20191110 Bản tin biển Đông
TT Trí Quang và Tướng Nguyễn Ngọc Loan
South China Sea will be more complicated unless China
withdraws all forces out of Paracel and Spratly Islands, withdraws all Chinese (PLA
disguised) out of Vietnam land as well. Any “high-level consensus”
between China and Vietnam communist party is invalid to Vietnamese. Vietnamese will
decide what is good for its own country and China must get out of Vietnam because
Socialist Republic of Vietnam will be ended sooner or later.
China hopes Vietnam does not 'complicate' South China
Sea issue
Xi Jinping’s message to Hong Kong: get used to carrie
lam
South China Sea: Top secret underwater drone tested in
disputed waters by Beijing
Vietnam, US ink $2.7 billion deals
Rare-earth wars: China expands production to squeeze
US entrants
Maritime law expert cautions Philippine on Code of
Conduct
The US is scrambling to invest more in Asia to counter
China's 'Belt and Road' mega-project. Here's what China's plan to connect the
world through infrastructure is like.
Thousands gather for 'martyrs' vigil amid Hong Kong
protest
Protesters Gather in Hong Kong's Tsuen Wan to Chant
and Pay Respects to Fallen Student Activist
US launches Blue Dot Network to counter China’s One
Belt, One Road
China attempts global dominance with One Belt One Road
project
Owing China: Are Beijing's big loans to poor nations a
boon or a debt trap?
China attempts global dominance with One Belt One Road
project
US: China claim to sea ‘preposterous‘
South China Sea: Top secret underwater drone tested in
disputed waters by Beijing
Terrorist claim against Australian man in Vietnam
‘absolutely false’, his wife says
Một "chấm
đen" trong lịch sử Việt Nam!
Subject: Tướng Nguyễn Hữu Có viết về "thâm
tình" giữa Tướng Dương Văn Minh và T Trí Quang
Tướng Nguyễn Hữu Có
viết về "thâm tình" giữa Tướng Dương Văn Minh và T Trí Quang
(trích trong bài
"TÂM TÌNH TƯỚNG CÓ TRONG NHÀ TÙ HÀ TÂY" của nhà báo CS Hồ Văn Quang
ghi lại).
Theo lời của tướng
Nguyễn Hữu Có, lúc ấy đang đóng vai phụ tá cho ông Minh, kể lại nguyên văn như
sau:
-"Ngày 29.4.75,
là ngày tôi vất vả nhất. Đi đâu Minh Cồ cũng đem tôi theo, nhất là họp hội bên
Ấn Quang. Lệnh thầy (Trí Quang) bảo đến lúc nào là đi lúc đó. Tội nghiệp cho
Minh Cồ làm tổng thống nhưng lại giữ nhiệm vụ kẻ thừa hành, giống như một đại
đội trưởng nhận lệnh miệng của tiểu đoàn trưởng thôị Nhiều lúc tôi tự nghĩ Minh
Cồ làm tổng thống hay Thích Trí Quang đâỷ...Tôi nhớ có một lần họp tại Ấn Quang
do Thích Trí Quang chủ tọa cùng một vài thầy chùa khác, tôi không biết mặt và
tên. Phía bên này có Minh Cồ, ông Mẫu, Lý Chánh Trung. Tôi ngồi sau lưng Minh
Cồ (gần như cố vấn quân sự của Minh Cồ). Thích Trí Quang nhìn tôi với cặp mắt
nhỏ, sâu, đầy nham hiểm, lườm một cái để chuyển sang hướng khác. Mình cũng biết
chứ, “thầy” có ưa gì mình đâu vì vụ “bàn thờ Phật” xuống đường 1966 và vụ biến
động lớn miền Trung đâu có thể xóa đi trong đầu óc Trí Quang với ba tên
“Thiệu-Kỳ-Có”. Rõ ràng với tôi, Trí Quang không bao giờ ưa và tôi nghĩ rằng nếu
“thầy“có dịp là trả thù.
Tuy biết phận mình,
nhưng Minh Cồ đâu còn ai bên cạnh trong việc đánh đấm? Hơn nữa, lúc đó có lẽ
Minh Cồ cũng hiểu rằng chỉ có tôi mới thực sự vì ông ta, vì chính cái thành
công của ông ta là cái thành công của tôị Ở đời ai cũng có tham vọng lớn cả và
luôn luôn nghĩ rằng mình sẽ đạt được. Cũng chính vì thế mà đã lắm chuyện.
TT Trí Quang và Tướng Nguyễn Ngọc Loan
Thực sự hôm nay ở
trong tù tôi nghĩ lại mà thấy tội nghiệp cho Minh Cồ, thích làm tổng thống mà
khả năng quá hạn chế, do đó bị Thích Trí Quang điều khiển đủ mọi chuyện...
Ngày lịch sử trong đời
làm chánh trị của Minh Cồ không phải là ngày nhận chức tổng thống mà chính là
ngày 29.4.75, vì ngày này từ 8 giờ sáng đến 12 giờ khuya Minh Cồ và tôi phải
đến "HOÀNG CUNG ẤN QUANG" 5 lần và lần nào cũng với nội dung là
"THẦY" cũng hứa hẹn một cách chắc chắn không thể sai lệch là sắp
xong. Bên kia chậm lắm là tối 29.4.75 hay sáng 30.4.75 sẽ bàn thảo việc thành
lập Chánh Phủ Liên Hiệp...
Sở dĩ đêm 29.4.75 có
chuyện tôi đi đến Ấn Quang cũng là vì lời hứa miệng của Thích Trí Quang nàỵ Sau
lúc 2 giờ sáng, chúng tôi phải rời Ấn Quang về dinh Độc Lập chờ ý “thầy”. Mệt
mỏi thật, Minh Cồ ngồi nơi bàn tổng thống bên cạnh một dàn điện thoại, trong đó
có một cái đặc biệt nhất dễ nhận ra là cái dành riêng cho “thầy“. Đường dây cho
“thầy“ không phải là ưu tiên Một mà ưu tiên “super“, có thể nói đối với Minh Cồ
là “over super“.
Chúng tôi mỗi người
một chỗ ngồi nghỉ hoặc ngả lưng trên sofa chờ tin tức (phái đoàn bên kia tới để
họp bàn). Rõ ràng lời “thầy“ vừa mới nói: ”Tổng thống cũng như quí ngài đây yên
chí, tôi đã cho người liên lạc được với Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam và họ đã
gặp riêng tôi nói chắc rằng đã lập xong phái đoàn đang trên đường đến đây, vì
bí mật nên không cho biết giờ tiếp đón. Quý ngài cứ yên tâm về nghỉ và khi họ
đến là tôi điện thoại ngay...”
Ra về, tôi thấy nét
mặt của Minh Cồ còn hy vọng nhiều, ông Mẫu thì thinh thinh ít nóị Lý Chánh
Trung đến giờ phút ấy vẫn hớn hở, riêng cá nhân tôi thấy tình hình ồn ào lộn
xộn tại nội thành Sài Gòn đã đến lúc phải nổ tung và không thể tránh khỏi...
"Thầy giết tôi
rồi!”
4 giờ 30 sáng 30.4.75,
Minh Cồ sốt ruột không thể chờ thêm được nữa phải nhắc điện thoại lên xin gặp
“thầy” trong khi tiếng đì đùng của loại súng AK nghe càng rõ mồn một. Minh Cồ
càng quýnh hơn:
-”Thưa thầy, tôi tổng
thống Dương Văn Minh, muốn biết ý kiến thầy, sao chờ đến giờ này không thấy gì
hết? Anh em chúng tôi đang có mặt hết tại đây, tình hình hiện tại quá lộn xộn,
xin thầy quyết định thế nào chớ, tôi thấy hoàn toàn bí lối, có lẽ nguy khốn
hơn, chớ không thể nói gì với bên kia được...”
Tiếng Thích Trí Quang
rè rè trong điện thoại:
-”Thưa tổng thống,
cũng như tổng thống là tôi vẫn chờ đến giờ này (không biết đây là lời nói thật
của ổng hay nói dối) và theo tôi nghĩ có lẽ với tình thế hiện tại, trong sứ
mạng của tôi, người đứng trung gian bắc nhịp cầu của thế cờ chánh trị, có thể
nói là chấm dứt. Với trọng trách là tổng thống, hơn nữa là một đại tướng, tôi
nghĩ công việc phải nhờ vào tài quân sự của đại tướng, chứ giải pháp chánh trị
của tôi coi như chấm dứt, và nếu từ giờ phút này nếu có chuyện gì xảy đến thì
mọi trách nhiệm đều do tổng thống, à quên đại tướng quyết định với giải pháp
quân sự, mà trong lãnh vực này đại tướng rất rành giỏi hơn tôị Xin chào tổng
thống...”
Minh Cồ chỉ trả lời
gọn một câu: “Thầy giết tôi rồi!” và cúp máỵ Lúc đó là 5 giờ kém 15
sáng 30.4.75 “....
(trích trong bài
"TÂM TÌNH TƯỚNG CÓ TRONG NHÀ TÙ HÀ TÂY" của nhà báo CS Hồ Văn Quang
ghi lại).
No comments:
Post a Comment