20240928 CDTL Chuyen Di Ruoc Giac Dec 1 1965 Le Duan
***
Chiến thuật vừa đánh vừa đàm chẳng lạ gì với các nhà
quân sự Hoa Kỳ (trong thế trận nầy tốc chiến tốc thắng) thế nhưng tại sao Hoa Kỳ
lại phải kéo dài cuộc chiến nầy cho đến ngày 27 tháng Giêng 1973?
Lý do đằng sau cuộc chiến Việt-Nam có liên quan với những
hệ thống kinh tài của tài phiệt thế giới nằm ngay bên trong Hoa Kỳ, vì thế cho
nên cuộc chiến không thể kết thúc như Hoa Kỳ mong muốn và cuối cùng dẩn đến cái
chết của cố Tổng Thống Kenedy, sự thất cử lần thứ hai của Johnson củng như việc
Nixon phải từ chức vì vụ án Watergate.
***
English version Google translated
https://digitalarchive.wilsoncenter.org/document/90046/download
December 1, 1965
Speech Given by Party First
Secretary Le Duan to the 12th Plenum of the Party Central Committee
This document was made possible with support from Blavatnik Family
Foundation
Speech Given by Party First Secretary Le Duan to the 12th
Plenum of the Party Central Committee[1]
[December 1965]
Advance Enthusiastically, Using All the Power of the People of both North
and South to Defeat the American Imperialists and their Lackeys
III – The Question of Fighting and Talking
The question of fighting and talking is not an entirely new issue. In our
own nation’s history, Nguyen Trai[2] implemented the strategy of using weakness to
fight strength and of fighting and talking in order to defeat the Ming
dynasty’s feudal army. Our Chinese comrades decided to fight and talk
simultaneously when they were fighting against the American-Chiang Kaishek
clique. During the war against the Americans in Korea, the Koreans also
utilized the policy of fighting and talking at the same time.
Ngày 1 tháng 12 năm 1965
Bài phát biểu của Bí thư thứ nhất Lê Duẩn tại Hội nghị Trung ương
Đảng lần thứ 12
Tài liệu này được thực hiện với sự hỗ trợ của Quỹ Gia đình Blavatnik
Bài phát biểu của Bí thư thứ nhất Lê Duẩn tại Hội nghị Trung ương
Đảng lần thứ 12[1]
[Tháng 12 năm 1965]
Tiến lên hăng hái, dùng toàn bộ sức mạnh của nhân dân hai miền Nam Bắc
đánh bại đế quốc Mỹ và tay sai của chúng
III – Vấn đề đấu và đàm
Vấn đề đấu và đàm không phải là vấn đề hoàn toàn mới. Trong lịch sử dân
tộc ta, Nguyễn Trãi [2] đã thực hiện chiến lược lấy yếu đánh mạnh, lấy đánh và
đàm để đánh bại quân đội phong kiến nhà Minh. Các đồng chí Trung Quốc của chúng ta đã
quyết định vừa đánh vừa đàm khi họ chiến đấu chống lại bè lũ Mỹ - Tưởng Giới
Thạch. Trong cuộc chiến tranh chống Mỹ ở Triều Tiên, người Triều Tiên cũng sử
dụng chính sách vừa đánh vừa đàm.
As I said before, with respect to our political strategy, we have decided
that the South Vietnamese revolution must go through a transition period before
we advance forward to unify our nation and then move our entire nation forward
into socialism. In military terms, we do not advocate fighting until the enemy
is totally destroyed, right down to the last American soldier in South Vietnam,
and the American imperialists are compelled to accept unconditional surrender.
Instead, we advocate fighting until the puppet army has essentially
disintegrated and until we have destroyed an important portion of the American
army so that the American imperialist will to commit aggression will be
shattered and they are forced to recognize our conditions [for peace]! That means
that the question of fighting and then talking – fighting until we win and then
talking - or of fighting and talking at the same time is a matter involving the
correct stratagem, and it is directly linked to our political and military
policies mentioned above. All of these policies and stratagems are included in
our strategy of using weakness to attack strength.
Như tôi đã nói trước đây, về chiến lược chính trị của chúng ta, chúng ta
đã quyết định rằng cách mạng Nam Việt Nam phải trải qua một thời kỳ quá độ
trước khi chúng ta tiến lên thống nhất đất nước và sau đó đưa toàn bộ đất nước
tiến lên chủ nghĩa xã hội. Về mặt quân sự, chúng ta không chủ trương chiến đấu
cho đến khi kẻ thù bị tiêu diệt hoàn toàn, cho đến người lính Mỹ cuối cùng ở
Nam Việt Nam, và bọn đế quốc Mỹ buộc phải chấp nhận đầu hàng vô điều kiện. Thay
vào đó, chúng ta chủ trương chiến đấu cho đến khi quân đội bù nhìn về cơ bản đã
tan rã và cho đến khi chúng ta tiêu diệt một bộ phận quan trọng của quân đội Mỹ
để ý chí xâm lược của đế quốc Mỹ sẽ bị đập tan và chúng buộc phải công nhận các
điều kiện [hòa bình] của chúng ta! Điều đó có nghĩa là vấn đề đánh rồi nói -
đánh cho đến khi chúng ta thắng rồi nói - hoặc đánh rồi nói cùng lúc là vấn đề
liên quan đến mưu mẹo đúng đắn, và nó liên quan trực tiếp đến các chính sách
chính trị và quân sự của chúng ta đã nêu ở trên. Tất cả các chính sách và mưu
mẹo này đều nằm trong chiến lược lấy điểm yếu để tấn công điểm mạnh của chúng
ta.
Currently, the American imperialists are still planning to intensify and
expand the war in order to recover from their current situation, which is one
of defeat and stalemate. However, they also are eager for us to sit down with
them at the negotiating table so that they can force us to make concessions. As
for our side, we believe we cannot sit down at the table until we have caused
the puppet army to disintegrate and until we have crushed the American
imperialist will to commit aggression. This is very secret, and we have not yet
advised any of the fraternal [communist] parties of our position on this
matter. We cannot accept the level of success that our side attained in Laos,
because the balance of forces in South Vietnam, including both the balance of
political forces and the balance of military forces, is completely different
than it was in Laos. [3]
However, this issue is very complicated because there are many differing
opinions on the question of holding talks.
Hiện nay, đế quốc Mỹ vẫn đang có kế hoạch tăng cường và mở rộng chiến
tranh để phục hồi từ tình hình hiện tại của họ, đó là một trong những thất bại
và bế tắc. Tuy nhiên, họ cũng rất muốn chúng ta ngồi vào bàn đàm phán với họ để
họ có thể buộc chúng ta phải nhượng bộ. Về phía chúng ta, chúng ta tin rằng
chúng ta không thể ngồi vào bàn đàm phán cho đến khi chúng ta làm cho quân đội
bù nhìn tan rã và cho đến khi chúng ta đập tan ý chí xâm lược của đế quốc Mỹ.
Đây là điều rất bí mật và chúng ta vẫn chưa thông báo cho bất kỳ đảng phái
[cộng sản] anh em nào về lập trường của chúng ta về vấn đề này. Chúng ta không
thể chấp nhận mức độ thành công mà phía chúng ta đạt được ở Lào, bởi vì cán cân
lực lượng ở Nam Việt Nam, bao gồm cả cán cân lực lượng chính trị và cán cân lực
lượng quân sự, hoàn toàn khác so với ở Lào. [3] Tuy nhiên, vấn đề này rất phức
tạp vì có nhiều ý kiến khác nhau về vấn đề đàm phán.
There is the American concept, which is the concept of negotiating from a
position of strength. There is the concept of the neutral countries, which is
to pave the way for the American imperialists. There are the concepts of
countries that sincerely support us, but who have their own specific diplomatic
and domestic considerations and who, because they do not have a clear
understanding of our situation, are worried that in prolonged combat our side’s
losses and sacrifices will be too great. And then there are the concepts of a
number of large nations in our camp whose strategic goals in the world are
different than ours, and for that reason everything about their concepts, from
the contents of their ideas to the tone of voice in which they couch them, is different
than ours.
Có khái niệm của Mỹ, đó là khái niệm đàm phán từ vị thế mạnh. Có khái
niệm về các quốc gia trung lập, đó là mở đường cho đế quốc Mỹ. Có khái niệm về
các quốc gia chân thành ủng hộ chúng ta, nhưng có những cân nhắc ngoại giao và
trong nước cụ thể của riêng họ và vì họ không hiểu rõ tình hình của chúng ta,
nên lo ngại rằng trong cuộc chiến kéo dài, tổn thất và hy sinh của phe ta sẽ
quá lớn. Và sau đó là khái niệm của một số quốc gia lớn trong phe chúng ta có
mục tiêu chiến lược trên thế giới khác với chúng ta, và vì lý do đó, mọi thứ về
khái niệm của họ, từ nội dung ý tưởng đến giọng điệu mà họ sử dụng, đều khác
với chúng ta.
The strategy of using strength to fight strength is different in many
respects from the strategy of using weakness to fight strength, so the
stratagems that are used in each case cannot be completely identical. We use
weakness to fight strength. Our most fundamental, our most basic strength is
political; it is that we have the just cause. For that reason, we must present
our concept in a very skillful manner in order to illuminate our good will, to
win more widespread sympathy from the peace-loving governments and the
peace-loving peoples of the world, to incite the anti-war struggle conducted by
the American people, to expose the phony and deceitful peace campaign of the
American imperialists, and to further isolate the American imperialists around
the world.
Chiến lược dùng sức mạnh để chống lại sức mạnh khác nhiều so với chiến
lược dùng yếu để chống lại sức mạnh, vì vậy các mưu kế được sử dụng trong mỗi
trường hợp không thể hoàn toàn giống nhau. Chúng ta dùng yếu để chống lại sức
mạnh. Sức mạnh cơ bản nhất, cốt lõi nhất của chúng ta là chính trị; đó là chúng
ta có chính nghĩa. Vì lý do đó, chúng ta phải trình bày khái niệm của mình một
cách rất khéo léo để làm sáng tỏ thiện chí của chúng ta, giành được sự đồng cảm
rộng rãi hơn từ các chính phủ yêu chuộng hòa bình và các dân tộc yêu chuộng hòa
bình trên thế giới, để kích động cuộc đấu tranh phản chiến do nhân dân Mỹ tiến
hành, để vạch trần chiến dịch hòa bình giả tạo và gian dối của đế quốc Mỹ, và
để cô lập hơn nữa đế quốc Mỹ trên toàn thế giới.
Maintaining solidarity within our camp and winning the sympathy and
assistance of our camp is a strategic problem. The question of fighting and
talking, on the other hand, is an issue involving a stratagem. However, the
stratagem is also very important, because if our stratagem is incorrect, not
only will we be unable to consolidate and expand the world people’s front
opposing the American imperialists on the Vietnam question, but we might also
cause the war to drag on and become protracted, thereby forcing our people to
sacrifice more lives and more blood when we might have been able to reduce such
losses.
Duy trì sự đoàn kết trong phe ta và giành được sự đồng tình và giúp đỡ
của phe ta là một vấn đề chiến lược. Vấn đề đấu tranh và đàm phán, mặt khác, là
vấn đề liên quan đến một mưu mẹo. Tuy nhiên, mưu mẹo cũng rất quan trọng, vì
nếu mưu mẹo của chúng ta không đúng, chúng ta không những không thể củng cố và
mở rộng mặt trận nhân dân thế giới chống lại đế quốc Mỹ về vấn đề Việt Nam, mà
còn có thể khiến chiến tranh kéo dài và kéo dài, do đó buộc nhân dân ta phải hy
sinh nhiều sinh mạng và nhiều máu hơn trong khi chúng ta có thể giảm thiểu được
những tổn thất như vậy.
In our situation, we may not have to wait until we have essentially won
victory before we agree to begin talks. Instead, at some point in time and
under certain specific conditions, we may be able to fight and talk
simultaneously with the goal of restricting our opponent’s military actions, of
winning broader sympathy and support throughout the world, and of concealing
our own strategic intentions. The issue right now is the question of a
favorable opportunity to employ this stratagem. The opportunity will come when
our forces have won greater and more complete victories on the battlefield,
when the enemy’s situation has become more desperate and confused, and when the
enemy’s will to commit aggression has deteriorated further.
Trong tình hình của chúng ta, chúng ta có thể không phải đợi cho đến khi
chúng ta về cơ bản giành được chiến thắng trước khi chúng ta đồng ý bắt đầu đàm
phán. Thay vào đó, tại một thời điểm nào đó và trong một số điều kiện cụ thể,
chúng ta có thể chiến đấu và đàm phán đồng thời với mục tiêu hạn chế các hành
động quân sự của đối phương, giành được sự đồng cảm và ủng hộ rộng rãi hơn trên
toàn thế giới và che giấu các ý định chiến lược của riêng chúng ta. Vấn đề hiện
tại là câu hỏi về một cơ hội thuận lợi để sử dụng mưu mẹo này. Cơ hội sẽ đến
khi lực lượng của chúng ta giành được những chiến thắng lớn hơn và toàn diện
hơn trên chiến trường, khi tình hình của kẻ thù trở nên tuyệt vọng và hỗn loạn
hơn, và khi ý chí xâm lược của kẻ thù đã xấu đi hơn nữa.
That opportunity will also be the result of an agreement reached between
the fraternal socialist nations and parties about the concept of fighting and
talking.
The Resolution of the 11th Plenum of the Central Committee
mentioned this subject, and it laid out a number of basic principles for it.
Based on the ideas expressed by a number of comrades during this plenum, when
the conditions are ripe the Politburo, using the spirit of the resolution of
the 11th Plenum as its foundation, will make a concrete decision
about employing this stratagem.
Cơ hội đó cũng sẽ là kết quả của một thỏa thuận đạt được giữa các quốc
gia và đảng xã hội chủ nghĩa anh em về khái niệm đấu tranh và đàm phán.
Nghị quyết của Hội nghị Trung ương lần thứ 11 đã đề cập đến vấn đề này và
đưa ra một số nguyên tắc cơ bản cho vấn đề này. Dựa trên những ý tưởng được một
số đồng chí nêu ra trong hội nghị này, khi điều kiện chín muồi, Bộ Chính trị,
lấy tinh thần của nghị quyết Hội nghị Trung ương lần thứ 11 làm nền tảng, sẽ
đưa ra quyết định cụ thể về việc sử dụng thủ đoạn này.
VI – A Number of Thoughts About International Aspects of the Problem of
South Vietnam
During the time that we worked to lay out the path of the revolution in
South Vietnam, we concluded that South Vietnam is a place where all of the
fundamental contradictions of the entire world are concentrated: the
contradiction between the national independence movement and the imperialist
aggressors, the contradiction between the two camps, the contradiction between
the proletarian class and the capitalist class, and the contradiction between
peace and war.
VI – Một số suy nghĩ về các khía cạnh quốc tế của vấn đề Nam Việt Nam
Trong thời gian chúng tôi làm việc để vạch ra con đường cách mạng ở Nam
Việt Nam, chúng tôi kết luận rằng Nam Việt Nam là nơi tập trung tất cả các mâu
thuẫn cơ bản của toàn thế giới: mâu thuẫn giữa phong trào độc lập dân tộc và
bọn đế quốc xâm lược, mâu thuẫn giữa hai phe, mâu thuẫn giữa giai cấp vô sản và
giai cấp tư sản, mâu thuẫn giữa hòa bình và chiến tranh.
Because this is the content and the nature of the problem, today the
problem of Vietnam in general, and of South Vietnam in particular, has become
the center of all the world’s issues. The resolution of the problems of Vietnam
and of South Vietnam are linked to a host of other international problems. That
is why the entire world is now concerned about the Vietnam problem.
In addition, because we have chosen the correct path for the revolution
in South Vietnam and for other international issues, we have been able to win
widespread sympathy and tremendous assistance throughout the world.
Bởi vì đây là nội dung và bản chất của vấn đề, nên ngày nay vấn đề Việt
Nam nói chung và vấn đề Nam Việt Nam nói riêng đã trở thành trung tâm của mọi
vấn đề thế giới. Việc giải quyết các vấn đề của Việt Nam và Nam Việt Nam gắn
liền với nhiều vấn đề quốc tế khác. Đó là lý do tại sao toàn thế giới hiện đang
quan tâm đến vấn đề Việt Nam.
Ngoài ra, vì chúng ta đã chọn đúng con đường cho cách mạng Nam Việt Nam
và các vấn đề quốc tế khác, chúng ta đã có thể giành được sự đồng cảm rộng rãi
và sự hỗ trợ to lớn trên toàn thế giới.
However, we are faced with one unfortunate fact: the revolutionary war in
the southern half of our country is raging a time when our camp, and the
international communist movement, is not of one accord about the path of the
world revolution. At certain times the public disagreements and arguments
quieted down for a while, but recently the situation has reemerged and
developed so that the tension is now even greater than it was when Khrushchev
held the leadership role in the Soviet Union. That is a fact. Previously,
before Khrushchev was removed from office, the three fraternal communist
parties of the Soviet Union, China, and Vietnam, joined by the Lao Communist
Party, sat down together in a meeting to discuss the problem in Laos.
Tuy nhiên, chúng ta đang phải đối mặt với một sự thật đáng tiếc: cuộc
chiến tranh cách mạng ở nửa phía Nam đất nước chúng ta đang diễn ra vào thời
điểm mà phe của chúng ta và phong trào cộng sản quốc tế không cùng chung quan
điểm về con đường cách mạng thế giới. Vào một số thời điểm, những bất đồng và
tranh cãi công khai lắng xuống trong một thời gian, nhưng gần đây tình hình lại
tái diễn và phát triển đến mức căng thẳng hiện nay thậm chí còn lớn hơn cả khi
Khrushchev giữ vai trò lãnh đạo ở Liên Xô. Đó là một sự thật. Trước đây, trước
khi Khrushchev bị cách chức, ba đảng cộng sản anh em là Liên Xô, Trung Quốc và
Việt Nam, cùng với Đảng Cộng sản Lào, đã ngồi lại với nhau trong một cuộc họp
để thảo luận về vấn đề ở Lào.
Now, however, the prospect for united action by our camp, or for a
three-sided or four-sided discussion aimed at joining together to combat the
American imperialists on the Vietnam problem is very dim. In the face of this
difficult situation, our Party Central Committee has had to be very cautious.
We have had to think carefully and weigh many factors, and we have had to work
with all of our might to win the most effective support and assistance from the
nations in our camp as well as to try to avoid allowing the worst effects of
the disagreement to harm our people’s cause of combating the Americans to save
the nation.
Our party has always and will always advocate solidarity in the
international communist movement, solidarity in our camp, and solidarity
between the Soviet Union and China, a solidarity that is based on
Marxism-Leninism and on the ideology of the international proletariat. We
sincerely believe in such solidarity, because we believe that the Vietnamese
revolution in general and the revolution in South Vietnam in particular are
integral parts of the world proletarian revolution.
Tuy nhiên, hiện nay, triển vọng về hành động thống nhất của phe ta, hoặc
về một cuộc thảo luận ba bên hoặc bốn bên nhằm mục đích cùng nhau chống lại đế
quốc Mỹ về vấn đề Việt Nam là rất mờ nhạt. Trước tình hình khó khăn này, Ban
Chấp hành Trung ương Đảng ta đã phải rất thận trọng. Chúng ta đã phải suy nghĩ
kỹ lưỡng và cân nhắc nhiều yếu tố, và chúng ta đã phải làm việc hết sức mình để
giành được sự ủng hộ và hỗ trợ hiệu quả nhất từ các quốc gia trong phe ta
cũng như cố gắng tránh để những tác động tồi tệ nhất của sự bất đồng này làm
tổn hại đến sự nghiệp đấu tranh chống Mỹ cứu nước của nhân dân ta.
Đảng ta luôn và sẽ luôn chủ trương đoàn kết trong phong trào cộng sản
quốc tế, đoàn kết trong phe ta, đoàn kết giữa Liên Xô và Trung Quốc, một sự
đoàn kết dựa trên chủ nghĩa Mác-Lênin và trên hệ tư tưởng của giai cấp vô sản
quốc tế. Chúng ta chân thành tin vào sự đoàn kết đó, bởi vì chúng ta tin rằng
cách mạng Việt Nam nói chung và cách mạng miền Nam Việt Nam nói riêng là một bộ
phận không thể tách rời của cách mạng vô sản thế giới.
We believe that the revolutions of all the nations of the world, from the
time the October Revolution succeeded right up to the present, and irrespective
of whether they were proletarian revolutions or national democratic
revolutions, are all part of the proletarian revolution. That is Lenin’s path,
and it is also a fact that has been confirmed by history. We once again
reaffirm that assessment, and we raise this issue in order to continue to
steadfastly follow our Party’s course of international solidarity.
However, from another standpoint, when we work to win support and
assistance from parties and nations in our camp and from the international
communist movement, we must consider the strategic missions and the political
positions of each individual party and country in order to present these
parties and countries with logical requests for the correct level of
assistance, because we must clearly understand that while the parties and
nations that belong to our camp, and the parties that are part of the international
communist movement, are connected to one another through the spirit of
international proletarianism, there are also differences in the concrete
relationships between specific, individual nations, differences created by
their geographic locations, their histories, by whether their strategic
missions in the world are similar or different, and by regional issues.
Chúng tôi tin rằng các cuộc cách mạng của tất cả các dân tộc trên thế
giới, từ khi Cách mạng Tháng Mười thành công cho đến nay, và bất kể đó là các
cuộc cách mạng vô sản hay các cuộc cách mạng dân tộc dân chủ, tất cả đều là một
phần của cách mạng vô sản. Đó là con đường của Lenin, và đó cũng là một sự thật
đã được lịch sử xác nhận. Chúng tôi một lần nữa khẳng định lại đánh giá đó và
chúng tôi nêu vấn đề này để tiếp tục kiên định theo đuổi con đường đoàn kết
quốc tế của Đảng ta.
Tuy nhiên, từ một quan điểm khác, khi chúng ta nỗ lực giành được sự ủng
hộ và giúp đỡ từ các đảng phái và quốc gia trong phe ta và từ phong trào cộng
sản quốc tế, chúng ta phải xem xét các nhiệm vụ chiến lược và lập trường chính
trị của từng đảng phái và quốc gia riêng lẻ để đưa ra những yêu cầu hợp lý cho
các đảng phái và quốc gia này về mức độ hỗ trợ phù hợp, bởi vì chúng ta phải
hiểu rõ rằng trong khi các đảng phái và quốc gia thuộc phe ta và các đảng phái
là một phần của phong trào cộng sản quốc tế được kết nối với nhau thông qua
tinh thần của chủ nghĩa vô sản quốc tế, thì cũng có những khác biệt trong mối
quan hệ cụ thể giữa các quốc gia cụ thể, những khác biệt được tạo ra bởi vị trí
địa lý, lịch sử của họ, bởi nhiệm vụ chiến lược của họ trên thế giới có giống
nhau hay khác nhau và bởi các vấn đề khu vực.
If we fail to clearly understand those concrete differences, then we are
not being objective, and at the same time we will not have the necessary
foundation for correctly understanding many of the other complete international
issues in the world today.
With respect to the Party Central Committee’s domestic and foreign
policies, generally speaking all cadres and Party members basically agree with
and support these policies. Recently, however, in light of the public arguments
within the international communist movement about issues related to the
revolutionary situation in our nation of Vietnam, a small number of our party
members have evidenced anxiety and suspicion that, in their eyes at least, it
seemed that our Party’s international path might have changed. We have not
discussed international issues during this plenum of the Central Committee, but
in order to expel all these suspicions I believe it is necessary to discuss a
few vital points.
Nếu chúng ta không hiểu rõ những khác biệt cụ thể đó, thì chúng ta không
khách quan, đồng thời chúng ta sẽ không có nền tảng cần thiết để hiểu đúng
nhiều vấn đề quốc tế toàn diện khác trên thế giới hiện nay.
Về chính sách đối nội và đối ngoại của Ban Chấp hành Trung ương Đảng,
nhìn chung tất cả cán bộ và đảng viên về cơ bản đều đồng tình và ủng hộ các
chính sách này. Tuy nhiên, gần đây, trước những tranh luận công khai trong
phong trào cộng sản quốc tế về các vấn đề liên quan đến tình hình cách mạng ở
dân tộc Việt Nam của chúng ta, một số ít đảng viên của chúng ta đã tỏ ra lo
lắng và nghi ngờ rằng, ít nhất là trong mắt họ, có vẻ như con đường quốc tế của
Đảng ta có thể đã thay đổi. Chúng ta đã không thảo luận về các vấn đề quốc tế
trong hội nghị toàn thể này của Ban Chấp hành Trung ương, nhưng để xóa bỏ mọi
nghi ngờ này, tôi tin rằng cần phải thảo luận một số điểm quan trọng.
Ever since the resolution on international issues was passed by the
Central Committee’s 9th Plenum, our Party’s Central Committee has
held a steady course and has correctly implemented the policy laid out in that
resolution.[4] However, a number of comrades have mistakenly
concluded that our Party’s policy has changed. This is because these comrades
do not correctly understand the basic spirit of the 9th Plenum’s
resolution and because a number of locations did not adequately or properly
disseminate that resolution.
The resolution of the 9th Plenum of the Party Central
Committee clearly laid out our Party’s thoughts regarding the strategy and
stratagems of the world revolutionary movement and the world communist
movement, but the resolution did not analyze the differences between our Party’s
concepts and policies and the concepts and policies of other fraternal
communist parties in any significant detail. This was because our Central
Committee decided that such things should only be discussed up to a certain
point in order to maintain solidarity within our camp and solidarity within the
world communist movement.
Từ khi Nghị quyết về các vấn đề quốc tế được Hội nghị Trung ương 9 thông
qua, Ban Chấp hành Trung ương Đảng ta đã giữ vững đường lối và thực hiện đúng
chủ trương nêu trong nghị quyết đó.[4] Tuy nhiên, một số đồng chí đã kết luận
sai lầm rằng chính sách của Đảng ta đã thay đổi. Nguyên nhân là do các đồng chí
này chưa hiểu đúng tinh thần cơ bản của Nghị quyết Hội nghị Trung ương 9 và do
một số địa phương chưa phổ biến đầy đủ, đúng mức Nghị quyết đó.
Nghị quyết Hội nghị Trung ương 9 đã nêu rõ tư tưởng của Đảng ta về chiến
lược, sách lược của phong trào cách mạng thế giới và phong trào cộng sản thế
giới, nhưng nghị quyết không phân tích sâu sắc sự khác biệt giữa quan niệm,
chính sách của Đảng ta với quan niệm, chính sách của các đảng cộng sản anh em
khác. Nguyên nhân là do Ban Chấp hành Trung ương quyết định rằng những vấn đề
như vậy chỉ nên thảo luận đến một mức độ nhất định để duy trì sự đoàn kết trong
nội bộ phe ta và sự đoàn kết trong phong trào cộng sản thế giới.
However, if we correctly understand the basic spirit of this resolution,
we must recognize that the strategic policy of our Party differs from the
policies of the Soviet Communist Party and the Chinese Communist Party.
Our Party has concluded that the world revolution is now in an offensive
position, and our Party advocates an intensification of the revolution’s
attacks against imperialism, which is led by the American imperialists, in
order to maintain world peace and to push back, one step at a time, and
overthrow individual components of world imperialism so that we can achieve
victory for the world proletarian revolution. This revolutionary strategy is
fundamentally different than the defensive strategy of détente, of seeking
peace at any price, that is being followed by the Soviet Communist Party …
Tuy nhiên, nếu chúng ta hiểu đúng tinh thần cơ bản của nghị quyết này,
chúng ta phải thừa nhận rằng chính sách chiến lược của Đảng ta khác với chính
sách của Đảng Cộng sản Liên Xô và Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Đảng ta đã kết luận rằng cách mạng thế giới hiện đang ở thế tấn công, và
Đảng ta chủ trương tăng cường các cuộc tấn công của cách mạng chống lại chủ
nghĩa đế quốc do đế quốc Mỹ lãnh đạo, nhằm duy trì hòa bình thế giới và đẩy lùi
từng bước một, lật đổ từng thành phần riêng lẻ của chủ nghĩa đế quốc thế giới
để chúng ta có thể giành chiến thắng cho cách mạng vô sản thế giới. Chiến lược
cách mạng này về cơ bản khác với chiến lược phòng thủ hòa hoãn, tìm kiếm hòa
bình bằng mọi giá, đang được Đảng Cộng sản Liên Xô theo đuổi…
When we delve more deeply into ideas about current international issues,
we can also see many points of difference between the policies of our Party and
the policies being followed by the Soviet and Chinese Communist Parties.
However, I will only mention a few basic points in order to demonstrate that
these differences in strategy are the reasons that our Soviet comrades and our
Chinese comrades have different attitudes about the Vietnam problem, and that
in fact our policy has not changed.
On our side, just because we have differences does not mean that we place
the Vietnamese revolutionary movement outside of the world proletarian
revolutionary movement or that we place our nation outside of the socialist
camp, and it does not mean that we are not determined to maintain solidarity
with the Soviet Union and with China. Naturally, if we agreed on policy, then
our solidarity would be truly tight, but even though we have not yet reached
agreement on policy, our Party is still striving to maintain solidarity and is
still doing everything in its power to build solidarity with the Soviet Union
and China.
Khi chúng ta đào sâu hơn vào các ý tưởng về các vấn đề quốc tế hiện tại,
chúng ta cũng có thể thấy nhiều điểm khác biệt giữa chính sách của Đảng ta và
chính sách mà Đảng Cộng sản Liên Xô và Trung Quốc đang theo đuổi. Tuy nhiên,
tôi chỉ nêu ra một vài điểm cơ bản để chứng minh rằng những khác biệt về chiến
lược này là lý do khiến các đồng chí Liên Xô và các đồng chí Trung Quốc có thái
độ khác nhau về vấn đề Việt Nam và trên thực tế chính sách của chúng ta không
thay đổi.
Về phía chúng ta, chỉ vì chúng ta có những khác biệt không có nghĩa là
chúng ta đặt phong trào cách mạng Việt Nam ra khỏi phong trào cách mạng vô sản
thế giới hoặc chúng ta đặt dân tộc mình ra khỏi phe xã hội chủ nghĩa, và không
có nghĩa là chúng ta không quyết tâm duy trì sự đoàn kết với Liên Xô và Trung
Quốc. Tất nhiên, nếu chúng ta đồng ý về chính sách, thì sự đoàn kết của chúng
ta sẽ thực sự chặt chẽ, nhưng mặc dù chúng ta vẫn chưa đạt được sự đồng thuận
về chính sách, Đảng ta vẫn đang nỗ lực duy trì sự đoàn kết và vẫn đang làm mọi
thứ trong khả năng của mình để xây dựng sự đoàn kết với Liên Xô và Trung Quốc.
As we always have in the past, and as we will always continue to do in
the future, our Party views the Soviet Communist Party as the Party of Lenin,
and we view the Soviet Union as the first Fatherland of the world proletariat.
In the same way, our Party views the Chinese Communist Party as a Party that
holds an extremely important position in the world and in Asia, and we view our
country’s relationship with China as being as close as that between the lips
and the teeth – we will live or die together. For that reason, our Party’s
policy is to defend the Soviet Union, to defend China, to maintain solidarity
with the Soviet Union, and to maintain solidarity with China in order to unite
and protect the entire socialist camp and the international communist movement.
We are determined never to deviate from that path.
Như chúng ta vẫn luôn làm trong quá khứ, và như chúng ta sẽ luôn tiếp tục
làm trong tương lai, Đảng của chúng ta coi Đảng Cộng sản Liên Xô là Đảng của
Lenin, và chúng ta coi Liên Xô là Tổ quốc đầu tiên của giai cấp vô sản thế
giới. Tương tự như vậy, Đảng của chúng ta coi Đảng Cộng sản Trung Quốc là một
Đảng nắm giữ vị trí cực kỳ quan trọng trên thế giới và ở Châu Á, và chúng ta
coi mối quan hệ của đất nước chúng ta với Trung Quốc gần gũi như môi và răng -
chúng ta sẽ sống hoặc chết cùng nhau. Vì lý do đó, chính sách của Đảng chúng ta
là bảo vệ Liên Xô, bảo vệ Trung Quốc, duy trì tình đoàn kết với Liên Xô và duy
trì tình đoàn kết với Trung Quốc để thống nhất và bảo vệ toàn bộ phe xã hội chủ
nghĩa và phong trào cộng sản quốc tế. Chúng ta quyết tâm không bao giờ đi chệch
khỏi con đường đó.
If we want to maintain solidarity with the Soviet Union and with China,
then our Party must be independent and self-reliant. Independence and
self-reliance represent the spirit of high responsibility of a Marxist-Leninist
party toward the fate of the citizens of its country, toward its entire nation,
and toward the international communist movement. It represents the correct and
creative use of the principles of Marxism-Leninism, viewed in the context of our
own national situation and of the realities of the world revolution, to
determine the policies of our Party. Independence and self-reliance are not
built mechanistically by merely following the policies of another party.
Independence and self-reliance are the correct attitudes and ways of thinking
of a Marxist-Leninist party. They are not contrary to the true spirit of
international proletarianism, and it is in fact because of our spirit of
international proletarianism that we must firmly maintain a spirit of
independence and self-reliance.
Nếu chúng ta muốn duy trì sự đoàn kết với Liên Xô và Trung Quốc, thì Đảng
ta phải độc lập và tự chủ. Độc lập và tự chủ đại diện cho tinh thần trách nhiệm
cao cả của một đảng theo chủ nghĩa Mác-Lênin đối với vận mệnh của nhân dân đất
nước mình, đối với toàn thể dân tộc mình và đối với phong trào cộng sản quốc
tế. Nó đại diện cho việc sử dụng đúng đắn và sáng tạo các nguyên tắc của chủ
nghĩa Mác-Lênin, được xem xét trong bối cảnh tình hình quốc gia của chúng ta và
thực tế của cách mạng thế giới, để xác định chính sách của Đảng ta. Độc lập và
tự chủ không được xây dựng một cách máy móc bằng cách chỉ tuân theo chính sách
của một đảng khác. Độc lập và tự chủ là thái độ và cách suy nghĩ đúng đắn của
một đảng theo chủ nghĩa Mác-Lênin. Chúng không trái với tinh thần thực sự của
chủ nghĩa vô sản quốc tế và trên thực tế, vì tinh thần vô sản quốc tế của chúng
ta mà chúng ta phải kiên trì giữ vững tinh thần độc lập và tự chủ.
We need this spirit of independence and self-reliance, but we must always
be very modest and we must always view the Soviet Communist Party and the
Chinese Communist Party as our older brothers, our elders, as parties with vast
experience in revolutionary struggle that we must study and as parties from
whom we must learn. We also greatly value the experiences of all other
fraternal communist parties and we must study their experiences. However,
studying their experiences is one thing, but independence in policy direction
is something altogether different. In order to be creative, we must be
independent and self-reliant. Mechanical imitation can lead to errors, and
sometimes it is even “reactionary,” as Comrade Mao Zedong himself has said.
Chúng ta cần tinh thần độc lập và tự chủ này, nhưng chúng ta phải luôn
rất khiêm tốn và chúng ta phải luôn coi Đảng Cộng sản Liên Xô và Đảng Cộng sản
Trung Quốc là những người anh em, những bậc tiền bối của chúng ta, là những
đảng có kinh nghiệm sâu rộng trong đấu tranh cách mạng mà chúng ta phải nghiên
cứu và là những đảng mà chúng ta phải học hỏi. Chúng ta cũng rất coi trọng kinh
nghiệm của tất cả các đảng cộng sản anh em khác và chúng ta phải nghiên cứu
kinh nghiệm của họ. Tuy nhiên, nghiên cứu kinh nghiệm của họ là một chuyện,
nhưng độc lập trong định hướng chính sách lại là một chuyện hoàn toàn khác. Để
sáng tạo, chúng ta phải độc lập và tự chủ. Bắt chước máy móc có thể dẫn đến sai
lầm, và đôi khi thậm chí là “phản động”, như chính đồng chí Mao Trạch Đông đã
nói.
Our Party’s experiences and our revolutionary realities have demonstrated
that whenever we firmly maintain a spirit of independence and self-reliance we
are able to be creative in our development of policies and directions, and we
achieve success.
In regard to the experiences of the Russian revolution, we have studied
the basic issues involved, such as the need to establish and maintain a
dictatorship of the proletariat, the need to form a worker-peasant alliance,
the need to use revolutionary violence to combat counter-revolutionary
violence, the need to have a stalwart, indomitable Marxist-Leninist party, etc.
However, when we took these principles and applied them to our nation’s
revolution, we created a revolutionary path that bore distinctly Vietnamese
characteristics.
Kinh nghiệm của Đảng ta và thực tiễn cách mạng đã chứng minh rằng khi nào
chúng ta kiên định giữ vững tinh thần độc lập, tự chủ thì chúng ta có thể sáng
tạo trong việc xây dựng đường lối, chính sách và đạt được thành công.
Về kinh nghiệm cách mạng Nga, chúng ta đã nghiên cứu những vấn đề cơ bản
liên quan như: cần thiết phải thiết lập và duy trì chuyên chính vô sản, cần
thiết phải thành lập liên minh công nông, cần thiết phải dùng bạo lực cách mạng
để chống lại bạo lực phản cách mạng, cần thiết phải có một đảng Mác-Lênin kiên
cường, bất khuất, v.v. Tuy nhiên, khi chúng ta tiếp thu những nguyên tắc này và
vận dụng vào cách mạng dân tộc, chúng ta đã tạo ra một con đường cách mạng mang
đậm bản sắc Việt Nam.
This is easy to understand, since the Russian October Revolution was a
proletarian revolution that was carried out in a relatively developed
capitalist nation, while our own August Revolution was a popular national
democratic revolution that was led by the proletariat and that was carried out
in a colonial and semi-feudal nation.
There are many similarities between China and our nation, so we have
studied and learned a great deal from the Chinese Revolution. The Chinese
revolutionary experience has given the Vietnamese revolution many valuable
lessons, such as that the peasants are the main force troops of the revolution,
the protracted war, building base areas, guerrilla warfare, etc. However, our
Vietnamese revolution has its own unique characteristics. While we have studied
the experiences of the fraternal parties in other countries, we used a spirit
of independence and self-reliance to set policies and directions that were
suitably adapted to suit the realities and the circumstances of our nation. I
will cite a few examples:
Điều này dễ hiểu, vì Cách mạng Tháng Mười Nga là cuộc cách mạng vô
sản được tiến hành ở một quốc gia tư bản tương đối phát triển, trong khi Cách
mạng Tháng Tám của chúng ta là cuộc cách mạng dân tộc dân chủ nhân dân do giai
cấp vô sản lãnh đạo và được tiến hành ở một quốc gia thuộc địa và nửa phong
kiến.
Giữa Trung Quốc và dân tộc ta có nhiều điểm tương đồng, vì vậy chúng ta
đã nghiên cứu và học hỏi được rất nhiều từ Cách mạng Trung Quốc. Kinh nghiệm
cách mạng Trung Quốc đã mang lại cho cách mạng Việt Nam nhiều bài học quý giá,
chẳng hạn như nông dân là lực lượng chủ yếu của cách mạng, chiến tranh trường
kỳ, xây dựng căn cứ địa, chiến tranh du kích, v.v. Tuy nhiên, cách mạng Việt
Nam của chúng ta có những đặc điểm riêng. Trong khi chúng ta nghiên cứu kinh
nghiệm của các đảng anh em ở các nước khác, chúng ta đã sử dụng tinh thần độc lập
và tự chủ để đề ra các chính sách và phương hướng phù hợp với thực tế và hoàn
cảnh của dân tộc mình. Tôi xin trích dẫn một số ví dụ:
-During the 1936-1939 period, Comrade Le Hong Phong[5] returned from abroad with the policy line of
forming a Popular Front based on the Chinese experience. At that time, however,
after concluding that the balance of forces in our country was different than
it was in China, our Party’s Central Committee did not approve that policy line
and decided instead to form the Indochina Democratic Front.
-During the August [1945] General Insurrection, we built base areas and
captured the rural countryside, but when an opportunity presented itself, we
quickly launched insurrections in the cities instead of using the rural
countryside to surround and besiege the cities. Because of the fact that we
conducted both military and political struggles simultaneously and that we
seized control of both the rural countryside and of the cities, we were able to
win a glorious victory in the August Revolution.
- Trong giai đoạn 1936-1939, đồng chí Lê Hồng Phong[5] từ nước ngoài về
với đường lối chính sách thành lập Mặt trận Nhân dân dựa trên kinh nghiệm của
Trung Quốc. Tuy nhiên, lúc đó, sau khi kết luận rằng tương quan lực lượng ở
nước ta khác với Trung Quốc, Ban Chấp hành Trung ương Đảng ta đã không chấp
thuận đường lối chính sách đó mà quyết định thành lập Mặt trận Dân chủ Đông
Dương.
- Trong Tổng khởi nghĩa tháng Tám [1945], chúng ta xây dựng các vùng căn
cứ và chiếm được nông thôn, nhưng khi có thời cơ, chúng ta nhanh chóng phát
động khởi nghĩa ở các thành phố thay vì sử dụng nông thôn để bao vây và vây hãm
thành phố. Do chúng ta tiến hành đồng thời cả đấu tranh quân sự và đấu tranh
chính trị, giành được cả nông thôn và thành thị nên chúng ta đã giành được
thắng lợi vẻ vang trong Cách mạng tháng Tám.
After peace was restored [in 1954], we again devoted a great deal of
attention to studying and learning from the Chinese experiences, but in our
policies we continued to maintain a spirit of independence and self-reliance.
We decided that after the imperialists and the feudalists were overthrown, we
would form a popular democratic dictatorship, which was actually a proletarian
dictatorship, and our socialist revolution in North Vietnam is actually
composed of three revolutions: a revolution in production relationships, a
revolution in technology, and a revolution in thought [ideology] and culture
[education]. When we collectivized our agricultural production, we also carried
the collectivization process out in stages that involved all three of the
above-named revolutions. The content of our agricultural collectivization
differed from the way our Chinese comrades collectivized agriculture in both
the way we addressed the problem and in the way we carried it out. With regard
to socialist reform in the mountainous areas, the Chinese experience was that
if democratic reform was not implemented first, then socialist reform would be
impossible. We, however, decided to combine democratic reform with the
introduction of agricultural collectivization in 3,000 villages in the
mountainous regions of our nation.
Sau khi hòa bình lập lại [năm 1954], chúng ta lại dành nhiều sự chú ý vào
việc nghiên cứu và học hỏi kinh nghiệm của Trung Quốc, nhưng trong chính sách
của mình, chúng ta vẫn tiếp tục duy trì tinh thần độc lập và tự chủ. Chúng ta
quyết định rằng sau khi lật đổ chế độ đế quốc và phong kiến, chúng ta sẽ thành
lập một nền chuyên chính dân chủ nhân dân, thực chất là một nền chuyên chính vô
sản, và cuộc cách mạng xã hội chủ nghĩa của chúng ta ở Bắc Việt Nam thực chất
bao gồm ba cuộc cách mạng: một cuộc cách mạng về quan hệ sản xuất, một cuộc
cách mạng về công nghệ và một cuộc cách mạng về tư tưởng [ý thức hệ] và văn hóa
[giáo dục]. Khi chúng ta tập thể hóa sản xuất nông nghiệp, chúng ta cũng tiến
hành quá trình tập thể hóa theo từng giai đoạn bao gồm cả ba cuộc cách mạng nêu
trên. Nội dung tập thể hóa nông nghiệp của chúng ta khác với cách các đồng chí
Trung Quốc tập thể hóa nông nghiệp cả về cách chúng ta giải quyết vấn đề và
cách chúng ta thực hiện. Đối với cải cách xã hội chủ nghĩa ở các vùng núi, kinh
nghiệm của Trung Quốc là nếu cải cách dân chủ không được thực hiện trước thì
cải cách xã hội chủ nghĩa sẽ không thể thực hiện được. Tuy nhiên, chúng tôi
quyết định kết hợp cải cách dân chủ với việc triển khai tập thể hóa nông nghiệp
tại 3.000 ngôi làng ở vùng núi của đất nước.
With regard to the problem of South Vietnam, our Party took the
initiative in launching a revolution that applied policies, formulas, and
methods we had learned through the course of the August Revolution and during
the first resistance war [the war against the French]. When we made the
decision to launch the revolution in South Vietnam, Khrushchev did not approve,
and our Chinese comrades counseled us that we should view this as a long-term
effort and that we should hold back to wait for an opportunity. However, we did
not do that, and the tremendous victories won by the South Vietnamese
revolution over the past several years clearly cannot be separated from our
Party’s spirit of independence and self-reliance.
Về vấn đề miền Nam Việt Nam, Đảng ta đã chủ động phát động cách mạng bằng
cách áp dụng những chính sách, công thức, phương pháp đã học được trong suốt
quá trình Cách mạng Tháng Tám và trong cuộc kháng chiến chống Pháp lần thứ
nhất. Khi chúng ta quyết định phát động cách mạng ở miền Nam Việt Nam,
Khrushchev không chấp thuận, và các đồng chí Trung Quốc khuyên chúng ta nên coi
đây là một nỗ lực lâu dài và chúng ta nên dừng lại để chờ thời cơ. Tuy nhiên,
chúng ta đã không làm như vậy, và những thắng lợi to lớn mà cách mạng miền Nam
Việt Nam giành được trong nhiều năm qua rõ ràng không thể tách rời khỏi tinh
thần độc lập và tự chủ của Đảng ta.
In summary, I want to stress that we must work hard to study the
experiences of the fraternal parties, and especially of the Soviet and Chinese
parties, but our policies and positions must be independent, and we must
control the fate of our Party and of our nation. The reason I have spoken so
much about the spirit of independence and self-reliance is that I believe our
party has a serious problem, in that it lacks independence and self-reliance.
Because of this lack of independence and self-reliance, a number of cadre and
Party members can be easily swayed and lured off course, especially on
international issues, and in that way they begin to suspect the correctness of
our Party Central Committee’s policies and programs.
Tóm lại, tôi muốn nhấn mạnh rằng chúng ta phải nỗ lực học tập kinh nghiệm
của các đảng anh em, đặc biệt là các đảng Liên Xô và Trung Quốc, nhưng chính sách
và lập trường của chúng ta phải độc lập, và chúng ta phải kiểm soát vận mệnh
của Đảng và dân tộc mình. Lý do tôi nói nhiều về tinh thần độc lập và tự chủ là
vì tôi tin rằng đảng ta có một vấn đề nghiêm trọng, ở chỗ nó thiếu độc lập và
tự chủ. Vì thiếu độc lập và tự chủ này, một số cán bộ và đảng viên có thể dễ
dàng bị lung lay và dụ dỗ đi chệch hướng, đặc biệt là về các vấn đề quốc tế, và
theo cách đó, họ bắt đầu nghi ngờ tính đúng đắn của các chính sách và chương
trình của Ban Chấp hành Trung ương Đảng ta.
Our Party’s sacred historical mission and its heavy but glorious
responsibility is to defeat the American aggressors. The defeat of the American
imperialists will not only be a great victory for our nation and our people; it
will also be a major victory of profound international significance. For that
reason, we will put aside all disagreements and will seek every way possible to
strengthen solidarity within our camp and to maintain solidarity with the
Soviet Union and China. We do not always have to talk about combating
revisionism and expanding the struggle when we talk about each and every
problem. We will criticize the ideas of making agreements with and surrendering
to the American imperialists, we will criticize the trend toward self-isolation
and failing to seek the help of fraternal nations within the socialist camp,
and we will oppose revisionism on the specific issue of combating the American
imperialists in Vietnam, but on other issues that involve differences of
opinion and differences in policy, we will fight to keep these matters
internal, just among ourselves, in a spirit of maintaining a dialogue among
comrades.
Sứ mệnh lịch sử thiêng liêng của Đảng ta và trách nhiệm nặng nề nhưng vẻ
vang của Đảng là đánh bại bọn xâm lược Mỹ. Đánh bại đế quốc Mỹ không chỉ là
thắng lợi to lớn của dân tộc và nhân dân ta mà còn là thắng lợi to lớn có ý
nghĩa quốc tế sâu sắc. Vì vậy, chúng ta sẽ gác lại mọi bất đồng, tìm mọi cách
để tăng cường đoàn kết trong nội bộ đảng và đoàn kết với Liên Xô và Trung Quốc.
Khi nói đến mọi vấn đề, không phải lúc nào chúng ta cũng phải nói đến đấu tranh
chống chủ nghĩa xét lại và mở rộng đấu tranh. Chúng ta sẽ phê phán những ý
tưởng thỏa hiệp và đầu hàng đế quốc Mỹ, phê phán xu hướng tự cô lập và không
tìm kiếm sự giúp đỡ của các quốc gia anh em trong phe xã hội chủ nghĩa, phản
đối chủ nghĩa xét lại trong vấn đề cụ thể là đấu tranh chống đế quốc Mỹ ở Việt
Nam, nhưng trong những vấn đề khác có sự khác biệt về quan điểm và chính sách,
chúng ta sẽ đấu tranh để giữ những vấn đề này ở trong nội bộ, chỉ giữa chúng ta
với nhau, trên tinh thần duy trì đối thoại giữa các đồng chí.
I have not talked about these matters in order to make us feel
pessimistic and downhearted. The tremendous victories that our people are
winning in the resistance war against the Americans to save the nation cannot
be separated from the sympathy and the support we have received from the people
of the world, from the international communist movement, and, in particular,
from the support and assistance provided to us by the fraternal socialist
countries, especially the Soviet Union and China. Even though there are
profound differences of opinion between the two sides, both the Soviet Union
and China are continuing to provide us with ample, effective, and ever
increasing assistance. We are sincerely thankful for the precious assistance
provided to us by the Soviet Union, China, and the other fraternal nations.
These are not just polite words spoken from the tips of our tongues, but they
come instead from the bottoms of our hearts. Long into the future, we will
continue to teach our children and grandchildren that they should feel
profoundly grateful toward the Soviet Union and China, and we will build
eternally friendly relations with the Soviet people, the Chinese people, and
the people of the other countries in the socialist camp.
Tôi không nói về những vấn đề này để khiến chúng ta cảm thấy bi quan và
chán nản. Những thắng lợi to lớn mà nhân dân ta giành được trong cuộc kháng
chiến chống Mỹ cứu nước không thể tách rời khỏi sự đồng cảm và ủng hộ mà chúng
ta nhận được từ nhân dân thế giới, từ phong trào cộng sản quốc tế, và đặc biệt
là từ sự ủng hộ và giúp đỡ dành cho chúng ta của các nước xã hội chủ nghĩa anh
em, đặc biệt là Liên Xô và Trung Quốc. Mặc dù có sự khác biệt sâu sắc về quan
điểm giữa hai bên, nhưng cả Liên Xô và Trung Quốc đều tiếp tục cung cấp cho
chúng ta sự hỗ trợ dồi dào, hiệu quả và ngày càng tăng. Chúng ta chân thành
biết ơn sự hỗ trợ quý báu mà Liên Xô, Trung Quốc và các nước anh em khác dành
cho chúng ta. Đây không chỉ là những lời xã giao được nói ra từ đầu lưỡi của
chúng ta, mà thay vào đó là những lời xuất phát từ tận đáy lòng chúng ta. Trong
tương lai xa, chúng ta sẽ tiếp tục dạy con cháu chúng ta rằng chúng phải cảm
thấy vô cùng biết ơn Liên Xô và Trung Quốc, và chúng ta sẽ xây dựng mối quan hệ
hữu nghị vĩnh cửu với nhân dân Liên Xô, nhân dân Trung Quốc và nhân dân các
nước khác trong phe xã hội chủ nghĩa.
With respect to the current international problems, Uncle Ho and the
Politburo are extremely concerned and extremely worried about solidarity within
our camp and within the international communist movement. However, we know that
this is a very complex problem that cannot be solved in a short period of time.
While our nation is still at war, we need to maintain a truly high degree of
agreement and unanimity. The entire Party must unite around the Central
Committee. The entire Party must study and absorb the policies and positions of
the Central Committee. The entire Party must speak and act in strict accordance
with the policies and positions of the Central Committee, maintaining a spirit
of discipline and vigilance, and we must never let personal feelings control
our actions. We must expunge all of the incorrect suspicions I mentioned
earlier in order to be able to concentrate our strength and our will on the
work of fighting the Americans to save the nation and of defeating the American
aggressors.
Đối với các vấn đề quốc tế hiện nay, Bác Hồ và Bộ Chính trị vô cùng quan
tâm và lo lắng về sự đoàn kết trong nội bộ phe ta và trong phong trào cộng sản
quốc tế. Tuy nhiên, chúng ta biết rằng đây là một vấn đề rất phức tạp, không
thể giải quyết trong thời gian ngắn. Trong khi đất nước ta vẫn còn trong tình
trạng chiến tranh, chúng ta cần duy trì sự đồng thuận và nhất trí thực sự cao.
Toàn Đảng phải đoàn kết xung quanh Ban Chấp hành Trung ương. Toàn Đảng phải
nghiên cứu và tiếp thu các chính sách và lập trường của Ban Chấp hành Trung
ương. Toàn Đảng phải nói và hành động theo đúng chính sách và lập trường của
Ban Chấp hành Trung ương, giữ vững tinh thần kỷ luật và cảnh giác, tuyệt đối
không được để tình cảm cá nhân chi phối hành động. Chúng ta phải xóa bỏ mọi
nghi ngờ sai lầm mà tôi đã nêu ở trên để có thể tập trung sức lực và ý chí vào
công cuộc đấu tranh chống Mỹ, cứu nước và đánh bại bọn xâm lược Mỹ.
[1] Pham Thi Vinh, ed., Van Kien Dang Toan Tap,
Tap 26, 1965 [Collected Party Documents, Volume 26, 1965] (Hanoi: National
Political Publishing House, 2003), 593-596, 607-616.
[2] Nguyen Trai was a famous Vietnamese 15th
century mandarin who served as chief advisor on military and diplomatic
strategy to Vietnamese national hero and future emperor Le Loi during a
successful decade-long struggle to drive out the Chinese Ming dynasty army that
had invaded and occupied Vietnam.
[3] Translator’s Note: This refers to the
“success” Vietnam and the Pathet Lao had achieved through the signing of the
1962 Geneva Agreement on Laos
[1] Phạm Thị Vinh, biên tập, Văn Kiên Đăng Toàn Tập, Tập 26, 1965 [Tài
liệu Đảng Cộng sản, Tập 26, 1965] (Hà Nội: Nhà xuất bản Chính trị Quốc gia,
2003), 593-596, 607-616.
[2] Nguyễn Trãi là một vị quan nổi tiếng của Việt Nam vào thế kỷ 15, từng
là cố vấn trưởng về chiến lược quân sự và ngoại giao cho anh hùng dân tộc Việt
Nam và hoàng đế tương lai Lê Lợi trong cuộc đấu tranh thành công kéo dài một
thập kỷ nhằm đánh đuổi quân đội nhà Minh của Trung Quốc đã xâm lược và chiếm
đóng Việt Nam.
[3] Ghi chú của người dịch: Điều này ám chỉ đến “thành công” mà Việt Nam
và Pathet Lào đã đạt được thông qua việc ký kết Hiệp định Geneva năm 1962 về
Lào
[4] Translator’s Note: The Party Central
Committee held its 9th Plenum in December 1963. One of the
resolutions approved by this plenum was a resolution on the problem of “modern
revisionism,” which expressed Vietnam’s opposition to Soviet Leader Nikita
Khrushchev’s policy of détente with the West and was interpreted to mean that
Vietnam had aligned itself with China and against the Soviet Union in the
growing Sino-Soviet split.
[5] Le Hong Phong was the first General Secretary
of the Communist Party of Indochina. After studying in the Soviet Union and
working for the COMINTERN in China, he returned to Vietnam in 1936. Le Hong
Phong died in a French prison in 1942.
In this secret policy speech, Vietnamese Communist Party First Secretary
Le Duan outlines the North Vietnamese negotiating strategy with United States,
including the conditions under which talks between the two sides might first
begin.
Author(s):
[4] Ghi chú của người dịch: Ban Chấp hành Trung ương Đảng họp Hội nghị
lần thứ 9 vào tháng 12 năm 1963. Một trong những nghị quyết được hội nghị này
thông qua là nghị quyết về vấn đề “chủ nghĩa xét lại hiện đại”, thể hiện sự
phản đối của Việt Nam đối với chính sách hòa hoãn với phương Tây của Lãnh tụ
Liên Xô Nikita Khrushchev và được hiểu là Việt Nam đã liên kết với Trung Quốc
và chống lại Liên Xô trong sự chia rẽ Trung-Xô ngày càng gia tăng.
[5] Lê Hồng Phong là Tổng Bí thư đầu tiên của Đảng Cộng sản Đông Dương.
Sau khi học tập tại Liên Xô và làm việc cho Quốc tế Cộng sản tại Trung Quốc,
ông trở về Việt Nam vào năm 1936. Lê Hồng Phong qua đời trong nhà tù Pháp vào
năm 1942.
Trong bài phát biểu về chính sách bí mật này, Bí thư thứ nhất Đảng Cộng
sản Việt Nam Lê Duẩn đã phác thảo chiến lược đàm phán của Bắc Việt Nam với Hoa
Kỳ, bao gồm các điều kiện mà các cuộc đàm phán giữa hai bên có thể bắt đầu.
Tác giả:
• Lê, Duẩn
English version Google translated
https://digitalarchive.wilsoncenter.org/document/90046/download
No comments:
Post a Comment