Thursday, May 7, 2020

20200507 Dieu Can Suy Nghi Lai


20200507 Dieu Can Suy Nghi Lai


Wed, May 6 at 12:00 PM
Mời đọc bài viết này để thấy những tâm hồn cao thượng như của Đại Tướng Williams C. Westmoreland, người từng chỉ huy cuộc chiến tại Việt Nam,  Tổng Thống Ronald Regan nhận xét về "chiến lược rút quân" của thằng khốn kiếp Kissinger, và bọn phản chiến Mỹ trong thập niên 1960-1970.  Và trên hết người đã chấm dứt nội chiến Hoa Kỳ, Tổng Thống Abraham Lincoln (1809-1865), đã có những phát biểu tuyệt vời từ tấm lòng đầy tình người của vị lãnh quốc gia.  Các thế hệ ngày nay trên toàn thế giới cần học và noi theo!
 Ngày Ba Mươi Tháng Tư - Nguyễn Thị Thêm 
20200508 DSNL 01
Hôm nay thứ năm ngày 30/4/2020. Tôi thức dậy sau một đêm không ngon giấc. Tối qua trên iphone một mình cô độc, tôi nằm xem những bài viết, những video nói về ngày 30/4 mà thao thức.
Giờ này tôi ngồi trước máy, ly cà phê trước mặt từng hớp thơm lừng. Thế mà thật lạ đầu óc tôi trống rỗng không nghĩ được gì. Có nhiều điều tôi muốn nói, muốn viết, muốn chia sẻ nhưng ở giây phút này não tôi nhưng bị đóng băng, trống rỗng, cô động. 
Tôi hiểu ra rồi, đúng là như thế và có thể nhiều người cũng bị như tôi. Khi bao nhiêu tư tưởng hỗn độn hiện về thì não bị chấn động không làm việc được, phải có thời gian sắp xếp lại (như thỉnh thoảng ta phải restart máy computer). 
Ngày 30 tháng tư năm đó, cả nước VN không thể  làm gì trước cơn bão lốc ác nghiệt. Mọi thứ tê liệt, tay chân rụng rời khi nghe trên radio lệnh Tổng Thống Dương Văn Minh tuyên bố buông súng đầu hàng Cộng Sản. Đầu tàu dừng lại, cả toa tàu phải đứng. Bộ não không hoạt động, toàn cơ thể kể như vứt đi.
Người lính tay cầm súng chỉ chực chờ bấm cò, người sĩ quan đang ở tuyến đầu hay người phụ nữ ôm con nghe ngóng tin chồng bỗng dưng khựng lại. Não đóng băng, tay chân vô thức và sấm nổ trên đầu: " Có thể nào chăng? ta đã thua, đã chấm hết ." Vô lý,  có thật không? Không thể tin được. TT Dương Văn  Minh đã đầu hàng? Nhưng đó là sự thật một sự thật chết người.Tiếng hát của Trịnh Công Sơn đang vang lên trên làn sóng phát thanh Sài gòn bài "Nối vòng tay lớn". Vậy là đã xong, vòng tay nào mở ra ôm trọn quê hương VN. Vòng tay ấm áp của Mẹ VN hay bàn tay đầy lông lá của ngoại bang. Nào ai biết được.
TT Nguyễn văn Thiệu đã bị bắt ép nhường chức, bị áp tải ra phi cơ và máy bay đã cất cánh sang Đài Loan. Mạng sống của ông giờ phút đó chỉ khác hơn TT Ngô Đình Diệm một chút là ông vẫn còn được sống còn. Ông không bị giết chết mà bị bắt buộc phải rời xa quê hương, nhận bao nhiêu oan khiên để sống trong uất nhục, câm nín đến cuối cuộc đời. 
Tuy nhiên TT Nguyễn văn Thiệu đã để lại một câu nói để đời mà dù đã qua 45 năm ta vẫn thấy đúng:
- "Đừng nghe những gì Cộng sản nói mà hãy nhìn kỹ những gì Cộng Sản làm" 
20200508 DSNL 02
TT Dương văn Minh tưởng rằng mình được ngồi vào bàn làm việc để trịnh trọng thương lượng về việc bàn giao đất nước một cách hòa bình. Nhưng không, dưới con mắt bên thắng cuộc thì ông chỉ là một kẻ bại trận đã đầu hàng, không có gì phải thảo luận, bàn giao. Đơn giản là chờ đón số phận của miền nam Việt Nam và chính bản thân Ông.
Vì vậy khi cổng dinh Độc Lập bị xe tăng Bắc Việt ủi sập, thì Mỹ đã thật sự thua cuộc trước làn sóng đỏ tại VN. Nền đệ nhị Cộng Hòa sụp đổ. Lá cờ vàng bị hạ xuống và biến mất khỏi VN. 
20200508 DSNL 03
58.000 quân nhân người Mỹ đã hy sinh vì hai chữ Tự Do cũng tủi hờn bên kia thế giới. Xương máu họ đã đổ ra thật vô ích và đau lòng. 
Báo chí tại Mỹ hồi đó đã đưa tin không đúng sự thật về chiến tranh VN,  người chiến sĩ VNCH bị bôi nhọ và bóp méo sự thật. Đây là lời xin lỗi thật lòng của một vị tướng Mỹ. 
20200508 DSNL 04
Một miền Nam ấm no trù phú, một Sài gòn hoa lệ vỡ tung như bão lửa, như hồng thủy tràn về. Cái chết của người dân chạy loạn, cái chết của người lính hy sinh, cái hỗn độn của Sài gòn trong cơn hấp hối không thể nào phai mờ trong lòng người dân VN. Một ngày 30 tháng tư tang thương chỉ mất đi khi con người ngừng thở. Nói khác đi là "đến chết cũng không thể nào quên". 
20200508 DSNL 05 
20200508 DSNL 06
30 tháng tư năm 1975 chúng ta gọi là tháng tư đen vì chúng ta bước vào những tháng ngày đen tối nhất trong cuộc đời mỗi người. Đó là câu chuyện thê lương và đau lòng nhất để mỗi khi nhớ lại là nghẹn ngào, tức tưởi. 
Nhìn lại những tấm hình lịch sử để khóc cho một chế độ bị xóa sổ. Đây là chiếc phi cơ trực thăng trên nóc tòa đại sứ Mỹ đón nhân viên và gia đình họ di tản. 
20200508 DSNL 07
Năm 1954 người miền Bắc chạy trốn khỏi chế độ Công Sản, họ được miền Nam tiếp đón. Họ ra đi trên con tàu há mồm vào Nam lập nghiệp. Họ được sống bình an và tự do trên miền đất mới. Sau 21 năm, sự nghiệp ổn định, một lần nữa họ lại phải bỏ đất nước ra đi. Bây giờ bằng mọi cách họ phải di tản bất kể chết sống. Hãy nhìn xem ngày 30/4/75, người VN bám víu theo tàu để thoát thân trong lúc Sài Gòn hấp hối. Lần này họ chạy mà không biết sẽ đi đâu, đến đâu và cuộc sống sẽ ra sao? Họ chỉ mong là thoát khỏi ngục tù Cộng Sản. 
20200508 DSNL 08
Những người Sĩ Quan và lính VNCH phải uất ức chấp hành theo lệnh tan hàng. Họ cởi bỏ vũ khí, quân trang để tìm đường về với gia đình. Họ chấm dứt đời binh nghiệp một cách tuyệt vọng.
Người tướng cầm quân chiến đấu phải chấp hành theo lệnh Tổng thống, vị tư lệnh tối cao của quân đội. Nhưng tiết tháo của một người cầm quân không cho phép sống nhục. Họ tự sát chứ không chịu đầu hàng sống chung với Cộng Sản . Chúng ta tự hào vì có những tướng lãnh kiêu hùng như vậy. Những anh hùng vị quốc vong thân. Những gương sáng ngàn đời sau cho con cháu VN.
Ngày 30 tháng tư mỗi năm mỗi người chúng ta thắp nén tâm hương tưởng nhớ những gương tiết tháo hào hùng dân tộc. Con cháu họ cũng hãnh diện tự hào về ông cha mình. Cái chết lưu danh sử sách.
20200508 DSNL 09
Trong chiến tranh VN ta không thể quên câu nói để đời của TT Ronald Reagan. Một câu nói thật ý nghĩa và trả lời cho hiện trạng VN bây giờ.
-" Chấm dứt chiến tranh không phải là việc Mỹ rút quân về là xong, mà cái giá phải trả cho loại hòa bình đó là NGÀN NĂM TĂM TỐI CHO CÁC THẾ HỆ SINH RA TẠI VIỆT NAM VỀ SAU" 
20200508 DSNL 10
Trong cuộc nội chiến Nam Bắc của nước Mỹ, Tổng thống Hoa kỳ Abraham Lincoln đã nói một câu để đời. Câu nói nó phản ảnh tấm lòng yêu đất nước và đồng bào của mình. Điều đó đã xóa tan hiềm khích , san bằng giữa người thắng và kẻ thua. Người lính bại trận không bị tù đày, không bị sỉ nhục, họ được yên bình trở về đời sống dân giã. Nước Mỹ thống nhất, Nam Bắc một nhà, đoàn kết dân tộc và vững vàng đi lên dẫn đầu thế giới. 
20200508 DSNL 11
Khi cuộc chiến VN chấm dứt, đất nước thống nhất, Nam Bắc không còn phân chia ranh giới, hòa bình vãn hồi. Lý do chính đáng để những người lính buông súng, lột bỏ bộ quân phục tìm cách về với gia đình là được đoàn tụ, xây dựng lại cuộc đời mới và làm một người dân bình thường. Người mừng nhất là những bà Mẹ VN, bà mẹ của những đứa con đang trên tuyến đầu giao tranh, đối diện với cái chết cả hai miền Nam Bắc.
Thế nhưng những nhát dao đã đâm thật sâu vào trái tim người mẹ miền Nam là các con bị mất nhà, mất tự do, bị giết chết hoặc bị đày đi tù ở thâm sơn cùng cốc không có ngày về.
Thật tàn nhẫn và vô cùng thảm thương.
Một chế độ tự do bị giải phóng thành chế độ kìm kẹp, người bóc lột trấn áp con người. Hai đợt đổi tiền biến người có của thành vô sản. Đánh tư sản, chiếm đoạt nhà khiến người có nhà thành người lang thang. Cưỡng chế đi kinh tế mới để những người đang sống yên bình tại thành phố phải mất nhà, mất tài sản, trắng tay đi tới chỗ "khỉ ho cò gáy", xứ "chim kêu vượn hú", "chó ăn đá, gà ăn sỏi" để sinh sống. 
Rồi tiếp theo là chế độ quản lý hộ khẩu để kiểm soát người dân. Hộ khẩu như lá bùa hộ mạng. Không có hộ khẩu là mất hết quyền công dân, là người ở lậu. Người dân không thể sống nơi vùng kinh tế mới quay về nhà mình tại thành phố thì nhà đã là của cán bộ. Mình phải sống lậu, lây lất ngay tại nơi mình sinh ra lớn lên và tạo sự nghiệp. Cái đau đớn là kèm theo chế độ tem phiếu ràng buộc con người. Không hộ khẩu, không có sổ tem phiếu, không ghi danh cho con cái đi học, đi làm được. Người dân thành phố bị thanh trừng ngay tại mảnh đất mấy đời của ông cha để lại. 
Hết chế độ đánh tư sản mại bản, đốt sách (văn hóa đồi trụy) đến chế độ điều tra lý lịch, bắt bỏ tù ngụy quân, ngụy quyền, thanh lọc hàng ngũ dân chúng, đổi tiền, quy tài sản tư nhân vào hợp tác xã, phong tỏa kinh tế để người dân miền Nam đói khát ngay trên vùng đất màu mỡ của mình.
Cuối năm 2004, khi nhắc đến cuộc chiến tranh đã lùi xa gần ba mươi năm, cựu Thủ tướng Võ Văn Kiệt phát biểu: “Nhiều sự kiện khi nhắc lại, có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn”.
Thế nhưng dù bao nhiêu năm, dù cả mấy triệu người VN buồn,  kẻ thắng trận vẫn tổ chức rầm rộ mừng ngày chiến thắng. 
20200508 DSNL 12
Tất cả những điều đó đều đi vào quá khứ. Sau 45 năm rất nhiều người trong cuộc đã nằm xuống. Những chứng nhân lịch sử cao cấp nhất cũng lần lượt ra đi. Bí mật được phơi bày, những sự thật đáng sợ được lôi ra ánh sáng.
Bình tâm mà nói. Chính người miền Nam đã giải phóng miền Bắc thoát khỏi đói nghèo và lạc hậu. Nếu cuộc chiến cứ nhì nhằng thì bao nhiêu sinh mạng người VN tiếp tục chết, miền Bắc cạn kiệt nhân lực, tài lực, hết cả máu xương.
Miền Nam văn minh trù phú và tốt bụng đã đem lại cho miền Bắc những thay đổi diệu kỳ. Những cơ sở vật chất được xây dựng. Tiền bạc, tài nguyên từ miền Nam đem về. Nếp sống mới văn minh, lịch sự từ miền Nam đã thay đổi con người miền Bắc. Những gia đình họ hàng cán bộ miền Bắc kéo nhau vào Nam. Họ đổi đời nhanh chóng, nhà cửa nguy nga, cuộc sống xa hoa phung phí. Chỉ một thời gian ngắn họ đã biến thành những tư bản đỏ giàu có. Họ nắm hầu hết những chức vụ trọng yếu ở miền Nam. Họ vứt chủ nghĩa vô sản vào sọt rác, họ giữ lại lá cờ búa liềm để bảo vệ bản thân và củng cố quyền lực. 
Tôi đã được đi thăm miền Bắc, Hà Nội và vài nơi. Tôi phải công nhận quê hương miền Bắc quá đẹp, phong cảnh núi non tuyệt vời. Những di tích lịch sử cổ kính đáng được yêu quý và bảo tồn. Nếu chiến tranh tàn khốc diễn ra hủy hoại thì thật là mất mát to lớn cho lịch sử văn hóa dân tộc. Hãy gìn giữ và bảo vệ di sản tiền nhân. Quan chỉ nhất thời dân mới là vạn đại. Nhất định người VN phải bảo vệ cơ đồ VN, nền tự do cho dân tộc.
30/4 năm nay, những người bạn văn chương trao đổi với nhau cuộc đời mình trong ngày tang thương đó bằng những bài viết, những vần thơ. Đọc xong ngậm ngùi và đau xót.
Mặc dù đã đọc nhiều câu chuyện "Hành trình tìm tự do" của nhiều tác giả. Nhưng khi đọc những bài viết rất thật của bạn mình tôi thật sự thương tâm. Tôi đã hiểu tại sao có những người trầm cảm, có những người giấu kín câu chuyện của mình đến cuối cuộc đời.
45 năm qua, trang lứa chúng tôi đã nằm ở khung ô U80. Thời gian còn lại không dài, mỗi ngày được vui là một ngày đáng sống. Hãy quên những gì không nên nhớ để an hưởng tuổi già.
Có những người bạn đang sống tại VN vẫn còn nhìn quê hương trong nỗi buồn khi thấy sự bành trướng và uy hiếp của Trung Cộng. Viễn ảnh mất nước làm họ không yên trong tuổi già xế bóng. 
Một vài người bạn hãnh diện quê hương bây giờ giàu đẹp, thành phố nguy nga, điểm ăn chơi du lịch hấp dẫn. Dưới mắt họ VN đang đi lên vượt bậc, ngang hàng các nước phát triển giàu có. Nhất là trong trận dịch Vũ Hán, theo sự công bố của nhà nước là số người VN bị nhiễm bệnh thấp nhất thế giới. số người chết là con số không. 
Có người còn tự hào “VN ta thật anh hùng đánh cho Mỹ cút, ngụy nhào bây giờ đánh tan con virus Vũ Hán, nước VN không chết một người, ta dẫn  đầu thế giới”.
Tôi là người VN, con cháu tôi đều ở VN, tôi chỉ cầu nguyện được như vậy. Con virus Vũ Hán bị đánh bại để đại gia đình tôi bình an. 
Nhưng luận hai chữ anh hùng thì tôi cần suy nghĩ lại.
Nguyễn Thị Thêm

Wed, May 6 at 12:00 PM

Cảm ơn việc chửi rủa Việt Nam Cộng Hòa
Hồ Phú Bông  - Ngày 30 tháng Tư năm nay vừa trôi qua, không rình rang “mừng chiến thắng” như những năm trước, có lẽ “nhờ” dịch corona Vũ Hán. Rất nhiều người sợ con corona, là thật. Nhưng đảng cũng sợ nó, là chuyện vui. Vui, vì “nhờ” nó nên người miền Nam đỡ phải chướng mắt nhìn lễ hội “hoành tráng” và khỏi bị nghe quá nhiều chuyện về “công trạng giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước”!
Cho dù miền Nam “được giải phóng” hay chính miền Nam “đã giải phóng” miền Bắc về mọi mặt (?) vẫn còn đang tiếp tục phân tích, bàn cãi. Nhưng sự thật khó chối là miền Bắc “giải phóng” miền Nam bằng súng đạn nồi da sáo thịt, miền Nam thì lặng lẽ “giải phóng” miền Bắc bằng văn hóa, văn minh thời đại.
Còn chuyện “thống nhất đất nước” quả thật rất mơ hồ, vì đã “thống nhất” thì tại sao Bộ Chính trị ra Nghị Quyết 36 về “hoà giải và hòa hợp dân tộc” mà mấy mươi năm qua vẫn thất bại?
Những ngày nầy của 45 năm trước tại miền Nam cực kỳ hoang mang, hỗn loạn. Những cán bộ ăn mặc lôi thôi, lếch thếch nổi bật ngoài đường phố, vì không giống ai. Mặt mày lại ngơ ngáo nhưng ngôn ngữ thì sắt máu, lạnh lùng.
Giọng Bắc của cán bộ 75 khác về âm sắc và cả cách dùng so với giọng Bắc 54. Giọng Bắc 54 rất tao nhã, lịch sự, chuẩn về ngữ pháp. Phân biệt về chính tả, dấu hỏi, dấu ngã rõ ràng. Còn giọng Bắc sau 75 gần như trái ngược. Đã thế, mỗi câu nói đều là lệnh. Dù có vô số lệnh (lạc) rất kỳ quái nhưng vì cái “xà cột” (sacoche) với khẩu súng bên cạnh nên không ai dám cãi. Còn bọn mang băng đỏ Giải phóng miền Nam và thành phần trốn quân dịch từng sợ hãi trốn chui nhủi thì đổ ra đường, là cơ hội vàng để họ kể công với “Cách mạng”!
Về báo, đài thì tràn ngập ngôn ngữ chợ búa, kể cả của “lãnh tụ”. Họ chửi người của Việt Nam Cộng Hòa và người di tản không thể nào kể ra hết được. Rồi đến cái Thông cáo Tập trung cải tạo, được phát thanh liên tục, “thể hiện tính khoan hồng nhân đạo của Cách mạng” (!) Ngoài chiến trường việc đánh lừa là chiến thuật để thắng trận, chuyện rất bình thường. Nhưng đã thắng mà còn đánh lừa thì cho dẫu là bọn thảo khấu chúng cũng không làm!
Như tục ngữ đã nói “lỡ chân gượng được còn lỡ lời thì vô phương”. Vì thế, lịch sử những ngày nầy của 45 năm trước vẫn còn nguyên vẹn, không một ai có thể tẩy xóa được!
Ngày xưa Việt Nam từng có tập tục thuê người khóc mướn khi gia đình có tang ma. Thuê người khóc mướn là muốn làng xóm tin là người vừa qua đời đã từng “ban ơn, tích đức...” nên được nhiều người thương tiếc. Người khóc mướn kể lể công ơn trời biển, kêu gào, vật vã, trông rất thảm thiết. Kể công ơn càng nhiều, khóc càng thảm thiết sẽ được thưởng thêm tiền (!)
Còn khi đòi nợ không được, thì mướn người đòi nợ thuê. Người đòi nợ thuê đến canh cửa nhà của con nợ ăn vạ suốt ngày đêm. Bôi bẩn, sỉ vả, chửi rủa, hăm dọa... sẵn sàng lấy máu... (!)
Bây giờ, “văn minh hơn ngày trước”, đảng công khai việc mướn dư luận viên và thành lập lực lượng 47 để “khóc mướn... và đòi nợ thuê” trả bằng “củ”. “Củ” là triệu, 2 triệu, 3 triệu. Là tiền thuế!
Nếu 45 năm qua cộng sản thành công việc đem lại Độc lập, Tự do, Hạnh phúc cho dân tộc thì đâu phải mướn dư luận viên dai dẳng chửi rủa Việt Nam Cộng Hòa? Đâu phải mướn bọn xã hội đen ngày đêm canh cửa người yêu nước chống chế độ? Vì “thân xác” Việt Nam Cộng Hòa đã là cát bụi.
Nhưng phải cảm ơn, vì “nhờ được chửi” nên lớp người trẻ mới có cơ hội tìm hiểu sự thật lịch sử. Hiểu trung thực về di sản Dân chủ Tự do và Văn minh ngắn ngủi, chỉ 20 năm trong thời chiến, của Việt Nam Cộng Hòa.
Sự thật phải tồn tại. Và sự thật đó vẫn đang là nỗi ám ảnh triền miên của phe lừa đảo, ngụy tạo lịch sử!
05.05.2020

Wed, May 6 at 10:22 PM

Tổng Thống Ngô Đình Diệm và những kẻ từng mưu sát Ông
Nguyễn Đức Chung
Sau khi nhậm chức Tổng Thống, vị lãnh đạo dân cử đầu tiên của nước Việt Nam Cộng Hòa nói riêng, và của cả nước Việt Nam nói chung, Tổng Thống Ngô Đình Diệm cùng những người cộng sự liền bắt tay vào việc ổn định lại miền Nam Việt Nam, trong tình trạng rối ren tương tự như loạn sứ quân thời Nhà Đinh nước ta thuở xưa vậy. Đồng thời xây dựng và phát triển nền dân chủ non trẻ tại miền Nam tự do.
Trong suốt 9 năm lãnh đạo nước Việt Nam Cộng Hòa (1954-1963), Tổng Thống Ngô Đình Diệm cũng là vị Tổng Tư Lệnh Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa, đã không chỉ nhận được sự ủng hộ của đại đa số người dân miền Nam yêu chuộng tự do, cùng những người đã từng chịu ơn của Ông và chính quyền Việt Nam Cộng Hòa như gần một triệu đồng bào miền Bắc di cư vào Nam tránh họa cộng-sản, mà Tổng Thống Ngô Đình Diệm còn bị các phe nhóm, đảng phái chính-trị, bọn cộng sản nằm vùng đội lốt tăng ni… xách động quần chúng gây náo loạn, phá rối trị an ngay trong lòng chế độ. Và, Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã từng bị ám sát ba lần bất thành. Những lý do ngụy tạo là “độc tài, gia đình trị, kỳ thị tôn giáo”… Tất cả mọi sự thật, nhân chứng sống, lần lượt đã được phơi bày trên các phương tiện truyền thông đại chúng. Tuy nhiên, những kẻ theo giặc, tiếp tay cho giặc, phản loạn trong thời Đệ nhất Cộng Hòa, cho tới nay, chúng vẫn ngụy biện bằng nhiều bài báo, sách vở, tài liệu giả tạo, thiên cộng để chạy tội trực tiếp, hoặc gián tiếp đã đẩy cả dân tộc Việt đến bờ vự thẳm như chúng ta đã và đang chứng kiến.
Nhân đề cập tới ba vụ ám sát Tổng Thống Ngô Đình Diệm, mà báo chí truyền thông đương thời đã đề cập đến nhiều nhất; đó là vụ ám sát do ông Hà Thúc Ký, một lãnh tụ của đảng Đại Việt trực tiếp thi hành.
Hà Thúc Ký
20200508 DSNL 13
 Sau ngày 1/11/1963, với chức vụ Tổng trưởng Nội vụ dưới thời Đệ nhị Việt Nam Cộng Hòa, Hà Thúc Ký đã tự ý ký lệnh thả nhiều cán bộ Việt cộng, trong đó có hai tên cán bộ gộc là Mười Hương và Đại tá Cộng quân Lê Câu. Mười Hương là một trùm gián điệp của Việt cộng hoạt động tại miền Nam Việt Nam thời bấy giờ. Mười Hương, tức Trần Ngọc Ban đã bị bắt giam dưới thời Đệ Nhất Cộng Hòa, là bậc thầy của tên Phạm Xuân Ẩn, một điệp viên được Hà Nội cài vào hoạt động trong guồng máy chính quyền miền Nam cho tới 30/4/1975 mới lộ mặt; còn Mười Hương thì đã là Ủy Viên Trung Ương Đảng, nắm các chức vụ cao cấp của ngụy quyền Hà Nội, trong đó có chức Bộ Trưởng Công An.
Tiếp tới là vụ ám sát Tổng Thống Ngô Đình Diệm trong một chuyến tham dự hội chợ Cao Nguyên năm 1957,của Hà Minh Trí, y là một tên cộng sản hoạt động hợp pháp, đội lốt dưới danh nghĩa là một tín đồ Cao Đài Tây Ninh. Sau ngày 30/4/1975, Hà Minh Trí đã công khai là một tên cộng sản, đã được ngụy quyền Hà-nội phong tặng là “Anh hùng Lực lượng Vũ trang Nhân dân”. Ngoài ra, vợ chồng của Hà Minh Trí còn “được” gặp tên tướng Việt cộng Võ Nguyên Giáp, và đã chụp hình lưu niệm.
Nhân đề cập tới ba vụ ám sát Tổng Thống Ngô Đình Diệm, mà báo chí truyền thông đương thời đã đề cập đến nhiều nhất; đó là vụ ám sát do ông Hà Thúc Ký, một lãnh tụ của đảng Đại Việt trực tiếp thi hành. 
20200508 DSNL 14
Việt cộng Hà Minh Trí bị bắt sau khi ám sát hụt Tổng Thống Ngô Đình Diệm tại hội chợ Cao Nguyên năm 1957 
20200508 DSNL 15
Vợ chồng tên Hà Minh Trí gặp  Võ Nguyên Giáp (1996)
Kế đến, là vụ ném bom vào Dinh Độc Lập mưu sát Tổng Thống Ngô Đình Diệm, do hai phi công của Không lực Việt Nam Cộng Hòa là Phạm Phú Quốc và Nguyễn văn Cử vào tháng 2 năm 1962. Nguyễn Văn Cử đào thoát sang Cambode, còn Phạm Phú Quốc đã bị bắt giam.
Nguyễn Văn Cử là con trai của ông Nguyễn Văn Lực, một đảng viên Việt Nam Quốc Dân Đảng. Sau ngày 30/4/1975, Nguyễn Văn Cử đã cưới Thị Tám, một “nữ luật sư” cộng sản. Đám cưới của Cử và Tám được tổ chức rất linh đình, có cả một đoàn xe của Nguyễn Văn Linh, tên Tổng bí thư của đảng CSVN lúc bấy giờ đến tham dự. Sau ngày cưới, vợ chồng Cử và Tám đã sang Hoa Kỳ, và vẫn thường xuyên đi về giữa Mỹ-Việt, để … “hưởng tuần trăng mật”.
Tóm lại, những kẻ đã từng mưu sát, và sát hại Tổng Thống Ngô Đình Diệm, tất cả họ đều không phải là người của Quốc Gia.
 Riêng trường hợp của phi công Phạm Phú Quốc, thì lại là một trường hợp đặc biệt, theo lời kể của ông Lê Châu Lộc; nguyên Sĩ quan tùy viên của Tổng Thống Ngô Đình Diệm, và là Nghị Sĩ dưới thời Đệ nhị Việt Nam Cộng Hòa cho đến ngày 30/4/1975, ngưới viết xin tóm lược như sau:
 “Sau khi bị bắt, Phạm Phú Quốc dù phải bị giam, nhưng được đối đãi tử tế; song đã có rất nhiều tin đồn, cộng thêm với một số tờ báo bất lương, thân cộng đã đăng tải tuyên truyền rằng:
 “Phạm Phú Quốc đã bị hành hạ, tra tấn, đánh đập suốt cả ngày lẫn đêm, không cho ăn, không cho ngủ, đã bị mật vụ dùng kìm rút hết mười móng tay và mười móng chân…”
 Chính vì thế, Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã phái Sĩ quan tùy viên Lê Châu Lộc, đến tận nơi gặp ông Phạm Phú Quốc, để nhìn thấy tận mắt trên thân thể, cũng như xem mười chiếc móng tay và mười chiếc móng chân của ông Phạm Phú Quốc có bị rút hết hay không?
 Tuân lệnh của Thổng Thống Ngô Đình Diệm, ông Lê Châu Lộc đã đi đến tận nơi để gặp ông Phạm Phú Quốc.
 Khi giáp mặt ông Phạm Phú Quốc ông Lê Châu Lộc đã tự giới thiệu:
 “Tôi Đại úy Lê Châu Lộc, Sĩ quan tùy viên của Tổng Thống, được lệnh của Tổng Thống đến đây để gặp ông”.
 Ông Phạm Phú Quốc, hình như không thể tin những lời của ông Lê Châu Lộc, nên vội đứng lên một cách nghiêm chỉnh. Nhưng ông Lê Châu Lộ đã nói tiếp:
 “Tôi Đại úy Lê Châu Lộc, Sĩ quan tùy viên của Tổng Thống, được lệnh của Thổng Thống đến đây để gặp ông; nhưng không phải để điều tra về ông, mà Tổng Thống bảo tôi đến đây để thăm ông. Vậy, tôi chỉ muốn hỏi ông: Ông có bị ai đánh đập, tra tấn hay không, để tôi về trình lại cho Tổng Thống hay về những gì tôi đã mắt thấy, tai nghe, chứ tôi không hề tra vấn ông bất cứ một điều gì cả?
 - Dạ không.
 - Ông có bị tra vấn không cho ngủ, không cho ăn hay không?
 - Dạ không.
 - Như vậy, xin ông vui lòng cởi bỏ y phục, cho tôi nhìn tận mắt, để biết trên thân thể của ông có bị thương tích gì không.
 Và ông Phạm Phú Quốc đã làm theo yêu cầu của tôi, vì thế, tôi đã nhìn thấy toàn thân thể của ông Phạm Phú Quốc không hề có một vết tích nào gọi là “tra tấn” cả. Nhưng tôi vẫn hỏi tiếp:
 - Ông có bị rút hết mười cái móng tay và mười cái móng chân hay không?
 - Dạ không.
 - Vậy, ông hãy bỏ hai bàn tay của ông lên hai bàn tay của tôi, để cho tôi nhìn thấy, rồi sau đó, là mười ngón chân của ông.
 - Dạ, xin Đại úy hãy nhìn xem.
 Sau khi nhìn và sờ lên tay chân của ông Phạm Phú Quốc, tôi không hề thấy có một chút vết tích gì hết, ông Phạm Phú Quốc vẫn khỏe mạnh bình thường, rồi bỗng ông Phạm Phú Quốc đã nói:
- Tôi xin Đại úy trình lên Tổng Thống: Tôi thành thật xin lỗi Tổng Thống, vì tôi đã nghe lời của người bạn, nên đã làm như vậy; chứ tôi không có chủ ý giết Tổng Thống.  
 Và ông Phạm Phú Quốc đã viết những lời xin lỗi Tổng Thống Ngô Đình Diệm, trên một mảnh giấy nhỏ, và nhờ trình lên Tổng Thống.
 - Tôi sẽ trình lại với Tổng Thống.”
Qua các trường hợp đối xử tiêu biểu với những kẻ mưu sát mình, của Cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm nêu trên,người viết tự nghĩ đã quá đủ, để cho thấy tấm lòng khoan dung và nhân hậu của vị Nguyên Thủ Quốc Gia thời Đệ nhất Việt Nam Cộng Hòa; Người đã có công khai sáng và hy sinh mạng sống mình cho nền độc lập, dân chủ, tự do non trẻ của đất nước trong những điều kiện muôn vàn khó khăn của thời nhiễu nhương cả thù trong lẫn giặc ngoài.
Giả sử vào thời buổi hiện nay, nếu có một phi công nào đó mà đem bom mưu sát một vị nguyên thủ quốc gia của mình, thì chắc chắn luật pháp của bất cứ một nước nào trên thế giới, ngay cả Hoa Kỳ cũng không dung thứ như Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã làm với những kẻ đã từng mưu sát Ông.
Anh quốc ngày 29 tháng 7 năm 2011
Nguyễn Đức Chung

Wed, May 6 at 12:32 PM
Những chữ in đậm trong bài viết do người chuyển tiếp thêm vào.  Cám ơn. 
Mãi mới có 1 bài nghe mát ruột! 
(danh từ "bên nhà" trong bài này = ở VN)
Thay lời muốn nói. Nhân bản xã hội Mỹ
Thư chia sẽ với các em bên nhà nhân đọc một bài tâm sự hay ...
Sẽ rất khó để người bên nhà (hoặc không cư ngụ bên Mỹ) hiểu nước Mỹ, xã hội và nhân bản của người Mỹ ... bài tâm sự dưới đây là phần nào phản ảnh, thay lời muốn nói.
======
Bài chia xẻ của Kim Ngân Lê.
      
Thật ra lúc ở VN được giấy bảo lãnh của ba mẹ chồng nhưng mình không thích đi Mỹ, vốn dĩ con người mình sống ở đâu cũng làm, cũng vui vẻ hạnh phúc thì Mỹ hay VN cũng thế thôi, đi làm gì khi cuộc sống ở VN quá ổn định.
     Nhưng rồi quyết định đi, đi không phải vì muốn tốt cho con vì luôn nghĩ con mình sống ở đâu nó cũng tốt mà, nhưng đi vì muốn thay đổi cuộc sống,muốn tìm môi trường mới, giống như ở Sài Gòn hoài cũng chán lên Đà Lạt hay về Vũng Tàu sống thử xem sao. Và mình có điều kiện xa hơn một chút thì đi qua Mỹ sống thử xem sao, không thích thì về có sao đâu.
      Rồi cả nhà khăn gói ra đi, không tìm đường cứu nước, cứu mình, cứu con gì hết, chỉ là đi đến phương trời mới xem người ta sống thế nào.
      Qua đây hơn bốn năm trãi qua hai cuộc thiên tai lịch sử. Một là trận bão Harvey và nay là đại dịch toàn cầu Cô Vi.
Nếu bạn cứ sống bình thường qua ngày qua tháng thì bạn sẽ nói nước Mỹ chán phèo, có gì đâu mà vĩ đại (bạn đánh giá cũng tạm đúng), nhưng khi gặp thiên tai bạn mới thấy người Mỹ họ vĩ đại, họ văn minh hơn chúng ta cả ngàn cả vạn lần.
      Để mình kể cho nghe nhé.
      Lúc bão đến nước ngập hết các ngôi nhà, ngập hết cột điện, xe cộ chìm trong nước, mọi ngã đường đều đóng, người dân phải ở trong nhà hạn chế ra đường. Các trường học, sân vận động trưng dụng làm nơi đón người bị nhà cửa ngập lụt. Mình chỉ góp sức nhỏ theo mấy anh em Người Việt Houston đi phát bánh mì cho những người bị mưa ướt, đói rét giữa cơn lụt lội.
      Đến tận nơi nhìn tận mắt mới thấy họ khác mình nhiều lắm, trong cơn hoạn nạn họ đùm bọc nhau. Họ xếp hàng trật tự, không chen lấn, không la hét.
      Xe cứu hộ tiến vào vùng lụt cao gần chục mét, trực thăng bay rợp trời, chó nghiệp vụ, quân đội hỗ trợ đi vào tận từng nhà cứu từng người và cứu những động vật ướt sũng.
      Họ không la hét, không gọi ơi ới, im lặng và chờ đợi người đến cứu. Họ lên xe từ từ, trật tự. Khi xe về đến chổ tập trung mặc dù trời mưa ướt hết, người lạnh căm căm, trên xe cũng nhiều người già và trẻ em nhưng họ vẫn ngồi trên xe chờ đợi quân đội ra hiệu họ mới xuống xe, xếp hàng thẳng lối đi từ từ vào trong chỗ tránh mưa. Họ bình tĩnh không hoảng hốt không đau khổ gì, gương mặt như vui vì được cứu ra chứ không lo buồn vì mất hết tài sản. Một sự bình thản lạ lùng mà lúc đó mình không kịp hiểu sao họ lại thế.
      Xe của các siêu thị hàng loạt hỗ trợ thức ăn miễn phí, các vật dụng phục vụ cho lũ lụt như túi ngủ áo mưa hoặc lều tạm được giảm giá tối đa 70-80%, hình như cho không. Không hề nhân cơ hội thiên tai mà họ tăng giá gấp 2,3 lần.
Các trung tâm cứu trợ của các bang đều đổ về Houston cho tặng mọi thứ nhu yếu phẩm.
      Ý thức người dân rất cao trong cơn hoạn nạn. Họ lấy thức ăn cần thiết và vừa đủ,họ hỗ trợ người mất nhà cửa, chính phủ cũng hỗ trợ tiền ăn lúc đó.
      Giờ thì đến dịch Covi. Khác trận lụt Houston, lần này các bang kia bị nặng hơn, nhìn những hình ảnh 1000 y tá bệnh viện nghỉ hưu đăng ký tình nguyện chăm sóc bệnh nhân, nhìn những y bác sĩ, những công ty tư nhân, công ty chính phủ đồng lòng hỗ trợ hết sức cho cho bang bị dịch nặng nhất. Các hãng xe hơi nổi tiếng của Mỹ chuyển qua sản xuất máy thở, các công ty may mặc nổi tiếng chuyển qua may khẩu trang, các công ty sản xuất hàng tiêu dùng chuyển qua sản xuất nước rửa tay hay công ty sữa lớn nhất đưa ra bộ thử nhanh trong vòng 5 phút với kết quả hơn 90% độ chính xác cao. Các công ty vận chuyển miễn phí vận chuyển thức ăn cho người già và bệnh viện ....
      Cảm thấy ấm áp vì các công ty cùng chung tay với chính phủ, chính phủ quan tâm đến dân bằng những gói hỗ trợ, lòng người gắn kết yêu thương không kể sắc tộc màu da.
      Mặc dù số ca tăng cao, người chết cũng nhiều nhưng:
      "Bây giờ thì tôi bắt đầu nhận ra trong thời gian vừa qua thì cái chết hay sự sống trong quan điểm phương Tây rất là tự nhiên. Có điều gì đó vừa cảm động, vừa bình tâm nhưng cũng rất mãnh liệt. Từ khi xảy ra dịch tôi chưa bao giờ thấy trách họ vì họ có lý do với bề dày lịch sử đầy sinh tử. Tôi chỉ mong họ nhanh chóng đạt đến kết quả với cách họ chọn và lướt nhanh qua quá trình chuyển tiếp. Bản chất du mục xem thay đổi như vật đổi sao dời lẽ tự nhiên dù gì cũng đáng để người khác phải hâm mộ."
      Đây là bình luận của một bạn về sự thanh thản ra đi của người Mỹ mà mình thấy đúng, họ xem cái chết nhẹ nhàng, đa số người Mỹ họ tin vào chúa nên khi chết họ được lên thiên đàng và gặp chúa nên lòng họ thanh thản nhẹ nhàng, họ không gào khóc bi ai oán hận.
      Mình chứng kiến trận dịch đã cướp đi rất nhiều người ở Vũ Hán với tiếng khóc ai oán bi thương. Họ la hét trong tuyệt vọng, tất cả tiếng vọng ra từ chung cư cách ly là những tiếng gào khóc thảm thiết.
      Còn ở Mỹ thì sao? Ở Mỹ hiện là nước có số người nhiễm cao nhất thế giới, có số lượng người chết cũng nhiều nhưng bạn sẽ không bao giờ thấy được hình ảnh đó, thay vào đó là họ lên chiến dịch treo cờ Mỹ, họ đàn hát những lời hát động viên, không ai oán không gào thét.
      Hình như họ chịu trách nhiệm về những gì họ làm, họ chấp nhận cái chết, họ biết dịch bịnh là đều không ai muốn và họ chỉ cầu nguyện trong thanh bình giữa tâm dịch.
      Thiệt đáng học hỏi về tính cách của họ. Không than trách, không bi quan, mọi việc gì cũng được an bài, vì lúc sống họ sống hết mình, cống hiến hết mình, sống có lý tưởng, sống đúng với lòng nên khi ra đi họ cũng nhẹ nhàng như thế.
Bỏ qua vấn đề chính trị, tôi chỉ nói về lòng người giữa cơn hoạn nạn. Lòng người ở đây thật bao la vĩ đại, họ không nhỏ nhen ích kỷ, không vụ lợi cá nhân mà tất cả vì cộng đồng và tổ quốc thân yêu.
      Qua bao cơn hoạn nạn mới thấy nước Mỹ thật vĩ đại và văn minh.
      Xin cầu nguyện cho mọi người, cho nước Mỹ và xin cảm ơn nước Mỹ đã cho gia đình tôi từng ngày học được những điều văn minh đó. 
20200508 DSNL 16
Luu Pham

Wed, May 6 at 12:02 PM

Ông gốc Việt ở Quận Cam "SỐNG LẠI LẦN HAI" sau 16 ngày thở máy vì nhiễm COVID-19 
20200508 DSNL 17
Ông Tiến Trần khi được điều trị tại bệnh viện ở California, Mỹ
Ông Tiến Trần, 62 tuổi, hiện sống tại thành phố Anaheim, miền Nam California, vừa thoát khỏi “lưỡi hái tử thần” COIVD-19 sau 24 ngày điều trị tại bệnh viện Anaheim Global Medical Center, trong đó có 16 ngày phải thở bằng máy.
Ông phát bệnh từ ngày 21 Tháng Ba, 2020, được đưa vào bệnh viện ngày 26 Tháng Ba, và ngay lập tức các bác sĩ phải đặt máy trợ thở cho ông. Ông Tiến được trở về nhà hôm Thứ Hai, 20 Tháng Tư, đang trong quá trình hồi phục và vẫn phải tự cách ly tại nhà.
Thông tín viên Ngọc Lan đã có cuộc phỏng vấn qua điện thoại với ông Tiến Trần để được nghe ông miêu tả rõ hơn về quá trình phát bệnh, các triệu chứng mà ông gặp phải, cũng như kinh nghiệm chống chọi với căn bệnh quái ác này.
Tiến Trần: Tôi lái xe Uber nên có rất nhiều giao tiếp với khách hàng, mình xách valy cho họ, mở cửa cho họ, rồi mang thức ăn dùm họ nên không biết ai là người đã làm mình nhiễm bệnh.
Ngày 21 Tháng Ba khi đi làm về tôi cảm thấy nhức đầu. Tôi chỉ mua Tylenol và uống nước lạnh nhiều vì tưởng chỉ bị cúm thường, rồi nằm xuống. Nhưng từ đó đến ngày 26 thì tình trạng trở nên nghiêm trọng hơn. Mình tưởng chỉ là cúm thường hằng năm nên không để ý cho lắm.
Ngày 26 Tháng Ba, bà thuê nhà chung với tôi đề nghị gọi cấp cứu vì tình trạng tôi trông không tốt. Nhưng tôi từ chối không muốn đi.. Khoảng 1, 2 tiếng đồng hồ sau thì con gái tôi gọi, nói “Ba à, ba cần phải đi vì tình trạng này rất nghiêm trọng.” Thế là tôi đồng ý.
Khi vào đến bệnh viện, họ đo máu, kiểm tra oxygen thấy thiếu quá, thấy thở không được nên họ chuyển ngay qua ICU.
Qua ICU, bác sĩ thấy ngay tình trạng trầm trọng nên cho đặt máy thở liền (ventilator), và tôi nằm từ đó cho đến ngày 12 Tháng Tư mới tỉnh lại. Nghĩa là lúc đó trong con người tôi bắt đầu kháng cự lại những gì con siêu vi khuẩn mang đến thì tôi mới bắt đầu thở lại bình thường.
Ngọc Lan: Anh tự vào bệnh viện hay xe cấp cứu chở anh vào?
Tiến Trần: Xe cứu thương chở đi.
Ngọc Lan: Từ lúc người ta đưa anh vào cấp cứu cho đến ngày 12 Tháng Tư, anh có nhận biết mọi thứ xung quanh không?
Tiến Trần: Không có biết cái gì hết.
Ngọc Lan: Vậy là trong thời gian đó anh hôn mê luôn?
Tiến Trần: Chỉ một nửa hôn mê chứ không hoàn toàn. Y tá đến lấy máu, đo oxygen thì mình biết lúc đó thôi. Rồi từ lúc đi vào ICU thì hoàn toàn dùng máy thở.
Ngọc Lan: Ý tôi muốn hỏi từ lúc anh vào ICU cho đến lúc tỉnh lại, anh có nhận biết mọi thứ xung quanh không hay mọi thứ rất mơ màng?
Tiến Trần: Rất là mơ màng.
Ngọc Lan: Từ ngày 21 đến ngày 26 Tháng Ba, anh thấy tình trạng của anh như thế nào?
Tiến Trần: Chỉ tưởng mình bị cảm thôi. Nhưng hơi thở của mình mỗi ngày mỗi giảm, nhưng mình cũng không biết, chỉ ráng hít vô thở ra bình thường, nhưng đối với bác sĩ thì họ biết mình khó thở.
Ngọc Lan: Anh có thấy triệu chứng gì khác nữa không ngoài chuyện khó thở?
Tiến Trần: Ăn không được, không thấy ngon, uống nước bình thường, nhức đầu, không ho, không đau cổ. Trong người bình thường, có thể đi đứng lấy đồ ăn, nhưng chỉ đi một chút là phải trở lại giường vì không đứng lâu được.
Ngọc Lan: Trong những ngày đó anh không đi làm?
Tiến Trần: Chỉ ở nhà, không đi làm nổi.
Ngọc Lan: Khi người nhà yêu cầu anh phải vào bệnh viện thì tình trạng anh khi đó tệ đến mức nào?
Tiến Trần: Là sự sống còn (survival) chỉ còn khoảng 40-50% thôi, rất yếu ớt. Tôi chỉ có thể đi từ phòng ra đến xe cứu thương, nhưng sau đó là sức lực bắt đầu yếu đi.
Ngọc Lan: Trong suốt thời gian anh mơ mơ màng màng mà người ta cho anh thở máy, anh có cảm giác được là anh mệt mỏi, đau đớn hay là có gì khác không?
Tiến Trần: Không. Không có biết cái gì hết. Hoàn toàn là ảo tưởng. Có những cơn mê mê mình thấy rất lạ lùng, chưa bao giờ thấy trong đời.

Ông Tiến Trần sau khi được điều trị khỏi COVID-19 Photo: RFA

Khoảng một ngày trước khi tôi tỉnh dậy thì tôi bắt đầu nghe người ta nói cần phải tắm táp cho tôi vì tôi đi tiêu ngay trên giường luôn. Họ cho tắm nhưng mà bằng cách lấy giấy chùi chứ không phải tắm bình thường.
Ngày hôm sau khi tôi có thể hoàn toàn tự thở lại được thì cô y tá trông nom tôi mới gọi điện thoại cho các con tôi báo là tôi đã tỉnh dậy và có thể rút ống thở ra.
Ngọc Lan: Chuyện anh hồi phục như vậy sau một thời gian dài phải thở máy, theo những bác sĩ, y tá, có phải là trường hợp đặc biệt không?
Tiến Trần: Có. Họ nói tôi là người rất mạnh mẽ để chống lại với con siêu vi khuẩn này. Khi bác sĩ nói họ cho mình thở bao nhiêu phần trăm mà nếu mình không thở nổi là họ cho mình chết luôn bằng cách rút ống thở ra.
Tôi chống lại bằng cách thở được 45% hay là bao nhiêu đó để có thể thở lại bình thường. Quan trọng nhất là phổi mình phải thở lại bình thường, còn nếu không thì không cách chi mà mình sống được.
Ngọc Lan: Anh bắt đầu hồi phục như thế nào?
Tiến Trần: Khi tỉnh dậy thấy người mình mệt mỏi, giở tay lên không nổi, ăn cơm cũng không được. Bữa đầu tiên họ cho ăn, tôi không thể cầm nổi cái muỗng nhựa để múc một miếng cơm hay một miếng khoai tây nghiền hay là một miếng gì để bỏ vô miệng.
Mình cũng không biết miệng mình nằm ở đâu nữa. Phải lấy tay rờ cái miệng, kiếm coi cái miệng ở đâu rồi mới nhét cơm vô được. Rồi những người y tá vô bắt buộc mình phải ăn, họ đút cho mình ăn, rồi từ từ mình có sức khỏe lại.
Nhưng chân cẳng không làm được gì hết. Mình nằm trên giường không cách chi nhúc nhích được cái chân, cái tay, chỉ có cái đầu tỉnh táo, muốn làm việc nhưng tay chân mình không có nghe lời..
Ngọc Lan: Từ lúc anh bắt đầu tỉnh lại, người ta lấy máy thở ra thì mỗi ngày anh mỗi cảm thấy sức khỏe đỡ hơn đỡ hơn không?
Tiến Trần: Đỡ là nhờ ăn uống. Ai tỉnh dậy phải cố gắng ăn, ăn càng nhiều càng tốt. Tuy đồ ăn trong nhà thương không có ngon. Khi tôi tỉnh dậy, món đầu tiên tôi muốn ăn là ăn In&Out ngay tức khắc.
Nhưng mà phải tiếp tục ăn những món trong nhà thương. Hai ba bữa đầu tôi chỉ ăn được hai, ba muỗng là đổ hết. Nhưng mà khi mình bắt đầu khá hơn thì mới ăn được, cố gắng ăn càng nhiều càng tốt.
Chỉ có ăn mới cho mình năng lượng để đi đứng, tập đi lại, hoặc có sức khỏe để mà ngồi dậy trên giường thôi, hoặc có một tí năng lực để lôi cái thân thể nặng nề của mình trên giường. Cho nên điều quan trọng là phải cố gắng ăn khi tỉnh lại.
Ngọc Lan: Bác sĩ có dặn dò khi trở về nhà, anh phải giữ gìn sức khỏe như thế nào không?
Tiến Trần: Trong thời gian tôi ở lại đó một vài ngày trước khi về, thì có chuyên viên trị liệu đến giúp mình tập đi, quan trọng nhất là tập đi lại. Tôi cũng tập đi trong phòng, tôi cũng dùng cái walker để tập đi.
Trong thời gian này khó ngủ lắm. Có thể tùy người. Nhưng cái thuốc trong người mình làm cho mình khó ngủ. Hơn nữa trong nhà thương cứ hai tiếng đồng hồ họ thức mình dậy để chích thuốc hay cho uống thuốc, lấy máu đi thử, nhiều chuyện lắm. Khi đi đứng được rồi, bác sĩ nhìn thấy tình trạng mình tốt thì cho đi về.
Ngọc Lan: Anh đang là một người khỏe mạnh, rồi bị nhiễm bệnh, phải vào bệnh viện rồi mơ màng phải thở máy trong hơn chục ngày, rồi đến lúc anh tập đi lại thì lúc đó anh cảm thấy con người anh như thế nào?
Tiến Trần: Rất là sung sướng, rất hạnh phúc. Trên phòng tôi nhìn ra bãi đậu xe, tôi thấy cuộc sống của mình cần phải tiếp tục, mình cần phải ra nắng, phải hưởng gió, nghe chim kêu.
Tôi nghĩ mình phải tiếp tục, chứ không cách chi nằm đây hoài được. Với lại phần tôi thấy các y tá đi đứng lại bình thường thì tôi lại nghĩ mình phải tiếp tục cuộc sống này chứ không thể ngưng được.
Ngọc Lan: Đang là một người khỏe mạnh, giờ phải tập đi lại thì những bước chân đầu tiên anh tập đi lại có gì lạ lùng không?
Tiến Trần: Có chứ. Giống như những phi hành gia trên cung trăng, từ ngoài bầu khí quyển trở về trái đất, họ cũng phải tập đi như tôi thôi.
Lần đầu tiên khi tôi cố gắng ngồi dậy, chỉ ngồi trên giường thôi để ăn mà đầu tôi nặng trĩu đến mức mình tưởng không thể giữ nổi nữa.
Rốt cuộc phải nằm xuống, nghĩ chắc mình chưa sẵn sàng. Lại phải tiếp tục ăn uống. Một hai ngày sau tôi mới có thể ngồi dậy, đặt hai chân lên mặt đất, rồi thở từ từ ít nhất 30 giây hoặc 1 phút.
Lúc đó tôi mới cố gắng đứng dậy. Đứng dậy được rồi thì đầu vẫn còn làm mình chóng mặt lắm, thấy mình như không còn thuộc về quả đất này nữa.
Sau đó từ từ tôi tập đi, tập lấy đồ. Trước đó chỉ cần với qua cái bàn để lấy nước uống, mà thấy cái ly ở đó nhưng không thể nào cầm được cái ly mút nhẹ có tí nước trong đó mà đưa lên uống được. Sức khỏe mình không còn gì nữa.
Ngọc Lan: Đến hôm nay anh đã thấy sức khỏe anh mỗi ngày mỗi đỡ đỡ hơn không?
Tiến Trần: Mỗi ngày mỗi đỡ hơn. Đi đứng thì đã có thể tự đi một mình không cần walker, nhưng mà ngày đầu tiên khi trở về nhà, chỉ cần đi rửa mặt thôi thì cũng phải rờ bám vô tường để mà đi, ăn uống thì tôi nói mấy đứa con tiếp tục mua đồ ăn giống như trong nhà thương, nhuyễn hay lỏng để ăn uống cho dễ tiêu.
Ngọc Lan: Bác sĩ có dặn bây giờ ăn vẫn phải cách ly mọi người không?
Tiến Trần: Bác sĩ bảo vẫn phải tiếp tục cách ly, vì mình chưa có kiểm tra lại, bên CDC phải xét nghiệm lại coi mình có hoàn toàn âm tính không. Tôi cũng phải tự cách ly, không có đi ra ngoài đường.
Ngọc Lan: Trong thời gian anh bệnh, giờ trở về nhà, thì những người sống cùng nhà với anh thì sao?
Tiến Trần: Có một bà sống cùng nhà với tôi thì tôi giữ khoảng cách với bà ấy thôi. Tôi là người phải đeo khẩu trang để nếu có ho thì không có phun cái gì ra.
Ngọc Lan: Bà sống cùng nhà với anh có sợ không? Bà ấy có được xét nghiệm luôn không?
Tiến Trần: Bà ấy muốn xét nghiệm nhưng chưa được xét nghiệm. Nhưng bà ấy không có sợ đâu. Bà vẫn bình thường khỏe mạnh.
Ngọc Lan: Người ta có nói anh phải cách ly trong thời gian bao lâu không và đến khi xét nghiệm trở lại thì họ đến xét nghiệm tại nhà hay anh phải đến bệnh viện?
Tiến Trần: Theo đúng như nhà thương nói thì bên bộ y tế sẽ gửi người đến test cho tôi nhưng đến giờ tôi chưa thấy gì hết. Tôi có gọi lại thì họ nói là bên nhà thương cần phải chỉ dẫn tôi đi đâu hay là trở lại nhà thương để xét nghiệm thì tôi cần phải liên lạc với nhà thương xem vấn đề chắc chắn như thế nào.
Ngọc Lan: Sau khi trải qua căn bệnh đang làm cả thế giới phải điêu đứng như thế này, đến bây giờ anh nhìn lại anh cảm thấy điều gì có ý nghĩa trong cuộc đời của anh?
Tiến Trần: Tới giờ, có được cơ hội thứ hai để sống lại, tôi thấy yêu cuộc đời này hơn nhiều, tôi đi ra ngoài tắm nắng, tôi thấy những gì trải qua là ác mộng.. 
20200508 DSNL 18
Tôi tin là mình sẽ có một cuộc sống mới, nhưng tôi nhìn đường đi phía trước mình cũng phải lo lắng vấn đề thu nhập, phải sống như thế nào và phải làm những công việc gì cho những năm sắp tới.


No comments:

Post a Comment