20220825 Cong Dong Tham Luan Dia Su Linh Nam 32d
CẨM-KHÊ DI-HẬN (Q.III: Hồi 86-92)
Posted
on November
15, 2012 by Lê Thy
HỒI THỨ CHÍN MƯƠI HAI
Tượng-Quận dương uy nhiêu tướng
lược
(Câu đối đền thờ Đào Chiêu-Hiển, Đào Đô-Thống, Đào Tam-Lang)
Dịch nghĩa:
Trận đánh Tượng-Quận dương oai nhiều tướng giỏi.
https://trandaisy.wordpress.com/2012/11/15/cam-khe-di-han-q-iii-hoi-86-92/7/
Trích đoạn:
Hàng ngày Chu Tái-Kênh, Trần
Năng nhận được đầy đủ diễn tiến các đạo quân. Cho đến sáng 15 tháng ba, có binh
phù của Ngô Hán gửi cho Công-tôn Thi truyền lệnh: Tất cả các nơi đồng tấn công
vào giờ thìn ngày 16 tháng ba.
Hai bà âm thầm lẻn về bản dinh
của Công-tôn Thi. Công-tôn Thi, Vương Nguyên, Vương Thọ đều có mặt.
Công-tôn Thi thăng trướng. Y
nói:
– Hôm nay tôi loan báo với các
tướng một việc tối quan trọng. Trước kia tôi nghĩ rằng Thục nhỏ, Hán lớn. Mình
chịu đầu Hán, nhận sắc phong, hầu tránh chiến tranh. Không ngờ Quang-Vũ trở
mặt, tàn sát sĩ dân Thục, chiếm hết giang sơn của chúng ta. Bây giờ lại y xua
chúng ta đi trước chém giết lẫn nhau. Vì vậy tôi đã liên lạc với lục sư thúc
Vương Nguyên. Đêm nay chúng ta đánh úp Ngô Hán. Đánh, nếu thắng, chúng ta lập
lại nước Thục. Bại, cũng chết cho hả dạ. Huống hồ chúng ta còn được Lĩnh-Nam
trợ giúp.
Các tướng Thục cùng một tâm
trạng như Công-tôn Thi. Họ đứng dậy tuốt gươm, thề quyết sống chết một trận.
Bấy giờ Công-tôn Thi mới truyền mời Vương Nguyên, Phùng Vĩnh-Hoa, Chu Tái-Kênh,
Trần Năng xuất hiện.
Công-tôn Thi bưng ấn kiếm trao
cho Phùng Vĩnh-Hoa:
– Xin Công chúa Nguyệt-Đức trổ
thần uy cho.
Phùng Vĩnh-Hoa khảng khái nhận
ấn kiếm. Bà nói:
– Đúng giờ thìn sáng mai, các
đạo binh Hán đồng khởi sự tấn công. Chúng ta lợi dụng cũng giờ đó, khởi binh,
chiếm lại các thành. Đầu tiên chiếm Cửu-long, tuyệt đường về của Ngô Hán. Đồng thời chiếm Hán-nguyên, Nga-biên, Mi-sơn, Đông-sơn. Sau đó tập trung quân, dàn ra đợi tấn công quân Ngô Hán. Chúng
ta đánh một trận, tất y bại. Bấy giờ, chúng ta tiến về Thành-đô dễ dàng.
Các tướng vỗ tay hoan hô nhiệt
liệt. Bà tiếp:
– Giờ dần ngày mai, Chu lão bá,
Trần sư tỷ mang quân từ Mi-sơn, Đông-sơn về Hán-nguyên. Dùng binh phù Vương Bá nói rằng vâng lệnh Vương Bá chở lương
thảo đến Hán-nguyên. Trên xe chở đầy cỏ khô tẩm dầu. Khi xe vào thành rồi, lập
tức đốt kho lương thảo. Trong khi đó hai tướng Điền Nhung, Lữ Vi, giả quân Chu
lão bá, Trần sư tỷ trở về, đánh úp Mi-sơn, Đông-sơn.
Bà nói với Công-tôn Thi:
– Xin Vương gia đích thân chỉ
huy đánh Hán-nguyên, đem theo các tướng Nhiệm-Đăng, Ngụy Đảng, Sử Hùng. Tôi tăng viện
Hắc-hầu tướng với sư Thần-hầu. Chờ khi trong thành Hán-nguyên khói bốc lên, lập
tức xua quân vào tiếp ứng. Sau khi chiếm Hán-nguyên, xin đến Cửu-long đón đánh Ngô Hán với chúng tôi.
Bà nói với Vương Nguyên:
– Sư thúc cùng với Vương Thọ,
và tôi đánh Cửu-long. Chúng ta còn sư Thần-báo, Thần-ưng trợ chiến.
Canh ba, Phùng Vĩnh-Hoa, Vương
Nguyên âm thầm dẫn một đoàn xe một trăm năm mươi chiếc, chở ba trăm Thần-báo
tiến về Cửu-long. Tới nơi, trời bắt đầu sang canh năm. Bốn cửa thành Cửu-long đóng
kín. Quân sĩ canh phòng nghiêm mật. Bà bảo Sư trưởng Thần-ưng:
– Sư đệ ra tay đi thôi.
Vũ Lăng huýt sáo, năm Thần-ưng
to lớn đáp xuống. Chàng phất tay ra lệnh. Năm Thần-ưng tha đầu năm sợi dây bay
lên, quấn vào trụ thành. Chàng cầm đầu dây giật mạnh, thấy chắc. Nói:
– Sư tỷ! Chúng ta lên thôi.
Vương Nguyên có võ công cực
cao. Ông bám dây, thoăn thoắt mấy cái, ông với Vương Thọ đã lên tới mặt thành.
Ông vẫy tay cho Phùng Vĩnh-Hoa, và các tướng. Năm người bám dây cùng leo lên
như vượn.
Vương Nguyên đang leo, lão cảm
thấy nghẹt thở, như bị ai đánh trộm phía sau. Ông vội vung tay về sau. Tay ông
chạm phải tay một người khác đến bộp một cái. Cánh tay ông đau đớn muốn gãy ra.
Ông giật mạnh tay, người vọt lên mặt thành. Người kia lại phóng chưởng chụp
xuống đầu ông. Ông vung chưởng đỡ. Binh một tiếng. Ông suýt
rơi xuống mặt thành.
Vương Thọ vội rút kiếm tấn công
người kia cứu cha. Người kia không coi Vương Thọ vào đâu. Y rút kiếm, đỡ kiếm
của Thọ. Hai người chiết chiêu với nhau. Phùng Vĩnh-Hoa nhận ra người chiết
chiêu với Vương Thọ là Đức-Hiệp.
Phùng Vĩnh-Hoa thấy Đức-Hiệp,
bà an tâm phần nào, vì có lẽ thầy trò Lê Đạo-Sinh đang hiện diện đâu đó.
Vương Nguyên rút kiếm, cùng
Phùng Vĩnh-Hoa giết quân canh cửa, mở tung ra, thả cầu treo xuống.
Cao Chiêu-Hựu hú ba tiếng, đàn
Thần-báo rống lên, phóng qua cửa thành. Quân Thục theo đoàn Thần-báo tiến vào.
Bấy giờ quân trong thành mới giật mình tỉnh giấc.
Phùng Vĩnh-Hoa đứng đốc chiến
cho quân vào thành. Còn Vương Nguyên cùng các tướng đánh thẳng vào trung ương.
Trời sáng tỏ, quân Thục chiếm
được trọn vẹn thành.
Nguyên Ngô Hán nghĩ rằng: Phía
sau y là Thành-đô, có Vương Bá trấn thủ, phía trái, phải đều thuộc về Hán. Nên y
chỉ có năm vạn quân trấn đóng, với một tướng trẻ. Y tuyệt không ngờ Công-tôn
Thi lại phản bội mình. Vì vậy y không để tướng tài lại trấn thủ. Khi bàn định
kế hoạch với Lê Đạo-Sinh. Lê kinh nghiệm về loại hàng thần lơ láo hơn. Y
yêu cầu Ngô Hán đề phòng Công-tôn Thi. Ngô nể lời Lê, sai Đức-Hiệp ở lại giúp sức tướng trấn thủ
thành Cửu-long. Vì vậy Cửu-long mới bị đánh úp.
Vương Nguyên hỏi Vương Thọ:
– Tên Đức-Hiệp hôm qua đâu rồi?
Vương Thọ đáp:
– Thưa cha, lúc thành bị chiếm.
Y bỏ chạy mất. Con mải tiếp thu thành, không biết y trốn đâu.
Trời sáng hẳn, Phùng Vĩnh-Hoa
cùng Vương Nguyên ngồi chờ tin tức. Đến giờ Ngọ. Thần ưng báo về: Chiếm được Mi-sơn, Đông-sơn.
Hai người đứng trên cao nhìn về
Hán-nguyên. Khói lửa bốc lên mịt mờ. Một lát Thần-ưng bay xuống sân. Vũ Lăng
cầm thư vào trình Phùng Vĩnh-Hoa. Bà mở ra đọc. Miệng mỉm cười:
– Công-tôn Thi chiếm được
Hán-nguyên rồi. Đang chỉnh bị quân mã tới đây với chúng ta.
Lát sau Thần-ưng đem thư tới.
Vũ Lăng reo lên:
– Thư sư bá Chu Thanh từ Độ-khẩu.
Phùng Vĩnh-Hoa mở ra coi:
Ngô Hán lập mưu đánh Độ-khẩu, Hòa-bình, vượt Kim-sa-giang
đánh Tượng-quận. Sự thực y đem quân đánh Tây-xương, Đức-xương. Hai thành này lâm nguy. Xin
định liệu
Bà hoảng kinh:
– Ngô Hán quả thực đại tướng
tài. Mưu kế của y biến hóa khôn lường. Rõ ràng y đem Ô-giang, Xích-thủy, Tượng-quận làm hư. Hán-nguyên, Độ-khẩu, Hòa-bình là thực. Thình
lình y biến Độ-khẩu, Hòa-bình thành hư, chuyển Đức-xương, Tây-xương làm thực.
Bà nói với Vương Nguyên:
– Lòng người khó dò. Xin sư
thúc khẩn về Hán-nguyên giả trợ Công-tôn
Thi trấn thủ. Nhưng sư thúc coi chừng y. Sư
thúc cử các tướng Sử Hùng, Ngụy Đảng, đem Hắc-hầu tướng về giữ vững Việt-tây, cho Chu Tái-Kênh, Trần Năng đến đây trợ chiến với tôi. Tôi liệu
chừng dù Ngô Hán đánh được hai thành, y cũng phải trở về chiếm lại Cửu-long. Nếu không, y không còn lương
thảo nữa.
Đến trưa Chu Tái-Kênh, Trần
Năng về tới. Chu Tái-Kênh suýt xoa:
– Ngô Hán thực cao trí. Chúng
ta tính như vậy, mà y đổi kế hoạch giờ chót. Thành ra chúng ta ở vào thế bị
động. Bây giờ, tại đây chúng ta có bốn vạn quân. Nếu y đem cả mười vạn quân trở
về. Chúng ta nghênh chiến bằng cách nào?
Phùng Vĩnh-Hoa mỉm cười:
– Không khó! Tôi khắc có biện
pháp đối phó. Ngô Hán đã bị tuyệt lương thảo. Dù y có tài như Trung-tín hầu Vũ Bảo-Trung, Phương-chính hầu Trần Tự-Minh
đất Âu-Lạc hay Tôn Tử, Hàn Tín bên Trung-nguyên cũng bó tay. Tôi gửi thư cho sư bá Hàn Bạch, để người đem sư Thần-tượng vượt Kim-sa-giang đuổi theo. Sư bá Chu Thanh đem sư Thần-phong giải vây Đức-xương, Tây-xương. Ngô Hán tất rút quân về Cửu-long. Ta chỉ cần cố thủ trong ba
ngày, quân hết lương, chúng tự tan rã.
Đến đó quân báo:
– Có sứ giả của Lạc vương Hàn
Bạch xin vào yết kiến.
Phùng Vĩnh-Hoa truyền mời vào.
Sứ giả hành lễ:
– Thần, Hàn Thanh, thế tử của
Lạc-vương Tượng-quận, bái kiến công chúa.
Phùng Vĩnh-Hoa truyền mời
Hàn-Thanh ngồi, hỏi:
– Sư bá truyền sư đệ đến đây có
việc gì?
Hàn-Thanh trình thư lên Phùng
Vĩnh-Hoa, rồi tường trình chiến cuộc Độ-khẩu, Kim-sa-giang.
Cửu-long
29° 0'0.70"N
101°30'26.24"E
Hán-nguyên
29°20'40.45"N
102°39'9.39"E
Nga-biên
29°13'49.69"N
103°15'43.27"E
Mi Sơn
30°
4'32.27"N 103°50'54.64"E
http://vi.wikipedia.org/wiki/Mi_S%C6%A1n
Kim Sa
Giang
28°40'15.88"N
103°51'11.43"E
Độ Khẩu
26°35'35.23"N
101°35'41.48"E
Độ-khẩu
là cử khẩu đi vào vùng thung lũng Ích Châu phía Nam Thành Đô.
Minh Giang
Hoa Bình
26°37'45.15"N
101°15'58.68"E
Ô Giang
29°24'25.83"N
107°32'9.15"E
Xích
Thủy Chishui
28°29'53.18"N
105°45'5.79"E
Đức-xương
27°24'10.41"N
102°10'32.12"E
Tây Xương
27°53'40.16"N
102°15'46.98"E
Việt-tây
28°38'23.96"N 102°30'27.00"E
17
Trích đoạn:
Đúng giờ thìn ngày 16, quân Ngô Hán thay vì vượt Kim-sa-giang đánh vào Tượng-quận và Độ-khẩu. Ngô cho Lưu Thương kéo đến đánh
Đức-xương. Cáp Diên kéo đến đánh vây Tây-xương. Khi hai đạo quân vừa vượt
Kim-sa-giang, thì toán Thần-ưng tuần phòng đã báo cho Trần Đạm-Nương biết. Trần Đạm-Nương kinh hoảng. Vì tại thành Tây-xương bà chỉ có năm ngàn quân. Trong khi Lưu Thương có đến năm vạn. Bà vội sai Thần-ưng báo cho Trần
Hồng-Nương biết mà đề phòng.
Một mặt bà truyền sứ giả tới Độ-khẩu cầu
cứu với Tư-đồ Tượng-quận Vương Hồng.
Bà đốc xuất quân sĩ, dân chúng
lên mặt thành phòng bị. Lát sau quân Hán hàng hàng lớp lớp kéo tới. Lưu Thương dẫn đầu.
Y những tưởng với kế hoạch dương đông, kích tây, hư hư, thực thực của
Ngô Hán, y sẽ đánh úp được thành. Không ngờ, tới nơi, bốn cửa đều đóng kín.
Trên mặt thành cờ xí, gươm đao nghiêm chỉnh. Y gò ngựa lại, truyền cho các
tướng vây thành. Y ngửa mặt nhìn lên dịch lầu, Trần Đạm-Nương lưng
đeo bảo kiếm, vẫy y cười:
– Xương-thành hầu, ngươi vẫn
mạnh giỏi a? Từ hồi Dương-bình quan cách biệt. Nay mới được tái kiến Quân-hầu.
Lưu Thương gò cương ngựa hỏi:
– Phải Trần-gia tam-nương đấy
chăng? Tại sao các vị đi trợ giúp bọn giặc Thục, chống lại Thiên tử?
Trần Đạm-Nương nghĩ thầm:
– Trưng hoàng đế đã ban chỉ
dụ: Tướng cầm quân mà nổi giận, nóng nảy, thì thần minh bị che lấp.
Quyết định mất sáng suốt. Ta phải chọc cho tên này giận mới được.
Nghĩ vậy bà nói:
– Tướng quân, thân làm đại
tướng Hán. Tước phong tới hầu, mà sao hồ đồ làm vậy?
Lưu Thương nổi giận:
– Cô nương bảo ta hồ đồ. Vậy ta
hồ đồ ở chỗ nào?
Trần Đạm-Nương đáp:
– Quân-hầu bảo tôi giúp Thục
chống thiên tử? Điều đó chẳng hồ đồ ư? Chính tôi tuân chỉ thiên tử, trấn thủ
thành Đức-xương giúp Thục mà.
Lưu Thương từng chiến đấu chung
với Trần-gia tam-nương. Y biết ba chị em họ Trần, võ công tuy không cao, song
điều binh khiển tướng, văn võ toàn tài. Khó mà đấu khẩu với họ. Y hỏi:
– Cô nương sao nói láo làm vậy?
Trưng hoàng-đế không phải thiên tử.
Đạm-Nương cười:
– Tôi hỏi Quân-hầu điều này
nhé: Thế nào là thiên tử? Thiên tử tức con trời. Kinh thư của quí quốc
nói: Trời sinh trăm dân, sai con xuống làm vua để cai trị. Lại
nói Ý dân là ý trời. Như hoàng đế Lĩnh-Nam ta, phất cờ quét
giặc Hán khỏi đất nước. Trăm họ đều vui mừng. Đó mới chính là thiên tử. Còn
Quang-Vũ, mượn tiếng ông cha, đánh Vương Mãng. Song dân chúng oán thán. Ngay
dân Thục, quân Hán đến đâu, dân chúng khóc lóc đến đó. Thế thì Quang-Vũ chẳng
phải thiên tử.
Lưu Thương cứng họng. Y truyền
lênh đánh thành. Quân sĩ reo hò, bắc thang leo lên. Trần Đạm-Nương vẫn thản
nhiên đứng nhìn. Bà cầm quạt phe phẩy. Miệng cười. Lưu Thương nghi ngờ:
– Tại sao y thị không phản ứng?
Lại đứng cười?
Song ỷ vào quân số đông. Y vẫn
cho đánh thành. Quân sĩ leo lên nửa chừng. Một tiếng bùng. Chiếc
pháo thăng thiên giữa thành bay lên trời, nổ đến đoàng một
tiếng, tỏa ra bốn phía. Lập tức mỗi trạm canh trên thành, chĩa ra mấy chiếc ống
tre to bằng bắp chân. Trong ống tre, hằng chục mũi tên bắn tỏa xuống dọc theo
tường thành. Chỉ loạt đầu tiên. Bao nhiêu quân Hán đang leo lên thành, bị trúng
tên, ngã lộn xuống bờ hào.
Một tiếng pháo nữa nổi lên. Các
dàn nỏ lại hướng xuống đội hình dưới thành, nã tên. Tên bay xuống như mưa. Quân
sĩ ngã lăn xuống ngựa. Người kêu, ngựa hí vang dội.
Bỗng có tiếng kêu như cú rúc đêm
khuya. Những mũi tên Nỏ-thần to bằng cổ tay bay rất xa, rơi xuống đội hình quân
Hán. Quân Hán kinh sợ, lui trở lại. Nhưng Nỏ thần vẫn bắn theo rào rào.
Lưu Thương truyền quân sĩ án
dinh, hạ trại, đóng ngoài tầm Thần-nỏ. Vây kín thành. Giờ ngọ, Ngô Hán cùng đại quân tới. Lưu Thương tường trình tình hình:
– Tôi đem quân đến nơi, bên
Lĩnh-Nam dường như biết trước. Chuẩn bị ứng chiến chu đáo. Các đội Thần-nỏ đặt
trên thành bắn xuống như mưa. Quân sĩ bị tử thương nhiều quá. Tôi phải án binh.
Chờ Đại tư-mã.
Ngô Hán thở dài:
– Trước đây, Lĩnh-Nam trợ Hán
đánh Thục. Ta đã biết lợi hại của Thần-nỏ. Trong trận Trường-an, quân chúng ta đông gấp đôi
quân Việt-Thục, mà bị bại cũng vì Thần nỏ. Ta đã chuẩn bị kế hoạch đối phó.
Ngô Hán truyền quân sĩ lấy rơm,
làm một lá chắn dài rộng hơn trượng. Lá chắn đó do năm tên quân núp phía sau,
ẩn thân tiến lên. Quân Việt trên thành dùng Thần-nỏ bắn xuống, tên bị ghim vào
lá chắn. Quân Hán reo hò, đội lá chắn, bắc thang leo lên mặt thành.
Quân Việt dùng tên tẩm dầu,
châm lửa đốt bắn vào lá chắn. Lá chắn bằng rơm, bốc cháy. Quân Hán vội bỏ lá
chắn, lại bị Thần-nỏ bắn xuống. Trận chiến kéo dài cho đến xế chiều. Quân Hán
vẫn chưa vào được thành.
Đức-xương
27°24'10.41"N
102°10'32.12"E
Tây Xương
27°53'40.16"N
102°15'46.98"E
Dương-bình-quan
33°26'3.64"N
104°47'51.38"E
Trường-an
34°
9'27.90"N 108°54'24.77"E
https://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%C6%B0%E1%BB%9Dng_An
http://vi.wikipedia.org/wiki/Nh%C3%A0_H%C3%A1n
18
Hết quyển III
---> QUYỂN IV
https://trandaisy.wordpress.com/2012/11/16/cam-khe-di-han-q-iv-hoi-93-100-2/
No comments:
Post a Comment