20220806 Cong Dong Tham Luan Dia Su Linh Nam 26
CẨM-KHÊ DI-HẬN (Q.III:
Hồi 86-92)
Posted on November 15, 2012 by Lê Thy
QUYỂN
III
HỒI THỨ TÁM MƯƠI SÁU
https://trandaisy.wordpress.com/2012/11/15/cam-khe-di-han-q-iii-hoi-86-92/
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm,
Nhĩ đẳng hành khan thủ bại hư.
(Lý Thường-Kiệt)
Trích đoạn:
Hôm sau có tin, Đào Kỳ cho Đào
Phương-Dung, Lê Ngọc-Trinh điều động đạo Giao-chỉ đến Linh-lăng làm trừ bị. Sẵn
sàng tiếp ứng cho khu Động-đình hồ. Minh-Giang cùng Trần-gia tam-nương điều đạo
Quế-lâm đến Nam-hải làm trừ bị cho Nguyễn Thánh-Thiên.
Phật-Nguyệt sợ biến cố bất thần
không kịp, bà gọi Trâu Đen, Xích-Hầu tướng đến bản dinh ở chung, để kịp thời
ứng phó. Đêm ấy trăng tháng tám sáng như ban ngày. Mấy chị em ngồi nhìn trăng,
uống nước trà, bàn truyện. Trời về khuya, bỗng Thần-ưng bay từ xa lại. Xích-Hầu
thổi tù và gọi xuống. Chàng lấy thư trong ống tre dưới chân Thần-ưng trình cho
Phật-Nguyệt. Bà cầm lên đọc. Các tướng im lặng chờ đợi. Bà thở dài, quăng thư
xuống bàn.
– Hỏng mất rồi! Thế này thì
hỏng mất rồi.
Đinh Tĩnh-Nương cầm thư đọc:
thư của Đào Hiển-Hiệu viết, báo cho biết ông cùng Đào Quí-Minh đem quân vượt Độ-khẩu giúp Vương Nguyên, đánh chiếm
được mười hai thành nam Ích-châu. Hiện tiến sát tới Thành-đô. Công-tôn Thi để Lê Đạo-Sinh
trấn Thành-đô. Y chạy vào Hán-trung.
Vi Đại-Nham hỏi:
– Như vậy Công-tôn Thi giết đến
nơi rồi. Tại sao công chúa lại nói rằng hỏng rồi?
Phật-Nguyệt đáp:
– Vương Nguyên chỉ dơ tay, là
đánh được Thành-đô, Công-tôn Thi bị mất chủ lực. Một mặt y bị Ngô Hán đem quân
Hán từ bắc đánh xuống, tất y hàng Hán. Thôi, thế là Thục hỏng. Ngô Hán sẽ đem
quân vào Thục. Quân của Vương Nguyên bất quá mười vạn, thêm quân Hiển-Hiệu năm
vạn nữa. Trong khi đó quân của Ngô Hán tới ba mươi vạn, tinh nhuệ, khỏe mạnh,
thêm quân Công-tôn Thi hai mươi lăm vạn. Ngô Hán dẹp Vương Nguyên dễ dàng.
Nàng thở dài:
– Phía Kinh-châu, giỏi lắm Công-tôn Thiệu đánh
được Tương-dương, Nam-quận, Bạch-đế, quân mã chưa quá mười vạn. Trong khi quân của Vũ Hỷ trên mười
vạn, thêm mười lăm vạn của Mã Viện, mười lăm vạn của Lưu Long, Đoàn Chí. Cộng
chung ba mươi lăm vạn. Chúng đè bẹp Công-tôn Thiệu dễ dàng. Chúng ta cố dốc
toàn lực Lĩnh-Nam cũng không cứu được Thục. Vương-Nguyên tài thì có tài, song
không biết giới hạn cái tài. Giá y đợi Công-tôn Thiệu với ta chiếm lại
Kinh-châu, rồi hãy đánh Thành-đô, còn hy vọng.
Tướng sĩ hiểu ra. Họ phục tài
Phật-Nguyệt, trông rộng nhìn xa.
Hôm sau, có tin Đào Hiển-Hiệu
báo cho biết: Công-tôn Thi đầu hàng Hán. Quang-Vũ hứa cho Thi đời đời làm chúa
Ích-châu. Quang-Vũ ban sắc chỉ phong Thi làm Hán-trung vương. Ngô Hán tiếp thu Trường-an, Phù-phong tiến vào Hán-trung, Dương-bình-quan, Kiếm-các. Y án binh bất động, để
Công-tôn Thi đem bản bộ quân mã cùng thầy trò Lê Đạo-Sinh đánh nhau với Vương
Nguyên.
Bấy giờ các tướng sĩ mới phục
tài Phật-Nguyệt.
Độ Khẩu
26°35'35.23"N 101°35'41.48"E
Độ-khẩu là cửa khẩu đi vào vùng thung
lũng Ích Châu phía Nam Thành Đô.
Thành Đô
30°34'20.14"N
104° 3'59.44"E
Quận: Cẩm
Giang (锦江区), Thanh Dương (青羊区), Kim Ngưu
(金牛区), Vũ Hầu (武侯区), Thành
Hoa (成华区), Long Tuyền Dịch (龙泉驿区), Thanh Bạch
Giang (青白江区), Tân Đô (新都区), Ôn Giang
(温江区), Song Lưu (双流区), Bì Đô (郫都区), Tân Tân (新津区)
Thành phố cấp
huyện: Đô Giang Yển (都江堰市), Bành Châu (彭州市), Cung Lai
(邛崃市), Sùng Châu (崇州市), Giản Dương (简阳市)
Huyện: Kim
Đường (金堂县), Đại Ấp (大邑县), Bồ Giang (蒲江县)
http://vi.wikipedia.org/wiki/Th%C3%A0nh_%C4%90%C3%B4
Hán Trung
33°
4'3.40"N 107° 1'25.57"E
http://vi.wikipedia.org/wiki/H%C3%A1n_Trung
Kinh Châu
30°20'5.24"N
112°14'26.49"E
Sa Thị •
Kinh Châu • Hồng Hồ • Thạch Thủ • Tùng Tư • Giam Lợi • Công An • Giang Lăng
https://vi.wikipedia.org/wiki/Kinh_Ch%C3%A2u_(qu%E1%BA%ADn)
Tương Dương
32°
0'39.99"N 112° 8'41.25"E
Khu Tương
Thành (襄城区)
Khu Phàn
Thành (樊城区)
Khu Tương
Châu (襄州区). Tên gọi cho tới 2-12-2010 là khu Tương Dương
(襄阳县)
Thành phố cấp
huyện Tảo Dương (枣阳市)
Thành phố cấp
huyện Nghi Thành (宜城市)
Thành phố cấp
huyện Lão Hà Khẩu (老河口市)
Huyện Nam
Chương (南漳县)
Huyện Cốc
Thành (谷城县)
Huyện Bảo
Khang (保康县)
http://vi.wikipedia.org/wiki/T%C6%B0%C6%A1ng_Ph%C3%A0n
Bạch Đế !
31°
3'31.60"N 109°35'18.40"E
Trường-an
34°
9'27.90"N 108°54'24.77"E
https://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%C6%B0%E1%BB%9Dng_An
http://vi.wikipedia.org/wiki/Nh%C3%A0_H%C3%A1n
Phù Phong
34°22'41.40"N
107°53'25.04"E
Dương-bình-quan
33°26'3.64"N
104°47'51.38"E
Kiếm-các
32°17'18.56"N 105°31'30.94"E
01
Trích đoạn:
Chiều hôm sau, Thần-ưng của Sún Hô báo về:
Công-tôn Thiệu, Vũ Chu đã thu được các thành Nam-quận, Tương-dương, Xuyên-khẩu,
Bạch-đế. Vũ Hỷ
đem quân đánh, bị bại. Công-tôn Thiệu thừa thế chiếm Kinh-châu, rồi tiến đánh Di-lăng, Vũ lăng, thì Vũ Hỷ hàng Hán. Mã Viện đem quân cứu Vũ
Hỷ. Vũ Chu đánh Giang-hạ, đụng phải binh lực Lưu Long. Hai bên giao
chiến một trận, Vũ Chu quân ít, phải rút về thủ Kinh-châu. Chu Tái-Kênh, Đào
vương phi, Đào Ngũ-Gia, Tây-Vu tiên tử sẽ trở về hồ Động-đình ngày mai.
Công-tôn Thiệu cho biết Mã Viện sẽ đem quân đánh chiếm Linh-lăng, Trường-sa, hồ
Động-đình, rồi đánh bọc phía nam Kinh-châu. Ông xin Phật-Nguyệt đương với Mã
Viện, Đoàn Chí, Lưu Long, để ông có thể thanh toán Vũ Hỷ.
Tương
Dương
32°
0'39.99"N 112° 8'41.25"E
Khu
Tương Thành (襄城区)
Khu
Phàn Thành (樊城区)
Khu
Tương Châu (襄州区). Tên gọi cho tới 2-12-2010
là khu Tương Dương (襄阳县)
Thành
phố cấp huyện Tảo Dương (枣阳市)
Thành
phố cấp huyện Nghi Thành (宜城市)
Thành
phố cấp huyện Lão Hà Khẩu (老河口市)
Huyện
Nam Chương (南漳县)
Huyện
Cốc Thành (谷城县)
Huyện
Bảo Khang (保康县)
http://vi.wikipedia.org/wiki/T%C6%B0%C6%A1ng_Ph%C3%A0n
Xuyên
Khẩu-Xiakou town
31°20'46.09"N
111°30'57.76"E
Bạch
Đế
31°
3'31.60"N 109°35'18.40"E
Kinh
Châu
30°20'5.24"N
112°14'26.49"E
Sa
Thị • Kinh Châu • Hồng Hồ • Thạch Thủ • Tùng Tư • Giam Lợi • Công An • Giang
Lăng
https://vi.wikipedia.org/wiki/Kinh_Ch%C3%A2u_(qu%E1%BA%ADn)
Di
Lăng
30°46'11.64"N
111°19'29.57"E
Giang
Hạ
30°22'32.12"Bắc
114°19'18.05"Đông
Dong
Dinh Ho
29°17'57.86"N
112°56'13.82"E
Trường
Sa
28°13'40.01"N
112°56'19.89"E
Trường
Sa có 6 quận, 2 huyện, 1 thành phố cấp huyện
Quận:
Phù Dung, Thiên Tâm, Nhạc Lộc, Khai Phúc, Vũ Hoa, Vọng Thành
Huyện:
Trường Sa, Ninh Hương,
Thành
phố cấp huyện: Lưu Dương
http://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%C6%B0%E1%BB%9Dng_Sa%2C_H%E1%BB%93_Nam
https://vi.wikipedia.org/wiki/S%C3%B4ng_T%C6%B0%C6%A1ng
Linh
Lăng
26°13'21.18"N
111°37'52.03"E
Lãnh
Thủy Than • Linh Lăng • Đông An
• Đạo • Ninh Viễn • Giang Vĩnh
• Lam Sơn • Tân Điền • Song Bài
• Kỳ Dương • Giang Hoa
http://vi.wikipedia.org/wiki/V%C4%A9nh_Ch%C3%A2u%2C_H%E1%BB%93_Nam
http://vi.wikipedia.org/wiki/Linh_L%C4%83ng
02
Trích đoạn:
Phật-Nguyệt viết thư báo cho Đào Kỳ, Nguyễn
Thánh-Thiên, Đào Hiển-Hiệu biết biến chuyển ở Kinh-châu. Trưa hôm sau thì Chu
Tái-Kênh, cùng mọi người trở về. Phật-Nguyệt họp tướng sĩ truyền lệnh.
Bà đứng lên nói:
– Chắc chắn Mã Viện chia quân làm ba đạo. Một
đạo do Vũ Hỷ vây các thành của Công-tôn Thiệu. Một đạo chính y vượt sông đánh
chiếm phía bắc hồ
Động-đình, ngăn
chặn ta tiếp viện Thục. Một mặt Lưu Long đánh từ Hạ-khẩu về. Còn Đoàn Chí y sẽ đánh xuống Nam-hải, chặn quân Thánh-Thiên. Nào, bây giờ chúng
ta hành động.
Các tướng sĩ, chờ đợi đã hơn mười ngày. Bây
giờ mới được ra quân. Người người cùng hứng khởi. Chuẩn bị đánh giặc.
Phật-Nguyệt cầm ấn kiếm, để lên bàn:
– Trận hồ Động-đình, là trận đầu tiên
Lĩnh-Nam đánh với Hán. Nếu chúng ta bại, toàn đất Lĩnh-Nam rung động. Còn chúng
ta thắng, người Hán sẽ kinh hồn táng đởm, từ nay không còn dám nghĩ tới xâm
phạm Lĩnh-Nam nữa. Vì vậy tôi nhắc lại, các tướng phải khích động cho quân sĩ
biết: chấp nhận hy sinh. Dù phải chết hết toàn đội quân, cũng làm. Miễn sao đạt
được mục đích. Tôi nhắc lại: Một là tiến lên, đuổi giặc. Hai là chết, chứ không
lùi một bước.
Sún Hô đứng lên nói lớn:
– Đệ tử Tây-vu đứng dậy.
Các tướng sĩ Tây-vu, kể cả Tây-vu tiên tử,
đồng đứng dậy.
Sún Hô ra hiệu. Tất cả đều rút kiếm, hô lớn:
– Đệ tử Tây-vu thề hy sinh cho đại nghĩa
Lĩnh-Nam.
Phật-Nguyệt hài lòng, vẫy tay cho tướng sĩ
Tây-vu ngồi xuống.
Bà tiếp:
– Bàn về lực lượng: Mã Viện có sáu vạn thủy
binh, năm vạn kị binh, bảy vạn bộ binh. Cộng chung mười tám vạn. Lưu Long có ba
vạn kị binh, sáu vạn bộ binh, ba vạn thủy binh. Cộng mười hai vạn. Nếu cộng
chung cả hai người, thành ba mươi vạn. Còn về phía ta: Đạo binh của Quách Lãng
có bốn vạn bộ, một vạn kị. Quân địa phương của Trường-sa, Linh-lăng được sáu
vạn bộ, hai vạn kị. Lực lượng thủy quân khu hồ Động-đình có năm vạn. Cộng chung
ta có mười vạn bộ binh, ba vạn kị binh, năm vạn thủy binh. Tổng cộng có mười
tám vạn. Song quân cần tinh nhuệ, một lòng chiến đấu, chứ không cần nhiều.
Xích-Hầu tướng cười:
– Sư tỷ quên mất ta còn thêm quân đoàn Tây-vu,
sức mạnh bằng chục vạn quân Hán sao?
Các tướng sĩ gật đầu đồng ý.
Phật-Nguyệt ra lệnh:
– Từ sông Trường-giang thông với hồ Động-đình
bằng một nhánh sông nhỏ. Bên phải có rừng Ba-lăng, Vi Lan dẫn sư Thần-long ẩn vào rừng. Lưu
Long đem quân từ Hạ-khẩu tới, tất đổ quân bộ, lương thảo đến đây. Khi
có Thần-ưng mang lệnh đến, thì xua Thần-long vào trại giặc, làm náo loạn hàng
ngũ chúng.
Bà cầm lệnh phù trao cho Quách Lãng:
– Quách sư đệ lĩnh nhiệm vụ rất
quan trọng, dẫn ba vạn binh với sư thúc Tái-Kênh, Tây-vu tiên tử theo trợ giúp.
Ta tăng viện cho hiền đệ Hắc-báo tướng quân với sư Thần-báo, Ngao-sơn tướng
quân Vi Đại-Nham với sư Thần-ngao. Hiền đệ đóng ở Ba-lăng, đợi khi có lệnh, thì đem quân
đánh chặn đường về của đạo bộ binh Lưu Long. Nhớ chia lực lượng làm hai: Một
phần nhỏ, đánh cướp trại của chúng; một phần lớn, chặn đường cứu viện của Lưu.
Sau khi cướp được trại chúng, tất cả kéo về cố thủ. Chúng mất hết lương thảo,
đường về bị cắt. Tất tan rã.
Bà cầm lệnh bài gọi Xích-Hầu
tướng:
– Sư đệ mang sư Thần-hầu, phục
ở phía sau núi Tam-sơn đến Thạch-đầu. Mã Viện từ Kinh-châu xuống, thế nào cũng đổ quân bộ lên đây, rồi
cho thủy binh vào hồ Động-đình. Đợi khi có lệnh, cho Thần-hầu đột nhập trại
địch, đốt lương thảo.
Bà đứng dậy, lễ phép nói với
Đào vương phi:
– Vương phi từng kinh nghiệm
cầm quân, xin lĩnh bốn vạn bộ, hai vạn kị, có sư bá Tiên-yên, sư muội Lê
Thị-Lan giúp. Hắc-Hổ tướng quân mang sư Thần-hổ. Hồ Nam sư đệ mang sư
Thần-tượng, theo trợ giúp Đào vương phi. Tất cả tới đóng ở Yên-lăng. Đợi khi có lệnh, đem quân
đánh chặn đường về của bộ binh Mã Viện. Nhớ chia lực lượng làm hai. Một bộ phận
đánh chiếm trại của chúng ở Tam-sơn. Một bộ phận cản bộ binh của Mã. Khi
Vương-phi khi chiếm xong trại Tam-sơn, thì kéo về cố thủ tại đây. Thủy quân Mã tất
lùi về Tam-sơn. Tôi có kế hoạch tiêu diệt chúng.
Bà nói với các tướng sĩ:
– Bây giờ tới chủ lực chính.
Chúng ta cần tiêu diệt hết thủy quân Hán, thì các đạo kia phải tan. Mã Viện ở
gần, tất y đổ thủy quân vào trước, đóng ở Tam-sơn. Lưu Long tới sau tất đóng ở
Quân-sơn. Ta cần tiêu diệt thủy quân Mã Viện trước khi thủy quân Lưu Long tới.
Ta dùng hư binh. Đạo thứ nhất do sư muội Đinh Tĩnh-Nương chỉ huy. Sư huynh Trần
Quốc-Dũng lĩnh năm dàn Nỏ-thần, với đội Giao-long binh theo giúp. Đây là chủ
lực chính đánh thủy quân Lưu Long. Song nhớ đánh cầm chân chúng, để tôi có thì
giờ tiêu diệt thủy quân Mã Viện. Sau khi diệt thủy quân Viện, tôi sẽ trở lại,
cùng diệt thủy quân Lưu Long.
Bà gọi Đinh Bạch-Nương, trao
binh phù:
– Sư muội lĩnh nhiệm vụ quan
trọng nhất. Nếu sư muội thất bại, coi như ta bị thua. Sư muội được sư huynh Cao
Cảnh Khê, đem theo năm dàn Thần-nỏ. Sư đệ Trâu Đen đem theo sư Thần-ưng đánh
thủy quân của Mã Viện. Ta sẽ cùng Hắc-Phong quận chúa mang sư Thần-phong, Đào
Ngũ-Gia mang thủy quân tiếp ứng.
Bà hỏi các tướng:
– Có ai thắc mắc gì không?
Quách A đề nghị:
– Sư tỷ! Em thấy mặt trận
Tam-sơn rất quan trọng. Mã Viện thân chỉ huy thủy quân, đánh với sư tỷ. Đạo kị
binh bộ binh đánh dọc hồ, tất y để lại một số lớn quân mã canh chừng lương
thảo, giữ trại. Giữa lúc kị binh, bộ binh, thủy quân của chúng xuất trận,
Xích-Hầu cho sư Thần-hầu đốt lương thảo, nhiễu loạn trại của chúng. Trong khi
đó sư mẫu của em đánh trại. Binh thư nói: Một người thủ, mười người đánh. Sư
mẫu của em có sáu vạn binh. Nếu Mã Viện để lại hai, ba vạn giữ trại thì sao?
Nhiệm vụ sư mẫu của em phải đánh trại thực mau, thực gọn. Nếu chậm trễ, bộ binh
Mã quay về chỉ có chết. Em nghĩ, mình nên xin viện binh cho ăn chắc.
Đào vương phi nói:
– Con ơi, nếu cầu cứu anh Kỳ,
thì gửi thư đến Phiên-ngung mất một ngày. Anh Kỳ lệnh đạo Giao-chỉ đến tiếp
viện, mất hai ngày. Từ Linh-lăng tới đây, quân phải đi trong hơn mười ngày, làm
sao kịp?
Quách A lắc đầu:
– Sư mẫu! Con không nói đem đạo
quân khác, mà chỉ mượn sư Thần-ưng của đạo Giao-chỉ. Kinh nghiệm trận thủy
chiến Xuyên-khẩu, con thấy Thần-ưng quan trọng vô cùng. Sư Thần-ưng của Trâu
Đen yểm trợ sư muội Đinh Bạch-Nương. Nếu được thêm sư Thần-ưng của đạo
Giao-chỉ, giao cho Xích-Hầu. Xích-Hầu dùng Thần-hầu đốt trại. Trên trời thêm sư
Thần-ưng đánh xuống. Như vậy sư mẫu đánh trại Tam-sơn mới chắc ăn.
Phật-Nguyệt gật đầu:
– Em minh mẫn hơn ta. Được, ta
viết thư ngay cho Đào Phương-Dung. Nếu đem sư Thần-ưng từ Linh-lăng đến đây,
chỉ cần một ngày một đêm.
Bà cầm bút viết thư. Sún Hô ra
lệnh cho Thần-ưng đi.
Trong khi đó, các cánh quân lục
tục lên đường. Phật-Nguyệt đi bản dinh đến ghềnh Tương-giang. Khoảng canh năm sáng hôm sau,
đoàn Thần-ưng tuần phòng kêu ré lên báo hiệu. Sún Hô lên cột buồm nhìn về phía
nam. Chàng kêu lớn:
– Sư tỷ! Sư Thần-ưng đạo
Giao-chỉ tới rồi. Thần-ưng tuần phòng báo cho mình biết trước.
Quả nhiên hơn giờ sau, sáu đoàn
Thần-ưng từ phía nam bay tới. Mỗi đoàn chia thành lữ một. Hàng lối ngay ngắn.
Hai Thần-ưng có nhiệm vụ canh phòng trên không phận hồ Động-đình vỗ cánh bay về
nam. Nó kêu lên mấy tiếng như ý bảo đồng bọn Tôi dẫn đường, theo tôi. Nó bay
trước. Đoàn Thần-ưng đạo Giao-chỉ bay theo. Tới hồ Động-đình, Quách A cầm tù và
thổi ba hồi. Chúng lượn quanh hồ một vòng, rồi đáp xuống các bụi cây gần đó.
Ba thiếu niên tuổi từ mười lăm đến
mười bảy phi ngựa như bay. Người chúng đầy mồ hôi. Sún Hô chỉ chúng giới thiệu
với Phật-Nguyệt:
– Sư tỷ, thằng mặc áo xanh là
Trâu Xanh. Thằng mặc áo trắng là Trâu Trắng. Thằng mặc áo vàng là Cu Bò. Cu Bò
nổi tiếng ở dơ nhất vùng Tây-vu. Cả ba thằng tham ăn bậc nhất. Nhưng chúng nó
linh lợi, thông minh, lắm mưu nhiều mẹo không biết đâu mà lường. Sư tỷ muốn chỉ
huy bọn nó phải làm nghiêm mới được. Chúng nó phá phách khiếp lắm.
Phật-Nguyệt thắc mắc:
– Ta nghe nói có Trâu Vàng chứ
làm gì có Cu Bò?
Sún Hô cười:
– Đúng ra tên nó là Trâu Vàng,
nhưng làm gì có trâu vàng? Trâu vàng tức con bò. Vì vậy bọn em gọi nó là Cu Bò.
Phật-Nguyệt hỏi:
– Trong ba đứa, đứa nào làm
chúa?
Sún Hô đáp:
– Thằng Cu Bò làm sư trưởng.
Ba thiếu niên xuống ngựa hành
lễ với Phật-Nguyệt:
– Công chúa! Bọn em được lệnh
sư tỷ Đào Phương-Dung đến trợ chiến với công chúa.
Đinh Bạch-Nương liếc qua ba đứa
trẻ: Dáng dấp khỏe mạnh, da ngăm ngăm đen, ánh mắt chiếu ra tia sáng ngỗ
nghịch. Nàng nghĩ thầm:
– Bọn này e còn phá phách hơn
Tây-vu thiên ưng lục tướng hồi xưa nữa.
Phật-Nguyệt hỏi:
– Các em có bao nhiêu Thần-ưng?
Cu Bò kính cẩn thưa:
– Sáu trăm mười hai.
Phật-Nguyệt ngắm nhìn Cu Bò:
Người nó mập tròn như bao gạo. Mặt mũi khôi ngô tuấn tú. Ngặt một điều, quần áo
nó lem luốc dơ bẩn. Áo màu vàng, quần bằng da, chân đi giày đan bằng vải, người
tiết ra mùi hôi khó chịu vô cùng, tính Phật-Nguyệt sạch sẽ, bà mỉm cười, lắc
đầu.
Quách A biết ý Phật-Nguyệt,
nàng nói:
– Thằng Cu Bò cái gì cũng được
hết. Nó có hai tật: Ăn vụng như chớp, ở bẩn không thể tưởng được. Khúc sông nào
nó tắm, thì hơn năm không còn một con tôm, con cá.
Phật-Nguyệt thấy kỳ lạ hỏi:
– Ủa tại sao vậy?
Sún Hô đáp:
– Nó tắm, ghét của nó đầy hồ,
cá, tôm ăn vào, bị trúng độc chết, nổi lều bều. Mỗi năm nó tắm độ ba hay bốn
lần gì đó.
Mọi người biết Quách A nói đùa,
cười ầm lên.
Dáng điệu Cu Bò lịch bịch như
con đười ươi. Nó méo miệng trêu Quách A. Bất thình lình Quách A dùng một thế
cầm nã thủ, túm ngực Cu Bò liệng lên không. Nó không tránh kịp rơi tòm xuống
nước. Một lát nó trồi lên mặt hồ, bơi lõm bõm như chó bơi. Nó ngửa cổ nhìn lên
chiến thuyền gọi:
– Ê! Quách A, chị hại thằng em
như thế sao?
Sún Hô quăng cho nó cái khăn:
– Mày tắm sạch, tao mới cho mày
lên thuyền.
Đợi Cu Bò tắm xong. Sún Hô thả
dây xuống kéo nó lên. Đinh Bạch-Nương ngạc nhiên: Không ngờ Cu Bò khôi ngô đáo
để. Tắm rồi, da dẻ sáng láng, trông rõ ra vẻ một công tử đọc sách, chứ không
còn giống thằng bé lem luốc nữa.
Cu Bò hỏi Quách A:
– Này bà chằng tinh! Có gì ăn
không? Đói quá rồi!
Tính thích trẻ con, Đinh Tĩnh-Nương
sai mang ra một giỏ trái cây lớn, đưa cho Cu Bò:
– Em ăn đi.
Cu Bò gọi hai thiếu niên thâm
trầm ít nói đồng hành với nó:
– Ê! Trâu Xanh, Trâu Trắng!
Chúng mày lại đây ăn với tao.
Ba đứa ăn một lát, hết sạch giỏ
trái cây. Phật-Nguyệt nghĩ:
– Đúng là trâu! Bọn này ăn khỏe
thực.
Bà sai mang ra một buồng chuối
chín nẫu. Buồng chuối có đến mười ba nải, trao cho Cu Bò. Chúng vừa ăn vừa
tường trình về khả năng của sư Thần-ưng Giao-chỉ. Nó tường trình xong, thì
buồng chuối cũng hết. Đinh Tĩnh-Nương thất kinh hồn vía hỏi:
– Các em no chưa?
Cu Bò vỗ bụng:
– Ăn trái cây mau đói lắm. Chị
cho ăn cái gì khác đi.
Đinh Tĩnh-Nương sai dọn ra một
mâm cơm: Ba con cá chép lớn bằng bàn tay rán dòn. Hai bát canh nấu ám cá thực
lớn. Ba con bồ câu quay, một đĩa tôm kho lớn.
Ba đứa không khách sáo, ngồi ăn
tự nhiên. Bọn chúng nói với Phật-Nguyệt không chịu dùng danh xưng Hán-Việt sư
tỷ, sư đệ. Chúng chỉ dùng tiếng Việt, gọi bằng chị, xưng em. Đôi khi chúng nói
lẫn tiếng Mường vào.
Cu Bò nói:
– Chị Đào Phương-Dung được thư của
chị giữa trưa. Chị ấy triệu hồi bọn em, bắt lên đường khẩn cấp. Hẹn canh năm
hôm nay phải tới hồ Động-đình, bọn em đem theo cơm nắm, muối vừng, phi ngựa bất
kể sống chết. Tới đây vừa đúng hẹn. Ối chà! Chị Đào Phương-Dung coi bề ngoài
nhu nhã, đẹp như tiên… cái gì cũng được hết. Chỉ phải cái tật ra lệnh thì độc
tài vô cùng. Sai một tý là có truyện.
Tuy mải nói, mà chúng vẫn ăn
đều đều. Một lát, mâm cơm hết sạch. Cu Bò đứng dậy, không biết nghĩ sao, nó cúi
xuống nhìn đĩa cá rán còn nhát, nó cầm lên táp một miếng hết sạch. Nó hỏi:
– Chị Phật-Nguyệt! chị định
giao cho chúng em làm gì? Chị Đào Phương-Dung bảo sắp có trận đánh lớn lắm, cần
chúng em trợ giúp.
Phật-Nguyệt đáp:
– Các em được đặt dưới quyền
Xích-Hầu. Nhiệm vụ của các em nặng nề vô cùng. Các em thành công, trận này ta
thắng. Các em thất bại, trận này ta bại. Trận này ta thắng, thì Lĩnh-Nam còn.
Trận này ta bại thì Lĩnh-Nam mất.
Bọn Cu Bò, Trâu Xanh, Trâu
Trắng không dám đùa nữa. Chúng nó tự biết trách vụ. Vội vàng lên ngựa. Ngựa đi
được mấy bước, không biết nghĩ sao, Cu Bò thụt lùi lại, ghé miệng vào tai Đinh
Bạch-Nương nói nhỏ mấy câu. Đinh Bạch-Nương phì cười, sai người đem cho nó một
giỏ trái cây. Nó đeo vào lưng rồi ra roi cho ngựa phi:
– Lẹ! Lẹ lên.
Ngựa phi như gió. Trên đầu
Thần-ưng bay là là theo chúng. Phật-Nguyệt nhìn theo ngơ ngẩn xuất thần một
lúc, nói:
– Tuổi trẻ vô tư, trong sáng.
Chúng giống như tấm lụa trắng. Tấm lụa trở thành quần áo đẹp hay xấu, do thợ
may. Bọn này được Hồ Đề huấn luyện, đem tình yêu nước, đem nhiệm vụ thiêng liêng
dạy chúng, chúng sớm trở thành đại tướng.
Hạ-khẩu-Hô
Khẩu
29°43'52.37"N
116°13'19.99"E
Tương Dương
32°
0'39.99"N 112° 8'41.25"E
Khu Tương
Thành (襄城区)
Khu Phàn
Thành (樊城区)
Khu Tương
Châu (襄州区). Tên gọi cho tới 2-12-2010 là khu Tương Dương
(襄阳县)
Thành phố cấp
huyện Tảo Dương (枣阳市)
Thành phố cấp
huyện Nghi Thành (宜城市)
Thành phố cấp
huyện Lão Hà Khẩu (老河口市)
Huyện Nam
Chương (南漳县)
Huyện Cốc
Thành (谷城县)
Huyện Bảo
Khang (保康县)
http://vi.wikipedia.org/wiki/T%C6%B0%C6%A1ng_Ph%C3%A0n
Xuyên
Khẩu-Xiakou town
31°20'46.09"N
111°30'57.76"E
Giang Hạ
30°22'32.12"Bắc 114°19'18.05"Đông
03
Trích đoạn:
Chiều hôm sau, tin tế tác từ
bắc sông Trường-giang, do Thần-ưng mang về báo cho biết: Mã Viện tập trung ba
trăm chiến thuyền lớn, gồm sáu vạn Thủy-quân, năm vạn kị binh, bảy vạn bộ binh.
Chuẩn bị vượt sông trong đêm. Bất thình lình đổ vào hồ Động-đình. Đi theo Mã
Viện có Chu Long, Trịnh Sư, Ngô Anh, Mã Anh.
Đinh Bạch-Nương hỏi:
– Lai lịch bọn tướng này ra
sao?
Phật-Nguyệt giảng:
– Chu Long, Trịnh Sư, Ngô Anh
là ba trong Liêu-đông tứ ma. Mã Anh là em ruột Mã Viện. Mã Anh võ công không
kém gì Mã Viện. Y có tài dùng binh. Còn ba tên trong Liêu-đông tứ ma, chỉ có võ
công cao mà thôi. Võ công của chúng ngang với Lê Đạo-Sinh. Riêng Chu Long, bản
lĩnh y ngang với Khất đại phu và Đào Kỳ.
Đinh Bạch-Nương chống kiếm nhìn
lên trời cười:
– Mã Viện khinh địch quá. Y
tưởng đổ bộ đêm, ắt ta không biết. Nếu suy nghĩ một chút, y cũng đoán ra rằng:
Dù tế tác của chúng ta có dở chăng nữa, thì đoàn Thần-ưng trinh sát của ta cũng
khám phá ra.
Phật-Nguyệt lắc đầu:
– Em lầm rồi! Người hiểu, biết
chúng ta nhiều hơn ai hết chính là Mã Viện. Mã muốn đổ bộ, ắt cho tế tác dọ
thám. Y thấy ta đem quân đến vùng Hạ-khẩu, Du-giang, y cho rằng ta không đủ quân
dàn ra phòng thủ hồ Động-đình. Ý định của Mã là đánh chiếm hồ Động-đình. Khiến
hai cánh Du-giang, Hạ-khẩu mất đường về. Y có ngờ đâu hai cánh kia của ta là
hư. Hồ Động-đình là thực. Nhược bằng y cho hồ Động-đình là thực, lập tức ta
biến thành hư. Đạo dùng binh đừng nhất thiết đâu là hư đâu là thực. Tốt hơn hết
ta cứ dàn ra. Chúng cho rằng hư, ta biến thành thực. Chúng cho rằng thực, ta
biến thành hư.
Bà truyền Đinh Tĩnh-Nương thông
tin cho các nơi biết.
Suốt đêm Thần-ưng liên tiếp
loan báo tình trạng vượt sông Trường-giang của quân Hán. Đến hết canh tư,
Xích-Hầu báo tin về: Quân Hán từ bờ sông Trường-giang, chiếm đóng khu bắc hồ
Động-đình. Bộ binh, kị binh đóng dài từ Thạch-đầu tới Tam-sơn. Lương thực, chứa tại Tam-sơn.
Chiến thuyền đang di chuyển vào hồ. Trên bờ sông chỉ còn hai mươi chiếc, tuần
phòng.
Phật-Nguyệt ra lệnh các nơi án
binh bất động. Bà truyền lệnh tới Vi Lan, Xích-Hầu:
Tuần tiễu dọc bờ hồ, giết tất
cả bọn tế tác Hán. Như vậy Mã Viện sẽ như người mù vì y không biết tin tức của
ba đạo thủy quân ở phía nam hồ.
Bà gửi thư cho Đào vương phi,
Quách Lãng, truyền binh sĩ ăn cơm, đi ngủ sớm. Canh hai sẽ di chuyển dọc theo
bờ sông, tiến dần về bờ hồ chờ đợi. Lúc sáng, Mã Viện cho bộ binh, kị binh đánh
xuống nam, hãy tiến về chặn hậu.
Cho đến chiều, vẫn chưa thấy
tin tức đạo binh Lưu Long. Phật-Nguyệt lo lắng trong lòng:
– Không lẽ Lưu Long từ Hạ-khẩu,
vượt sông đánh Giang-hạ? Như vậy đạo quân của Quách Lãng nguy mất?
Sang canh năm, Thần-ưng báo cho
biết: Đã thấy đoàn thuyền từ Hạ-khẩu đang tiến tới. Vì nước sông Trường-giang
chảy siết, đạo quân Lưu Long tiến rất chậm. Còn đạo bộ binh, kị binh Mã Viện do
Chu Long chỉ huy, men theo bờ phía Tây của hồ, đang tiến xuống nam.
Bấy giờ Phật-Nguyệt mới cho
đoàn chiến thuyền của Đinh Tĩnh-Nương khởi hành, men theo bờ hồ phía đông tiến
đến Quân-sơn. Còn đoàn thuyền của Đinh Bạch-Nương với của bà thì vẫn án binh
bất động.
Hạ-khẩu-Hô
Khẩu
29°43'52.37"N
116°13'19.99"E
Du-giang
28°12'35.68"N
116°49'6.02"E
Giang Hạ
30°22'32.12"Bắc
114°19'18.05"Đông
Tam Sơn
29°32'52.35"N
112°33'24.05"E
Thạch Đầu (Thủ)
29°35'11.37"N 112°18'43.24"E
04
Trích đoạn:
Từ năm ngày qua, Xích-Hầu dẫn
sư Thần-hầu đến trấn đóng khu bắc hồ Động-đình từ bờ sông tới núi Tam-sơn. Nói
rằng sư cho oai, chứ thực sự lực lượng của chàng chỉ có sáu trăm Thần-hầu, với
trăm tráng sĩ Tây-vu. Tuổi của họ từ mười lăm tới hai mươi, người nào cũng sống
ở rừng núi từ nhỏ. Đêm mắc võng lên cây ngủ, ngày leo trèo, truyền từ cây nọ
sang cây kia như vượn.
Khi Thần-ưng thám sát của chàng
báo cho biết quân Hán vượt sông đổ bộ, chàng cho lực lượng lui vào rừng ẩn,
dùng Thần-ưng, Ngao-thần theo dõi. Đến khi toàn quân Hán đổ bộ xong, đoàn chiến
thuyền Mã Viện vào hồ Động-đình, chàng đã biết được hết đường đi, lối lại, tổ
chức doanh trại quân Hán. Được lệnh Phật-Nguyệt án binh bất động, chàng lo lắng
vô cùng. Vì với một đoàn Thần-hầu sáu trăm con, trăm tráng sĩ, ẩn thân trong
rừng rất khó khăn.
Chàng đợi kị binh, bộ binh Hán
lên đường. Sau đó các chiến thuyền nhổ neo vượt hồ, bấy giờ chàng sẽ ra tay.
Chàng tính toán:
– Không biết chúng sẽ để lại
bao nhiêu chiến thuyền? Bao nhiêu cao thủ võ lâm? Bao nhiêu quân sĩ giữ trại?
Nhiệm vụ của ta, là phải đốt dinh trại, kho lương thực, đánh tập hậu, để Đào sư
bá đánh chiếm doanh trại. Cuộc đánh chiếm chỉ hạn định có hai giờ. Sau hai giờ,
cần củng cổ đồn trại, ăn uống, nghỉ ngơi hai giờ nữa. Bấy giờ quân Hán trở lại
cứu hậu cứ, sẽ có trận đánh kinh khủng. Địch có tới bảy vạn bộ binh, năm vạn kị
binh. Trong khi Đào sư bá chỉ có bốn vạn bộ, hai vạn kị, với sư Thần-tượng,
Thần-hổ và sư Thần-hầu của ta.
Chàng suy tính:
– Hồi đánh trận Trường-an, sư
tỷ Phương-Dung đã nói: Tây-vu là lực lượng chính. Rồi trận chiến xảy ra. Liên
quân Việt, Thục đánh ta hai mươi vạn quân Hán. Bây giờ Phật-Nguyệt cũng nói:
thắng, bại trận này, do lực lượng Tây-vu, mà trận này thắng Lĩnh-Nam còn, trận
này bại, Lĩnh-Nam mất.
Chàng nảy ra quyết định:
– Đánh xả láng! Dù ta với toàn
sư Thần-hầu phải hy sinh. Khổ một điều, không biết sự hy sinh này có đem lại
kết quả không? Ừ! Chết hết thì chết hết, miễn sao đốt được lương thảo, để Đào
sư bá chiếm trại Hán. Ta phải làm sao bây giờ? Tây-vu thiên ưng lục tướng được
sư bá Đào Thế-Kiệt nhận làm đệ tử. Sau trận đánh Long-biên Lục-hầu tướng cũng được
sư phụ Đinh Đại thu làm đệ tử. Ta không thể làm mất thể diện sư môn. Ta… làm
tướng bọn khỉ, song ta gọi Thái-hậu Hoàng Thiều-Hoa, tể tướng Phương-Dung,
Bắc-bình vương Đào Kỳ bằng sư huynh, sư tỷ, danh dự ta không nhỏ.
Hình ảnh trận Trường-an lại
hiện về: Quân Hán đông hơn liên quân Việt-Thục. Phương-Dung chia lực lượng Hán
ra nhiều nơi. Còn liên quân Việt-Thục tập trung lại đánh vào Trường-an. Hơn
nữa, nhờ vào đội Thần-hầu đốt cháy cung điện trong thành, khiến quân Hán bỏ
chạy
Chàng quyết định:
– Vậy mình chia làm sáu đạo
khác nhau. Đạo thứ nhất gồm mười đội. Mỗi đội mười Thần-hầu, đột nhập đốt kho
lương thực đầu tiên. Kho lương thực cháy, giặc tất kéo đến chữa lửa. Đạo thứ
nhì, gồm mười đội, leo lên các cành cây, dọc đường, chăng dây bắt hết bọn kị mã
chạy theo báo tin cho đám bộ binh, kị binh Chu Long. Bốn đạo nữa, đột nhập, đốt
cháy tất cả doanh trại còn lại. Khi giặc rối loạn, kinh hoàng, tất bỏ chạy ra
bờ sông, leo lên chiến thuyền. Còn chiến thuyền, ta phải làm sao, đừng để chúng
chạy thoát mới được?
Trong đầu óc chàng loé lên một
ánh sáng:
– Ta cho một đội Thần-hầu, bí
mật xuống các chiến thuyền cắt dây buồm, dây buộc chèo vứt xuống sông. Khi
doanh trại cháy, bọn lính giữ trại chạy tản mát vào rừng. Ta cho Thần-hầu giết
chết. Còn tên nào chạy xuống chiến thuyền thì chiến thuyền, dây buồm, dây chèo
đứt, trôi lềnh bềnh vô dụng.
Trời chập choạng tối, chàng tập
họp các tráng sĩ Tây-vu lại, phân nhiệm vụ: Đạo nào xuống chiến thuyền cắt dây
buồm, dây chèo. Đạo nào đốt kho lương thực. Đạo nào đốt doanh trại. Một mặt chờ
cho kị binh, bộ binh, thủy quân Hán lên đường, lập tức ra lệnh xuất phát.
Bỗng Thần-ưng đem thư đến báo
tin sư Thần-ưng Giao-chỉ sắp tới yểm trợ chàng. Chàng mừng rỡ, lên cây cao nhìn
về phương nam. Đoàn Thần-ưng bay rợp trời. Một lát sau, Cu Bò, Trâu Xanh, Trâu
Trắng tới. Ba đứa vừa xuống ngựa đã hỏi:
– Anh khỉ đít đỏ ơi! Đói quá,
có gì ăn không?
Xích-Hầu đã trải qua cái tuổi
mười lăm, mười bảy, ăn không bao giờ no. Chàng mỉm cười, sai mang cho mỗi đứa
một con gà rừng nướng:
– Này, ăn đi, rồi nhận lệnh.
Chàng trình bày sơ lược đồn trú
đoàn trại Hán cho bọn Cu Bò nghe:
– Thằng Mã Viện có năm vạn kị
binh, bảy vạn bộ binh, sáu vạn thủy binh, ba trăm chiến thuyền. Ấy là chưa kể
lực lượng bộ phía bắc Trường-giang. Không biết chúng sẽ để lại bao nhiêu chiến
thuyền, kị binh, bộ binh giữ hậu cứ. Chúng ta cần đột nhập dinh trại Hán, đốt
dinh, đốt kho lương, đánh tập hậu, để cho Đào sư bá tấn công. Sau khi chiếm
trại xong, lập tức tổ chức bố phòng. Vì khi nghe tin bị chặn hậu, tất chúng đem
toàn lực về đánh xả láng. Nhiệm vụ chúng ta nặng lắm chứ không vừa đâu.
Trâu Xanh bàn:
– Thằng Mã Viện đã biết lợi hại
của Thần-ưng. Bây giờ chúng em ra lệnh không cho Thần-ưng bay lượn, dấu dưới
các chòm cây. Có thế thằng Mã Viện mới bị bất ngờ.
Xích Hầu hài lòng, nói:
– Được! Em làm ngay đi.
Trâu Xanh đứng lên, cầm tù và
thổi, ra lệnh cho Thần-ưng đáp xuống cánh rừng. Chỉ một lát, không còn con nào
bay trên trời nữa.
Xích-Hầu hỏi Cu Bò:
– Cu Bò, em có mang theo lương
thực cho Thần-ưng không?
Cu Bò cười:
– Anh hỏi dở bỏ mẹ đi í. Cứ để
Thần-ưng đói. Đêm nay chúng sẽ lăn xả đớp thịt quân Hán. Việc gì phải mang
lương thực cho kềnh càng.
Xích-Hầu dặn anh em:
– Các em ở đây. Ta với Cu Bò,
đi thám thính một lần nữa.
Chàng dẫn Cu Bò, truyền theo
cành cây, đến gần trại Hán. Hai người ngồi trên cao quan sát động tĩnh, di
chuyển của quân địch.
Chàng nhìn ra mặt sông: Một
chiến thuyền từ bên kia vừa cặp bến. Đầu cầu bắc lên. Từ dưới chiến thuyền,
mười võ sĩ áp giải hai tù nhân, một nam, một nữ bị trói lên bờ. Xích-Hầu kinh
ngạc tự hỏi:
– Tù nhân nào, mà lại giải đến
đây? Nếu tế tác mới bắt được của Lĩnh-Nam thì phải giải về bắc mới đúng chứ?
Chàng truyền từ cây nọ đến cây
kia, ra sát bờ sông quan sát. Chàng giật bắn người lên. Vì hai người bị trói,
nam chính là Đào Quí-Minh, nữ là công chúa Vĩnh-Hòa. Đối với Đào Quí-Minh,
chàng phải gọi bằng sư huynh. Quí-Minh là con của Đào Thế-Hùng. Đào Thế-Hùng là
sư huynh Đinh Đại. Tây-vu Lục-hầu tướng được Đinh Đại nhận làm đệ tử. Thành ra
chàng thành sư đệ, Quí-Minh thành sư huynh. Chàng kinh hoàng nói với Cu Bò:
– Sư huynh Quí-Minh đang làm
phó thống lĩnh đạo binh Tượng-quận. Cách đây mười ngày, có tin đạo Tượng-quận
vượt Độ-khẩu vào đất Thục, giúp Vương Nguyên dẹp Công-tôn Thi. Tại sao sư huynh
lại bị bắt? Chúng giải sư huynh tới đây làm gì?
Cu Bò bàn:
– Chúng ta lẻn vào trại Hán,
giải cứu anh Đào Quí-Minh. Này anh khỉ đỏ đít, tại sao anh Quí-Minh lại bị bắt
một lượt với công chúa Hán?
Xích-Hầu giải thích:
– Em không biết đấy thôi. Anh
Đào Quí-Minh gặp công chúa Vĩnh-Hòa trong lần đại hội hồ Động-đình. Trai tài
gái sắc gặp nhau, tình ý nảy sinh là truyện thường.
Cu Bò không chịu:
– Vô lý, tại sao công chúa
Vĩnh-Hòa không thích người khác, mà lại thích anh Quí-Minh? Tại sao hai người
lại bị quân Hán trói. Lính Hán trói công chúa của họ thì thực là kỳ quái.
Xích-Hầu ra lệnh cho Cu Bò im
lặng. Hai người lui về ven rừng gọi Trâu Xanh, Trâu Trắng dặn dò chi tiết đề
phòng, ứng phó với mọi biến cố cẩn thận, rồi lấy túi đựng trăn, đeo vào lưng.
Chàng truyền dần đến trại Hán. Hai tên quân Hán đang đi trong rừng. Dường như ý
tìm chỗ đại tiện. Từ trên cây, chàng đu mình đáp xuống cạnh y. Hai tay túm cổ
chúng đập vào nhau bộp một tiếng. Hai tên quân chết giấc.
Chàng ra hiệu cho Cu Bò lột
quần áo tên quân Hán mặc vào. Hai người vượt hàng rào, hướng căn trại giam
Quí-Minh tiến tới. Căn trại làm ngay dưới một gốc cây lớn. Hai người truyền
cành cây dùng dao đục thủng lỗ trại nhìn vào bên trong: Mã Viện ngồi trước án
thư. Cạnh đó hai vệ sĩ đeo gươm đứng hầu. Đào Quí-Minh, công chúa Vĩnh-Hòa bị
trói ngồi dưới đất.
Mã Viện lên tiếng:
– Đào Quí-Minh, mi tự thị giòng
dõi anh hùng họ Đào đất Cửu-chân, mi cùng Hiển-Hiệu thống lĩnh đạo binh
Tượng-quận, giúp Thục đánh Hán. Bây giờ, bị bắt. Mi tính sao đây?
Đào Quí-Minh cười nhạt:
– Còn tính sao nữa. Ta đã bị
bắt, mi chém ta đi cho rồi.
Mã Viện cười khanh khách:
– Ta không chém ngươi. Thái hậu
truyền đem ngươi đến đây. Ngày mai khi đánh xuống Trường-sa, ta sẽ đem ngươi
đổi lấy Ngọc-tỷ truyền quốc.
Công chúa Vĩnh-Hòa quát hỏi:
– Tên Mã Viện kia, ngươi dám vô
lễ với ta thế này ư?
Mã Viện chỉ mặt công chúa mắng:
– Trước đây, mi ỷ là công chúa,
lên mặt với chúng ta bao phen. Nay mi theo tên phản tặc Đào Quí-Minh, đâu còn
là tư cách công chúa nữa? Ngày mai ta sẽ đem mi đổi lấy ba đệ tử của Nam-sơn
hùng vương. Trước khi đem đổi, ta còn một điều muốn hỏi mi: Khi rời Giao-chỉ đi
Tượng-quận, mi được Trưng Nhị giao cho Ngọc-tỷ truyền quốc. Vậy Ngọc-tỷ mi để
đâu?
Công chúa Vĩnh-Hòa lắc đầu:
– Không có truyện đó! Ta chưa
hề nghe thấy qua Ngọc-tỷ truyền quốc. Nếu thấy, ắt ta đưa về triều dâng
Thiên-tử rồi.
Mã Viện cười nhạt:
– Được, mi không nói ư? Ta có
cách cho mi phải nói. Ta cho mi suy nghĩ một ngày. Nếu ngày mai, mi không nói.
Ta có biện pháp thảm khốc cho mi, thử xem mi còn cứng đầu được không? Ta lột
trần truồng mi, đem cho một trăm tên quân hiếp mi. Bấy giờ mi còn tự cao tự đại
với cái mã công chúa của mi nữa không?
Mã Viện hỏi Đào Quí-Minh:
– Ta biết Trưng Nhị đang giữ
trong tay tấm bản đồ chứa kho tàng Trung-nguyên. Trưng Nhị giao cho công chúa
Vĩnh-Hòa, đem đến hồ Động-đình cùng Phật-Nguyệt khai quật. Nhưng thay vì đi hồ
Động-đình ngay, y thị đến Tượng-quận thăm mi, đến nỗi cả hai bị bắt. Hai đứa
bay đã vào tay ta, liệu mà khai ra bí mật về kho tàng, mới mong sống sót. Bằng
chúng bay bướng bỉnh, ta chặt chân, chặt tay, khoét mắt, cắt lưỡi chúng bay.
Thử xem chúng bay có còn bướng được không?
Đến đó, một viên tướng vào nói
với Mã Viện:
– Đạo kị binh, bộ binh đang
xuất phát. Còn thủy quân đã chuẩn bị. Mời đại tướng quân khởi hành.
Mã Viện đứng dậy đeo kiếm vào
lưng, thủng thỉnh bước ra khỏi căn trại. Y quay lại dặn hai tên vệ sĩ:
– Mi phải trông coi cẩn thận.
Chớ có rời khỏi chỗ, để hai tù nhân thoát khỏi, ta sẽ chặt đầu mi.
Nói rồi y lên ngựa ra đi.
Hai vệ sĩ giữ trại, chia nhau:
Một tên gác ngoài. Một tên vào trong. Chúng ôm đao, ngồi dựa vào cột lim dim
ngủ.
Cu Bò nói khẻ vào tai Xích-Hầu:
– Mã Viện đi rồi, chúng ta mau
xuống cứu anh Đào Quí-Minh.
Xích-Hầu gật đầu:
– Chúng ta dùng trăn bắt sống
hai tên này, tra khảo, mới biết rõ tình hình bên Hán.
Hai người tụt xuống gốc cây, mở
cái túi da, thả bốn con trăn cho chúng bò gần đến trại. Thình lình Cu Bò huýt
sáo một tiếng lớn. Bốn con trăn vọt lên quấn hai tên vệ sĩ. Cu Bò nhảy lên,
nhét dẻ vào mồm chúng. Xích-Hầu trói chúng lại, rồi thu trăn về túi.
Đào Quí-Minh, công chúa
Vĩnh-Hòa thấy hai tên quân Hán sai trăn quấn đồng bọn, rồi trói lại. Hai người
suýt bật thành tiếng kêu. Thì Xích-Hầu ra hiệu im lặng. Chàng lên tiếng:
– Đào sư huynh. Xích-Hầu, Cu Bò
đây.
Bây giờ Đào Quí-Minh mới nhận
ra sư đệ. Xích-Hầu đưa hai lưỡi kiếm, dây trói Đào Quí-Minh với công chúa
Vĩnh-Hòa bị đứt hết.
Quí-Minh hỏi:
– Đây là đâu? Ta bị bắt, chúng
giải đến đây, không hiểu gì cả. Tại sao sư đệ với Cu Bò biết mà đến cứu ta?
Cu Bò đáp:
– Đây thuộc Trường-sa, bắc hồ
Động-đình.
Xích-Hầu tường thuật tất cả mọi
biến chuyển của mặt trận cho Đào Quí-Minh nghe. Chàng hỏi:
– Tại sao sư huynh bị bắt?
Đào Quí-Minh thuật:
– Ta đang cùng đại ca đem quân
đánh vào Thành-đô, thì công chúa tới thăm ta. Chúng ta dạo chơi xem thắng cảnh,
thình lình bị mười hai tên cao thủ bao vây. Ta tả xung hữu đột, giết chết bốn
tên, đánh bị thương năm tên. Cuối cùng cả hai bị bắt. Ngô Hán vốn có cảm tình
với anh Kỳ, y sai đóng tù xa đưa ta về Lạc-dương, hy vọng Hàn thái hậu cứu ta.
Không hiểu sao, chúng lại đưa ta đến đây đổi lấy Ngọc-tỷ?
Xích-Hầu bàn:
– Sẵn có sư huynh, công chúa ở
đây. Xin sư huynh trợ chiến với bọn em, không biết có được không?
Đào Quí-Minh đồng ý:
– Ta sẵn sàng. Chúng ta hãy
thẩm vấn hai tên vệ sĩ này, để biết tình hình quân Hán đã.
Tam Sơn
29°32'52.35"N
112°33'24.05"E
Thạch Đầu (Thủ)
29°35'11.37"N 112°18'43.24"E
05
No comments:
Post a Comment