20230805 Cong Dong Tham Luan
Một Bài Viết các Báo Mỹ Không Muốn Đăng Tải --- (Tác
giả : Asaratisdai - Politicalbullpen)
Phiet Pham thephiet_2002@yahoo.com
Thu,
Aug 3 at 11:00 AM
Chương
trình HO và những người có công đầu
Bà
Khúc Minh Thơ - Người Sáng Lập Hội Gia Đình Tù Nhân Chính Trị Việt Nam |Lịch Sử
Qua Chuyện Kể VHM
https://www.youtube.com/watch?v=xtEkN7iL0Gw
Ông
Robert Funseth _ ân nhân của cựu tù cải tạo
https://baomai.blogspot.com/2019/09/ong-robert-funseth-nhan-cua-cuu-tu-cai.html
Thân
gửi video phỏng vấn Bà Khúc Minh Thơ trong dự án Lịch Sử Qua Chuyện Kể do Viện
Bảo Tàng Di Sản Người Việt thực hiện:
https://www.youtube.com/watch?v=xtEkN7iL0Gw
Trong nhiều năm gần đây,
ai cũng tưởng TNS John McCain là “cha đẻ” (tác giả) chương trình HO (tù nhân
chính trị). HO là chữ viết tắt của Humanitarian Operation, mà tên chính
thức của nó là Special Release Reeducation Center Detainee Resettlement
Program (Chương trình tái định cư phóng thích đặc biệt tù nhân trung tâm
cải tạo).
Sự thật, TNS John McCain không phải là cha đẻ chương trình HO. Tôi đã có mặt ở Washington DC từ tháng 4 năm 1979 nên hiểu rõ sinh hoạt chính trị ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn.
Theo tôi biết, 3 người có công đầu trong Chương trình HO là Bà Khúc Minh Thơ, Bà Bích Lưu và TNS John Warner (R-VA). TNS Warner giữ chức TNS từ 1979 đến 2009, là chồng thứ 6 của nữ tài tử Elizabeth Taylor. Bà Khúc Minh Thơ khởi xướng Chương trình HO và vận động Quốc Hội. Bà Bích Lưu vận động TNS John Warner. Còn TNS Warner thì làm theo “lệnh bà” (Bích Lưu).
Nhờ có tay trong (TNS Warner) nên Chương trình HO mới sớm thành hình (30-7-1989). Lúc đó, Ông John McCain mới vừa đắc cử TNS được 2 năm. Trước đó, khi Bà Khúc Minh Thơ vào Quốc Hội gặp John McCain thì ông ta đang là Dân Biểu (1983-1987). Nên nhớ rằng: Ông McCain chỉ có công vận động cho đạo luật McCain Amendent. Đạo luật này được TT Bush ký năm 2002, cho phép con cái đã trưởng thành của những cựu sĩ quan VNCH bị tù cải tạo VC được đi Mỹ (the McCain Amendment Restoring Refugee Status to the Families of Re-Education Camp Detainees).
Tại sao TNS Warner
nghe lời bà Bích Lưu? Chuyện rất lý thú, do Bà Bích Lưu kể cho Vĩnh Liêm nghe.
Hai người gặp nhau trong thập niên 80. Lúc đó, TNS Warner đang độc thân, vì đã
ly dị Liz Taylor (1976-1982). Dưới mắt nhìn của Vĩnh Liêm, Bà Bích Lưu là một
nữ lưu, nhan sắc vẹn toàn, thông thạo cả Anh và Pháp ngữ. TNS Warner đã ngỏ ý
cưới Bà Bích Lưu nhưng bà từ chối, vì 2 lẽ:
1_ con
cái phản đối
2_ làm
vợ nhà chính trị (chuyên nghiệp) thì rất bận rộn
Bà chỉ làm bạn mà thôi. Tôi nói với bà Bích Lưu: “Sao chị không ưng ổng để cộng đồng mình được nhờ?” Bà Bích Lưu nheo mắt trả lời: “Mình muốn gì thì ông ấy sẵn sàng giúp, đâu cần phải là vợ của ông ta”. TNS Warner đành giữ tình bạn cho đến khi ông cưới bà vợ sau, Jeanne Vander Myde năm 2003.
Trở lại công đầu
của Bà Khúc Minh Thơ. Năm 1975, Bà Khúc minh Thơ đang làm việc tại Tòa Đại
sứ Việt Nam Cộng Hòa ở Manila, Phi Luật Tân. Bà được tin miền Nam Việt Nam
bị thất thủ ngày 30-4. Bà vô cùng hoang mang, xin được trở về Việt Nam ngay lập
tức vì chồng và các con còn đang kẹt tại quê nhà. Sau hai năm chờ đợi tại Phi
Luật Tân, nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam nhất định không cho bà trở về.
Cuối cùng, bà đành phải rời Manila vào ngày 29 tháng 1 năm 1977, bà đặt chân
đến phi trường Honolulu, tiểu bang Hawaii với bao nỗi sầu muộn. Chồng con
bà vẫn còn bên kia bờ đại dương, không biết bây giờ họ ra sao!
Tưởng cũng cần nhắc lại, Bà lập gia đình khi tròn 18 tuổi; ở tuổi 23 thì bà sanh được 2 người con. Khi đứa con thứ ba sắp chào đời thì bà được tin chồng bị VC phục kích chết trên đường đi công tác. Và bây giờ, người chồng thứ hai cũng đang bị tù Cộng sản.
Năm 1977, tin từ quê nhà
cho hay, ngày nào cũng có người chết trong các trại cải tạo. Lòng như lửa đốt,
bà quyết tâm bằng mọi cách phải cứu lấy những người tù cải tạo, trong đó có
chồng bà. Thế là bà rủ những người phụ nữ cùng hoàn cảnh ở Washington DC,
Maryland và Virginia phải tìm cách lên tiếng xin chính quyền Hoa Kỳ giúp đỡ.
Bà Khúc Minh Thơ là người sáng lập Hội Gia Đình Tù Nhân Chính Trị Việt Nam, và cũng là ân nhân của hàng trăm ngàn gia đình tù cải tạo mà chúng ta hay gọi là gia đình H.O.
Được sự trợ giúp của ông Shepard
Lowman (Năm 1981, ông là Deputy Assistant Secretary in the State Department
Bureau of Refugee Programs) và vợ là Hiệp (gốc Châu Đốc) Lowman, vào tháng
8 năm 1977, Hội Gia Đình Tù Nhân Chính Trị Việt Nam được chính thức thành lập
và khởi đầu chỉ có 8 thành viên.
Mặc dù không hề nhận tài trợ của bất cứ một tổ chức hay cơ quan chính phủ nào, bà cùng các thành viên đã vận động thành công cho hàng trăm ngàn gia đình cựu tù cải tạo được định cư tại Hoa Kỳ, bên cạnh đó là một số các nhà văn, nhà báo tên tuổi trước năm 1975 như Uyên Thao, Hoàng Hải Thủy, Thanh Thương Hoàng… Mặc dù tuổi đã cao, bà vẫn tiếp tục tranh đấu không ngừng nghỉ cho con cái của các gia đình H.O. được ra đi theo diện McCain.
Nhân đây cũng xin nói
thêm về Chương trình H.O. Sau khi cái thỏa hiệp được ký vào ngày
30 tháng 7 năm 1989, Bà Khúc Minh Thơ luôn luôn tích cực vận động ở Quốc
hội cũng như bên Hành pháp. Tổng thống Reagan là người đã hỗ trợ bà và thấu hiểu
những khó khăn của các bà vợ chiến sĩ VNCH: xa gia đình, không có chồng, chồng
con bị tù đày…
Đến năm 1990 mới có cái tên HO, chứ trước đó chỉ gọi là tù nhân chính trị. Bà Khúc Minh Thơ đã vận động từ năm 1977, mãi cho tới 1989 thì thỏa hiệp mới được ký.
Có lần tôi hỏi Bà Khúc
Minh Thơ: “Anh đâu mà chị đi một mình hoài vậy?” Chị buồn rầu đáp: “Năm
1988, sau khi được thả ra khỏi trại tù cải tạo, vì hậu quả của những năm tháng
tù tội, ổng đã từ trần hai năm sau đó”. Sau khi mất chồng, bà vẫn tiếp tục
tranh đấu cho hàng ngàn hồ sơ của những gia đình H.O. gặp khó khăn khi vào
phỏng vấn hay bị từ chối. Bà lấy niềm vui của những gia đình H.O. khác làm niềm
vui của mình.
Bà Khúc Minh Thơ cho
biết: Trước khi ký cái thỏa hiệp ngày 30 tháng 7 năm 1989, bà đã lên New York
để gặp đại sứ Việt Cộng tại Liên hiệp quốc ở New York, tên là Trịnh Xuân
Lãng. Bà yêu cầu Việt Nam hãy thả và cho những người tù nhân được ra đi
định cư ở Hoa Kỳ. Đó là điều mà bà làm để bản thỏa hiệp được ký dễ dàng hơn.
Sau khi họ đã tới Hoa Kỳ, cái mục tiêu chính của Hội là để họ được làm lại cuộc đời trên đất nước tự do, và cái mãn nguyện duy nhất của Hội Gia Đình Tù Nhân là con cháu của tù nhân chính trị được tiến thân nơi vùng đất mới…
Theo tôi được biết,
hiện giờ vừa tù nhân vừa gia đình của họ có khoảng 300 ngàn người ở Hoa
Kỳ. Đó là đại gia đình của tù nhân chính trị Việt Nam, một mái ấm của đại gia
đình.
Bà Khúc Minh Thơ cho
phóng viên đài VOA biết: “Bây giờ cái niềm vui của tôi là mỗi khi tôi gặp được
anh em H.O., tù nhân chính trị và tôi thấy lại cái niềm vui và hạnh phúc của
tất cả mấy anh em tù nhân là niềm vui của cá nhân tôi."
Vĩnh Liêm
***
Ông Robert Funseth _ ân nhân của cựu tù cải tạo
Dưới đây là bài phỏng
vấn ông Robert Funsett, người phụ trách chương trình H.O. do Nguyễn Khanh,
phóng viên RFA, thực hiện, cho thấy lý do có chương trình H.O. chỉ vì có quá
nhiều thuyền nhân chết trên biển. Việt Cộng đã thô bạo mặc cả ra sao cho chương
trình này thực hiện? Bài như sau.
https://baomai.blogspot.com/2019/09/ong-robert-funseth-nhan-cua-cuu-tu-cai.html
--
VIETNAMESE
HERITAGE MUSEUM
A
501(c)(3) Non-Profit Organization
(714)
846-8438 | info@vietnamesemuseum.org
Việt
Nam phải khẩn thiết “xóa bài làm lại” --- (Tác giả: Trương
Nhân Tuấn - TgD)
Tác
giả: Trương Nhân Tuấn
Nguồn:
Báo Tiếng Dân
Ngày đăng: 2023-07-31
Nhiều người cứ lo ngại, giáo dục của Việt Nam thế nọ thế
kia. Giáo viên bỏ dạy đăng ký đi lao động bên Hàn quốc. Nghe nói họ làm một năm
bên Hàn quốc, bằng 10 năm đi dạy ở Việt Nam.
Hôm rồi tôi có đặt vấn đề rằng: Giả sử bây giờ dẹp hết nhân
sự giáo dục Việt Nam và thế vào đó là nhân sự Harvard. Kiểu tất cả giáo viên
Việt Nam đều đi lao động Hàn quốc và người của Harvard thay thế vào. Theo quý
bà con, kết quả có khá hơn không?
Theo tôi là không. Tôi dám khẳng định rằng, với tình hình
hiện thời, sinh viên được đào tạo và ra trường thì họ vẫn phải chạy xe grab để
kiếm ăn.
Cái “nhà nước” này đã thúi nát từ trên tới
dưới, từ trong ra ngoài hết rồi. “Ngoảnh mặt vào đâu cũng phải ghìm cơn
nôn mửa” hết cả rồi.
Tạo ra công ăn việc làm cho mọi người là trách nhiệm đầu
tiên của nhà nước.
Cải cách giáo dục, cải cách chỗ nọ chỗ kia, kiểu tăng tiền
lương cho giáo viên. Theo tôi, không ăn thua.
Con bịnh ung thư thời kỳ thứ ba thì không còn thuốc thang
gì nữa hết. Cái may mắn là “nhà nước Cộng hòa XHCN” không phải
là con người. Nó cũng không phải là “tổ quốc”. Nó chỉ là một chế
độ, một “nền cộng hòa” mà thôi.
Theo tôi, nên để cho cái “nhà nước Cộng hòa XHCN” này
xuôi tay an nghỉ. Nó đã làm xong “sứ mạng lịch sử” của nó rồi.
Thay vì cố gắng hà hơi nuôi sống nó bằng mồ hôi, nước mắt, sức lao động lẫn
danh dự và khí tiết của cả dân tộc này. Phung phí một cách vô ích. Hãy giúp nó
bình yên xuôi tay và mai táng nó tử tế.
Một nền cộng hòa mới cần được khai sinh, thí dụ Đệ nhị Cộng
hòa Dân chủ Việt Nam. Hay gọn (và nhẹ) hơn là Đệ tứ Cộng hòa Việt Nam.
Hãy nhìn Nam Hàn, Đài Loan phát triển ra sao (từ năm 1975
đến nay) rồi mới thấy Việt Nam phải khẩn thiết “xóa bài làm lại” …
_____
Mời đọc thêm:
– Bao nhiêu giáo viên có lương bằng công nhân? (VNE).
– Lương quá thấp, giáo viên bỏ nghề đi buôn, làm công nhân
khu công nghiệp (VTC).
– Giáo viên giỏi bỏ nghề đi xuất
khẩu lao động mong đổi đời (VNN).
– Khi thầy giáo bỏ việc, tìm lối thoát bằng xuất khẩu lao
động (LĐ).
– Giáo viên đi xuất khẩu lao động:
‘Lương thấp, phải tự cứu lấy mình’ (VNN).
Chuyện
Xứ Lào
https://trieuthanhweeklymagazine.com/chuyen-xu-lao-2/
No comments:
Post a Comment