20200402 Ban tin bien Dong
Marines will help make it clear that China can't expel
America from South China Sea
Statewide Stay-at-Home Order Set to Begin Friday
Morning
ST. PETERSBURG, Fla. — At midnight tonight, Florida
will be under a stay-at-home order.
Only go out for essential things. So what are
essential services? The list includes things like doctors offices, banks,
grocery stores, and restaurants for take out-- all of those will remain open.
Fauci: 'I don't understand why' every state hasn't
issued stay-at-home orders
White House advisor Dr. Fauci works 20-hour days and
his wife reminds him to eat, sleep and drink water
Behind the scenes, Kushner takes charge of coronavirus
response
Wuhan doctor who was among the first to alert other
medics to the spread of coronavirus 'goes missing' amid fears she has been
detained for speaking out
Dr. Ai Fen
20200402 BTBD 01
Cyber attack disrupts COVID-19 Payout: Hackers take
down Italian Social Security site
C.I.A. Hunts for Authentic Virus Totals in China,
Dismissing Government Tallies
McSally calls on WHO director to step down
Thu, Apr 2 at 10:26 AM
Chia rẽ nước Mỹ
Thạch Thảo
Hình ảnh TT Trump thứ 45 của Hoa Kỳ đã thật sự chạm vào cảm xúc
của hàng chục triệu người từ trong nước và quốc tế đang theo dõi nước Mỹ thăng
trầm hôm nay.
Cũng như tất cả lãnh đạo khác trên thế giới, không ai muốn dân
mình phải khổ hoặc quốc gia gặp nạn, ông Trump cũng đã cố gắng khả năng làm
những gì có thể. Không ngờ con đường thực hiện nhiệm vụ vì dân của ông thật
gian nan, vẫn bị xóc xỉa, chê bai, cười nhạo của những cái tâm hẹp hòi, tham
lam đòi hỏi.
Hình ảnh tiều tụy, mệt mỏi, ánh mắt đượm nổi buồn đôi khi, và
cùng nhiều nếp nhăn xuất hiện nhanh, khác xa năm đầu mới nhậm chức, làm những
ai có tâm cảm thấy se lòng ! Thương cho ông phải gánh vác trách nhiệm của một
người tổng thống nhưng vẫn không thể làm mọi người hài lòng. Lo cho ông nếu
không chịu nổi áp lực thì thực sự nguy hiểm, ảnh hưởng sức khỏe và tính mạng
bởi điều gì cũng có thể xảy ra trong khi sức người thì chỉ có giới hạn.
Trong một lần nói chuyện, một người bạn của tôi theo Dân chủ nói
rằng ông Trump làm chia rẽ nước Mỹ. Người bạn này có bằng tiến sĩ Mỹ. Tôi ngạc
nhiên trước câu nói ấy ! Lại có người ăn học khác cho rằng nước Mỹ không phải
của Trump ! Đúng thật, nhưng nước còn hay mất là nhờ vào khả năng điều hành của
tổng thống cùng nội các chính quyền. Chưa kể một số người chống Trump khi được
hỏi lý do không thích ông Trump, họ trả lời :” Không biết vì sao tôi không
thích !“.
Ôi, huề vốn ! Chia rẽ là từ đây.
Ông Trump đạt được 50% +1 sự ủng hộ của dân chúng nên ông đắc
cử. Và như bất kỳ tổng thống nào, ông cũng muốn sau lưng mình là một khối đoàn
kết để hoàn thành trách nhiệm của một tổng thống và những gì đã hứa hẹn khi
tranh cử.
Vậy thì có phải ông muốn chia đôi nước Mỹ ? Hay chính là
những người chống ông đã và đang từng giờ mới thực sự là muốn chia đôi nước Mỹ,
nên xách động mọi người chống ông ?
Ai cũng biết là ngay sau khi ông Trump đắc cử, lập tức đảng Dân
chủ khai mào cuộc chiến gây chia rẽ, muốn đảo chánh một tổng thống được bầu. Họ
lồng lộn điều tra, luận tội đủ mọi cách tốn kém từ ngân sách do dân đóng thuế,
nhưng kết quả vô tội. Phần thắng về tổng thống lại làm họ điên tức cay cú !
Trong đó không thiếu những người Việt ở Mỹ và cũng nhiều người
Việt tỵ nạn ở các nước khác hùa theo. Chính họ làm chia rẽ nước Mỹ.
Trong cơn đại dịch phát xuất từ Trung cộng này, nước Mỹ và châu
Âu đang đứng trước một thảm họa mang tên Viêm phổi Vũ Hán, tất cả các vị Lãnh
đạo và chánh quyền các quốc gia mất ăn mất ngủ vì nước, vì dân của mình thì vô
số người (Việt) lên facebook, blog công kích, xoi mói, chửi bới TT Donald Trump
và những người ủng hộ ông. Họ mạt sát những người ủng hộ tổng thống gọi là “ bọn
cuồng Trump “!
Những người Việt ở Úc, ở Anh, Canada, Đức, Pháp này lại không ai
đụng tới các ông, các bà thủ tướng hay tổng thống các nước châu Âu, dù chính
các nước này cũng hoàn toàn tê liệt, bị động trước nạn dịch Vũ Hán như Ý, Tây
Ban Nha… Thậm chí Đức, Pháp, Anh.
Những người này không ở Mỹ, không hưởng gì của Mỹ mà lại chống
một tổng thống không phải của nước họ cũng thật đáng ghét ! Thay vì họ tập
trung chống Trung cộng, may ra có thể bỏ qua.
Riêng những người ở Mỹ mà đi chống tổng thống và chánh quyền của
mình thì như TT Trump đã nói: nếu bạn không thích thì cứ rời đi !
Trong khi không biết bao nhiêu là Y tá, Bác sĩ lao vào trận
tuyến chống dịch còn nguy hiểm hơn là lao vào lửa đạn và TT Trump là người hơn
ai hết, lo cho an nguy của đất nước - không phải chỉ con virus Tau` quai' ac'
mà còn đời sống cho hơn 300 triệu người, nền kinh tế quốc gia … khiến ông bơ
phờ mệt mỏi … thì có một số người Việt ăn nhờ ở đậu trên đất nước này ngày đêm
dùng kiểu này kiểu nọ chống Trump !
Rằng thì là ông Trump chậm chạp khi đối phó tình hình, để nước
Mỹ bây giờ trở thành đứng nhất thế giới có số người bị nhiễm. Họ kết tội luôn
cả chánh quyền liên bang không thống nhất và chặt chẽ. Ông Trump làm việc không
ra gì, chỉ tuyên bố ồn ào và bừa bãi.
Họ quên rằng ngày 1 tháng 3 là ngày Hoa Kỳ xác nhận ca tử vong
đầu tiên ở nước này do virus corona gây ra ở bang Washington thì Tổng thống
Donald Trump cho biết “có khả năng” sẽ có thêm nhiều trường hợp. Mỹ đã chuẩn bị
sẵn sàng cho mọi tình huống.
Đợi đến BBC đưa tin 1 tháng 3 , thì Thống đốc bang Washington
Jay Inslee mới lập tức tuyên bố tình trạng khẩn cấp để đối phó với các trường
hợp mới ở bang này dù thừa nhận rằng sẽ có thêm nhiều trường hợp bị lây nhiễm.
Cũng theo BBC ngày 1 tháng 3, Phó Tổng thống Mike Pence cũng
tuyên bố rằng lệnh cấm du lịch từ Iran sẽ mở rộng để bao gồm thêm bất kỳ công
dân nước ngoài nào đến thăm đất nước này trong vòng 14 ngày qua. Iran hiện có
số trường hợp tử vong do virus corona nhiều nhất bên ngoài Trung Quốc.
Ông kêu gọi người Mỹ không đến thăm các khu vực lây lan cao tại
những điểm nóng toàn cầu như Ý và Hàn Quốc.
Rồi ngày 5 tháng 3 Thống đốc Cali tuyên bố tình trạng khẩn cấp.
Và đến ngày 9 tháng 3 có tới 8 tiểu bang tuyên bố tình trạng khẩn cấp.
Cuối cùng ngày 13 tháng 3 Tổng Thống Donald Trump tuyên bố tình
trạng khẩn cấp quốc gia.
Các minh chứng trên cho thấy rằng những người chống TT Trump
quên rằng nền hành chánh của Hoa Kỳ mỗi tiểu bang đươc tổ chức như một quốc
gia, tùy tình hình địa phương của mình mà thống đốc toàn quyền ra lịnh đối phó
cho kịp thời, như tiểu bang WA hay CA đã làm. Không thể đổ lỗi ông Trump chậm
hay nhanh ! Nguyên nhân nước Mỹ hôm nay bị nhiễm Coronavirus nhiều do
Tổng Thống là vô lý, ac' y' ! Phía sau ông là một ban cố
vấn bao gồm Cộng Hòa và Dân chủ, chẳng lẽ bất tài hết cả !
Chừng nào TT tuyên bố tình trạng này hay tình trạng kia thì
không phải là ý kiến cá nhân ông, ma` cả một ban tham mưu với những bộ óc thông
mình hàng đầu góp ý. Những người chỉ trích tự cho rằng mình tai` giỏi hơn
(!) sao không nhảy ra để vào những cơ quan cao cấp kia giúp đời đi , mà
lại khiêm nhường đi bấm thẻ ?!
Cũng trong ngày 1 tháng 3, theo BBC “ Tổng thống Trump đã tìm
cách dập tắt nỗi sợ hãi về sự bùng phát này, nói rang` " không có lý do gì
để hoảng sợ ! ".
Đó là một tâm lý dùng lời trấn an cần thiết để an dân của một vị
lãnh đạo, cũng là cớ để đám người chống cuo^ng` cho rằng ông Trump chẳng hiểu
biết gì về tình hình.
Chúng ta, những người Việt sống trong sự che chở của nước Mỹ dù
tổng thống là Cộng Hòa hay Dân chủ, đều thấy rằng khi có một thảm họa xảy ra
cho đất nước, chánh quyền từ trên xuống dưới đều mất ăn mất ngủ, để cho chúng
ta những kẻ ăn nhờ ở đậu được ăn no ngủ kỹ thì làm ơn ăn no ngủ kỹ chờ lãnh
check $1200/ cá nhân, đừng chỉ trích là như mình tài giỏi hơn !
Nếu vẫn không thích ông Trump thì tháng 11 nay`bầu cho người
khác. Dân chủ là phải biết thừa nhận và tôn trọng quyết định của 50%+1 kia. Còn
nếu vẫn không thích nữa và không chờ được tới tháng 11 bầu cử , thì cứ rời khỏi
nước Mỹ !
Là người biết ơn nước Mỹ, chúng ta hãy cùng đồng hành với tổng
thống để thế hệ tương lai hiểu được gánh nặng và phước lành của hai chữ Tự Do.
Tổng thống Trump nhận lãnh nghĩa vụ nơi mà người dân yêu cầu ông đứng ra ...
thực sự ông phải trả giá quá đắt !
Cầu nguyện cho ông được sức khỏe để nước Mỹ không bị đánh gục
bởi giấc mộng Trung Hoa tham vọng làm chủ thế giới. Còn Mỹ thì còn tất cả, mất
Mỹ xem như thua toàn tập.
Vậy là quá đủ rồi, xin đừng buông lời cay độc với ông Trump nữa
(!) dù là vị tổng thống cường quốc thế giới nhưng vẫn chỉ là một con người. Hãy
thương ông !
Thạch Thảo
Thu, Apr 2 at 10:27 AM
POSITIVE
ENERGY - Năng lượng làm nước Mỹ vĩ đại
Trump revealing Abbott Labs new 5 minute
COVID-19 test
https://mobile.twitter.com/johnrobertsfox/status/1244736164814295040
https://mobile.twitter.com/johnrobertsfox/status/1244736164814295040
(Hòa
Trần)
---
Chưa bao giờ có buổi họp báo nào của Nhà Trắng đem lại niềm phấn chấn và nguồn năng lượng tích cực (positive energy) như chiều hôm nay, 30/3.
---
Chưa bao giờ có buổi họp báo nào của Nhà Trắng đem lại niềm phấn chấn và nguồn năng lượng tích cực (positive energy) như chiều hôm nay, 30/3.
Hãng
Abbott lừng danh với sữa
Ensure chất lượng phẩm chất số 1 toàn cầu đã được chính tổng thống
Trump khen ngợi vì thời gian chế tạo ra bộ xét nghiệm nhanh (rapid test kit) kỉ
lục và độ khả tín rất cao, cụ thể xét nghiệm dương tính trong vòng 5 phút, và
âm tính trong vòng 13 phút. Abbott được FDA chấp thuận trong thời gian kỉ lục,
chỉ vài tuần trong khi quá trình thẩm định thường kéo dài từ 9 tháng tới 1 năm.
20200402
BTBD 02
Trước
đó thì bộ test kit của Hàn Quốc đã là hiện tượng với thời gian 15 phút. Còn bộ
test kit của Trung Quốc thì không biết hết bao nhiêu phút nhưng nghe nói có tới
80% sai số.
Honeywell, một tập đoàn kỹ thuật đa lĩnh vực, cũng
là nhà sản suất khẩu trang công nghiệp N95 ngang tầm hãng 3M, đã tuyên bố sẽ
tăng năng suất lên gấp đôi trong vòng 6 tuần, cùng với việc mở thêm 2 nhà máy ở
bang Rhode Island và Arizona.
Jockey, một hãng quần áo nổi tiếng với đồ lót có chất
lượng phẩm chất vải cao cấp đã tham gia sản xuất quần áo cho y bác sỹ
(scrubs) và những sản phẩm bằng vải sợi khác.
Procter
& Gamble (P&G), một trong hai tập
đoàn sản xuất lớn nhất thế giới về hàng tiêu dùng cá nhân như dầu gội và xà
phòng đã tham gia làm nước rửa tay khô (hand sanitizer) và các sản phẩm diệt
khuẩn.
Về
giải pháp điều trị, FDA đã chấp
thuận liệu pháp kết hợp thuốc hydroxychloroquine và chloroquine với Z-pak và
kháng sinh khác để chữa trị cúm Vũ Hán, đồng thời có nghiên cứu lâm sàng để có
dữ liệu chính xác hơn. Đặc biệt là hãng dược phẩm Sandoz AG (Thụy Sĩ) tặng ngay
cho chính phủ Mỹ 30 triệu liều hydroxychloroquine, hãng Bayer AG (Đức) tặng 1
triệu viên chloroquine và hãng Teva (Israel) tặng 6 triệu viên. Liệu pháp này
đã được thử trên 1100 bệnh nhân ở New York. Dù dữ liệu phân tích cuối cùng vẫn
chưa xong, dự là thứ Ba tuần tới, nhưng dấu hiệu phục hồi của đa số bệnh
nhân khá khả quan.
Một
không khí vô cùng phấn khởi. Mạnh Thường Quân toàn thế giới cùng nhau đóng góp
cho Mỹ trong cuộc chiến này.
Ngoài
liệu pháp kết hợp thuốc sốt rét ra, Mỹ cũng đã thử nghiệm thuốc Remdesivir của
hãng Gilead (Mỹ) và trường đại học Emory ở bang Georgia cũng đang thử nghiệm 1
loại vaccine hoàn toàn mới.
Và
niềm vui lớn nhất là có cả thảy 10 hãng kỹ thuật lớn của Mỹ, từ General Motors
(GM) cho tới Tesla sẽ tham gia sản xuất máy trợ thở. Một trong những lý do khiến tỉ lệ tử
vong của Mỹ rất thấp so với Ý hay Tây Ban Nha chính là máy trợ thở này. Với 10
hãng kỹ nghệ lớn cùng sản xuất máy ventilator này thì có lẽ thế giới sẽ xếp
hàng đặt mua những thương hiệu cầu chứng này.
Tưởng
tượng đến một ngày khi dịch cúm qua đi, nước Mỹ sẽ có những sản phẩm Made in
USA để cạnh tranh với hàng cùng loại Made in China thì kết cục ra sao chắc mọi
người cũng đoán ra được.
Điều vĩ đại nhất là tổng thống Trump đã tập họp được những
CEO của các khổng lồ khoa học kỹ thuật cùng chung tay với Nhà Trắng để khắc
phục Chuỗi Cung Ứng và tạo ra thêm sản phẩm chất lượng cao Made in USA.
Không chỉ có những CEO lớn chung tay, ở bình
diện nhỏ hơn và gần gũi hơn, người người tham gia làm thiện nguyện. Nhiều tiệm
nail của người Việt đã khởi đầu chiến dịch Tri Ân Nước Mỹ, lôi kéo không những
những thợ nail mà cả những chủ nhà hàng, những người chị, những người mẹ đến
chung tay cắt may khẩu trang để hiến tặng cho bệnh viện và những người cần giúp
đỡ, đặc biệt là những cụ già.
Chủ nhà hàng Sushi may khẩu-trang cùng các bạn để tặng cho BV
20200402
BTBD 03
Một nguồn năng lượng tích cực lan tỏa toàn nước Mỹ. Chuyện
nước Mỹ có vĩ đại hay không, không còn là câu hỏi nữa rồi.
Cố tổng thống Kennedy có câu nói huyền thoại "Đừng hỏi
tổ quốc có thể làm gì cho mình, mà hãy tự hỏi mình có thể làm gì cho tổ
quốc" ("Ask not what your country can do for you, ask what you can do
for your country."
(Hòa
Trần, MBA)
Thu, Apr 2 at 11:10 AM
Xin bình tâm khi đọc
bài này! Nhận xét rất khách quan!
Đặc Điểm Chung Của Các Việt Kiều (Qua Mỹ
khoảng 10-15 năm) Thất Bại Ở Mỹ- Eugene Nguyen
Bài
viết rất hay về 1 số các Việt Kiều (thẻ xanh thường trú nhân) và 1 số
các người Mỹ gốc Việt (vào dân Mỹ 10-15 năm trở lại đây).
01.03.2020
Sau
khi nghe bài nói chuyện trên YouTube của một người Việt Nam ở Hà Nội (ACRĐ),
tôi mày mò tìm kiếm trên mạng bài viết về "Hồ kiều" ở Mỹ mà
anh ta đã giới thiệu. Xin mạn phép tác giả được đăng lại ở đây, sau khi sửa
chữa ít chữ viết tắt, chữ khiếm nhã, bỏ thêm các dấu chấm, phết để bài văn dễ
đọc. Ý tứ của tác giả bảo đảm nguyên vẹn, không thay đổi.
Tôi
sống bên Pháp trong một ngôi làng nhỏ, nên không có cơ-hội để tiếp xúc với các
ông Hồ kiều này.
------------------------------------------------------------------------------
Đặc
điểm chung của các Việt Kiều thất bại:
1. Qua Mỹ khoảng
10-15 năm, đa số học hết 12 năm dưới mái trường XHCN nên qua đây
thấy cờ vàng ba sọc đỏ, thấy những gì liên quan đến VNCH thì cay cú - tức tối
lắm, nghe ai chửi cộng sản thì cảm giác nhột và khó chịu lắm như thể mình đang
bị chửi.
2. Dốt tiếng
Anh, đôi khi không đánh vần hay phát âm được tên tiểu bang mình đang ở, không
biết thủ phủ của tiểu bang mình là thành phố nào, thậm chí có thằng chỉ
biết đường từ nhà tới chỗ làm, tới chợ thực phẩm Việt Nam.
3. Dốt luật lệ nên hay làm bừa làm ẩu, đi bừa, đi ẩu rồi bị
phạt. Hồ sơ, giấy tờ không
biết đọc lại giấu dốt, nên lắm khi gặp rắc rối với pháp luật, có khi bị người
ta lừa => Về Việt Nam than Mỹ khó sống.
4. Dốt văn hoá hay chen lấn, đứng chận cửa thang máy, giành
chỗ parking, không giữ cửa cho
người vô sau, không biết cám ơn khi có người giữ cửa giùm mình
nên bị người bản xứ họ khinh, họ liếc => về Việt Nam than ở Mỹ bị kỳ thị, tự
ti vì bị người ta coi là Mỹ vàng - Mỹ da màu.
5. Tối
ngày cắm đầu đi làm 10-12 tiếng, được bao nhiêu gởi về Việt Nam - ăn không dám
ăn, mặc không dám mặc => ở Mỹ khổ lắm, đi "cày bục
mặt" chứ đâu được thảnh thơi như ở Việt Nam.
6. Qua tới Mỹ không
lo học tiếng Anh, học văn hoá cứ vội vội vàng vàng đi kiếm tiền => cảm
giác lạc lõng, hình như mình không thuộc về nơi này, chỉ biết tiền bạc - vật
chất.
7. Làm có tiền
thì mua tầm bậy tầm bạ, đồ hiệu, iPhone, xe mắc tiền thay vì đầu tư cho việc
học hành, khởi nghiệp, mua nhà cửa lo cho tương lai của bản thân và gia
đình => Về Việt Nam than Mỹ khổ lắm, làm bao nhiêu trả bill hết chứ đâu có
dư.
8. Lúc
nào cũng đòi ăn đồ Việt Nam canh chua cá kho tộ, không chịu tập ăn đồ
Mỹ-Mễ-Trung Đông-Hàn-Nhật-Ý => Về Việt Nam than ở Mỹ ăn uống
khổ lắm, nhiều khi thèm tô phở không có ăn
9. Không tìm cho
mình một thú vui, đam mê lành mạnh, tối ngày NHẬU-NHẬU-NHẬU nên
tiền bia, tiền rượu, tiền mồi mỗi tuần cả trăm đô la => Than tiếp là ở Mỹ
làm hoài không dư.
10. Không giao-du
kết bạn với người bản xứ hay người Việt Nam đàng hoàng, cứ quanh quẩn
mấy thằng bạn nhậu vất vơ, nhậu say rồi rượu vào lời ra, rồi cãi nhau, thù ghét
nhau, đâm chọt, phá hoại sau lưng lẫn nhau => Về Việt Nam than ở Mỹ
tụi Việt Kiều chơi dơ lắm, không đoàn kết tình cảm như ở Việt Nam, toàn chơi
xấu nhau.
11. Không chịu nhìn nhận thực tại là mình đang bắt đầu cuộc
sống mới, cứ sống mãi cái vinh
quang cũ thời còn ở Việt Nam, đi đâu cũng khoe tôi là ông này - bà kia ở Việt
Nam, khoe nhiều người ta ghét người ta né, không thèm nói chuyện => Về Việt
Nam than tụi Việt Kiều bên này "chảnh chó", kỳ thị người mới qua lắm.
12. Sống ở Mỹ mà
hồn thì cứ ở mấy quán nhậu, tiệm massage ở Việt Nam. Cày cả năm rồi đem
tiền về nước xài bạt mạng trong 1-2 tháng xong qua cày tiếp => Nhiều ông sau
10 năm vẫn ở nhà thuê, đi xe cũ, tương lai mịt mù.
13. Năm nào cũng
chỉ biết về Việt Nam chứ không thèm đi khám phá nước Mỹ rộng lớn, không
thèm sử dụng cái quyền đi lại tự do tới cả trăm quốc gia khác nhau của sổ thông
hành Mỹ => Kiến thức hạn hẹp chỉ biết mỗi Việt Nam và mơ hồ về nơi mình đang
sống ở Mỹ.
14. Không trau
dồi kiến thức về lịch sử, văn hoá đặc biệt là sợ nói chuyện chính trị, nghe
ai nói chuyện chính trị là bàn ra, đâm banh kiểu: “Thôi lo làm kiếm tiền đi,
chính trị để nhà nước nó lo” xong bị người ta cho ra rìa trong các cuộc nói
chuyện => Tụi Việt Kiều ở lâu bên này sống chó lắm, toàn canh (chừng) lúc
không có mặt mình mới nói chuyện, chắc tụi nó nói xấu người mới qua như mình
đây mà.
15. Trâu già mà khoái gặm cỏ non, "U40-U50" mà cứ
mơ mộng gái 20, chân dài eo thon, còn trinh, làm được bao nhiêu đem về Việt Nam nuôi gái, lãnh
qua bị nó bỏ, trong khi phụ nữ bên này độc thân hay single mom có mà đầy
(đường) => Tiếp tục than ở Mỹ khổ lắm, cô đơn lắm, làm gì có tình yêu.
16. Tin tức ở Mỹ thì không coi, không cập nhật, tối ngày cắm
mặt vô ba cái hài nhảm, ba cái Youtuber bẩn chuyên than thân trách phận, bôi nhọ cuộc sống và cộng
đồng Việt Nam ở Mỹ như Steven Tran, Dương Trung Hiếu, Thắng Trương, Phố Bolsa,
Gregory Hùng Trần, để tìm sự đồng cảm.
17. Quan trọng
nhất là chẳng có thằng nào con nào chịu về, lấy lý do vì cuộc sống, vì
miếng cơm manh áo nên phải bám trụ ở cái xứ Mỹ địa ngục tư bản thúi
nát này chịu khổ.
Eugene Nguyen
Thu, Apr 2 at 11:21 AM
Những ngày đầu của
"Tháng Tang Thương" đối với người Việt Tự Do, 45 năm trước (30 tháng
Tư năm 1975)! Mời đọc lại ...nỗi niềm!!!
Thanh
Nam: Chuyện "Vui" trong tù
(Tặng các cựu tù của Quảng-Ðà)
THG
Lời người viết:
Lời người viết:
Một năm người có mười hai tháng
Riêng một mình ta, chỉ tháng TƯ.
(THANH-NAM)
Ðúng là cái tháng TƯ đầy oan nghiệt, cái tháng mà toàn dân miền Nam không thể nào quên được. Cũng bắt đầu từ tháng nầy, miền Nam rơi vào địa ngục trần gian. Mất hết, mất tất cả...Trên khắp nẽo miền Nam thân yêu, các trại tù mọc lên như nấm. Bọn chúng tôi phải bị lùa vào các trại cải tao (đó chỉ là danh từ hoa mỹ để lừa bịp, thật ra chỉ là những trại tù không hơn không kém). Với thân phận của kẻ chiến bại, là một dịp để cho bọn Cọng Sản trả đòn thù hận lên chúng tôi - những QUÂN, CÁN, CHÍNH của chế độ Cọng Hòa, kể cả các Văn nghệ sĩ của miền Nam.
Ðúng là cái tháng TƯ đầy oan nghiệt, cái tháng mà toàn dân miền Nam không thể nào quên được. Cũng bắt đầu từ tháng nầy, miền Nam rơi vào địa ngục trần gian. Mất hết, mất tất cả...Trên khắp nẽo miền Nam thân yêu, các trại tù mọc lên như nấm. Bọn chúng tôi phải bị lùa vào các trại cải tao (đó chỉ là danh từ hoa mỹ để lừa bịp, thật ra chỉ là những trại tù không hơn không kém). Với thân phận của kẻ chiến bại, là một dịp để cho bọn Cọng Sản trả đòn thù hận lên chúng tôi - những QUÂN, CÁN, CHÍNH của chế độ Cọng Hòa, kể cả các Văn nghệ sĩ của miền Nam.
Hàng
ngày chúng tôi phải bị lao động khổ sai, ăn “Peu” làm “Bien”, cái đói, cái khát
cứ bám chặt đời mình. Từ cái đói đó, con người gầy còm, tiêu hao sức lực, mất
hết ý chí và sinh lực, thậm chí, còn bị chúng chưởi rủa hàng ngày. Chúng vẽ
“rắn” thêm chân, vẽ “rồng” thêm cánh, đầy nanh, đầy vuốt như thể chúng tôi là
loài quỷ dữ, chỉ biết bóc lột và hút máu người dân miền Nam . Sau những năm
tháng dài tù tội, có nhiều người trong chúng tôi chịu đựng không nỗi đòn thù trên
phải bỏ mình một cách oan khiên, tức tưởi. Những mả cũ, mả mới, trùng trùng,
điệp điệp mỗi ngày quanh bìa rừng, hóc núi. Ðúng là “Rau răm ở lại, chịu lời
đắng cay”..
Không
làm sao kể hết được những sự dã man, hèn hạ của CS đối xử với chúng tôi. Tôi xin
ghi lại mấy câu thơ của nhà thơ Nguyễn Chí Thiện đã viết trong trại tù Cọng
Sản:
Hitler giết tù còn thua Cộng Sản
Hitler giết tù còn thua Cộng Sản
Cộng
Sản giết tù không cần súng đạn
Không
cần lửa điện, lò thiêu
Chỉ
cần cho ăn ít, bắt làm nhiều.
Sau
thời gian “Nín thở qua sông” trong các trại tù, chúng tôi cầm cái “Giấy Tạm
Tha” để trở về nhà (có nghĩa là có thể bị bắt lại bất cứ lúc nào), để trở về
trong một nhà tù lớn hơn. Như một người bị vất ra ngoài lề xã hội, không có thẻ
căn cước, không có tên trong tờ khai gia đình, bị cấm làm rất nhiều nghề, chỉ có
nghề “dân biểu” (dân biểu chi làm nấy) là không bị cấm thôi. Sống một cuộc sống
lây lất, tạm bợ của một giai cấp thấp nhất trong tận cùng giai cấp vì chúng tôi
là những cựu Sĩ quan...ngụy.
Bây
giờ được may mắn ở xứ người, tôi xin kể lại vài mẫu chuyện “vui” trong tù để
nhớ lại một thời NÍN THỞ QUA SÔNG.
1/ VÌ AI MÀ CHÂN TÔI RA NÔNG NỖI NHƯ RI!
Ngày
thê thảm nhất của đời mình rồi cũng đã đến. Tôi cùng 500 bạn khác bị đưa đến
trại 2 Hiệp Ðức (thuộc Tổng trại 1, Quảng Nam , có 5 trại) để lao động. Trại 2
cách Khâm Ðức khoảng 5 km về hướng đông, nằm giữa một thung lũng được bao vây
bởi rặng Trường Sơn. Hằng ngày chúng tôi đi phát rẫy để trồng sắn (củ mì). Ðặc
biệt ở trại nầy có Khối 1 (đa số là binh chủng Không Quân). Ngoài sự đói khát,
lao động cực nhọc, chúng tôi hàng ngày phải nghe những lời chửi rủa, mỉa mai,
lên án... đủ điều. Một hôm có tên quản giáo tên Hy, cà thọt đi tới và đứng
trước Khối 1 đang phát rẫy, hắn ta xăn ống quần lên tận háng, lòi ra những vết
sẹo ngang dọc, và nói lớn:
- “Nè, nè! Xem nè... Vì ai mà chân tôi ra nông nỗi như ri! Chính các anh - những tên giặc lái của đế quốc Mỹ đã bắn tôi. Các anh đâu có thoát khỏi bàn tay của nhân dân.”
Tưởng gì, những lời nhục mạ,chửi bới tương tự như thế nầy chúng tôi đã nghe quá nhiều, nghe riết rồi cũng quen nhưng trong đám đông, có ai đó lên tiếng:
- “Ở đây toàn giặc lái A37, F4, F5... của nhà 1. Cán bộ qua bên nhà 2 hỏi thử xem! Bên đó giặc lái máy bay lên thẳng nhiều lắm.” Hắn ta bỏ ống quần xuống và bước đi. Tôi hỏi các bạn, mới biết: Năm 1972, hắn ta lò dò ra bìa rừng ở quận Duy Xuyên, trực thăng của SÐ1 Không Quân đuổi bắn, hắn bị thương, suýt chết. Bây giờ làm quản giáo của khối 4, mỗi lần thấy Khối 1 làm ở đâu cũng xấn tới và nói những câu tương tự như trên.
2/ CÓ CÔNG VỚI CÁCH MẠNG
Sau một tháng gọi là “học tập đường lối, chính sách của Ðảng”, cứ mỗi bài học, chúng tôi trở về mỗi Khối của mình để thảo luận, kiểm điểm bản thân, kê khai tội ác... Một hôm đến phần có công với cách mạng, ai có thì khai. Chúng tôi vẫn biết rằng, đối với chúng tôi ở trong trại tù chỉ có đầy dẫy những tội ác như lá rừng, như nước biển Ðông, nào là” chống phá cách mạng”, là “công cụ của đế quốc Mỹ”, là “chống lại nhân dân”...làm sao mà có “công” với cách mạng được. Thế nhưng cũng có hai ông bạn tôi lần lượt đưa tay ghi “công”:
Anh thứ nhất, Trung úy Ðại Ðội Trưởng Ðịa Phương Quân, Tiểu Khu Quảng Nam :
- “Mỗi lần cho lính đi phục kích, tôi ra lịnh toán đi phục kích phải đi nhè nhẹ, không được gây ra tiếng động để... cách mạng ngủ ngon có sức đi chiến đấu”.
Anh thứ hai, Thiếu úy Tiền sát Viên Pháo Binh phát biểu ghi “công” cũng không kém:
- “Mỗi lần hướng dẫn phi cơ oanh kích cách mạng, tôi cho bắn khói màu trước để cách mạng biết mà rút lui”.
Chúng tôi ai nấy nhìn nhau cười thầm. Tên cán bộ quản giáo sau một hồi lâu đứng phắt dậy, mặt đỏ au như muốn ăn tươi nuốt sống chúng tôi, nói lớn:
- “Giỡn mặt với cách mạng hả! Như vậy là có công với cách mạng à?”
Ngay ngày hôm sau, hai ông bạn “to gan, bạo mồm” đó liền khăn gói vào nhà... cùm để “cười thầm” 2 tuần lễ cho lời phát biểu “tưởng như thật” của mình.
3/ “CON GÀ RÙ”
Ở tại trại Kỳ Sơn được nửa năm, chúng tôi chuyển xuống Phú Ninh để làm đập thủy điện. Trong thời gian nầy các khối 1, 2 và 3 luân phiên nhau đi cuốc đất trồng sắn, vớt sạn dưới lòng sông Kỳ Trà, đi đốn củi ở Ðức Phú... Một hôm, khối 2 của tôi đi trồng sắn ở các đồi bên kia sông, dưới cái nắng ù chang chang của mùa hè, anh em chúng tôi phải phơi lưng suốt 8 giờ mỗi ngày từ đồi nọ đến đồi kia, bao la bát ngát. Tôi cùng anh em giăng hàng ngang cuốc đất moi lỗ để anh em phía sau bỏ hom sắn xuống trồng. Ðang làm với anh em bình thường, thoáng thấy tên quản giáo Túc đi tới, dừng lại sau lưng tôi, hai tay tôi như chùng lại, cứ tà tà phang từng lát cuốc xuống đất như người đau mới dậy. Ðứng chặp lâu, chắc tên Túc ngứa mắt, nói lớn:
- ”Anh Th, anh làm gì giống như CON GÀ RÙ vậy? Anh phấn đấu, năng nổ lên chứ, ù để còn về với vợ con. Bộ anh không muốn lao động tốt sao?”.
Tôi nghĩ thầm trong bụng: “Xưa như trái đất, tốt với không tốt. Tốt cũng về, xấu cũng về nhưng chưa biết lúc nào về thôi”. Rồi tôi quay lại nói với hắn:
- “Hôm nay tôi bị bệnh, cán bộ.”. Tên quản giáo trước khi bỏ đi còn nói:
- “Lúc nào cũng nghe anh nói bệnh cả. Bệnh gì mà bệnh lắm thế!”.
Hắn đi rồi, anh em nhao nhao chọc tôi: “Ê! GÀ RÙ! GÀ RÙ! Làm đi để sớm về với “má”.
Tôi nói đùa lại với anh em: “Lao động là vinh quang, không lao động thì vinh quang hơn”. Cũng may, không có tên ăng-ten nào nghe nên cũng khỏi đau lưng ngồi nghe kiểm điểm hết đêm nầy sang đêm khác.
Cái tên “đáng yêu” nầy cũng còn đeo mãi theo tôi khi gặp lại bạn bè ngoài phố hay trong điện thoại, tên Th thì có kẻ nhớ người quên nhung xưng là CON GÀ RÙ là anh em nhớ ngay.
Năm 1998, ở Việt Nam có đứa cháu gọi bằng cậu cưới vợ, tôi có gởi cho cháu chút quà. Sau đám cưới cháu gởi qua cho cuốn video tape. Cả nhà đang ngồi xem, bỗng tôi đứng dậy như cái lò xo, nói lớn:
- “A, cố nhân đây rồi! Cố nhân lại gặp cố nhân”.
Bà Xã và mấy đứa con trố mắt ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi bèn giải thích:
- “Cái tên đội nón cối, mang kiến đen, mặc cái áo kaki Nam Ðịnh 4 túi đứng bên họ nhà gái là tên quản giáo trại tù Phú Ninh trước đây đó”.
Vợ tôi nghe vậy, liền phán một câu nghe cũng hả dạ lắm:
- “Ðã bỏ đi qua đến Mỹ rồi mà cũng còn gặp lại “oan gia”. “Oan gia lại gặp oan gia”.
4/ THƠ VỚI... THẨN
Một người bạn khác, Nguyễn Thuần quê ở Hội An, Ðại Ðội Trưởng Biệt Ðộng Quân thuộc Quân Khu I, thường hay nằm trên võng nghêu ngao ngâm thơ của tên bồi bút Tố Hữu làm cho nhiều anh em bực mình, khó chịu:
"Stalin! Stalin!
Yêu biết mấy nghe con tập nói
- “Nè, nè! Xem nè... Vì ai mà chân tôi ra nông nỗi như ri! Chính các anh - những tên giặc lái của đế quốc Mỹ đã bắn tôi. Các anh đâu có thoát khỏi bàn tay của nhân dân.”
Tưởng gì, những lời nhục mạ,chửi bới tương tự như thế nầy chúng tôi đã nghe quá nhiều, nghe riết rồi cũng quen nhưng trong đám đông, có ai đó lên tiếng:
- “Ở đây toàn giặc lái A37, F4, F5... của nhà 1. Cán bộ qua bên nhà 2 hỏi thử xem! Bên đó giặc lái máy bay lên thẳng nhiều lắm.” Hắn ta bỏ ống quần xuống và bước đi. Tôi hỏi các bạn, mới biết: Năm 1972, hắn ta lò dò ra bìa rừng ở quận Duy Xuyên, trực thăng của SÐ1 Không Quân đuổi bắn, hắn bị thương, suýt chết. Bây giờ làm quản giáo của khối 4, mỗi lần thấy Khối 1 làm ở đâu cũng xấn tới và nói những câu tương tự như trên.
2/ CÓ CÔNG VỚI CÁCH MẠNG
Sau một tháng gọi là “học tập đường lối, chính sách của Ðảng”, cứ mỗi bài học, chúng tôi trở về mỗi Khối của mình để thảo luận, kiểm điểm bản thân, kê khai tội ác... Một hôm đến phần có công với cách mạng, ai có thì khai. Chúng tôi vẫn biết rằng, đối với chúng tôi ở trong trại tù chỉ có đầy dẫy những tội ác như lá rừng, như nước biển Ðông, nào là” chống phá cách mạng”, là “công cụ của đế quốc Mỹ”, là “chống lại nhân dân”...làm sao mà có “công” với cách mạng được. Thế nhưng cũng có hai ông bạn tôi lần lượt đưa tay ghi “công”:
Anh thứ nhất, Trung úy Ðại Ðội Trưởng Ðịa Phương Quân, Tiểu Khu Quảng Nam :
- “Mỗi lần cho lính đi phục kích, tôi ra lịnh toán đi phục kích phải đi nhè nhẹ, không được gây ra tiếng động để... cách mạng ngủ ngon có sức đi chiến đấu”.
Anh thứ hai, Thiếu úy Tiền sát Viên Pháo Binh phát biểu ghi “công” cũng không kém:
- “Mỗi lần hướng dẫn phi cơ oanh kích cách mạng, tôi cho bắn khói màu trước để cách mạng biết mà rút lui”.
Chúng tôi ai nấy nhìn nhau cười thầm. Tên cán bộ quản giáo sau một hồi lâu đứng phắt dậy, mặt đỏ au như muốn ăn tươi nuốt sống chúng tôi, nói lớn:
- “Giỡn mặt với cách mạng hả! Như vậy là có công với cách mạng à?”
Ngay ngày hôm sau, hai ông bạn “to gan, bạo mồm” đó liền khăn gói vào nhà... cùm để “cười thầm” 2 tuần lễ cho lời phát biểu “tưởng như thật” của mình.
3/ “CON GÀ RÙ”
Ở tại trại Kỳ Sơn được nửa năm, chúng tôi chuyển xuống Phú Ninh để làm đập thủy điện. Trong thời gian nầy các khối 1, 2 và 3 luân phiên nhau đi cuốc đất trồng sắn, vớt sạn dưới lòng sông Kỳ Trà, đi đốn củi ở Ðức Phú... Một hôm, khối 2 của tôi đi trồng sắn ở các đồi bên kia sông, dưới cái nắng ù chang chang của mùa hè, anh em chúng tôi phải phơi lưng suốt 8 giờ mỗi ngày từ đồi nọ đến đồi kia, bao la bát ngát. Tôi cùng anh em giăng hàng ngang cuốc đất moi lỗ để anh em phía sau bỏ hom sắn xuống trồng. Ðang làm với anh em bình thường, thoáng thấy tên quản giáo Túc đi tới, dừng lại sau lưng tôi, hai tay tôi như chùng lại, cứ tà tà phang từng lát cuốc xuống đất như người đau mới dậy. Ðứng chặp lâu, chắc tên Túc ngứa mắt, nói lớn:
- ”Anh Th, anh làm gì giống như CON GÀ RÙ vậy? Anh phấn đấu, năng nổ lên chứ, ù để còn về với vợ con. Bộ anh không muốn lao động tốt sao?”.
Tôi nghĩ thầm trong bụng: “Xưa như trái đất, tốt với không tốt. Tốt cũng về, xấu cũng về nhưng chưa biết lúc nào về thôi”. Rồi tôi quay lại nói với hắn:
- “Hôm nay tôi bị bệnh, cán bộ.”. Tên quản giáo trước khi bỏ đi còn nói:
- “Lúc nào cũng nghe anh nói bệnh cả. Bệnh gì mà bệnh lắm thế!”.
Hắn đi rồi, anh em nhao nhao chọc tôi: “Ê! GÀ RÙ! GÀ RÙ! Làm đi để sớm về với “má”.
Tôi nói đùa lại với anh em: “Lao động là vinh quang, không lao động thì vinh quang hơn”. Cũng may, không có tên ăng-ten nào nghe nên cũng khỏi đau lưng ngồi nghe kiểm điểm hết đêm nầy sang đêm khác.
Cái tên “đáng yêu” nầy cũng còn đeo mãi theo tôi khi gặp lại bạn bè ngoài phố hay trong điện thoại, tên Th thì có kẻ nhớ người quên nhung xưng là CON GÀ RÙ là anh em nhớ ngay.
Năm 1998, ở Việt Nam có đứa cháu gọi bằng cậu cưới vợ, tôi có gởi cho cháu chút quà. Sau đám cưới cháu gởi qua cho cuốn video tape. Cả nhà đang ngồi xem, bỗng tôi đứng dậy như cái lò xo, nói lớn:
- “A, cố nhân đây rồi! Cố nhân lại gặp cố nhân”.
Bà Xã và mấy đứa con trố mắt ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi bèn giải thích:
- “Cái tên đội nón cối, mang kiến đen, mặc cái áo kaki Nam Ðịnh 4 túi đứng bên họ nhà gái là tên quản giáo trại tù Phú Ninh trước đây đó”.
Vợ tôi nghe vậy, liền phán một câu nghe cũng hả dạ lắm:
- “Ðã bỏ đi qua đến Mỹ rồi mà cũng còn gặp lại “oan gia”. “Oan gia lại gặp oan gia”.
4/ THƠ VỚI... THẨN
Một người bạn khác, Nguyễn Thuần quê ở Hội An, Ðại Ðội Trưởng Biệt Ðộng Quân thuộc Quân Khu I, thường hay nằm trên võng nghêu ngao ngâm thơ của tên bồi bút Tố Hữu làm cho nhiều anh em bực mình, khó chịu:
"Stalin! Stalin!
Yêu biết mấy nghe con tập nói
Tiếng
đầu lòng con gọi Stalin!"
Hay
"Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Hay
"Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương
mình thương một, thương ông thương mười".
Tôi lại nghĩ khác vì có nhiều lần nói chuyện với Thuần, tôi biết Thuần là người không đến nỗi “tệ” lắm mà có ý mỉa mai ngầm tên gia nô Tố Hữu mà thôi.
Một hôm nghe Thuần cũng ngâm mấy câu thơ đó, tôi buột miệng kêu lên:
- “Trời ơi là Trời”.
Ða số anh em đều đọc được cái ý nghĩ trong đầu tôi nên chỉ nhìn tôi cười thôi nhưng khối trưởng sợ trại biết được nên tổ chức họp kiểm điểm tôi cho qua chuyện. Trước khi nhận khuyết điểm tôi cũng chống chế vài câu:
- “Tôi thường nghe cán bộ nói, nhân dân ta bắt Trời làm mưa, nghiêng đồng đổ nước... Tôi tưởng có Trời thiệt nên tôi la vậy thôi. Tư bản tin duy linh là tầm bậy quá. Không có số, không có mạng gì cả. Tôi nhận khuyết điểm và không la Trời nữa”.
Khối trưởng tuyên bố: “Ði ngủ”
Xem như hòa cả làng.
5/ CŨNG TẠI VÌ... THƠ
Cũng tại trại Phú Ninh, sau khi chúng tôi đốn củi chất thành khối tại rừng Ðức Phú, mỗi người phải gánh một gánh củi về cho nhà bếp trại.Trước khi vô trại, chúng tôi lội xuống bờ sông để tắm, đang tắm tôi nhìn lên phía trên đường cái, thấy có nhiều “Rau Răm” cũng đang vác cuốc đi về trại, tôi bỗng đọc câu thơ của tên Tố Hữu ca tụng cái chủ nghĩa xã hội của hắn:
“Ðường ta rộng thênh thang tám lối”.
Các bạn quanh tôi hiểu ý, im lặng nhìn bâng quơ lên đường nhưng có một tay ăng-ten (lâu quá nên quên mất tên) liền đưa tôi ra phê bình kiểm thảo ngay tối hôm đó, rằng tôi cố ý sửa thơ của cách mạng, rằng tôi mỉa mai, bôi bác chế độ... bằng cách đọc hai chữ “tám thước” thành “tám lối”. “Tám lối” nói lái là “tối lắm”.
Biết là đã “sa” vào tình thế có thể bị cùm nên tôi cố ráng gân cổ lên cãi lại:
- “Anh... nói như vậy là hoàn toàn suy diễn, không đúng. Tôi nghĩ “tám thước” cũng giống như “tám lối” mà thôi, có thua gì ở các nước tư bản đâu? Và tôi tố anh ta ngược lại cho bỏ tật “chụp mũ” người khác, đó cũng là kinh nghiệm đầy mình của chúng tôi khi phản pháo.
- “Tôi không có ý mĩa mai chế độ, không sửa thơ của cách mạng. Chỉ có anh cố ý suy diễn để sữa thơ, để bôi bác mà thôi”.
Tôi vẫn giữ lập trường của mình đến cùng, suốt hai đêm như vậy tôi cũng không nhận khuyết điểm. Khối trưởng bèn trình biên bản lên quản giáo khối để khỏi chịu trách nhiệm. Ngày hôm sau đang lao động, tên quản giáo khối kêu tôi ra riêng để “làm việc”, tôi vẫn một mực chối phăng, chỉ nhận là nhớ lộn “tám thước” thành “tám lối” mà thôi, không có ý sửa thơ, không có ý nói lái để mỉa mai như anh kia đã nói. Sau đó tôi cũng không nghe ai nhắc đến nữa. Xem như thoát nạn.
THG
Tôi lại nghĩ khác vì có nhiều lần nói chuyện với Thuần, tôi biết Thuần là người không đến nỗi “tệ” lắm mà có ý mỉa mai ngầm tên gia nô Tố Hữu mà thôi.
Một hôm nghe Thuần cũng ngâm mấy câu thơ đó, tôi buột miệng kêu lên:
- “Trời ơi là Trời”.
Ða số anh em đều đọc được cái ý nghĩ trong đầu tôi nên chỉ nhìn tôi cười thôi nhưng khối trưởng sợ trại biết được nên tổ chức họp kiểm điểm tôi cho qua chuyện. Trước khi nhận khuyết điểm tôi cũng chống chế vài câu:
- “Tôi thường nghe cán bộ nói, nhân dân ta bắt Trời làm mưa, nghiêng đồng đổ nước... Tôi tưởng có Trời thiệt nên tôi la vậy thôi. Tư bản tin duy linh là tầm bậy quá. Không có số, không có mạng gì cả. Tôi nhận khuyết điểm và không la Trời nữa”.
Khối trưởng tuyên bố: “Ði ngủ”
Xem như hòa cả làng.
5/ CŨNG TẠI VÌ... THƠ
Cũng tại trại Phú Ninh, sau khi chúng tôi đốn củi chất thành khối tại rừng Ðức Phú, mỗi người phải gánh một gánh củi về cho nhà bếp trại.Trước khi vô trại, chúng tôi lội xuống bờ sông để tắm, đang tắm tôi nhìn lên phía trên đường cái, thấy có nhiều “Rau Răm” cũng đang vác cuốc đi về trại, tôi bỗng đọc câu thơ của tên Tố Hữu ca tụng cái chủ nghĩa xã hội của hắn:
“Ðường ta rộng thênh thang tám lối”.
Các bạn quanh tôi hiểu ý, im lặng nhìn bâng quơ lên đường nhưng có một tay ăng-ten (lâu quá nên quên mất tên) liền đưa tôi ra phê bình kiểm thảo ngay tối hôm đó, rằng tôi cố ý sửa thơ của cách mạng, rằng tôi mỉa mai, bôi bác chế độ... bằng cách đọc hai chữ “tám thước” thành “tám lối”. “Tám lối” nói lái là “tối lắm”.
Biết là đã “sa” vào tình thế có thể bị cùm nên tôi cố ráng gân cổ lên cãi lại:
- “Anh... nói như vậy là hoàn toàn suy diễn, không đúng. Tôi nghĩ “tám thước” cũng giống như “tám lối” mà thôi, có thua gì ở các nước tư bản đâu? Và tôi tố anh ta ngược lại cho bỏ tật “chụp mũ” người khác, đó cũng là kinh nghiệm đầy mình của chúng tôi khi phản pháo.
- “Tôi không có ý mĩa mai chế độ, không sửa thơ của cách mạng. Chỉ có anh cố ý suy diễn để sữa thơ, để bôi bác mà thôi”.
Tôi vẫn giữ lập trường của mình đến cùng, suốt hai đêm như vậy tôi cũng không nhận khuyết điểm. Khối trưởng bèn trình biên bản lên quản giáo khối để khỏi chịu trách nhiệm. Ngày hôm sau đang lao động, tên quản giáo khối kêu tôi ra riêng để “làm việc”, tôi vẫn một mực chối phăng, chỉ nhận là nhớ lộn “tám thước” thành “tám lối” mà thôi, không có ý sửa thơ, không có ý nói lái để mỉa mai như anh kia đã nói. Sau đó tôi cũng không nghe ai nhắc đến nữa. Xem như thoát nạn.
THG
No comments:
Post a Comment