Thursday, July 22, 2021

20210723 Cong Dong Tham Luan

 20210723 Cong Dong Tham Luan

 

Phiet Pham thephiet_2002@yahoo.com

Thu, Jul 22 at 11:48 AM

Lộ trình va chạm với thảm họa quốc gia

Nếu tôi lãnh đạo ủy ban quan trọng nhất của Tổng thống (TT) Joe Biden và mục tiêu của tôi là hủy diệt quốc gia Hoa Kỳ được dựng lập và bảo đảm rằng Hoa Kỳ mất đi sự khác biệt trong tư cách là quốc gia tự do và hùng mạnh nhất thế giới, thì tôi không nghĩ mình có thể đề ra được chiến lược nào vượt trội hơn là áp dụng thông điệp và nghị trình chính sách của chính phủ TT Biden.

Chính phủ đang tạo ra sự hỗn loạn toàn xã hội, gây rối loạn, và phá hoại nền pháp quyền ở mọi mặt. Vì nhiệm vụ trước tiên của chính phủ là bảo hộ và bảo vệ công dân của mình, chúng ta có thể lo lắng khi thấy rằng chính phủ đang tham gia vào một chiến lược tổng hợp nhiều phương diện để làm điều ngược lại. Chính phủ đang thu hẹp quân đội, lực lượng phòng thủ chống lại các mối đe dọa từ ngoại bang. Chính phủ đang gây chiến với lực lượng thực thi pháp luật, những người bảo đảm sự bình yên trong đất nước, và chính phủ đang phá hủy biên giới phía nam của chúng ta. Chính phủ đang phá hủy sự tự do và thịnh vượng của chúng ta một cách có hệ thống.

Liệu có thể có một công thức nào tốt hơn để hủy diệt xã hội và quốc gia đây? Hầu hết những vấn đề này đều không cần phải bàn cãi nữa.

Đúng vậy, chúng ta đang làm suy yếu quân đội của mình với tốc độ chóng mặt và biến nó thành một sân chơi cho các thí nghiệm xã hội và bất đồng sắc tộc, ngay giữa lúc Trung cộng đang bằng mọi giá thống trị thế giới và tích cực mở rộng ngân sách cho quân sự và công nghệ, đồng thời thể hiện sức mạnh “cơ bắp” trên toàn cầu. Thôi bận tâm đến các kế hoạch hiếu chiến của Nga và Iran, tạm điểm ra một vài cái tên như vậy, và chưa kể đến là các quốc gia thân thiện yêu tự do khác khó mà đủ sức lấp chỗ trống [cho Hoa Kỳ] được.

Trong khi các thành phố do Đảng Dân Chủ kiểm soát của chúng ta đang dần trở thành những trung tâm tội phạm điên cuồng, phần lớn Đảng Dân Chủ đang quyết tâm thực hiện các chính sách cắt giảm ngân sách và công kích cảnh sát vốn là nguyên nhân gây ra tình trạng vô chính phủ này. Những luận điệu kích động về sắc tộc của họ đang phá hủy các mối quan hệ sắc tộc trong các thành phố và làm hại hầu hết những người mà họ giả vờ bảo vệ.

Gần như là nực cười khi các nhà lãnh đạo của Đảng Dân Chủ giờ đây đang vờ như là họ không phải là những người đã kêu gào cắt giảm ngân sách [của cảnh sát], tự lộ diện là những kẻ xảo ngôn và phơi bày rằng họ đang nhận ra các chính sách của họ đã hết sức lố bịch đến mức nào.

Khi cố tình xóa bỏ biên giới phía nam của chúng ta, chúng ta đang chế nhạo chủ quyền và an ninh quốc gia và phá bỏ đi giá trị một thời có thể được xem là nền văn hóa độc đáo của Hoa Kỳ—nhân tiện, đó là một nền văn hóa kính Chúa và trân trọng quyền tự do cá nhân, trách nhiệm cá nhân, và phẩm giá con người, không phân biệt sắc tộc.

Những người nhập cư bất hợp pháp, phần lớn đến từ Honduras, đi bộ về phía một trạm kiểm soát Biên giới của Hoa Kỳ sau khi băng qua sông Rio Grande từ Mexico gần Mission, Texas, hôm 23/03/2021.

Trong khi biên giới của chúng ta bây giờ là một thỏi nam châm được nạp điện của ông Biden để hút thêm vào hàng triệu người ngoại quốc [nhập cư] bất hợp pháp, ông Biden và Phó Tổng thống Kamala Harris cố gắng đổ lỗi cho cựu Tổng thống Donald Trump và khéo léo đề nghị chúng ta tìm hiểu “nguyên nhân gốc rễ” cho cuộc di cư hàng loạt này, như thể chúng ta không biết nguyên nhân chính xác, trực tiếp, và gần đúng của thảm họa này và như thể chúng ta có thể giải quyết vấn đề này bằng cách ném tiền vào các quốc gia bị tước đoạt tự do và tham nhũng vậy. Có ai thực sự tin vào những điều vô nghĩa liều lĩnh mà các nhà lãnh đạo giả tạo của chúng ta đang rêu rao không? Họ không thấy xấu hổ, không nhận thức được bản thân, hay không có năng lực để biết ngượng nữa sao?

Chúng ta đang dùng tiền liên bang như thể không có ngày mai và, nhân thể, đang bảo đảm rằng có thể không có [ngày mai] theo cách ấy. Thật vậy, trong khi nợ quốc gia của chúng ta đang ở mức cao ngất ngưởng, những kẻ mất trí của Tòa Bạch Ốc này vẫn quyết tâm làm cho nó cao hơn, vĩnh viễn, tất cả dưới sự bảo trợ gian dối của công lý dành cho sắc tộc và sự công bằng.

Đảng Dân Chủ này thậm chí không có nguyện vọng giảm chi tiêu. Sau khi uống phải chất ma túy ngọt ngào của việc chi tiêu vô tận của chính phủ, họ tiếp tục cư xử như thể họ thực sự tin rằng chúng ta sẽ không bao giờ phải trải qua những hậu quả của sự hoang phí. Chúng ta đang chứng kiến lạm phát đáng báo động trên diện rộng là kết quả trực tiếp của sự điên rồ này. Nhưng những chú hề tự cao tự đại của chúng ta kiêu hãnh gạt bỏ những lo lắng này, tự hào tin rằng có thể đánh lừa thực tế bằng cách chỉnh sửa giả tạo các mức lãi suất từ các tháp ngà của mình.

Trong khi giá gas đang tăng cao do cuộc chiến về năng lượng trong nước của ông Biden và theo đuổi mục tiêu viển vông về xã hội không tưởng về môi trường, thì ông ấy và những người thuộc cấp đang quyết tâm [“đánh cược”] cho mục tiêu này—với mục đích không che giấu là phá hủy các nguồn năng lượng hiện hữu, đáng tin cậy, có giá cả phải chăng duy nhất của chúng ta.

Các cây xăng bị rào lại bằng một dải băng cho thấy sự thiếu hụt nhiên liệu tại một trạm xăng ở Hoa Thịnh Đốn, hôm 14/05/2021.

Tầng lớp cai trị của chúng ta đang hành xử như một nhóm trẻ vị thành niên mà các bậc cha mẹ chúng đang tận hưởng kỳ nghỉ dài hạn và để lại cho chúng tập ngân phiếu cùng với chìa khóa xe hơi và tủ rượu. Những người lớn đâu cả rồi?

Ngoài ra, trong khi các vận động viên Olympic ái quốc cảm kích tôn vinh lá cờ tổ quốc, thì một nhà hoạt động cánh tả lại chỉ trích quốc kỳ—và chính phủ TT Biden hèn nhát (hoặc là không ái quốc) vẫn im lặng trước sự ô nhục này, giống như đã im lặng khi vị dân biểu căm ghét [mối bang giao] Israel-và-Hoa Kỳ, bà Ilhan Omar, rút lại phát ngôn về sự miệt thị bài Do Thái mới đây nhất của bà ta.

Thành thật mà nói, tôi hầu như không thể tiếp tục xem màn diễn kinh dị đang diễn ra này, màn diễn gây rùng mình hơn với từng cảnh của đời sống thực. Nhưng tôi không thể thay đổi kênh, và quý vị cũng thế. Là một dân tộc vốn tự trị, chúng ta thực sự bất lực, ít nhất là trong ngắn hạn, để cải biến được lộ trình va chạm của chúng ta với tầng địa ngục thứ chín của Dante.

Tôi biết tôi không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy và là người đang chứng kiến cơn ác mộng này với đôi mắt mở to. Trên thực tế, tôi dám đánh cược rằng hầu hết người Mỹ đều cảm thấy có điều gì đó sai lầm nghiêm trọng và quốc gia này đang nhanh chóng biến mất ngay trước mắt chúng ta khi chúng ta phung phí di sản quyền tự do được truyền lại cho chúng ta từ các thế hệ những người yêu nước đi trước, đã vất vả và đổ máu để bảo đảm và giữ gìn cho họ và cho chúng ta những điều mà chúng ta từng biết là quan trọng nhất.

Tôi nhận ra rằng những kẻ lợi dụng phân biệt chủng tộc và thao túng tâm lý tin rằng cuối cùng họ đã chặn được họng chúng ta, nhưng họ sẽ sớm thấy rằng chúng ta đã không bỏ cuộc. Họ không làm suy sụp được chúng ta; họ đã không làm suy yếu được quyết tâm của chúng ta. Họ đã khuyến khích chúng ta giành lại đất nước của mình, và tôi tin rằng chúng ta sẽ làm được. Tôi thực sự tin rằng chúng ta sẽ làm được.

Tác giả David Limbaugh đã hành nghề luật sư trong gần 40 năm và là một nhà bình luận chính trị, ông xuất hiện trên hàng trăm chương trình truyền hình và phát thanh. Ông là một ký giả đa kênh trên toàn quốc và là một tác gia. Cuốn sách mới nhất của ông là ““Guilty by Reason of Insanity: Why the Democrats Must Not Win.” Trang web của ông: DavidLimbaugh.com

David Limbaugh - Kim Liên

Phiet Pham thephiet_2002@yahoo.com

Thu, Jul 22 at 11:47 AM

Mời bà con xả "xì-trét" với câu chuyện DZUI dưới đây

Tiếng Mỹ Và Tôi - Nguyễn Giang

Sau gần 40 năm ở đây, tiếng Mỹ ăn đong của tôi ngày càng tệ hại. Cho đến ngày về hưu thì "the play came to an end"!

Ở Little SG này cần quái gì tiếng Mỹ! Mọi giao dịch từ nhà băng, bệnh viện, cơ quan hành chính... đều có thông dịch viên, như vậy nhớ tiếng Mẽo mần chi? 

Thành thử, vốn tiếng Mỹ của tôi cứ càng ngày càng hao hụt. Cũng may là tuần nào cũng hát nhạc Mỹ, nên khi hát bản nhạc của Beatles, tựa đề I SAW HER STANDING THERE, tôi cứ suy ra Paul Mc Cartney nói với bồ là TUI THẤY CÔ ĐI TÈ Ở ĐÂY! 

Nhớ lại năm ngoái, có nhỏ em vợ và chồng nó từ VN qua đây diện bảo lãnh, tôi phải dẫn đi làm giấy tờ. Chỗ hướng dẫn làm giấy tờ có 2 nhân viên, 1 Mỹ, 1 Việt. 

Đến lượt vợ chồng con em vợ là phải tiếp xúc với nhân viên Mỹ, chắc chắn là tôi phải giúp vợ chồng nó bằng cách văng tiếng Mỹ ba rọi của mình ra rồi. Mà Mỹ nó hỏi thì giống như Mike Tyson nó đấm mình vậy, bị nó hỏi đã tá hỏa tam tinh, không hiểu gì cả thì trả lời làm sao? 

May quá, quay ra sau, thấy có 1 anh Mỹ, tôi bèn rất lịch sự, văng ra 1 câu tiếng Mỹ: GO AHEAD, SIR! Anh Mỹ già cám ơn tôi, rồi vội vã đi lên để gặp nhân viên Mỹ. Thế là vợ chồng cô em vợ tôi được gặp nhân viên VN. Kể ra tôi cũng khá sì-mạc (smart) đấy chứ! 

Xong chuyện rồi, tôi dậy bảo ngay 2 vợ chồng cô em vợ:

- Xứ này là xứ người ta, tụi em nhớ đấy, lúc nào cũng phải nhường Mỹ trắng, còn Mỹ đen, Mễ với người Việt, khỏi nhường! Hỗn với Mỹ trắng, nó đuổi về nước đấy, xứ là xứ của nó, nó đuổi mình lúc nào không được?  

Hai vợ chồng em vợ mới sang tin như sấm!!!

Rồi tôi lại chỉ tụi nó 1 mánh của tôi:

- Khi nào gặp thằng Mỹ nói nhiều và nhanh quá, mà thằng Mỹ nào cũng nói nhanh và dài dòng cả tụi em cứ nói: THAT'S RIGHT? hay REALLY! cho anh, bảo đảm nó sẽ mến em ngay!... Không hiểu nó nói gì thì cứ Yes loạn cả lên, còn hơn là nói No. Nó nói xong, mình cứ THANK YOU là nó biết ngay mình là người có học thức và lại càng mến mộ mình hơn! 

Hồi còn mồ ma bà cụ tôi, có lần cụ phải vào bệnh viện. Vào thăm cụ, tôi được cụ nhờ ngay:  

- Con ơi, nói với con Mễ y tá rằng mẹ muốn đi cầu, con nhé!

Tôi quay sang con Mễ y tá đang lúi húi gần đó nhưng bối rối ngay! Mẹ kiếp, cả đời mình có bao giờ phải nói tiếng ĐI CẦU bằng tiếng Mỹ đâu? Cần đi cầu là cứ oai phong lẫm liệt đi vào Rét Rum chứ đâu có phải nói TÔI ĐI CẦU bằng tiếng Mỹ? Chẳng lẽ lại dùng vẹc-bờ TO SHIT, nghe thô lỗ bình dân học vụ quá! Người có học không nên nói thế! 

Thường được ông bạn nối khố của tôi xưng tụng hồi ở đảo là người chuyên dùng tiếng Mỹ khó, loại tiếng Mỹ bác học ấy mà, tôi trầm giọng nói: 

- SENORITA, MY MOM WANTS TO DEFECATE!

Báo hại, nàng Mễ béo chả hiểu gì cả, mặt cứ ngớ ra! Lập đi lập lại 2, 3 lần nó vẫn không hiểu. 

May quá, bà cụ tôi nhẩy vào cuộc ngay, cụ nói:

- CON KIA, TAO MUỐN PU PU!

Nàng Mễ hiểu ngay, đưa cụ vào Rét Rum tức khắc, bỏ lại tôi đứng đó ngậm ngùi với thứ tiếng Anh "bác học" của mình. 

Sau đó, tôi hỏi cụ:

- Thế khi mợ cần đi tiểu thì nói sao? Mợ có dùng động từ TO URINATE không?

- Mợ cứ nói PI PI là nó hiểu ngay! 

Bây giờ, ở cái tuổi trên bẩy bó, hễ coi phim nào mà không có phụ đề tiếng Mỹ là tôi khẳng khái từ chối, không xem, vì coi mà cứ phải đoán mò, mất thú! Có phụ đề tiếng Việt càng hay, mà nếu có chuyển âm của hãng Tân Kiệt Y Oan thì còn gì bằng? Chẳng phải mình tôi, mà rất nhiều anh em bạn cùng khóa KQ của tôi cũng vậy! Có bạn còn không thèm xem phim phụ đề tiếng Mỹ nữa, ra cái điều ta đây kỳ thị và chỉ coi phim phụ đề hoặc chuyển âm, hoặc thuyết minh bằng tiếng Việt mà thôi!

Hồi ở trại tỵ nạn để khỏi bị phân công đi quét dọn hay làm vệ sinh, tôi nhào ngay vào làm thầy dậy Anh văn cho lớp vỡ lòng. Được các bà các cô xinh như mộng gọi là thầy, chẳng khoái ư? Mà dậy cái lớp i tờ tiếng Mỹ này, với tôi, một kẻ đã từng học Anh văn ở Nha Trang với các tay sừng sỏ tiếng Mỹ như HKNhan, TB Tráng, Nguyên cò... thì chỉ là chuyện nhỏ. Đôi khi thầy lại nổi hứng hát cho nghe 1 bài hát Mỹ, IT'S NOW OR NEVER (Bi giờ cho đến bao giờ) hay LOVE ME TENDER (Có yêu tui thì yêu nhè nhẹ thôi) chẳng hạn, các bà các cô cứ tâm phục khẩu phục lệch cả mắt! 

Ấy thế mà cũng có lúc bị tổ trát!

Số là hôm ấy, có anh giáo sư Úc Thòi Lòi (Úc-đại-lợi) dậy tiếng Mỹ (cũng dậy tiếng Xê Kỳ như tôi chứ có hơn gì!) đến thăm lớp. Lúc ấy, tôi đang ở cuối lớp, đang phét lác với học trò bằng cách nổ rằng trước đây thầy lái máy bay C-130. 

Có em học trò mặt hoa da phấn, đẹp não nùng hỏi: 

- C-130 chở được bao nhiêu người hả thầy?

Thầy trả lời ngay:

- Mỹ nó đặt tên khoa học và lô-gíc lắm, các em ạ! C-130 là chở 130 người, C-119 nhỏ hơn, chỉ chở được 119 người thôi. Còn C-47 còn nhỏ hơn nữa, chỉ chở được 47 mạng là tối đa! 

Đang khi tôi cao hứng thì anh giáo sư Úc Thòi Lòi bước vào. Thật mất vui quá! Với giọng Úc, hắn đứng ở đầu lớp mà hỏi 1 thằng ú ớ tiếng Mỹ như tôi đang đứng ở cuối lớp thì có bố tôi cũng không hiểu nó nói gì? 

Tôi bèn từ từ bước lại gần hắn, đây cũng là chiến thuật của tôi, đối địch thì phải uýnh xáp lá cà mới mong đạt thắng lợi chứ! Hắn lại nói 1 tràng tiếng Úc nữa. Vẫn không biết nó nói cái con tườu gì! Tôi bèn nói đại 1 câu ngắn, sau khi đã cố uốn éo miệng cho nó giống người Mỹ. Hắn trả lời ngay:

- Sorry, I don't understand you!

Cái bọn Mỹ, Úc thật bất lịch sự, chẳng biết giữ thể diện cho bạn đồng nghiệp gì cả! Cứ thẳng như ruột ngựa thế này thì còn ra cái thống chế gì nữa? Thiệt là ứa gan! Mẹ kiếp, L' Anglais Vivant và cả English for today cuốn Một cũng đâu có đề cập đến "tình huống" nhiêu khê khó xử này? 

Chợt nhớ lại phim cao bồi BẲN CHẬM THÌ CHẾT! Mình để nó phát pháo hoài đâu có được, phải tấn công nó chứ! Thủ hoài cũng chết, giống như VNCH của mình, chống đỡ hoài cũng thua bọn VC mà!

Thế là, hắn hỏi A thì tôi trả lời B hay C, y như chiến thuật của phái đoàn Vi Xi trong hội nghị Paris vậy. Như thế, tôi cứ nói ào ào, khỏi màng đến văn phạm Ăng lê hay nhấn chữ cho đúng tiếng Mẽo làm chi cho mất công!

Tên giáo sư Úc bối rối ra mặt. Người Việt như tôi, nói tiếng Mỹ với accent Phú lang sa thì hắn ngượng ngùng là phải! Hắn bèn hạ giọng, chắc sợ học trò tôi nghe thấy:

- Thưa ông, ông có hiểu tôi nói gì không, và... ông có hiểu ông nói gì không?

Đến lúc này thì ngôn ngữ bất đồng quá rồi, kéo dài không có lợi. Nhỡ có đứa học trò nghe loạng quạng được câu hắn nói vừa rồi thì danh dự của nhà mô phạm như tôi còn gì? Tôi bèn khoác vai hắn, ra cái điều thân thiện quá chừng, lôi hắn ra ngoài cửa và lắp bắp cảm ơn hắn đã đến thăm! 

Xét ra, tôi đâu có sợ, đâu có lập cập khi nói chuyện với người Mỹ. Có người Mỹ lập cập khi nghe tôi nói thì có! 

Khi trở vào lớp học, các em tỵ nạn ngây thơ ngưỡng mộ tôi quá chừng chừng. Có em phát biểu:

- Thầy ơi, thầy nói tiếng Mỹ giỏi quá! Thằng Mỹ nó nói đâu lại thầy, thầy nói lẹ mà nhiều hơn nó nhiều! Thầy nói giọng thì thanh và dễ nghe, nó nói thì cứ ngẹn trong cổ họng giống như người Căm-pu-chia dzậy đó!

Tôi khiêm nhượng trả lời cô ta:

- Tại thầy người Bắc, hồi đó uống nước sông Hồng trong hơn nước sông Cửu Long nên giọng mới thanh cao như vậy đó! Mà tiếng Huê kỳ nói giọng thanh mới hay, tụi Mỹ mới nể mấy em ạ!

Có cái em học trò ngồi ở bàn đầu, hay nhìn thầy với đôi mắt chứa chan cảm phục thì thỏ thẻ:

- Biết bao giờ em mới nói được tiếng Mỹ như thầy? Tối nay thầy có rảnh nhớ xuống "khu em" dậy em tiếng Mỹ nhé! "Khu em" buổi tối chúng nó đi ra quán uống cà phê hết, nhà chẳng còn ai!

Tôi háo hức nghĩ thầm:

- Cha chả, em nồng hậu với mình quá! Mời chào thành thật thế này thì thầy cách chi mà từ chối nổi? Không biết mình có phải đem ông ĐẠI SỨ (quý vị nào quên tên vị Đại sứ ... Mỹ này?) theo không đây?

NGUYỄN GIANG

Phiet Pham thephiet_2002@yahoo.com

Thu, Jul 22 at 11:46 AM

Anh Tây tốt bụng nấu cơm, chạy đi phát cho người nghèo giữa dịch: Giờ là lúc tôi trả ơn Sài Gòn

Gần đây, trên mạng xã hội xuất hiện một đoạn video. Ghi lại hình ảnh một anh Tây rong ruổi khắp các con đường Sài Gòn phát cơm từ thiện. Đoạn video này đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhiều người.

Được biết, người đàn ông ngoại quốc tốt bụng này là Percy Smith, một giáo viên quốc tịch Anh hiện đang sống tại quận 3, TP.HCM. Cách đây không lâu, anh cũng nhận được sự chú ý khi kêu gọi các bạn trẻ tham gia hoạt động từ thiện cùng mình trên mạng xã hội.

Trong khoảng 3 tháng trở lại đây, anh cùng nhóm bạn người ngoại quốc chạy xe máy khắp Sài Gòn để trao tận tay những phần cơm miễn phí cho những người có hoàn cảnh khó khăn anh gặp trên đường phố. Mỗi tuần, anh dành 3 – 4 ngày để làm công việc ý nghĩa này. Buổi sáng, anh hỗ trợ các thành viên trong nhóm chia thức ăn thành từng phần. Đến khoảng 10g30 sáng thì bắt đầu mang cơm đi phát.

Lúc đầu, những người nhận cơm từ anh rất ngạc nhiên khi thấy một người nước ngoài làm việc thiện nguyện tại Sài Gòn giữa mùa dịch. Dần dần, họ bắt đầu thoải mái bắt chuyện, hỏi han anh nhiều hơn.

Anh cho biết: “Công việc này đem đến cho tôi trải nghiệm rất ý nghĩa. Mùa dịch Covid-19, ai cũng gặp khó khăn. Tôi vui vì giúp đỡ được mọi người nhưng cũng cảm thấy khá buồn khi chứng kiến mọi người phải sống như vậy”.

Ngoài nhóm từ thiện của thầy giáo tiếng Anh Percy, Sài Gòn còn rất nhiều nhóm, cá nhân khác tích cực giúp đỡ cộng đồng trong mùa dịch.

Ai nói xướng ca vô loài.  Không phải!  Điển hình những người dưới đây là LOÀI VẬT

Ca sĩ Elvis Phương bất ngờ bỏ Sài Gòn, bay sang Mỹ tiêm vaccine

Ngày 9 tháng 7 năm 2021
Bất ngờ khi Elvis Phương đóng vali cùng với vợ sang Mỹ. Vào trưa ngày 9 tháng 7 năm 2021, ca sĩ Phương thông báo rời Sài Gòn bay sang Mỹ. Trước đó ca sĩ chia sẻ cho thấy ông rất tự tin với cách chống dịch của nhà cầm quyền. Ông từng ủng hộ 43 triệu VND cho chính quyền để chống dịch và mua vaccine. Tuy nhiên đợt dịch thứ 4 đã thay đổi.

Phi Nhung trở về Mỹ giữa liên hoàn drama, thời gian đã được hé lộ cụ thể?

Netizen xôn xao truyền tay nhau ảnh status thông báo Phi Nhung sẽ có mặt ở Mỹ trong thời gian tới.

Những ngày vừa qua, Phi Nhung liên tục bị gọi tên vào loạt drama của Vbiz. Netizen không khỏi hoang mang trước tin đồn nữ ca sĩ làm từ thiện vì trục lợi cá nhân, nhận con nuôi để "bóc lột" và không có trách nhiệm với con cái. Dù chưa rõ thực hư nhưng loạt những lùm xùm trên đã làm ảnh hưởng không ít đến hình ảnh của ca sĩ Phi Nhung.

Cho tới mới đây, khi câu chuyện tin nhắn được cho là của Hồ Văn Cường rầm rộ lên, netizen lại truyền tay nhau thông tin Phi Nhung sẽ chính thức trở về Mỹ vào tháng 7 tới. Cụ thể, ảnh chụp màn hình status một bầu show ghi rõ: "Nữ ca sĩ Phi Nhung sẽ trở về nước Mỹ phục vụ khán giả hải ngoại trong tháng 7/2021. Anh chị bầu show cho em nhé".

nguyễn cao kỳ duyên thoát chết ở Thành Hồ, "chạy" về Mỹ thành công

Ngày 17 tháng 7 năm 2021
Được giải cứu về VN vào tháng 12 năm 2020, không ngờ có ngày Nguyễn Cao Kỳ Duyên trở lại Mỹ cũng đầy ấn tượng. 
Được chạy bộ bên bờ biển dưới ánh nắng chiều tà của Cali là một niềm vui mà tám tháng rồi hôm nay mới gặp lại!!

Thanh Thảo bị chỉ trích vô ơn với quê hương

Mới đây, ca sĩ Thanh Thảo chia sẻ trên trang cá nhân thông tin cô đã trở lại Mỹ an toàn. Sau khi đến Mỹ, được tiêm vắc-xin xong, Thảo sẽ nhận một số show hát ở Mỹ đã mời từ trước. Hết show diễn, Thảo sẽ lại về. Mong cả nhà luôn giữ gìn sức khoẻ, ăn uống đầy đủ chất và bình an trong thời gian này".

Ngay sau đó, ca sĩ Thanh Thảo bị nhiều người chỉ trích gay gắt trên mạng xã hội. Nhiều ý kiến cho rằng cô "vô ơn với quê hương" khi gấp rút sang Mỹ tránh dịch, rằng khi Việt Nam đang chiến đấu với đại dịch Covid-19 thì việc cô bỏ về Mỹ là không hay...

"Chị Thảo ở Mỹ lúc dịch bùng phát mạnh và thời điểm ấy Việt Nam có dịch nhưng không nặng như bây giờ. Chị mong muốn về Việt Nam để hoạt động nghệ thuật..., ai ngờ về được vài tháng thì Việt Nam lại bị bùng dịch mạnh, chị lại sang Mỹ. Chúc gia đình chị bình an và mạnh khoẻ" - một cư dân mạng "cà khịa" nữ ca sĩ.

Trước đó không lâu, Thanh Thảo chia sẻ vợ chồng cô vừa đưa các con về Việt Nam sinh sống và tái định cư sau thời gian dài ở Mỹ. Trên trang cá nhân, nữ ca sĩ cũng từng khoe đã "tậu" căn hộ cao cấp để an cư lạc nghiệp ở quê nhà.

 

Phiet Pham thephiet_2002@yahoo.com

Thu, Jul 22 at 11:45 AM

Dòng sông Chia Cắt, nhân kỷ niệm Ngày Quốc Hận 20-7-1954

21/07/2021 Pham

Đỗ Văn Phúc






Trong đời người, ít ra ai cũng có một dòng sông kỷ niệm.

Thời ấu thơ thì đó là dòng sông nơi ta thường bơi lội nhởn nhơ vui đùa vô tư cùng các bạn. Đối với tuổi đôi mươi thì đó là dòng sông nơi hò hẹn lần đầu với người yêu trong những chiều tà yên ắng hay những đêm trăng vằng vặc.

Sông ngòi Việt Nam nhiều đến nỗi có đủ để ban phát cho mỗi người ít nhiều kỷ niệm êm đềm, nên thơ hay đắng cay hờn tủi. Có khi cả kỷ niệm chia ly, đau buồn mang theo đến tận tuyền đài.

Đối với cả dân tộc thì hai con sông Gianh và Bến Hải là chứa chan bao kỷ niệm chia lìa, nhục nhã của sự phân tranh Nam Bắc.

Hai trăm năm trước đây, hai họ Trịnh, Nguyễn cắt đôi núi sông vì tranh giành quyền bính trước một cơ đồ nhà Lê đã đến thời suy mạt. Hai trăm năm sau, thực dân và cộng sản lại nỡ đang tâm phân rẽ đại gia đình Việt Nam vì những giấc mộng ngông cuồng của chủ nghĩa đại đồng cộng sản. Chinh chiến điêu linh kéo dài hơn hai mươi năm đã hủy diệt mầm sống của dân tộc: hàng triệu thanh niên ưu tú của hai miền gục ngã trên con đường Trường Sơn, trong rừng già Tây nguyên, sình lầy Đồng Tháp, ngay cả trên đất khách Lào và Kampuchea… Tài nguyên thiên nhiên bị hủy diệt, thành phố, nông thôn tiêu điều; gia đình ly tán, niềm tin mai một. Cũng chỉ vì một dòng sông, cũng chỉ vì một chủ nghĩa ngoại lai phi nhân bản, cũng chỉ vì một loại người vô lương…

Tôi sinh ra và sống hết thời thơ ấu bên người mẹ hiền ở một huyện lỵ nhỏ bé nơi vùng giới tuyến phân chia Nam Bắc. Mở mắt chào đời chưa bao lâu, tôi đã mất người cha vào tay bọn Việt Minh trong ngày gọi là tổng khởi nghĩa. Chúng đưa người ra Bắc biệt tăm từ đó. Mẹ tôi không thể tiếp tục cuộc đời làm dâu tôi đòi, dù rằng hai bên nội ngoại tôi đều làm quan rất lớn trong triều. Bà đã bồng bế tôi ra miền Gio Linh lập nghiệp. Ban đầu buôn bán theo những chuyến xe hàng, sau mở cửa hàng bán vải vóc ngay góc phố chính của Gio Linh. Phiá sau nhà tôi là cơ quan huyện đường, nơi người cậu của mẹ tôi làm huyện trưởng.

Tuổi thơ của tôi hồn nhiên và hạnh phúc, vì mẹ tôi thương con rất mực. Chiến tranh lúc đó cũng cận kề. Quân đội Pháp thì có đồn Ba Dốc trấn giữ ngay đỉnh đèo cũng tên Ba Dốc. Nơi này nhìn thẳng ra cầu Hiền Lương chỉ cách đó chừng năm cây số. Việt Minh thỉnh thoảng bắn súng cối vào huyện. Có lần hai trái đạn nổ ngay nhà tôi, làm chết mấy người khách xin ngủ trọ. Mẹ tôi may mắn trong đêm đi ra ngoài vườn làm vệ sinh nên thoát chết; còn tôi đang ở cùng người chị ruột tại tỉnh lỵ Quảng Trị. Sau này, nhà vẫn còn giữ những bàn ghế và tầm ván ngựa gỗ trắc bị miểng đạn băm nhiều vết.

Tôi sớm thấy Việt Minh. Một đêm, chúng tấn công huyện đánh cho đến sáng thì rút lui. Bọn trẻ con kháo nhau đi xem Việt Minh chết. Tôi cũng tháp tùng trong đám trẻ, mon men lại gần xác chết.  Đó một người mặc quần áo ka ki vàng, chân đất, nằm sòng soại xéo bên cổng huyện, mặt phủ một tấm khăn trắng. Có đứa dạn tay lật chiếc khăn ra xem thử Việt Minh có mấy mắt mấy miệng. Tuy còn bé, tôi đã ý thức được đây chính là kẻ thù đã bắt cha mình đi biệt. Tôi thù ghét Việt Minh từ đó.

Ai có về vùng Gio Linh mới thấy hết cảnh nghèo của thôn quê địa đầu giới tuyến. Đất không nghèo, vì đất đỏ có thể trồng tiêu, chè, cho lợi tức cao. Dân không thiếu và thường là dân chăm chỉ, cần cù. Gio Linh nói riêng, hay Quảng Trị nói chung nghèo là vì chiến tranh. Mùa hè, người nông dân làm ruộng dưới cơn nóng hừng hực do ngọn gió Lào thổi về; mùa đông cái rét căm căm cộng với những cơn mưa triền miên kéo dài hàng vài ba tháng làm cho cảnh sắc tiêu điều thêm. Gio Linh với bài hát của Phạm Duy gợi lên hình ảnh bà mẹ già nhẫn nhục: “Mẹ già cuốc đất trồng khai, nuôi con đánh giặc đêm ngày….” Rồi đêm nghe tin con mình bị giặc chém đầu, “Mẹ già không nói một câu, đem khăn gói đi lấy đầu.” Thê lương thay, hình ảnh “lá vàng khóc lá xanh rơi” mà mãi hàng chục năm sau vẫn còn tiếp diễn.

Ngày đất nước chia đôi, hai bên bờ sông Bến Hải trở thành khu Phi Quân sự. Cái đồn canh của Pháp trên đỉnh đèo Ba Dốc trở thành đồn của Ủy ban Quốc tế Kiểm soát Ngưng bắn gọi tắt là ICCS. Cầu Hiền Lương bắt qua sông Bến Hải được chia hai, phần trong Nam sơn màu xanh, phần ngoài bắc sơn đỏ; giữa là vạch sơn trắng, biên giới của hai miền, của tự do và nô lệ, của dân chủ và độc tài, của cái mỹ danh Tiền đồn chống Cộng của Thế giới Tự do và Tiền đồn phe Xã hội chủ nghĩa. Từ đó bắt đầu cuộc chạy đua, một bên tiến lên phía trước của văn minh phát triển, một bên tụt lại hàng chục năm sau vì vừa theo đường lối Chủ Nghĩa Xã Hội, vừa dốc toàn lực vào cuộc chiến xâm lược miền Nam.

Đứng trên đèo Ba Dốc nhìn ra phương Bắc, con đường quốc lộ 1 thẳng tắp vượt qua cầu Bến Hải chạy sâu vào lãnh thổ huyện Đồng Hới. Hai bên bờ là hai cột cờ mà mỗi năm mỗi được xây cao thêm, vì bên nào cũng muốn tỏ ra hơn hẳn đối phương. Lá cờ rộng có lẽ bằng cả sân làng. Bên kia, nhiều cán bộ đã chết oan ức vì leo lên đỉnh gỡ rối lá cờ.

Tôi có nhiều dịp đến tận sát đầu cầu nhìn qua bên kia. Cũng có vài lần ra đến chợ Cao Xá, nơi khoảng cách hai bờ hẹp nhất. Con sông Hiền Lương bắt nguồn từ núi Trường Sơn đổ ra biển Đông ở cửa Tùng, nước chảy lặng lờ, sóng gợn nhẹ buồn mênh mang. Trên sông, vài con thuyền trôi êm, không tiếng hò, câu hát. Chợ Cao Xá nằm sát bờ sông. Những ngày phiên họp đông đúc, bày bán đủ thứ hàng phong phú của miền Nam kinh tế tự do. Người qua lại lũ lượt áo quần màu sắc rực rỡ. Dãy loa công suất lớn gồm hàng chục cái chỉa sang bờ Bắc, phát ra những bài ca tình tứ, ca ngợi cuộc sống êm đềm, ấm no của miền tự do. Phiá bên kia bờ, cảnh vật đìu hiu. Một ngôi nhà ngói đỏ lạc lỏng giữa vài căn lều xơ xác. Vài người nông dân đứng âm thầm giữa cánh đồng buồn hiu; trên đường có chiếc xe ba càng nặng nề kêu cút kít. Hàng loa tròn ngoài đó không mạnh đủ để đưa những luận điệu tuyên truyền vượt qua con sông hẹp. Phải những ngày nghịch gió, ta còn nghe văng vẳng vài câu hát the thé toàn chuyện chăn nuôi, sản xuất.

Nơi đây, vùng phi chiến. Không có bóng dáng người chiến binh. Chỉ thấy anh cảnh sát mặc đồng phục trắng qua lại. Sau này, chính quyền ta lập ra quận Trung Lương nhỏ bé để đảm trách phần hành chánh của vài ba xã nằm trong vùng. Tôi có dịp ra chơi nhiều lần trong những dịp hè, vì Lễ Môn là quê hương của người anh rể tôi. Những ngày nắng đẹp, chúng tôi chạy đuổi bắt nhau qua những rừng đầy trái sim chín và trái chu mòi chua chua, ngọt ngọt. Sáng sớm thì đi đâm chuột ở các thửa ruộng vừa gặt xong; những con chuột đồng béo mập, lông vàng hoe, đem về cho vào hông với lá sả là tuyệt.

Thế rồi…

Cảnh thanh bình đột ngột biến mất. Uỷ hội Quốc tế rút đi, thay vào đó là toán Hiến binh đội nón cát két đỏ. Tiếng sáo chiều nhẹ nhàng đã bị thay bằng tiếng đạn cối đêm đêm vọng về. Chiến cuộc bắt đầu từ các vùng Cam Lộ, Hướng Hoá lan dần xuống. Đông Hà trở thành căn cứ quân sự lớn với các chàng trai trẻ Sư đoàn 1 Bộ binh kiêu hùng. Cộng sản phản bội Hiệp định Geneve, thành lập cái gọi là Mặt trận Giải phóng Miền Nam trong kỳ Đại hội đảng 20-12-1960 nhằm thôn tính miền Nam. Du kích nằm vùng bắt đầu quậy trở lại. Chiến tranh lớn dần, lan dần ra tận khu phi quân sự. Đạn đại pháo từ bên kia bờ ngang nhiên bắn phá vào làng mạc miền Nam. Các căn cứ A-1, Côn Thiên trở thành pháo lũy kiên cường, nơi những người chiến sĩ Trung đoàn 2 của Đại tá Vũ Văn Giai ngày đêm gian nguy chống giữ. Sông Bến Hải lại lần nữa chứng kiến cảnh huynh đệ tương tàn.

Năm 1965, tôi đang làm cho một cơ quan chống khủng bố của Toà Đại sứ Hoa Kỳ tại Quảng Trị. Ngày đưa ba tên Tôn Thất Dương Kỵ, Trịnh Đình Thảo và Nguyễn Văn Huyến (tôi không nhớ chính xác lắm về tên sau này) tống cổ ra Bắc vì tội ăn cơm Quốc gia, thờ ma Cộng sản; tôi lại lần nữa ra tận chân cầu Hiền Lương. Con sông vẫn chảy lặng lờ, như vô tình trước cơn binh lửa. Sóng gợn nhẹ lăn tăn, lấp lánh ánh mặt trời như một điệu ru buồn não ruột.

Hai mươi lăm năm sau, đất nước lại thanh bình, tôi qua Hiền Lương trong một chuyến xe đò đi Hà Nội lo giấy tờ và thăm cho biết quê hương trước khi ra đi xuất cảnh. Cảnh trù phú rộn rịp của những năm “cởi mở” đã thực sự chấm dứt ở Đông Hà, cách đó 15 cây số về phía nam. Từ Bến Hải ra đến tận Hà Nội là cảnh tiêu điều hoang sơ, nghèo ơi là nghèo. Nghèo ngoài sự tưởng tượng. Chiếc cầu Hiền Lương còn trơ khung sắt đã tróc rỉ. Mặt cầu không còn lớp ván mà thay bằng những cây rừng gác tạm bợ, buộc với nhau bằng đủ loại dây nhợ. Hai móng cầu đã nứt nẻ, người ta dùng dây kẽm gai chằng néo chống đỡ. Đã mười lăm năm sau chiến tranh mà cộng sản vẫn chưa vãn hồi được cảnh thanh bình an lạc nơi miền quê đau khổ này. Bên bờ Bắc, vẫn những tấm áo nâu sồng rách bạc, lầm lủi đi trong mưa. Đường lộ không còn nền nhựa mà chỉ đá đất lởm chởm đầy ổ gà. Hai bên, thỉnh thoảng thấy những cụ già, những bé thơ gầy còm đứng xin ăn. Các thiếu nữ thì che tấm chiếu chờ những chuyến xe từ miền Nam ra gạ gẫm bán thân, đổi lấy lon gạo trắng cho bữa cháo ngày mai của gia đình.

Con sông Gianh, nơi phân chia thời Trịnh Nguyễn, nước đục ngầu, chiếc cầu bắc qua đã bị phá hủy trong chiến tranh vẫn chưa được xây lại. Xe cộ phải qua cầu phà ghép bằng đủ loại ca nô và tấm gi sắt cũ. Người dân xứ Nghệ Tĩnh, cục cưng của chế độ Cộng sản thật khó thương. Họ vừa cục cằn, thô lỗ, vừa bẩn tính. Xe tôi dừng ngủ đêm chờ sáng. Trước khi qua phà, tôi cầm ca và bàn chải đánh răng bước vào một căn nhà xin nước sạch để rửa mặt, súc miệng. Chưa đặt chân qua cổng, đã nghe cái giọng trọ trẹ dễ ghét: “Khoông cho mô, đừng vô.” Thử tưởng tượng, cái giếng nước thì đầy nhóc, mà lòng người thì quá khô cạn. Thì ra, thống nhất từ lâu, nhưng Nam Bắc vẫn không thể chan hoà được. Ranh giới địa lý đã xoá mờ, nhưng ranh giới ý thức hệ, ranh giới của văn hoá, ranh giới của tình người, ranh giới của sự phát triển vẫn còn kéo dài cho đến cả nhiều thập niên về sau.

Còn một con sông Bến Hải mới giữa những người không phương kế, phải ở lại và những người ra đi đến bến bờ tự do trên hàng chục nước khác nhau khắp hoàn cầu. Hàng chục năm với hai lối sống hoàn toàn khác biệt đã tạo ra một khoảng cách rất xa giữa hai nếp suy nghĩ mà dễ gì rút ngắn nếu ngày mai đây, khi tự do, dân chủ vãn hồi trên quê hương. 

Đỗ Văn Phúc

RESTORED REPUBLIC VIA A GCR UPDATE AS OF JULY 22, 2021

“…The Military has raised two Defcon Level Alerts. CENTCOM & AFRICOM, due to recent airstrikes in those regions. Revolutions against communist governments were going on in the UK, Cuba and France. The Military has indicted Newsom, governor of California, while a Military Tribunal convicted Susan Rice of Treason and sentenced her to death-none of which was carried by the Fake Main Stream Media. The main stream media continued to ignore deaths caused by CV vaccines, 2020 Election Fraud, and how the Deep State Cabal was using HAARP to manipulate weather conditions across the globe to create earthquakes, floods and tsunamis, setting the stage for worldwide gas and food shortage crises, plus ignored Cyber Attacks on banks and businesses across the globe that would lead to a Stock Market crash and global financial crises….. China is flooded: This weather pattern will hold over this region for a WHOLE 4 DAYS. Foxconn says critical iPhone factory hit by massive floods in China. Zhengzhou in China’s central Henan province, has been hit with torrential rain and intense flooding reported. China Three Gorges Dam: PLA military increased at dam. Three Gorges Dam China Yihetan Dam: People’s Liberation Army warns Yihetan dam in the center of China “could collapse at any time” after being severely damaged in torrential storms. Chinese army BLAST dam in Luoyang City to divert FLOODS from Henan province! The PLA has reportedly blasted the Yihetan dam it had earlier warned could “collapse at any time” …..  

https://www.roxytube.com/watch/restored-republic-via-a-gcr-update-as-of-july-22-2021_cD2r9uScA7NADr7.html

No comments:

Post a Comment