20251215 CDTL September 20 1947 Báo cáo của Phạm Ngọc Thạch gửi cho Đại sứ Liên Xô tại Thụy Sĩ, A. G. Kulazhenkov
September 20 1947 Report of Pham No Mach [Pham Ngoc Thach] to the Soviet Envoy in Switzerland, A. G. Kulazhenkov
https://digitalarchive.wilsoncenter.org/document/90529/download
Google Translated
Ngày 20 tháng 9 năm 1947
Báo cáo của Phạm Ngọc Thạch gửi cho Đại sứ Liên Xô tại Thụy Sĩ, A. G. Kulazhenkov
Tài liệu này được thực hiện nhờ sự hỗ trợ của Quỹ Gia đình Blavatnik
Báo cáo của Phạm Ngọc Thạch [1] gửi cho Đại sứ Liên Xô tại Thụy Sĩ, A. G. Kulazhenkov
Tôi đã tiếp Phạm Ngọc Thạch theo yêu cầu của ông ấy và theo sự giới thiệu của Chủ tịch Đảng Lao động Nicole [Nicol’?]. Phạm Ngọc Thạch tuyên bố rằng ông là thành viên của chính phủ Việt Nam và được Bộ Chính trị Đảng Cộng sản giao nhiệm vụ đến châu Âu, chủ yếu để gặp gỡ lãnh đạo Đảng Cộng sản Pháp (FCP). Ông ấy đi bằng hộ chiếu Trung Quốc với tên là doanh nhân Lin-Tay. Ông đã trình giấy tờ tùy thân cho [Maurice] Thorez và [Jacques] Duclos, những người mà ông đã gặp ở Paris. Phạm Ngọc Thạch đến Thụy Sĩ với lý do chữa bệnh lao, và từ đây ông đã vượt biên giới Pháp-Thụy Sĩ bất hợp pháp. Ông quyết định đến thăm phái đoàn Liên Xô ở Bern để thông báo cho chúng tôi về tình hình ở Việt Nam.
Cộng hòa Việt Nam đã tiến hành chiến tranh chống lại Pháp từ năm 1945. Năm 1945, họ đã ký một thỏa thuận với Pháp tại Simao, theo đó Pháp sẽ công nhận Việt Nam là một quốc gia độc lập. Tuy nhiên, năm 1946, Pháp đã chiếm đóng miền Nam Việt Nam, Nam Kỳ, vùng giàu có nhất của đất nước. Ngày 20 tháng 11 năm 1946, các trung đoàn Pháp đổ bộ vào miền Bắc Việt Nam và chiếm đóng một số thành phố cảng, trả thù tàn bạo đối với người dân địa phương. Pháp đưa ra yêu cầu chính phủ Việt Nam giải giáp và phá hủy các công sự, v.v., điều mà chính phủ Việt Nam không thể chấp nhận. Ngày 19 tháng 12 năm 1946, chiến tranh bắt đầu. [Tiếp theo là tóm tắt về lực lượng của Pháp, với ước tính lãnh thổ dưới sự kiểm soát của Pháp là “không quá 5-6% toàn bộ đất nước.”]
[…] Ở Việt Nam, trên thực tế, chính phủ là chính phủ cộng sản. Trong số 18 thành viên chính phủ, mười hai người là đảng viên cộng sản, mặc dù chỉ có ba người trong số đó chính thức công khai tư cách đảng viên của mình. Tại Cộng hòa Việt Nam, chính thức không có Đảng Cộng sản; đảng này hoạt động bất hợp pháp, mặc dù trên thực tế đây là đảng mạnh nhất trong nước. Đảng này đã chính thức giải thể vào năm 1945. Điều này được thực hiện để tránh tạo cho Cộng hòa Việt Nam một đặc điểm cộng sản rõ ràng, và để tránh gây ra phản ứng tiêu cực từ phía Mỹ. Theo lời người đối thoại của tôi, Đảng Cộng sản có không dưới một trăm nghìn đảng viên và lãnh đạo nhiều tổ chức xã hội khác nhau, bao gồm cả một tổ chức thiếu nhi với mười triệu thành viên. Theo sáng kiến của Đảng Cộng sản, các đảng khác đã được thành lập, và trên thực tế đều do những người cộng sản lãnh đạo, giống như tất cả các đảng trong Liên minh Độc lập Việt Nam (Việt Minh).
Cộng hòa Việt Nam là một quốc gia nông nghiệp. Nông dân đã thực hiện việc phân phối lại đất đai. Do đó, trên thực tế, một cuộc cải cách ruộng đất đã được thực hiện, điều này có ý nghĩa rất lớn đối với đất nước. [2] Nhiệm vụ cơ bản của chính phủ hiện nay là tổ chức kháng chiến chống lại quân đội Pháp. Nhưng Việt Nam không có vũ khí cần thiết, và chính phủ không có ngoại tệ để mua những vũ khí này. Quân đội cũng thiếu cán bộ lãnh đạo. Đảng Cộng sản Trung Quốc đã quyết định giúp đỡ Việt Nam và đang gửi một nhóm công tác quân sự [các cố vấn quân sự]. Người đối thoại của tôi đã lưu ý rằng người Mỹ đang giữ thái độ "chờ đợi" đối với Việt Nam, nhưng trong các cuộc gặp với đại diện Việt Nam, họ luôn ủng hộ cuộc đấu tranh mà Việt Nam đang tiến hành chống lại người Pháp.
Mặt khác, người Mỹ đang thực hiện chính sách cởi mở, không chỉ đối với Việt Nam, rõ ràng là họ tính toán rằng bằng cách này họ có thể tăng cường ảnh hưởng của mình ở Đông Nam Á. Ví dụ, ở Thái Lan, ảnh hưởng của Mỹ rất mạnh; Mỹ đã kiểm soát các lĩnh vực quan trọng hơn của nền kinh tế nước này.
Phạm Nỗ Mạch (Phạm Ngọc Thạch) nhấn mạnh rằng ở Đông Nam Á, trong cuộc đấu tranh giành độc lập, các đảng cộng sản đã phát triển ở một số quốc gia, nhưng Việt Nam có vị trí đặc biệt là trung tâm lan tỏa ảnh hưởng cộng sản. Trên đường đến châu Âu, Phạm Nỗ Mạch (Phạm Ngọc Thạch) đã có một loạt cuộc gặp gỡ với các nhà lãnh đạo của các đảng cộng sản khác nhau. Ông đã đến thăm Liên bang Mã Lai. Một đảng Cộng sản mạnh mẽ đã được thành lập ở đó, phát triển mạnh mẽ trong cuộc đấu tranh chống Nhật. Đảng này chỉ có mười triệu thành viên, nhưng ảnh hưởng của nó vô cùng quan trọng; họ sở hữu các kho vũ khí bí mật mà họ thu được từ quân Nhật. Điểm yếu cơ bản của đảng là họ chưa thể tổ chức được người dân cho cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc […]
Phạm Nỗ Mạch (Phạm Ngọc Thạch) không thể đến thăm Indonesia. Một người am hiểu về Indonesia đã thông báo cho ông rằng trong Đảng Cộng sản Indonesia tồn tại những bất đồng đáng kể, do những người theo chủ nghĩa Trotsky đã thâm nhập vào đảng gây ra. Người cộng sản duy nhất trong chính phủ Indonesia là Bộ trưởng Quốc phòng, tuy nhiên chính phủ bao gồm các phần tử tiến bộ sẵn sàng chiến đấu chống lại những kẻ xâm lược Hà Lan. [Một số nhận xét về Miến Điện…]
Đảng Cộng sản Việt Nam đã dự định vào năm 1947 tổ chức một hội nghị các đảng cộng sản ở toàn bộ Đông Nam Á, nhằm thiết lập liên lạc và xây dựng đường lối chung đối với chủ nghĩa đế quốc Anh-Mỹ và Pháp. Tuy nhiên, họ không thể thực hiện kế hoạch này do chiến tranh giữa Việt Nam và Pháp.
Trở lại vấn đề chiến tranh, Phạm Nô Mạch (Phạm Ngọc Thạch) cho biết chính phủ Việt Nam đã đề nghị Thủ tướng Ấn Độ Jawaharlal Nehru đưa vấn đề Việt Nam ra trước Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc, nhằm thu hút dư luận thế giới và gây áp lực lên Pháp. Tuy nhiên, cho đến nay Nehru vẫn chưa đưa ra câu trả lời nào. Cộng hòa Việt Nam muốn vấn đề này được đưa ra trước Hội đồng Bảo an; đồng thời cũng muốn được gia nhập Hội đồng Kinh tế và Xã hội của Liên Hợp Quốc. Người đối thoại của tôi đề cập đến lập trường của Đảng Cộng sản Pháp. Theo lời ông, đảng này ít quan tâm đến Việt Nam và chưa đưa ra đường lối rõ ràng. Như ông đã nói trước đó, ông đã gặp Thorez và Duclos. Duclos nói với ông rằng Việt Nam nên tiếp tục dốc toàn lực cho cuộc đấu tranh giải phóng và không nên nhượng bộ chủ nghĩa đế quốc Pháp. Nhưng Đảng Cộng sản Pháp chưa nghiên cứu sâu vấn đề Việt Nam và chưa làm được điều gì có ý nghĩa để ngăn chặn cuộc chiến tranh đế quốc Pháp chống lại Cộng hòa Việt Nam. Ở châu Âu có một quan niệm sai lầm rằng Đảng Cộng sản Việt Nam [và Đảng Cộng sản Pháp] là một tổ chức duy nhất. Điều này không đúng và hai đảng này không có liên hệ với nhau. […]
[Phạm Nô Mạch (Phạm Ngọc Thạch) đưa ra ý kiến về thái độ của người dân Đông Nam Á đối với người Anh và người Mỹ, nói rằng người châu Á căm ghét họ…]
Cá nhân PNM đã có cuộc trò chuyện với tùy viên quân sự Mỹ tại Xiêm, người bày tỏ sự thông cảm với nhân dân Việt Nam, nhưng nói rằng người Mỹ không thể can thiệp vào cuộc chiến và không chuẩn bị gây bất kỳ áp lực nào lên Pháp. Mỹ nói với các đại diện của các quốc gia khác bằng giọng điệu tương tự.
Phạm Nô Mạch (Phạm Ngọc Thạch) giải thích rằng ở Xiêm, người dân đang chờ đợi một cách sốt ruột việc mở phái đoàn ngoại giao của Liên Xô. Ông ngạc nhiên rằng người Mỹ, những người đang điều hành mọi việc ở Xiêm, lại không gây ra bất kỳ trở ngại lớn nào cho việc thiết lập quan hệ ngoại giao giữa Xiêm và Liên Xô.
Tóm lại, ông ấy nói rằng Duclos và Thorez đã hứa sẽ thông báo cho Moscow thông qua Đại sứ quán Liên Xô tại Paris về mong muốn của ông ấy được đến thăm Liên Xô và báo cáo trực tiếp về tình hình ở Đông Nam Á. Ông ấy nói rằng nếu được phép đến thăm Moscow, ông ấy vẫn không muốn có thị thực Liên Xô đóng dấu vào hộ chiếu của mình, vì điều đó có thể gây nghi ngờ cho chính quyền Anh khi ông ấy trở về Việt Nam.
Tôi không đưa ra bất kỳ lời hứa nào và chỉ giới hạn ở việc cảm ơn ông ấy về những thông tin về tình hình ở Đông Nam Á.
A. Kulazhenkov
[1] Người Nga đã ghi tên ông ấy là “Pham No Mach-(Phạm Ngọc Thạch)”, nhưng sự nhầm lẫn giữa chữ M và T trong tiếng Nga có thể giải thích một phần điều đó.
[2] Bằng cụm từ “cải cách ruộng đất”, đặc phái viên chắc hẳn đang đề cập đến việc phân phối lại đất đai bỏ hoang hoặc đất đai thuộc sở hữu của địa chủ vắng mặt ở các khu vực do Việt Minh kiểm soát. Ông ấy cũng có thể đang nói về việc giảm tiền thuê đất cho nông dân thuê đất, giai đoạn đầu của cải cách ruộng đất ở nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa.
Báo cáo về cuộc gặp với một đặc phái viên của chính phủ Việt Minh, người đã yêu cầu Liên Xô hỗ trợ lực lượng Việt Nam trong cuộc chiến giành độc lập chống lại Pháp. Phạm Ngọc Thạch nhấn mạnh bản chất cộng sản của chính phủ Cộng hòa Việt Nam, giải thích rằng Đảng Cộng sản chỉ bị giải thể vào năm 1945 “để tránh gây ra phản ứng tiêu cực từ phía Mỹ”. Ông Phạm cũng thảo luận về các cuộc gặp của mình với Đảng Cộng sản Pháp ở Paris, và tình hình ở các nước Đông Nam Á khác, bao gồm Malaysia, Indonesia và Thái Lan.
Thông tin tài liệu
Nguồn
Cục Lưu trữ Nhà nước Nga về Lịch sử Xã hội và Chính trị (RGASPI), bộ sưu tập 17 (Ủy ban Trung ương), danh mục 128, mục 404. Bản sao tài liệu này được Vụ Châu Âu thứ nhất của Bộ Ngoại giao gửi đến Ủy ban Trung ương vào ngày 20 tháng 9 năm 1947. Được dịch cho CWIHP bởi Sophie Quinn-Judge.
Lưu trữ gốc
Cục Lưu trữ Nhà nước Nga về Lịch sử Xã hội và Chính trị (RGASPI)
Bản quyền
Chương trình Lịch sử và Chính sách Công cộng hoan nghênh việc sử dụng lại các tài liệu Lưu trữ Kỹ thuật số cho mục đích nghiên cứu và giáo dục. Một số tài liệu có thể thuộc bản quyền, được giữ bởi chủ sở hữu bản quyền theo luật bản quyền của Hoa Kỳ và quốc tế. Khi có thể, chúng tôi đã liên hệ với chủ sở hữu bản quyền để xin phép sao chép tài liệu của họ.
Để hỏi về tình trạng bản quyền của tài liệu này hoặc yêu cầu quyền sử dụng cho mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Chương trình Lịch sử và Chính sách Công cộng tại HAPP@wilsoncenter.org.
Ngày bạch hóa
2012-06-19
Loại
Bản ghi nhớ cuộc trò chuyện
Ngôn ngữ
Tiếng Nga
Mã số hồ sơ
114524
https://digitalarchive.wilsoncenter.org/document/90529/download
September 20, 1947
Report of Pham No Mach [Pham Ngoc Thach] to the Soviet Envoy in Switzerland, A. G. Kulazhenkov
This document was made possible with support from Blavatnik Family Foundation
Report of Pham No Mach [Pham Ngoc Thach] [1] to the Soviet Envoy in Switzerland, A. G. Kulazhenkov
I received Pham No Mach at his request and at the recommendation of the Workers Party Chairman Nicole [Nicol’?]. Pham No Mach declared that he is a member of the Vietnamese government and has been given the assignment by the Communist Party (CP) politburo to travel to Europe, chiefly to meet the leadership of the French Communist Party (FCP). He travelled on a Chinese passport in the name of businessman Lin-Tay. He presented his credentials to [Maurice] Thorez and [Jacques] Duclos, with whom he met in Paris. Pham No Mach arrived in Switzerland on the pretext of treating his tuberculosis, and from here he crossed the French-Swiss border illegally. He decided to drop in on the Soviet mission in Bern in order to inform us about the situation in Vietnam.
The Republic of Vietnam has been carrying on a war against the French since 1945. In 1945 they signed an agreement with the French in Simao, according to which the French would recognize Vietnam as an independent state. However, in 1946 the French occupied the southern area of Vietnam, Cochinchina, the richest region of the country. On 20 November 1946 French regiments landed in North Vietnam and occupied several port cities, taking a cruel revenge against the local population. The French issued a demand that the government of Vietnam disarm and destroy its fortifications, etc., which the Vietnamese government could not accept. On 19 December 1946 the war began. [A summary of French strength follows, with an estimation of territory under French control as “not more than 5-6 % of the entire country.”]
[…] In Vietnam the government is, in reality, communist. Of 18 members of the government, twelve are communists, although only three of these have officially made known their party membership. In the Republic there is officially no CP [Communist Party]; it exists illegally, in spite of the fact that it is the strongest party in the country. It was officially dissolved in 1945. This was done in order to avoid giving the Republic of Vietnam a clearly expressed communist character, and to avoid provoking a negative American reaction. The CP, in the words of my interlocutor, has no fewer than one hundred thousand members and provides leadership for a variety of social organizations, including a children’s organization that comprises ten million people. On the CP’s initiative, other parties have been created, which are in fact led by the communists, as all of the parties are in the Vietnam Independence League (Viet Minh).
The RV is an agrarian country. The peasants have carried out a redistribution of land. Thus, for all practical purposes an agrarian reform has been implemented, which has huge significance for the country. [2] The fundamental task of the government is now to organize resistance against the French army. But Vietnam does not possess the necessary weapons, and the government has no foreign currency with which to acquire these weapons. The army also lacks leading cadres. The Chinese CP has decided to aid Vietnam and is sending a military work group [military instructors]. My interlocutor drew my attention to the fact that the Americans are taking a “waiting position” in relation to Vietnam, yet in meetings with Vietnamese representatives, they invariably approve the struggle that Vietnam is waging against the French.
On the other hand, the Americans are carrying out a policy of openness, not just towards Vietnam, evidently calculating that they can strengthen their influence in Southeast Asia this way. In Siam, for example, American influence is very strong; the US has taken over the more important sectors of the country’s economy.
Pham No Mach emphasized that in Southeast Asia, within the struggle for independence, communist parties have grown up in a number of countries, but that Vietnam has a special position as the center of the spread of communist influence. On his way to Europe Pham No Mach had a series of meetings with the leaders of different communist parties. He was in the Malay States. A strong CP has been created there, which grew during the Anti-Japanese struggle. It includes only ten million members, but its influence is immeasurably important; it possesses secret weapons stores that it took from the Japanese. The basic weakness of the party is the fact that it has been unable to organize the population for a national liberation struggle […]
Pham No Mach was not able to visit Indonesia. Someone who knows Indonesia well informed him that within the Indonesian CP there exist substantial disagreements, which have been caused by Trotskyists who have penetrated the party. The only communist within the Indonesian government is the Minister of Defense, however the government is composed of progressive elements who are ready to do battle against the Dutch aggressors. [Some remarks on Burma…]
The Vietnamese CP had intended in 1947 to call a conference of communist parties in all Southeast Asia, in order to set up contacts and work out a common line towards the Anglo-American and French imperialists. However, they could not carry out this plan, due to the war between Vietnam and France.
Returning again to the war, Pham No Mach said that the government of Vietnam had turned to [Indian Prime Minister Jawaharlal] Nehru with a request to place the Vietnamese question before the Security Council, and in this way to attract world opinion and also to influence France. However, Nehru has so far not given any answer. The Republic of Vietnam would like the question raised in the Security Council; it would also like to be admitted to the United Nations’ Economic and Social Council. My interlocutor mentioned the position of the French CP. In his words, the French party pays little attention to Vietnam and has not worked out a defined line. As he earlier said, he saw Thorez and Duclos. Duclos told him that Vietnam should continue to apply all its strength to its struggle for liberation and should make no concessions to French imperialism. But the French party has not studied the Vietnamese question in depth and has done nothing meaningful to prevent the French imperialist war against the Republic of Vietnam. In Europe there is a false opinion that the Vietnamese CP [and the French CP] are a single organization. This is not true and these parties are not linked. […]
[Pham No Mach gives his opinion on the attitudes of Southeast Asians towards the English and Americans, saying that the Asians hate them…]
PNM personally held a conversation with the American military attaché in Siam, who expressed his sympathy with the people of Vietnam, but who stated that the Americans could not become involved in the war and were not preparing to bring any sort of pressure to bear on the French. The US speaks in this tone with the representatives of other countries.
Pham No Mach explained that in Siam people are waiting impatiently for the opening of the Soviet mission. He is amazed that the Americans, who are running things in Siam, have not raised any major obstacles to the opening of diplomatic relations between Siam and the Soviet Union.
In conclusion he said that Duclos and Thorez promised to inform Moscow via the Soviet Embassy in Paris of his desire to visit the USSR and personally report on the situation in Southeast Asia. He said that if he does get permission to visit Moscow, he still does not want to have a Soviet visa stamped in his passport, as that could arouse suspicion among English authorities on his return to Viet Nam.
I didn’t give him any promises and limited myself to thanking him for his information on the situation in Southeast Asia.
A. Kulazhenkov
[1] The Russians recorded his name as “Pham No Mach,” but confusion between a Russian M and T could at least partially explain that.
[2] By “agrarian reform” the envoy must have been referring to the redistribution of vacant land or land held by absentee landlords in Viet Minh controlled areas. He may also have been talking about rent reductions for tenant farmers, the early phase of agrarian reform in the DRV.
Report of a meeting with an emissary of the Viet Minh government who requested Soviet support for Vietnamese forces in their independence war against the French. Pham Ngoc Thach stresses the communist nature of the Republic of Vietnam's government, explaining that the Communist Party was only dissolved in 1945 "to avoid provoking a negative American reaction." Pham also discusses his meetings with the French Communist Party in Paris, and the situation in other Southeast Asian countries, including Malay, Indonesia and Thailand.
Document Information
Source
Russian State Archive for Social and Political History (RGASPI), collection 17 (Central Committee), inventory 128, item 404. This copy of the document was sent to the Central Committee by the First European Section of the Ministry of Foreign Affairs on 20 September 1947. Translated for CWIHP by Sophie Quinn-Judge.
Original Archive
Rights
The History and Public Policy Program welcomes reuse of Digital Archive materials for research and educational purposes. Some documents may be subject to copyright, which is retained by the rights holders in accordance with US and international copyright laws. When possible, rights holders have been contacted for permission to reproduce their materials.
To enquire about this document's rights status or request permission for commercial use, please contact the History and Public Policy Program at HAPP@wilsoncenter.org.
Original Uploaded Date
2012-06-19
Type
Memorandum of Conversation Report
Language
Record ID
114524
https://digitalarchive.wilsoncenter.org/document/90529/download
No comments:
Post a Comment