chơi quần vợt, và Tướng Big Minh nói về việc thành lập một "lực lượng thứ ba" nhưng dường như không tiến gần hơn đến thành công so với bốn năm trước.
Ngoài việc củng cố quyền lực chính trị, Thiệu còn muốn duy trì bộ máy an ninh nội bộ của Chính phủ Việt Nam Cộng hòa và sự cảnh giác của người dân. Ông đã nhiều lần cảnh báo người dân phải cảnh giác và tiếp tục áp dụng đầy đủ các biện pháp an ninh, bao gồm chương trình Phượng Hoàng kín đáo và lệnh cấm mọi tiếp xúc với kẻ thù, từ giao dịch kinh tế, họp chỉ huy, cho đến hồi hương người tị nạn.
Chiến thuật của Thiệu không gây ra nhiều tranh cãi trong công chúng. Người dân miền Nam Việt Nam tỏ ra rất hoài nghi về lệnh ngừng bắn và lo sợ Cộng sản. Mặc dù có phần hy vọng hơn rằng lệnh ngừng bắn "mới" sẽ mang lại hòa bình, công chúng vẫn hoàn toàn chấp nhận những hạn chế thời chiến của Chính phủ Việt Nam Cộng hòa là cần thiết; không có sự phản đối nào đối với việc Đảng Dân chủ lấn át chính trị đối lập. Tuy nhiên, công chúng vẫn rất lo ngại về vấn đề tham nhũng và hiệu quả hành chính. Mặc dù Thiệu đã hứa hành động và lên tiếng mạnh mẽ hơn nhiều về cả hai vấn đề này, nhưng những nỗ lực của ông cho đến nay vẫn chưa mang lại nhiều kết quả.
Tóm lại, chúng ta không thấy bất kỳ mối đe dọa nào đối với quyền lực đang tiếp tục gia tăng của Thiệu, và cũng không có nhiều áp lực nội bộ buộc Chính phủ Việt Nam phải nới lỏng chính sách kiểm soát dân số chặt chẽ, tương tự như Cộng sản. Cuối cùng, chỉ những cân nhắc kinh tế dài hạn - chẳng hạn như khả năng chi trả cho lực lượng quân đội và cảnh sát hùng hậu của Chính phủ Việt Nam - mới có thể khiến chính phủ thay đổi chính sách hiện tại.
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/d90
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_365
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_366
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_367
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/pg_368
https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1969-76v10/d83fn2
No comments:
Post a Comment