20200826 Cong Dong Tham Luan
Phiet Pham: thephiet_2002@yahoo.com
Mời đọc một chuyện ngắn của Tiểu Tử !
Vui với những kỷ niệm của thời tiểu học, mà ngày nay đã ở tuổi 80. Đọc để
tâm hồn được quyện vào lối viết duyên dáng ngọt ngào và chất phác của nhà văn
gốc miền nam (Việt Nam trước 1975), và thấy mình cũng có những u hoài, nghen
ngào như tác giả ...
Vẫn còn cái gốc. "Tiểu Tử"
Tôi sanh ra vào thời Pháp thuộc, lớn lên, ra đời với Mỹ Diệm, Mỹ
Thiệu rồi... già trước tuổi sau ngày “cách mạng thành công!” Để thấy tôi đã có
cái may mắn biết thằng Tây, biết Chú Sam, biết Bác Hồ. Thằng Tây đội nón cối
thực dân ngồi trên đầu thằng dân đội nón lá. Chú Sam với cái nhãn bàn tay của
chú nắm bàn tay người bạn mà chú giúp đỡ – cái nhãn chưa kịp tróc, chú đã buông
rơi thằng bạn như buông rơi một vật vô tri! Bác Hồ cũng đội nón cối như thằng
Tây thực dân nhưng Bác không thực dân, Bác chỉ bắt người dân làm chủ để cho bác
- cũng ngồi trên đầu dân như thằng Tây! - lãnh đạo theo đường lối Mác Lê ngoại
lai, mất gốc. Trải qua ba trào như vậy mà tôi đã không thành Tây, không thành
Mỹ, cũng không thành Bôn-sê-vít, nhờ truyền thống của ông cha: Biết giữ gìn cái
gốc. Điều này, tôi rất tự hào.
Bây giờ, tôi xin tự giới thiệu ...
Tôi tên là Tư – Lê Di Tư – Theo ông nội tôi kể lại thì tôi thuộc dòng họ Lê Di
ở Huế, một dòng họ nổi tiếng khoa bảng. Hồi đó, ông sơ ông sờ gì của tôi đã làm
quan lớn trong triều đình. Ổng được lệnh vua, đưa dân đi dài vào Nam khai
hoang, dựng làng lập ấp, để mở mang bờ cõi. Khi ổng vào đến vùng rừng thiêng
nước độc mà sau này người ta gọi là Tây Ninh, ổng ngã bịnh rồi chết. Sau đó,
không nghe ông nội tôi kể tiếp. Điều mà tôi biết là đến đời ông nội tôi, cái
gia tài quyền uy chữ nghĩa của dòng họ Lê Di chỉ còn lại đủ để ông nội
tôi...bắt mạch hốt thuốc độ nhựt! Rồi qua đến đời cha tôi, đời anh chị
tôi...chỉ còn làm ruộng dài dài, mà mớ chữ nghĩa thì vừa đủ để ngâm nga mấy
truyện thơ bình dân như Chàng Nhái Kiểng Tiên hay Bạch Viên Tôn Các.
Hồi đó, có người thắc mắc tại sao tôi đã mang cái họ Lê Di rất văn vẻ, rất
...quí phái mà lại có cái tên Tư nghe quá cộc lốc khô khan? Nói cho có vẻ...văn
chương, cái họ của tôi như tấm lụa mềm mà sao cái tên của tôi thì như hòn sỏi
nhám? Đó là do bản chất thật thà của cha tôi. Ổng đặt tên anh em chúng tôi
giống như ổng đếm bầy con! Đầu tiên là anh cả tôi: Lê Di Một. Kế đó là anh Lê
Di Hai. Tiếp theo là chị tôi: Lê Thị Ba. À! Chỗ này được cha tôi giải
thích...gọn bâng: Tại nó là con gái, mang họ Lê Di sao được, nữ sanh ngoại tộc
mà! Cuối cùng là tôi, Lê Di Tư, sanh cách chị tôi đến chín năm. Vì vậy, ở nhà
gọi tôi là thằng Út, còn hàng xóm thì gọi tôi là Út Tư, chắc là để khỏi lầm với
những thằng Út khác.
Năm đó, tôi đến tuổi vào trường tiểu học. Cha tôi xách xe đạp chạy ra nhà việc
(hồi đó, chỗ ban hội tề –là những người chức trách trong làng - làm việc được
gọi là nhà việc, cũng có người gọi là nhà vuông bởi vì ngôi nhà đó có bốn cạnh
bằng nhau) để trích lục khai sanh của tôi. Khi ổng về đến nhà, ổng cầm tờ khai
sanh vừa chỉ chỏ vừa phàn nàn: “Con mẹ thằng lục bộ! Hồi đó tao khai là Lê Di
Tư, nó nghe rõ chớ, lại còn gục gặc đầu nói đứa thứ bốn phải không. Vậy mà nó
đánh dấu ư cách xa chữ u đến cả thước lận, thành ra là dấu sắc. Bây giờ thằng chả
chết mất rồi, lấy ai mà đối chất đây? Còn thằng lục bộ mới này thì nó đọc sao
là chép y ra vậy. Con mẹ nó! Làm thằng nhỏ bây giờ tên là Tú. Coi vô duyên
không?”’.
Vậy là trong khai sanh – và mãi về sau này – tôi tên là Lê Di Tú! Phiền một
điều là hồi đó cái tên Tú này tôi nghe không quen lỗ tai. Cho nên, ngày đầu
trong trường tiểu học, khi thầy giáo điểm danh, gọi đến Tú là tôi vẫn tĩnh bơ
ngồi yên. Còn dòm qua ngó lại coi là đứa nào! Cũng may là thầy giáo lớp chót đó
là cậu Sáu An - bà con bạn dì với má tôi - nên cẩu đã biết qua cái sự trục trặc
trong cái tên của tôi. Thẩy bèn gọi “Tư” làm tôi giựt mình dạ một tiếng lớn. Cả
lớp cười rộ. Rồi mấy ngày sau đó, khi gọi đến Tú là thẩy... chêm ngay tiếng Tư
cho xong chuyện. Trẻ con dễ thấm, nên chỉ mấy hôm sau là tôi đã quen với cái
tên Tú văn vẻ đó, như đã quen lâu!
Lật bật rồi tôi cũng trèo tới lớp nhứt, rồi đậu xép-phi-ca (certificat). Hồi
này, ở nhà trúng mấy mùa lúa, nên cha tôi quyết định cho tôi học tới. Ổng nói:
“Thằng Út nó lanh lợi, bắt nó làm ruộng cũng uổng” (Bây giờ nhớ lại, tôi không
khỏi phì cười: ổng làm như phải là... cù lần mới đi làm ruộng!) Vậy là tôi được
xuống Sàigòn thi vào trường lớn (hồi đó, bậc trung học đã được gọi là trường
lớn, bởi vì nó... lớn hơn trường tiểu học). Tôi thi đậu và ở nội trú. Cha tôi
sắm cho tôi cái nón cối hiệu Con Gà Trống và đôi xăng-đan (sandales). Xưa nay,
lúc nào tôi cũng đầu trần và đi chân không - đôi guốc chỉ dùng để... rửa chân
ban đêm trước khi leo lên ván ngủ. Bây giờ, vào trường lớn phải khác!
Ở trường lớn, người ta gọi tôi là Tú Lê để phân biệt với thằng Tú Phạm học cùng
lớp và cũng ở nội trú như tôi. Tôi mang cái tên Tú Lê được hai năm thì trong
nước có giặc. Sàigòn bị đồng minh gì gì đó dội bom. Trường lớp bị đóng cửa, dân
chúng thị thành tản cư. Cha tôi vội vã đem tôi về làng. Từ đó, tôi tập tành làm
ruộng. Điều này không đi đúng với sự mong muốn của cha tôi. Lâu lâu ổng hay
nhắc: “Con mẹ nó! Nếu không có giặc thì thằng nhỏ đã không phải về làm ruộng.
Giòng họ Lê Di bây giờ chỉ còn có mình nó là khá. Vậy mà...’’. Câu nói thường
bị bỏ lửng. Để thấy ổng cũng hơi phiền trách ông Trời đã không giúp tôi đi theo
“con đường chữ nghĩa” cho dòng họ Lê Di được nở mặt, mà đẩy tôi về với ruộng
lúa, con trâu, cái cày...Riêng tôi thì lại thích được như vậy. Có lẽ tại vì cái
gốc “ruộng” của tôi đã ăn quá sâu vào đất. Tôi sung sướng được trở về với cái
tên “Út Tư” bình dị mà hàng xóm dùng để gọi tôi từ thuở ấu thời. Và tôi cũng
quên dễ dàng cái tên “Tú Lê” văn vẻ đã bỏ lại ở một góc sân nào đó trong trường
lớn...
Vào thời ông Diệm/ông Thiệu, tôi “đi” dân vệ. Để được ở lại làng giúp gia đình
làm ruộng ngoài giờ công tác ở đơn vị địa phương. Bởi vì gia đình tôi không có
tá điền tá thổ gì hết. Ngoại trừ mùa cấy hay mùa gặt phải mướn thêm người giúp
cho “kịp mưa kịp nắng”, kỳ dư đều do người trong gia đình tôi làm lấy, kể cả mẹ
tôi, mấy chị dâu anh rể tôi và vợ tôi nữa (hồi này tôi đã có vợ con). Kể lại
như vậy để thấy rằng gia đình chúng tôi thuộc loại “tay làm hàm nhai” chớ không
phải loại “chỉ tay năm ngón, ngồi không trục lợi”! Và nhờ trời, gia đình tôi
làm ruộng mà “lúa ăn không hết”...
Sau biến cố tháng Tư 1975, tôi đi học tập hết ba hôm rồi về nhà tiếp tục làm
ruộng. Yên chí rằng mình thuộc giới công nông đem “mồ hôi đổi lấy bát cơm”, lấy
sức “lao động làm nên của cải” (mấy câu này tôi mới học được của mấy cán bộ
cách mạng, cha nào cha nấy nói y như nhau, còn lập đi lập lại nữa nên...dễ
nhớ!) Chớ không thuộc loại “Mỹ Ngụy ác ôn” hay “trí thức vong bản” hay “địa chủ
phú nông , cường hào ác bá “ gì gì...Tôi đã thật tình tin tưởng rằng mình
“không có nợ máu với nhân dân” thì không có gì phải lo âu sợ sệt. Chẳng dè ít
lâu sau ruộng bị “sung” vào hợp tác xã, còn chúng tôi thì làm công lại cho họ.
Ngang ngược một cách rất...tự nhiên! (May quá! Cha mẹ tôi đã thất lộc trước ngày
“cách mạng thành công”. Mừng cho ổng bả!)
Vào hợp tác xã chưa đủ. Còn phải đi lao động (làm như đi làm ruộng mỗi ngày
chưa phải là lao động!) Rồi đi họp hành, học tập đường lối chủ trương (làm như
phải có những thứ đó thì lúa...mới tốt!) Rồi đi mết tinh, rồi hô khẩu hiệu, rồi
khai lý lịch khai tới khai lui...Có đêm tôi nằm trăn trở, nghĩ tiếc cho cái gốc
của ông bà để lại, bây giờ không còn đứng vững nữa. Cái gì không giống cái gì
hết! Lai căn tạp nhạp.
Vậy là sau một thời gian nhẫn nhục làm một “nhân khẩu” của chế độ, tôi thấy tối
ngày cứ hô “sống mãi, sống mãi, sống mãi” chắc... chết quá! Tôi đành liều mạng
mang vợ con vượt biên. Nhờ ơn trên phò hộ, chúng tôi đi thoát và tấp lên đảo
Pulau Bidong (Mã Lai).
Sau hơn bốn tháng “nằm” đảo, chúng tôi được chánh quyền Pháp nhận cho định cư.
Đó là nhờ chút ít tiếng Pháp còn sót lại của thuở thiếu thời xa xưa. Thuở đó,
mỗi ngày học trò phải chào cờ “Đại Pháp”, phải hát bài “Maréchal! Nous voilà!”.
Vào lớp phải đứng thẳng, đợi thầy nói “Asseyez-vous” rồi chấm câu với tiếng roi
mây hay cây thước bảng đập lên bàn. Chừng đó, cả lớp đồng nói “Nous nous
asseyons” rồi mới ngồi xuống. Ở cái thời như vậy mà sao cái “gốc” vẩn còn. Có
lẽ nhờ truyền thống của ông cha và nhờ mấy quyển Quốc Văn Giáo Khoa Thư đã âm
thầm nhen nhúm tình thương quê hương dân tộc.
Chúng tôi được “bốc” về đất liền ở thị xã Trenganu, rồi từ đó về Kuala Lampur,
thủ đô Mã Lai, để làm thủ tục giấy tờ.
Hôm chuẩn bị lên xe để ra phi trường Kuala Lampur “bay” đi Paris, lòng tôi như
mở hội. Ngày mai chẳng biết ra sao, nhưng chân trời mới này đã thấy rộng thênh
thang. Không phải cho tôi, mà là cho hai thằng con tôi đang trong tuổi lớn!
Điều này tôi muốn chia xẻ với những người ti. nạn đang đứng chùm nhum ở lãnh sự
quán Pháp đợi gọi lên xe ca, nhưng tiếc quá họ toàn là người Tàu Nam Vang và
người Miên người Lào. Họ không biết tiếng Việt Nam, thành ra tôi... cụt hứng.
Chính ông phó lãnh sự gọi tên từng gia đình để trao thông hành và mời lên xe.
Khi ổng gọi đến gia đình “Lơ đi”, chẳng thấy ai nhúc nhích. Ổng đưa mắt tìm
trong đám đông rồi cái nhìn của ổng ngừng lại ở tôi. Ổng mỉm cười hỏi bằng
tiếng Pháp:” Gia đình ông người Việt phải không?”. Tôi gật đầu “Ùy mong xiừ” mà
tự hỏi làm sao ổng nhận ra cái gốc Việt Nam của mình? Ổng bèn trao tờ thông
hành rồi chúc thượng lộ bình an. Lên xe ca, tôi đọc tấm giấy thấy đề: “Nom:
Ledi- Prénom: Tu”. Tôi nhổm dậy định xuống xe phân trần, nhưng xe đã rồ máy và
tôi cũng nghĩ lại: Cái vốn Pháp ngữ quá ít ỏi của mình không đủ để giải thích
những gút mắt của cái họ cái tên Việt Nam, của dấu ê dấu sắc trong tiếng Việt
Nam. Tôi đành ngồi xuống, thở dài…: Thân phận lưu vong, bỏ hết mất hết đã đành,
chỉ có cái họ cái tên là mang theo được bên mình, vậy mà bây giờ nó cũng không
còn nguyên vẹn hình hài và âm thanh của nó nữa! Nghĩ đến đó, tôi bỗng nghe tủi
thân đến ứa nước mắt….
Ở Pháp, tôi không “hành” nghề làm ruộng. Tôi làm thợ nhà in. Chắc tổ tiên dòng
họ Lê Di, nhứt là vong hồn của cha tôi, muốn cho tôi -dù sống ở xứ người- cũng
vẫn được gần với...chữ nghĩa! Ở đây, người ta hay gọi tôi bằng cả họ lẫn tên
“Ledi Tu”, bởi vì phát âm “Lơ đi tuy” theo tiếng Pháp có nghĩa là
“Mầy có nói ra không?”. Tôi không thích, nhưng phải chấp nhận, như tôi đã chấp
nhận định cư ở xứ này, bởi vì điều quan trọng vẫn là tương lai của hai thằng
con. Tuy nhiên, lâu lâu tôi vẫn thèm được nghe gọi “Út Tư”, cái tên có âm thanh
hiền lành bình dị, cái tên sao mà gợi nhớ quê cha đất mẹ vô cùng...
Bây giờ tôi đã về hưu. Ngày ngày tôi “chăn” bầy cháu nội, dạy dỗ chúng nó từng
chút để chúng nó đừng thành “Tây con”. Khi nói chuyện với cha mẹ của chúng, tôi
thường ví von: “Ba giống như cây bần cây đước đã bị cơn bão năm 1975 bứng
ra khỏi đất. Trôi nổi bập bềnh theo sống gió đại dương đến khi đụng một bến bờ
nào đó, cho dù đất khô đá cứng, cây bần cây đước đó vẫn cố bám rễ. Để giữ lấy
cái gốc. Bởi vì những nhánh nhóc bên trên rồi sẽ đâm chồi nẩy lộc. Cái gốc đó –
chắc các con còn nhớ – nó tên là Việt Nam”.
Tiểu Tử
***
Đúng là văn chương miền Nam ruộng lúa bề bề,
cá trê cá lóc nổi dề trên sông của Sơn Nam, Bình Nguyên Lộc.
***
Phiet Pham: thephiet_2002@yahoo.com
Bạn đòi gì nữa ở đất nước Hoa Kỳ?
Bạn trốn chạy cộng sản để tìm tự do cho chính
bản thân và gia đình của bạn. Ngày hôm nay bạn đã có tất cả. Bạn nghĩ bạn
đang sống ở nước Mỹ để giúp nước Mỹ vĩ đại hơn, hay bạn sống bám nơi đây để sử
dụng Tu Chính Án số 1 để bôi nhọ nước Mỹ?...
Tôi nói thật với bạn một điều là cho dù bạn có
ở đây thêm 45 năm nữa thì bạn cũng chưa đạt tầm của những người bản xứ nếu bạn
như những con cừu dễ bị xỏ mũi bởi mấy đài thổ tả CNN. Bạn còn nhỏ bé lắm
trong một xã hội văn minh. Bạn còn kém cỏi lắm trong một đất nước quyền
lực.
Bạn suy ngẫm đi. Người da trắng để con cái kết
hôn với người da đen. Còn bạn có khuyến khích con bạn date với người da đen để
xoa dịu màu da của họ không? Hay bạn xách giò lên cổ khóc lóc kể công để con
bạn phải ráng theo sự lựa chọn của bạn. Bạn là những người kỳ thị mà bạn
chưa nhìn thấy đấy thôi. Tư duy của bạn chưa mở rộng như người da trắng đâu.
Còn lâu lắm bạn ạ.
Quay lại BLM
Tại sao giới trẻ ủng hộ BLM?
Những đứa trẻ độ tuổi 19, 20 làm sao hiểu được sự dối trá của chính trị. Chúng như những tờ giấy trắng chưa bẩn mực và chúng cũng chưa đi một hành trình dài như chúng ta. Chúng đang bị chiêu dụ bởi hai từ “nhân đạo”. Chúng được tiêm nhiễm bởi nền giáo dục “chờ sung rụng” rao giảng trong nhiều lớp học. Tôi từng bị như thế trong thời gian dài khi nghĩ rằng nước Mỹ “miễn phí”.
Bạn có biết???
Ai đã giữ ông Obama ở lại Toà Bạch Ốc 2 nhiệm
kỳ nếu không phải người da trắng. Ai đã xem chương trình của bà Oprah để
bà dễ dàng trở thành tỷ phú nếu phần lớn khán giả không phải người da trắng. Ai
đã xem football để những anh chàng cầu thủ da đen trở thành triệu phú.
Người Mỹ luôn trọng người tài dù người đó màu da gì thì đó không phải kỳ thị
màu da. Nếu họ kỳ thị bạn nghĩa là bạn phải coi lại cách ăn ở trước khi
nhìn màu da của mình.
Tại sao mùa bầu cử năm nay bạo động hơn nhiều
đời tổng thống khác?
Ông Trump là một tỷ phú. Ông ra tranh cử khi
ông thấy đất nước đang cần ông chứ không phải ông tranh cử để trở thành tỷ phú.
Điều đó nói lên sự khác biệt giữa cựu TT Obama và TT Trump.
Ông vì nước Mỹ thì chúng ta cũng vì ông.
Đừng để Đảng Dân Chủ và Trung cộng tiếp tay chia rẽ đất nước của chúng ta bởi
cụm từ BLM biến chất.
Ông đang dẹp những thành phần lobby và vạch
mặt từng người phản bội lại đất nước và đó là nguyên nhân Đảng Dân Chủ làm ngơ
trước những bạo động. Hành động ngụy quân tử trơ trẽn gần đây nhất là ông thị
trưởng NY đã ủng hộ sơn BLM màu vàng trước Trump Tower. Một sự xu nịnh hèn hạ
mà tôi thấy ở một người giữ chức vụ này.
Nước Mỹ đã đi qua 244 năm và chính trị Mỹ luôn
được thế giới quan tâm vì chính trị Mỹ ảnh hưởng trực tiếp đến toàn thế giới.
Nếu bạn không hài lòng với đất nước này bạn có quyền dọn đi nơi khác như lời TT
Trump từng nói. Bạn đừng ở đây lên án ăn tàn phá hại khi kiến thức của
bạn còn quá hạn hẹp.
Tôi cũng có đôi lời gởi đến người da đen.
Hành trình đấu tranh của các bạn đã đạt American Dream rồi. Các bạn đừng quá khích bởi những tên đang kiếm phiếu. Họ đang lợi dụng màu da của các bạn để đổi lấy chức vụ và tiền bạc chứ họ là những kẻ đang tiếp tay phân biệt chủng tộc và chia rẽ nước Mỹ.
Nếu các bạn để họ dẫn dắt thì chính các bạn phải trả giá cho hành động này. Các bạn đừng để người khác mỗi lần nhìn các bạn lại nghĩ đến “BLM” vì tất cả chúng ta là công dân Hoa Kỳ xứng đáng được hưởng quyền bình đẳng như nhau.
Túi của Đảng DC đang bị rách và họ mượn tay
của các bạn vá nó lại nên các bạn cần sáng suốt bầu cho người mang lại công
việc làm cho các bạn và giữ nước Mỹ Vĩ Đại.
Ma Phuong Lieu
Phiet Pham: thephiet_2002@yahoo.com
Cử tri ủng hộ Tổng thống Trump tăng
mạnh sau khi 4 cựu tổng thống Mỹ ‘tấn công’ ông
Hương Thảo | Aug 22,2020
Chuyên gia phân tích đã có đánh giá sơ bộ sau
Đại hội toàn quốc của Đảng Dân chủ: Ông Biden đã không hớ khi phát biểu; tỷ lệ
ủng hộ ông Trump tăng lên sau màn tấn công dồn dập của Đảng Dân chủ; bầu cử năm
nay của nước Mỹ phản ảnh sự chống lại tự do, phủ nhận và khiêu chiến
với các quan niệm giá trị truyền thống của nước Mỹ của phe cánh tả.
Joe Biden phát biểu, đảng Dân Chủ nín thở
Đại hội toàn quốc của Đảng Dân chủ chính thức
hạ màn, và ứng cử viên Biden có bài phát biểu chính thức chấp nhận đề cử. Trong
bài diễn văn này, Biden không mắc lỗi nào, quá trình đọc khá suôn sẻ. Nhưng nội
dung bài phát biểu không có mấy nội dung thực chất, theo đánh giá của nhà bình
luận Lâm Kiêu Nhiên trên Epoch Times ngày 22/8. Ông cáo buộc Tổng thống Trump
đã “đẩy nước Mỹ vào bóng tối quá lâu”, và nếu ông ta đắc cử, điều đó sẽ mang
lại ánh sáng cho nước Mỹ, dùng tình yêu để chống lại hận thù và hy vọng để
chống lại nỗi sợ hãi.
Ông Biden đã tổng kết lại và phát hiện nước Mỹ
đang có bốn cuộc khủng hoảng lớn. Thứ nhất, virus viêm phổi Vũ Hán đã lây lan;
thứ hai, nền kinh tế rơi vào cuộc đại suy thoái; thứ ba, bất bình đẳng chủng
tộc nghiêm trọng; thứ tư, cuộc khủng hoảng biến đổi khí hậu ngày càng gia tăng.
Biden cáo buộc Trump đã thất bại trong
việc ngăn chặn và kiểm soát dịch bệnh, và để đối phó với virus viêm phổi ở Vũ
Hán, cách tốt nhất mà ông ta có thể nghĩ đến là tất cả người Mỹ phải đeo khẩu
trang khi ra ngoài trong vòng 3 tháng tới. Ông cho biết sẽ ban hành “lệnh đeo
khẩu trang bắt buộc trên toàn quốc”.
Để chấn hưng kinh tế, ông Biden chủ trương tạo
việc làm trong các lĩnh vực năng lượng sạch và chế tạo, đồng thời giải quyết cuộc
khủng hoảng khí hậu cũng sẽ tạo ra nhiều việc làm xanh hơn. Đồng thời, những
hứa hẹn về cơ hội việc làm trên được hiện thực hóa bằng cách tăng thuế đối với
những người giàu có và các công ty. Biden cáo buộc rằng sự bất công về chủng
tộc ở Hoa Kỳ, từ cuộc bạo loạn ở Charlottesville đến cái chết của Freud, tất cả
là do Tổng thống Trump tham gia vào “chủ nghĩa da trắng tối thượng”.
Trong chính sách ngoại giao, Biden hiển nhiên
coi Nga là đối thủ hàng đầu. Ông Biden từ đầu đến cuối bài diễn văn chỉ một lần
đề cập đến Trung Cộng khi nói về sự hồi hương của các ngành chế tạo, nhấn mạnh
đến việc di dời ngành dược phẩm khỏi Trung Quốc.
Nhà phân tích Lâm Kiêu Nhiên cho biết, về bài
diễn văn của Biden, nhiều người trong Đảng Dân chủ thực sự đã toát mồ hôi hột
vì sợ ông lại nhầm lẫn và nói lung tung. Nhóm vận động tranh cử của ông ta đã
viết trước cho ông ta một bản nháp để có bài phát biểu trôi chảy; và ngay sau
khi nó kết thúc, các trợ lý của ông ta đã vội vã chạy tới chỗ các phóng viên và
không cho ai cơ hội đặt câu hỏi. Ngay sau khi bài phát biểu tối qua kết thúc,
trong chương trình truyền hình trực tiếp của hãng truyền thông CNN, một nhà
bình luận da đen và cựu nhân viên chính quyền Obama, Van Jones, đã vô tình nói
ra sự thật.
Van Jones, cựu trợ lý của chính quyền Obama cho
biết: “Chúng tôi đã chuẩn bị tinh thần rằng đây sẽ là một bài phát biểu rất
tệ. Miễn là ông ấy không gượng gạo, chúng tôi sẽ bước ra và tán dương ông ấy”.
Tổng thống Trump dường như đã xem bài diễn văn
của Joe Biden, ông đăng trên Twitter: “Trong 47 năm qua, Joe đã không làm gì
với những gì ông ta vừa diễn giảng. Ông ta sẽ không cải biến, chỉ là nói những
lời sáo rỗng!”
Bốn gia tộc cựu tổng thống luân phiên tấn
công Trump, nhưng dư luận ủng hộ ông chỉ tăng mà không giảm
Đại hội Đảng Dân chủ đã được cử hành trong 4
ngày liên tiếp, điểm nhấn lớn nhất của năm nay không phải là chính sách, mà là
cách cả hai phái cấp tiến và ôn hòa trong Đảng Dân chủ vào hùa cùng nhau kể tội
kẻ đối lập chung. Gia tộc của bốn cựu tổng thống luân phiên tấn công đương kim
tổng thống Trump, gồm nhà Obama, nhà Clinton, con gái và cháu trai của Kennedy,
và cựu Tổng thống Carter liên tiếp đóng vai trò hỗ trợ Biden với mục tiêu chung
là phế truất Trump khỏi nhiệm sở.
Phái đối lập trong đảng Cộng hòa do Bush Jr đại
diện cũng đã cử người ca ngợi Biden, nói rằng gần 200 người trong chính quyền
Bush đã gửi thư ngỏ ủng hộ các ứng cử viên đảng Dân chủ. Tuy nhiên, con số này
ít hơn nhiều so với con số 700 người khi ông Trump đối mặt với Hillary vào năm
2016.
Tổ chức điều tra dân ý Rasmussen công bố báo
cáo mới nhất hôm nay cho thấy trong tuần khai mạc Đại hội đảng Dân chủ, mức độ
ủng hộ Tổng thống Trump trong các cử tri đã tăng thay vì giảm, từ 47% vào thứ
Hai tuần này (16/8) đã tăng lên 51% trong ngày 21/8. Tỷ lệ này thậm chí còn cao
hơn ở các đảng viên Cộng hòa, lên tới 96%.
Nói cách khác, khi đảng Dân chủ tập tấn công
ông Trump, sự ủng hộ đối với ông tiếp tục tăng lên.
Bị đánh đập, cướp bóc, người giàu bỏ trốn
khỏi New York
Càng gần đến giai đoạn cuối cuộc tranh cử ở Hoa
Kỳ, phong trào ‘Người da đen đáng quý’ (BLM) sẽ trở nên càng hung hãn hơn. Đây
là cảnh diễn ra ở Portland, Oregon vào đêm 21, những người biểu tình Antifa và
BLM đã đến một khu phố yên tĩnh vào lúc nửa đêm, đại náo khu phố và kêu gọi
tầng lớp trung lưu vùng dậy và biểu tình với họ. Đây là đại lộ số 5 nổi tiếng
trong khu trung tâm mua sắm ở New York do cư dân mạng chụp lại. Có thể thấy,
kính của các cửa hàng bị đập vỡ, và những tấm ván gỗ ở khắp mọi nơi. Thiên
đường mua sắm đã biến thành một chiến khu, còn đâu phong cách của một thành phố
quốc tế? Cư dân mạng nói trong lúc quay phim rằng các phương tiện truyền thông
sẽ không đưa tin cảnh này.
Theo báo cáo, chỉ trong tuần thứ hai của tháng
8, tại thành phố New York đã xảy ra hơn 60 vụ xả súng, khiến 76 người bị thương
và 14 người chết, con số này cao gấp đôi so với cùng kỳ năm ngoái. Những tên
cướp không hề sợ hãi thậm chí còn nhắm vào tầng lớp giàu có ở New York. Theo
báo cáo từ Sở Cảnh sát New York vào đầu tháng 8, 27 vụ cướp đã xảy ra trong
tháng 7 ở khu thượng lưu giàu có của Manhattan, tăng 286% so với năm trước. Thu
nhập trung bình hàng năm của cư dân ở đây vượt quá 300.000 đô la Mỹ.
Trước việc các cửa hàng bị đập phá và cư dân bị
cướp, thị trưởng đảng Dân chủ của New York, Bill de Blasio đã không hề thăm
hỏi. Ngược lại, trước đó, ông ta đã cắt giảm đáng kể nguồn tài trợ cho cảnh sát
trị giá 1 tỷ đô la Mỹ. Ông ta cũng đã thực hiện một buổi tác nghiệp trước tòa
Tháp Trump để ủng hộ BLM. Liên minh Cảnh sát Thành phố New York, có
24.000 Cảnh sát, đã công khai ủng hộ việc tái đắc cử của Tổng thống Trump.
Truyền thông đã phỏng vấn một công ty dịch vụ
chuyển nhà ở New York, ông chủ cho biết gần đây mọi người đã rời bỏ khỏi thành
phố theo nhóm, và 90% khách hàng của ông đã chọn chuyển đến những vùng ngoại ô
tương đối an toàn, những khách hàng này là gia đình có trẻ em.
Tầng lớp giàu có chạy trốn theo từng nhóm và
tình hình trở nên tồi tệ hơn. Thống đốc New York Cuomo cầu xin sự trở lại của
gần nửa triệu người New York giàu có đã bỏ trốn do dịch bệnh, bạo loạn và phê
phán văn hóa. Vì 1% tầng lớp giàu có này phải chịu 50% thuế của bang New York,
nếu không có những người này, New York sẽ khó có thể bù đắp khoản thâm hụt 30
tỷ đô la mà họ sẽ phải đối mặt trong hai năm tới. Mọi người đều biết rằng gia
đình ông Trump đã chuyển đến Florida từ đầu năm ngoái vì mức thuế quá cao ở New
York.
Thống đốc Cuomo dù sao cũng là một quan chức
quản lý địa phương tương đối có năng lực và thành tích trong Đảng Dân chủ,
nhưng ngay cả ông ấy cũng bất lực về cuộc khủng hoảng hiện tại.
Vào đêm thứ ba của Hội nghị Dân chủ, cựu Tổng
thống Obama đã phát động cuộc tấn công dữ dội nhất vào Trump cho đến nay, nói
rằng ông Trump đã coi công việc của tổng thống như một chương trình truyền hình
thực tế. Tổng thống Trump phản pháo rằng, ông sẽ không đắc cử nếu không có “cảnh
tượng kinh dị” mà Obama để lại cho người Mỹ.
Có thể nói rằng cuộc tổng tuyển cử năm nay của
nước Mỹ phản ảnh sự chống lại tự do, phủ nhận và khiêu chiến với các quan niệm
giá trị truyền thống của nước Mỹ của phe cánh tả. Lá phiếu của cử tri Mỹ sẽ
quyết định trực tiếp hướng đi của xã hội Mỹ trong tương lai.
Theo Lâm Kiêu Nhiên, Epoch Times
Hương Thảo biên dịch
Phiet Pham thephiet_2002@yahoo.com
Tue, Aug 25 at 7:33 PM
Ông Trump tuyên bố “Mỹ có thể tách rời và không làm ăn với Trung Quốc”
Thứ Hai, ngày 24/8/2020
VietTimes
– Trả lời phỏng vấn truyền hình Mỹ vào tối 23/8 theo giờ Washington, Tổng thống
Donald Trump nói rằng Mỹ không cần thiết phải làm ăn với Trung Quốc. Ông cũng
nói rằng nếu Trung Quốc đối xử tệ, Mỹ sẽ tách khỏi Trung Quốc.
Theo Reuters, Ông
Trump đã tuyên bố Mỹ có thể "tách rời" và không làm ăn với Trung
Quốc (could ‘decouple’ and not do business with China). Trong
một cuộc trả lời phỏng vấn kênh Fox News hôm Chủ nhật, ông
Trump đã nêu ra khả năng tách nền kinh tế Mỹ khỏi Trung Quốc. Trung Quốc là
nước mua hàng hóa chính của Mỹ. Theo bản tin, lúc đầu ông Trump nói với phóng
viên Steve Hilton: “Chúng tôi không cần thiết phải làm ăn với Trung Quốc” và
sau đó khi nói về việc tách rời, ông nói: “Nếu họ (Trung Quốc) đối xử tệ với
chúng tôi, Tôi chắc chắn sẽ làm điều đó”.
Bản
tin nói, trước khi đạt được giai đoạn đầu tiên của Hiệp định thương mại vào
tháng 1/2020, ông Trump đã phát động một cuộc chiến tranh thương mại rủi ro cao
với Trung Quốc. Sau đó, ông Trump đã đóng cánh cửa cuộc đàm phán cho giai đoạn
hai của hiệp định, nói rằng ông không hài lòng với cách xử lý của Bắc Kinh đối
với dịch bệnh. Vào tháng 6 năm nay, Bộ trưởng Tài chính Mỹ Steven Mnuchin đã
tuyên bố, nếu các công ty Mỹ không được phép cạnh tranh công bằng trên thị
trường Trung Quốc, nền kinh tế Mỹ và Trung Quốc sẽ bị tách rời.
Trong
cuộc phỏng vấn độc quyền mang tên “The Next Revolution” (Cuộc
cách mạng tiếp theo), ông Trump nói: “Tôi không muốn gây chuyện với thế giới
ngay bây giờ, nhưng không nước nào bóc lột chúng ta nhiều hơn Trung
Quốc...Chúng ta đã mất hàng tỷ, hàng trăm tỷ đô la. Chúng ta không nhận được gì
từ Trung Quốc. Đúng vậy, một số sản phẩm chúng ta có thể tự sản xuất ...
(nhưng) chúng ta không nhận được gì. Tất cả những gì chúng ta làm là mất tiền”.
Ông
Trump cũng cảnh báo rằng “Nếu Joe Biden đắc cử, Trung Quốc sẽ sở hữu đất nước
của chúng ta”. Ông nói: “Biden thuộc về Trung Quốc. Con trai ông ta nhận được
1,5 tỷ đô la Mỹ. Con trai ông ta không có kinh nghiệm, không có trí tuệ, không
có gì và chưa bao giờ làm bất cứ điều gì. Không chỉ ở Ukraine, anh ta đã nhận
được hàng trăm nghìn đô la tiền quỹ và tiền ứng trước từ Ukraine. Sau đó, ở
Trung Quốc, anh ta đã nhận được 1,5 tỷ đô la chi phí. Điều này thật nực cười”.
Trung Quốc đã phủ nhận những cáo buộc của chính quyền Trump về việc Bắc Kinh
can thiệp vào cuộc bầu cử Mỹ.
Theo
bản tin của Reuters, ông Trump đã tiếp tục cáo buộc ông Joe Biden:
việc Joe Biden hòa hoãn và ủng hộ Trung Quốc không chỉ cướp đi việc làm của
người Mỹ, mà còn giúp họ vượt qua Mỹ để trở thành nước sản xuất lớn nhất thế
giới. Quỹ Tiền tệ Quốc tế (IMF) dự đoán rằng quy mô nền kinh tế Trung Quốc sẽ lớn
hơn 56% so với Mỹ vào năm 2024 tính theo sức mua tương đương.
Khi
vạch ra kế hoạch của mình với Trung Quốc, ông Biden nói: “Cách để đáp lại Trung
Quốc là khi chúng ta tập hợp phần còn lại của thế giới ... chính là lúc mọi thứ
bắt đầu thay đổi; đó là lúc hành vi của Trung Quốc sẽ thay đổi”.
Trên
thực tế, đây không phải là lần đầu tiên ông Trump phát biểu về cái gọi là “tách
rời Trung - Mỹ”. Ông Trump từng đe dọa trên Twitter vào ngày 18/6: “Sự tách
biệt hoàn toàn giữa Mỹ và Trung Quốc vẫn là một lựa chọn chính sách”.
Theo Thời
báo Hoàn cầu ngày 24/8, Đại diện Thương mại Mỹ Robert Lighthizer đã
đưa ra nhận định ngược lại một ngày trước đó (17/6), cho rằng chính sách này đã
lỗi thời từ lâu và “nó không phải là một lựa chọn chính sách hợp lý lúc này”.
Nhiều học giả Mỹ cũng cho rằng mối đe dọa này có thể đẩy giá hàng hóa lên cao
và làm chậm quá trình phục hồi kinh tế.
Bộ
Ngoại giao Trung Quốc phản ứng gay gắt trước phát biểu của Tổng thống Mỹ Donald
Trump về việc “Trung Quốc và Mỹ có thể tách rời nhau”.
Theo
trang tin Đa Chiều, ngày 24/8, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Trung
Quốc Triệu Lập Kiên nói: “Thứ nhất, hợp tác Trung - Mỹ là hai bên cùng có lợi,
không phải chỉ một bên được lợi. Kể từ khi quan hệ ngoại giao giữa Trung Quốc
và Mỹ được thiết lập, sự hợp tác thiết thực trong các lĩnh vực giữa hai bên
tiếp tục được mở rộng, mang lại cho cả hai nước. Mỹ cũng đã được hưởng lợi rất
nhiều từ điều đó. Thuyết về sự thiệt thòi, thuyết lòng nhân từ và các ngụy biện
liên quan đến Trung Quốc do một số chính trị gia Mỹ đưa ra thực ra là tuyên
truyền phóng đại thuyết về mối đe dọa của Trung Quốc dựa trên ý thức hệ; cổ vũ
thuyết Chiến tranh Lạnh và tư duy trò chơi bằng không. Điều này không phù hợp
với thực tế và cũng không tôn trọng lịch sử. Nó hoàn toàn kéo lùi lịch sử.
Thứ
hai, sự phát triển của Trung Quốc và Mỹ không phải là mối quan hệ loại trừ
nhau, hoàn toàn có thể tận dụng lẫn nhau, dựa vào nhau cùng thành công. Trung
Quốc và Mỹ nên thúc đẩy sự phát triển của quan hệ song phương thông qua hợp tác
thay vì tách rời, để gánh vác trách nhiệm đối với thế giới.
Thứ
ba, lập trường chính sách của Trung Quốc về phát triển quan hệ Trung-Mỹ là nhất
quán, duy trì tính ổn định và tính liên tục. Đồng thời, chúng tôi chuẩn bị vượt
qua rào cản trong quan hệ Trung-Mỹ và trải qua những thăng trầm. Chúng tôi kêu
gọi một số chính trị gia Mỹ sửa chữa sai lầm của họ và tỉnh táo trở lại”.
Các
cuộc đàm phán thương mại Trung-Mỹ ban đầu dự kiến được tổ chức vào ngày 15/8,
nhưng cuối cùng đã không xảy ra. Ông Trump sau đó đã đe dọa hoãn các cuộc đàm
phán thương mại vì ông “không muốn nói chuyện với Trung Quốc”. Bộ Thương mại
Trung Quốc sau đó tuyên bố rằng hai bên đã đồng ý tổ chức đối thoại trong thời
gian tới, nhưng Washington lập tức phủ nhận.
Cũng theo Đa
Chiều ngày 24/8, ông Chu Văn Trọng, cựu Thứ trưởng Ngoại giao, từng là
Đại sứ Trung Quốc tại Mỹ từ năm 2005 đến năm 2010, ngày 19/8 khi trả lời phỏng
vấn trên CCTV, nói rằng Mỹ không nên coi Trung Quốc là Liên Xô cũ thứ hai. Ông
cho rằng không dễ dàng để Trung Quốc và Mỹ phát triển đến mức này kể từ khi
thiết lập quan hệ ngoại giao cách đây 40 năm. Hai nước đều là cường quốc hạt
nhân, nếu đụng độ giữa họ sẽ gây ra những thảm họa nghiêm trọng. Ông cũng chỉ
ra rằng Trung Quốc không có ý định thách thức Mỹ, Mỹ phải học cách chung sống
với một Trung Quốc đang trỗi dậy hòa bình, Trung Quốc không có khối quân sự,
điều này hoàn toàn khác với cách làm của Liên Xô trước đây thời kỳ Chiến tranh
Lạnh
Lac Viet lacviet2109@gmail.com
Tue, Aug 25 at 2:30 PM
TÀI NĂNG CỦA TỔNG THỐNG HOA KỲ DONALD TRUMP
Wead nhìn
nhận thật chua xót khi sự thù ghét Trump đã làm cho những người chống đối ông
sẵn sàng đạp lên danh dự và lợi ích của nước Mỹ để đạt được mục đích của mình.
Ann Nguyễn
Trong suốt gần một tháng ở nhà theo dõi tình hình hiện nay, tôi
nhận ra một vấn đề mà trước giờ ít để ý tới đó là những bài viết về TT Trump
hầu như đều là chê trách, đổ lỗi, rất khó tìm đọc được một bài viết nào có quan
điểm tích cực về ông ấy. Ngồi xem live các buổi họp báo từ Toà Bạch
Ốc, tôi ngạc nhiên khi nhiều nhà báo đặt những câu hỏi kiểu gài bẫy chờ Trump
sơ hở lỡ miệng chỗ nào đó để làm mồi cho truyền thông nhảy vào xâu
xé. Những câu hỏi, trả lời được cắt ghép cho những bài viết, những video bình luận
tiêu cực đã được lên ý đồ sẵn để định hướng người xem ngập tràn trên YouTube,
Facebook...
Thắc mắc với câu hỏi tại sao truyền thông ghét Trump như vậy?
Sao nhiều người chửi ông? ông ấy đã làm những gì? Tôi tìm được một phần lớn câu
trả lời cho mình qua quyển sách dài của Doug Wead: Inside Trump's White House.
Sách vừa được xuất bản tháng 11 năm 2019.
* Doug Wead đã viết hơn ba mươi quyển sách và là một trong những
tác giả có sách bán chạy nhất của New York Times. Wead đã phỏng vấn trực tiếp
với sáu đời Tổng thống Mỹ (TT Trump là người thứ 6). Ông cùng là tác giả xuất
bản chung một quyển sách với cựu TT George Bush. Ông từng là thành viên cố vấn
cấp cao của Tòa Bạch ốc. Ông là một trong rất ít những nhà sử học hiện tại còn
sống cùng viết về 44 đời Tổng Thống Mỹ. Đây là quyển sách ông viết về những gì
TT Trump đã làm được trong ba năm qua. Với một tiểu sử sự nghiệp nổi bật như
vậy, TT Trump đã thật sự đặc biệt như thế nào để nhà sử học Wead viết
hẳn một đầu sách về mình?
* Tác giả Wead được TT Trump đồng ý để ông ấy ghi âm
lại tất cả những cuộc phỏng vấn giữa ông và Tổng thống cũng như với tất cả
thành viên gia đình Trump và các tư vấn cấp cao khác. Đây là một yếu tố giúp
Wead tiếp cận nguồn thông tin quan trọng và viết chính xác nhất những
gì đang diễn ra. Lịch sử mà chúng ta đã đọc về Washington, Lincoln, Roosevelt,
hay Kennedy... đã được ghi lại xác thực ra sao thì giờ đây với Wead, ông
ấy cần làm gì để thế hệ sau có thể tiếp cận được nguồn tư liệu đúng nhất về TT
Trump? Tất cả sẽ nhờ vào những gì được ghi ngay lúc này và ông ấy muốn mình
phải ghi lại sự thật một cách công tâm nhất.
* Lý do gì mà một tỷ phú rất thành đạt trong cả hai lĩnh vực bất
động sản và show truyền hình như Trump lại quyết định ra tranh cử Tổng thống..
Trump đã gầy dựng lên một thương hiệu nổi bật cho chính mình, rõ ràng
ông ấy không cần phải làm tổng thống để được nổi tiếng hay để giàu hơn.
* Khi Wead phỏng vấn các con của Trump, Ivanka, Eric
và Don Jr., Wead không ngạc nhiên khi họ kể về những lần nhìn thấy
cha họ bực tức xé toạt bài báo khi biết chính phủ Mỹ vừa ký kết một
hiệp định nào đó gây bất lợi cho Mỹ. Trump bực tức khi nhìn thấy hàng trăm ngàn
công việc ở Mỹ được mang đi nơi khác.
Trump nhìn thấy cái hố mà Mỹ đang từ từ lún xuống vì những ký
kết ông thẳng thắng lên tiếng là rất nguy hại cho Mỹ từ những người đi trước (1
lý do bị ghét tơi bời là đây). Những ký kết mà lợi ích chỉ đem lại cho các nước
khác từ Trung cộng cho đến Tây Âu, và càng đè gánh nặng lên vai tầng lớp trung
lưu Mỹ khi cõng những lợi ích đó qua cái gọi là THUẾ.
* Wead không ngạc nhiên vì sao, vì ông đã từng
là thành viên tư vấn cấp cao ở Tòa Bạch Ốc ông hiểu rõ cơ chế đằng sau những ký
kết đó, hiểu rõ những nhóm lợi ích đứng sau giật dây, hiểu rõ truyền thông đã
bị mua chuộc như phương tiện tuyệt vời để đánh lạc hướng dư luận hay nói nặng
hơn thì đó gọi là tẩy não.
Dù từng là cố vấn cấp cao của hai đời Tổng thống Mỹ thuộc đảng
Cộng Hòa, Wead nhận định thẳng thắng rằng Tổng thống Mỹ ở cả hai đảng
Cộng Hòa và Dân Chủ ít nhiều đều bị chi phối bởi các thế lực ngầm đứng sau,
những thế lực có thể ôm trọn truyền thông và bắt nó hoạt động theo ý mình.
Nhưng Trump lại khác, ông ấy đã là tỷ phú, ông không cần tiền
của những thế lực đó làm bàn đệm để nhảy lên, ông ấy cũng không cần phải lấy
lòng những thế lực đó để dọn đường cho cuộc sống hưởng thụ an nhàn sau khi rời
nhiệm kỳ.
* Wead cho rằng là một doanh nhân thành đạt chưa từng
bước vào con đường chính trị, ông Trump không bị dẫm vào lối nghĩ gò bó rập
khuôn, không bị chui vào những cái hộp được đóng sẵn như các chính trị gia
trước đây. Sự giải phóng này giúp ông nhìn rõ "bệnh tình" của nước Mỹ
theo một hướng khác và rõ ràng đã có những kế hoạch phù hợp hơn.
Tuy nhiên việc TT Trump từng bước phá vỡ những quy luật bất thành văn trong
giới chính trị, gây đe dọa đến những lợi ích nhóm đứng sau đã khiến ông giống
như một con sói đầu đàn đơn độc bị cả đàn vây hãm tấn công trong suốt thời gian
qua.
Tôi tưởng TT Trump bị truyền thông và giới chính trị gia đánh
tơi tả từ khi ông trúng cử nhưng thật sự thì ông đã bị "ném bom" từ
khi mở lời ra tranh cử.
* Tìm đọc lại những nguồn thông tin từ Wead ghi trong
sách, tôi phải thật sự là nể sự phớt lờ của Trump với cánh truyền thông.
Bất kể phát ngôn nào của Trump cũng bị truyền thông moi móc. Khi
Trump nói ông có kế hoạch sẽ mang việc làm về Mỹ, sẽ làm cho kinh tế Mỹ tăng
lên, làm cho Mỹ hùng mạnh trở lại....
Cánh nhà báo giật tít chửi rủa, chính trị gia ở cả
2 đảng cười nhạo như "Heo thì làm sao biết bay";
"hắn có cây phép thuật à"; "bí mật ở các kế hoạch của hắn là hắn
chả có kế hoạch nào cả"; "Trump đang mơ đấy"... Cả Hollywood,
các giới tỷ phú, giới nghiên cứu học thuật đều chống lại Trump.
* Bỏ ngoài tai tất cả những châm biếm, tấn công từ truyền thông,
sự chống đối từ đảng đối lập và ngay cả những chính trị gia cùng đảng Cộng Hòa,
cả 5 đời cựu Tổng thống Mỹ thời điểm đó đều không chọn Trump, nhưng cuối cùng
ông đã thắng trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người khắp nơi.
Đó có phải là may mắn? Wead đã viết lại rất chi tiết về hành trình tranh cử đầy
đơn độc và khó khăn của ông Trump. Nhờ đó mà người ta sẽ biết được sự thật TT
Trump cùng những người con lớn đã tiếp xúc với các cử tri của mình như thế nào,
sẽ biết được sự thật đảng đối lập đã dùng truyền thông đưa sai thông số dự báo
về tỉ lệ bầu chọn để làm nhụt chí những người ủng hộ tin rằng Trump
sẽ thua ra sao.
* Lý do gì Wisconsin trong suốt 32 năm chỉ bầu cho ứng viên đảng
Dân Chủ đã quay qua bỏ phiếu cho Trump.
Ông đã thắng Ohio như thế nào, 1 tiểu bang trong suốt 44 đời
Tổng thống qua hễ ứng viên nào chiếm được phiếu bầu thì người đó sẽ
thắng cử. Tại sao có những cử tri tự nhận rằng họ đã bỏ phiếu cho các ứng viên
đảng Dân Chủ cả đời của họ, lý do gì làm họ thay đổi lần bầu cử này.
Làm thế nào Trump dành được phiếu bầu những nơi mà nhà
Clinton còn không thèm đến vận động vì tin chắc phần thắng thuộc về mình. Tại
sao Florida gần như nắm chắc phần phiếu về cho Hillary Clinton nhưng cuối cùng
đã làm cho đảng Dân Chủ ngỡ ngàng ở phút cuối. Rõ ràng đó không phải là may
mắn.
* Nếu Wead không viết quyển sách này có lẽ chúng ta sẽ
không biết rằng thật sự Mỹ đã gần như có chiến tranh với Triều Tiên ra sao. Khi
cựu tổng thống Obama rời nhiệm kỳ, Obama thừa nhận rằng Kim Jong-un sẽ là vấn
đề lớn nhất mà ông Trump sẽ phải đối mặt.
Thật thú vị khi đọc đoạn đối thoại của TT Trump và Kim qua cách
kể lại từ Wead. Vấn đề Trump nhận ra ở Kim đó là những tên độc tài thường
uy hiếp kẻ yếu, không phải kẻ mạnh hơn.
Tuy nhiên ông đã rất cẩn trọng và đã thành công trong việc đàm
phán lần thứ nhất với Kim tại Singapore. Chấm dứt việc thử vũ khí hạt nhân, đưa
con tin bị bắt giữ, đưa hài cốt lính Mỹ ở Triều Tiên từ cuộc chiến Nam Hàn về
Mỹ, một kết quả tuyệt vời mà Wead cho biết phải mất 11 đời Tổng thống
để thực hiện.
Hội nghị đàm phán lần thứ hai tại Hà Nội lẽ ra có thể đã có kết
quả tốt đẹp nếu như truyền thông Mỹ không cố tình “vạch áo cho người xem lưng”.
Tại sao ngay thời điểm quan trọng của việc đàm phán, kênh truyền hình trên màn
ảnh tivi được chia ra làm đôi với 1 bên là hình ảnh trực tiếp hội nghị Mỹ-Triều
Tiên tại Hà Nội, 1 bên là hình ảnh Hạ viện Mỹ đưa ra những cáo buộc khác về
Trump?
Đó chẳng phải là một thông điệp cho cả thế giới biết nội bộ Mỹ
đang bị chia cắt sao. Bằng cách nào đó Kim rõ ràng đã nhận ra thông điệp đó.
Trump muốn duy trì hòa bình thế giới ư, hãy quay về giải quyết xung đột nội bộ
trong nước trước đi. Đó là kết quả vì sao ở lần đàm phán thứ 2 ông đã không đạt
được một thỏa thuận nào với Kim.
* Wead nhìn nhận thật chua xót khi sự thù ghét Trump
đã làm cho những người chống đối ông sẵn sàng đạp lên danh dự và lợi ích của
nước Mỹ để đạt được mục đích của mình.
Wead viết khi Trump tuyên bố Mỹ rút lui khỏi hiệp định biến đổi
khí hậu Paris, giới hoạt động môi trường, truyền thông, đảng đối lập phản đối
la ó. Dân chúng phần lớn cũng chửi ông mà không hiểu rõ cái hiệp định đó là về
gì.
* Vâng, cái hiệp định ấy là để Mỹ phải tham gia bỏ tiền, đầu tư
công nghệ, máy móc để dọn dẹp việc ô nhiễm môi trường của các nước như Trung
cộng, Ấn Độ, Nam Phi....... Tiền từ đâu, từ tiền thuế dân Mỹ mà ra cả.
Những người chửi Trump liệu khi biết tiền thuế của mình trước giờ phải cõng
luôn cái việc dọn dẹp vệ sinh cho những nước chuyên gây ô nhiễm đó thì có còn
muốn la làng lên nữa không?
Khi Obama ký tham gia hiệp định Paris 2016, truyền thông đã
không hề nêu rõ nội dung về nó cho dân Mỹ biết, tất cả chỉ được viết ngắn gọn
rằng nó tốt cho việc bảo vệ môi trường. Nhờ truyền thông che đậy, Obama lại
được thêm lòng dân qua phong cách quí ông lịch lãm biết yêu môi
trường. Nhưng sự thật thì Obama đã vi phạm điều lệ Byrd-Hargel Resolution
thông qua năm 1997 qui định rằng Mỹ không được ký kết bất cứ hiệp
định nào về việc làm sạch môi trường ở các nước đã nêu ở trên mà không kèm theo
những quy định bắt buộc những nước đó phải có biện pháp hạn chế việc gây ô
nhiễm ở chính nước của mình.
Thế mà khi ông Trump rút lui khỏi hiệp định, nước Mỹ gào lên
chửi.
* Wead châm biếm, dường như truyền thông đã nhào nặn
thành công một hình tượng Obama bóng láng không tì vết trong lòng hơn một nửa
dân chúng Mỹ.
Vì mang danh là anh cả của thế giới, Mỹ phải đang è cổ bao bọc
quân sự miễn phí cho các nước Hàn, Nhật, Ả rập, khối NATO... cho tới khi TT
Trump đem bàn cân ra đặt lại. Ông cho rằng thật vô lý khi Mỹ phải bỏ ra hàng tỷ
mỹ kim để tạo nên những đầu đạn, tên lửa, vũ khí và tặng không cho các nước đang
được coi là siêu cường của thế giới.
* Giới ngoại giao, báo chí, tướng tá lại nhao lên lo
sợ Mỹ sẽ làm mất lòng các đồng minh Á- Âu. Trump đã thẳng thắng gọi đó là mối
quan hệ lợi dụng và giữ vững lập trường của mình. Thông điệp của ông rất rõ:
“Vâng, đồng minh quan trọng nhưng Mỹ vẫn quan trọng hơn”.
Mỹ không thể bị bòn rút như vậy nữa. Đức, Nhật không còn là những nước lụi bại
sau chiến tranh.
Rõ ràng hiện nay họ đã là các cường quốc. Hãy nhìn nền kinh tế
và sự phát triển của Nam Hàn, Ả Rập xem, đó là những nước nghèo yếu cần bảo vệ
miễn phí sao? Với tài thương lượng của mình ông lại thành công trong việc bớt
đi một gánh nặng trên lưng tầng lớp trung lưu Mỹ. Không những thế, nhờ Trump mà
hệ thống phòng ngự NATO đã trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Về kinh tế, Wead thừa nhận trong vài chục năm qua chưa
có đời Tổng thống nào đưa Mỹ đạt được mức tăng trưởng kinh tế tới 4.3 như Trump
vào thời điểm Wead kết thúc quyển sách.
* Trump đã làm gì để thay đổi những luật lệ gây khó khăn cho
doanh nghiệp trong nước từ thời Clinton, Bush và Obama để khiến cho các hãng
xưởng dần bốc hơi qua bên kia bán cầu.
Ông đã làm gì để mang các hãng xưởng về lại Mỹ? Là một nhà kinh
doanh ông Trump hiểu rõ cái gọi là thương mại tự do hoàn toàn không mang lại
lợi ích bằng nhau cho đôi bên, mà đó là cái bẫy bên được bên mất.
Hãy tưởng tượng với 1 hãng xưởng được mở ra tại Trung cộng từ doanh nghiệp Mỹ
sẽ đồng nghĩa với việc 1 hãng xưởng tại Mỹ bị đóng đi.
Khi dân Trung cộng có việc làm, dân Mỹ sẽ bị mất việc. Chúng ta tin rằng việc
mang việc làm sang những nước có giá nhân công thấp để đổi lại được mua sản
phẩm rẻ hơn là điều có lợi cho đôi bên nhưng thật sự đó là cái bẫy.
Ngay lúc này, cái bẫy mà không riêng gì Mỹ mà cả thế giới đang
mắc phải đã lộ rõ qua việc thiếu hụt đồ y tế do phụ thuộc vào khâu sản xuất từ
nước nào thì mọi người đã biết. Thật tiếc khi TT Trump chưa kịp dẹp hết cái bẫy
này thì lại đang bị chỉ trích từ nhiều phía về tình hình hiện tại.
* Vì sao giới học thuật, các trường đại học Mỹ thường ủng hộ cho
Dân Chủ?
Vì sao các ứng viên của đảng này luôn mang những vấn đề về súng,
về việc xóa hết nợ cho sinh viên, về y tế, về dân nhập cư, về đường lối ngoại
giao song phương mềm mỏng... để làm chủ đề chính cho những cuộc vận động tranh
cử.
Liệu những vấn đề đó có thật sự tốt như nó được hứa từ các ứng
viên.
Liệu nó giúp Mỹ đứng vững hay suy yếu thêm trên đấu trường thế giới.
Đối tượng tầng lớp nào họ đang hướng đến để kiếm được sự ủng hộ.Tại sao lại trì
hoãn ngăn chặn dân nhập cư bất hợp pháp?
Tại sao đảng Dân Chủ đưa ra ý kiến đồng thuận việc cấp bảo hiểm
y tế cho dân nhập cư lậu trong cuộc bầu cử sắp tới? (Ôi, lại tiền thuế!)
Liệu có phải di dân lậu từ các nước Nam Mỹ thông qua cửa ngõ Mexico là một
nguồn lợi nhuận dồi dào mà chỉ có dân chính trị gia, lợi ích nhóm ngầm thỏa
hiệp với nhau mới hiểu rõ?... Hãy đọc và tìm câu trả lời qua lối viết lôi cuốn
rõ ràng từ Wead.
Có nhiều những thành tựu khác mà TT Trump đã đạt được chỉ trong
hai năm đầu nhiệm kỳ mà Wead phải thừa nhận rằng chưa có đời Tổng
Thống gần đây nào đạt được như vậy.
Từ kinh tế, quân sự, đàm phán ngoại giao cho đến giải thoát con
tin Mỹ, tiêu diệt khủng bố.. Trump đều hoàn thành nhanh gọn..
Nhưng phần lớn truyền thông và đảng đối lập sẽ không dễ dàng
thừa nhận những thành tựu đó.
TT Trump đang là cái gai đã gây tổn thất quá nhiều cho lợi ích
nhóm mà họ sẽ phải dùng mọi thủ đoạn để nhổ bỏ đi..
Đó là lý do tại sao phải tạo ra giả thuyết tố cáo Trump đã bắt
tay với Nga gian lận trong bầu cử (tốn 40 triệu $ để điều tra từ tiền thuế
dân!) Khi không tìm được chứng cớ thì lại tạo ra phiên tòa luận tội vô lý mà
kết quả như thế nào thì ai cũng biết rồi.
Chắc chắn ông Trump sẽ còn chịu nhiều chống đối khác cho đến khi
đảng đối lập và các nhóm lợi ích đạt được mục đích của họ.
Kết thúc quyển sách của mình, Wead để người đọc tự tìm
ra câu trả lời cho tương lai của nước Mỹ qua những con số xác thực, những vấn
đề quan trọng ông đã đưa ra phân tích. Liệu những thành quả mà TT Trump đạt
được sẽ được người sau tiếp nối hay dẹp bỏ? Wead cho rằng sẽ sớm thôi khi những
cuộc tranh cử theo lối mòn cũ trở lại khi ông Trump ra đi, khi các ứng viên
Tổng thống được đo ni đóng gót khác trong guồng máy chính trị được đưa lên, khi
Mỹ lại dẫm vào những cái bẫy kinh tế ngoại giao khác.
Khi Mỹ đánh mất vị trí số 1 của mình, dân Mỹ sẽ tỉnh giấc nhìn ra
sự thật về những việc Trump đã làm luôn hướng đến "America First" như
thế nào.
Nhưng thật tệ là lúc đó đã quá muộn!
Fwd fr: Peter
Tran tranpeter1946@yahoo.com
Phiet Pham thephiet_2002@yahoo.com
Tue, Aug 25 at 7:34 PM
Trong cuộc đời thường thì may rủi liền nhau là
hai mặt của một đồng tiền. Ông Trump đã nhận nỗi đau lớn vì mất người ruột
thịt; đó cũng là điều ông phải đánh đổi, cái giá phải trả cho sự tái đắc cử.
Chúng ta cứ chờ xem.
Xin giới thiệu một bài viết của một chiến hữu KHÓA 1 CTCT /DALAT
Theo ý kiến của
letamanh: một bài viết giá trị xứng đáng đã xuất thân ngôi trường CTCT/Dalat!
Xin cám ơn Tác giả
lad
TT Donald Trump, người lội giòng nước ngược.
Vương Trùng Dương.
Nhà thơ trào phúng Tú
Mở (1900-1976) sau khi gặp nhà văn Nhất Linh (Nguyễn Tường Tam), ông tham gia
vào Tự Lực Văn Đoàn, và phụ trách mục Giòng Nước Ngược trên tờ Phong Hóa, tờ
báo chuyên về văn chương và trào phúng.
Mang nét trào phúng
hơi hướm châm biếm như nhà thơ Tú Xương “Lẳng lặng mà nghe nó chúc
nhau: Chúc nhau trăm tuổi bạc đầu râu…”, bài thơ Bầu Cử của Tú Mở:
“Thiên hạ nôn nao
họ rủ nhau:
Người ra ứng cử, kẻ đi
bầu.
Phen này lắm cậu gia
tài vỡ,
Mà chức “ông dân” đã
chắc đâu!
… Lẳng lặng mà
nghe họ diễn thuyết:
Công tâm công ích lời
tâm huyết...
Phen này mở hiệu viết
văn thuê
Dẫu chẳng làm giầu
cũng đỡ kiết
… Họ kể xấu
nhau như hát hay,
Hàng rau, hàng cá cũng
thua tài,
Phen này bào chế tha
hồ đắt:
Thuốc tím cần mua để
rửa tai.
Xem cuộc mua danh thực
dữ dội,
Người hay, kẻ dở, trò
thơm thối...
Quốc dân được lợi cuộc
mua vui,
Chẳng phải mất tiền
xem hát bội”.
Từ thời điểm đầu thế
kỷ XX ở nước nhược tiểu xảy ra bầu cử với hình ảnh “Họ kể xấu nhau như
hát hay, Hàng rau, hàng cá cũng thua tài…” mà sang đầu thế kỷ XXI ở
đất nước văn minh lịch sự, siêu cường số I trên thế giới thế mà cuộc bầu cử vào
tháng 11 năm nay, suy cho cùng tương tự như vậy.
Tìm trong các tác phẩm
văn chương, trong truyện võ hiệp hư cấu và trên chính trường thế giới… chưa
thấy nhân vật nào như ông Donald Trump, vừa nhậm chức Tổng Thống Hoa Kỳ đầu năm 2017, tuyên bố tát
cạn đầm lầy, thẳng thừng chống chọi một số cơ quan truyền thông và chống cả thế
lực thù địch của đảng Dân Chủ mà trong 16 năm qua (thời TT Clinton và TT Obama)
đã cấy người trong các cơ quan Hành Pháp, Tư Pháp từ liên bang đến tiểu bang…
Và, vài vị dân cử trong đảng Cộng Hòa cũng “đâm sau lưng chiến hữu”!
Thiên hạ cho rằng,
cuộc sống của ông tỷ phú giàu sang, vợ đẹp, con ngoan… sung sướng và hạnh phúc
của tuổi già mà bao người mơ ước, tội tình gì mà nhảy vào chính trường coi
như “chốn gió tanh mưa máu”, không lương còn mất ăn mất ngủ!
Tự thân đương đầu với bao thế lực thù nghịch “thù trong, giặc ngoài” đã
bén rễ giăng mắc khắp mọi nơi!
Ngày xưa, tác giả Đặng
Trần Côn trong thi phẩm Chinh Phụ Ngâm, trong phần đầu với Loạn Thời đã mô tả
hình ảnh:
“Chàng tuổi trẻ vốn
giòng hào kiệt
Xếp bút nghiên theo
việc đao cung
… Chí làm trai
dặm nghìn da ngựa
Gieo Thái Sơn nhẹ tựa
hồng mao
Giã nhà đeo bức chiến
bào”
(Bản dịch của Đoàn Thị
Điểm)
Hình ảnh đó không xa
lạ gì khi miền Nam Việt Nam bị Cộng Sản Bắc Việt xâm lăng gây nên cuộc chiến
tương tàn, nhiều chàng trai của thế hệ chúng tôi không mong gì “công
hầu khanh tướng” mà dấn thân, lao vào Dấu Binh Lửa (1969), Dựa Lưng
Nỗi Chết (1973) như ghi nhận trong tác phẩm của nhà văn Phan Nhật Nam.
Trong mười năm đảm
trách tờ báo lính (Chiến Sĩ Cộng Hòa), tôi có dịp đọc những bài viết đề cập đến
nhiều chiến hữu thuộc “con ông cháu cha”, con nhà quyền thế,
giàu có… khi ra trường có cơ hội tốt để về phục vụ gần nhà, đơn vị hậu cứ nhưng
không, họ tình nguyện ra đơn vị tác chiến, xông pha trận mạc, chết sống trong
gang tấc! Đơn cử trường hợp người bạn cùng khóa với tôi, anh Bùi Thế Chính, em
ruột Thiếu Tướng Bùi Thế Lân, Tư Lệnh Thủy Quân Lục Chiến, (lúc đó ông làm Tư
Lệnh Phó kiêm Tham Mưu Trưởng), Bùi Thế Chính về Liên Đoàn 5 Biệt Động Quân,
nếu về làm việc với người anh ở Bộ Tư Lệnh tại Sài Gòn thì quá dễ dàng, nhưng
không… Bùi Thế Chính đã hy sinh trên chiến trường tại Kampuchia năm 1971, mới
25 tuổi!
Có lẽ vì vậy khi thấy
tỷ phú Donald Trump với cái tâm của ông cho đất nước này mong ước “Make a Great
America” và hiện nay “Make America Great Again” (MAGA), không có gì ngạc nhiên.
Khi liên tưởng mục
Giòng Nước Ngược và hai giòng sông nơi quê nhà và chốn tạm dung, nghĩ đến nhân
vật hiện nay, gọi tên cho lãng mạn một chút: người lội ngược giòng. (Thông
thường thì viết dòng sông, dòng nước nhưng trong bài nầy dựa vào mục
Giòng Nước Ngược trên báo Phong Hóa và tác phẩm Giòng Sông Thanh Thủy của nhà
văn Nhất Linh nên viết chữ giòng)
Trên quê hương tôi có
sông Tiên từ thượng nguồn xứ Quảng, nước chảy ngược giòng từ hướng Đông sang
hướng Tây, len lỏi qua vùng đồi núi chập chùng rồi mới nhập vào sông Thu Bồn,
trở thành sông Hoài nằm bên phố cố Hội An và đổ ra biển Cửa Đại. Ca dao Quảng
Nam có câu:
“Sông Tiên nước
chảy ngược giòng
Ai lên Tiên Phước đừng
mong ngày về”)
Chốn tạm dung Hoa Kỳ,
sông Chicago - con sông nhân tạo duy nhất trên thế giới làm nước chảy ngược -
trong quá khứ giòng sông trở thành huyền thoại, năm 1900, giòng sông đảo ngược
vĩnh viễn cho đến hôm nay. Với sự đảo ngược của giòng sông, tạo nguồn cung cấp
nước được phục hồi, cùng với sức khỏe và bảo vệ môi trường sinh sống của người
dân địa phương của giai đoạn lịch sử với thành tựu đột phá.
Ngày 8/11/ 2016 “kình
ngư” Donald Trump đã đạt được thành tích kỷ lục, ông vượt sông
Mississippi trong mưa lũ từ vịnh Mexico lên hồ Itasca, xuyên qua nhiêu tiểu
bang với thác ghềnh, từ Nam lên Bắc, trở thành Tổng Thống thứ 45 của Hoa Kỳ.
Ông Donald Trump cam
đảm lội ngược giòng trong mưa lũ đã khó mà còn bị thù địch không nương tay
phóng phi tiêu, ám khí tới tấp để triệt hạ nhưng ông vẫn hiên ngang, bất chấp
hiểm nguy… bơi ngược cho tới đích. Nghĩ cho cùng, có mấy ai bản lĩnh như ông.
Trong sách Việt Nam Sử
Lược của cụ Trần Trọng Kim ghi lại câu nói bất hủ của Triệu Nữ Vương:“Tôi
muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp luồng sóng dữ, chém cá kình ở biển khơi, đánh đuổi
quân Ngô giành lại giang sơn…”. Hậu duệ của quân nhà Ngô bây giờ là
Trung Cộng trong hai thập niên qua được TT Clinton và Hạ Viện thông qua Tối Huệ
Quốc (Most Favoured Nation -MFN) từ đó Trung Cộng với nhiều âm mưu xâm nhập vào
lãnh thổ Hoa Kỳ trên nhiều lãnh vực từ quân sự, kinh tế, văn hóa, truyền thông…
nhằm áp dụng “quyền lực mềm” (soft power) để thôn tính không
cần vũ lực. TT Trump thấy nguy cơ đó nên “cưỡi cơn gió mạnh, đạp luồng sóng
dữ, chém cá kình” thì bị “cản mũi kỳ đà” của phe Dân
Chủ, các nhà tài phiệt doanh nghiệp, một số cơ quan truyền thông cùng thành
phần bất hảo bạo động… toa rập nhau để “trói tay trói chân” cho
bằng được!
Mới đây (12/8), GS
Trần Thủy Điển trong bài phân tích: DC Âm Mưu Làm Loạn & Đổ Tội Cho TT
Trump. Ông dựa vào nhà bình luận Barry Shaw với tựa đề: Plot and Deflect. The
Democrats’ path to victory - Bày Mưu Kế & Đánh Lạc Hướng (về phía người
khác) là cách để thắng của Dân Chủ. GS Trần Thủy Điển đã nêu ra những bằng
chứng cụ thể để phân tích từng âm mưu của Dân Chủ trong quá khứ.
Bài viết được phổ biến
ngày 16/8 trên internet
https://baotgm.net/su-that-ve-am-muu-lam-loando-toi-cho-tt-trump-cua-democrats/
Trên các YouTube của
giới trẻ người Việt ở Hoa Kỳ đã có nhiều chương trình ủng hộ TT Donald Trump
hằng ngày và tường trình lại bài viết nầy.
Đoạn kết: “Obama làm việc giúp Biden thắng cử TT, để các
việc quá khứ được ém nhẹm luôn. Nếu TT Trump tái cử, có thể toàn bộ nhóm Obama
sẽ bị điều tra về misconduct. Họ dùng sách lược của Alinksy và cặp Marxist,
Cloward & Piven, để chọc ghẹo, bêu xấu TT Trump (nhưng không đưa ra được
bằng cớ)”.
Đại Hội Toàn Quốc Đảng
Dân Chủ 2020 trong 4 ngày, từ Thứ Hai 17 đến Thứ Năm 20 tháng 8 năm 2020 tại
Wisconsin Center tại Wisconsin cho liên danh ông Joe Biden và bà Kamala Harris.
Đại hội lần này, ứng
cử viên liên danh TT cùng nhiều diễn giả không tới tham dự trực tiếp nên các
bài phát biểu qua video chỉ được phát trực tuyến từ nhà riêng của ông ở bang
quê nhà Delaware.
Đây là lần đầu tiên
trong lịch sử Mỹ, ứng cử viên không trực tiếp trước cử tọa mà thông qua hình
thức trực tuyến. Và đây là lần thứ 3 ông Joe Biden tham gia tranh cử Tổng
Thống, hai lần trước đó vào năm 1988 và năm 2008.
Các bài phát biểu qua
video chỉ dài khoảng 5 phút nên quy tụ đông thành phần của đảng Dân Chủ, hầu
hết nội dung tố khổ TT Trump, giống như màn đấu tố trong chiến dịch “Cải Cách
Ruộng Đất” của Cộng Sản tại miền Bắc vào giữa thập niên 50.
Đêm đầu tiên, Thứ Hai
17/8, bà Michelle Obama với lời lẽ hằn học chỉ trích Tổng Thống Trump là người
thay thế vị trí của chồng bà.
Tối Thứ Ba, ông
Clinton khi tố khổ ông Trump, nhắc đến Tòa Bạch Ốc và cho rằng chỗ này thành
nơi bát nháo. Thế nhưng, sau bài phát biểu, các trang mạng xã hội đã đưa ra
những tấm hình của ông Clinton một thời là bạn của ông Epstein (chết bí mật
trong nhà tù, camera cũng không hoạt động) được cô gái dưới tuổi vị thành niên
này massage trên du thuyền truy hoan của ông Epstein. Lúc đó cô 22 tuổi và ông
Epstain 56 tuổi… vụ việc còn trong vòng điều tra. Ông Clinton nhắc đến Tòa Bạch Ốc mà quên
chuyện bản thân xảy ra với cô Monica Lewinsky bị xất bất xang bang, có dịp cho
bàn dân thiên hạ mỉa mai, chỉ trích, đúng là “gậy ông đập lưng ông” đau
điếng! Điếng người.
Trong cuộc tranh cử
Tổng Thống năm 2016, bà Hillary Clinton không ngờ bị thua quá cay đắng nên luôn
luôn mang mối hận. Trong bài phát biểu qua video bà hằn học, cay cú tấn công
ông Donald Trump với luận điệu cũ rích.
Với cặp đôi tình ái
nầy ở trong Tòa Bạch Ốc, trước đây trong Thư Gửi Bạn Ta của nhà báo Bùi Bảo
Trúc nhiều lần đã ví von, châm chọc, tuy viết rất nhẹ nhàng dẫn chứng qua từng
sự kiện xảy ra, rất thấm thía và thú vị. Rất tiếc ông qua đời vào tháng 12/2016.
Nếu ông còn sống với Thư Gửi Bạn Ta sẽ là đề tài nóng hổi cho cộng đồng người
Việt của chúng ta.
Trích đoạn vào
February 7, 2014 với câu chuyện ví von:
“… Nhân một
chuyến đến thăm tòa Bạch Ốc với Tom Hanks và Steven Spielberg, Sizemore đã được
ông Clinton gọi ra một chỗ vắng nhờ tìm số điện thoại của Elizabeth Hurley và
sau đó, ông Clinton mời Elizabeth tới thăm ông tại Tòa Bạch Ốc, và hai người
liên lạc với nhau trong một thời gian dài. Sizemore nói là y hỏi Elizabeth
Hurley về tình hình ông bà Clinton thì Elizabeth Hurley nói là hai người ngủ
riêng mỗi người một phòng...
Tự nhiên bị tố sảng về
một chuyện không hề có mới là khổ đời chàng chứ. Nàng thì càng ngó chàng, càng
thấy đúng là một khuôn mặt tội lỗi. Oan ơi là oan… Nói gì bây giờ? Nhưng không
biết là phải nói càng bị đổ oan hay chàng... được đổ oan. Với người nào khác,
như với Paula Jones thì có thể là “bị”. Chứ với Elizabeth Hurley thì không thể
nói là “bị” được. Phải nói là “được” mới... được”.
Trước đây khi ông
Trump vào Tòa Bạch Ốc, bà Melania Trump vì việc học hành của con trai 11 tuổi ở
trường nên sẽ vào ở cùng chồng trong vài tháng nữa. Truyền thông đoán già đoán
non chuyện vợ chồng của ông Trump và còn nói chi phí bảo vệ an ninh cho bà và
con trai ở Trump Tower tốn kém cho ngân quỹ quốc gia.
Trong khi đó, theo tạp
chí Washington Examiner, báo cáo của tổ chức giám sát chính phủ Judicial Watch,
gia đình cựu TT Mỹ Barack Obama tiêu tốn khoảng 100 triệu USD cho du lịch trong
8 năm ông tại vị ở Tòa Bạch Ốc. Số nhân viên phục vụ cho bà Melania Trump chỉ
bằng ¼ của bà Michelle Obama.
Tối Thứ Tư, ông Barack
Obama phát biểu, thay vì đề cập đến vai trò và thành tích của
ông Joe Biden trong 8 năm Phó TT… và 40 năm Thựng ngị Sĩ… Nhưng có lẽ “chìm
trong bóng mờ” không có gì để nói nên quay sang chỉ trích ông Donald
Trump. Ít khi nào xảy ra tình trạng vị TT tiền nhiệm “đá giò lái” TT
đương nhiệm, thể hiện tính cách bè phái của đảng Dân Chủ.
Đêm cuối cùng, Thứ Năm
20/8, ông Joe Biden phát biểu tiếp nhận đề cử của đảng Dân Chủ, chính thức trở
thành ứng viên Tổng Thống của đảng này tham gia vào cuộc đua vào Tòa Bạch Ốc
vào ngày 3 tháng 11.
Đúng ra, đại hội lần
nầy, đảng Dân Chủ phải ra quân tổ chức rầm rộ nhưng lại tử thủ trong căn cứ địa
của ông Joe Biden. Theo giới truyền thông, dù ủng hộ phe ta nhưng cũng cho biết
số lượng người xem từ 7 đến 10 triệu người.
Trong khi đó, ƯCV
Donald Trump đến Mankato, Minnesota, Oshkosh, Wisconsin, Arizona… đăng đàn
trước công chúng.
Thành ngữ ta có
câu “Gà què ăn quẩn cối xay” như mấy ông bà qua video trong
đại hội chỉ nói tới nói lui chuyện “trong nhà ngoài ngõ” của
ông Trump, bàn dân thiên hạ nghe riết “Biết rồi khổ lắm nói mãi” như
lời cụ cố Hồng trong tác phẩm Số Đỏ của Vũ Trọng Phụng.
Trong thời điểm then
chốt của cuộc tranh cử Tổng Thống, không hiểu có đơn đặt hàng hay không mà tung
ra 2 quyển sách “búa” ông Trump.
Ngày 23/6, quyển sách
The Room Where It Happened: A White House Memoir của cựu Cố Vấn An Ninh Quốc
Gia John Bolton. Điều làm tôi ngạc nhiên, trước khi sách được phát hành, ngày
21/6 nhận được file PDF về quyển sách nầy. Sách gồm 15 chương và phụ lục dày
570 trang. Chương I ở trang 6, kết thúc chương 15 ở nửa trang 471. (Đính kèm
trang sách để nói có sách, mách có chứng).
Chưa bao giờ xảy ra
trường hợp phổ biến quyển sách trước khi phát hành, chỉ có những bài viết giới
thiệu mà thôi. Lạ thật, không thể hiểu… cõi nhân gian!
Ngày 16/7 quyển sách
Too Much and Never Enough: How My Family Created the World's Most Dangerous Man
của bà Mary Trump, bà là con gái của ông Fred Trump Jr., anh trai của TT Donald
Trump, người đã qua đời năm 1981 ở tuổi 42 vì biến chứng do nghiện rượu. Ông
Donald Trump lúc đó là doanh nhân thành đạt, chứng kiến cái chết của người anh
nên quyết bỏ rượu. Khách quan nhận thấy, ông là người bản lĩnh, tuổi trẻ đã có
quyết định như vậy mà người xưa nói đến 4 cái thú của đấng nam nhi “cầm, kỳ,
thi… tửu” (thay cho chữ họa).
Ngày 15/8, ông Robert
Trump, em trai TT Donald Trump qua đời tại bệnh viện ở New York. Trước đó, ông
Robert Trump tuy nằm trong bệnh viện đã mạnh mẽ lên án quyển sách xấu xa của
người cháu ruột, dựng chuyện để làm xấu hỗ trong giòng tộc. Ông là người tế
nhị, kín tiếng nhưng phải lên tiếng chỉ trích bà bà Mary Trump… và, cả giòng họ
đều từ bà. Với nhân cách của người đàn bà bị giòng tộc ruồng bỏ như vậy mà một
số cơ quan truyền thông, các bài viết trích dẫn và tán đồng cho thấy âm mưu của
những kẻ đầy hận thù chỉ lợi dụng cơ hội đến tấn công TT Trump!.
Ngày 20/8, ông Steve
Bannon, cựu cố vấn của TT Donald Trump với cáo buộc lừa đảo các nhà tài trợ
trong kế hoạch xây dựng bức tường biên giới Mỹ-Mexico. Ông phản đối cáo buộc và
đóng 5 triệu mỹ kim tiền thế chân để được tại ngoại hầu tra, chờ ngày đáo tụng
đình.
Truyền thông vớ được
tin ông cố vấn chiến dịch tranh cử và cố vấn của TT Trump không ngoài mục đích
nhắm vào “tay chân ông Trump” sụp bẫy là thế.
Ông Trump cũng gặp may
cho kẻ xấu, tháng 8, 2017 “ông cố vấn” bị sa thải. Truyền thông và phe đối lập
chỉ trích ông Trump “qua cầu rút ván”. Ngày 5 tháng 11 năm
2019 ông Steve Bannon tung ra quyển sách The Rise of Populism (The Munk
Debates) ám chỉ ông Trump với sự trỗi dậy của chủ nghĩa Dân Túy coi như “tình
nghĩa đôi ta có thế thôi”, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi… Nay lại
kéo ông Trump vào cuộc trong quá khứ mà quên đi quyển sách của ông Steve
Bannon! Cái bẫy nầy trật lất.
Khi xem đá gà, muốn
bắt gà cá độ cho vui cũng phải xem tướng từ hình dáng đầu, mắt gà chọi, mỏ gà,
cần cổ gà, hình dáng vảy gà, cựa gà, tiếng gáy… Dân gian thường có câu “đầu
công mình cốc cánh vỏ trai, chân dài khoảng ngắn chẳng sợ ai” để chọn
với thành tích lâm trận.
Khi chọn người nào
trên “đấu trường” để ủng hộ cũng phải nêu lên ưu điểm “gà nhà” của mình nhưng
ngược lại “bôi mặt đá nhau” thật buồn cười.
Chỉ còn mười tuần nữa “kình
ngư” Donald Trump lội giòng nước ngược hơn hai nghìn dặm trên sông Mississippi
từ Nam lên Bắc để đến hồ Itasca, đầy cam go và thử thách. Ngày xưa cụ Nguyễn
Trãi (Thánh Tổ ngành Chiến Tranh Chính Trị QLVNCH) đã viết:
“Càn khôn ký bỉ nhi
phục thái
Nhật nguyệt ký hối nhi
phục minh”.
(Càn khôn bỉ rồi lại
thái
Nhật nguyệt hối rồi
lại minh)
May lắm thay!
Việc chọn lá phiếu để
bầu, công dân, nhất giới trẻ Hoa Kỳ rất thực tiễn trước hiện tình đất nước với
3 yếu tố: 1.- Vấn đề trị an và gìn giữ kỷ cương pháp luật. 2.- Công ăn việc làm
để bảo đảm đời sống. 3.- Tăng trưởng của Thị Trường Chứng Khoán (Dow Jones khoảng
27,000 điểm, Nasdaq trên 10,000 điểm và S&P 500 trên 3,000 điểm như hiện
nay) đã vuợt ra thời điểm tranh cử năm 2016. Vài yếu tố khác kết hợp để “chọn
mặt gởi vàng”.
Trách ông Trump ăn nói
đớp chát, không tế nhị lịch sự… nhưng hãy nhìn lại, đó là phản ứng của ông để
đối phó những thành phần đả kích, bôi bẩn, dựng chuyện, láo khoét… với lời lẽ
thậm tệ nhằm hạ gục ông. Chỉ có những bậc chân tu may ra mới bỏ ngoài tai, còn
ông phải lên tiếng trước công luận để phân biệt trắng/đen với những phần tử nầy.
Ông không mị dân để được lòng như một số chính trị gia khác… nhan nhản trên
truyền thông. Ông nói và làm như những gì đã xảy ra trong quá khứ.
Little Saigon, Aug 21,
2020
Vương Trùng Dương
Phiet Pham thephiet_2002@yahoo.com
Tue, Aug 25 at 7:33 PM
Người Mỹ gốc Việt phải tích cực ủng hộ TT Trump tái đắc cử để
cùng nhau xây dựng lại một Việt Nam hùng mạnh tại DNÁ châu
Tác giả: Lương Nguyễn Florida. Ngày
đăng: 2020-08-23
Lũ lãnh đạo CsVN không có cái đầu và bè lũ ký sinh trùng ăn bám
đang dùng mọi thủ đoạn để tìm cách hạ bệ TT Trump, một vị tổng thống nỗi bật
trong lịch sử Hoa Kỳ mà cả trăm năm qua, chưa có vị tổng thống tài năng nào giữ
trọn lời hứa, làm đúng bổn phận khi vào toà bạch cung!
Trump nói được làm được, giữ đúng lời hứa
Tại
sao lại nói bọn CsVN không có đầu?
Đơn
giản thôi! Nhìn lũ lãnh đạo CsVN kìa, giờ này gió đã đổi chiều mà chúng vẫn còn
theo Trung Cọng để cứ luôn miệng chửi Mỹ, ghét Mỹ, chê Mỹ, chống Mỹ, chỉ trích
Mỹ nhưng trong thâm tâm thì chúng luôn thèm Dollars Mỹ, thèm muốn cho con cái,
thân nhân sống dù là chui rúc, lén lút trong cộng đồng người Việt tại Mỹ... thì
đủ biết chúng đang giam cái đầu dần độn của chúng trong cái rọ của Cọng Sản mà
con tim thì vẫn hướng về Mỹ. Không tin? Hỏi TT Nguyễn Tấn Dũng, TT Nguyễn Xuân
Phúc, chủ tịch quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân, ngay cà tên chủ tịch Hà Nội đang
bị nằm trên thớt vì thủ lợi bè nhóm, thanh toán nhau; và hơn 25,000 lâu la con
cháu đang du học hoài mà không biết chữ… vì cái đầu của chúng vẫn đang gắn liền
với chế độ CsVN nên chúng vẫn đang sợ bị TT Trump sờ gáy, chặt đầu và trục
xuất!
Chúng
chỉ muốn làm gia nô cho Trung Cộng chống Trump, để còn có cơ hội làm giàu, hối
lộ, tham nhũng, đớp hít... và chuyển tài sản qua cho con cháu, thân nhân của
chúng sinh sống tại Mỹ và giữ những trương mục cướp bóc bất hợp pháp của chúng
tại Mỹ.... Chúng vẫntưởng nước Mỹ vẫn còn giống như trước, lúc mà Trung Cộng có
thể ảnh hưởng, hối lộ, điều đình với những lãnh đạo dân chủ khác như Clinton,
Obama, Biden... để thao túng thế giới! Nhưng hiện nay thì Trung Cọng vô phương
thao túng nước Mỹ vì TT Trump là vị mà chúng không thể nào mua chuộc.
Bao
nhiêu năm Trung Cộng mọc rễ tại Mỹ, tại biển Đông, tại những nước nhược tiểu Á
châu, tại liên hiệp Âu châu vv… nhưng chỉ mới Ba năm, TT Trump đã đào bới Trung
Cọng tận gốc rễ, và cần thêm vài năm nữa thì ông sẽ làm sạch bùn lầy tại nước
Mỹ, cũng như dẹp bỏ chủ nghiã XHCN trên thế giới… khiến chúng rất sợ hãi, nên
vẫn phải xuyên tạc, tuyên truyền... để hạ TT Trump bằng mọi thủ đoạn.
Lũ
lãnh đạo CsVN không có cái đầu này quá hèn yếu và bạc nhược, chúng vẫn muốn bám
vào Trung Cộng để sống còn. Nhưng ngược lại nếu Trung Cọng bị Mỹ đánh đến sụp
đổ thì chúng sẽ mất thế đứng và chao đảo lung lay rồi sẽ ngã quỵ theo Trung
Cọng, con cháu của chúng, 25,000 đứa đang lén lút chui rúc sống tại Mỹ sẽ bị
trục xuất, cũng như trương mục của chúng tại Mỹ sẽ bị phong tỏa... hãy nhìn
hành động mà Hoa Kỳ đang áp dụng với quan chức Trung Cộng thì biết rõ.
Người Việt tại Mỹ muốn giúp Việt Nam thoát khỏi cảnh xâm lăng của Tàu Cọng một
cách hữu hiệu thì cách duy nhất là phải vận động tích cực, giúp TT Trump tái
đắc cử để nổ lực dẹp bỏ XHCN trên thế giới được thành công, và vị trí của Việt
Nam sẽ có cơ hội được xây dựng thành một quốc gia hùng mạnh tại DNÁ châu vì có
sự tiếp tay yểm trợ của cộng đồng người Việt Hải ngoại, đặc biệt là từ Hoa Kỳ!
Thêm vào đó, Người Việt tỵ nạn chúng ta sẽ
đóng góp tích cực vào đất nước đang cưu mang chúng ta, tạo một tương lai sáng
sủa hơn cho con cháu chúng ta, và những người đi dân hợp pháp trong tương lai,
vì sự tiến triển không ngừng của một siêu cường trên quả đất! Bao nhiêu người
mơ ước đến vùng đất đầy hứa hẹn này; chúng ta phải tạo nơi cư ngụ này thành một
nơi tốt đẹp hơn và yểm trợ một Việt Nam Phú cường ... !
Người Mỹ gốc Việt hãy đừng đánh mất cơ hội quí
giá cho dân tộc Việt Nam này!
Lương Nguyễn,
Florida
No comments:
Post a Comment