Tuesday, December 24, 2019

20191224 Thu Ngo Gui Ba Nancy Pelosi


20191224 Thu Ngo Gui Ba Nancy Pelosi
Thư ngỏ gởi bà Nansy Pelosi chủ tịch Hạ viện Hoa Kỳ
KÍNH GỬI BÀ NANCY PELOSI, CHỦ TỊCH HẠ VIỆN HOA KỲ
Ngày Chúa Nhật 22, Tháng 12 năm 2019.
Westminster City, Orange County, California 92683
Kính thưa bà Chủ tịch Hạ viện Hoa Kỳ,
Vài hôm nữa, thế giới sẽ cử hành lễ mừng Thiên Chúa Giáng sinh, tôi xin gửi đến bà lời chúc sức khỏe và xin phép mạo muội có đôi lời để nói lên sự nhận xét của tôi về đảng Dân Chủ của bà.
Xin tự giới thiệu, tôi là một phi công từng sát cánh với bạn đồng minh Hoa Kỳ chống lại chế độ độc tài toàn trị Cộng sản. Nửa chừng, người bạn đồng minh Hoa Kỳ bỏ rơi chúng tôi. Nước tôi bị mất vào tay cộng sản. Tôi đành phải lìa bỏ Mẹ già không ai chăm sóc và nghẹn ngào giã từ quê hương trong nước mắt để đến tị nạn trên đất nước của bà!
Tôi biết ơn nước Mỹ và cảm tạ Thiên Chúa, vì Ngài đã đưa con cháu của Ngài trên chiếc thuyền Mayflower đến đại lục này để lập nên một Quốc gia giàu mạnh, từng cứu nhân loại thoát khỏi nạn Quốc xã Đức, Phát xít Ý, Quân phiệt Nhật và Cộng sản. Đồng thời, tôi cũng mang mối hận Hoa Kỳ, vì đảng Dân Chủ đã có những chính sách sai lầm khiến cho dân tộc chúng tôi phải bị sống trong hỏa ngục cộng sản. Tôi xin giải thích để bà rõ:
Năm 1954, các thế lực quốc tế đã cắt nước tôi ra làm hai. Bắc vỹ tuyến 17 thuộc về cộng sản, Nam vỹ tuyến 17 thuộc về tự do. Vì nhu cầu bảo vệ phòng tuyến tự do, nước Mỹ đã sử dụng nửa phần đất của chúng tôi làm tiền đồn ngăn chặn làn sóng Đỏ. Nhân dân Miền Nam chúng tôi vì nhu cầu sống còn, đành chấp nhận làm người lính tiền đồn cho thế giới tự do.
Chúng tôi may mắn có một nhà lãnh đạo đức độ, tài ba, yêu nước, thương dân. Đó là Tổng thống Ngô Đình Diệm. Trong một thời gian ngắn, nhà lãnh đạo Miền Nam vừa dẹp tan quân phản loạn do Thực dân Pháp để lại, vừa kiến thiết đất nước hoang tàn do chiến tranh, xây dựng một xã hội hài hòa từ tàn tích Thực dân, Phong kiến. Ngay cả kẻ thù sau khi chiến thắng, cũng phải nhìn nhận Miền Nam văn minh và tự do dân chủ hơn Miền Bắc.
Nước Mỹ từng tự hào vì đã yểm trợ một nhà lãnh đạo sáng giá nhất Châu Á. Tổng thống của chúng tôi được Mỹ mời sang công du. Tổng thống Dwight Eisenhower ra tận phi trường Dulles đón tiếp và mời Ngài đọc diễn văn tại lưỡng viện Quốc Hội. Lúc bấy giờ báo chí Hoa Kỳ không tiếc lời ca ngợi vị lãnh đạo anh minh và dũng cảm. Ngoại trừ những phần tử có xu hướng theo Cộng sản và tôn thờ Hồ Chí Minh chống đối Tổng thống Ngô Đình Diệm, còn hầu hết người có tinh thần Quốc gia, dù là Phật giáo, đều ủng hộ Tổng thống Ngô Đình Diệm.
Sau cuộc bầu cử Tổng thống năm 1960, nước Mỹ bầu ông John Kennedy thuộc đảng Dân Chủ làm Tổng thống.. Tổng thống Eisenhower trước khi trao quyền cho tân lãnh đạo Mỹ, đã dặn đi dặn lại đừng trung lập hóa nước Lào, vì cộng sản Miền Bắc sẽ dùng Lào làm bàn đạp để tấn công Miền Nam. Nhưng không bao lâu sau, Tổng thống Kennedy quên lời hứa vì bị ông Averell Harriman thuyết phục.
Ông Harriman là nhà Ngoại giao từng bị Thủ tướng Wilson Churchill chê là nhà thương thuyết ngây thơ đối với cộng sản. Hội nghị Yalta là sự thất bại ngoại giao của Mỹ. Từ bài học thất bại trong thương thuyết với cộng sản, ông Harriman phải biết rằng cộng sản không bao giờ giữ lời cam kết. Nhưng ông quyết thực hiện trung lập hóa Lào cho bằng được, vì ông bị người vợ Pháp tỉ tê, thúc giục. Nước Pháp từng được Hoa Kỳ cứu trong hai trận thế chiến, nhưng người Pháp kiêu ngạo, nặng tinh thần đố kỵ, nên thường có tâm lý bài Mỹ, hóa ra hại Miền Nam.
Thực dân Pháp là một đế quốc tồi bại nhất trong các đế quốc. Bằng cớ là thuộc địa của Anh đều được độc lập trong Khối Thịnh Vượng Anh, không nước nào bị rơi vào tay cộng sản. Còn các thuộc địa của Pháp như Algeria, Tunisia, Việt Nam đều đánh cho Pháp thua liểng xiểng thì Pháp mới chịu nhả.. Pháp hận Mỹ không giúp Pháp cứu Điện Biên Phủ, nên Pháp quyết phá Mỹ cho bằng được, dù Miền Nam cùng thuộc khối Tự Do với Pháp!
Kennedy trẻ, đẹp trai, được lòng phụ nữ mà đắc cử Tổng thống, nhưng thiếu kinh nghiệm về cộng sản như Richard Nixon, nên bị cái đám chính trị gia tả khuynh trong đảng Dân Chủ áp lực. Nếu ông Ngô Đình Diệm cứng đầu, không đồng ý chính sách của Mỹ, Kennedy thiếu gì cách để thay người mình đã ủng hộ? Chỉ cần cúp viện trợ tài chánh, quân sự là đủ cho Tổng thống của chúng tôi nhượng bộ. Tại sao Kennedy phải tung tiền ra mua chuộc các Tướng lãnh Việt Nam và sử dụng một cán bộ cộng sản đội lốt nhà tu Phật giáo để lật đổ Tổng thống Ngô Đình Diệm?
Giết một người bạn từng chiến đấu bảo vệ thành trì tự do cho mình, từng được mình ca ngợi là một vị lãnh tụ trong sạch, can đảm, Tổng thống Kennedy đã để lại một vết dơ cho nước Mỹ vì tính man rợ. Đồng minh nào còn dám tin tưởng để làm bạn với Mỹ?
Thưa bà Chủ tịch Hạ Viện,
Phải chi nước Mỹ thây kệ dân tộc chúng tôi, đừng lợi dụng xương máu của nhân dân chúng tôi phải làm người lính tiền đồn để ngăn chặn làn sóng Đỏ cho thế giới tự do, thì nước Mỹ không bị đảng Dân Chủ làm ô danh!
Năm 1963, đảng Dân chủ đã giết chết một vị Tổng thống của nước chúng tôi.
Năm 1975, một lần nữa đảng Dân chủ cắt viện trợ đã giết chết nền Cộng hòa của nước chúng tôi, đẩy nhân dân chúng tôi vào hỏa ngục Đỏ!
Năm 1976. Jimmy Carter, Tổng thống Dân Chủ, làm cho kinh tế suy sụp, nạn thất nghiệp tăng cao, cắt giảm ngân sách Quốc phòng, chính sách Ngoại giao nhu nhược. Tổng thống Carter cũng phạm một lỗi lầm giống như Kennedy là ủng hộ bọn Hồi giáo quá khích để lật đổ vua Mohammad Reza Pahlavi của IRAN, rồi không cho ông vào Mỹ để chữa bệnh ung thư. Sự vô nhân đạo của Carter chẳng khác gì Kennedy ra lệnh giết Tổng thống Ngô Đình Diệm của chúng tôi. Vì chính sách sai lầm của Mỹ, khiến cho nhân viên Tòa Đại Mỹ tại Iran bị bắt làm con tin. Nếu không có ông Ronald Reagan bỏ đảng Dân Chủ sang đảng Cộng Hòa làm Tổng thống, thì nước Mỹ làm sao có thể tự hào vì phá vỡ bức tường Bá Linh và dẹp bỏ chế độ Liên bang Xô Viết và giải phóng Đông Âu?
Năm 1992, Tổng thống Bill Clinton của đảng Dân Chủ lợi dụng chức vụ, dụ dỗ cô Monica Lewinsky làm chuyện tồi bại tại Tòa Bạch Ốc, rồi chối bai bải cho đến khi chứng cớ phơi bày mới nhìn nhận. Tại sao đảng Dân Chủ không truất phế Bill Clinton về tội nói dối hữu thệ? Một lần nữa, thế giới khinh bỉ nước Mỹ có vị Tổng thống vô tư cách! Đảng Dân Chủ không còn xứng đáng là đảng Dân chủ của thời Franklin Roosevelt, thời Harry Truman!
Năm 2008, nước Mỹ đã làm cuộc cách mạng vì bầu một người da đen làm Tổng thống. Rất tiếc, Barack Obama đã thi hành chính sách chia rẽ dân tộc với câu khẩu hiệu “Black life matters!”, cúi mình xin lỗi các quốc gia Hồi giáo và nhu nhược một cách quá đáng trước Trung Cộng. Mặc dầu Tiến sĩ Peter Navarro viết cuốn sách “Death by China” từ năm 2011 để cảnh báo hiểm họa Trung Cộng, nhưng Obama và đảng Dân Chủ vẫn không quan tâm.
Năm 2016, mặc dầu biết Đại sứ Christopher Stevens bị quân khủng bố giết ở Benghazi là do lỗi của bà Hillary, vụ hủy email của bà Hillary là phi pháp, nhưng Barack Obama vẫn tích cực ủng hộ bà Hillary làm Tổng thống, vì ông ta dự tính sẽ sử dụng bà Hillary như là một công cụ phải thực hiện chính sách chưa hoàn tất trong 8 năm làm Tổng thống của ông. Những sự kiện Giám đốc FBI, Giám đốc CIA thông đồng với nhau cài gián điệp vào Ủy ban tranh cử của ông Donald Trump, chắc chắn Tổng thống Obama và phó Tổng thống Biden phải biết. Rồi đây sự thật sẽ phơi bày ra ánh sáng. Tôi nghĩ rằng đảng Dân Chủ khó lòng bào chữa!
Ngoài ra, truyền thông cánh tả, trí thức thiên vị một cách đặc biệt. Đảng Dân Chủ tin chắc bà Hillary Clinton sẽ dành chiếc ghế Tổng thống về cho đảng, nên tờ Newsweek in 150 ngàn số trên trang bìa chào mừng Nữ Tổng thống đầu tiên của Hoa Kỳ và ban vận động đã đặt tiệc ăn mừng chiến thắng khi chưa đếm xong phiếu tổng kết. Nói theo cách nói của dân tôi: “Ông Trời có mắt”. Thủ đoạn gian xảo của đảng Dân Chủ bị thất bại một cách đau đớn. Ông Donald J. Trump đắc cử vẻ vang!
Tôi là Phật tử, nhưng tôi tin Thiên Chúa đã cứu nước Mỹ và cứu nhân loại. Nếu bà Hillary làm Tổng thống, chính sách của Barack Obama sẽ tiếp tục thi hành: Kinh tế lụn bại, Quốc phòng yếu kém, Ngoại giao nhu nhược, Iran tha hồ yểm trợ khủng bố. Chắc chắn Trung Cộng sẽ lên ngôi bá chủ hoàn cầu!
Thưa bà Chủ tịch Nancy Pelosy,
Người da trắng không dám nhắc đến Họa Da Vàng (Yellow Peril) vì sợ mang tiếng kỳ thị màu da. Tôi là một người Da Vàng, hiểu tham vọng của người Tàu hơn các giống dân khác. Nếu Trung Cộng thống trị thế giới, thì ngay cả người Da Vàng của Châu Á cũng không thể sống nổi như ngày nay. Chính bà Thái Vân Anh, Tổng thống Đài Loan, là người Tàu cũng không chấp nhận Trung Cộng, thì hà cớ gì đảng Dân Chủ lại làm cho nước Mỹ bị phá sản?
Nước Mỹ đã có thời kỳ nội chiến Nam – Bắc, nhưng lúc bấy giờ nước Mỹ chưa có một đối thủ đủ sức cạnh tranh ngôi vị bá chủ của Mỹ. Ngày nay Trung Cộng đã trỗi dậy, không phải nhờ vào sự tiến bộ của khoa học, mà nhờ vào mánh khóe ăn cắp sở hữu trí tuệ, gian lận trên thương trường và đầu độc thực phẩm để hủy diệt nhân loại. Từ 3 thế kỷ trước Hoàng đế Napoléon đã cảnh báo về mối Họa Da Vàng, chắc chắn bà và những chính trị gia Dân Chủ đều rõ. Tôi rất muốn bà cho biết có phải truyền thông, trí thức và chính trị gia Dân Chủ đã bị Trung Cộng hối lộ để lật đổ vị Tổng thống do dân bầu?
Bởi vì khi ông Donald Trump vừa đắc cử, đảng Dân Chủ đã có kế hoạch làm cuộc đảo chánh (coup d’état). Sau cuộc điều tra gần 2 năm và tốn kém 45 triệu đồng tiền thuế của dân, ông Mueller không tìm ra chứng cớ Tổng thống Trump thông đồng với Nga, bà xoay sang tố cáo vụ Ukraina để truất phế ông Trump bằng hai lý do hết sức phi Hiến Pháp.
Xin bà tha lỗi, nếu tôi nhận định sai. Tôi có cảm tưởng đảng Dân Chủ trót ăn hối lộ tiền của Trung Cộng mới có thể làm những điều mà công dân của một nước văn minh không thể làm, huống chi là ở vào hàng lãnh đạo quốc gia?
Cái việc các Nghị sĩ phe Dân Chủ thuê bà Tiến sĩ Christine Basey Ford vu cáo Thẩm phán Kavanaugh hiếp dâm bà. Rồi đến nữ dân biểu Rashida Tlaib chửi Tổng thống là “mother f.”, và dân biểu James Clyburn – Majority Whip – đòi treo cổ Tổng thống Donald Trump thì tôi thấy đảng Dân Chủ chẳng còn xứng đáng là một đảng có văn hóa. Bất lương và vô giáo dục đến thế thì thôi!
Thưa bà Chủ tịch Nancy Pelosi,
Tôi nhận thấy bà là người phụ nữ quá sức can đảm, khi bà tuyên bố bà là tín đồ Công giáo, mà không sợ bị Chúa trừng phạt! Nếu là tín đồ Công giáo, tại sao bà lại ủng hộ sản phụ gần tới ngày sinh con được quyền phá thai? Bà nói bà không thù ghét Tổng thống Trump, tại sao bà nhất quyết truất phế ông Trump, khi mà ông ta không phạm vào bất cứ tội nào trong các tội như phản quốc (treason), tội trọng (felony) hay ăn hối lộ (bribery)?
Tôi không thể kể ra hết các trò bẩn thỉu mà đảng Dân Chủ của bà đã làm trong thời gian qua. Tôi chỉ xin nhắc bà điều này: Hoa Kỳ là quốc gia giàu mạnh về kinh tế, quân sự. Không một quốc gia nào, kể cả Trung Cộng, có thể đánh bại nước Mỹ, ngoại trừ đảng Dân Chủ. Tôi không thấy những ứng viên trong đảng Dân Chủ tranh nhau để được đảng đề cử tranh chức Tổng thống năm 2020 có một cương lĩnh làm cho nước Mỹ hùng mạnh, mà chỉ thấy họ đưa ra những chương trình mỵ dân để lấy phiếu như tăng thuế nhà giàu để trợ giúp di dân bất hợp pháp được bảo hiểm Y tế, được hưởng trợ cấp xã hội; trong khi đó nạn người vô gia cư ở các thành phố lớn như New York, San Francisco, Los Angeles thì không lo giải quyết.
Nếu bà truất phế Tổng thống Trump cho bằng được để đảng Dân Chủ giành được chiếc ghế Tổng thống thì nước Mỹ sẽ khánh kiệt ngay. Chắc chắn Trung Cộng sẽ trở thành bá chủ hoàn cầu, tôi bảo đảm với bà rằng con cháu của bà sẽ bị gót giày xâm lược của nước Tàu dẫm đạp mà không thể ngóc đầu lên được. Giống như nước Việt Nam Cộng Hòa của chúng tôi, những phần tử phản quốc làm tay sai cho cộng sản Bắc Việt đều phải bỏ chạy đến tỵ nạn tại các quốc gia tự do. Nếu nước Mỹ bị cái xã hội chủ nghĩa Tàu thống trị thì người Mỹ không còn có quốc gia tự do nào để đến tỵ nạn.
Tôi rất tự hào được làm công dân Hoa Kỳ. Đồng thời, tôi cảm thấy xấu hổ vì có những người Mỹ gốc Việt của chúng tôi đến tỵ nạn nước này mà lại ủng hộ đảng Dân Chủ, cái đảng chỉ muốn cho quốc gia mình bị lụn bại để nhường ngôi vị lãnh đạo thế giới tự do cho một kẻ thù man rợ. Tôi mong bà suy nghĩ lại, hãy làm cho nước Mỹ giàu mạnh, có văn hóa, văn minh thì nhân dân sẽ chọn đảng của bà lãnh đạo nước Mỹ. Sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu càng làm cho hình ảnh cường quốc Hoa Kỳ xấu xa thêm mà thôi.
Tôi mong bà được Thiên Chúa tha thứ tội ủng hộ phá thai chống Chúa và hưởng một mùa Giáng sinh đầy ơn phước.
Trân trọng,
Bằng Phong Đặng văn Âu
10200 Bolsa Avenue Westminster, CA. 92683
Email address: bangphongdva033@gmail.com Telephone: 714 – 276 - 5600


Hoài Niệm Miền Nam Một Thời

Hoa Mary
-NGƯỜI LÍNH BẤT HẠNH VNCH
Hai mươi năm chinh chiến, QLVNCH đã có 250.000 người, gục ngã trước đạn thù và nửa triệu thương binh chịu đời bất hạnh vì một phần cơ thể đã gửi lại sa trường.. Hiện nay Chính Phủ cũng như QLVNCH không còn nữa, nhưng trong tâm tư của mọi người được sống sót qua cuộc đổi đời mạt kiếp, thì lý tưởng và danh dự của Người Lính, càng được sáng tỏ, trong niềm hãnh diện chung của quân-dân Miền Nam.
Lịch sử của một quốc gia là những gì trung thực, mà người dân của nước đó đã ghi chép không hề thêm bớt. Nhờ vậy ta mới biết được về cuộc nội chiến của Hoa Kỳ, xảy ra từ năm 1861-1865, cùng với thái độ của dân chúng và chính quyền nước Mỹ tại Miền Bắc là kẻ thắng trận, đã không hề lên án, bỏ tù hay trả thù những người Miền Nam bại trận. Ðã vậy, Hoa Kỳ còn ghi ơn tất cả những chiến sĩ của hai miền vừa nằm xuống trong cuộc chiến, vì lý tưởng riêng của họ.
Thế chiến 2 kết thúc, Tòa Án quốc tế Nuremburg, chỉ kết tội những Ðầu Sỏ trong phe Trục, mà không hề bắt bớ hay gây khó khăn cho quân nhân các nước Ðức-Ý-Nhật.. Năm 1920, Lãnh tụ kháng chiến quân Libya là Tướng Mukhta, bị người Ý bắt và tử hình. Nhưng chính Tổng Tư Lệnh Ý tại Bắc Phi, là người đã ở lại pháp trường, để lo lắng hậu sự cho vị anh hùng dân tộc Libya, vốn là kẻ thù của người Ý lúc đó.
Tại VN, khi thực dân Pháp đánh chiếm ba tỉnh miền tây Nam Phần năm 1867, sau đó là thành Hà Nội năm 1873. Các tướng lãnh thủ thành đương thời là Phan Thanh Giản, Nguyễn Tri Phương, Hoàng Diệu đã oanh liệt tử tiết theo thành mất và được kẻ thù là người Pháp, tôn kính mặc niệm như chính các tướng lãnh của họ. Sau rốt là số phận của 500.000 quân nhân Mỹ đã tham chiến tại VN, trong số này hơn 50.000 người tử trận. Ngày nay các chiến sĩ trên đã được quốc dân Hoa Kỳ trả lại công lý và danh dự, để họ hiên ngang ưỡn ngực, cũng như an giấc nghìn thu, bên cạnh ông cha, một đời liệt sĩ. Tất cả đã chết cho lý tưởng quốc gia, sống vinh quang và yên nghỉ trong danh dự.
(QLVNCH, ảnh LTV.KBC)
Người lính VNCH trong suốt hai mươi năm binh lửa cũng vậy, đã phơi gan trải mật để bảo vệ cho đất nước và mạng sống của đồng bào, bị cộng sản quốc tế Bắc Việt xâm lăng giết hại. Tóm lại gần hết cuộc chiến, ở đâu có cộng sản khủng bố cướp bóc giết hại dân lành, là ở đó có sự hiện diện của người lính Miền Nam. Ở đâu có bóng cờ vàng ba sọc đỏ, là ở đó người dân trong vùng chiến nạn, tìm đủ mọi cách trốn thoát sự kềm kẹp của giặc cộng, để trở về vùng quốc gia, nhờ che chở đùm bọc. Ai có làm lính tác chiến hay người cán bộ áo đen Bình Ðịnh Nông Thôn, Cán Bộ Xã Hội mới biết được thế nào là nỗi thống khổ, trên đe dưới búa, cá nằm giữa dao thớt, người dân tay không hứng hai lằn đạn bạn thù, của người VN trong thời ly loạn. Có là người dân bị kẹt trong vùng xôi đậu, lửa khói bom đạn, mới thấu hiểu đời người lính gian khổ chết chóc muôn trùng. Có là người dân quèn, nghèo sống đời cay cực, mới thương xót cho cảnh ba đồng, ba cộc, của kiếp lính Miền Nam. Nhức nhối và mai mỉa nhất, đó là hiện tượng “thuyền nhân tị nạn” sau ngày 30-4-1975, ngoài tuyệt đại đa số nạn nhân đích thực của CSQT, trong số này không thiếu mặt những tên tuổi lớn một thời chạy theo VC đâm sau lưng người lính, những nhà văn, nhà báo, cha cố kể cả thành phần suốt đời chỉ biết sống ký sinh vào xã hội cũng lợi dụng danh nghĩa người lính, để được tị nạn chính trị. Ứa gan hơn là những tên VC trà trộn trong hàng ngũ những người vượt biên, vượt biển, sau khi tới được bờ đất hứa, chúng trở mặt ngay, để lộ diện thành công an, cán bộ, đảng viên như ngày nào để nạt nộ, hăm dọa đồng hương, qua cái đòn “nếu theo Ngụy”, sẽ không được về VN để thăm nhà, như đã thấy tới độ mù mắt khắp nơi tại hải ngoại.
Trong nỗi chịu đựng hy sinh âm thầm nhưng thảm nhất là người lính đã không bao giờ được một lời an ủi tử tế của hậu phương, để yên tâm tiếp tục cầm súng giết giặc bảo vệ cho người dân. Trái lại họ còn bị muôn ngàn bất hạnh đeo đuổi suốt cuộc chiến. Thật vậy, khi cầm súng thì cô đơn, nửa đường bị hậu phương, đồng minh và lãnh đạo phản bội bán đứng. Ngày trở về thì bị giặc trả thù đầy đoạ, rồi chết thầm trong đói nghèo tủi nhục.
Tiếp tay với những tâm hồn thác loạn, ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản, là bọn báo chí quốc tế bất tài, a dua, xu thời. Nhờ vậy mà cộng sản Bắc Việt, mới có cơ hội tung hoành một mình một cõi, thao túng vẽ vời huyền thoại, bóp mép lịch sử, để đầu độc các thế hệ VN đang sống trong sự kềm kẹp của chế độ bạo tàn, độc đảng. Nhưng rồi gieo gió thì phải gặt bão, chính sự khoắc lác dại khờ trên, đã đưa toàn bộ đảng cộng sản VN chìm trong cái vũng bùn ô nhục, khi bí mật lịch sử lần lượt được mọi phe phái bật mí và hồi tưởng.
Câu chuyện tướng Nguyễn Ngọc Loan, trong trận Tết Mậu Thân 1968 ở Sài Gòn, vì không thể chịu nỗi hành động dã man, đẩy các trẻ em trong xóm ra làm lá chắn đỡ đạn cho đồng bọn tẩu thoát. Vì quá tức giận không kềm chế được, nên tướng Loan đã rút súng Rouleau ngắn nòng, bắn chết tên VC chỉ huy là Bảy Lốp, tại ngã ba Vườn Lài (góc đường Vạn Hạnh, Minh Mạng và Vĩnh Viễn), trước mặt phóng viên Mỹ là Eddie Asams, nên đã chụp được tấm hình này, đem bán rao khắp thế giới và nhận được giải thưởng quốc tế.
Sau ngày 30-4-1975, Tướng Loan tới tị nạn tại Hoa Kỳ, đã bị bọn phản chiến cùng với giới truyền thông Mỹ làm lớn chuyện. Thậm chí có Elizabeth Holtzman (nữ dân biểu DC bang New York) và Dân biểu Harold Sawyer (CH bang Michigan), đã kiện cáo, đòi Chính phủ Mỹ trục xuất tướng Loan ra khỏi Hoa Kỳ, vì tội vi phạm nhân quyền nhưng bị thất bại .
Trước và sau ngày tướng Loan từ trần 14-7-1998, người phóng viên chụp tấm hình năm xưa Eddic Adams, đã viết một bài báo xin lỗi tướng Loan, về sự ray rứt hối hận của mình, trong đó có đoạn “ông đã làm công việc của ông, còn tôi làm bổn phận của tôi”. Ngày tướng Loan qua đời, Eddic lại viết thêm một bài báo khác đăng trên tờ Times, đồng thời gởi tới một vòng hoa phúng điếu, trên đó có đính một danh thiếp viết tay “General, I ‘am so,so,so.. sorry”.Bao nhiêu đó chắc cũng đủ làm nhức óc những tên “sống nhờ người tị nạn” nhưng lúc nào cũng viết lách, làm báo ca tụng VC.
Ðau đớn nhất là trận Hạ Lào 1971, cho dù các đơn vị đã tham chiến như SĐ Dù, TQLC, Sư Ðoàn 1 BB, Lữ Ðoàn 1 Thiết Kỵ và Liên Ðoàn 1 BĐQ có bị tổn thất nặng nề. Nhưng cuối cùng QLVNCH cũng đã đạt được mục đích của cuộc hành quân, là phá hủy gần như toàn bộ các cơ sở hậu cần, tiếp liệu tại các mật khu, binh trạm tại đây. Lúc đó, chỉ có Ðại Úy Trương Duy Hy, Pháo đội trưởng PĐC/44, tham dự cuộc hành quân, tại căn cứ Hỏa lực 30, là tác giả quyển Hồi ký “Tử thủ Căn Cứ Hỏa Lực 30, Hạ Lào” là viết sự thật. Ngoài ra tất cả bọn phóng viên Mỹ đều ở Khe Sanh, hằng ngày nhìn cảnh máy bay tải thương xác lính và thương về tới tắp. Từ đó chụp hình, diễn dịch rồi gửi về nước, nói là QLVNCH đã thảm bại tại Hạ Lào, giống như hồi Tết Mậu Thân.
Riêng làng báo Sài Gòn cũng vậy, vì không có ai vào tận chiến trường để chứng kiện sự thật, nên chỉ đành “ăn cắp tin từ báo Mỹ” rồi Mao Tôn Cương, viết rằng: “VC đâu có quân số đông đảo để đánh QLVNCH, mà chỉ sử dụng hỏa pháo. Ở đây làm gì có kho tàng như tình báo đã báo cáo láo. Tóm lại QLVNCH vì sợ hỏa lực của VC nên bỏ chạy”. Có đọc những tin tức của báo chí Sài Gòn lúc đó, mới thấy máu của người Lính Miền Nam đã đổ suốt cuộc chiến, để bảo vệ cho đám thú vật này, thật là uổng phí và tội nghiệp cho những kẻ đã nằm xuống truớc ngày 30-4-1975.
Nhưng người lính VNCH từ trước tới nay chỉ biết có cầm súng để chiến đấu giữ nước và bảo vệ sinh mạng cho người khác, chứ không quen viết lịch sử để ca tụng một chiều. Cho nên nếu có được một tiếng cảm ơn hay sự hồi phục danh dự, thì đó cũng chỉ là sự phản tỉnh của thế giới tự do khi đã biết được sự thật cùng ý nghĩa của cuộc chiến mà người Miền Nam phải bán mạng để chống ngăn giặc Bắc xâm lăng tới giờ phút cuối cùng. Ngoài ra còn có sự tưởng tiếc muộn màng của đồng bào hậu phương, đối với người chiến sĩ VNCH, khi chính bản thân và gia đình người dân, qua cuộc đổi đời, cũng đã trở thành nạn nhân tận tuyệt, của một chế độ bạo tàn, của những con người không có nhân tính, mà hôm qua chính người dân coi như thần thành, nên đã công khai giúp và theo chúng, đâm sau lưng đồng đội, đồng bào mình.


No comments:

Post a Comment