20200623 Ban tin bien Dong
Một mặt TC gây hấn với Ấn Độ, mặt khác lùa
dân vượt biên Lào, Cambodge, Viet Nam.
***
Former Google CEO reveals the real reason why the U.S. attacks Huawei
https://www.phonearena.com/news/prejudices-at-core-of-us-attacks-on-huawei_id125442
Govt warns of serious phishing attack starting today.
Beware of these email ids
How to Tell if Your Phone Has Been Hacked
https://www.techlicious.com/tip/how-to-tell-if-your-phone-has-been-hacked/
China Likely Lost at Least 40 Soldiers in Border
Clash: Indian Minister
Kim Jong Un’s ‘Princess’ sister is turning into the
Terminator
https://nypost.com/2020/06/20/kim-jong-uns-princess-sister-is-turning-into-the-terminator/
Hackers are using this strange technique to launch
attacks against Windows devices
Here are the top three ways this week's Saharan dust
plume will affect you
https://www.youtube.com/watch?v=ZdFutT-mhgE
Đài Loan Còng Tay 3 kỹ sư đánh cắp bí mật công nghệ sản
xuất chip của Mỹ cho Trung Quốc
https://www.youtube.com/watch?v=sp9ImIL82vY
Engineers Found Guilty of Stealing Micron Secrets for
China
Hacker Lexicon: What Is a Side Channel Attack?
https://www.wired.com/story/what-is-side-channel-attack/
WHEN THE LIGHTS GO OUT! China Said to Be Eyeing
Surprise EMP Attack on US Electric Grid
https://www.youtube.com/watch?v=kojimZff9iA
Khẩn cấp Đập Tam Hiệp: Cư dân mạng vạch trần ân mưu của
TẬP CẶN BÃ việc di tản 30 tr dân sang VN
https://www.youtube.com/watch?v=up7qzebUaNc
Phiet Pham: thephiet_2002@yahoo.com 1:20 PM
Happy Father Day. ntt,
20200623 BTBD 01Hình:
Chim mẹ “ câu “ chim
con lên
Chim cha nâng chim con
mới ra ràng lên cho khỏi bị rớt !
Loài chim còn thương
yêu nhau đến thế, huống hồ ... loài người sao ngày nay nhiều cảnh quá đau lòng
!
Sưu tầm
Kk’
GIA ĐÌNH LÀ GÌ?
Người Mỹ dùng danh từ
“FAMILY” trong khi người Việt gọi là “GIA ĐÌNH”. Mời bạn đọc mẫu chuyện dưới
đây để tìm hiểu giá trị của “Family” như thế nào.
Tôi va phải một người
lạ trên đường phố khi người này đi qua. Tôi nói: “Ồ xin lỗi”.
Người kia trả lời:
“Cũng xin thứ lỗi cho tôi, tôi đã không nhìn thấy cô”. Chúng tôi rất lịch sự
với nhau.
Nhưng ở nhà thì mọi
chuyện lại khác. Tối nọ, lúc tôi đang nấu bếp, cậu con trai đến đứng sau lưng.
Tôi quay người và đụng vào thằng bé làm nó ngã chúi xuống sàn nhà. Tôi cau mày
nói: “Tránh ra chỗ khác”. Con trai tôi bước đi, trái tim bé nhỏ của nó vỡ tan.
Tôi đã không nhận ra là mình đã quá nóng nảy!
Khi đã lên giường, tôi
nghe một giọng nói thì thầm: “Khi đối xử với người lạ con rất lịch sự, nhưng
với con mình, con đã không làm như vậy. Hãy đến tìm trên sàn nhà bếp, có những
bông hoa đang nằm ở cửa. Đó là những bông hoa mà con trai con đã mang đến cho
con. Tự nó hái lấy những bông hoa này: nào hoa hồng, màu vàng và cả màu xanh.
Nó đã yên lặng đứng đó để mang lại cho con điều ngạc nhiên, còn con thì không
bao giờ thấy những giọt nước mắt đã chảy đẫm lên trái tim bé nhỏ của nó”.
Lúc này thì tôi bật
khóc. Tôi lặng lẽ đến bên giường con trai và quỳ xuống: “Dậy đi, con trai bé
nhỏ, dậy đi. Có phải những bông hoa này con hái cho mẹ không?”
Thằng bé mỉm cười:
“Con tìm thấy chúng ở trên cây kia.. Con hái cho mẹ vì chúng đẹp như mẹ. Con
biết là mẹ thích lắm, đặc biệt là bông hoa màu xanh”.
Thế danh từ “family”
có nghĩa gì?
FAMILY = Father And
Mother, I Love You.
(GIA ĐÌNH = Ba và Mẹ
ơi, con yêu Ba Mẹ.)
Bạn cảm động khi đọc
mẫu chuyện nói trên, chắc hẳn rồi!
Mời bạn đọc thêm một
câu chuyện có thật khá cảm động khác dưới đây:
Một người đàn ông,
trong lúc đang chùi cho láng chiếc xe hơi của anh ta, đứa con trai 4 tuổi của
anh ta nhặt một hòn đá và rạch vào bên hông xe. Trong cơn tức giận, anh ta chụp
lấy tay đứa con trai và đánh vào tay nó nhiều lần mà không nhận ra rằng anh ta
đang đánh bằng cái mỏ lết.
Tại bệnh viện, đứa bé
mất hết các ngón tay vì xương thịt dập nát. Khi đứa trẻ thấy bố nó… Với đôi mắt
đau buồn, nó hỏi: “Bố ơi các ngón tay con đâu rồi?”
Anh ta rất đau lòng,
không nói nên lời và trở lại bên xe, đá vào chiếc xe nhiều lần.
Suy sụp bởi hành động
vô ý thức của mình…., ngồi trước chiếc xe hơi, anh ta nhìn vào vết xước trên
hông xe….. thằng bé đã viết: “Con Yêu Bố, Bố ơi!” Ngày hôm sau, người đàn ông
tự tử…
Giận dữ và yêu thương
không có giới hạn, hãy chọn YÊU THƯƠNG để có một cuộc sống xinh tươi và đẹp đẽ.
Đồ vật được sản xuất
để SỬ DỤNG và con người được thọ tạo để YÊU THƯƠNG….Vấn nạn của một phần thế
giới hôm nay lại là…. Con người bị SỬ DỤNG còn đồ vật thì được YÊU THƯƠNG !!!
Phiet Pham: thephiet_2002@yahoo.com 1:19 PM
Ngày
của Cha: Tự hào về Cha, ngưỡng phục về Mẹ
Thiện Ý
Nhân Father’Day, ngày
truyền thống hàng năm của người dân Hoa Kỳ, chạnh lòng tưởng nhớ Cha Mẹ đã
khuất, tôi không khỏi ngậm ngùi thương nhớ, tự hào về Cha và ngưỡng phục về Mẹ.
Tôi tự hào về Cha, vì
hầu hết cuộc đời Cha tôi đã sống và hành động lương hảo theo niềm tin tôn giáo,
sống có lý tưởng và hành động tích cực, hy sinh quên mình đấu tranh cho mục
tiêu lý tưởng cao đẹp của mình.
Vâng, Cha tôi sinh năm
1907, thuở thiếu thời đi tu tại Tiểu chủng viện Hàng Nguyên, Tỉnh Hà Đông, Giáo
phận Hà Nội. Vào những năm cuối thập niên 1930 hay đầu thập niên 1940, khi đang
học năm cuối chương trình tu đức ở Tiểu chủng viện (tương đương lớp 11 hay
12 Trung học sau này) Cha tôi đã không được tiếp tục đường tu để trở thành
Linh mục Công giáo, vì ở trong nhóm cầm đầu bãi khóa không vào lớp để yêu cầu
Ban Giám đốc chủng viện đối xử bình đẳng giữa Cố Tây (linh mục người Pháp)
và Cha Ta (linh mục người Việt). Vì sự bất bình đẳng không chỉ thể hiện
qua cách cư xử đãi ngộ khác biệt trong đời sống giữa Cha Ta và Cố Tây, mà còn
thể hiện qua cách xưng hô, Cha Tây thì gọi là “Cố”, Cha Ta thì gọi là “Cha”.
Theo ý nghĩa danh xưng tiếng Việt “Cố” là “bố” của “Cha”. Đồng thời yêu cầu
được đối xử bình đẳng giữa chủng sinh người Việt và các chủng sinh thuộc Pháp (có
quốc tịch Tây). Việc bãi khóa tại một Tiểu chủng viện là biến cố chưa từng
xảy ra (lịch sử Giáo hội gọi là năm loạn tràng hay loạn trường như Mẹ tôi
nói) và là một lỗi nặng vì vi phạm “đức vâng lời bề trên” vốn là
nhân đức hàng đầu của các đấng bậc tu trì. Vì vậy, sau biến cố “vô tiền
khoáng hậu này”, Cha tôi không còn cơ hội làm linh mục, trở thành thầy tu
vĩnh viễn hay có quyền xuất tu vào đời bất cứ lúc nào nếu muốn.
Đầu tiên, khi rời Tiểu
chủng viện, nhận bài sai của giáo quyền đi làm thày giảng tại một Giáo điểm truyền
giáo ở vùng Thượng Du Cao-Bắc-Lạng, nơi đa số là các sắc dân thiểu số (người
mán, người Mường, người Nùng…). Sau vài năm giảng đạo ở vùng này, Cha tôi
được chuyển về làm thầy giúp xứ nơi xứ đạo Mẹ tôi thuộc vùng trung du Bắc Việt.
Nơi đây Cha tôi đã xuất tu khi gặp Mẹ tôi và cùng trở về sống nơi quê nội.
Đầu năm 1945, Cha tôi
đưa Mẹ tôi về quê ngoại khi sắp sinh tôi rồi đi biệt tăm biệt tích như Mẹ tôi
kể. Mẹ tôi nói sinh tôi vào đêm 19-5 ta năm Ất dậu, sinh được một lúc thì gà
gáy sáng lần thứ nhất. Vì thời đó ở nhà quê không có đồng hồ, thời gian ban đêm
thường căn cứ vào tiếng gà gáy đễ tính canh giờ (như giờ tý, canh ba lời của
một bài hát của cố nhạc sĩ Song Ngọc).. Mẹ tôi đã sinh tôi một mình vào
đúng nạn đói 1945. Nhưng nhờ Bà Ngoại tôi, một góa phụ, thuộc hàng khá giả ở
nông thôn Miền Bắc lúc bấy giờ đã nuôi nấng đùm bọc, nên Mẹ con đã được sống
những ngày no đủ. Bà ngoại tôi mất khi tôi mới hai tuổi. Lúc đó, quê ngoại tôi
thuộc “vùng tự do” (vùng kháng chiến do Việt Minh kiểm soát, tương tự
như “vùng giải phóng” do Việt cộng kiểm soát trong cuộc chiến tranh
Quốc-Cộng sau này, khác “vùng tề” do Pháp cai trị). Vì
là con gái út có ba người chị đã lập gia đình ở riêng, nên Mẹ tôi tiếp tục một
thân một mình vừa nuôi con, vừa gánh vác công việc đồng áng, cai quản sản
nghiệp bà Ngoại tôi để lại.
Thế rồi vào năm 1949,
khi tôi được 4 tuổi, thì một hôm có một người khách lạ đến gặp Mẹ tôi. Một ngày
sau Mẹ con tôi theo người này qua “vùng tề” gặp Cha tôi ở Phủ Lý, thuộc
tỉnh Hà Nam. Tôi đã gặp người mà Mẹ tôi nói với tôi “Thầy mày đấy”. Tôi,
một thằng bé bốn tuổi quen sống nơi làng quê với lũy tre xanh, lần đầu tiên
thấy cảnh phố phường, gặp người đàn ông xa lạ mới biết là cha mình. Tôi không
khỏi bẽn lẽn ngại ngùng và xa cách. Nhìn Cha tôi, một người ăn mặc đồ Tây
(veston) tương phản với Mẹ tôi quê mùa đầu vấn chít khăn nhung mỏ quạ. Ngồi
trên chuyến xe hàng theo Cha về Nam Định, dọc đường xe ngừng, đổ nước cho máy
nguội. Tôi thấy dưới đường người bán hàng rong rao bán đủ thứ. “Kem đây, kem
đây, ai ăn kem không” là tiếng rao của một thằng bé tuổi lớn hơn tôi. “U,
con muốn ăn kem” tôi nói với “U” là tiếng gọi Mẹ ở nhà quê. Mẹ tôi làm gì
có tiền, tất nhiên rồi, nên đã chỉ Cha tôi ngồi băng ghế trước. Tôi ngập ngừng
vỗ nhẹ vai Cha tôi và nói lí nhí “Thầy, con muốn ăn kem”. Cha tôi lẳng
lặng móc ví lấy đưa cho tôi mấy xu gì đó và nói nhỏ vào tai tôi “gọi cậu,
đừng gọi Thầy”. Thì ra đó là cách gọi Cha Mẹ ở thành thị lúc đó là “Cậu,
Mợ”. Thế nhưng kể từ đó tôi gọi Cha tôi là “Cậu” song vẫn gọi Mẹ tôi là “U”
như cách gọi ở nhà quê. Sau này móc nối các sự kiện kết hợp với lời kể của Mẹ,
tôi được biết đầu đuôi như sau:
Đầu năm 1945, sau khi
đưa Mẹ tôi trở về quê ngoại sinh ra tôi. Cha đã lên Hà Nội tham gia “cướp chính
quyền” của Việt Minh vào tháng 8-1945 và biệt tăm. Tôi đoán Cha tôi đã được
Việt Minh (Tổ chức mặt nạ của đảng CSVN) móc nối từ lúc ông là thày tu
giảng đạo trên miền thượng du Bắc Việt (Cao, Bắc, Lạng), cái nôi phát
động kháng chiến chống Pháp 8 năm sau này(1946-1954) của Hồ Chí Minh và
đảng CSVN. Trước khi phát động các cuộc biểu tình của quần chúng cướp chính
quyền ở Hà Nội và các thành phố, có lẽ cần chuẩn bị có những người đọc thông
viết thạo tiếng Pháp, nên họ đã nghĩ đến Cha tôi. Sau đó, khi phát động kháng
chiến chống Pháp vào tháng 12-1946, có lẽ vì thấy Cha tôi không chỉ thông thạo
tiếng Pháp mà còn là một nhà tu Công giáo xuất tu, là vỏ bọc rất tốt nên đã tìm
cách gài Cha tôi vào làm việc tại Sở mật thám Pháp hay còn gọi là Phòng Nhì (Deuxème
Bureau) ở Nam Định. Đến năm 1949, một người liên lạc viên đã về quê ngoại
tôi lúc đó thuộc vùng “tự do” của Việt Minh, khác vùng tề của Pháp, đón Mẹ con
tôi lên Phủ Lý, thủ phủ tỉnh Hà Nam. Mẹ tôi gọi tên liên lạc viên này là “chú
Thủ” dường như gốc dân tộc thiểu số, là một bổn đạo thân tín của Cha tôi khi
ông còn là thầy tu giảng đạo ở vùng Việt Bắc.
Tại Nam Định, gia đình
tôi cư ngụ ở phố Hàng Nồi khi Cha tôi làm việc ở Sở Mật Thám Pháp. Cha mẹ và
tôi sống chung chưa đầy một năm thì dường như Cha tôi bị lộ, sau khi đưa một sĩ
quan Việt Minh Tiểu đoàn Trưởng (tên Bảo) về trá hàng, Pháp phát hiện, nghi ngờ
sao đó, đổi Cha tôi về một chi nhánh của Phòng Nhì Pháp ở Phủ Lý. Một lần, có
một khách lạ đến gặp và ở qua đêm với Cha tôi và rù rì nói chuyện với nhau.
Sáng ra tôi thức dạy thì người này đã ra đi lúc nào tôi không biết. Một thời
gian ngắn sau đó, Cha tôi nói Mẹ tôi đưa tôi và đứa em trai mới sanh ít tháng
trở về quê ngoại. Mẹ tôi lại một mình làm ruộng vất vả nuôi hai đứa con thơ
dại. Đứa em tôi sau bị bệnh thương hàn, ở nhà quê không có thuốc Tây, chỉ uống
thuốc Nam, nên em tôi đã qua đời khi mới đầy năm. Còn Cha tôi lại cất bước ra
đi vào Miền Nam làm công nhân cạo mủ ở đồn điền cao su đất đỏ Hớn Quản, Quản
Lợi (sau này là Bình Long, An Lộc).
Năm 1954 Hiệp định
Genève chia đôi đất nước, Mẹ tôi liên lạc với người em trai đi lính Quốc gia
(Chú Thất) và được người em chồng khai vào gia đình để được di cư vào Miền Nam
tìm gặp lại Cha tôi.
Khi vào đến Saigon, Mẹ
tôi nhờ một người cháu họ từng làm ở đồn điền cao su, lấy chồng ở Saigon, đưa
tìm gặp lại Cha tôi. Thật bất ngờ khi nhìn lại người Cha gầy ốm trong bộ đồ
công nhân đồn điền cao su; trái ngược với hình ảnh mập mạp oai vệ trong bộ đồ
lớn khi tôi gặp lần đầu Cha tôi đang làm ở Sở Mật Thám Pháp Nam Định, cũng như
lần sau cùng chia tay năm 1951. Gặp lại Mẹ con tôi, cha tôi đã không vui mừng
còn trách cứ mẹ tôi là đã viết thư nói “nước nhà sắp độc lập, mẹ con cứ ở
ngoài Bắc, tôi sẽ trở về”. Có lẽ Cha tôi đã “ăn phải bả tuyên truyền”
của Việt Minh tức Cộng Sản, như Mẹ tôi phàn nàn.Và cũng có lẽ Cha tôi cũng như
nghiều người yêu nước khác, vẫn không nhận ra bộ mặt thật của Việt Minh. Một tổ
chức trá hình của đảng CSVN (Việt Nam Độc Lập đồng minh hội) ngụy dân
tộc để huy động lòng yêu nước và tinh thần chống ngoại xâm của nhân dân kháng
chiến chống Pháp, không phải để giành độc lập cho dân tộc, mà chỉ “ngụy dân
tộc”, cướp chính quyền thực hiện chủ nghĩa cộng sản tại Việt Nam hậu Pháp
thuộc.
Thế nhưng sau cùng,
với sự thúc đẩy của người anh con cô cậu ruột với Mẹ tôi, (cậu Vũ Đức Kiện)
cũng làm ở đồn điền cao su này vì có Tây học dù trình độ kém Cha tôi. Ông nói
với Mẹ tôi, rằng “Bằng mọi giá cô phải đưa chú ấy ra khỏi nơi đây, nguy hiểm
lắm. Vì mỗi khi có cuộc đình công, công nhân họ phải đến nhà bảo vệ chú ấy ngày
đêm”. Có lẽ Cha tôi là một trong những người lãnh đạo phong trào công nhân
ở đồn điền cao-su đấu tranh đòi quyền lợi lao động.
Tôi không rõ Mẹ tôi đã
thuyết phục thế nào, có kể lại các cuộc đấu tố dã man vợ con ông Cai Đích ở
làng Phù Thụy, hay cho dân chúng vào cướp sạch lúa gạo tài sản của ông bà Lý Quốc
Chương ở Lạt Sơn (thân phụ mẫu của luật sư Lý Quốc Sỉnh sau này tôi tập sự luật
sư) là những làng sát cạnh làng Bút Sơn quê Ngoại tôi. Chỉ biết rằng cuối cùng
cha tôi từ bỏ ý định đem gia đình trở về Bắc, đồng ý theo Mẹ con tôi ra sống
tại một trại di cư có tên Bào Trai, thuộc tỉnh Long An. Nơi đây, một lần duy
nhất tôi biết, có một người Cha tôi gọi là chú Hựu hay Xứng, từ đồn điền
cao-su, đã đến trại di cư tìm gặp, ở lại vài ngày, khuyến dụ Cha tôi một câu
trong đêm tôi ngủ cạnh, mà tôi nhớ mãi: “Anh trở lại với chúng em. Vì chúng
em rất cần anh”. Nhưng Cha tôi chỉ nói “để tôi tính”. Sau đó không
lâu, cái “để tôi tính” là Cha tôi đã đưa cả gia đình lên cao nguyên, đến
một trại di cư mới mở thuộc Ban mê thuột làm ruộng, làm rẫy để sống những ngày
cơ cực, ăn uống thiếu thốn để cuối cùng chết vì lao lực vào năm 1960 ở tuổi 53
(1907-1960).
Như vậy là Cha Mẹ tôi
trước sau chỉ sống chung 2 năm đầu (1944-1945) 2 năm giữa (1949-1951) và 6 năm
cuối (1954-1960), vị chi là 10 năm. Hạnh phúc có là bao?
Mẹ tôi lại tiếp tục
nuôi con một mình, khi tôi ở tuổi 15 (1945-1960). Mẹ con tiếp tục làm ruộng
rẫy, trồng lúa lốc, đậu, ngô, khoai sắn và gói bánh chưng, bánh tẻ bán vào giờ
tan lễ Chủ nhật hay ngày thường đôi khi tôi đi bán bánh rong… để nuôi thân.
“Mẹ ơi!
Mẹ có nhớ những chiều nắng Hạ
Ta vào rừng tìm hái lá dong
Đem về ta gói bánh chưng
Con đem đội bán khắp vùng Chi Lăng?(*)
Con tủi phận nên càng gắng học
Mẹ thương con nào quản nhọc nhằn,
Mong sao con sớm thành nhân,
Để Mẹ bớt phần nặng gánh lo toan…” (*)
Vâng, tôi đã cố gắng
vươn lên từ tầng đáy của xã hội lên đến tầng cao trở thành một luật sư trong
chế độ mà Cha tôi những lúc say sau chén rượu cay uống với khoai mì xào mỡ, đã
nguyền rủa, lên án như là “xã hội thối nát, bất công”. Dường như Cha tôi
cũng bị nhiễm phần nào bả tuyên truyền về một xã hội “không còn giai cấp,
không còn cảnh người áp bức bọc lột người”. Một xã hội không tưởng mà Việt
Minh cộng sản vẽ ra để mê hoặc lòng người. Có lẽ vì thế mà Cha tôi đã không đem
tài sở học ra cộng tác với chính quyền quốc gia, góp phần cải tạo cái xã hội mà
ông cho là “thối nát, bất công” ấy? Phải chăng vì thế mà Cha tôi đã sống
trong ảo ảnh bộc lộ qua men say bằng lời tự hào “Ta làm cách mạng, ta không
cần vợ, cần con”?
Tiếc rằng Cha tôi đã
không sống đến ngày được nhìn thấy đứa con trai độc nhất của mình đã vươn đến
tầng cao trong cái “xã hội thối nát bất công” mà ông nguyền rủa. Đồng
thời có cơ hội nhìn thấy cái “xã hội không còn cảnh người áp bức bóc lột
người” ấy, thực tế đã là một “Xã hội người độc quyền (đảng CSVN)
áp bức bóc lột người (toàn dân Việt Nam) sau khi Việt Minh cộng
sản năm xưa, Việt Cộng sau này, đã cướp được chính quyền, cộng sản hóa cả nước.
Nhưng thưa Cha,
Điều may mắn là đứa
con của Cha, nhờ sống trong một chế độ tự do dân chủ ở Miền Nam, được hấp thụ
một nền giáo dục nhân bản, khai phóng, nên đã không bị chủ nghĩa cộng sản mê
hoặc. Nhờ đó, đứa con của Cha đã có can đảm từ chối vào đảng CSVN (1-1978) và
chọn con đường chống lại chế độ “Thiên đường cộng sản” bánh vẽ, đấu
tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền, dù phải vào tù (1978-1981).. Con
nghĩ, một trong những yếu tố tạo cơ hội cho con vào đảng CSVN có thể là công
lao kháng chiến 8 năm cuối cùng của Cha, dưới sự chủ đạo của đảng CSVN. Và phải
chăng cũng nhờ đó công an chế độ này đã “chiếu cố” chỉ bỏ tù con 3 năm
thay vì cả chục năm như lời Đội trưởng chấp pháp T.A.N nói với con. Vì người
đảng viên CS làm công tác tư tưởng và ngỏ lời “mời” con vào đảng là Thiếu úy
công an khu vực trường học tên S. đã đánh giá con thế này: “Đồng chí là
người có lý lịch tốt, cha tham gia kháng chiến chống Pháp, ở lại Miền Nam nhưng
không cộng tác với địch. Bản thân đồng chí đã phấn đấu từ nghèo khổ vươn lên,
là người có năng lực, nhiệt thành trong công tác giảng dạy và phong trào và có
ảnh hưởng quần chúng tốt…”.
Thế nhưng thưa Cha,
Con đã không hối tiếc
cơ hội mà nhiều người cùng thời mơ ước, phấn đấu vào đảng CSVN để chia ghế chia
phần, bù đắp những năm tháng hy sinh gian khổ đấu tranh sau khi “cướp chính
quyền”. Trái lại, con rất tự hào là đã vượt khỏi được sự cám dỗ của quyền và
lợi, không bị đồng hóa với sự ác. Có thể nhờ đó đã được Thượng Đế chí công bù
đắp cho cả gia đình, vợ chồng và bốn đứa cháu của Cha đã và đang được sống sung
túc và hạnh phúc tại Hoa Kỳ 28 năm qua. Một đất nước văn minh tự do dân chủ và
giàu có bậc nhất thế giới. Con cháu của Cha đều thành đạt trên xứ lạ quê người.
Để giờ đây hội nhập vào truyền thống văn hóa bản địa, ngày tưởng nhớ Cha
“Father’ Day”, con tưởng nhớ, tự hào về Cha và ngưỡng phục về Mẹ.
Tự hào về Cha, vì hầu
hết cuộc đời Cha đã sống và hành động lương hảo theo niềm tin tôn giáo, sống có
lý tưởng và hành động tích cực, hy sinh quên mình đấu tranh cho mục tiêu lý
tưởng cao đẹp của mình. Nhất là dù xa cách và sự cách biệt trình độ học thức
với người vợ quê mùa, nhưng Cha đã giữ trọn niềm chung thủy với Mẹ của con.
Nhưng con cũng ngưỡng phục Mẹ vì trong những năm dài xa cách, Mẹ vẫn giữ lòng
chung thủy tuyệt đối với Cha; đã vất vả trăm bề nuôi dạy con khôn lớn thành
người lương hảo.
Tưởng nhớ Cha và Mẹ đã
khuất.
Father Day 2020
Thiện Ý
(*) Trích từ bài thơ “Nhớ
Mẹ Hiền” viết từ nhà tù số 4 Phan Đăng Lưu năm 1980.
(*) Chi Lăng là tên
trại di cư gia đình tôi sống, cách thành phố Ban mê thuột khoảng 8 cây số.
(*) Ải Chi Lăng, nơi tướng của vua Lê Lợi tại
Việt Nam đã chém đầu tướng tầu Liễu Thăng.
(*) Chi Lăng còn là một quân trường luyện quân
VNCH tại vùng Bảy Núi-Thất Sơn thuộc tỉnh Châu Đốc.
Lac Viet: lacviet2109@gmail.com 1:26 AM
NÓI VỚI CÁC BẠN TRẺ VIỆT NAM TỴ NẠN CỘNG SẢN
BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU
Thưa các bạn trẻ Việt Nam yêu quý,
Lẽ ra những người danh tiếng như
Khoa học gia Dương Nguyệt Ánh, như Luật sư Đinh Việt nói về tác hại của chủ
nghĩa cộng sản, các bạn sẽ tin tưởng hơn. Vì thói thương, người đời trọng tiếng
tăm! Còn tôi, một phó thường dân, nguyên là phi công tác chiến của Việt Nam
Cộng Hòa, chỉ cố gắng giữ ngọn lửa “pilot light” lâu được chừng nào hay chừng
nấy để các bạn không chê trách anh em Không Quân của tôi vô trách nhiệm với Quê
Mẹ, với giống nòi, với thế hệ đàn em, thế hệ con cháu. Tuy không có bằng cấp
Đại Học, nhưng về mặt hiểu biết thủ đoạn quỷ quyệt cộng sản, chắc chắn tôi hơn
nhiều vị Giáo sư chính trị Hoa Kỳ ở các trường danh tiếng như Harvard,
Stanford, Berkeley … Tôi nói thật đấy! Chứ tôi không nổ sảng đâu! Các bạn hãy
kiên nhẫn đọc, rồi sẽ biết!
Con Người là sinh vật được đấng Tạo
Hóa ban cho cái đặc ân là tiếng nói (ngôn ngữ) và trí óc để phân biệt cái đúng,
cái sai. Muốn được gọi là Con Người thì phải có lương tâm. Nếu vứt bỏ lương tâm
đi, thì Con Người tệ hại hơn Con Vật. Bởi vì con vật không có tư tưởng để nghĩ
ra những mánh khóe lừa đảo, lưu manh, tàn ác nhằm lợi dụng đồng loại.
Cộng sản là con quái vật khủng khiếp
nhất, vì nó lập lên một thứ tôn giáo có khả năng làm cho bại liệt trí tuệ loài
người, để dẫn dắt quần chúng vào cái thiên đàng ảo, mà sau khi bị rơi vào cái
thiên đường của nó rồi, thì mới khám phá ra đấy là hỏa ngục.
Tôn giáo nào cũng lấy Từ Bi, Bác Ái,
Lương Thiện để dạy con người sống thật. Chỉ có tôn giáo cộng sản là dạy con
người sống giả dối, đạo đức giả, dùng hận thù làm động lực đấu tranh, dạy cha
con, vợ chồng, anh em giết nhau mà không ai được phép ăn năn hối hận. Nếu tỏ ra
hối hận, thì sẽ bị quy kết vào cái tội mất quan điểm, mất lập trường giai cấp.
Sự kiện đó đã xảy ra trên đất nước Việt Nam. Tôi không phịa ra để hù dọa các
bạn. Trong quá khứ, rất nhiều trí thức Việt Nam yêu nước, nhưng ngây thơ dấn
thân vào con đường cộng sản để ngày nay toàn dân Việt Nam phải sống trong hỏa
ngục. Vô số người Việt Nam yêu nước như bà Nguyễn thị Năm đến ông Lê Đình Kình
một lòng tin tưởng vào tà giáo cộng sản để cuối cùng bị giết chết một cách thảm
thương, đau đớn.
Gần 70 năm trước, bà Nguyễn thị Năm
là một thương gia giàu có, đã dốc hết tài sản để hiến tặng “Cách mạng”, được
chúng phong làm “Bà Mẹ Chiến sĩ”, nhưng cuối cùng bị chúng đấu tố chết
một cách thê thảm. Gần đây Cụ Lê Đình Kình, 58 tuổi đảng, bằng ban khen của
đảng, huy chương chiến công treo đầy nhà, vẫn bị Công An xông vào giết, chỉ vì
Cụ có miếng đất ngon lành mà đảng muốn trưng dụng (ăn cướp).
Cho nên, ai bảo Việt cộng thời xưa
khác, thời nay sẽ khác, là do tuyên truyền Việt Cộng tung ra để người thơ ngây
hy vọng mà thôi. Không bao giờ cộng sản trở nên hiền lương! Câu khẩu hiểu “Đổi
Mới Hay Là Chết” là một thủ đoạn để làm cho người ta lầm tưởng chúng thực
tâm thay đổi. Chúng chỉ thay đổi từ một cán bộ răng đen mã tấu, đi dép Bình Trị
Thiên, đội mũ tai bèo sang lái xe hơi xịn, mang giày hiệu và xài điện thoại
loại mắc tiền mà thôi! Còn bản chất tàn ác, lưu manh cộng sản vẫn y nguyên.
Vũ khí của Việt Cộng là tuyên truyền
(tức là nói láo), gồm có hai thứ: Tuyên truyền mềm là dùng lời ngon ngọt, dối
trá, bịp bợm để dụ dỗ người ngây thơ đi theo chúng; tuyên truyền cứng là khi
không thể dụ dỗ thì ám sát, thủ tiêu. Cho nên thời xưa khi mới lập đảng, cộng
sản đã có đội “Võ Trang Tuyên Truyền”, tức là đội thi hành kỹ thuật
tuyên truyền bằng khủng bố. Nói tóm lại, tổ chức cộng sản là một bộ máy giết
người vô cùng tinh vi, hoạt động liên tục 24 giờ một ngày, 7 ngày một tuần. Bất
cứ cán bộ nào có tư tưởng xét lại, muốn đảng trở nên tốt, liền bị thanh toán
một cách không thương tiếc. Bí thư Đà Nẵng Nguyễn Bá Thanh, Chủ tịch Nước Trần
Đại Quang bị đảng thanh toán là bằng chứng không thể chối cãi.
Tà giáo cộng sản không chấp nhận sự
tồn tài của bất cứ tôn giáo nào khác. Sở dĩ các nước cộng sản còn có hoạt động
tôn giáo là vì nó chưa hoàn toàn thống trị nhân loại. Cho nên sự hiện diện tôn
giáo ở Việt Nam là hình thức để đánh lừa thế giới tự do. Tất cả đoàn thể tôn
giáo đều bị nhốt vào Mặt Trận Tổ Quốc, gọi là Quốc doanh, chỉ để phục vụ đảng,
chứ không phục vụ ĐỨC TIN của con người. Khi cộng sản thống trị toàn thế giới
thì Đền Thánh Vatican của Công giáo, Thánh địa Mecca của Hồi giáo lập tức sẽ là
những địa điểm du lịch để cộng sản thu tiền du khách thăm viếng ngay!
Việt Nam Cộng Hòa bị Việt Cộng thôn
tính, không phải vì quân lính Miền Nam đánh giặc dở, mà tại vì Việt Cộng biết
lợi dụng nền dân chủ non trẻ để xâm nhập vào tôn giáo, vào tổ chức quần chúng
như sinh viên, hội văn hóa … nhằm quấy rối hậu phương liên tục, tạo sự bất ổn
thường xuyên. Ở Miền Bắc là một chế độ Công An trị, xã hội là một nhà tù khổng
lồ. Nhưng Việt Cộng ở Miền Nam có thể đứng đàng sau giật dây những phong trào
đòi dân chủ, đòi tự do tôn giáo, đòi hòa bình, đòi tống xuất quân đội Mỹ ra
khỏi Việt Nam.
Sở dĩ Việt Cộng thu hút quần chúng
qua những phong trào được, là vị lãnh tụ các đảng phái Quốc gia phần lớn xôi thịt,
kèn cựa nhau tranh giành quyền lợi; trí thức được trọng vọng nhưng vô trách
nhiệm, thản nhiên hưởng thụ, không giảng dạy cho nhân dân hiểu những phong trào
tranh đấu kia là do Việt Cộng đứng đàng sau. Việt Cộng không phải chỉ xâm lăng
Miền Nam bằng quân sự mà thôi, chúng còn phát động cuộc chiến tranh toàn diện
về mọi mặt, từ chính trị, đến tôn giáo, văn hóa. Trong khi đó, các đảng chính
trị, trí thức thì giao nhiệm vụ diệt Cộng cho cán bộ chính quyền, quân nhân
phải cáng đáng, thì Miền Nam nhất định phải thua là vì lý do đó! Người Mỹ đến
giúp Miền Nam với vũ khí tối tân, nhưng không hiểu kỹ thuật chiến tranh nhân
dân của cộng sản.
Mặc dầu Việt Cộng đã chiếm toàn cõi
nước ta, áp đặt xong một chế độ cai trị lưu manh, tàn bạo, nhưng chúng vẫn chưa
hài lòng. Chúng lo ngại người Việt Nam ở Hải ngoại lập tổ chức lật đổ chúng nó.
Vì vậy, chúng cho cán bộ bí mật ra hải ngoại tổ chức đoàn thể dưới danh nghĩa
Chống Cộng để sử dụng người Quốc gia làm công cụ cho chúng.
Chẳng hạn, trong nước Việt Cộng giả
bộ tiết lộ chuyện cộng sản Nam chống cộng sản Bắc, rồi gửi gián điệp sang Pháp
để dụ dỗ những nhà yêu nước trở về lật đổ Việt Cộng. Những thanh niên yêu nước
như Trần văn Bá, Lê Quốc Quân, Mai văn Hạnh, Hồ Thái Bạch … đều bị mắc bẫy, lên
đường về nước để hợp tác với cộng sản Nam làm cuộc nổi dậy và thành lập chính
quyền dân chủ. Hợp lý quá đi chứ, phải không? Nhưng tất cả những thanh niên yêu
nước đó vừa mới đặt chân về Việt Nam, đều bị Công An bắt trọn và lãnh tụ Trần
văn Bá bị tử hình!
Mặt trận Kháng Chiến của Phó Đề đốc
cũng do Việt Cộng giàn dựng thông qua những thanh niên yêu nước Người Việt Tự
Do từ Nhật Bản sang Thái Lan để giúp đỡ thuyền nhân tỵ nạn cộng sản. Khi anh
Ngô Chí Dũng đến ở nhà tôi trong hai hôm tại thành phố Arlington, Tiểu bang
Virginia, tôi có cảnh giác anh ta hãy thận trọng, không khéo các anh sẽ bị rơi
vào cái bẫy của Nguyễn Chí Trung, một người Việt ở Bangkok. Quả nhiên, Mặt trận
Hoàng Cơ Minh bị thanh toán và đảng Việt Tân, hậu thân của Kháng Chiến Hoàng Cơ
Minh trở thành công cụ của Việt Cộng hoạt động dưới Lá Cờ Vàng!
Hai nhân vật được Việt Cộng cho rời
Việt Nam chính thức (không phải vượt biển) cũng rất đáng nghi ngờ. Đó là ông
Nguyễn Xuân Nghĩa và ông Nguyễn Gia Kiểng.
Một người thì gia nhập Mặt trận
Kháng Chiến Hoàng Cơ Minh để phá tan Mặt Trận bằng cách ngấm ngầm chia rẽ nội
bộ và phao tin vịt về những trận đánh các đồn Công An Việt Cộng, thu vô số
chiến lợi phẩm làm nức lòng đồng bào để thu tiền yểm trợ Kháng Chiến. Còn Chủ
tịch Hoàng Cơ Minh dù đã chết, nhưng vẫn có thư Chủ tịch từ chiến khu gửi ra
thăm đồng bào. Mười bốn năm sau, khi Việt Cộng mở cửa thì Việt Tân không thể
giấu cái chết của Hoàng Cơ Minh được nữa, đành công bố Hoàng Cơ Minh đã hy
sinh! Những trò bịp trắng trợn đó mà Việt Tân vẫn còn hoạt động tới ngày nay là
vì họ đã bị Việt Cộng làm “blackmail”, nên phải tuân lệnh!
Một người thì ở Paris, thành lập tổ
chức “Tập hợp Dân chủ Đa Nguyên” để kết nạp các chính khách “Salon” và
làm báo Thông Luận để rao giảng chiêu bài “Hòa Hợp – Hòa Giải Dân Tộc”
với đề nghị anh em hai miền Nam Bắc hãy cùng nhau đứng trước mộ Hồ Chí Minh để
nói lời sám hối!
Vấn đề Hòa hợp, hòa giải chỉ xảy ra
khi bên thắng trận bày tỏ thiện chí thành thực bắt tay với bên thua trận bằng
hành động cụ thể nhằm xây dựng Quốc gia. Làm sao bên thua trận lại đi hòa giải
với bên thắng trận mà bên thắng trận vẫn chủ trương tiêu diệt kẻ bại trận? Mục
đích của chiêu bài “Hòa Hợp – Hòa Giải Dân Tộc” của Nguyễn Gia Kiểng là
cái trò chính trị bịp để gây ra cuộc tranh cãi bất tận nhằm phân hóa phe Quốc
gia.
Mặt khác, Việt Cộng còn đưa ra chiêu
bài Về Nguồn, Hợp Lưu, Giao Điểm để đặt tên Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản là “Việt
Kiều”, là “Khúc Ruột Ngàn Dặm” và “Quê Hương Là Chùm Khế Ngọt”.
Nên nhớ, chúng ta không phải là Việt Kiều. Chúng ta là người không chấp
nhận chủ nghĩa cộng sản, đi tị nạn chính trị. Việt Kiều là những người Việt
đi làm ăn xa Tổ quốc để mưu cầu một đời sống vật chất khá giả hơn. Việt
Kiều không quan tâm đến vấn đề chính trị!
Tất cả những thủ đoạn của Việt Cộng
đều được Jean de La Fontaine viết thành truyện ngụ ngôn “Le Coq et Le
Renard” (Con Gà trống và Con Chồn) từ nhiều thế kỷ trước mà cho tới nay
Việt Cộng xài lại vẫn hữu hiệu. Đấy là tại vì giới trí thức, giới hoạt động
Chống Cộng không giảng dạy cho quần chúng về thủ đoạn Việt Cộng! Cá nhân tôi
viết ra những âm mưu Việt Cộng để cảnh báo đồng bào thì bị bọn “dư luận viên”
dựng chuyển để bôi nhọ đời tư. Nhưng tôi không chùn bước! Bởi vì tôi quan niệm
Chống Cộng là một vinh dự của Con Người, nhất định không chấp nhận làm Súc Vật!
Bây giờ, tôi xin nói với các bạn về
tình hình chính trị nước Mỹ.
Hiện nay, nước Mỹ đang lâm vào tình
trạng hỗn độn giống như Việt Nam Cộng Hòa trước khi mất vào tay Việt Cộng vào
năm 1975. Kẻ thù của Việt Nam Cộng Hòa ngày trước là Việt Cộng ở Miền Bắc và
đám tay sai. Kẻ thù của Hoa Kỳ ngày nay là Trung Cộng và đám người đội lốt cấp
tiến trong đảng Dân Chủ để che đậy cái căn cốt cộng sản, Các bạn không tin tôi
ư? Các bạn có thấy những đòi hỏi của đảng Dân Chủ như mở cửa biên giới, thả tù
phạm, dùng tiền thuế của dân để chứa chấp và nuôi tội phạm trong các thành phố
có tên là “Sanctuary City”, dẹp ICE, dẹp Cảnh sát đều rất phù hợp với sự mong
muốn của Trung Cộng? Các bạn có thấy đoàn biểu tình bạo động cướp của giết
người, đập phá những di tích lịch sử? Các bạn đừng tưởng đó là ngẫu nhiên. Tất
cả những hành động phá hoại tài sản Quốc gia như đang xảy ra, mà đảng Dân Chủ
im lặng, thì các bạn phải hiểu đó là âm mưu của đảng Dân Chủ. Tôi chẳng cần
phải kể ra nhiều sự kiện. Các bạn chỉ cần đọc cuốn sách “Death By China”
(Chết dưới tay Trung Cộng), các bạn sẽ thấy ngay âm mưu thâm độc của Trung Cộng
là hạ bệ vai trò bá chủ của Hoa Kỳ để thống trị thế giới. Nên nhớ rằng Hoa Kỳ
là quốc gia tôn trọng nhân quyền. Trung Cộng là quốc gia tiêu diệt quyền con
người. Cho nên, khi Trung Cộng thống trị toàn thế giới thì Liên Hiệp Quốc không
còn, các tổ chức Nhân Quyền sẽ bị dẹp. Giống như sau khi Việt Cộng chiếm Miền
Nam, thì cái khối Phật giáo Ấn Quang của Thầy Trí Quang không còn.
Như tôi đã nói, vũ khí của cộng sản
là tuyên truyền. Nhờ sự trợ giúp của Hoa Kỳ, Trung Cộng trở thành cường quốc
kinh tế số #2. Trung Cộng liền dùng tiền để mua bọn Truyền thông mệnh danh Cấp
Tiến (Progressive) làm nhiệm vụ tuyên truyền cho chúng. Nguyên tắc của Truyền
thông chân chính Tây phương là “Fair, Balance, Accuracy” thì nay nó trở
thành bộ máy tuyên truyền cho Trung Cộng, luôn luôn phát tán “Fake News” để tấn
công Tổng thống Donald Trump và che đậy những việc làm xấu xa, tồi bại của phe
Dân Chủ.
Hoa Kỳ là quốc gia dân chủ. Các viên
chức chính quyền từ Tổng thống xuống tới quận hạt đều do dân bầu. Muốn đắc cử,
người muối đại diện dân phải có tiền để quảng cáo. Thế là Trung Cộng lặng lẽ
chuồi tiền cho các ứng cử viên, để sau khi đắc cử, thì những người đại diện dân
trở thành tay sai của Trung Cộng.
Trung Cộng không những dùng tiền để
sai khiến đảng Dân chủ mà thôi, chúng còn sai khiến một số đảng viên cao cấp
của Cộng hòa bằng tiền hối lộ nữa. Các bạn trẻ lớn lên trong môi trường tự do,
các bạn chưa thể nào biết được mánh khóe hối lộ của Trung Cộng. Những trò “Vận
đồng hành lang” (lobbies) là những vỏ bọc để che đậy những trò mua bán rất bỉ
ổi. John McCain, Mitt Romney từng là ứng cử viên Tổng thống thuộc đảng Cộng Hòa
cũng làm tay sai cho Trung Cộng để chống Tổng thống Donald Trump.
Vì tiền, các khoa học gia bán những
phát minh khoa học của mình cho Trung Cộng. Mỹ đã bỏ ra rất nhiều tiền và thời
gian nghiên cứu để chế tạo chiếc máy bay tàng hình F-35 vô cùng tối tân, thì
nay Trung Cộng cũng có loại chiếc máy y chang về hình dáng và khả năng tác
chiến như F-35. Theo tiết lộ của ông Chirstopher Wray, Giám đốc FBI, hiện nay
có hơn 50 ngàn gián điệp Trung Cộng thuộc mọi ngành đang hoạt động tại Hoa Kỳ.
Đó là chưa kể gián điệp Việt Cộng làm tay sai Trung Cộng.
Sở dĩ Trung Cộng xâm nhập dễ dàng
vào Hoa Kỳ là do các ông Tổng thống từ Bush Cha đến Barack Hussein Obama đấy
các bạn ạ! Tôi xin nói cho các bạn biết rằng tôi tuy chỉ là một loại Mỹ giấy,
nhưng tôi rất khinh những trí thức Hoa Kỳ. Bà Hillary Clinton là Ngoại trưởng
đã thản nhiên trước sự kêu cứu khẩn cấp của Đại sự Christopher Stevens bị quân
khủng bố Hồi giáo giết một cách dã man. Bà sử dụng Server riêng là sai nguyên
tắc bảo mật của Chính phủ, rồi xóa 30 ngàn cái emails mà Truyền thông không đặt
thành vấn đề. Trong khi đó, có mười (10) trường Đại Học hàng đầu của Hoa Kỳ công
khai ủng hộ, thì các bạn phải biết Trung Cộng đã bỏ tiền ra đút lót cho Đại Học
Mỹ. Những loại Giáo sư Đại học tồi bại như thế có đáng được gọi là người trí
thức đáng kính trọng không?
Suốt dòng lịch sử của Hoa Kỳ, chưa
bao giờ có một vị Tổng thống sử dụng bộ máy An Ninh của Chính quyền như Barack
Hussein Obama để hãm hại người kế nhiệm không thuộc đảng của mình . Khi ông
Donald Trump vừa đắc cử Tổng thống, chiến dịch đánh phá Tổng thống Donald Trump
liền vận chuyển. Robert Mueller đã sử dụng người thuộc phe đảng của Obama để
điều tra, nhưng sau hai năm không tìm ra chứng cớ Tổng thống Donald Trump thông
đồng với Nga, thì Tổng thống Trump đặt tên cho cuộc điều tra bằng cái tên
“Witch Hunt” là quá đúng!
Tiếp theo đó, Hạ Viện do đảng Dân
Chủ nắm đa số chuyển sang tấn công Tổng thống Donald Trump về cái tội “Quid Pro
Quo” với Ukraine. Cuối cùng, giống như vụ tố giác ông Trump thông đồng với Nga,
lần này cũng chẳng có bằng chứng gì cả. Các bạn đã thấy dã tâm của bọn Dân Chủ
chưa?
Thưa các bạn trẻ thân mến,
Tôi không theo đảng Cộng Hòa hay
đảng Dân Chủ. Tôi là người độc lập, ủng hộ vị lãnh đạo Quốc gia đặt quyền lợi
của Đất Nước mình lên trên hết. Trong bài diễn văn đọc tại Diễn đàn Liên Hiệp
Quốc, Tổng thống Donald Trump cũng kêu gọi lãnh tụ các Quốc gia trên thế giới
hãy đặt quyền lợi của Đất Nước quý vị lên trên hết. Cả hội trường đều vỗ tay
tán thưởng. Trong khi đó bọn Dân Chủ kết tội Tổng thống Donald Trump tuyên bố
như thế là độc tài, là Phát Xít (Farcism), thì các bạn có thấy miệng lưỡi của
bọn Dân Chủ là lưu manh không? Trong dịp khác, Tổng thống Donald Trump nói rằng
ông Tổng thống Hoa Kỳ; chứ không phải là Tổng thống thế giới. Ông không
chấp nhận Quân đội Hoa Kỳ làm cảnh sát quốc tế, tức là ông không phí phạm sinh
mạng quân sĩ như các Tổng thống tiền nhiệm. Bọn truyền thông cánh tả cũng công
kích. Ngay cả những việc làm vì lợi ích Hoa Kỳ, bọn truyền thông thiên tả
cũng không buông tha Tổng thống Donald Trump!
Tôi khẳng định với các bạn rằng lập
trường của đảng Dân Chủ là bán nước. Vì họ:
– Chủ trương mở cửa biên giới để cho bất cứ ai cũng có
thể vào nước Mỹ, dù trong đó có thành phần cướp bóc, buôn lậu ma túy, buôn
người và kể cả Tầu Cộng. Quốc gia không còn có biên giới thì không thể gọi đấy
là quốc gia, phải không?
– Chấp nhận cho di dân bất hợp pháp được quyền
bầu cử là hủy hoại nền dân chủ và đòi hỏi cho di dân bất hợp pháp được hưởng
các quyền lợi như công dân hợp pháp là một trò hề lấy phiếu; chứ không phải là
lòng nhân đạo.
– Chủ trương đánh thuế cao, khiến cho các đại công ty
phải dời đến những nước cộng sản trả lương công nhân với giá rẻ mạt là hình
thức khuyến khích vi phạm nhân quyền, các bạn có thấy không?
– Chủ trương chia rẽ dân tộc bằng cách cổ súy
phong trào “Black Lives Matter” là mưu mô giúp cho những phần tử phản
động lợi dụng phá hoại đất nước. Bởi vì dưới thời Barack Obama thì tội
phạm, thất nghiệp và mức độ nghèo khó của Da Đen cao hơn hết.
– Chủ trương dẹp bỏ ngân sách dành cho Cảnh sát. Bãi bỏ
Bộ Nội An (Homeland Security) thì đời sống an toàn của nhân dân lấy ai bảo vệ?
Ai còn dám mở tiệm tạp hóa?
Nếu Chính phủ phải thỏa mãn những
đòi hỏi của thành phần cực tả (extreme left) trong đảng Dân Chủ, tôi bảo đảm
rằng đòi hỏi tới của cái đám cực tả sẽ là xóa bỏ Quân Đội, thì có phải cái đảng
Dân Chủ muốn trao đất nước Hoa Kỳ cho Trung Cộng không?
Tổ tiên chúng ta đã bị Tàu đô hộ
1000 năm. Việt Cộng, tay sai Trung Cộng, xâm chiếm Miền Nam, cai trị toàn cõi
Đất Nước không khác gì Trung Cộng đang đô hộ nước ta. Bằng chứng là hơn 45 năm
cầm quyền cả nước, Việt Cộng vẫn cưỡng bách nhân dân Việt Nam thành súc vật. Hễ
ai dám công khai nói “Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam” thì lập tức
bị Công An đem vào đồn đánh cho không còn một cái răng.
Hoa Kỳ trở thành Xã hội Chủ nghĩa,
tức là cộng sản, thì nhân dân Hoa Kỳ cũng sẽ bị cưỡng bách biến thành súc vật
như đồng bào ta trong nước hiện nay. Đừng hy vọng cộng sản Hoa Kỳ văn minh hơn!
Chẳng phải
tôi khoe với các bạn, sự thật là nhiều bậc cha mẹ gọi điện thoại cho tôi, khóc
với tôi qua máy điện thoại. Tôi hỏi tại sao? Các vị đó đều nói: “Chúng tôi
khổ quá ông ơi! Vượt biển bị Việt cộng rượt bắt mấy lần, bị bỏ tù bao phen mới
thoát được Việt Cộng, ra tới hải phận quốc tế thì bị hải tặc cướp của, hãm
hiếp. Qua đây làm lụng vất vả không kể ngày đêm để nuôi con ăn học. Thế mà bây
giờ bảo chúng nó hãy bầu phiếu cho Tổng thống Donald Trump, thì chúng nó
bĩu môi, khinh chúng tôi dốt nát không biết gì. Ông làm ơn dịch những bài viết
của ông ra tiếng Anh để chúng tôi đưa cho các con chúng tôi đọc”. Nghe
những tiếng khóc của các bậc cha mẹ già bất mãn vì con, tôi xót xa vô cùng. Tuy
thế, tôi vẫn muốn viết bằng tiếng Mẹ Đẻ, bởi vì tôi thông thạo tiếng Me hơn
ngoại ngữ. Tôi diễn đạt suy nghĩ của tôi dễ dàng hơn. Tôi để cho các bậc trí
thức Việt Nam dạy các trường Đại Học Mỹ, Pháp, Đức v… v… viết bằng ngoại ngữ
cho các bạn, vì tôi muốn dành cái phận sự giảng dạy cho các nhà thông thái phải
gánh lấy trách nhiệm.
Thưa các bạn trẻ yêu quý của tôi,
Thế hệ chúng tôi sinh ra trong một
quốc gia nghèo khó, chiến tranh triền miên, không có điều kiện học hành tới nơi
tới chốn. Các bạn may mắn được sống trên đất nước tiên tiến, các bạn được học
tại các Đại Học bậc nhất thế giới, đỗ đạt những bằng cấp tột đỉnh. Sở dĩ các
bạn được như vậy, là nhờ các bạn đang đứng trên vai những người khổng lồ. Các
bạn có biết người khổng lồ đó là ai không?
Những người khổng lồ đó là những
quân nhân bị đầy đọa thể xác, bị bỏ đói và phải bị cưỡng bách lao động, bị sỉ
nhục trong các trại tập trung của Việt Cộng, nhưng họ phải nuốt nhục cúi đầu
chịu đựng, vì họ nghĩ tới ngày ra tù, tìm đường vượt biển, vượt biên để đưa gia
đình, trong đó có các con, để gầy dựng tương lai cho các con. Những người khổng
lồ đó là những bà mẹ bị chế độ đuổi việc, bị bỏ đói mà vẫn phải vừa kiếm ăn,
vừa nuôi con, vừa lặn lội nuôi chồng trong trại tập trung. Khi đến được bến bờ
tự do, những người khổng lồ gầy còm ốm yếu đó lại phải vật vả làm hai, ba
“jobs” để nuôi con được vào học tại các trường Đại Học danh tiếng!
Ngày hôm nay, các bạn có địa vị cao
sang, được xã hội trọng vọng, ở nhà cao, đi xe đẹp là nhờ các bạn đã đứng trên
vai những người không lồ tội nghiệp đó, các bạn có biết không? Các bạn đừng để
các giáo sư cấp tiến ở Đại Học nhồi vào đầu óc các bạn những tư tưởng đạo đức
giả của cộng sản để mà trở thành những đứa con bất hiếu, chống lại cha mẹ. Họ
hiểu cộng sản hơn các bạn!
Chế độ Việt Nam Cộng Hòa cũng có
những thành phần trí thức thân cộng, nên thanh niên Việt Nam như Huỳnh Tấn Mẫm,
Lê Hiếu Đằng, Tiêu Dao Bảo Cự, Nguyễn đắc Xuân … trở thành tội đồ. Còn có thêm
một loại làm tay sai cho Việt Cộng, rồi cuối cùng cũng bị chế độ bạc đãi, chạy
sang Mỹ, lãnh tiền trợ cấp xã hội, nhưng bây giờ lại làm tay sai Việt Cộng,
dùng đài phát thanh, đài truyền hình và báo chí chửi Tổng thống Donald Trump.
Bọn người phản phúc này có cái đặc điểm là không có liêm sĩ để biết xấu hổ!
Những bọn người phản phúc này đã đánh mất lương tri!
Tôi năm nay đã 80 tuổi, thời gian
còn lại trên cõi đời này không còn bao lâu nữa. Tôi chẳng có bất cứ mưu cầu nào
hay tham vọng nào để làm động cơ ủng hộ Tổng thống Donald Trump.. Vì thế, nước
Mỹ có ra thế nào cũng chẳng ảnh hưởng gì đến thân tôi. Tôi viết bức thư này cho
các bạn để chứng tỏ với các bạn rằng tôi có trách nhiệm trao truyền kinh nghiệm
cho thế hệ con cháu mà thôi. Các bạn đừng nhẹ dạ để bị lừa vì những tư tưởng
cấp tiến đạo đức giả của bọn Dân Chủ đang âm mưu hủy hoại đất nước văn minh
này.
Đảng Dân Chủ đang hủy bỏ lịch sử Hoa
Kỳ bằng cách đập bỏ những bức tượng nhà thám hiểm Colombus đã tìm ra Mỹ Châu,
để ngày nay có một ông gốc Phi Châu được làm Tổng thống. Bước tới, chúng đòi
phế bỏ các định chế dân chủ do Adams, Jefferson dựng lên để thay vào đó một Nhà
Nước kiểu cộng sản giống như chúng đã từng lập lên tại các quốc gia cộng sản.
Lúc bấy giờ thế giới sẽ không còn quốc gia tự do nào để cho bọn truyền thông
đội lốt tỵ nạn cộng sản có thể tìm ra một nước tự do nào mà tới cư ngụ để xin
lãnh trợ cấp xã hội, y tế, gia cư!
Nếu Tổng thống Donald Trump thất cử
vào ngày 3 tháng 11 năm nay, nền dân chủ của Hoa Kỳ và của thế giới sẽ cáo
chung. Số phận nước Mỹ sẽ được quyết định vào ngày 3 tháng 11 năm 2020.
Nếu Tổng thống thắng thì nước Mỹ và
Thế giới Tự do còn nền văn minh. Nếu ma quỷ thắng thì nước Mỹ và Thế giới biến
thành hỏa ngục. Lựa chọn sống trong tự do dân chủ hay sống trong hỏa ngục cộng
sản là tùy theo quyết định của quý bạn. Thế hệ của chúng tôi sắp sửa qua. Chẳng
còn có điều gì để phải bận tâm.
Thân ái chào tạm biệt quý bạn và mong
quý bạn sáng suốt để quyết định vận mạng của mình.
Bằng Phong Đặng văn Âu
Telephone: 714 – 276 – 5600
Email Address: bangphongdva033@gmail.com
Mach Song: bpsos@bpsos.org 3:45 PM
BPSOS: Đề nghị chế tài
16 quan chức Việt Nam vì đàn áp tôn giáo một cách nghiêm trọng
- Khai dụng biện pháp chế tài của Hoa Kỳ đã có nhưng chưa
sử dụng trên 20 năm
Ts. Nguyễn Đình Thắng
Ngày 21 tháng 6, 2020
Từ đầu năm đến giờ BPSOS đã đề nghị Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ đưa 9 quan chức Việt Nam vào danh sách cấm nhập cảnh chiếu theo Luật Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế (International Religious Freedom Act, IRFA), được ban hành cuối năm 1998.
"Cách đây 20 năm chúng tôi từng đưa một danh sách của quan chức Việt Nam kèm với đề nghị áp dụng biện pháp chế tài này, nhưng Bộ Ngoại Giao dưới Hành Pháp của Tổng Thống Bill Clinton cho biết không có ý định áp dụng biện pháp chế tài mà Quốc Hội đã cấp cho họ," Ts. Nguyễn Đình Thắng, Tổng Giám Đốc kiêm Chủ Tịch BPSOS, cho biết.
Tình trạng này thay đổi hồi năm ngoái khi Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, dưới Hành Pháp của Tổng Thống Donald Trump, quyết định sử dụng biện pháp chế tài đã có từ lâu nhưng hầu như không được sử dụng này để đối phó với tình trạng đàn áp tôn giáo trên thế giới.
Biện pháp này cấm nhập cảnh Hoa Kỳ đối với những quan chức đứng sau các hành vi đàn áp tôn giáo, và áp dụng cả cho vợ, chồng, con của họ; nếu những người này đang ở Hoa Kỳ thì bị trục xuất.
Theo Ts. Thắng, người ta thường chỉ biết đến biện pháp chỉ định Quốc Gia Phải Quan Tâm Đặc Biệt (Country of Particular Concern, CPC) trong Luật IRFA mà ít để ý đến biện pháp chế tài cá nhân các quan chức.
"Tháng 2 vừa qua, chúng tôi đã có một số buổi họp với Bộ Ngoại Giao về chế tài cá nhân các giới chức Việt Nam ở những vùng xảy ra sự đàn áp tôn giáo tràn lan và nghiêm trọng," Ts. Thắng nói. "Giới chức Bộ Ngoại Giao cho biết họ muốn có thông tin về các quan chức này."
Theo Ts. Thắng, đầu tháng 3 BPSOS đã gửi cho họ hồ sơ của các giám đốc và phó giám đốc công an Tỉnh Gia Lai và Tỉnh Đắk Lắk, là 2 nơi có chính sách đàn áp khốc liệt người Tây Nguyên theo Đạo Tin Lành trong những năm qua.
"Chúng tôi hoan nghênh việc Toà Đại Sứ Hoa Kỳ tuần rồi đã cử nhân viên đặc trách nhân quyền đến thị sát tình trạng của người Tây Nguyên ở 2 tỉnh này và tin rằng họ có
thể phối kiểm độc lập
những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp", Ts. Thắng cho biết.
Tháng 4, BPSOS nộp thêm cho Bộ Ngoại Giao hồ sơ gồm giám đốc và phó giám đốc công an tỉnh Kontum, là nơi cu~ng đang xảy ra tình trạng đàn áp người Tây Nguyên theo Đạo Tin lành. Tháng 5, BPSOS tiếp tục nộp hồ sơ, đề nghị chế tài giám đốc công an và trưởng viện kiểm sát Tỉnh Nghệ An, 2 người chống lưng hoặc bao che cho các hội cờ đỏ tấn công các linh mục và giáo xứ Công Giáo, kể cả bỏ tù một số giáo dân, vì họ tranh đấu đòi công lý đối với nhà máy gang thép Formosa.
20200623 BTBD 02Ts. Thắng cho biết BPSOS
vẫn tiếp tục lập hồ sơ chế tài theo Luật Magnitsky Toàn Cầu (Global Magnitsky
Act, hay GloMag), được ban hành cuối năm 2016. Luật này khác Luật IRFA về đối
tượng đối tượng chế tài: Luật GloMag áp dụng cho mọi vi phạm nghiêm trọng về
nhân quyền (thay vì chỉ tập trung vào vi phạm quyền tự do tôn giáo như IRFA) và
những trường hợp tham nhu~ng lớn. Về hình thức chế tài thì Luật GloMag cấm nhập
cảnh đối với đương sự (nhưng không áp dụng cho thân nhân trực hệ như IRFA) và, cùng
lúc, đóng băng tài sản của họ ở Hoa Kỳ, nếu có.
Theo Ts. Thắng, BPSOS chủ trương áp dụng biện pháp chế tài của Luật IRFA đối với các quan chức cấp tỉnh trở xuống vì những người này ít khi có tài sản ở Hoa Kỳ, nhưng rất có thể gửi con cái đi du học ở Hoa Kỳ và đôi lúc đến Hoa Kỳ du lịch hoặc thăm con cái du học.
Còn biện pháp chế tài theo Luật GloMag thì áp dụng cho các quan chức cấp trung ương và ở những tỉnh và thành phố lớn, vì họ có thể dính líu đến các vụ cưỡng chiếm đất đai và được "hậu đãi" bằng tiền bôi trơn của doanh nghiệp. Đến nay, BPSOS đã lập 8 bộ hồ sơ để đề nghị chế tài theo Luật GloMag.
"Hiện nay, chúng tôi đang hoàn tất bộ hồ sơ thứ 9, nhắm vào 7 quan chức của Tỉnh Phú Yên", Ts. Thắng nói.
Theo Ông, việc cứu xét hồ sơ chế tài theo Luật Magnitsky Toàn Cầu thường thường lâu lắc vì Bộ Ngân Khố muốn âm thầm truy tìm mọi tài sản nổi và chìm của các thủ phạm vì không muốn họ biết trước và và dời chuyển tài sản sang quốc gia khác. Hiện nay bộ phận chuyên điều tra tài sản ở Bộ Ngân Khố đang thiếu nhân sự một cách trầm trọng.
"Chế tài theo Luật
IRFA vì không có khoản đóng băng tài sản nên nhanh hơn; Bộ Ngoại Giao có toàn
quyền quyết định việc chế tài," Ts. Thắng giải thích.
Để hỗ trợ cho các đề nghị chế tài theo Luật IRFA, trong 2 năm qua BPSOS đã nộp khoảng 100 bản báo cáo về các vụ vi phạm tự do tôn giáo cho Bộ Ngoại Giao và Uỷ Hội Hoa Kỳ về Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế (US Commission for International Religous Freedom, USCIRF). Các bản báo cáo này đã đóng góp cho bản phúc trình thường niên của cả 2 cơ quan này mà mới đây nhất là bản phúc trình năm 2020 do USCIRF công bố ngày 28 tháng 4, bản phúc trình đặc biệt về tù nhân lương tâm do USCIRF công bố ngày 9 tháng 6, và bản phúc trình thường niên về tình trạng tự do tôn giáo do Bộ Ngoại Giao công bố ngày 10 tháng 6.
Theo Ts. Thắng, các báo cáo dồn dập với nội dung tương đồng này cho thấy chính quyền Hoa Kỳ đang quan tâm đặc biệt đến tình trạng đàn áp tôn giáo nghiêm trọng đang diễn ra ở Việt Nam mặc dù chính quyền Việt Nam tìm cách che mắt quốc tế qua các hình thức đàn áp tinh vi hơn trước đây.
"Chúng tôi cũng đã chuyển gần 100 hồ sơ cho USCIRF để đưa vào danh sách các nạn nhân của sự đàn áp tôn giáo ở Việt Nam", Ts. Thắng cho biết.
Tháng 9 năm 2019, USCIRF bắt đầu thiết kế danh sách này theo đòi hỏi của Quốc Hội. Quốc Hội muốn dùng danh sách này như một thước đo về tình trạng đàn áp tôn giáo ở một số quốc gia bị xem là vi phạm quyền tự do tôn giáo nghiêm trọng nhất trên thế giới, trong đó có Việt Nam.
BPSOS tiếp tục thu thập thông tin về các nạn nhân của sự đàn áp tôn giáo để chuyển vào danh sách của USCIRF, và kêu gọi những ai có thông tin thì xin cung cấp tại đây: https://docs.google.com/forms/d/e/1FAIpQLSfaeekfQ4jabPyErFRv6jGWVXOI48yGJnjd84JdmTQ3wpkv-w/viewform
Thông tin liên quan:
Các hồ sơ đề nghị chế tài theo Luật IRFA:
Tỉnh Gia Lai:
Tỉnh Đắk Lắk:
Tỉnh Kontum:
Tỉnh Nghệ An:
Các hồ sơ đề nghị chế tài theo Luật Magnitsky Toàn Cầu, xem tại đây:
https://dvov.org/luat-magnitsky-toan-cau/
Danh sách các nạn nhân đàn áp tôn giáo được thiết lập bởi USCIRF: https://www.uscirf.gov/victims-list/
No comments:
Post a Comment