Thursday, November 7, 2024

20241108 CDTL Chuyen Di Ruoc Giac Apr 13 1966 Nguyen Duy Trinh

20241108 CDTL Chuyen Di Ruoc Giac Apr 13 1966 Nguyen Duy Trinh


https://digitalarchive.wilsoncenter.org/people

https://digitalarchive.wilsoncenter.org/search?search_api_fulltext=&items_per_page=100&sort_bef_combine=created_DESC&f%5B0%5D=people%3A81784&fo%5B0%5D=81784

https://digitalarchive.wilsoncenter.org/document/discussion-between-zhou-enlai-deng-xioaping-kang-sheng-le-duan-and-nguyen-duy-trinh

English version Google translate

https://digitalarchive.wilsoncenter.org/document/89329/download

April 13, 1966

Discussion between Zhou Enlai, Deng Xioaping, Kang Sheng, Le Duan and Nguyen Duy Trinh

ZHOU ENLAI, DENG XIAOPING, KANG SHENG AND LE DUAN, NGUYEN DUY TRINH[1]

Beijing, 13 April 1966

Deng Xiaoping: You have spoken about truth as well as mentioned fairness.  So what are you still afraid of?  Why are you afraid of displeasing the Soviets, and what about China?  I want to tell you frankly what I now feel: Vietnamese comrades have some other thoughts about our methods of assistance, but you have not yet told us.

I remember Comrade Mao criticizing us—the Chinese officials attending the talk between Comrade Mao Zedong and Comrade Le Duan in Beidaihe[2]—of having “too much enthusiasm” in the Vietnam question.  Now we see that Comrade Mao is farsighted.

Ngày 13 tháng 4 năm 1966

Cuộc thảo luận giữa Chu Ân Lai, Đặng Tiểu Bình, Khang Sinh, Lê Duẩn Nguyễn Duy Trinh

CHÂU ẤN LẠI, ĐẶNG HỒI BÌNH, KHANG SINH VÀ LÊ DUAN, NGUYỄN DUY TRINH[1]

Bắc Kinh, ngày 13 tháng 4 năm 1966

Đặng Tiểu Bình: Ông đã nói về sự thật cũng như đề cập đến công bằng. Vậy ông còn sợ điều gì nữa? Tại sao ông sợ làm mất lòng Liên Xô, và Trung Quốc thì sao? Tôi muốn nói thẳng với ông những gì tôi cảm thấy lúc này: Các đồng chí Việt Nam có một số suy nghĩ khác về phương pháp hỗ trợ của chúng tôi, nhưng các đồng chí vẫn chưa nói với chúng tôi.

Tôi nhớ Đồng chí Mao đã chỉ trích chúng tôi—các quan chức Trung Quốc tham dự cuộc hội đàm giữa Đồng chí Mao Trạch Đông và Đồng chí Lê Duẩn tại Bắc Đới Hà [2]—là “quá nhiệt tình” với vấn đề Việt Nam. Bây giờ chúng ta thấy rằng Đồng chí Mao có tầm nhìn xa. 

Le Duan: Now, when you talk about it again, it is clear for me.  At that time I didn’t understand what Comrade Mao said because of poor interpretation.

Deng: We understand that Comrade Mao criticized us, that is Comrade Zhou Enlai, me and others.  Of course, it doesn’t mean that Comrade Mao doesn’t do his best to help Vietnam.  It is clear to all of you that we respond to all your requests since they are within our abilities.  Now, it seems that Comrade Mao Zedong is farsighted in this matter.  In recent years, we have had experiences in the relations between socialist countries.  Is it true that our overenthusiasm has caused suspicion from Vietnamese comrades?  Now we have 130 thousand people in your country.  The military construction in the Northeast as well as the railway construction are projects that we proposed, and moreover, we have sent tens of thousands of military men to the border.  We have also discussed the possibility of joint fighting whenever a war breaks out.  Are you suspicious of us because we have so much enthusiasm?  Do the Chinese want to take control over Vietnam?  We would like to tell you frankly that we don’t have any such intention.  Here, we don’t need any diplomatic talks.  If we have made a mistake thus making you suspicious, it means that Comrade Mao is really farsighted.

Lê Duẩn: Bây giờ, khi anh nói lại, tôi hiểu rõ rồi. Lúc đó tôi không hiểu đồng chí Mao nói gì vì diễn giải kém.

Đặng: Chúng tôi hiểu rằng đồng chí Mao chỉ trích chúng tôi, tức là đồng chí Chu Ân Lai, tôi và những người khác. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là đồng chí Mao không làm hết sức mình để giúp Việt Nam. Tất cả các đồng chí đều thấy rõ rằng chúng tôi đáp ứng mọi yêu cầu của các đồng chí vì chúng nằm trong khả năng của chúng tôi. Bây giờ, có vẻ như đồng chí Mao Trạch Đông có tầm nhìn xa trong vấn đề này. Trong những năm gần đây, chúng tôi đã có kinh nghiệm trong quan hệ giữa các nước xã hội chủ nghĩa. Có đúng là sự quá nhiệt tình của chúng tôi đã khiến các đồng chí Việt Nam nghi ngờ không? Bây giờ chúng tôi có 130 nghìn người ở đất nước của các đồng chí. Việc xây dựng quân sự ở Đông Bắc cũng như xây dựng đường sắt là những dự án do chúng tôi đề xuất, hơn nữa, chúng tôi đã cử hàng chục nghìn quân nhân đến biên giới. Chúng tôi cũng đã thảo luận về khả năng chiến đấu chung bất cứ khi nào chiến tranh nổ ra. Các đồng chí có nghi ngờ chúng tôi vì chúng tôi quá nhiệt tình không? Người Trung Quốc có muốn kiểm soát Việt Nam không? Chúng tôi muốn nói thẳng với các bạn rằng chúng tôi không có ý định như vậy. Ở đây, chúng tôi không cần bất kỳ cuộc đàm phán ngoại giao nào. Nếu chúng tôi đã phạm sai lầm khiến các bạn nghi ngờ, điều đó có nghĩa là đồng chí Mao thực sự có tầm nhìn xa. 

Moreover, at present many hold China to be disreputable: Khrushchev is revisionist, and China is dogmatic and adventurous.

So, we hope that in this matter, if you have any problem, please tell us straightforwardly.  Our attitude so far has been and from now on will be: you are on the front line and we are in the rear.  We respond to all your requests within our abilities.  But we shouldn’t have too much enthusiasm.

The construction in the northeast islands has been completed.  The two sides have discussed that the construction along the coast will be done by our military men.  Recently, Comrade Van Tien Dung[3] proposed that after completing the construction in the northeast, our military men help you build artillery sites in the central delta..  We haven’t answered yet.  Now I pose a question for you to consider: Do you need our military men to do it or not?

Zhou Enlai: [The proposal is about] the construction of 45 artillery sites close to the Soviet missile positions.

Hơn nữa, hiện nay nhiều người cho rằng Trung Quốc không có uy tín: Khrushchev là người theo chủ nghĩa xét lại, còn Trung Quốc thì giáo điều và thích phiêu lưu.

Vì vậy, chúng tôi hy vọng rằng trong vấn đề này, nếu các vị có bất kỳ vấn đề gì, hãy thẳng thắn nói với chúng tôi. Thái độ của chúng tôi cho đến nay và từ bây giờ sẽ là: các vị ở tuyến đầu, chúng tôi ở tuyến sau. Chúng tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của các vị trong khả năng của mình. Nhưng chúng tôi không nên quá nhiệt tình.

Việc xây dựng ở các đảo đông bắc đã hoàn thành. Hai bên đã thảo luận rằng việc xây dựng dọc theo bờ biển sẽ do quân nhân của chúng tôi thực hiện. Gần đây, đồng chí Văn Tiến Dũng [3] đã đề xuất rằng sau khi hoàn thành việc xây dựng ở đông bắc, quân nhân của chúng tôi sẽ giúp các vị xây dựng các trận địa pháo binh ở đồng bằng trung tâm. Chúng tôi vẫn chưa trả lời. Bây giờ tôi đặt ra một câu hỏi để các vị cân nhắc: Các vị có cần quân nhân của chúng tôi làm hay không?

Chu Ân Lai: [Đề xuất là về] việc xây dựng 45 trận địa pháo binh gần các vị trí tên lửa của Liên Xô. 

Deng: We don’t know whether it is good for the relations between two parties and two countries or not when we sent 100,000 people to Vietnam.  Personally, I think it’s better for our military men to come back home right after they finish their work.  In this matter, we don’t have any ill intention, but the results are not what we both want.

Not long ago, one thing happened, which we think not incidental: On its way to Hon Gai for coal, a Chinese ship was not allowed to enter the port.  It had to stay offshore for 4 days.  A request to make a call from ashore was refused.  This ship was on duty under a trade agreement, it was not a warship.

Le Duan: We did not know about [this].

Deng: Our foreign ministry has sent a memorandum to yours, but the Vietnamese government has not yet replied.  Nothing like this has occurred for the last 10 years.

Đặng: Chúng tôi không biết liệu có tốt cho mối quan hệ giữa hai đảng và hai quốc gia hay không khi chúng tôi gửi 100.000 người đến Việt Nam. Cá nhân tôi nghĩ rằng tốt hơn là quân nhân của chúng tôi nên trở về nhà ngay sau khi họ hoàn thành công việc. Trong vấn đề này, chúng tôi không có ý định xấu, nhưng kết quả không phải là điều mà cả hai chúng tôi mong muốn.

Cách đây không lâu, một điều đã xảy ra, mà chúng tôi nghĩ là không phải ngẫu nhiên: Trên đường đến Hòn Gai để lấy than, một tàu Trung Quốc không được phép vào cảng. Nó phải ở ngoài khơi trong 4 ngày. Yêu cầu gọi từ bờ đã bị từ chối. Con tàu này đang làm nhiệm vụ theo một thỏa thuận thương mại, nó không phải là tàu chiến.

Lê Duẩn: Chúng tôi không biết về [điều này].

Đặng: Bộ ngoại giao của chúng tôi đã gửi một bản ghi nhớ cho ngài, nhưng chính phủ Việt Nam vẫn chưa trả lời. Chưa từng có chuyện gì như thế này xảy ra trong 10 năm qua. 

Zhou Enlai: Even a request made by the Chinese ship to enter the Vietnamese port to hide from US planes, for getting supplies of fresh water and making telephone calls, was refused.  One of our cadres, who is in charge of foreign trade, later had to come for discussions with the port authorities several times, and then the ship could enter your port.  The comrade who is in charge of Cam Pha port even said: It is our sovereignty, you can only come when you are allowed to.  Meanwhile, we are saying that all the ships and planes of Vietnam can have access to the ports and airports of China at any time if they are pursued by US planes.

Deng: Now, I want to talk about another aspect of the relations between the two parties and two countries.  Among 100 thousand Chinese military men, who are now in your country, there may be someone who committed wrongdoing, and on your side there also may be some others who want to make use of these incidents to sow division between two parties and two countries.  We should, in a straightforward manner, talk about it now as there is not only the shadow but some damages in our relations as well.  It is not only the matters concerning our judgment on the Soviet aid.  Are you suspicious that China helps Vietnam for our own intentions?  We hope that you can tell us directly if you want us to help.  The problem will easily be solved.  We will withdraw our military men at once.  We have a lot of things to do in China.  And the military men stationed along the border will be ordered back to the mainland.[4]

Chu Ân Lai: Ngay cả yêu cầu của tàu Trung Quốc vào cảng Việt Nam để trốn máy bay Mỹ, để lấy nước ngọt và gọi điện thoại cũng bị từ chối. Một trong những cán bộ của chúng tôi, người phụ trách ngoại thương, sau đó đã phải đến để thảo luận với chính quyền cảng nhiều lần, và sau đó tàu mới có thể vào cảng của các bạn. Đồng chí phụ trách cảng Cẩm Phả thậm chí còn nói: Đó là chủ quyền của chúng tôi, các bạn chỉ có thể đến khi được phép. Trong khi đó, chúng tôi đang nói rằng tất cả tàu thuyền và máy bay của Việt Nam đều có thể tiếp cận các cảng và sân bay của Trung Quốc bất cứ lúc nào nếu bị máy bay Mỹ truy đuổi.

Đặng: Bây giờ, tôi muốn nói về một khía cạnh khác trong mối quan hệ giữa hai đảng và hai nước. Trong số 100 nghìn quân nhân Trung Quốc hiện đang ở nước các bạn, có thể có người đã phạm tội, và về phía các bạn cũng có thể có một số người khác muốn lợi dụng những sự cố này để gieo rắc chia rẽ giữa hai đảng và hai nước. Chúng ta nên nói thẳng thắn về vấn đề này ngay bây giờ vì không chỉ có bóng tối mà còn có một số tổn hại trong quan hệ của chúng ta. Không chỉ có vấn đề liên quan đến phán đoán của chúng ta về viện trợ của Liên Xô. Bạn có nghi ngờ rằng Trung Quốc giúp Việt Nam vì mục đích của chúng ta không? Chúng tôi hy vọng rằng bạn có thể nói trực tiếp với chúng tôi nếu bạn muốn chúng tôi giúp. Vấn đề sẽ dễ dàng được giải quyết. Chúng tôi sẽ rút quân ngay lập tức. Chúng tôi có rất nhiều việc phải làm ở Trung Quốc. Và những người lính đồn trú dọc biên giới sẽ được lệnh trở về đất liền.[4] 

Le Duan: I would like to express some opinions.  The difficulty is that our judgments are different from each other.  As the experience in our Party shows, it takes time to make different opinions come to agreement.

We don’t speak publicly [about] the different opinions between us.  We hold that the Soviet assistance to Vietnam is partly sincere, so neither do we ask whether the Soviets [will] sell Vietnam out nor [do we] say the Soviets slander China in the matter of transportation of Soviet aid.  Because we know that if we say this, the problem will become more complicated.  It is due to our circumstances.  The main problem is how to judge the Soviet Union.  You are saying that the Soviets are selling out Vietnam, but we don’t say so.  All other problems are rooted in this judgment.  Concerning China’s assistance to Vietnam, we are very clear and we don’t have any concern about it.  Now, there are more than a hundred thousand Chinese military men in Vietnam, but we think that whenever there is something serious happening, there should be more than 500,000 needed.  This is assistance from a fraternal country.  We think that as a fraternal socialist country, you can do that, you can help us like this.  I have had an argument with Khrushchev on a similar problem.  Khrushchev said the Vietnamese supported China’s possession of the atomic bomb so China could attack the Soviet Union.  I said it was not true, China would never attack the Soviet Union.

Lê Duẩn: Tôi muốn bày tỏ một số ý kiến. Khó khăn là phán đoán của chúng ta khác nhau. Như kinh nghiệm trong Đảng ta cho thấy, cần thời gian để thống nhất các ý kiến ​​khác nhau.

Chúng ta không nói công khai [về] những ý kiến ​​khác nhau giữa chúng ta. Chúng ta cho rằng sự hỗ trợ của Liên Xô cho Việt Nam là một phần chân thành, vì vậy chúng ta không hỏi liệu Liên Xô [sẽ] bán đứng Việt Nam hay [chúng ta] không nói Liên Xô vu khống Trung Quốc trong vấn đề vận chuyển viện trợ của Liên Xô. Bởi vì chúng ta biết rằng nếu chúng ta nói điều này, vấn đề sẽ trở nên phức tạp hơn. Đó là do hoàn cảnh của chúng ta. Vấn đề chính là làm thế nào để phán đoán Liên Xô. Ông đang nói rằng Liên Xô đang bán đứng Việt Nam, nhưng chúng ta không nói như vậy. Mọi vấn đề khác đều bắt nguồn từ phán đoán này. Về sự hỗ trợ của Trung Quốc cho Việt Nam, chúng ta rất rõ ràng và chúng ta không lo lắng về điều đó. Hiện tại, có hơn một trăm nghìn quân nhân Trung Quốc ở Việt Nam, nhưng chúng ta nghĩ rằng bất cứ khi nào có điều gì nghiêm trọng xảy ra, cần phải có hơn 500.000 người. Đây là sự hỗ trợ từ một quốc gia anh em. Chúng tôi nghĩ rằng với tư cách là một quốc gia xã hội chủ nghĩa anh em, các bạn có thể làm điều đó, các bạn có thể giúp chúng tôi như thế này. Tôi đã tranh luận với Khrushchev về một vấn đề tương tự. Khrushchev nói rằng người Việt Nam ủng hộ việc Trung Quốc sở hữu bom nguyên tử để Trung Quốc có thể tấn công Liên Xô. Tôi nói rằng điều đó không đúng, Trung Quốc sẽ không bao giờ tấn công Liên Xô. 

Today, I am saying that the judgment by a socialist country on another socialist country should be based on  internationalism, especially in the context of relations between Vietnam and China.  In our anti-French resistance, had the Chinese revolution not succeeded, the Vietnamese revolution could hardly have been successful.  We need the assistance from all socialist countries.  But we hold that Chinese assistance is the most direct and extensive.

As you have said, each nation should defend themselves but they also should rely on international assistance.  So, we never think that your enthusiasm can be harmful in any way.  To the contrary, the more enthusiasm you have, the more beneficial it is for us.  Your enthusiastic assistance can help us to save the lives of 2 or 3 million people.  This is an important matter.  We highly value your enthusiasm.  A small country like Vietnam badly needs international assistance.  This assistance saves so much of our blood.

Hôm nay, tôi muốn nói rằng phán quyết của một nước xã hội chủ nghĩa đối với một nước xã hội chủ nghĩa khác phải dựa trên chủ nghĩa quốc tế, đặc biệt là trong bối cảnh quan hệ giữa Việt Nam và Trung Quốc. Trong cuộc kháng chiến chống Pháp của chúng ta, nếu cách mạng Trung Quốc không thành công, cách mạng Việt Nam khó có thể thành công. Chúng ta cần sự hỗ trợ từ tất cả các nước xã hội chủ nghĩa. Nhưng chúng ta cho rằng sự hỗ trợ của Trung Quốc là trực tiếp và rộng rãi nhất.

Như ông đã nói, mỗi quốc gia phải tự vệ nhưng cũng phải dựa vào sự hỗ trợ của quốc tế. Vì vậy, chúng tôi không bao giờ nghĩ rằng sự nhiệt tình của ông có thể gây hại theo bất kỳ cách nào. Ngược lại, ông càng nhiệt tình thì càng có lợi cho chúng tôi. Sự hỗ trợ nhiệt tình của ông có thể giúp chúng tôi cứu sống 2 hoặc 3 triệu người. Đây là một vấn đề quan trọng. Chúng tôi đánh giá cao sự nhiệt tình của ông. Một quốc gia nhỏ như Việt Nam rất cần sự hỗ trợ quốc tế. Sự hỗ trợ này đã cứu chúng tôi rất nhiều máu. 

The relations between Vietnam and China will exist not only during the struggle against the US but also in the long future ahead.  Even if China does not help us as much, we still want to maintain close relations with China, as this is a guarantee for our nation’s survival.

With regard to the Soviets, we still maintain good relations with them.  But we also criticize the Soviets if they are receptive to our criticism.

In the relations between our two parties, the more agreement we have the better we feel, the less agreement we have, the more we are concerned.  We are concerned not only about your assistance but also about a more important matter, that is the relations between the two nations.  Our Party Central Committee is always thinking of how to strengthen the friendly relationship between the two parties and two countries.  

Quan hệ giữa Việt Nam và Trung Quốc sẽ tồn tại không chỉ trong cuộc đấu tranh chống Mỹ mà còn trong tương lai dài phía trước. Ngay cả khi Trung Quốc không giúp chúng ta nhiều như vậy, chúng ta vẫn muốn duy trì quan hệ chặt chẽ với Trung Quốc, vì đây là sự đảm bảo cho sự tồn vong của quốc gia chúng ta.

Đối với Liên Xô, chúng ta vẫn duy trì quan hệ tốt với họ. Nhưng chúng ta cũng chỉ trích Liên Xô nếu họ tiếp thu sự chỉ trích của chúng ta.

Trong quan hệ giữa hai đảng chúng ta, chúng ta càng có nhiều sự đồng thuận thì chúng ta càng cảm thấy tốt hơn, chúng ta càng ít sự đồng thuận thì chúng ta càng lo lắng. Chúng ta không chỉ lo lắng về sự giúp đỡ của các bạn mà còn về một vấn đề quan trọng hơn, đó là quan hệ giữa hai quốc gia. Ban Chấp hành Trung ương Đảng ta luôn suy nghĩ về cách tăng cường mối quan hệ hữu nghị giữa hai đảng và hai nước. 

On the incident of the Chinese ship having difficulties to enter a Vietnamese port, I don’t know about it.  We are not concerned about your 130 thousand military men in our country, why should we be concerned about one ship?  If it is the mistake of the person in charge of the port, this person may well be a negative agent trying to provoke.  Or a mistake by this person can be used by other agent provocateurs.  It is a personal mistake.  The way we think about China has never changed.

We think that we should have a moral obligation before you and before the international Communist movement.  We keep on struggling against America until the final victory.  We still maintain the spirit of proletarian internationalism.  For the sake of the international Communist movement and international spirit, it doesn’t matter if  the process of socialist development in the south of Vietnam is delayed for 30 or 40 years.

Về vụ tàu Trung Quốc gặp khó khăn khi vào cảng Việt Nam, tôi không biết. Chúng tôi không quan tâm đến 130 ngàn quân lính của các ông ở đất nước chúng tôi, tại sao chúng tôi phải quan tâm đến một con tàu? Nếu đó là lỗi của người phụ trách cảng, thì người này rất có thể là một tác nhân tiêu cực đang cố gắng kích động. Hoặc một lỗi của người này có thể được những kẻ kích động khác lợi dụng. Đó là một lỗi cá nhân. Cách chúng tôi nghĩ về Trung Quốc chưa bao giờ thay đổi.

Chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi nên có nghĩa vụ đạo đức trước các ông và trước phong trào Cộng sản quốc tế. Chúng tôi tiếp tục đấu tranh chống lại nước Mỹ cho đến khi giành được thắng lợi cuối cùng. Chúng tôi vẫn duy trì tinh thần quốc tế vô sản. Vì lợi ích của phong trào Cộng sản quốc tế và tinh thần quốc tế, không quan trọng nếu quá trình phát triển xã hội chủ nghĩa ở miền Nam Việt Nam bị trì hoãn trong 30 hoặc 40 năm. 

I would like to add some of my personal opinions.  At present, there is a relatively strong reformist movement in the world, not only in Western Europe but also in Eastern Europe and in the Soviet Union.  Many nationalist countries adopt either the path of reformism or that of fascism, as those countries are ruled by the bourgeoisie.  So I think that there should be some revolutionary countries like China to deal with the reformist countries, criticizing them, and at the same time, cooperating with them, thus leading them to the revolutionary path.  They are reformist, so on the one hand, they are counter-revolutionary, that is why we should criticize them.  But on the other hand, they are anti- imperialists, that is why we can cooperate with them.  In the history of the Chinese revolution, you did the same thing.  Comrade Mao Zedong established the anti-Japanese United Front with Jiang Jieshi [Chiang Kai-shek].  So my personal opinion is that China, while upholding the revolutionary banner, should cooperate with reformist countries to help them make revolution.  It is our judgment as well as our policy line.  This is not necessarily right, but it is out of our sincere commitment to revolution.  Of course, this matter is very complicated.  As you have said, even in one party there are three parts: rightist, centrist and leftist, so is the situation in a big [Communist] movement.

Tôi xin bổ sung một số ý kiến ​​cá nhân của tôi. Hiện nay, trên thế giới có một phong trào cải cách khá mạnh, không chỉ ở Tây Âu mà còn ở Đông Âu và Liên Xô. Nhiều nước theo chủ nghĩa dân tộc theo con đường cải cách hoặc phát xít, vì những nước đó do giai cấp tư sản cai trị. Vì vậy, tôi nghĩ rằng nên có một số nước cách mạng như Trung Quốc để đối phó với các nước cải cách, chỉ trích họ, đồng thời hợp tác với họ, do đó dẫn họ đến con đường cách mạng. Họ là những người cải cách, vì vậy một mặt, họ phản cách mạng, đó là lý do tại sao chúng ta nên chỉ trích họ. Nhưng mặt khác, họ là những người chống đế quốc, đó là lý do tại sao chúng ta có thể hợp tác với họ. Trong lịch sử cách mạng Trung Quốc, đồng chí cũng đã làm như vậy. Đồng chí Mao Trạch Đông đã thành lập Mặt trận thống nhất chống Nhật với Tưởng Giới Thạch [Tưởng Giới Thạch]. Vì vậy, ý kiến ​​cá nhân của tôi là Trung Quốc, trong khi giương cao ngọn cờ cách mạng, nên hợp tác với các nước cải cách để giúp họ tiến hành cách mạng. Đó là phán đoán cũng như đường lối chính sách của chúng ta. Điều này không hẳn là đúng, nhưng nó xuất phát từ cam kết chân thành của chúng ta đối với cách mạng. Tất nhiên, vấn đề này rất phức tạp. Như bạn đã nói, ngay cả trong một đảng cũng có ba phần: cánh hữu, trung dung và cánh tả, tình hình trong một phong trào [Cộng sản] lớn cũng vậy. 

The differences in judgment bring about difficulties which need time to be solved.  It is necessary to have more contacts in order to reach agreement in perception.

It is not our concern that China is trying to take control over Vietnam.  If China were not a socialist country then we [would be] really concerned.  [We believe that] Chinese comrades came to help us out of proletarian internationalism.

Deng:  On the question of “enthusiasm,” please have more understanding for Chairman Mao’s wish to refer to the fact that relations between two countries [and] parties are not simple.  [Neither] is the relationship among comrades [simple].  

Những khác biệt trong phán đoán gây ra những khó khăn cần thời gian để giải quyết. Cần phải có nhiều cuộc tiếp xúc hơn để đạt được sự đồng thuận về nhận thức.

Chúng tôi không quan tâm đến việc Trung Quốc đang cố gắng kiểm soát Việt Nam. Nếu Trung Quốc không phải là một quốc gia xã hội chủ nghĩa thì chúng tôi [sẽ] thực sự quan tâm. [Chúng tôi tin rằng] các đồng chí Trung Quốc đã đến để giúp chúng tôi thoát khỏi chủ nghĩa quốc tế vô sản.

Đặng: Về vấn đề “nhiệt tình”, xin hãy hiểu rõ hơn mong muốn của Chủ tịch Mao khi đề cập đến thực tế rằng quan hệ giữa hai nước [và] đảng không hề đơn giản. [Cũng] quan hệ giữa các đồng chí [cũng] không hề đơn giản. 

[1] Kang Sheng was then an alternate member of the CCP Politburo and a member of the CCP Central Secretariat. He would soon, during the early stage of the Cultural Revolution, become a member of the CCP Politburo Standing Committee and an advisor to the “Cultural Revolution Group,” the leading authority during the Cultural Revolution.

[2] Beidaihe is a coastal sightseeing site northeast of Beijing where CCP leaders frequently vacation and have important meetings during the summer.

[3] Van Tien Dung (1917-) was second to Vo Nguyen Giap in the DRV military leadership.  Chief of PAVN General Staff 1953-78, commanded the Ho Chi Minh offensive 1974-75. He was a VWP politburo member from 1972-86, vice minister until he became defense minister of the Socialist Republic of Vietnam sometime between 1978 and 1980. Retired in 1986.

[4] In a separate conversation on the same day, Zhou Enlai said: “After Kosygin visited Vietnam and promised to assist Vietnam, we have new disagreements with the Soviets over their demand to use two of our airports and their proposal to create an airlift for transportation of weapons to Vietnam.It is OK that you praise the Soviets [for giving] great aid. But that you mention it together with Chinese aid is an insult to us.”  Deng Xiaoping added, “So, from now on, you should not mention Chinese aid at the same time as Soviet aid.”

[1] Khang Sinh khi đó là ủy viên dự khuyết Bộ Chính trị ĐCSTQ và là ủy viên Ban Bí thư Trung ương ĐCSTQ. Ông sẽ sớm trở thành ủy viên Ủy ban Thường vụ Bộ Chính trị ĐCSTQ và là cố vấn cho “Nhóm Cách mạng Văn hóa”, cơ quan lãnh đạo trong Cách mạng Văn hóa trong giai đoạn đầu của Cách mạng Văn hóa.

[2] Bắc Đới Hà là một địa điểm tham quan ven biển ở phía đông bắc Bắc Kinh, nơi các nhà lãnh đạo ĐCSTQ thường xuyên đi nghỉ và có các cuộc họp quan trọng vào mùa hè.

[3] Văn Tiến Dũng (1917-) là người thứ hai sau Võ Nguyên Giáp trong ban lãnh đạo quân sự của VNDCCH. Tổng tham mưu trưởng Quân đội Nhân dân Việt Nam 1953-78, chỉ huy cuộc tấn công Hồ Chí Minh 1974-75. Ông là ủy viên bộ chính trị VWP từ năm 1972-86, thứ trưởng cho đến khi trở thành bộ trưởng quốc phòng của Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam vào khoảng thời gian giữa năm 1978 và 1980. Nghỉ hưu năm 1986.

[4] Trong một cuộc trò chuyện riêng cùng ngày, Chu Ân Lai nói: “Sau khi Kosygin đến thăm Việt Nam và hứa sẽ hỗ trợ Việt Nam, chúng ta có những bất đồng mới với Liên Xô về yêu cầu của họ được sử dụng hai sân bay của chúng ta và đề xuất của họ về việc tạo ra một cầu hàng không để vận chuyển vũ khí đến Việt Nam. Việc bạn khen ngợi Liên Xô [vì đã] cung cấp viện trợ lớn là điều bình thường. Nhưng việc bạn đề cập đến điều đó cùng với viện trợ của Trung Quốc là một sự xúc phạm đối với chúng tôi.” Đặng Tiểu Bình nói thêm, “Vì vậy, từ bây giờ, bạn không nên đề cập đến viện trợ của Trung Quốc cùng lúc với viện trợ của Liên Xô.”

China stresses the importance of Chinese aid in Vietnam, while pointing out Vietnam’s seeming mistrust; Vietnam relies on Chinese support.

Author(s):

Trung Quốc nhấn mạnh tầm quan trọng của viện trợ Trung Quốc tại Việt Nam, đồng thời chỉ ra sự ngờ vực có vẻ của Việt Nam; Việt Nam dựa vào sự hỗ trợ của Trung Quốc.

Tác giả:

• Kang, Sheng

• Lê, Duẩn

• Nguyễn, Duy Trinh (Nguyen Duy Trinh)

• Chu, Enlai

• Đặng, Tiểu Bình

https://digitalarchive.wilsoncenter.org/people

https://digitalarchive.wilsoncenter.org/search?search_api_fulltext=&items_per_page=100&sort_bef_combine=created_DESC&f%5B0%5D=people%3A81784&fo%5B0%5D=81784

https://digitalarchive.wilsoncenter.org/document/discussion-between-zhou-enlai-deng-xioaping-kang-sheng-le-duan-and-nguyen-duy-trinh

English version Google translate

https://digitalarchive.wilsoncenter.org/document/89329/download

 

 

No comments:

Post a Comment