20191001 Bản tin biển Đông.
Let’s boycott the Sun Group.
Sun Group is famous for "helping" the Hanoi
government to "coerce" land of good people to build buildings and
businesses.
Tẩy chay Sun Group.
Tập Đoàn Sun Group nổi tiếng "giúp" chính
quyền Hà Nội "cưỡng chế" đất của dân lành để làm cao ốc, cơ sở kinh
doanh.
Cẩm nang dành cho du khách khi đến Việt Nam XHCN
US citizen accused of spying on behalf of Chinese
government
Lawyers for Huawei CFO detail record requests to prove
her rights were violated
From Missiles to Warplanes: China's Most Advanced
Weapons on Parade
China showcases fearsome new missiles to counter U.S.
at military parade
Hong Kong protester shot with live round during China
National Day rally
The Displaced: Climate change in Vietnam 'destroying
family life'
Experimental German radar 'tracked two U.S. F-35
stealth jet for 100 MILES' after lying in wait on a pony farm to catch them
flying home from airshow
South China Sea: Beijing ‘deliberately’ place vessels
in rivals’ sights to ‘assert power
Uphold international law in South China Sea, Vietnam
proclaims at UN meet
Singapore Has Some Tough Advice for the U.S. and China
Bắt đầu cuối tháng 10,
2019 Tiểu Bang Victoria, Úc Châu có Viện Bảo Tàng Quân Lực VNCH (National
Vietnam War Museum). Ngày giờ buổi lễ khánh thành tượng đài, địa chỉ Viện
Bảo Tàng và các số điện thoại đều có ghi dưới. Quý vị nào có dịp "Úc
du" mời ghé thăm, hồi tưởng lại những ngày vui buồn chinh chiến cũ!
DI VẬT CỦA NGƯỜI
LÍNH BIỆT ĐỘNG QUÂN.
- Vào lúc 10 giờ sáng ngày Chúa Nhật 20 tháng 10 năm 2019 sắp
tới, Viện Bảo Tàng Di Tích Chiến Tranh Việt Nam (National
Vietnam War Museum) của Hội Cựu Quân Nhân Úc Tham Chiến Tại Việt Nam (Vietnam
Veterans) sẽ tổ chức buổi lễ khánh thành Hình Tượng Người Chiến Sĩ Việt Nam
Cộng Hòa mặc quân phục tác chiến, với đầy đủ quân trang quân dụng cá nhân, đang
cầm súng đứng gác giặc, tương tự như bức hình kèm theo đây. Sau buổi lễ, hình
tượng này sẽ được trưng bầy vĩnh viễn tại Viện Bảo Tàng này cho công chúng
thưởng lãm.
20191001 DiVatBDQ
Đặc điểm của người Lính là anh ta mặc bộ quân phục tác chiến của
Cố Thiếu Tá Trần Đình Tự, Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu Đoàn 38 Biệt Động Quân.
Thiếu Tá Tự tử trận tại chiến trường Củ Chi, vào lúc 4 giờ 14
chiều ngày 30 tháng Tư năm 1975.
Viện
Bảo Tàng Tàng Di Tích Chiến Tranh Việt Nam kính mời quý chiến hữu, quý đồng
hương tới tham dụ buổi lễ khánh thành nói trên, được tổ chức tại phòng triển
lãm theo địa chỉ dưới đây:
National Vietnam Veterans Museum
25 Veterans Dr, Newhaven, Phillip Island, Victoria 3925,
Australia.
Hội
Tương Tế Cựu Quân Nhân và Hội Biệt Động Quân Tiểu Bang Victoria đã có mướn 2
chiếc xe bus để chở hội viên tham dự buổi lễ nói trên, còn lại một số ghế
trống. Quý chiến hữu và đồng hương nào muốn tham dự buổi lễ nói trên, xin liên
lạc với chúng tôi qua số điện thoại di động như sau:
Nguyễn
Hữu An: 0447 350 022
Hạ
Bá Hùng: 0400 566 772
Nguyễn
Hoàng Nhân: 0411 635 011.
Thời
hạn cuối cùng là Thứ Hai 30/09/2019.
LỊCH SỬ BỘ QUÂN PHỤC CỦA THIẾU TÁ TRẦN ĐÌNH TỰ.
Tiểu
Đoàn 38 Biệt Động Quân do Thiếu Tá Trần Đình Tự làm Tiểu Đoàn Trường, đây là
một trong ba tiểu đoàn trực thuộc Liên Đoàn 32 Biệt Động Quân.
Vào
ngày 28 tháng Tư năm 1975, Liên Đoàn đang hành quân ở Tây Ninh thì được lệnh
rút về phòng thủ Sàigòn.
Buổi sáng ngày 30 tháng 4 năm 1975, khi Tiểu đoàn 38 đang di chuyển đến địa phận Xã Trung Lập Hạ, Quận Củ Chi, Tỉnh Hậu Nghĩa (cách Sàigòn khoảng 35km) thì Thiếu Tá Tự nhận lệnh của Trung Tá Liên Đoàn Trưởng Lê Bảo Toàn, như sau:
Buổi sáng ngày 30 tháng 4 năm 1975, khi Tiểu đoàn 38 đang di chuyển đến địa phận Xã Trung Lập Hạ, Quận Củ Chi, Tỉnh Hậu Nghĩa (cách Sàigòn khoảng 35km) thì Thiếu Tá Tự nhận lệnh của Trung Tá Liên Đoàn Trưởng Lê Bảo Toàn, như sau:
”Tổng Thống Duơng Văn Minh đã đầu hàng Việt Cộng, ra lệnh cho
chúng ta dừng quân tại chỗ, chờ phía bên kia đến bàn giao.
Như vậy, Liên Đoàn 32 Biệt Động Quân coi như đã bị giải tán.
Kể từ giờ phút này, tôi không còn là Liên Đoàn Trưởng nữa, nên
không thể ra bất cứ mệnh lệnh nào cho các anh nữa cả.
Do đó, ai muốn làm gì thì cứ tự việc tùy tiện.”
Thiếu
Tá Tự không có ý định đầu hàng, ông tập họp Tỉểu đoàn lại, nói chuyện riêng với
Đại Úy Xường – Tiểu Đoàn Phó – rồi nói rõ ý định của minh:
- Biệt Động Quân không đầu hàng, phải đánh việt cộng đên viên đạn
cuối cùng.
Ai không muốn chiến đấu nữa, thì ở lại đây cùng với Đại Úy Xường, Tiểu Đoàn Phó, chờ bọn Việt cộng đến bàn giao.
Ai muốn đánh Việt cộng đến viên đạn cuối cùng thì hãy đi theo tôi.
Ai không muốn chiến đấu nữa, thì ở lại đây cùng với Đại Úy Xường, Tiểu Đoàn Phó, chờ bọn Việt cộng đến bàn giao.
Ai muốn đánh Việt cộng đến viên đạn cuối cùng thì hãy đi theo tôi.
Khoảng
90 Biệt Động Quân đã tình nguyện đi theo đi theo vị chỉ huy, tiến về phòng thủ
Sài Gòn.
Trận
chiến kéo dài từ 11 giờ 30 sáng cho tới 4 giờ 14 chiều ngày 30 tháng Tư 1975
thì lính chiến đấu của Tiểu đoàn, phần bị thất lạc, phần bị tử thương, bị thương,
chỉ còn lại 13 người mà thôi.
Trận
đánh cuối cùng đã diễn ra tại Cầu Sạn, Củ Chi.
20191001 DiVatBDQ 02
Cầu Sạn, nơi diễn ra trận đánh vào giờ thứ 25 của cuộc chiến, giữa
13 người lính Biệt Động Quân và Bộ đội Cộng Sản Bắc Việt.
Sau
khi đã bắn hết những viên đạn cuối cùng, mười ba người Lính Biệt Động Quân ghìm
súng đứng bất động tại vị trí chiến đấu.
Khi
Việt Cộng không nghe thấy tiếng súng từ vị trí của Biệt Động Quân, chúng tưởng
rằng họ đang sửa soạn cho cuộc xung phong nổi tiếng “Biệt Động Quân SÁT” chúng
hoảng sợ chúi đầu xuống chịu chết tại giao thông hào.
Nhưng
không có cuộc xung phong nào cả.
Bọn
Việt Cộng từ từ bò lên thám thính.
Khi
thấy các Biệt Động Quân vẫn chỉ đứng bất động, chúng biết ngay là họ đã hết đạn,
nên đã ùa lên bắt sống họ, trói họ lại bằng bất cứ những gì chúng tìm được
chung quanh: Dây kẽm gai, dây điện thoại, dây thừng…
Tên
chỉ huy ra lệnh cởi trói cho Thiếu Tá Tự, yêu cầu ông gỡ cặp lon Thiếu Tá may
dính trên cổ áo của ông ra.
Thiếu Tá Tự từ chối, ông trả lời tên Việt cộng:
Thiếu Tá Tự từ chối, ông trả lời tên Việt cộng:
“Cặp lon này do cấp chỉ huy gắn cho tôi, tôi không có quyền gỡ
ra.”
Tên
chỉ huy Việt cộng lại yêu cầu Thiếu Tá Tự phải cởi bỏ quân phục Biệt Động Quân.
Thiếu Tá Tự một lần nữa đã từ chối lời yêu cầu của tên Việt cộng, ông trả lời hắn:
Thiếu Tá Tự một lần nữa đã từ chối lời yêu cầu của tên Việt cộng, ông trả lời hắn:
“Theo Công Ước Quốc Tế, trong khi giao tranh, lính bị bắt làm tù
binh, chỉ bị tước bỏ súng đạn mà thôi, nhưng vẫn có quyền mặc quân phục và mang
cấp bậc.
Tên
chỉ huy Việt cộng nổi giận, hắn dùng súng K 54 bắn ngay vào đầu ông. Thiếu tá
Trần Đình Tự chết ngay tại chỗ.
Tên chỉ huy Việt cộng lại ra lệnh xử tử Đại Úy Tiểu Đoàn Phó (tiểu đoàn có 2 Tiểu Đoàn Phó) và một sĩ quan nữa ngay tại chỗ.
Sau đó, y ra lệnh cho bọn du kích dẫn những người lính Biệt Động quân còn lại ra phía sau trường học, đào một cái hố lớn, xử bắn họ cùng một lượt rồi xô xác xuống đó.
20191001 DiVatBDQ
03.jpgTên chỉ huy Việt cộng lại ra lệnh xử tử Đại Úy Tiểu Đoàn Phó (tiểu đoàn có 2 Tiểu Đoàn Phó) và một sĩ quan nữa ngay tại chỗ.
Sau đó, y ra lệnh cho bọn du kích dẫn những người lính Biệt Động quân còn lại ra phía sau trường học, đào một cái hố lớn, xử bắn họ cùng một lượt rồi xô xác xuống đó.
(Ghi chú: Câu chuyện này được viết lại theo lời kể của những người
lính còn sống sót sau trận chiến.)
Ba
ngày sau (ngày mùng ba tháng 5 năm 1975), gia đình của Thiếu Tá Tự mới được
biết tiểu đoàn của ông đang chiến đấu với Việt Cộng ở Củ Chi, và đến giờ này
vẫn chưa về nhà. Sau khi bàn bạc, mẹ và người em của ông (tên Lộc) đã mướn xe
ôm đi tới Củ Chi.
Hai
mẹ con đã hỏi dân địa phương: Nơi nào Lính Biệt Động Quân đã đánh trận cuối
cùng? Một người dân hiểu biết tình hình đã chỉ về phía Trường Tiểu Học Trung Lập
Hạ trước mặt.
Trường Tiểu Học Trung Lập Hạ. Phía sau trường là nơi bọn Việt Cộng
Xử tử các chiến sĩ Biệt Động Quân.
Lộc
dẫn mẹ đi vòng từ trước ra sau trường: Thân xác của ba người lính Biệt Động
Quân còn nằm chồng lên nhau ngay bên ruộng lúa, cái xác nằm dưới cùng là xác
của Thiếu Tá Trần Đình Tự, bên cạnh là một cái ba lô nhỏ. Lộc mở ra xem xét, đó
là ba ô của Thiếu Tá Tự, với bộ quần áo dự phòng và những đồ dùng cá nhân khác.
Lộc
chạy ra ngoài mướn một chiếc xe lam chở xác người anh và cái ba lô về nhà.
Một
vài năm sau, Lộc đã được ra khỏi nước và định cư tại San Jose, tiểu bang
California.
Vào
năm 2010, tôi đã có dịp đi thăm bạn bè tại Jan Jose và gặp Lộc, chúng tôi ôn
lại những kỷ niệm xưa khi mới di cư vào Nam, Tự và tôi cùng học lớp Nhì và Lộc
học lớp Tư của Trường Tiểu Học Di Chuyển Thạnh Mỹ Tây.
Lần
cuối cùng gặp nhau vào năm 2015. Khi từ giã Lộc bất ngờ đưa cho tôi bộ Quân
Phục Biệt Động Quân mà nói:
“Đây là bộ quân phục dự phòng của anh Tự, em tìm thấy nó
trong ba lô của anh ấy khi tử trận. Em giữ kỷ vật này rất kỹ từ năm 1975
tới nay, giờ tặng lại cho anh.”
Tôi
ngạc nhiên hỏi tại sao lại giao cho tôi, vì đây là kỷ vật của gia đình. Lộc chỉ
nói là anh ta đã giữ đủ rồi, tới phiên tôi.
Năm
sau, tôi nghe tin Lộc đã qua đời vì ung thư.
Nhớ
lại bộ quân phục của Tự, tôi chợt hiểu là Lộc biết mình sắp chết, nên giao lại
cho tôi giữ để nó không bị mai một đi.
Tôi
kể chuyện này lại cho gia đình tôi và Hội Biệt Động Quân Victoria nghe và cho
tất cả biết về ý định muốn giao lại cho một hội đoàn nào đó để mọi người có thể
đến chiêm ngưỡng, để biết về lòng can trường, dũng khí của một người Lính Việt
Nam Cộng Hòa, của Tiểu Đoàn 38 Biệt Động Quân, đã anh dũng chiến đấu tới viên
đạn cuối cùng để bảo vệ Việt Nam Cộng Hòa chống lại sự xâm lăng của Việt Cộng.
20191001 DiVatBDQ
04.jpg
Lễ Tiếp nhận quân phục của Thiếp Tá Trần Đình
Tự. Từ trái qua phải: Nguyễn Hữu An, Philip Dressing, John Methven và Hạ
Bá Hùng.
Ngày
mùng 5 tháng 7 vừa qua, đại diện cho Hội Biệt Động Quân Tiểu Bang Victoria, đã
xuống Philip Island để tặng bộ quân phục của Thiếu Tá Trần Đình Tự cho Viện Bảo
Tàng Di Tích Chiến Tranh Việt Nam. Quý ông John Methven – Sáng Lập Viên – và
Philip Dressing – Tổng Giám Đốc của Viện Bảo Tàng đã tiếp nhận bộ quân phục
này.
Ông Philip Dressing đã cám ơn Hội Biệt Động Quân Victoria và hứa
sẽ trưng bầy vĩnh viễn bộ quân phục, kèm theo bảng vàng ghi lại lịch sử
cái chết hào hùng của Thiếu Tá Trần Đình Tự và các chiến binh của Tiểu Đoàn 38
Biệt Động Quân. Viện Bảo Tàng sẽ đúc một hình tượng (mannequin) để người mẫu
này mặc bộ quân phục của Thiếu Tá Tự, mang súng M16 và những đồ quân trang quân
dụng như: Nón Sắt, Dây Ba Chạc, Dây TAB và Đôi Giầy MAP… do Hội Biệt Động Quân
Victoria tặng, để người mẫu có đủ hành trang chiến đấu.
Sau
buổi lễ khánh thành, hình tượng người Lính Việt Nam Cộng Hòa này sẽ được đưa
vào một khung thủy tinh để bộ quân phục quý giá này không bị hư hại theo năm
tháng.
Kính thưa quý Huynh Trưởng, quý Chiến Hữu, quý Đồng Hương,
Trong
nền văn học của chúng ta, có câu ca dao tục ngữ:
“Hùm Chết Để Da,
Người Chết Để Tiếng”
Những
người Lính Biệt Động Quân CỌP ĐEN của Tiểu Đoàn 38 Biệt Động Quân nói riêng, và
của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa nói chung, khi chết, ngoài miếng Da Cọp là Bộ
Quân Phục Biệt Động Quân để lại cho đời sau, họ còn để lại Tinh Thần Chiến Đấu,
hy sinh anh dũng của họ cho hậu thế noi theo.
Chúng ta hãy cùng nhau tham dự buổi Lễ Khánh Thành Hình Tượng
Người Lính Việt Nam Cộng Hòa để nhớ lại những ngày xưa chiến đấu bên nhau, xứng
đáng với câu châm ngôn Tổ Quốc Danh Dự Trách Nhiệm.
BIỆT ĐỘNG QUÂN VÌ DÂN CHIẾN ĐẤU
BIỆT ĐỘNG QUÂN VÌ NƯỚC QUÊN MÌNH
BIỆT ĐỘNG BIỆT ĐỘNG SÁT.
GHI CHÚ:
Khoảng
đầu tháng 7 năm 2011, người con út của Thiếu Tá Trần Đình Tự và thân nhân của
12 tử sĩ Tiểu Đoàn 38 Biệt Động Quân đã về lại ruộng lúa sau Trường Tiểu Học
Trung Lập Hạ để bốc mộ cho những anh hùng đã Vị Quốc Vong Thân.
Họ
đã tìm thấy:
Xương ống chân và dây trói bằng chỉ cước xanh, sợi dây nịt bằng
vải dù mặc dù cái đầu dây nịt đã rỉ sét
20191001 DiVatBDQ
06.jpg
Thẻ Bài mang tên: Ly A Sam – Số quân : 70/131238 – Loại máu : A +
Và một thẻ quân nhân cũng là của Chú Sam, với họ tên đầy đủ là:
Lý A Sầm – Sinh ngày : 19/5/1950 – Cha : Lý Man Soi – Mẹ: Hồ Thị Minh
Và một thẻ quân nhân cũng là của Chú Sam, với họ tên đầy đủ là:
Lý A Sầm – Sinh ngày : 19/5/1950 – Cha : Lý Man Soi – Mẹ: Hồ Thị Minh
Thẻ Căn Cước mang tên:
Trịnh Ngọc Thuần – Sinh ngày : 3/03/1957 tại Saigon – Cha: Trịnh
Hữu Hiền
Mẹ : Hứa Thị Là – Địa chỉ : 15/1 ngô Quyền – Sai gòn
20191001 DiVatBDQ
07.jpgMẹ : Hứa Thị Là – Địa chỉ : 15/1 ngô Quyền – Sai gòn
Chiếc đồng hồ và sợi dây đeo còn nguyên vẹn.
Tất cả hài cốt, quần áo, dây thắt lưng và dây trói đã được hỏa
táng.
Tất
cả di hài và di vật của các Anh Hùng Vị Quốc Vong Thân đã được anh Trần Đình
Lộc mang qua Hoa Kỳ.
Vào
lúc 11 giờ sáng ngày 28 tháng Tư năm 2012, Khu Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị Bắc
California đã tổ chức lễ tưởng niệm Anh Linh của các Anh Hùng Quân Dân Cán
Chính Việt Nam Cộng Hòa đã hy sịnh cho Tổ Quốc Việt Nam Cộng Hòa, tại trụ sở
của hội, số 111 E. Gish Road, San Jose CA 95112.
20191001 DiVatBDQ
08.jpg
Di Hài 13 Chiến Sĩ Biệt Động Quân được mang qua Hoa Kỳ, và đặt tại
Hội Quán
NHỮNG NGƯỜI LÍNH BIỆT ĐỘNG QUÂN CỦA QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG HÒA ĐÃ
CHIẾN ĐẤU NHƯ THẾ ĐÓ.
NGUYỄN KHẮP NƠI
Cái Lon Guigoz.
I.
Hình như ai đến đây cũng đều giấu đi thân phận và cảm xúc của
mình, tôi cũng vậy. Buổi sáng từ 7 đến 8 giờ đoàn xe bus đi gom mọi người cao
tuổi ở rải rác quanh vùng chở đến đây và 1 giờ trưa chở về, vì từ 1 giờ trưa
đến 6 giờ chiều còn một ca sinh hoạt khác.
Ở Mỹ này có nhiều chuyện ngộ: có nhà giữ trẻ và cũng có nhà giữ
người già, mỗi tuần từ thứ hai đến thứ sáu. Thứ bảy và chủ nhật họ ở nhà một
mình hoặc có phước có phần ở chung với cháu con!
Tôi nghỉ hưu gần một năm nay, từ Pennsylvania về New Jersey để
được gần con cháu. Mấy đứa nhỏ thấy tôi buồn nên xin cho tôi vào đây để gặp gỡ
đồng hương cao niên cho vui. Nhưng sau vài tuần tôi muốn “cáo lão qui điền” vì
ở đây… chán quá. Ngày nào cũng y chang như vậy: sáng vô điểm danh, ký tên, ngồi
vô bàn của mình ăn sáng, rồi tập thể dục nửa tiếng, rồi chơi đá banh thùng,
thảy vòng vịt, chơi bingo, nói chuyện dưới đất trên trời… Khoảng 10 giờ đến 10
giờ rưỡi được cho uống sữa, uống juice, ăn kem..rồi chờ ăn trưa, rồi xếp hàng
ra xe bus về nhà.
Chắc tôi phải nói thêm về cách làm việc ở đây. Điều kiện được
đưa vào trung tâm này phải trên 65 tuổi và có Medicaid và trong diện nghèo. Có
nhà ở thì OK nhưng nếu có xe thì trị giá xe không quá năm ngàn đô la và trong
nhà bank không có quá hai ngàn. Trung tâm này ở thành phố Cherry Hill, New
Jersey với cái bảng hiệu “Prestige Adult Medicare Daycare”. Như vậy ở đây có
bác sĩ trông nom sức khỏe, dĩ nhiên là bệnh tật sơ sài thôi, và sẵn sàng giúp
mọi người gọi 911 để vào bệnh viện miễn phí.
Đã gọi là “nơi giữ người già” nên người nào cũng hom hem, lụi
đụi, không bệnh ít cũng bệnh nhiều. Ở nhà buồn quá không ai trông nom nên tìm
vào đây để giải sầu. Tôi là một trường hợp đó, nhưng tôi không vui mấy vì người
Việt Nam ít quá, chỉ chiếm khoảng 10%, số còn lại là Mễ Tây Cơ và người Mỹ gốc
Phi Châu. Lúc nào họ cũng ồn ào nói cười, kêu gọi nhau hoặc nhảy cà tưng theo
nhạc của họ.
Người đời thường nói khi trở về già người ta giống như con nít
từ sinh hoạt cá nhân mỗi ngày hay sinh hoạt vui chơi. Họ cũng tranh nhau trong
giờ chơi để thắng điểm để được trung tâm phát tiền… âm phủ. Đó là tiền giả để
cuối tuần dùng tiền đó mua những vật dụng trong nhà như xà bông rửa tay, xà
bông giặt, kem đánh răng, giấy vệ sinh… Cứ nhìn họ vui vẻ đi shopping tại chổ
với vẻ vui mừng như trẻ được quà chúng ta thấy được “già y như trẻ” là vậy. Để
rồi, lúc ra về họ phải è ạch mang mấy thứ lục cục đó lên xe. Tài xế phải phụ
giúp mấy vị đó mang lên xe nào là wheelchair, gậy chống, khăn áo lùng chùng…
Trung tâm này nằm trong khu biệt lập, xa đường chính nên khá yên
tĩnh. Phòng sinh hoạt chính khá rộng với mười mấy cái bàn tròn rộng phủ khăn và
trên bàn lúc nào cũng có chậu hoa… ni-lông cũng khá sáng đẹp. Bên trái là văn
phòng, sau văn phòng là phòng nghỉ ngơi của các cụ khi thấy mệt. Quí vị vào
phòng này sẽ thấy lòng mình buồn tênh vì vài người già nằm trên ghế dài trùm
chăn, hơi thở mệt nhọc. Tôi cũng là người cao tuổi nhưng còn linh hoạt hơn họ
đôi chút, nghĩ rằng rồi mình cũng sẽ nằm thở dốc như họ một ngày không xa!
Bàn tròn của người Việt Nam lùi vào phía trong của gian phòng
rộng, lác đác chừng năm bảy người, toàn là đàn ông.Nghe nói lúc trước có vài
phụ nữ Việt Nam nhưng họ xin đổi xuống ca chiều có nhiều người cùng xóm cho
vui.Bàn của chúng tôi có hai vị tuổi 82 còn lại cũng trên dưới 70.Mọi người đều
xuề xòa, duy chỉ có một ông lúc nào mặt cũng hằm hằm, hình như không mấy có
thiện cảm với tôi.Thằng cha này lúc nào cũng trầm tư biếng nói, ít cười và đặc
biệt lúc nào cũng có cái mũ nồi trên đầu. Có lẽ hắn nhỏ tuổi hơn tôi và có tên
là Hiền mà mặt mày chẳng hiền chút nào, giống như dân đứng bến hay ít ra cũng
là dân chợ trời hay dấm dúi bán chui á phiện! Không ai biết gì về gã, đó là lý
do tôi không vui khi đến đây. Về phía đám đông Mexico và Mỹ Phi Châu kia thì
lúc nào cũng như cái chợ chồm hổm, ăn uống nói chuyện ồn ào, nếu có chút nhạc
thì loi choi nhảy múa như điên!
Kể ra họ còn có chút vui. Sao đám Việt Nam chúng tôi lại eo sèo
đến thế? Nhiều lúc tôi tự hỏi: “Tuổi già sống khắc khoải như thế này đề làm gì,
đang chờ đợi điều gì, nếu không phải chờ… ngày về với đất?” Có khi cũng không
cần đất cát gì, chỉ đốt thành tro bụi rồi rải ra biển lớn. Thế là xong.
Tôi định rút lui khỏi cái câu lạc bộ này nếu không có một sự
việc xãy ra hôm tuần trước.
II.
Thật ra, tôi cũng là người già nhưng khác hơn mấy ông già Việt
Nam này đôi chút.Tôi xin vào đây để làm thiện nguyện, giúp người già Việt Nam
thông dịch vì đa số họ không rành Anh ngữ, chủ yếu là tôi muốn tìm bạn đồng
hương. Thành phố này khá yên tĩnh, ban ngày vẫn nghe được tiếng chim hót trên
cành cây cao và ban đêm chừng 4 giờ rưỡi sáng chúng đã líp chíp quấy rầy tôi
rồi. Thức giấc vì tiếng chim tôi thấy tuổi già trôi qua thật nhanh và từng bước
chân đi của mình cũng chậm dần.
Buổi sáng hôm đó, tôi mang theo lon nước chanh gừng vì cảm thấy
cổ họng đau rát. Đặt cái lon guigoz lên bàn, tôi đã thấy thằng cha mũ nồi ngồi
thu lu một góc rồi. Lão già này không ưa tôi nên ít khi chào hỏi nhau. Hôm đó
Hiền lại chào tôi rôm rã và nói nhanh:
- Ủa, ông cũng ở K5 Vĩnh Phú sao?
A, thì ra trên cái lon guigoz tôi có khắc chữ K5-VP. Tôi gật.
Lão cười nụ, méo xệnh:
- Tui ở Nghệ Tỉnh.
Bổng tôi thấy nét xúc động trên gương mặt tối hù của gã. Lần đầu
tiên, gã kéo cái mũ nồi đặt lên bàn.Mớ tóc bù xù, lốm đốm muối tiêu của gã rớt
xuống vùng trán với những “luống cày” sắc nét. Chỉ có đôi mắt mang nét quả
quyết, và không… hiền chút nào!
Rồi câu chuyện bắt đầu. Chúng tôi nhận ra nhau, chúng tôi là
những người lính già thua trận, tù tội, xương máu, hận thù đau đớn trải dài từ
Bắc xuống miền Đông Nam Nam phần từ trước 1975. Hiền nói về mình, về gia đình
tan nát của mình và… nói luôn nỗi oán hận cuộc đời mà Hiền vẫn còn đeo đẵng cho
đến hôm nay.
Hiền lôi tôi ra ngoài nói là đi dạo, nhưng thật tình, hắn muốn
trút bầu tâm sự ôm ấp từ lâu.Đi chán mỏi chân, hai thằng già ngồi trên ghế đá
bên hông khu nhà với ly cà phê nguội ngắt.Hắn nói giọng từ tốn, chậm rãi, đôi
mắt mơ màng như đang sống với quá khứ không mấy vui vẻ của đời mình.
- Khi rời quân trường, tôi gặp người này, theo lời giới thiệu
của người chị họ và kết hôn sau đó vài tháng, đây là cuộc hôn nhân gán ghép vì
tôi muốn thoát ra cái gia đình “u tối” của mình. Giữa tôi và cô ấy không có thứ
tình nào hết, không là tình bạn học, không là tình yêu. Anh cũng hiểu rằng giữa
năm 1973 chiến tranh Việt Nam leo thang với những trận đánh ác liệt. Chúng ta
là những người lính, cái chết cận kề bên lưng…
Tôi chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng ngắt lời Hiền:
- Theo chú, cuộc hôn nhân này không toại nguyện?
Hiền gật, nói nhanh:
- Chính thế. Gia đình nàng giàu có, muốn con gái có một tấm
chồng, trong khi tôi muốn có một chổ dung thân những ngày về phép. Gia đình cha
mẹ tôi không là tổ ấm, đó là ổ của bài bạc, rượu chè, cuộc sống lem luốc… Tôi
muốn trốn chạy, tôi đã sai lầm. Cuộc hôn nhân không tình yêu… cho nên đổ vỡ sau
đó là chuyện tất nhiên.
Tôi ngồi thừ, lẳng lặng nghe Hiền nói tiếp:
- Sau đó, chúng ta vào tù sau tháng 4/75 như anh biết… và vợ tôi
chưa hề đến thăm tôi một lần nào. Chúng tôi có một đứa con trai, và khi tôi ra
tù, bà ấy thẳng thừng đề nghị ly dị vì không chịu nỗi sự nghèo túng, vất vả..
Lúc đó, đôi dép lào đứt quai hay vỏ xe đạp xì lốp cũng không có tiền mua dép
hay bơm xe, thì… làm sao giữ được hạnh phúc gia đình? Tủi nhục lắm anh ơi… Ôm
đứa con nhỏ, tôi phải làm đủ mọi thứ nghề đề nuôi con. Căn nhà trước đó đã thay
người chủ mới. Nhờ sự cứu giúp của người bạn học cũ, cha con tôi mới sống sót
được đến ngày nay!
Hiền thở dài, không nói thêm gì nữa. Tôi không biết nói gì để an
ủi Hiền, chỉ vỗ vỗ vào lưng bạn và trở vào câu lạc bộ.
Từ đó chúng tôi trở thành đôi bạn rất thân. Hiền có vẻ vui tươi
hơn trước. Mỗi lần đến thăm Hiền, tôi đều cảm thương cho hoàn cảnh bạn: Căn
apartment nhỏ với cây đàn và chú chó Lucky thân yêu. Hiền thật sự cô độc với
tuổi già hiu quạnh của mình. Có lần tôi bạo dạn hỏi Hiền:
- Qua đây hơn 20 năm, sao chú không tìm được người bạn đời khác?
Hiền cười cay đắng:
- Anh thử nghĩ coi, lon lá không còn, tiền bạc không có, đàn bà
nào yêu cho nổi? Thật ra tôi sợ. Con chim bị đạn một lần thường sợ những cành
cây cong… Thằng Hiếu bây giờ hơn 40, có vợ con ở NY city, tôi không muốn con
mình bận bịu nên ở đây một mình. Trong những ngày lễ ở Mỹ này, thằng con tôi
ghét nhất ngày lễ Mẹ, Mothers Day. Hiện nay bả còn ở Saigon, giàu có lắm nhưng
thằng Hiếu không nhìn. Nó nói với mọi người rằng mẹ nó đã chết từ lúc nó hai
tuổi. Bả đổ thừa cho hoàn cảnh bỏ chồng bỏ con.
Nếu mượn bài hát “và con tim đã vui trở lại” của Đức Huy để nói
về Hiền cũng không sai chút nào.Mỗi ngày gặp nhau, tôi đều nói với Hiền về niềm
tin và tìm thấy lẽ sống cho những ngày còn lại.Hiền đàn rất hay.Tiếng đàn
guitar điêu luyện ấy đã trở nên thân thuộc với tôi và mọi người khi có lễ lộc ở
“day care” này. Hiền vui hơn mọi ngày, cho đến một hôm…
Tôi nói với Peter, giám đốc trung tâm tôi vắng mặt hai ngày vì
phải lo thu xếp việc nhà. Tôi phải đi phi trường JFK ở NY city để đón vợ tôi.
Bà ấy về Việt Nam hơn tháng nay đón cô em định cư qua Mỹ. Đơn bảo lãnh từ 2004
đến nay cô ấy mới được đến vùng đất tự do này. Hiền nói với tôi giọng vui vẻ:
- Nếu không gì bất tiện, niên trưởng cho em theo cho vui?
Tôi nghiêm nghị:
- Đi với tôi thì OK, nhưng đề nghị với cậu là bỏ đi từ niên
trưởng. Tủi nhục quá mà, đau khổ quá mà niên trưởng với niên chảng gì. Cứ gọi
tôi là anh Phúc phải gọn không?
Trên đường đi Hiền nói với tôi về thành phố New York mà cách đây
hơn 20 năm, cha con Hiền ngơ ngác đến đây do sự sponsor của người tiểu đoàn
trưởng cũ. Hiền cũng cho tôi biết gia đình người con trai đang sinh sống ở
Brooklyn đường ra phi trường. Tôi nói:
- Cậu có muốn tranh thủ thăm con cháu không?
Hiền xua tay nói nhanh:
- Thưa không anh, chúng nó đi làm cả. Tụi nó sẽ về thăm tôi ngày
lễ Fathers Day sắp tới đây.
Đến nơi trời choạng tối. Hai anh em giúp người mới đến đem hành
lý ra xe. Tôi vội vã giới thiệu với Hiền:
- Đây là Ngọc, bà xã tôi, và đây là cô em tên Nguyệt.
Bỗng nhiên Nguyệt
la lớn:
- Trời ơi anh Hiền,
phải anh là Hiền Tân Định không?
Hiền chết trân. Một
giây sau hắn gật đầu lia lịa:
- Đúng, tôi là
Hiền. Hiền Tân Định đây!
Những bàn tay không
rời nhau. Tôi nói mau:
- Mời mọi người lên
xe. Lên xe rồi nói chuyện sau. Trời tối rồi, về đến New Jersey chắc phải chín
mười giờ đêm!
Bây giờ Ngọc mới
lên tiếng:
- Vậy ra hai người
quen nhau sao?
Nguyệt nói dòn dã:
- Chị Ngọc quên
sao, hồi đó văn nghệ liên trường Petrus – Gia Long – Võ Trường Toản – Trưng
Vương năm em học Đệ Tam, chị Đệ Nhất Gia Long đó, anh Hiền này ở Petrus Ký đoạt
giải nhất đơn ca!
Đến phiên Ngọc la
vui:
- Trời đất, đó là
năm 1967, em nhớ giỏi quá. Ờ ha, 50 năm rồi mọi người ơi!
Hiền rôm rã:
- Cám ơn Nguyệt vẫn
nhớ tôi. Bây giờ già hết rồi, dâu biển nhiều rồi…
Nói xong Hiền thở
dài:
- Bây giờ tôi già
lắm rồi, Nguyệt nhớ tôi thật là giỏi. Cám ơn Nguyệt. Hồi đó hình như Nguyệt
cũng đoạt giải thưởng phải không?
- Dạ em giải nhì.
Cho nên em nhớ anh là vì hồi đó em “cay cú” với thằng cha Petrus!
Mọi người cười
vang.
III.
Cuối tuần, gia đình
các con ào về nhà vợ chồng tôi để mừng mẹ và dì từ Việt Nam mới sang, nhân thể
bày tiệc mừng sinh nhật 62 của dì Nguyệt. Nguyệt đã hơn 60 nhưng trông bề ngoài
chỉ chừng hơn 50 vì nàng độc thân không phải lo lắng tất bật chuyện chồng con.
Bà xã tôi nói rằng, Nguyệt là em kế của bà nhưng từ lúc thanh niên 20-30, nàng
không hề nghe Nguyệt nói gì về bạn trai hay có quen biết và yêu đương một người
đàn ông nào. Nguyệt chỉ mải mê học vấn và làm việc. Nguyệt có bằng thạc sĩ kinh
tế và giảng dạy ở các trường đại học ở Saigon. Bây giờ, nàng hưu trí từ tuổi
55.
Một điều lạ lùng
nhất là Hiền đến nhà tôi hôm nay, khác hẳn mọi ngày. Một tay ôm cây guitar và
một tay ôm bó hoa hồng lớn làm cả nhà tò mò đoán già đoán non. Dĩ nhiên, hoa
hồng tặng sinh nhật Nguyệt, chứ không phải tặng Ngọc, bà xã nhà tôi.
Mấy đứa con gái tôi
cười rúc rích, ra chiều đắc thắng.
Trong bữa ăn chúng
tôi chỉ nói chuyện Việt Nam, hỏi thăm sức khỏe nhau. Vợ chồng tôi bận bịu chơi
với cháu ngoại, hai đứa con gái lo việc dọn dẹp dưới bếp. Hai đứa rể bận không
đến được, nên khách chỉ là Nguyệt và Hiền.
Hai người này thích
ca hát văn nghệ từ hồi còn đi học nên thử giọng hát hò với nhau. Hiền đàn hát
thật hay. Nguyệt ngồi nghe mơ màng. Tiếng đàn, tiếng hát dứt mọi người ùa ra
phòng khách vỗ tay cổ vũ. Hiền cười vui rạng rỡ nhưng có chút ngượng ngùng.
Bây giờ tôi mới
ngắm kỹ Hiền. Chàng già này bữa nay sao khác hẳn. Cái mũ nồi biến mất. Mái tóc
bạc cũng thế. Hôm nay sao nó thay hình đổi dạng nhanh thế: râu tóc gọn ghẽ,
nhẵn nhụi, quần áo thẳng nếp, giày tây bóng loáng y như chú rể ra mắt nhà vợ.
Cái gì, điều gì đã thay đổi thằng cha mà tôi từng ghét quá ghét trước đây?
Câu chuyện có lẽ
dừng ở đây được rồi. Kết cục thế nào tùy độc giả. Nhưng, với con mắt của người
lính già lăn lóc gió sương như tôi, tôi thấy Hiền như được hồi sinh. Người đàn
ông đau khổ với tuổi già hiu quạnh như Hiền, ngày tối vào ra với con chó Lucky
là bạn, với cây đàn guitar réo rắc những cung bậc bi thương, sầu não đó, đã vực
dậy vì tình bạn, tình “huynh đệ chi binh” và có thể, hắn sẽ tìm được một tình
yêu cuối đời? Có thể lắm chứ. Cuộc đời ơi hãy mĩm cười với bạn tôi!
Ban đầu, Nguyệt
định ở New Jersey với chúng tôi vài tuần, sau đó, sẽ đi Cali ở với đứa cháu.
Nhưng, có lẽ nàng thay đổi ý định khi tôi “bày trò” nhờ Hiền chở Nguyệt đi làm
giấy tờ và những yêu cầu của người mới đến Mỹ. Cầu mong hạnh phúc sưởi ấm hai
tâm hồn đơn lẻ bấy lâu!
Cám ơn “Prestige
Adult Medicare Center” đã kết nối tôi và Hiền, cám ơn cái lon guigoz của một
thời lao tù khổ sai tăm tối… để chúng tôi tìm đến nhau trong tình người, tình
chiến hữu. Cái lon guigoz này tôi sẽ làm quà cưới nếu hai “đứa già” này trong
tương lai quyết định cùng nhau “đi trọn đường trần”.
Song Lam
XIN CẢM ƠN, DẪU MUỘN - Thái Bá Tân
Kg Ô Nguyễn quang Duy ,
Vụ giúp dân Miền Bắc bị bão lụt năm 1971 đăng trên báo
Tia Sáng ít người biết đến vì năm 1971 ở Miền Trung vùng Đà nẵng Quảng nam cũng bị trận bão lớn Bên Tiên sa Hải quân có
mấy tầu cỡ LCU bị sóng đưa lên bờ, Căn cứ Baldy phi trường mà C130 đáp xuống được
Các tấm PSP ở phi đao gió cuốn bốc..Nhưng năm 1956 dân Miền Bắc Vĩ tuyến 17 bị
bão lụt ,lương thực không có ,, nạn đói xẩy ra . Tổng thống Ngô đình Diệm dù mới
tạm ổn định cho gần một triệu người di cư , nhưng thấy dân Miền Bắc Hà tĩnh Nghệ
an lâm nạn đói , gửi 700 tấn gạo ra cứu đói... Nhưng có một số nghười ở Huế và
Đà nẵng lợi dụng thời cơ buôn lậu gạo bị bắt , VC dùng số tiền do ngân hàng
Đông dương của Pháp lưu hành ở Miền Bắc ( vùng Hà nội Hải phòng Nam định ) để
mua gạo do đó mới có vụ án Gạo ƯNG BẢO TOÀN và đổi bạc cấp tốc ( giấy giá trị lớn 100 và 500 đồng )
Một số tai to mặt lớn ra tòa lãnh án .. Hết VNH
XIN CẢM ƠN, DẪU MUỘN
Thái Bá Tân
Mưa lớn, nước dâng cao.
Ở Miền Nam, ông Thiệu
Đã kêu gọi đồng bào
Quyên tiền giúp Miền Bắc.
Cuối cùng báo đưa tin
Tổng số tiền quyên được
Là hơn sáu trăm nghìn.
Đó là số tiền lớn
Thời bấy giờ, tuy nhiên,
Cái thực sự to lớn
Là tình, không phải tiền.
Một sự thật cảm động
Bị giấu kín đến nay.
Vì báo chí Miền Bắc
Không đưa tin chuyện này.
Nam Hàn, như ta biết,
Thương dân Bắc Triều Tiên,
Đã nhiều lần giúp đỡ
Cả hàng và cả tiền.
Trước nữa, Tưởng Giới Thạch,
Không cầm nổi xót xa,
Cũng tìm cách cứu giúp
Người Đại Lục Trung Hoa.
Có ai thấy chưa nhỉ,
Dẫu anh em, đồng bào,
Cộng sản giúp ai đó
Được mấy đồng, mấy hào?
Quan trọng không phải nói.
Quan trọng là việc làm.
Xin cảm ơn, dẫu muộn,
Tấm lòng của Miền Nam.
20191001 CuuLut 09
Đây là một bài diễn
văn hay: Dĩ nhiên TT Trump không thể viết được như vây! Nhưng ông
đã "nhận đọc" diễn văn này có thể làm ông sẽ học cách
ăn nói khôn ngoan hơn, chững chạc hơn!
Diễn văn cũng nói
quyết tâm theo đuổi của ông là "Nước Mỹ Trên Hết", Quân sự
mạnh nhất thế giới, không chấp nhận hệ thống thương mại quốc tế hiện tại đang
bị Trung Cộng lợi dụng. Không chấp nhận chủ nghĩa toàn cầu.
Và quan trọng nhất là không chấp nhận Chủ Nghĩa Xã Hội, Chủ Nghĩa Cộng
Sản. Đây chính là điều CSVN lo ngại, cái loa của Bộ
Chính Trị CSVN nói rằng họ không để tâm (Sic!) tới bài phát biểu của
TT Trump tại phiên họp thứ 74 của ĐHĐ Liên Hiệp Quốc! Rất mong đồng bào
trong nước được đọc.
Subject:
Diễn văn của Tổng thống Trump tại Phiên họp thứ 74 của Đại hội đồng Liên Hợp
Quốc
Diễn văn của Tổng thống Trump
tại Phiên họp thứ 74 của Đại hội đồng Liên Hợp Quốc
Phát hành vào ngày: 25
tháng 9 năm 2019
Trụ sở Liên Hợp Quốc
New York, New York
Ngày 24 tháng 9 năm 2019
Vĩnh Tường dịch
TỔNG
THỐNG TRUMP: Cảm
ơn quý vị rất nhiều. Kính thưa ông Chủ tịch, Tổng thư ký, các đại biểu, đại sứ,
và các nhà lãnh đạo thế giới:
Bảy thập kỷ lịch sử đã
đi qua hội trường này, với tất cả sự phong phú và kịch tính. Nơi tôi đứng, thế
giới đã nghe thấy từ các tổng thống và thủ tướng ở đỉnh cao của Chiến tranh
Lạnh. Chúng ta đã thấy nền tảng của các quốc gia. Chúng ta đã thấy những kẻ đầu
sỏ của cách mạng. Chúng ta có những vị thánh đã truyền cảm hứng cho chúng ta với
hy vọng, những kẻ nổi loạn đã khuấy động chúng ta với niềm đam mê và những anh
hùng đã khuyến khích chúng ta can đảm- tất cả ở đây để chia sẻ những kế hoạch,
những đề xuất, những tầm nhìn và những ý tưởng trên sân khấu lớn nhất thế giới.
Như những người đã gặp
chúng ta trước đây, thời gian của chúng ta là một trong những cuộc tranh đấu
lớn, những đánh cược cao và sự lựa chọn rõ ràng. Lằn ranh căn bản chạy khắp thế
giới và trong suốt chiều dài lịch sử một lần nữa được nêu bật lên rõ ràng. Đó
là lằn ranh giữa những người có tham vọng kiểm soát, khiến họ lầm tưởng rằng họ
được sinh ra để cai trị người khác với những người và quốc gia chỉ muốn tự trị.
Tôi có một đặc ân to lớn
là giải quyết vấn đề của bạn ngày hôm nay với tư cách là nhà lãnh đạo được bầu
của một quốc gia trên hết quý trọng tự do, độc lập và tự trị. Hoa Kỳ, sau khi
đã chi hơn hai nghìn tỷ đô la kể từ cuộc bầu cử của tôi để xây dựng lại hoàn
toàn quân đội vĩ đại của chúng tôi, cho đến nay, là quốc gia hùng mạnh nhất thế
giới. Hy vọng, nó sẽ không bao giờ phải sử dụng sức mạnh này.
Người Mỹ biết rằng trong một thế giới mà người khác tìm cách chinh
phục và thống trị, quốc gia của chúng ta phải mạnh về sự giàu có, về sức lực và
tinh thần. Đó là lý do tại sao Hoa Kỳ bảo vệ mạnh mẽ các truyền thống và phong
tục đã làm cho chúng ta trở thành chính chúng ta.
Giống như đất nước yêu
dấu của tôi, mỗi quốc gia được đại diện trong hội trường này có một lịch sử,
văn hóa và di sản đáng trân trọng, đáng để bảo vệ và tôn vinh, và điều đó cho
chúng ta tiềm năng và sức mạnh riêng.
Thế giới tự do phải giữ
lấy nền tảng các quốc gia của mình. Nó không được cố gắng xóa bỏ hoặc thay thế
chúng.
Nhìn
xung quanh và trên khắp hành tinh rộng lớn, tráng lệ này, sự thật ở ngay trước
mắt là: Nếu bạn muốn tự do, hãy tự hào về đất nước của bạn. Nếu bạn
muốn dân chủ, hãy giữ vững chủ quyền của bạn. Và nếu bạn muốn hòa bình, hãy yêu
quốc gia của bạn.. Các nhà lãnh đạo khôn ngoan luôn đặt lợi ích của chính
người dân và đất nước của họ lên hàng đầu..
Tương
lai không thuộc về những người theo chủ nghĩa toàn cầu. Tương lai thuộc về
những người yêu nước. Tương
lai thuộc về các quốc gia có chủ quyền và độc lập, những nước bảo vệ công dân
của họ, tôn trọng hàng xóm của họ và tôn vinh sự khác biệt làm cho mỗi quốc gia
trở nên đặc biệt và độc đáo.
Đó là
lý do tại sao chúng tôi ở Hoa Kỳ đã bắt tay vào một chương trình thú vị về đổi
mới quốc gia. Trong tất cả mọi thứ chúng tôi làm, chúng tôi tập trung vào việc
trao quyền cho những giấc mơ và khát vọng của công dân chúng tôi.
Nhờ các chính sách kinh
tế ủng hộ tăng trưởng, tỷ lệ thất nghiệp trong nước của chúng tôi đạt mức thấp
nhất trong hơn nửa thế kỷ. Thúc đẩy bởi cắt giảm thuế lớn và cắt giảm quy định,
việc làm đang được tạo ra với một tỷ lệ lịch sử. Sáu triệu người Mỹ đã được thêm
vào danh sách việc làm trong vòng ba năm.
Tháng trước, tỷ lệ thất
nghiệp của người Mỹ gốc Phi, người Mỹ gốc Tây Ban Nha và người Mỹ gốc Á đạt mức
thấp nhất từng có. Chúng ta đang đưa đất nước của chúng ta vào hàng năng lượng
vô cùng dồi dào, và Hoa Kỳ hiện là nước sản xuất dầu và khí tự nhiên số một ở
bất cứ đâu trên thế giới.. Tiền lương đang tăng lên, thu nhập tăng vọt và 2,5
triệu người Mỹ đã thoát nghèo trong vòng chưa đầy ba năm.
Khi chúng tôi xây dựng
lại sức mạnh vô song của quân đội Mỹ, chúng tôi cũng đang hồi sinh các liên minh
của mình bằng cách nói rõ rằng, tất cả các đối tác của chúng tôi, dự kiến sẽ
trả phần công bằng cho gánh nặng quốc phòng, mà Hoa Kỳ đã gánh chịu trong quá
khứ.
Trọng tâm tầm nhìn, đổi
mới quốc gia của chúng tôi, là một chiến dịch đầy tham vọng cải cách thương mại
quốc tế. Trong nhiều thập kỷ, hệ thống thương mại quốc tế đã dễ dàng bị
khai thác, bởi các quốc gia hành động bất tín rất tệ hại. Khi việc làm
chảy ra nước ngoài, một số ít người trở nên giàu có với chi phí của tầng lớp
trung lưu.
Ở Mỹ, kết quả là mất 4.2
triệu việc làm sản xuất và thâm hụt thương mại 15 nghìn tỷ đô la trong một phần
tư thế kỷ qua. Hoa Kỳ hiện đang thực hiện hành động quyết định chấm dứt sự bất
công kinh tế nghiêm trọng này. Mục tiêu của chúng tôi rất đơn giản: Chúng tôi
muốn giao dịch cân bằng, nghĩa là vừa công bằng vừa có đi có lại.
Chúng tôi đã hợp tác
chặt chẽ với các đối tác của chúng tôi ở Mexico và Canada để thay thế NAFTA
bằng Thỏa thuận Hoa Kỳ-Mexico-Canada, hoàn toàn mới và đáp ứng nguyện vọng
lưỡng đảng.
Ngày mai, tôi sẽ cùng
Thủ tướng Abe của Nhật Bản tiếp tục tiến trình hoàn tất một thỏa thuận
thương mại mới tuyệt vời.
Khi Vương quốc Anh chuẩn
bị rời khỏi Liên minh châu Âu, tôi đã nói rõ rằng chúng tôi sẵn sàng hoàn thành
một thỏa thuận thương mại mới đặc biệt với Vương quốc Anh sẽ mang lại lợi ích
to lớn cho cả hai nước chúng tôi. Chúng tôi đang hợp tác chặt chẽ với Thủ tướng
Boris Johnson trong một thỏa thuận thương mại mới tuyệt vời.
Sự khác
biệt quan trọng nhất trong cách tiếp cận mới của Mỹ về thương mại liên quan đến
mối quan hệ của chúng tôi với Trung Quốc. Năm 2001, Trung Quốc được kết nạp vào
Tổ chức Thương mại Thế giới. Các nhà lãnh đạo của chúng tôi sau đó lập luận
rằng quyết định này sẽ buộc Trung Quốc tự do hóa nền kinh tế và tăng cường các biện
pháp bảo vệ để cung cấp những thứ chúng tôi không thể chấp nhận được, cả cho
tài sản tư nhân và cho luật pháp. Hai thập kỷ sau, lý thuyết này đã được thử
nghiệm và chứng minh là hoàn toàn sai lầm.
Trung
Quốc không chỉ từ chối áp dụng các cải cách đã hứa, mà còn áp dụng mô hình kinh
tế phụ thuộc vào các rào cản thị trường lớn, trợ cấp nhà nước nặng, thao túng
tiền tệ, bán phá giá sản phẩm, bắt buộc chuyển giao công nghệ và trộm cắp tài
sản trí tuệ và cả bí mật thương mại trên quy mô lớn .
Chỉ là
một ví dụ, gần đây tôi đã gặp CEO của một công ty tuyệt vời của Mỹ, Micron
Technology, tại Tòa Bạch Ốc. Micron sản xuất những vi mạch lưu trữ (memory
chip) được sử dụng trong vô số thiết bị điện tử. Để thúc đẩy kế hoạch kinh tế
năm năm của chính phủ Trung Quốc, một công ty thuộc sở hữu của nhà nước Trung
Quốc bị cáo buộc đã đánh cắp các thiết kế của Micron, trị giá lên tới 8,7 tỷ đô
la Mỹ.. Ngay sau đó, công ty Trung Quốc đã có được bằng sáng chế cho một
sản phẩm gần giống hệt nhau, và Micron đã bị cấm bán hàng hóa của mình tại
Trung Quốc. Nhưng chúng tôi đang đòi công lý.
Hoa Kỳ
đã mất 60.000 nhà máy sau khi Trung Quốc gia nhập WTO. Điều này đang xảy ra với
các quốc gia khác trên toàn cầu..
Tổ chức
Thương mại Thế giới cần sự thay đổi mạnh mẽ. Không nên cho phép nền kinh tế lớn
thứ hai trên thế giới tuyên bố mình là một quốc gia “đang phát triển” để
chơi lận hệ thống với chi phí của nước khác.
Trong nhiều năm, những
lạm dụng này đã được dung thứ, bỏ qua hoặc thậm chí được khuyến khích. Chủ
nghĩa toàn cầu đã ra sức cố lôi kéo các nhà lãnh đạo trong quá khứ, khiến họ bỏ
qua lợi ích quốc gia của chính họ.
Nhưng
đến khi nước Mỹ quan tâm đến, thì những ngày đó không còn. Để đối đầu
với những hành vi không công bằng này, tôi đã áp dụng mức thuế lớn đối với hàng
hóa trị giá hơn 500 tỷ USD của Trung Quốc. Do kết quả của các mức thuế
này, các chuỗi cung ứng đang quay trở lại Mỹ và các quốc gia khác, và hàng tỷ
đô la đang được trả lại cho ngân khố của chúng ta.
Người
dân Mỹ toàn tâm cam kết khôi phục lại sự cân bằng cho mối quan hệ của chúng ta
với Trung Quốc. Hy vọng, chúng ta có thể đạt được một thỏa thuận có lợi cho cả
hai nước. Nhưng như tôi đã nói rất rõ, tôi sẽ không chấp nhận một thỏa thuận
tồi cho người dân Mỹ.
Khi chúng tôi nỗ lực để
ổn định mối quan hệ của mình, chúng tôi cũng theo dõi cẩn thận tình hình ở Hồng
Kông. Thế giới hoàn toàn
mong đợi chính phủ Trung Quốc sẽ tôn trọng hiệp ước bắt buộc của mình, cùng
với người Anh và đăng bạ với Liên Hợp Quốc, trong đó Trung Quốc cam kết
bảo vệ tự do, hệ thống pháp lý và lối sống dân chủ của Hồng Kông. Phương thức
Trung Quốc chọn để tiải quyết tình huống sẽ nói lên rất nhiều về vai trò của
mình đối với thế giới trong tươnglai. Tất cả chúng ta đều tin tưởng vào Chủ
tịch Xi là một nhà lãnh đạo vĩ đại.
Hoa Kỳ không tìm kiếm
xung đột với bất kỳ quốc gia nào khác.. Chúng tôi mong muốn hòa bình, hợp tác
và cùng có lợi với tất cả. Nhưng tôi sẽ không bao giờ để thất bại trong việc
bảo vệ lợi ích của Mỹ.
Một trong những mối đe
dọa an ninh lớn nhất đối với các quốc gia yêu chuộng hòa bình hiện nay, là chế
độ đàn áp ở Iran. Tất cả chúng ta đều biết đến kỷ lục tử vong và hủy diệt của
chế độ. Iran không chỉ là nhà nước tài trợ khủng bố số một trên thế giới, mà
các nhà lãnh đạo Iran còn đang thúc đẩy các cuộc chiến bi thảm ở cả Syria và
Yemen.
Đồng
thời, chế độ này đang phung phí sự giàu có và tương lai của quốc gia trong
cuồng vọng đeo đuổi vũ khí hạt nhân và phương tiện để sử dụng. Chúng tôi không
bao giờ cho phép điều này xảy ra.
Để ngăn chặn con đường
Iran thủ đắc vũ khí hạt nhân và hoả tiễn, tôi đã rút Hoa Kỳ khỏi thỏa thuận hạt
nhân tồi tệ với Iran, chỉ còn rất ít thời gian, không cho phép kiểm tra các địa
điểm quan trọng và không bao gồm hỏa tiễn đạn đạo.
Sau khi rút chân, chúng
tôi đã thực hiện các biện pháp trừng phạt kinh tế nghiêm trọng đối với nước
này. Hy vọng để giải thoát khỏi các lệnh trừng phạt, chế độ đã leo thang bạo
lực và gây hấn khi không ai khiêu khích.Để đối phó với cuộc tấn công gần đây
của Iran vào các cơ sở dầu mỏ của Ả Rập Saudi, chúng tôi vừa mới áp dụng mức
trừng phạt cao nhất đối với ngân hàng trung ương Iran và quỹ tài sản chủ quyền.
Tất cả các quốc gia có
nghĩa vụ phải hành động. Không có chính phủ có trách nhiệm nào nên trợ cấp cho
ước muốn đổ máu của Iran. Chừng nào hành vi đe dọa của Iran còn tiếp tục, các lệnh
trừng phạt sẽ không được dỡ bỏ; chúng sẽ được thắt chặt. Các nhà lãnh đạo Iran
sẽ biến một quốc gia tự hào thành một câu chuyện phịa cảnh báo khác, về những
gì xảy ra khi giai cấp thống trị bỏ rơi người dân của họ và dấn thân vào một
chiến dịch vì quyền lực và sự giàu có cá nhân.
Trong 40 năm, thế giới
đã nghe những người cầm quyền Iran khi họ đả kích mọi người
khác vì những vấn đề mà một mình họ đã tạo ra. Họ tiến hành các nghi
thức tụng “Diệt Mỹ” và trao đổi chủ nghĩa độc địa bài Do Thái. Năm
ngoái, lãnh đạo tối cao của nước này, tuyên bố Do thái là một khối u ung thư ác
tính, phải cắt bỏ và trừ tiệt: “điều đó là có thể và nó sẽ xảy ra.” Nước
Mỹ sẻ không bao giờ dung thứ cho chủ nghĩa thù ghét bài Do thái như thế
Những kẻ cuồng tín từ
lâu đã sử dụng lòng căm thù Do thái để đánh lạc hướng những thất bại của chính
họ. Rất may, sự công nhận ngày càng tăng ở Trung Đông rộng lớn hơn, rằng các
quốc gia trong khu vực có chung lợi ích trong việc chống lại chủ nghĩa cực
đoan, và mở ra cơ hội kinh tế. Đó là lý do tại sao rất quan trọng, cần có quan
hệ đầy đủ, bình thường hóa giữa Do thái và các nước láng giềng. Chỉ có mối quan
hệ được xây dựng trên lợi ích chung, tôn trọng lẫn nhau và dung hòa tôn giáo
mới có thể tạo ra một tương lai tốt hơn.
Công dân Iran xứng đáng
được một chính phủ quan tâm đến việc giảm nghèo, chấm dứt tham nhũng và gia
tăng việc làm - không ăn cắp tiền của họ để tài trợ cho cuộc thảm sát ở nước
ngoài và tại nhà.
Sau bốn
thập kỷ thất bại, đã đến lúc các nhà lãnh đạo Iran phải bước tới và ngừng đe dọa
các quốc gia khác, và tập trung vào việc xây dựng đất nước của họ. Đã đến lúc
các nhà lãnh đạo Iran cuối cùng phải đặt người dân Iran lên hàng đầu.
Nước Mỹ sẵn sàng nắm lấy
tình bạn với tất cả những ai thực sự tìm kiếm hòa bình và sự tôn trọng.
Nhiều nước bạn thân nhất
của Mỹ ngày hôm nay đã từng là kẻ thù đáng gờm của chúng ta. Hoa Kỳ chưa bao
giờ tin vào kẻ thù vĩnh viễn. Chúng tôi muốn đối tác, không phải đối thủ. Nước
Mỹ biết rằng trong khi bất cứ ai cũng có thể gây chiến, chỉ những người can đảm
nhất mới có thể chọn hòa bình.
Vì lý do tương tự, chúng
tôi đã theo đuổi chính sách ngoại giao táo bạo trên Bán đảo Triều Tiên. Tôi đã
nói với Kim Jong Un những gì tôi thực sự tin, rằng: giống như Iran, đất nước
của anh ta có rất nhiều tiềm năng chưa được khai thác, nhưng để nhận ra lời hứa
đó, Triều Tiên phải phi hạt nhân hóa.
Trên khắp thế giới,
thông điệp của chúng tôi rất rõ ràng: Mục tiêu của Mỹ là lâu dài, mục tiêu của
Mỹ là hài hòa và mục tiêu của Mỹ là không đi cùng với những cuộc chiến bất tận
này - những cuộc chiến không bao giờ kết thúc.
Với mục tiêu đó, chính
quyền của tôi cũng đang theo đuổi hy vọng về một tương lai tươi sáng hơn ở
Afghanistan. Thật không may, Taliban đã chọn tiếp tục các cuộc tấn công man rợ
của họ. Và chúng tôi sẽ tiếp tục hợp tác với liên minh các đối tác Afghanistan
để dập tắt khủng bố, và chúng tôi sẽ không bao giờ ngừng làm việc để biến hòa
bình thành hiện thực..
Tại Tây bán cầu, chúng
tôi đang tham gia với các đối tác của mình để bảo đảm sự ổn định và cơ hội trên
toàn khu vực. Trong nhiệm vụ đó, một trong những thách thức quan trọng nhất của
chúng tôi là nhập cư bất hợp pháp, làm suy yếu sự thịnh vượng, xé toạc xã hội
và trao quyền cho các băng đảng tội phạm tàn nhẫn.
Di cư
bất hợp pháp hàng loạt là không công bằng, không an toàn và không bền vững cho
tất cả mọi người có liên quan: các quốc gia gửi người đi và các quốc gia bị cạn
kiệt. Và họ trở nên cạn kiệt rất nhanh, mà tuổi trẻ của họ không được chăm sóc
và vốn nhân lực bị lãng phí.
Các quốc gia tiếp nhận
bị quá tải với nhiều người di cư hơn con số họ có thể chấp nhận một cách có
trách nhiệm. Và bản thân những người di cư bị bóc lột, hành hung và lạm dụng
bởi những kẻ dẫn đường hung ác. Gần một phần ba phụ nữ thực hiện hành
trình về phía bắc đến biên giới của chúng tôi bị tấn công tình dục trên đường
đi. Tuy nhiên, tại Hoa Kỳ và trên toàn thế giới, có một ngành công nghiệp nhà
lá đang phát triển của các nhà hoạt động cấp tiến và các tổ chức phi chính phủ
thúc đẩy buôn người. Các nhóm này khuyến khích di cư bất hợp pháp và đòi xóa
biên giới quốc gia.
Hôm
nay, tôi có một thông điệp cho những nhà hoạt động tháo bỏ biên giới, những
người đột lốt những lời hoa mỹ về công bằng xã hội: Chính sách của các ông, các
bà không công bằng. Chính sách các ông, các bà là tàn nhẫn và xấu xa. Các ông bà đang trao
quyền cho các tổ chức tội phạm giăng bắt đàn ông, phụ nữ và trẻ em vô tội.. Các
ông, các bà đặt ý thức sai lầm về đức hạnh của mình trước đời người, phúc lợi
của vô số người vô tội. Khi các ông bà làm suy yếu an ninh biên giới, các ông bà
đang làm suy yếu nhân quyền và phẩm giá con người.
Nhiều quốc gia có mặt ở
đây ngày nay đang phải đối phó với những thách thức của việc di cư không kiểm
soát. Mỗi bạn đều có
quyền tuyệt đối để bảo vệ biên giới của mình, và dĩ nhiên, đất nước chúng ta
cũng vậy. Ngày nay, chúng ta phải quyết tâm hợp tác để chấm dứt nạn xuất nhập
người trái phép, chấm dứt nạn buôn người và để được lành mạnh hãy xóa sổ các
mạng lưới kinh doanh tội phạm này.
Đối với đất nước của
chúng tôi, tôi có thể nói với bạn một cách chân thành: Chúng tôi đang hợp tác
chặt chẽ với bạn bè trong khu vực - bao gồm Mexico, Canada, Guatemala,
Honduras, El Salvador và Panama - để duy trì sự toàn vẹn của biên giới và bảo
đảm an toàn và thịnh vượng cho người dân của chúng tôi. Tôi muốn cảm ơn Tổng
thống López Obrador của Mexico vì sự hợp tác tuyệt vời mà chúng tôi đang nhận
được và hiện tại đã đưa 27.000 binh sĩ vào biên giới phía nam của chúng tôi.
Mexico đang cho chúng ta thấy sự tôn trọng tuyệt vời, và tôi cũng đáp lễ tôn
trọng họ.
Hoa Kỳ, chúng tôi đã
thực hiện hành động thực chưa từng có để ngăn chặn dòng nhập cư bất hợp pháp.
Đối với bất cứ ai cân nhắc việc vượt biên giới của chúng tôi bất hợp pháp, xin
vui lòng nghe những lời sau: Đừng trả tiền cho những kẻ buôn lậu. Đừng
trả tiền cho kẻ đưa đường. Đừng để bản thân gặp nguy hiểm. Đừng để con bạn gặp
nguy hiểm. Bởi vì nếu bạn đến đây, bạn sẽ không được phép vào; bạn
sẽ nhanh chóng trở về nhà. Bạn sẽ không được thả vào đất nước của chúng tôi.
Chừng nào tôi còn là Tổng thống Hoa Kỳ, chúng tôi sẽ thực thi luật pháp và bảo
vệ biên giới của chúng tôi.
Đối với tất cả các quốc
gia ở Tây bán cầu, mục tiêu của chúng tôi là giúp mọi người đầu tư vào tương
lai tươi sáng của chính quốc gia họ. Khu vực của chúng ta đầy hứa hẹn đáng kinh
ngạc như vậy đấy: những giấc mơ đang chờ được xây dựng và vận mệnh quốc
gia cho tất cả. Và tất cả cũng đang chờ đợi để được theo đuổi.
Trên
khắp bán cầu, có hàng triệu thanh niên cần cù, yêu nước, mong muốn xây dựng,
đổi mới và đạt được. Nhưng những quốc gia này không thể đạt được tiềm năng của
họ nếu một thế hệ thanh niên từ bỏ nhà cửa để tìm kiếm một cuộc sống ở nơi
khác. Chúng tôi muốn mọi quốc gia trong khu vực của chúng tôi phát triển và
người dân của họ phát triển mạnh trong tự do và hòa bình.
Trong sứ mệnh đó, chúng
tôi cũng cam kết hỗ trợ những người ở Tây bán cầu, sống dưới sự áp bức tàn bạo,
như ở Cuba, Nicaragua và Venezuela.
Theo một báo cáo gần đây của Hội đồng Nhân quyền Hoa Kỳ, phụ nữ ở
Venezuela đứng xếp hàng 10 tiếng mỗi ngày để chờ thức ăn. Hơn 15.000 người đã
bị giam giữ như các tù nhân chính trị. Các đội tử thần thời hiện đại đang thực
hiện hàng ngàn vụ giết người phi pháp.
Nhà độc tài Maduro là
một con rối Cuba, được bảo vệ bởi các vệ sĩ Cuba, núp bóng người dân của mình,
trong khi Cuba cướp bóc tài sản dầu lửa của Venezuela để duy trì sự cai trị của
chế độ cộng sản.
Kể từ lần cuối tôi nói
chuyện tại hội trường này, Hoa Kỳ và các đối tác của chúng tôi đã xây dựng một liên
minh lịch sử gồm 55 quốc gia công nhận chính phủ hợp pháp của Venezuela.
Đối với những người
Venezuela bị mắc kẹt trong cơn ác mộng này: Xin hãy biết rằng toàn thể
nước Mỹ đang đoàn kết sau lưng bạn.. Hoa Kỳ có số lượng lớn viện trợ
nhân đạo đã sẵn sàng và đang chờ để được giao. Chúng tôi đang theo dõi tình
hình Venezuela rất chặt chẽ. Chúng tôi chờ đợi ngày mà nền dân chủ sẽ được khôi
phục, khi Venezuela sẽ tự do, và khi tự do sẽ chiếm ưu thế trên khắp bán cầu
này.
Một trong những thách
thức nghiêm trọng nhất mà các nước ta phải đối mặt là bóng ma của chủ nghĩa xã
hội. Nó là chủ nghĩa phá hoại quốc gia và hủy diệt xã hội.
Các sự kiện ở Venezuela
nhắc nhở tất cả chúng ta rằng, chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản không
phải là về công lý, chúng không phải là về sự bình đẳng, chúng không phải là để
nâng đỡ người nghèo, và chúng chắc chắn không phải là vì lợi ích của quốc gia.
Chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản chỉ nói về một điều: đó là quyền lực cho
giai cấp thống trị.
Hôm nay, tôi nhắc lại
một thông điệp cho thế giới mà tôi đã gửi trong nước: Mỹ sẽ không bao
giờ là một quốc gia xã hội chủ nghĩa.
Trong thế kỷ trước, chủ
nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản đã giết chết 100 triệu người. Đáng buồn thay, như chúng ta thấy ở
Venezuela, số người chết vẫn tiếp tục ở đất nước này. Những hệ tư tưởng toàn
trị này, kết hợp với công nghệ hiện đại, có sức mạnh để thực hiện các hình thức
mới và nhiễu loạn để đàn áp và thống trị.
Vì lý do này, Hoa Kỳ
đang thực hiện các bước để sàng lọc công nghệ và đầu tư nước ngoài tốt hơn và
để bảo vệ dữ liệu và n ninh của chúng tôi. Chúng tôi kêu gọi mọi quốc gia đang
có mặt cũng làm như vậy.
Tự do
và dân chủ phải liên tục được canh chừng và bảo vệ, cả ở nước ngoài và từ bên
trong. Chúng ta phải luôn hoài nghi về những kẻ muốn tuân thủ và kiểm soát.
Ngay cả trong các quốc gia tự do, chúng ta thấy những dấu hiệu đáng báo động và
những thách thức mới đối với tự do.
Một số ít các nền tảng
truyền thông xã hội đang có được sức mạnh to lớn đối với những gì chúng ta có
thể nhìn thấy và hơn những gì chúng ta được phép nói. Một giai cấp chính trị thường trực là khinh
miệt công khai, xua đuổi và thách thức ý chí của nhân dân. Một bộ máy quan liêu
vô danh hoạt động trong bí mật và làm suy yếu nguyên tắc dân chủ. Các
tổ chức truyền thông và định chế đẩy các cuộc tấn công hết tốc độ vào lịch sử,
truyền thống và các giá trị của chúng ta.
Ở Hoa Kỳ, chính quyền
của tôi đã nói rõ với các công ty truyền thông xã hội rằng chúng tôi sẽ duy trì
quyền tự do ngôn luận. Một xã hội tự do không thể cho phép những cơ sở truyền
thông xã hội khổng lồ bịt miệng của người dân, và một người tự do không bao
giờ, vĩnh viễn không bao giờ bị lên danh sách đẻ bịt miệng, ép buộc, trừ
khử, hoặc đưa hàng xóm của họ vào danh sách đen.
Khi chúng tôi bảo vệ các giá trị của người Mỹ, chúng tôi khẳng định
quyền của mọi người được sống trong nhân phẩm.. Vì lý do này, chính quyền của
tôi đang làm việc với các quốc gia khác để ngăn chặn qui tội đồng tính luyến ái
và chúng tôi đoàn kết với những người đồng tính , lưỡng tính và chuyển giới
tính (LGBTQ) sống ở các quốc gia trừng phạt, tống giam, hoặc xử tử các cá nhân
dựa trên xu hướng tính dục.
Chúng tôi cũng đang bảo
vệ vai trò của phụ nữ trong xã hội của chúng tôi. Các quốc gia trao quyền cho phụ
nữ đều giàu có hơn, an toàn hơn và ổn định hơn về chính trị. Do đó, điều quan
trọng không chỉ đối với sự thịnh vượng của một quốc gia, mà còn rất quan trọng
đối với an ninh quốc gia, khi theo đuổi sự phát triển kinh tế của phụ nữ.
Được hướng dẫn bởi những
nguyên tắc này, chính quyền của tôi đã đưa ra các Sáng kiến Phát triển Toàn cầu
và Thịnh vượng của Phụ nữ. W-GDP là cách tiếp cận đầu tiên của chính phủ đối
với việc trao quyền kinh tế cho phụ nữ, làm việc để bảo đảm rằng phụ nữ trên
khắp hành tinh có quyền sở hữu và thừa kế tài sản, làm việc trong cùng ngành
như nam giới, tự do đi lại và tiếp cận tín dụng và các định chế.
Hôm qua, tôi cũng vui
mừng được tổ chức các nhà lãnh đạo để thảo luận về một cam kết chắc chắn của
người Mỹ: bảo vệ các nhà lãnh đạo tôn giáo và cũng bảo vệ tự do tôn
giáo. Quyền cơ bản này đang bị đe dọa ngày càng tăng trên toàn thế giới. Khó
tin, nhưng 80 phần trăm dân số thế giới sống ở các quốc gia, nơi tự do tôn giáo
đang gặp nguy hiểm đáng kể, hoặc thậm chí hoàn toàn bị đẩy ra ngoài vòng pháp
luật. Người Mỹ sẽ không bao giờ mệt mỏi trong nỗ lực bảo vệ và thúc đẩy tự do
thờ cúng và tôn giáo. Chúng tôi muốn và hỗ trợ tự do tôn giáo cho tất cả.
Người Mỹ cũng sẽ không
bao giờ mệt mỏi trong việc bảo vệ sinh mạng vô tội. Chúng tôi biết rằng nhiều
dự án của Liên Hợp Quốc đã cố gắng khẳng định quyền phá thai toàn cầu theo ý
muốn cho đến ngày lâm bồn, do người đóng thuế tài trợ. Các quan chức toàn cầu
hoàn toàn không có phận sự tấn công chủ quyền của các quốc gia muốn bảo vệ sinh
mạng vô tội. Giống như nhiều quốc gia có mặt hôm nay, chúng tôi ở Mỹ tin rằng
mọi đứa trẻ - sinh ra và chưa sinh ra - là một món quà thiêng liêng từ Thiên
Chúa.
Không có trường hợp nào
Hoa Kỳ sẽ cho phép các thực thể quốc tế chà đạp lên quyền của công dân chúng
tôi, bao gồm cả quyền tự vệ. Đó là lý do tại sao, năm nay, tôi tuyên bố rằng
chúng tôi sẽ không bao giờ phê chuẩn Hiệp ước Thương mại Vũ khí của Hoa Kỳ,
điều này sẽ đe dọa quyền tự do của các công dân Mỹ tuân thủ luật pháp. Hoa Kỳ
sẽ luôn duy trì quyền hiến định của chúng tôi giữ và mang vũ khí. Chúng tôi sẽ
luôn duy trì Tu Chính Án Thứ Hai của chúng tôi.
Các
quyền và giá trị cốt lõi mà Mỹ bảo vệ ngày nay được ghi trong các tài liệu sáng
lập của Mỹ. Những người sáng lập quốc gia của chúng tôi hiểu rằng, sẽ luôn có
những người tin rằng họ có quyền nắm quyền lực và kiểm soát người khác. Chế
độ chuyên chế tiến đến mang nhiều tên và nhiều lý thuyết, nhưng nó luôn luôn lộ
diện là mong muốn thống trị. Nó bảo vệ không phải lợi ích của đa số, mà là đặc
quyền của thiểu số.
Những người sáng lập của
chúng tôi đã cho chúng tôi một hệ thống được thiết kế để kiềm chế xung lực nguy
hiểm này. Họ đã chọn giao phó quyền lực của Mỹ cho những người đầu tư nhiều
nhất vào vận mệnh của đất nước chúng tôi: một dân tộc độc lập tự hào và quyết
liệt.
Những lợi ích thực sự
của một quốc gia chỉ có thể được theo đuổi bởi những người yêu mến nó: bởi
những công dân bắt nguồn từ lịch sử của nó, những người được nuôi dưỡng bởi văn
hóa của nó, cam kết với các giá trị của nó, gắn liền với người dân của họ, và những người biết rằng tương lai của quốc
gia là của họ để xây dựng hoặc của họ để mất. Những người yêu nước nhìn thấy
một quốc gia và vận mệnh của nó theo những cách không ai có thể.
Tự do chỉ được bảo tồn,
chủ quyền chỉ được bảo đảm, dân chủ chỉ được duy trì, sự vĩ đại chỉ được thực
hiện, bằng ý chí và sự tận tâm của những người yêu nước. Trong tinh thần của họ được tìm thấy sức mạnh
để chống lại áp bức, cảm hứng để rèn giũa di sản, thiện chí tìm kiếm tình bạn
và sự dũng cảm để đạt được hòa bình. Tình yêu của các quốc gia của chúng ta làm
cho thế giới tốt hơn cho tất cả các quốc gia.
Vì vậy, với tất cả các
nhà lãnh đạo hiện diện hôm hôm nay, hãy tham gia cùng chúng tôi trong sứ mệnh
trọn vẹn nhất mà một người có thể có, đóng góp sâu sắc nhất mà bất kỳ ai cũng
có thể thực hiện: Nâng tầm vóc quốc gia của bạn. Trân trọng văn hóa của
bạn. Tôn vinh lịch sử của bạn. Hãy trân trọng công dân của bạn. Làm cho đất
nước của bạn mạnh mẽ, thịnh vượng và công bình. Tôn trọng phẩm giá đồng bào của
bạn, và sẽ không có gì ngoài tầm với của bạn.
Khi các quốc gia của
chúng ta lớn hơn, tương lai sẽ tươi sáng hơn, người dân của chúng ta sẽ hạnh
phúc hơn, và quan hệ đối tác của chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn.
Với sự nâng đỡ của Chúa,
chúng ta sẽ cùng nhau loại bỏ những kẻ thù của tự do và chiến thắng những kẻ
chèn ép nhân phẩm. Chúng ta sẽ thiết lập các tiêu chuẩn sống mới và đạt đến tầm
cao mới về thành tựu của con người. Chúng ta sẽ khám phá lại những sự thật cũ,
làm sáng tỏ những bí ẩn cũ, và tạo ra những đột phá mới ly kỳ. Và chúng ta sẽ
tìm thấy tình bạn đẹp hơn và hòa hợp hơn giữa các quốc gia hơn bao giờ hết.
Thưa các nhà lãnh đạo
đồng bạn của tôi, con đường dẫn đến hòa bình và tiến bộ, và tự do và công lý,
và một thế giới tốt đẹp hơn cho toàn nhân loại, bắt đầu tại quê hương.
Cảm ơn bạn. Chúa ban
phúc cho bạn. Chúa ban phúc cho các quốc gia trên thế giới. Và Chúa ban phúc
lành cho nước Mỹ. Cảm ơn rất nhiều. (Vỗ tay.)
KẾT THÚC
10:49 A.M. EDT
Vĩnh Tường dịch
______________________________________________
Một bài diễn văn vô cùng
tuyệt vời, chưa từng được nghe - vô cùng nhân bản - Con người, dân tộc và
quốc gia bình đảng, công bằng trên hết - chính là nền tảng của hòa bình,
thịnh vượng chứ không phải là toàn cầu hóa. Kinh tế và Chính trị không thể tách
rời, toàn cầu hóa kinh tế và toàn cầu hóa chính trị chỉ cách nhau
một đường tơ.. Lãnh đạo không có tài thì đất nước mất hút trong
cơn lốc của chủ nghĩa toàn cầu một chính phủ, đất nước mất chủ quyền, từng
dân tộc sẽ điêu đứng, thống khổ vì mất tính đặc thù, độc đáo
của từng dân tộc.
Rõ ràng thế giới và HK
thật may mắn!
Vĩnh tường
Indo-Pacific Strategy Report
The Indo-Pacific Cooperation Act of 2019
H.R. 1632 Southeast Asia Strategy Act
Thượng Nghị sĩ Mitt Romney, Thượng Nghị sĩ Cortez Masto
20191001 IndoPacificAct 10
No comments:
Post a Comment