20190927 Bản tin biển Đông
Qua bản tin dưới đây đồng bào có thể hiểu rỏ
bản chất bán nước của lũ chồn hôi giặc hồ.
Vietnam Confronts China, Alone. Hanoi has not found as
much support as it hoped for despite its bold confrontation of Beijing in the
South China Sea.
Vietnam-Russia Bilateral Ties Deepen, Boost Investment
Vietnam highly values partnership with Spain: official
***
Chúng ta đã biết Hoàng Kiều là ai và mọi
người tại hải ngoại đều biết cuộc sống ở hải ngoại cho dù làm cả
đời vẩn chưa thể trở thành triệu phú trong 5 hay 10 năm. Ngay cả Bill
Gate và những nhà tỷ phú khác trên đất Mỷ củng phải mất ít nhất
là 20 năm để gây dựng cơ sở. Thế nhưng Hoàng Kiều trong một thời gian
ngắn đã có hằng tỷ dollars. Nguồn tiền nầy từ đâu mà ra chúng ta
không cần phải suy già đoán non củng đã hiểu nguồn gốc của nó. Có
lẻ chúng ta phải nhờ đến I.R.S. để trả lời thắc mắc nầy.
***
Subject: Fwd:
Chú Nguyễn Ngọc Chấn gởi Cháu Hoàng Kiều. (tập 2)
Kính
chuyển để tùy nghi phán đoán sự kiện nầy..
Trong
cuộc phỏng vấn của ca sỹ Mỹ Lan với Hoàng Kiều chúng tôi thấy y mặc cái áo đỏ
và trước ngực đính một xâu sáu cái ngôi sao vàng. Nhìn qua người bạn tôi mới
nói:
-Ùa
năm sao vàng là cờ Tầu và 01 sao vàng là cờ Việt Cộng. À té ra là thế. Đã thế
trong buổi phòng vấn được đưa lên you tube hôm nay tôi cũng lại thấy y mặc cái
áo đỏ và sáu cái ngôi sao vàng. Vỉ thế cho nên ông bạn mới yêu cầu tôi làm bài
thơ ngắn sau đây xin mời quý bạn thưởng lãm nhé
Hoàng
Kiều mặc áo đỏ lừ Sao vàng sáu cái ứ ừ commie Commie Việt với Chinese Năm sao
Mao Cẩu, một thì Hồ heo Rõ ràng quá chứ "lèm xeo" Không bảo thằng quỷ
bám theo đít Tầu Và thằng Hồ Chí Minh Râu Nói năng như thể chăn trâu chăn bò Mà
làm chính trị ó o Pussy bà dựng sợ cho Hoàng Kiều
Người
Vợ Lính Quốc Gia
Chú thích:
Commie là danh từ khinh bỉ chỉ cộng sản. Thay vì viết là communist thì
người Mỹ viết là commie. A commie cadre có nghĩa là tên cán bộ cộng
sản.
On Saturday, September
21, 2019, 09:53:00 PM PDT, Duyen Hoang <duyen503@gmail.com>
wrote:
Chủ đề: Chuyển tiếp: Chú Nguyễn Ngọc Chấn gởi Cháu Hoàng Kiều. (tập 2)
Chú
Nguyễn Ngọc Chấn gởi Cháu Hoàng Kiều. (tập 2)
Dù
đã chấp nhận lời hứa "xin nhẹ tay" với cháu Hoàng Kiều nhưng, trong
vài ngày qua chú Chấn nhận hàng chục cú phone của những vị trưởng thượng, đồng
song của bố Hoàng Thi Thơ, hối thúc chú vào xem các chương trình phỏng
vấn Hoàng Kiều trên TV, video clips và nhiều bài viết, báo, đài nói về
cháu thật quá đáng. Mọi người đều quan tâm và nhờ chú, tìm cách ngăn cản Hoàng
Kiều, bớt múa may quay cuồng, để khỏi làm đau lòng người cha khả kính đã khuất.
Là
chỗ thâm giao với bố Hoàng Thi Thơ (dù cháu không nhận), hoặc chẳng dám nhận, nhưng, vì có bổn phận với anh Thơ chú cứ
lấy "Quyền Thúc Bá
thế Phụ" để răn dạy cháu thêm
một lần nữa.
Qua
quá trình quen biết với bố Thơ hơn 50 năm, nhiều lần cùng làm việc thâu đêm,
chú đã chứng kiến sinh hoạt gia đình tại nhà họ Hoàng thật đáng kính quý. Mẹ
Thúy Nga dịu dàng mềm mỏng bao nhiêu thì bố Thơ tỉ mỉ và nghiêm khắc bấy nhiêu.
Bố rầy la, than phiền về sự vụng về của
cháu Hoàng Kiều, thua xa anh Thao và em Thi. Dự kiến nhiều sinh hoạt trong gia
đình con, chú Chấn xác nhận, Bố Thơ và Mẹ Nga đều dạy các con, các cháu đến nơi
đến chốn. Nhưng, khi Bố Mẹ con qua đời, con
đã mất hết tất cả những
lời dạy dỗ của bố mẹ.
Chú
đau lòng ghi lại những diễn biến mới mà con đang làm hổ thẹn Bố Mẹ nơi chín
suối.
A. Văn hóa "Treo đầu heo bán thịt
chó"
Trong
lúc công việc làm ăn bị chao đảo, Hoàng Kiều đã nhẩy vào làm văn hóa nghệ thuật
để gỡ gạc. Tên Hoàng Kiều không đủ hấp dẫn nên đã phải vay mượn tên bố Hoàng Thi Thơ
, rao bán chương trình Tạ Tình. Khán giả vì yêu mến bố Thơ đã hăng hái
nhận vé mời, đi xem chùa, hoài niệm về người nhạc sĩ tài hoa. Cháu đã chu đáo đưa xe đón rước, cơm bưng,
nước rót để có đủ số người chật rạp.
Mọi
người đến, đều kỳ vọng một chương trình ca nhạc tuyệt diệu thì, tất cả đều té
ngửa khi Hoàng Kiều bước ra sân khấu. Cháu
đã dành suốt 45 phút đầu để chửi bới thô bỉ những người không liên
hệ gì đến dòng nhạc của bố Thơ. Điều nhục nhã nhất là, cứ vài câu chửi con lại nhắc: "Hiểu
chưa - Biết chưa". Cách nói này chú biết đã xuất xứ từ bố
Hoàng Thi Thơ mỗi khi dạy con cháu, hoặc bàn soạn chương trình với nghệ sĩ dưới
trướng ông. Cháu đã dùng cách nói của bố
để xưng hô với cả ngàn người đáng tuổi ông bà cha mẹ đang ngồi trong rạp.
Chưa
hết, cháu vừa chửi rất thô bỉ vừa oang oang hỏi: "Chửi có hay không,
thì vỗ tay - vỗ to lên". Hiểu chưa - Biết chưa.v..v. Máy quay phim không dám quay thẳng vào
những cảnh bà con chán ngán, ngẩn ngơ, lắc đầu, xua tay. Hình ảnh toàn rạp
không che dấu được những bộ mặt ngơ ngác, ngáp ngắn, thở dài.
Chưa một chương trình nào của bố Thơ cần phải xin tiếng vỗ tay mà Hoàng Kiều cứ phải
gào thét xin khán giả hoan hô khi cháu tiếp tục chửi bới bằng lời lẽ vô học.
Những tên bị chửi chắc chắn đã không dự, nhưng,
chỉ 7000 người có mặt trong
rạp bị nghe chửi.
Trong
vài cuộc phỏng vấn truyền hình, Hoàng Kiều dí dỏm tự thán, tên cháu là Kiều nên
cũng lênh đênh, năm chìm bẩy nổi, như nàng Kiều của cụ Nguyễn Du. Con nói
sai, Thúy
Kiều phải "Bán mình trả nợ
cha",
nhưng Hoàng
Kiều thì
"Bán
Cha mang nợ cho mình".
Đây là siêu "Treo đầu heo
bố Thơ bán thịt chó Hoàng Kiều"
B. Bỉ
ổi vô liêm xỉ.
Điều bỉ ổi và vô liêm sỉ nhất cho một thằng đàn ông
là, chơi gái rồi, đem chuyện dâm dục với người con gái đi qua đời mình ra rêu
rao. Thế
mà Hoàng Kiều làm được. Trên hầu hết các
báo, đài, phóng viên thường hỏi xoáy Hoàng Kiều về chuyện giường chiếu.
Người bình thường luôn luôn tránh né, hoặc trả lời lấp liếm. Hoàng Kiều trái
lại, huênh hoang, tự cao, tự đại về khả năng sinh dục của mình. Không phải cháu
chỉ nổ trong lúc trà dư tửu hậu, mất lý trí, nhưng cháu đã rao bán trên khắp
các trang mạng xã hội rất nhiều lần.
Về điểm này chú muốn so sánh Hoàng Kiều với con heo nọc, mặc dù so sánh như vậy sẽ
làm tổn thương đến loài gia súc hữu dụng, vì, Hoàng Kiều thua xa heo nọc
cả 3 phương diện: Phẩm, lượng và đạo dức.
- Về phẩm con heo nọc được chủ nuôi,
bắt làm cái chuyện nhẩy đực, cấy giống, sanh con, bán thịt. Còn Hoàng
Kiều, làm chuyện dâm ô chỉ
để thỏa mãn thú tánh, dùng tiền, dày
xéo thân xác những "con heo sữa" chưa đáng tuổi cháu nội của mình.
- Về lượng, dù là cháu vẫn huênh hoang
khoe, đêm 7, ngày 3 vào ra chưa kể. Nếu đó là sự thật thì so sánh với heo nọc cháu còn thua xa. Mỗi con heo nọc có thể nhẩy 5, 10 lần
mỗi ngày, trong nhiều năm liên tiếp. Trung bình một con heo nọc có thể truyền
giống sanh ra ít nhất là 1 ngàn heo con, tạo nên bao nhiêu lợi ích cho đời.
- Về "đạo đức", cháu hỏi, heo làm gì
có đạo đức? Thưa có;Từ tạo thiên lập địa, chưa một con heo nọc nào lên tiếng khoe, đã nhẩy với bao nhiêu
con heo nái, nhẩy bao nhiêu lần, ở đâu, được trả bao nhiêu tiền. Không một chứng tích, không một hình
ảnh. Hoàng Kiều thua hẳn giống heo về phương diện đạo đức, cháu đi khoe đã ngủ với bao nhiêu người con
gái, (Hoàng Kiều khoe có 80 người đã đi qua đời mà chỉ yêu có 3 người) và đã
làm tình với họ như thế nào.? Thật là bỉ ổi.
Chú
Chấn cũng thay mặt loài người xin
lỗi giống heo nọc về sự so sánh này.
C. Khoe
khoang, khoác lác.
Trong
bất kỳ video clips nào, phỏng vấn với ai, Hoàng Kiều cũng khoe tiền, tài, danh
vọng, phước đức, khoe một cách lố bịch. Trên thế gian này có vài trăm tỷ phú
nhưng không người nào khoe khoang và huênh hoang như cháu.
Làm
từ thiện, họ rất khiêm tốn và âm thầm. Họ cống hiến trọn bộ tài sản, mà vẫn
trịnh trọng và rất khiêm tốn. Trong khi đó, thật đáng tiếc, cháu có tiền nhưng đã không biết cách trao đi, làm
cho việc
dùng tiền chỉ là để mua danh.
Từ
chuyện cứu trợ ở San Jose, ở Việt nam, đến việc lo ma chay cho Lý Tống
cũng không để lại được sự nể trọng nào cho người trong cuộc mà chỉ chuốc lấy
những lời bình phẩm thật xấu xa. Sự khoe khoang của cháu làm giảm hết giá trị
của quà tặng. "Cách cho quí hơn của
cho".
Ngay
như việc ra mặt tài trợ vụ bãi nhiệm dân cử Việt Nam, cháu chường mặt ra
mỗi ngày để được truyền thanh truyền hình báo chí ca ngợi. Đây là hành động rất ngu xuẩn, bị người khác lợi dụng tiền của mình đổi lấy
chút danh hão, và rồi, dù hậu quả
ra thế nào thì người Việt đồng hương của "Hoàng Kiều" cũng sẽ nguyền
rủa con suốt đời.
Về
điểm này chú so sánh con với George Soros, một tỷ phú đứng sau lưng tài trợ cho
thế giới khủng bố, di dân bất hợp pháp kích động trả thù, đấu tranh giai cấp,
tạo bạo động khắp nơi, nhưng, trên nguyên tắc Soros không hiên ngang ra mặt như
Hoàng Kiều mà chỉ âm thầm hỗ trợ các cuộc bạo loan. Hắn không ồn ào như con, vì
vậy Mỹ muốn bắt bỏ tù George Soros cũng không tìm ra chứng cớ. Còn cháu,
vì vài người khen làm
sạch cộng đồng để trở thành một tên phá
hoại ngu dại nhất.
D. Hoàng
Kiều với hội chứng ADHD.
Căn
cứ trên các sinh hoạt của Hoàng Kiều trong vải tuần qua, ứng dụng hệ thống thẩm
định hành vi thích ứng, thuật ngữ giáo dục của Hoa kỳ là Adaptive Behavior Assessment System.
các
nhà tu chỉnh hành vi ABA (Applied Behavior Analysis) lý giải
là: Hoàng Kiều bị hội chứng ADHD (Adult
attention-deficit/hyperactivity disorder) Rối loạn tăng động / giảm chú ý ở người lớn.
Qua
lăng kính tâm lý giáo dục, chú bào chữa những hành vi của Hoàng Kiều không phải
là cái tính ngông nghênh của tuổi trẻ mà là cái bệnh hậu Tự kỷ. Sau nhiều năm
nghiên cứu các khoa học gia xác định ADHD không phải là tật mà là
bệnh. Gần 2 triệu trẻ em Mỹ mắc chứng rối loạn này. ADHD mang theo người trong độ tuổi thiếu niên và tuổi
trưởng thành, khiến người đó trở thành một mảnh vỡ cảm xúc của những
tham vọng và ước mơ chưa
được thực hiện. Nghiên cứu mở rộng
đã cho phép các nhà khoa học xác định, rối loạn ở trẻ em và người lớn và cách
điều trị. Khoa học hiện đại đã phát triển một số loại thuốc điều trị ADHD, các
liệu pháp có thể giúp thay đổi hành vi của một người, và các cơ hội giáo dục để
giúp những người mắc ADHD trở nên tập trung hơn, phát triển lòng tự trọng và
cải thiện hành vi của họ để có năng suất cao hơn.
* Chứng minh Hoàng Kiều có hội chứng ADHD vì
trí tập trung của cháu bị suy nhược.
Trong
một video clip gần đây nhất, nhà báo Đoàn Trọng và một nữ xướng ngôn viên phỏng vấn Hoàng Kiều; cháu lên tiếng
mời những người làm truyền thông chống đối Hoàng Kiều, các dân cử gốc Việt cháu
muốn truất phế, cùng với luật sư của họ tới dự buổi đối chất trên 4 đài truyền
hình trực tiếp ngày 29 tháng 9. Ở phút 8:30 của chương trình, Đoàn
Trọng nhắc đến tên chú Nguyễn Ngọc Chấn: Ông CNN, có phải là đài truyền hình Fake News Network không ? Cháu Hoàng Kiều của chú đã trả lời
nguyên văn như sau:
" Ối cái thằng CNN này là Nguyễn Ngọc Chấn, nó
nhận là chú tôi. Xin lỗi ông đi nó là chỉ là "Cặc cu teo" (trong nguyên văn đóng mở ngoặc kép)"
Thoạt
nghe chú giận lắm, vì dù là chú cháu, làm sao cháu biết được chuyện thầm kín
của chú Chấn, bị "Cặc cu teo". Nhưng nghiệm lại, vì hội chứng ADHD Hoàng Kiều không còn khả năng
tập trung nên, hỏi một đàng, trả lời một ngả. Câu trả
lời "trớt gước" không có một ý nghĩa nào hết, kể cả "cái
ấy" của chú. Và rồi chú xuề xòa bỏ qua.
* Trên một video clip khác, Hoàng Kiều mang hia đội mão, như đóng tuồng
Hồ quảng, xưng là Hoàng đế, hung hăng nói chuyện bãi nhiệm Tạ
Đức Trí, tự nhiên cháu cao hứng kêu tất cả những người không thích cháu là Thái
Giám, rồi cứ nói vài câu cháu lại hô "Thiến, Thiến".
Nếu đây là một tín hiệu về chính trị thì đê tiện quá. Nếu là một hù dọa giang hồ thì ngu xuẩn quá, nếu là màn tấu hài thì diễu tệ quá. Nhưng chung qui chỉ vì cháu bị hội chứng hậu tự kỷ và ADHD.
Clip
này có nhiều lời bàn vui lắm, chú đọc được hàng trăm cái comments, tất cả đều
nói Hoàng Kiều điên.
Chú cải chính là cháu tôi bị bệnh mất tập
trung trí nhớ, tiếng nói bình dân gọi là "Tửng", dân giang hồ gọi là "Thần Kinh Thương
Nhớ".
Chữa bệnh ADHD bác sĩ khuyên gia đình và những người chung quanh hợp tác, đừng dồn họ vào những tình huống bực mình, khó
chịu. Đừng khen bệnh
nhân thái quá, lời khen cũng làm cho họ quên hết hiện tại mà sống ảo ở cõi
trên.
Riêng
chú, chú Chấn sẽ gắn một tấp bảng mỗi nơi, mỗi lúc con xuất hiện, đề là:
"Cấm chọc phá và cho Hoàng Kiều ăn...ngọt"
Chú
viết nẫy giờ mỏi tay quá, nếu vui, mai viết tiếp.
Tất
cả những video clips chú nhắc tới đều vẫn còn nguyên trên youtube. Bà con nào
muốn tham khảo cứ bấm vào youtube.com, tra chữ Hoàng Kiều, và xin đừng
quên đọc các comments của bà con tham dự.
CNN
NGUYỄN NGỌC CHẤN
Luật sư Nguyễn Quốc Lân thường không
tham gia vào các việc "xáo trộn vì bất đồng chánh kiến". Nhưng
đây là việc làm cần thiết để bảo vệ uy tín và thành quả của cộng đồng đã bao
nhiêu năm xây dựng. Hoàng Kiều xuất hiện tại Little Sài-gòn với mục đích
gây rối làm lợi cho bọn điếu đóm Hoàng Kiều hay nó là tay sai của cộng sản Việt
Nam? Tôi không quên trong buổi văn nghệ Tạ Tịnh, trình bày các nhac phẩm
của nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ (Bố nuôi Hoàng Kiều). Lối ăn nói vô học (hiểu
không, hiểu chưa?) của nó thì mọi người đều biết. Nó từng huyênh
hoang tuyên bố là nó sẽ giúp Đỗ Văn Trọn, giám đốc một cơ sở truyền thông và
bác sĩ Micheal Đào, trung tâm y tế Micheal Đào, vùng Westminster, California,
trở thành tỷ phú (sic)! Xin cộng đồng Người Việt Quốc Gia tẩy chay
(boycott) mọi hô háo, hành động của Hoàng Kiều và bè lũ của nó, trong đó có một
vài luật sư, vì không có thân chủ nên làm "cố vấn pháp luật" cho nó
để kiếm cơm (NHỤC!). Xin hưởng ứng lời kêu gọi của luât sư Nguyễn
Quốc Lân. Cám ơn.
Subject: KÍNH
NHỜ CHUYỂN TIẾP: L.S NGUYỄN-QUỐC-LÂN: Tỷ-Phú Hoàng/Kiều - Tổng Tư-Lệnh Bãi-Nhiệm!!!
(714) 891-1901
Không cần biết hay hiểu người khác
nghĩ gì về mình. Với sự đút lót của tiền bạc, ông ta tha hồ tuyên bố vun vít mà
không đếm xỉa gì đến lý lẽ hay sự thật. Ở tuổi gần 80, ông ta coi việc bỏ tiền
ra để đổi chác một cô gái đẹp 27tuổi là chuyện bình thường. Khi dư luận bàn tán
câu chuyện “thuận mua vừa bán” này như là một “nền
văn hóa bệnh hoạn ” ông ta bỏ tiền ra kiện hết những ai tiếp tay
phổ biến những dư luận này, kể các cáccơ quan truyền thông có uy tín tại Hoa
Kỳ.
THƯ NGỎ KÊU
GỌI QUÍ ĐỒNG HƯƠNG, QUÍ HỘI ĐOÀN, QUÍ ĐOÀN THỂ
BẮC CALI THAM
DỰ TỔNG BIỂU TÌNH CHỐNG TRUNG CỘNG
VÀO NGÀY 01
THÁNG 10 NĂM 2019
(Là Ngày lể Quốc
Khánh của Trung Cộng)
Kính gữi:
Quí Đồng hương Tỵ Nạn Cộng Sản Bắc California
.
Quí Thân Hào, Nhân Sỹ Bắc California.
Quí Hội Đoàn, Đoàn Thể Bắc California.
Quí Niên trưởng, Huynh trưởng và quí Chiến hữu Quân, Dân, Cán, Chính Bắc California.
Quí Cơ quan Truyền thông, Báo chí Bắc California.
Kính thưa quí vị!
♦ Để tiếp tục phát huy tinh thần đấu tranh chống Trung Cộng bành trướng lảnh thổ và lảnh hải qua những hành động ngang ngược xâm phạm chủ quyền của nhiều quốc gia tại vùng Biển ĐÔNG mà trong đó có quốc gia Việt Nam chúng ta điển hình là việc xâm phạm chủ quyền Lảnh Hải Viet
Nam tại đảo TƯ CHÍNH và CÁ VOI XANH
♦ Để tiếp tục thắp sáng ngọn đưốc đấu tranh đòi Dân chủ và Nhân quyền của đồng bào trong nước và cùng đồng hành ủng hộ cuộc đấu tranh Dân chủ của Quốc Dân Hồng Kông trong cuộc Tổng Biểu Tình tiếp tục đấu tranh đòi Dân chủ - Nhân quyền tại HONG
KONG sẻ được tổ chức ngay ngày Lể Quốc Khánh Trung Cộng 01 tháng 10 năm 2019
Chúng tôi trân trọng kính mời quí Đồng hương, quí Hội đoàn, Đoàn thể chống Cộng vùng Bắc California dành chút thời giờ cùng đến tham dự cuộc TỔNG
BIỂU TÌNH CHỐNG TRUNG CỘNG BÀNH TRƯỚNG sẻ được phối hợp tổ chức cùng với nhiều Hội Đoàn, Đoàn Thể của các Cộng Đồng Bạn
Phi Luật Tân, Tây Tạng, Tân Cương,
Hong Kong, Đài Loan, Pháp Luân Công…
Địa điểm:
Trước Lảnh Sự Quán Trung Cộng.
1450 Laguna St – San Francisco – CA 94106
Thời gian:
Lúc 12:00 trưa ngày Thứ Ba 01 tháng 10 năm 2019
Địa điểm Tập Trung:
Parking khu Thương Mại Grand Century
Mall.
(ngay trước Tượng Đức Thánh Hưng Đạo Vương)
Lúc 10:00 sáng ngày thứ Ba 01 tháng 10 năm 2019
Phương tiện di chuyển:
TỰ
TÚC – CAR POOL
Đề nghị: Đồng hương chúng ta sẻ cùng phối hợp đi chung xe với nhau để hạn chế vấn đề parking.. Hiện tại Ban Tổ chức có dư 8 chổ ngồi – Quí Đồng hương có thể ghi danh để ban tổ chức biết rỏ số người tham dự.
■ Quí đồng hương tham dự cuộc Tổng biểu tình có phưong tiện di chuyển và còn dư chổ ngồi, xin liên lạc với ban tổ chức qua số điện thoại
(669) 234 6580 (Trần Song Nguyên) để ban tổ chức chuẩn bị và dể dàng trong việc xấp xếp phuong tiện di chuyển cho quí đồng hương khác có thể cùng đi cùng.
■ Quí đồng hương không có phương tiện di chuyển cũng xin liên lạc với Ban Tổ Chức ghí danh để tiện việc xấp xếp phương tiện di chuyển cho mọi người và xin đến địa điểm tập trung đúng giờ.
Ban tổ chức sẻ cố gắng thu xếp trong khả năng và điều
Bài viết hơi dài,
nhưng không tẻ nhạt. Nhớ thật nhiều về Sài-gòn trước
1975. Nếu chữ hơi nhỏ, khó đọc
xin bấm một lượt 2 nút (Ctrl) và (+). Cám ơn.
Subject: Chuỵên "Cái Giọng Sài
Gòn" - Hải Phan
Chuỵên "Cái Giọng Sài
Gòn" - Hải Phan
Sinh ra và lớn lên ở
Sài Gòn, trong đầu lúc nào cũng có một ý định là sẽ “thở đều” trên mảnh đất ồn
ào này, ý định đó chắc sẽ giữ mãi cho đến lúc một ngày nào đó âm thầm không bứt
rứt cắn tay áo mà mỉm cười he he he XXX xuống dưới ấy… Gọi là yêu Sài Gòn thì
có phần hơi quá! Không dám gọi thứ tình cảm dành cho Sài Gòn là tình yêu, nó
chưa thể đạt đến mức ấy. Cái tình với Sài Gòn là cái tình của một thằng ăn ở
với Sài Gòn hơn 20 năm, cái tình của một thằng mà với nó, Sài Gòn còn quá nhiều
điều níu kéo, quá nhiều chuyện để mỗi khi bất chợt nghĩ về Sài Gòn, lại thấy
nhơ nhớ, gần gũi…
Đèn
Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ
Gái
Sài Gòn cái mỏ cong cong
Chuyện
con gái Sài Gòn “mỏ” có cong không thì hông biết, chỉ biết con gái Sài Gòn có
cái dẫu môi cong cong dễ làm chết người lắm, nhất là khi cánh môi be bé ấy cong
lên một chữ “hônggg…” khi đứa con trai rủ rê đi đâu, năn nỉ gì đó. Lúc đó, lấy
gương ra soi, chắc cái mặt của đứa con trai đó tội lắm.
Mà
con gái Sài Gòn có điệu đà, õng ẹo chút thì mới đúng thiệt là con gái Sài Gòn.
Ai mà chẳng biết vậy. Gọi đó là cái duyên ngầm của người con gái đất Gia Định
cũng chẳng có gì sai. Ai hiểu được sẽ thấy sao mà yêu mà thương đến vậy…
Có
dạo đọc trong một bài viết về Sài Gòn – Gia Định của nhà văn Sơn Nam, có thấy
ông viết giọng Sài Gòn, cũng như văn hóa và con người Sài Gòn là một sự pha
trộn và giao thoa đến hợp nhất của nhiều nơi. Đó là những người Chăm bản địa,
những người khách Hoa, những người miền Trung đầu tiên đến đất Gia Định…Từ đó
hình thành một loại ngôn ngữ vừa bản địa, vừa vay mượn của những người đi mở
đất…
Giọng
người Sài Gòn được xem là giọng chuẩn của miền Nam, cũng như giọng người Hà Nội
được xem là giọng chuẩn của người miền Bắc. Giọng chuẩn tức là giọng không pha
trộn, không bị cải biến đi qua thời gian. Như nói về giọng chuẩn của người Hà
Nội, người ta nói đến chất giọng ấm nhẹ, khi trầm khi bổng, khi sắc khi thanh,
và chẳng ai phủ nhận người Hà Nội nói chuyện rất hay và “điêu luyện”. Cái “điêu
luyện” ấy như thuộc về bản chất của người Hà Nội mà chỉ người Hà Nội mới có
được. Nếu nói là người Việt Nam nói như hát, thì đúng ra chỉ có người Hà Nội là
“nói như hát” mà thôi, họa chăng chỉ có giọng Huế của người con gái Huế trầm tư
mới cùng được ví von thế…
Người
Sài Gòn thì khác, giọng Sài Gòn cũng khác. Không ngọt ngào …mía lùi như một số
người dân Tây Nam Bộ ven vùng sông nước mênh mang chín rồng phù sa, không nặng
nề cục mịch như người miền Đông Nam Bộ nóng cháy da thịt, giọng người Sài Gòn
cũng ngọt, nhưng là cái ngọt thanh hơn, nhẹ hơn. Đó là chất giọng “thành thị”
đầy kiêu hãnh của người Sài Gòn, chẳng lẫn vào đâu được mà dù người khác có bắt
chước cũng khó lòng. Dường như qua nhiều năm cùng với đất Gia Định – Sài Gòn
phù hoa trong nhịp sống, trong đổi mới và phát triển, thì giọng nói của người
Sài Gòn cũng trở nên “cao sang” hơn. Dù vậy, có cái “thanh” của một vùng đất
một thời là thủ phủ Nam Bộ, nhưng cũng chẳng mất đi đâu cái mộc mạc không bỏ
được của cái gốc chung Nam Bộ.
Giọng
người Sài Gòn nói lên nghe là biết liền. Ngồi nghe hai người Sài Gòn nói chuyện
cùng nhau ở một quán nước, bên đường hay qua điện thoại, dễ dàng nhận ra họ.
Cái giọng không cao như người Hà Nội, không nặng như người Trung, mà cứ ngang
ngang sang sảng riêng…Mà điều đặc biệt trong cách người Sài Gòn nói chuyện cùng
nhau là mấy từ “nghen, hen, hén” ở cuối câu… Người miền khác có khoái, có yêu
người Sài Gòn thì cũng vì cách dùng từ “nghen, hen” này. Khách đến nhà chơi,
chủ nhà tiếp. Khách về, cười rồi buông một câu “Thôi, tôi dìa nghen!” – Chủ nhà
cũng cười “Ừ, dzậy anh dìa hen!”. Nói chuyện điện thoại đã đời, để kết câu
chuyện và cúp máy, một người nói “Hổng còn gì nữa, dzậy thôi hen!” “thôi” ở đây
nghĩa là dừng lại, kết thúc, chấm dứt gì đó. Hai đứa bạn nói chuyện cùng nhau,
bắt gặp cái gì vui, quay đầu sang đứa kế bên “Hay hén mậy?” bằng giọng điệu
thoải mái…
Giọng
người Sài Gòn đôi khi diễn đạt cùng một câu nói, nhưng lại bằng nhiều cung bậc
giọng điệu khác nhau lại mang ý nghĩa khác nhau. Đám nhỏ quậy, nghịch phá,
người chị mắng, giọng hơi gằn lại và từng tiếng một, có chút hóm hỉnh trong đó
“Dzui dzữ hen!”. Đám bạn cùng tuổi, ngồi chơi chung, cười đùa, một người nói
giọng cao cao vui vẻ “Dzui dzữ hen!”… Người Sài Gòn có thói quen hay “đãi”
giọng ở chữ cuối làm câu nói mang một sắc thái khác khi hờn giận, khi đùa vui
như “Hay dzữuuu”, “Giỏi dzữưưu…!” Nghe người Sài Gòn nói chuyện, trong cách
nói, bắt gặp “Thôi à nghen” “Thôi à!” khá nhiều, như một thói quen và cái
“duyên” trong giọng Sài Gòn.
Người
Sài Gòn nói chuyện, không phát âm được một số chữ, và hay làm người nghe lẫn
lộn giữa âm “d,v,gi” cũng như người Hà Nội phát âm lẫn các từ có phụ âm đầu “r”
vậy. Nói thì đúng là sai, nhưng viết và hiểu thì chẳng sai đâu, đó là giọng Sài
Gòn mà, nghe là biết liền. Mà cũng chẳng biết có phải là do thật sự người Sài
Gòn không phát âm được những chữ ấy không nữa, hay là do cách nói lẫn từ “d,v,gi”
ấy là do quen miệng, thuận miệng và hợp với chất giọng Sài Gòn. Ví như nói “Đi
chơi dzui dzẻ hen mậy!” thì người Sài Gòn nói nó… thuận miệng và tự nhiên hơn
nhiều so với nói “Đi chơi vui vẻ hen mầy!”. Nói là “vui vẻ” vẫn được đấy chứ
nhưng cảm giác nó ngường ngượng miệng làm sao đó. Nghe một người Sài Gòn phát
âm những chữ có phụ âm “v” như “về, vui, vườn, võng” nó cảm giác sao sao á,
không đúng là giọng Sài Gòn chút nào…
Nhìn
lại một quãng thời gian hơn 300 năm hình thành và phát triển của Sài Gòn từ Phiên
Trấn, Gia Định Trấn, Gia Định Thành, Phiên An, Gia Định Tỉnh…cho đến Sài Gòn,
Tp HCM, dân Sài Gòn đã là một tập hợp nhiều dân tộc sinh sống như Việt, Hoa,
Kh’mer…Các sử sách xưa chép lại, khi người Việt bắt đầu đến Đồng Nai – Gia Định
thì người Kh’mer đã sinh sống ở đây khá đông, rồi tiếp đó là người Hoa, và một
số người tộc láng giềng như Malaysia, Indonesia (Java) cũng có mặt. Sự hợp tụ
này dẫn đến nhiều sự giao thoa về mặt văn hóa, làm ăn, cũng như những mặt khác
của đời sống, trong đó dĩ nhiên phải nói đến ngôn ngữ.
Tiếng
nói của người Sài Gòn không chỉ thuần là tiếng Việt, mà còn là sự học hỏi, vay
mượn nhiều từ ngữ của dân tộc bạn, đâm ra mang nhiều “hình ảnh” và “màu sắc”
hơn. Những từ như “lì xì, thèo lèo, xí mụi, cũ xì…” là mượn của người Hoa, những
từ như “xà quầng, mình ên…” là của người Kh’mer. Nói riết đâm quen, dần dần
những từ ngữ đó, những tiếng nói đó được người dân Sài Gòn sử dụng một cách tự
nhiên như của mình, điều đó chẳng có gì lạ…Thêm vào đó, nó được sửa đổi nhiều
cho phù hợp với giọng Sài Gòn, thành ra có những nét đặc trưng riêng.
Vậy
nói cho cùng thì người Sài Gòn cũng có những tiếng gọi là “tiếng địa phương”
(local dialect !?). Những tiếng này thể hiện rõ nhất khi người Sài Gòn nói
chuyện cùng người miền khác. Nghe một người Sài Gòn nói chuyện cùng một người
khác vùng, dễ dàng nhận ra những khác biệt trong lời ăn tiếng nói giữa hai
người, hai miền. Có một số từ người Sài Gòn nói, người miền khác nghe rồi…cười
vì chưa đoán ra được ý. Cũng như khi nghe người Huế dùng một số từ lạ lạ như
“o, mô, ni, chừ, răng…” trong khi nói chuyện vậy thôi. Khác là mấy tiếng người
Sài Gòn nói, vẫn có chút gì đó nó…vui vui tai, là lạ, ngồ ngộ làm sao.
Người
Sài Gòn nói riêng và miền Nam nói chung, có thói quen dùng từ “dạ” khi nói
chuyện, khác với người miền Bắc lại dùng từ “vâng”. Để ý sẽ thấy ít có người
Sài Gòn nào nói từ “vâng”. Khi có ai gọi, một người Sài Gòn nói “vâng!” là
trong dáng dấp của câu nói đó có giọng đùa, cười cợt. Khi nói chuyện với người
lớn hơn mình, người dưới thường đệm từ “dạ” vào mỗi câu nói. “Mày ăn cơm chưa
con? – Dạ, chưa!”; “Mới dìa/dzề hả nhóc? – Dạ, con mới!”… Cái tiếng “dạ” đó,
không biết sao trong cảm giác nghe của một người Sài Gòn với một người Sài Gòn
thấy nó “thương” lạ…dễ chịu mà gần gũi, nhẹ nhàng mà tình cảm lắm lắm. Cảm giác
nó thật riêng so với những nơi khác. Nghe một tiếng “dạ” là biết ngay tên này
là dân miền Nam cái đã rồi hẳn hay…
Một
người miền khác, có thể là Bắc hoặc Trung, diễn tả một khoảng thời gian ngắn
vài ngày thì nói “Từ bữa đó đến bữa nay”, còn người Sài Gòn thì nói “Hổm nay”,
“dạo này”…người khác nghe sẽ không hiểu, vì nói chi mà ngắn gọn ghê. (Lại phát
hiện thêm một điều là người Sài Gòn hay dùng từ “ghê” phía sau câu nói để diễn
tả một sắc thái tình cảm riêng. Tiếng “ghê” đó chẳng hàm ý gì nhiều, nó mang ý
nghĩa là “nhiều”, là “lắm”. Nói “Nhỏ đó xinh ghê!” nghĩa là khen cô bé đó xinh
lắm vậy.) Lại so sánh từ “hổm nay” với “hổm rày” hay nghe ở các vùng quê Nam
Bộ, cũng một ý nghĩa như nhau, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau. Nghe người
Sài Gòn dùng một số từ “hổm rày, miết…” là người Sài Gòn bắt chước người miền
sông nước vậy. Nhưng nghe vẫn không trái tai, không cảm thấy gượng, vì trong
người Sài Gòn vẫn còn cái chất Nam Bộ chung mà.
Nghe
một đứa con trai Sài Gòn nói về đứa bạn gái nào đó của mình xem…”Nhỏ đó xinh
lắm!”, “Nhỏ đó ngoan!”…Tiếng “nhỏ” mang ý nghĩa như tiếng “cái” của người Hà
Nội. Người Sài Gòn gọi “nhỏ Thuý, nhỏ Lý, nhỏ Uyên” thì cũng như “cái Thuý, cái
Uyên, cái Lý” của người Hà Nội thôi.
Nói
một ai đó chậm chạp, người Sài Gòn kêu “Thằng đó làm gì mà cứ cà rề cà rề…nhìn
phát bực!” Nghe cứ như là đùa, chẳng làm câu nói nặng nề lắm. Một người lớn hơn
gọi “Ê, nhóc lại nói nghe!” hay gọi người bán hàng rong “Ê, cho chén chè nhiều
nhiều tiền ít coi!”… “Ê” là tiếng Sài Gòn đó, coi gọi trổng không vậy mà chẳng
có ý gì đâu, có thể nói đó là thói quen trong cách nói của người Sài Gòn. Mà
người Sài Gòn cũng lạ, mua hàng gì đó, thường “quên” mất từ “bán”, chỉ nói là
“cho chén chè, cho tô phở”… “cho” ở đây là mua đó nghen. Nghe người Sài Gòn nói
chuyện với nhau, thường bắt gặp thế này “Lấy cái tay ra coi!” “Ngon làm thử
coi!” “Cho miếng coi!” “Nói nghe coi!”… “Làm thử” thì còn “coi” được, chứ “nói”
thì làm sao mà “coi” cho được nè ? Vậy mà người Sài Gòn lại nói, từ “coi” cũng
chỉ như là một từ đệm, dân Sài Gòn nói dzậy mà. Ngồi mà nghe người Sài Gòn nói
chuyện cùng nhau thì quái lắm, lạ lắm, không ít người sẽ hỏi “mấy từ đó nghĩa
là gì dzậy ta ?” – Mà “dzậy ta” cũng là một thứ “tiếng địa phương” của người
Sài Gòn à. Người Sài Gòn có thói quen hay nói “Sao kỳ dzậy ta?” “Sao rồi ta?”
“Được hông ta?”…Nghe như là hỏi chính mình vậy đó, mà…hổng phải dzậy đâu nghen,
kiểu như là nửa hỏi người, nửa đùa đùa vậy mà.
Tiếng
Sài Gòn là thế đó, nếu bạn giả giọng Sài Gòn nói chuyện, dù có giống cách mấy
mà bỏ quên mấy tiếng đệm, mấy tiếng Sài Gòn riêng riêng này thì đúng là… “bạn
hông biết gì hết chơn hết chọi!”
Mà
giọng Sài Gòn đã thế, cách người Sài Gòn xưng hô, gọi nhau cũng có phần mang
“màu sắc” riêng.
Người
Sài Gòn có cái kiểu gọi “Mày” xưng “Tao” rất “ngọt”. Một vài lần gặp nhau,nói
chuyện ý hợp tâm đầu một cái là người Saigon mày tao liền. Nếu đúng là dân Sài
Gòn, hiểu người Sài Gòn, yêu người Sài Gòn sẽ thấy cách xưng hô ấy chẳng những
không có gì là thô mà còn rất ư là thân thiện và gần gũi.
Mày-tao
là kiểu xưng hô hay thấy trong mối quan hệ bạn bè của người Sài Gòn. Cách
xưng-hô này thấy dàn trải từ đủ các mối quan hệ bạn bè; từ bạn học giữa mấy đứa
nhóc chút xíu, cho đến mấy bác mấy anh lớn lớn tuổi. Hổng biết cái máu dân Sài
Gòn nó chảy mạnh quá hay sao mà thấy mấy cách gọi này nó…tự nhiên và dễ nói hơn
là mấy từ như “cậu cậu – tớ tớ” của miền Bắc. Nói chuyện bạn bè với nhau, thân
thiết mà gọi mấy tiếng mày mày tao tao thì nghe thật sướng, thật thoải mái tự
nhiên, và khoai khoái làm sao ấy. Gọi thế thì mới thiệt là dân Sài Gòn.
Đấy
là ngang hàng, ngang vai vế mà gọi nhau, chứ còn như đám nho nhỏ mà gặp người
lớn tuổi hơn, đáng bậc cha, chú thì khác. Khi ấy “tụi nhỏ” sẽ gọi là chú, thím,
cô, dì, hay bác và xưng “con” ngọt xớt. Có vẻ như người Sài Gòn “ưa” tiếng chú,
thím, dì, cô hơn; cũng như đa phần dân miền Nam khác vậy mà. Mà có lẽ cách gọi
này cũng còn tuỳ vào việc ước lượng tuổi của người đối diện. Gặp một người phụ
nữ mà mình nhắm chừng tuổi nhỏ hơn mẹ mình ở nhà thì “Dì ơi dì…cho con hỏi
chút…!” – còn lớn hơn thì dĩ nhiên là “Bác ơi bác…” rồi. Những tiếng mợ, thím,
cậu,… cũng tuỳ vào vai vế và người đối diện mà gọi. Có người chẳng bà con thân
thuộc gì, nhưng là bạn của ba mình, lại nhỏ tuổi hơn, thế là gọi là chú và vợ
của chú đó cứ thế gọi luôn là thím. Gọi thì gọi thế, còn xưng thì xưng “con”
chứ không phải “cháu cháu” như một số vùng khác. Cái tiếng “con” cất lên nó tạo
cho người nghe cảm giác khoảng cách giữa mình với đứa nhỏ đang nói kia tự dưng…
gần xịt lại. Nghe sao mà quen thuộc, và gần gũi đến lạ lùng. Tự dưng là thấy có
cảm tình liền.
Nói
tiếp chuyện xưng-hô, người Sài Gòn có kiểu gọi thế này :
Ông
đó = ổng
Bà
đó = bả
Anh
đó = ảnh
Chị
đó = chỉ
…..
Không
hiểu sao mà dấu hỏi tự nhiên cái trở nên giữ vai trò quan trọng… ngộ nghĩnh vậy
nữa. Nhưng mà kêu lên nghe hay hay đúng hông? Gọi vậy mới đúng là chất Nam Bộ –
Sài Gòn á nghen.
Người
Sài Gòn cũng có thói quen gọi các người trong họ theo… số. Như anh Hai, chị Ba,
thím Tư, cô Chín, dượng Bảy, mợ Năm…Mà nếu anh chị em họ hàng đông đông, sợ gọi
cùng là chị Hai, anh Ba mà hổng biết nói về ai thì dzậy nè, thêm tên người đó
vào. Thành ra có cách gọi : chị Hai Lý, chị Hai Uyên, anh Ba Long, anh Ba Hùng…
Thêm
nữa, nếu mà anh chị em cùng nhà thì tiếng “anh-chị-em” đôi khi được…giản lược
mất luôn, trở thành “Hai ơi Hai, em nói nghe nè…” và “Gì dzạ Út ?”…Tôi thích
cách gọi này, đâm ra ở nhà gọi Dì Út tôi chỉ là một tiếng Út gọn lỏn. Có chuyện
nhờ là cứ “Út ơi…con nhờ chút!” hoặc với mấy chị tôi thì “Hai ơi Hai…em nói
nghe nè!”.
Cách
gọi này của người Sài Gòn nhiều khi làm người miền khác nghe hơi…rối. Có lần,
kể cho người bạn ở Hà Nội nghe về mấy người anh chị trong gia đình. Ngồi kể lể
“anh Hai, chị Hai, dì Hai, Út, cậu Hai, mợ Hai, chú Ba…” một hồi cái bị kêu là
hổng hiểu, xưng hô gì rối rắm quá chừng, làm phải ngồi giải thích lại suốt một
hồi…lâu.
Cách
xưng hô của người Sài Gòn là vậy. Nghe là thấy đặc trưng của cả một mảnh đất
miền Nam sông nước.
Cứ
thế, không sang trọng, điệu đà như giọng người dân đất Bắc, cũng chẳng trầm
lắng, thanh thanh như tiếng Huế Thần Kinh, cái giọng Sài Gòn đi vào tai, vào
lòng, vào cách cảm, và nỗi nhớ nhung của người Sài Gòn lẫn dân miền khác bằng
sự ngọt ngào, bằng cái chân chất thật thà của truyền thống xa xưa, và bằng cả
cái “chất Sài Gòn” chảy mạnh trong từng mạch máu người dân Sài Gòn. Đi đâu, xa
xa Sài Gòn, bỗng dưng nghe một tiếng “Dạ!” cùng những tiếng “hen, nghen” lại
thấy đất Sài Gòn như đang hiện ra trước mắt với những nhớ thương…
No comments:
Post a Comment