20220902 Cong Dong Tham Luan Dia Su Linh Nam 36b
Hai Bà Trưng Dựng Cờ Khởi Nghĩa
https://www.youtube.com/watch?v=R_2F7A3QWis
CẨM-KHÊ DI-HẬN (Q.IV: Hồi 93-100)
Posted on November 16, 2012 by Lê
Thy
HỒI THỨ CHÍN MƯƠI SÁU
Tô khấu tước bình, trực bả quần
thoa đương kiếm kích,
Trưng vương dực tải, hảo tương cân quắc hộ sơn hà.
(Câu đối ở đền thờ Trần Quốc)
Dịch nghĩa:
Dẹp giặc Tô Định cứu dân, quyết lấy quần thoa thay kiếm kích.
Phù vua Trưng dựng nước, đem tài khăn yếm giữ non sông.
https://trandaisy.wordpress.com/2012/11/16/cam-khe-di-han-q-iv-hoi-93-100-2/4/
Phan Đông-Bảng, Vũ Công-Chất, Nguyễn Tam-Trinh
lĩnh mệnh lên đường.
Binh-bộ thượng thư Chu Bá hỏi:
– Còn ta ngồi chơi sao?
Thánh-Thiên nói:
– Sư bá cùng cháu phù hoàng-thượng lên đỉnh
núi cao điều binh, tiếp ứng các nơi. Đêm nay mười vạn quân Mã Viện bị tám vạn
quân Lĩnh-Nam tiêu diệt.
Thánh-Thiên thỉnh Trưng-đế cùng Trưng vương,
triều thần lên đỉnh núi Thường-sơn
quan sát trận chiến.
Trưng-đế cầm tay Thánh-Thiên nói:
– Về tài dùng binh, quân sư, mưu kế, em kiêm
cả ba. Song có điều em hiểu người không trọn vẹn. Ta sợ có gì không hay xảy ra.
Thánh-Thiên kính cẩn:
– Em xin nghe lời chị dạy dỗ.
– Em cần phân biệt các tướng xuất thân Cửu-chân, khác với các tướng khác. Các tướng khác họ có thể uyển chuyển trong khi hành sự. Còn các
tướng gốc Cửu-chân, họ coi cái chết như không. Vì vậy Đào Nhất-Gia, Đào Lục-Gia bị thương chí mạng đến ba bốn chỗ, họ vẫn cương quyết tử chiến. Bây giờ em để Đào Phương-Dung đuổi giặc. Tất Đào Phương-Dung sẽ đuổi tới
cùng, một điều ta lo. Thứ nhì nơi phục binh của Lê Chân, ắt gặp Mã Viện.
Lê Chân thường cho rằng trong các tướng Hán hiện thời, Mã có tài dùng binh bậc
nhất. Để Lê Chân đuổi Mã Viện, tất Lê Chân đuổi tới cùng, có khi gặp hung hiểm. Giá thay Lê Chân bằng Đàm Ngọc-Nga. Đào
Phương-Dung bằng Lê Ngọc-Trinh thì hay hơn. Thôi đã lỡ.
Trưng-đế hỏi các anh hùng:
– Các vị nghĩ xem. Chúng ta có nên nghe lời
Đào Lục-Gia đánh thẳng về Lạc-dương không?
Trưng Nhị tâu:
– Em đã từng chỉ huy Thiên-ưng lục tướng. Em
hiểu họ hơn ai hết. Có một điều em nghĩ mãi không ra. Hễ họ dự đoán việc gì,
lập tức việc đó xảy ra đúng như họ nghĩ. Dường như họ có linh khiếu đặc biệt
thì phải. Chúng ta nên nghe lời Đào
Lục-Gia.
Vĩnh-Huy tâu:
– Lời Đào Lục-Gia không sai. Sau trận Động-đình, Tượng-quận, Nam-hải, quân chúng ta
chỉ còn khoảng hai mươi vạn.
Nếu dốc hết đánh lên Trung-nguyên
bất ngờ nhất định thắng.
Song đánh thì phải có tổn thất. Ta lấy quân đâu mà giữ đất người? Khi chiếm
được Lạc-dương, quân còn năm, bảy vạn. Bấy giờ Hán phản công. Ta chỉ có chết.
Trung-nguyên giữ không được, mà Lĩnh-Nam cũng hỏng luôn.
Chu Bá tiếp:
– Cứ trận Tượng-quận suy ra. Người Hán họ tự coi là con trời, đi cai trị thiên hạ thì được.
Họ ở trên đất Lĩnh-Nam, được hưởng đủ thứ quyền lợi sung sướng. Thế mà họ không
chịu phục, phản Lĩnh-Nam để trở về với Hán, dù biết trở về với Hán họ khổ trăm
chiều. Vì vậy ta mất Tượng-quận. Lại nữa, người Việt mình tính hiếu hòa. Nếu
bảo hy sinh chống ngoại xâm, dù chết vẫn lăn vào. Còn nay đi đánh người. Họ
không thiết chiến đâu!
Trưng Đế im lặng suy nghĩ, lát sau phán:
– Trẫm nghĩ, hiện mình bắt được mấy vạn binh
tướng Hán. Bây giờ cố bắt được Ngô Anh, Vương Hùng rồi
xúi chúng về Liêu-đông làm phản. Nhược bằng chúng nghe thì thôi. Còn chúng
không nghe, ta dùng Chu Kim-Hựu, Trần Kim-Hồ, Chu Tường-Qui, đổ lỗi trận đánh Nam-hải thất
bại do chúng. Chúng xuất thân lưu manh, tất kéo về Liêu-đông làm phản. Chúng thắng, ta
cũng kéo quân đánh Kinh-châu, giao cho Vương Phúc tái lập nước Thục. Thế là Trung-nguyên chia làm ba. Lĩnh-Nam
yên ổn.
Chu Bá tâu:
– Thần trộm nghĩ, nên báo tất cả chi tiết trận
đánh, cùng tình hình cho Phương-Dung, Đào Kỳ, Phật-Nguyệt. Xem ý kiến họ ra
sao.
Phùng Vĩnh-Hoa cầm bút viết thư, sai Thần-ưng
mang thư đi.
Thình lình Vĩnh-Hoa chỉ về phía Đông-vu:
– Kìa có lửa cháy ở trại Hán. Chắc Trần Tứ-Gia
đã thành công.
Lửa bốc lên ngụt trời, tiến quân reo dậy đất.
Trưng Nhị chỉ về phía trại quân Ngô Anh, Vương Hùng:
– Kìa, Lê Chân, Đàm Ngọc-Nga cũng thành công rồi kìa.
Thần-ưng từ các cánh quân báo tin về liên
tiếp. Trần Tứ-Gia đã cướp được trại
Hán. Phùng Đức chỉ có hơn vạn quân
được lệnh rút sau cùng. Không ngờ đang đêm bị Thần-phong, Thần-nỏ tấn công.
Quân sĩ bỏ chạy tán loạn. Y chỉ còn một người, một ngựa bôn tẩu. Đến sáng Trần Tứ-Gia, Đào Nương trở về, dẫn theo mấy ngàn tù binh, cùng lừa, ngựa,
lương thảo. Một lát Lê Chân, Đàm-Ngọc-Nga cũng trở về trong chiến thắng lẫy lừng.
Mặt trời đã lên cao, vẫn không thấy Đào
Phương-Dung, Lê Ngọc-Trinh về. Trưng Đế sốt ruột hỏi:
– Không biết có truyện gì xảy ra không?
Thánh-Thiên sai Thần-ưng liên lạc. Một lát
Thần-ưng bay trở về. Chúng kêu lên những tiếng khẩn cấp. Trưng Nhị nói:
– Chắc Đào Phương-Dung gặp hung hiểm rồi. Ai
đi cứu viện được?
Lê Chân vọt lên ngựa nói:
– Để em cùng Đàm Ngọc-Nga xin đi.
Bà vẫy Phan Tương-Liệt, Trương Quán mang đoàn Thần-hổ, Thần-báo theo.
Đến xế chiều, xa xa thấy khói bốc lên ở núi My-sơn, lẫn với tiếng quân reo, ngựa hí. Hai bà xua quân tới. Từ xa Lê
Chân nói:
– Kìa quân Lĩnh-Nam bị vây trên núi. Quân Hán
đang đánh lên.
Đàm Ngọc-Nga bàn:
– Chị Thánh-Thiên lệnh cho Đào Phương-Dung, Lê
Ngọc-Trinh đợi quân Mã Viện đi qua hãy đổ quân ra đánh. Hai người này vốn tính
cẩn thận, chắc không dám trái lệnh đâu. Hẳn Mã Viện đi trước. Lưu Long đi sau.
Khi Lĩnh-Nam đổ quân ra đánh Lưu Long thì Mã Viện đem quân đánh quật lại. Vì
hai người chỉ có một vạn quân. Trong khi Lưu, Mã có tới bốn vạn người.
Tướng Hán thấy Lĩnh-Nam có quân viện, lập tức
chia làm hai lực lượng. Mã Viện kéo quân đánh Lê Chân, Đàm Ngọc-Nga. Còn Lưu
Long tiếp tục đánh Đào Phương-Dung. Quân sĩ hai bên reo hò vang dội xông vào
trận. Quân Lĩnh-Nam có voi, hổ, báo trợ chiến, chiếm được ưu thế. Quân Hán phải
lui dần. Thình lình có hai người từ xa cỡi ngựa phi tới. Chúng hô lên một tiếng
xung vào đánh dạt đoàn Thần-hổ, Thần-báo ra. Lê Chân kinh hãi nghĩ:
– Thì ra hai tên Phùng Đức, Sầm Anh. Hèn chi
võ công chúng cao.
Bà cầm cờ chỉ huy quân vây chúng như thành
đồng vách sắt. Phùng Đức vọt khỏi đám quân sĩ. Y tiến về phía Lê Chân. Bà vội
lui vào giữa đoàn Thần-hổ. Phùng Đức đuổi theo rất gấp. Y vung chưởng tấn công.
Chưởng đánh đến binh một tiếng, hai con hổ với Lê Chân bay ra xa. Y đánh một
chưởng nữa định kết liễu tính mệnh bà, chưởng phong chụp xuống. Thình lình một
người từ trên cây cao gần đó nhảy xuống, hô lớn:
– Phùng Đức, đỡ lấy này!
Người đó liệng về phía y một vật to như bao
gạo. Phùng Đức vung chưởng đỡ. Bốp một tiếng, cái bao bay ra
xa xa. Trong bao có tiếng kêu thảm thiết. Thì ra một người bị giam trong đó.
Người kia vung chưởng đánh Phùng Đức. Hai
chưởng đụng nhau đến binh một cái. Người kia kêu lên một tiếng kinh ngạc. Phùng
Đức đã nhận ra người kia. Y kêu lớn lên:
– Chu Tái-Kênh! Ngươi với ta cùng theo Mã
thái-hậu. Tại sao ngươi lại đánh ta?
Chu Tái-Kênh cười:
– Ta đánh ngươi vì ta thích làm ngươi đau khổ.
Bà vung chưởng đánh tới. Phía sau bà Trần Năng
đấu với Sầm Anh. Trần Năng đã phát huy hết Thiền-công. Trận đấu chưa phân thắng
bại. Trong khi đó quân Hán, quân Lĩnh-Nam tiếp tục giao chiến. Tuy Lê Chân bị
thương, nhưng bà vẫn nghiến răng chịu đau, đứng trên bành voi đốc chiến.
Mã Viện, Lưu Long trải qua một đêm chiến đấu, quá mệt mỏi. Chúng
đang vây Đào Phương-Dung, Lê Ngọc-Trinh,
tưởng đâu diệt được đạo quân này. Không ngờ đạo quân Lê Chân, Đàm Ngọc-Nga tới. Quân Hán không còn sức chiến đấu, lui dần về Kinh-châu.
Trận đấu diễn ra hơn giờ nữa, Trần Năng đã yếu
thế lắm rồi. Thình lình có tiếng quân reo, ngựa hí. Từ phía xa một đạo quân
hùng hổ tiến tới. Sức mạnh như núi lở băng tan. Đi đầu là hai tướng, một nam,
một nữ. Trần Năng liếc nhìn. Nàng bật lên tiếng reo, vì lá cờ đi đầu bay phất
phới, trên có hàng chữ đề Bắc-bình vương Đào, lá thứ nhì đề Tể
Tướng Nguyễn.
Trần Năng kêu lớn:
– Tiểu sư thúc, cứu cháu với!
Đào Kỳ từ mình ngựa vọt lên cao. Ở trên cao
vương đánh xuống chiêu Loa-thành nguyệt ảnh. Kình lực mạnh kinh
người. Phùng Đức vung chưởng đỡ. Sầm một tiếng. Đào Kỳ bay vọt
lên cao. Vương lộn liền bốn vòng. Người tà tà đáp xuống. Vương đánh thêm
chiêu Thiết-kình phi chưởng. Phùng Đức bị chưởng đầu bật lui hai
bước. Y nhảy lui lại phía sau. Sắc mặt nhợt nhạt hỏi:
– Ngươi là ai, mà chưởng lực đến dường này?
Chợt nhìn thấy lá cờ. Y kêu lên:
– Thì ra mi là Đào Kỳ. Ta đang muốn tìm mi trả
thù cho cháu ta là Phùng Dị đây.
Đào Kỳ thấy chưởng lực Phùng Đức cao hơn Phùng
Dị nhiều. Vương nghĩ thầm: Trước khi phục hồi Lĩnh-Nam, ta không phải
là đối thủ của y. Từ khi Lĩnh-Nam phục hồi. Vương có thời giờ luyện tập,
công lực tiến mau không thể tưởng được. Vì vậy vương muốn thử xem kết quả đến
đâu. Vương đấu với Phùng Đức được trên hai trăm chiêu, thì y nhảy vọt ra ngoài
nói:
– Hôm nay mi với ta mới biết nhau mà thôi. Ta
bại trận, mệt mỏi mấy ngày, nên đấu không lại mi. Ta hứa sẽ tìm đến mi.
Y quay lại nhìn, Lưu Long, Mã Viện đã rút quân
chạy từ bao giờ. Y vẫy Sầm Anh cùng lên ngựa, chạy theo. Sầm Anh bị Phương-Dung dùng kiếm cắt mất búi
tóc. Trông y thực thảm não.
Đào Phương-Dung được Đào Kỳ bất thần xuất hiện
tiếp cứu. Bà mừng rơi nước mắt hỏi:
– Anh Kỳ! Tại sao anh biết em bị vây mà đến
giải cứu?
Anh em họ Đào thương nhau như chân tay. Đào Kỳ
quên mất cô em họ đã lớn, làm đại tướng quân. Ông đến bên nắm tay, chỉ vào vợ:
– Chúng ta kéo quân lên hồ Động-đình cùng với
thái sư thúc Phật-Nguyệt phòng quân Hán vượt sông. Được thư của Phùng Vĩnh-Hoa
báo tình hình trận chiến. Chúng ta vội rủ Chu lão bá cùng Trần Năng đem thiết
kị tiếp cứu. Đến đây thì gặp em bị nạn.
Không thấy Lê Chân đâu, ông hỏi:
– Công-chúa Đông-triều đâu rồi?
Một tên quân nói:
– Công-chúa cùng quân mã trực thuộc đuổi theo
Mã Viện, Lưu Long rồi.
Nguyễn Phương-Dung bảo Đào Kỳ:
– Anh giải quyết truyện ở đây! Em tiếp ứng Lê
Chân.
Phương-Dung dẫn đội thiết kị Văn-lạc theo. Họ
đều là tráng sĩ được huấn luyện nhiều năm. Kiến thức võ công đều cao. Đoàn
thiết kị phóng như bay. Một lát thấy quân Lĩnh-Nam với Hán đang giao chiến với
quân Lê Chân. Thấy đạo Thiết kị Văn-lạc tới, chúng vẫn không sờn lòng, chia làm
hai chiến đấu. Đạo Thiết kị Văn-lạc tinh nhuệ, khỏe mạnh, xung vào trận. Chỉ
một lát đạo quân Mã Viện bị đánh bật về sau. Chúng quăng vũ khí chạy.
Lê Chân truyền lệnh đuổi theo. Phương-Dung
phi ngựa gọi:
– Chị Lê
Chân, về thôi!
Lê Chân
như không nghe tiếng Phương-Dung, bà thúc voi đuổi theo tàn quân Mã. Mã Viện
kinh hoàng, y vừa đánh vừa chạy. Lê Chân rút trong bọc ra lưỡi đao nhỏ. Bà nhắm
đầu Mã Viện phóng. Lưỡi đao sắp tới đầu Mã, thì con ngựa của y vấp vào mô đất,
ngã lăn ra. Lưỡi đao bay sát qua đầu y.
Lê Chân
phóng voi lên định kết liễu tính mệnh y. Y hoảng sợ chui vào bụng voi, luồn ra
phía sau, biến vào rừng mất. Lê Chân dừng voi lại, người bà lảo đảo muốn ngã.
Phương-Dung kinh ngạc, vọt lên lưng voi, bồng bà xuống. Bà mửa ra một búng máu
tươi. Hơi thở yếu ớt.
Ghi chú
tác giả :
Trước năm
1945, tại vùng duyên hải từ Hải-phòng tới Quảng-yên, Hòn-gai, Cẩm-phả, hàng năm
đến ngày giỗ công-chúa Đông-triều Lê Chân, dân chúng thường diễn vở hát chèo,
thuật lại tích Mã Viện bị Lê Chân đánh thua, quì xuống xin tha mạng. Lê Chân
bắt chui qua háng ba lần, mới tha chết cho. Có lẽ dân chúng Việt-Nam hận Mã
Viện, thêm thắt vào chi tiết này, chứ thực sự võ công Mã cao hơn bà nhiều, làm
sao bà bắt y luồn qua háng?
Hai Phong
20°50'0.47"N
106°42'14.89"E
Quảng-yên
20°56'19.47"N
106°47'46.25"E
Hòn-gai
20°58'16.31"N 107°
2'41.31"E
Cẩm-phả
21° 4'18.82"N 107°19'12.37"E
05
Phương-Dung
vội thúc voi trở về tìm Trần Năng:
Trần Năng
dùng Lĩnh-nam chỉ trị thương cho Lê Chân. Đào Kỳ đến bên xem xét hỏi:
– Sao? Còn
hy vọng gì không?
Trần Năng
lắc đầu:
– Chưởng
Phùng Đức mạnh quá. Tạng phủ bị dập nát hết rồi. E khó qua khỏi. Thôi chúng ta
đưa Lê Chân về Thường-sơn tìm thuốc chữa.
Có tiếng
quân reo ở Vĩnh-định vọng lại.
Đào Kỳ nói với Trần Năng:
–
Công-chúa đem công-chúa Đông-Triều về chạy chữa. Tôi với Phương-Dung, Chu lão
bá đi tiếp viện Vĩnh-định.
Ông vẫy
thiết kị lên đường. Từ xa xa Đào Kỳ thấy quân Lĩnh-Nam đang bị hai đạo quân Hán
vây phủ. Ông bảo vợ:
– Em đánh
vào phía trái. Anh đánh vào phía phải. Chu lão bá đánh vào trung ương.
Hai người
cầm kiếm xung vào trận. Người đi đến đâu, đầu rơi đến đó. Phút chốc vòng vây
dãn ra. Phương-Dung
để Đào Kỳ đấu với Vương Hùng. Chu
Tái-Kênh đấu với Ngô Anh. Bà đứng
chỉ huy thiết kị đánh quân Hán. Một lát đạo quân Hán bị cắt đôi, chạy tứ tán.
Bà thấy sư thúc Phan Đông-Bảng bị thương, vội đỡ lên, lấy thuốc chữa thương
băng bó cho ông. Bà hỏi Nguyễn Tam-Trinh:
– Tại sao
mình đem quân vây chúng, mà bị chúng đánh bại?
Nguyễn
Tam-Trinh thuật:
– Chúng ta
đem quân phục ở đây. Thấy bại binh của Ngô Anh, Vương Hùng chạy về, đồng đổ ra đánh.
Có Thần-ngao, Thần-ưng
yểm trợ. Giữa lúc
chúng ta đang thắng thì có một đội thiết kị Hán đến tiếp viện. Vì vậy chúng ta
bị thua, phải lui lên đồi phòng thủ, nhờ Thần-ngao, Thần-ưng cản đường tiến
quân giặc. Vũ
Công-Chất trúng tên chết. Phan sư huynh anh dũng đứng chỉ huy cản
đường tiến của giặc. Sư huynh bị trúng mũi tên vào vai. Người nhổ tên ra, tự
băng bó, rồi lại đứng đốc chiến. Cuối cùng bị hai mũi tên vào bụng mà ra nông
nỗi.
Đến đó ông
ngừng lại, vì Ngô Anh, Vương Hùng bị Đào Kỳ, Chu Tái-Kênh đánh bay ra xa. Chúng
chạy biến vào rừng mất dạng.
Phan
Đông-Bảng mở mắt ra thấy Phương-Dung. Ông tát yêu cháu nói:
– Suốt từ
Lĩnh-Nam phục hồi đến giờ, sư thúc cứ ngồi ở Quế-lâm chán quá. Mới đây theo
hoàng-thượng kinh lý mặt trận. Thánh-Thiên nhờ ta xuất quân. Không ngờ lại bị
thương nặng.
Ông thở
một hơi dài, than:
– Thôi,
như thế cũng được. Hôm nay ta chết, sẽ được gặp cha cháu, gặp các anh cháu.
Phương-Dung
đỡ ông lên ngựa, đưa về Thường-sơn. Dọc đường ông mơ mơ tỉnh tỉnh. Đến
Thường-sơn. Ông mở mắt ra thấy Trưng-đế. Ông mỉm cười:
– Tôi thực
vô dụng. Mới xuất trận đã bị tử thương. Mong bệ hạ bảo trọng mình rồng, chăn
dắt trăm họ Lĩnh-Nam.
Ông nghẹo
cổ sang một bên, nhắm mắt lại.
Phương-Dung
được sư thúc Phan Đông-Bảng yêu thương đặc biệt. Không ngờ hôm nay ông lại chết
trước mặt mình. Bà ôm sư thúc, khóc như mưa như gió.
Bà khóc
một lúc, thấy nhẹ người, nhìn lại phía trong. Lê Chân mơ mơ, tỉnh tỉnh. Bà hỏi
Trần Năng:
– Có cứu
được không?
Trần Năng
lắc đầu:
– Dù sư
phụ ở đây cũng bó tay mà thôi.
Chợt Lê
Chân mở mắt ra. Bà thấy Đào Kỳ, Phương-Dung thì vẫy tay gọi:
– Hai em
nhớ ngày nào tới Đăng-châu không? Chị giả làm người bán quán, rồi chúng ta hợp
với Phùng Vĩnh-Hoa, Đàm Ngọc-Nga mưu phục quốc. Hôm nay chúng ta đều hiện điện
đầy đủ. Ta sắp chết rồi. Ta sẽ được gặp lại sư phụ. Trước đây ta hứa sẽ làm một
bữa canh cá rô nấu cải bẹ xanh cho em ăn. Bây giờ ta đành thất
hứa.
Bà nói với
vua Trưng:
– Chị
Trưng Trắc! Chúng mình vẫn là chị em. Em chết rồi, chị nhớ đưa xác về trang
An-biên chôn. Để ngày ngày hồn em còn bảo vệ trang ấp em đã lập ra. Sư phụ em
dạy: Người ta sinh ra ai cũng phải chết. Chết cho đại nghĩa
mới thực xứng đáng.
Bà nói với
Trưng Nhị, Trần Năng, Hồ-Đề:
– Mới hôm
nào chúng ta dùng thuyền du ngoạn hồ Động-đình, viếng nơi Quốc-tổ, Quốc-mẫu đã
từng ở. Tôi cầm dao khắc vào đá. Như vậy, dù vạn năm sau, con cháu đất Lĩnh-Nam
còn nhắc truyện này.Hôm ấy chúng ta gặp Tăng-Giả Nan-Đà. Không biết nay ngài ở
đâu?
Có tiếng
vọng từ xa lại:
– A Di Đà
Phật. Bần tăng ở đây!.
Phút chốc,
mọi người thấy hoa mắt một cái, Tăng-Gỉa Nan-Đà đã đứng cạnh Lê Chân. Ngài chắp
tay kính cẩn nói với Trưng Đế:
– Bần tăng
tự tiện vào đây, mong bệ hạ hỉ xả khoan thứ.
Trưng Đế chắp tay:
– A Di Đà Phật. Đại sư giáng lâm, trẫm và
triều thần đều cảm kích.
Lê Chân nói với ngài:
– Trước đây sư phụ thường nói đến thế giới
Cực-Lạc. Người dạy rằng khi sắp lâm chung, phải niệm danh hiệu Phật A Di Đà.
Ngài sẽ độ cho về Tây-phương Cực-lạc. Bây giờ đệ tử muốn được niệm.
Tăng-Giả Nan-Đà cầm mỏ gõ, miệng đọc kinh A Di
Đà. Lê Chân, Trần Năng, Hùng Xuân-Nương đều đọc theo.
Lê Chân mệt quá, chỉ còn thoi thóp thở.
Bà lả đi một lúc rồi mở mắt ra. Tay bà nắm lấy
tay Trưng Đế, thở phào một cái, niệm một câu chót:
– Nam-mô A-di-đà Phật.
Mắt sáng ngời, rồi mỉm cười tắt thở.
Trưng Đế truyền tẩm liệm Lê Chân, Phan
Đông-Bảng, Vũ Công-Chất về Giao-chỉ an táng.
Lê Chân được phong làm: Anh thư trấn
Bắc, Đông-triều công-chúa.
Dân chúng An-biên xây đền thờ bà.
An-biên
21° 4'35.95"N
106°28'43.94"E
Đền Tho Lê Chân
21° 4'55.58"N
106°29'17.38"E
Đông Triều
21° 4'59.85"N 106°30'33.69"E
06
Ngày nay đền thờ vẫn còn
ở giữa thành phố Hải-phòng. Vì lúc lâm chung, bà xin được qui y tam
bảo. Vì vậy có nhiều chùa thờ bà. Khi cúng thường cúng chay.
Ghi chú
của tác giả.
Trong những lần về
Việt-Nam công tác cho CEP (Coopétative Européenne pharmaceutique), hễ
có dịp qua Hải-phòng, tôi đều tới hành hương tại đền thờ công-chúa Đông-triều.
Đền khá lớn, hai phía quay ra hai phố. Đền được bảo quản, trùng tu rất tốt. Có
đến năm người phụ trách giữ đền. Hai người phụ trách lau chùi, quét dọn. Hai
người phụ trách lễ nghi. Một người là hướng dẫn viên. Vị này là giáo sư văn sử,
tốt nghiệp đại học sư phạm. Trong những lần hành hương đó, năm 1994 tôi đi cùng
giai nhân Bùi Phương-Lan và Soupaseum. Soupaseum có tài quay vidéo, chụp hình,
vì vậy cuốn vidéo này được lưu hành tại Pháp. Năm 1998, tôi lại hướng dẫn người
đẹp Lê Thị Kim-Thanh và ông anh họ Nguyễn Đức Tuệ tại Úc tơí hành hương. Ông là
giáo sư dạy về kỹ thuật phim ảnh, nên ông chụp rất nhiều hình, quay vidéo mang
về Úc.
Phan
Đông-Bảng được phong: Đại-nghĩa, chí minh Cổ-loa vương.
Truyền đem
thi hài về quê ở Gia-lộc, Cổ-loa an táng. Cho xây đền thờ. Trải gần hai nghìn
năm. Đến nay đền thờ của ông vẫn còn tại thôn Gia-lộc, xã Cổ-loa, ngoại ô
Hà-Nội. Hiện còn một bài thơ, một đôi câu đối ở đền thờ ông.
Tại tích
phù Trưng, nghiệp triệu thành,
Công thùy vũ trụ, dãng nan danh.
Huy lai tướng lệnh tiêu Tô Tặc.
Phi xuất thành lâu khước Hán binh,
Trung nghĩa nhất tâm năng bất tử,
Anh linh vạn cổ, lẫm như sinh.
Lưu đồn thử địa, di từ miếu,
Lịch đại ba chương lũ biểu tinh.
Dịch
nghĩa:
Trước giúp
vua Trưng đại nghiệp thành,
Công bằng vũ trụ, sáng ngời danh.
Cờ trương, tướng lệnh trừ Tô Tặc,
Lâu mở, thần uy đuổi Hán binh.
Một lòng trung nghĩa, muôn năm sống,
Anh linh vạn đại, tựa bình sinh.
Đồn xưa, nền cũ nay thành miếu,
Trải đến muôn đời vẫn hiển linh.
Câu đối:
Thánh đại
dương, trục Định, phù Trưng thùy sử bút,
Thần công, vĩnh bá, tí dân hộ quốc trạc linh thanh.
Dịch
nghĩa:
Bút ghi sử
sách, triều đại đã phong tặng vì đuổi Tô Định, phò vua Trưng.
Công ơn giữ mãi vì giúp dân giữ nước, tiếng anh linh vang dậy.
Gia-lộc, Cổ-loa Phan
Đông-Bảng
21° 7'38.86"N 105°53'0.04"E
07
Vũ Công-Chất được phong: Chí thánh, đại hùng, Tản-viên vương.
Truyền Bát-nàn công-chúa Vũ Trinh-Thục đem về Phượng-lâu đất Giao-chỉ an táng.
Phượng-lâu
21°21'20.48"N
105°23'10.71"E
Nga-sơn, Thanh Hóa
20° 0'16.40"N
105°58'17.24"E
Lê Thị-Hoa
trước đã
được phong làm Nga-Sơn công-chúa, nay đổi thành: Thiên-đức,
địa hạnh, Nga-Sơn công-chúa.
Trước 1945
tại huyện Nga-sơn có nhiều đền thờ bà. Không biết nay có còn không?
Trưng Đế
cùng quần thần chờ hai ngày vẫn không có tin tức của đạo binh Trần Quốc. Bỗng
Thần-ưng từ xa đem thư đến. Trần Ngọc-Tích lấy thư ra. Chàng vội trình với Đào
Kỳ:
– Vương
gia! Thư của Cu Bò.
Đào Kỳ cầm
thư đọc qua. Ông vỗ đùi một cái, đưa thư cho Phương-Dung:
– Em thấy
không? Anh nói có sai đâu. Này
em coi thư này.
Phương-Dung cầm thư đọc. Bà đọc đi đọc lại rất
kỹ, vì thư khá dài. Bà liếc con mắt nghiêm khắc nhìn Đào Tam-Gia:
– Sún Lùn! Thi thể Mã thái hậu để đâu?
Thánh-Thiên hỏi:
– Cái gì? Điều này Sún Lùn vô can. Tôi sai tẩm
liệm thi hài Mã thái hậu trả về cho Mã Viện. Việc gì đã xảy ra?
Phương-Dung cầm thư trình vua Trưng:
– Việc chị Thánh-Thiên trả xác Mã thái hậu cho
Mã Viện em biết rồi. Khi được tin ấy, anh Kỳ nói rằng: Giữa Tây-vu Thiên-ưng
lục tướng với Mã thái hậu thù sâu tựa biển. Khó lòng Sún Lùn chịu tẩm liệm Mã
thái-hậu như chị Thánh-Thiên truyền làm. Nó sẽ bỏ xác một người nào đó vào quan
tài, rồi đem băm thây Mã thái hậu trộn với phân để trả thù. Em không tin. Không
ngờ.
Trưng vương hỏi Đào Tam-Gia:
– Có đúng em làm thế không?
Đào Tam-Gia gật đầu:
– Em băm xác mụ ra, vứt xuống cầu tiêu. Còn
trong quan tài, em để hai con trăn, ba con rắn kịch độc, và xác con đười ươi
chết.
Vua Trưng lắc đầu:
– Em làm như vậy không được. Chúng ta khác
Quang-Vũ với người Hán. Người chết là hết, không nên trả thù xác chết. Vì vậy
dù lăng mộ Trường-sa vương tại Vương-sơn. Quang-Vũ tàn hại Lĩnh-Nam, ta vẫn sai người
tu bổ, giữ gìn. Chứ không như người Trung-nguyên, họ sẽ quật mồ lên, lấy xương
đốt ra tro để trả thù.
Tăng-Giả Nan-Đà chắp tay:
– A Di Đà Phật. Đào tiểu tướng quân. Hán gây
thù, Việt cũng gây thù. Thù oán chồng chất, bao giờ mới hết? Tiểu thí chủ cho
rằng Mã thái-hậu gây ra cái chết của ba trong Thiên-ưng lục tướng. Vậy thì trận
Bạch-đế tiểu thí chú dùng Thần-ưng đốt quân Thục chết biết bao nhiêu mà kể. Lại
nữa tiểu thí chủ cho Thần-ưng ăn thịt mấy chục ngàn binh tướng Hán. Nếu tất cả
họ hàng, bạn hữu của họ cùng tìm đến tiểu thí chủ trả thù… Chiến tranh bao giờ
mới dứt?
Phương-Dung tiếp:
– Khi đem quan tài về Lạc-dương. Quang-Vũ và
triều thần ra đón. Y truyền mở nắp quan tài, lấy nước ngũ vị hương tắm rửa tử
thi. Quan tài mở ra, Hàn thái hậu cúi đầu xem, bị rắn độc vọt lên cắn vào mặt
bà. Quang-Vũ truyền thái y chữa trị. Thái y vào tới nội cung, thì Hàn thái-hậu
đã chết rồi. Hiện cả triều Hán dù phe Mã, phe Hàn đều thù hận Lĩnh-Nam.
Quang-Vũ truyền đem quân nghiêng nước, quyết san bằng Lĩnh-Nam trả thù.
Vua Trưng hỏi:
– Thư còn gì nữa không?
Đào Kỳ tâu:
– Thư cho biết, Hàn thái hậu từ trần được năm
ngày. Đại ca Tự-Sơn, sư tỷ Thiều-Hoa, Ngũ-Phương thần kiếm về chịu tang. Triều
đình cho rằng tại vì đại ca Tự-Sơn, Ngũ-Kiếm giúp đỡ Lĩnh-Nam phục quốc, mới
nên cơ sự. Họ nói những lời nhục mạ. Đại ca Tự-Sơn ôm xác Hàn thái-hậu khóc
thảm thiết, sau đại ca rút kiếm tự tử. Sư tỷ Thiều-Hoa đoạt kiếm cứu thoát. Rồi
giữa các võ quan triều Hán với Ngũ Kiếm xảy ra động thủ. Ngũ-kiếm, sư tỷ
Thiều-Hoa giết mười tám đại tướng quân, mới chạy thoát. Quang-Vũ sai thị vệ về
Liêu-đông bắt ba họ nhà Ngũ-kiếm giết. Thứ sử Liêu-đông là đệ tử của Ngũ-kiếm
đem quân bắt thị vệ giết đi, cùng Ngũ-kiếm kéo binh làm phản.
Hồ Đề ngắt lời:
– Thế đại ca Tự-Sơn với Hoàng sư tỷ đâu?
– Trong thư không nói rõ.
Đào Tam-Gia tự biết lỗi. Chàng lui lại rút
kiếm đưa lên cổ tự tử. Trần Năng đứng gần. Bà phóng một Lĩnh-Nam chỉ đánh bay
thanh kiếm của Đào Tam-Gia. Đào Kỳ mắng:
– Sư đệ! Ngươi gây ra đại họa, rồi định tự tử
để chạy tội ư?
Trưng hoàng-đế ôn tồn:
– Đào Tam-Gia hành động đúng võ đạo. Em không
có tội gì cả. Ta hãy tự đặt mình vào địa vị của Tam-Gia. Sún Cao chết, do Mã
thái-hậu ; Sún Lé, Sún Đen đều do Mã thái hậu mà chết. Chẳng qua số phận Hàn
thái-hậu bị hại mà thôi. Đào tam đệ đừng trách Đào Tam-Gia. Vụ Hàn, Mã hậu
chẳng qua là cái cớ để Quang-Vũ khởi quân đánh Lĩnh-Nam. Tam đệ thừa hiểu, Mã
hậu chết, Quang-Vũ nhổ được cái gai lớn trước mắt. Hàn thái-hậu chết, y cũng
chẳng tiếc thương gì. Dù không có vụ này, y vẫn muốn diệt Lĩnh-Nam. Tờ biểu của
Đào Lục-Gia trước khi tuẫn quốc đã nhận định như vậy.
Đào Kỳ thở dài:
– Sau này gặp đại ca Tự-Sơn, sư tỷ Thiều-Hoa.
Thần phải nói sao đây? Hàn thái-hậu một đời thuần hậu, mà chết thực thảm thiết.
Phùng Vĩnh-Hoa vốn cảm tình với Thục, ghét
Hán. Bà bênh Đào Tam-Gia:
– Quang-Vũ tàn ác, y đã gây cho Lĩnh-Nam chết
trước sau biết bao nhiêu người tại trận hồ Động-đình, Tượng-quận, Nam-hải. Đào
Tam-Gia có giết Hàn thái-hậu, cho Quang-Vũ đau lòng, cũng chưa trừ hết tội của
y.
Bỗng có Thần-ưng từ xa bay lại. Trần Ngọc-Tích
gỡ thư trình Đào Kỳ. Đào Kỳ trình Trưng-đế. Ngài cầm thư đọc, vẫy Thánh-Thiên lại gần:
– Có thể nói trận Nam-hải lớn nhất từ trước đến giờ. Em tự làm quân sư, tự làm đại tướng. Diệt của Hán bốn mươi vạn binh. Trong khi mình chỉ mất có sáu vạn. Chiến thắng vĩ đại. Song em không tinh tế như Phương-Dung. Em
chỉ huy Đào Tam-Gia mà không biết y. Em lại càng không hiểu Trần Quốc,
Vương-Phúc, Sa-Giang, Sún Rỗ, Quế-Hoa, Quỳnh-Hoa, Tử-Vân. Vì vậy mới có đại
họa.
Thánh-Thiên nghiêm chỉnh:
– Xin chị ban chỉ dụ.
– Này nhé, Trần Quốc với Vương-Phúc cảm nhau
vì tài, đồng điệu âm nhạc. Họ là vợ chồng, là tri kỷ. Cho nên việc của Quốc là
việc Lĩnh-Nam. Vương Phúc sẵn sàng gánh vác. Hai người nuôi chí diệt Hán, dựng
Thục.
– Em hiểu.
– Còn nữa, Đào Nhị-Gia làm chồng Sa-Giang.
Sa-Giang đàn ngọt hát hay. Nàng đã từng theo cha trình diễn bao năm. Nghệ thuật
của nàng tuyệt hảo. Với bản chất chân thực như Sún Rỗ, Sa-Giang muốn gì, y phải
chiều theo. Vì vậy nếu có dịp trả thù Hán, Sa-Giang sẽ thúc Sún Rỗ làm liền.
– Em hiểu.
– Đạo quân biển, do Trần Quốc, Vương-Phúc chỉ huy. Chở theo đạo
Nhật-nam, của Quế-Hoa, Quỳnh-Hoa. Hai người này thù Mã thái-hậu vì mẹ bị Mao Đông-Các giết chết.
Tử-Vân tiếp ứng, nàng đâu quên hận cha, mẹ bị Hán giết?
Thánh-Thiên “à” lên một tiếng:
– Hỏng rồi! Em cho mấy người ấy đi cùng một
cánh quân. Họ sẽ thẳng tay tiến
về Lạc-dương, diệt Hán trả thù nhà, dựng
lại Thục. Ừ! Em không nghĩ ra. Giá em cho đạo Giao-chỉ của Đào Phương-Dung, thì
không dễ gì Trần Quốc khống chế được.
– Hôm hội quân. Vương Phúc tâu với ta rằng:
Y muốn được quyền tự giải quyết chiến trường. Ta không nghĩ kỹ, chấp
thuận. Thì ra y cố ý phục một cái bẫy. Ta mắc vào, em mắc vào. Đây thư đây em
đọc đi.
Thánh-Thiên đọc xong. Bà ngẩn người ra, hỏi
vua Trưng:
– Bây giờ phải làm gì?
Trưng-đế giảng cho triều thần:
– Trần Quốc, Vương Phúc dẫn thủy quân đánh Phúc-châu. Chỉ hơn nửa ngày chiếm được năm quân cảng, đốt cháy sạch các xưởng đóng chiến thuyền. Đạo quân Nhật-nam, Quế-Hoa, Quỳnh-Hoa bất thần đổ lên, quân Hán không ngờ tới, lại thấy họ mặc y
phục quân Hán. Thành ra một
ngày họ đánh chiếm được tới tám thành. Thế như trẻ tre. Giữa lúc họ muốn rút về, lại gặp Tử-Vân đem năm
vạn thủy binh lên tiếp viện, cho biết Lĩnh-Nam đại thắng khắp nơi. Tử-Vân xúi Trần
Quốc đánh tới Lạc-dương, lật đổ nhà Hán, lập lại triều đình Thiên-sơn. Trần
Quốc, Vương Phúc làm theo.
Triều thần đều trợn mắt, há mồm kinh ngạc, gai
ốc nổi lên.
Trưng-đế tiếp:
– Hiện họ đánh tới Nam-xương, Hợp-phì. Không chừng giờ này sắp tới Lạc-dương cũng
nên. Biết cháu không ai bằng ông. Khất đại phu đã dặn trẫm nhiều lần: Quế,
Quỳnh võ công cao, mưu lược giỏi. Song phải cái chứng khinh địch. Khi trao binh
quyền cho chúng cần phải có người kiểm soát.
Nam-xương
28°40'29.99"N
115°53'28.59"E
http://vi.wikipedia.org/wiki/Nam_X%C6%B0%C6%A1ng
Hợp-phì
31°49'14.05"N 117°13'44.44"E
08
Chu Tái-Kênh vỗ tay cười:
– Hai con bé đó làm đúng. Hoàng thượng chẳng
từng dặn chúng phải tuân lệnh Trần Quốc đó sao? Bây giờ Trần Quốc sai chúng
đánh thành. Chúng không thể trái lệnh.
Phùng Vĩnh-Hoa cũng thêm vào:
– Có lẽ nên nghe lời Sún Đen thì hơn. Chúng ta
thử cho Phật-Nguyệt đánh lên Kinh-châu. Còn chúng ta đem quân tiếp ứng Trần
Quốc, lật đổ triều Hán.
Phương-Dung lắc đầu:
– Không ổn! Chúng ta không đủ quân số làm việc
đó.
Vua Trưng bảo Đào Kỳ:
– Đào đệ với Phương-Dung khẩn đuổi theo chúng.
Đừng quản nhọc mệt, ngày đêm bắt chúng về ngay. Nếu không thì cả đạo quân bị
diệt bây giờ.
Phùng Vĩnh-Hoa thở đài:
–
Phương-Dung nghe chị đi. Bây giờ Ngũ-phương thần kiếm đều làm phản. Đạo quân
Trần Quốc chỉ đánh lên Bắc một chút, thì bắt liên lạc được với Ngũ-kiếm. Hán
bắt được tù binh Thục, Thục bắt được tù binh Hán, đều có thể tuyển làm binh sĩ
của mình. Trong khi Lĩnh-Nam bắt được tù binh Hán, không thể dùng được. Chúng
ta nuôi cơm vô ích. Chi bằng thuyết phục họ, thăng cấp cho các cấp chỉ huy, tổ
chức thành các đạo quân, giao cho Ngũ-kiếm.
Thánh-Thiên
đem sổ ra tính:
–
Cửu-chân, Hải-nam bắt được năm vạn người. Trần Quốc bắt trên biển ba vạn. Các
đạo bộ binh bắt được năm vạn nữa. Tổng cộng mười ba vạn.
Trưng Nhị,
Phương-Dung, Đào Kỳ đều tâu Trưng-đế chấp nhận đề nghị của Phùng Vĩnh-Hoa:
Trưng-đế
giao cho Phùng Vĩnh-Hoa phụ trách việc tổ chức tù binh Hán thành các đạo quân.
Đào Kỳ cầm
binh phù trao cho Phùng Vĩnh-Hoa:
– Trước
hết sư tỷ đến Liêu-đông gặp Ngũ-kiếm, nói cho họ biết rõ thiện ý Lĩnh-Nam. Sau
đó sư tỷ tìm đến bản dinh công-chúa Gia-hưng, truyền chỉ dụ triều đình phải
giao thành trì cho Ngũ-kiếm, rồi rút quân về.
Trưng
vương lắc đầu:
– Không
xong! Tôi hiểu Gia-hưng rất nhiều. Gia-hưng giỏi âm nhạc, nhiều tình cảm, lãng
mạn, cần cù học hỏi. Sau này gặp Vương Phúc, một đấng tài hoa, văn võ song
toàn. Gia-hưng tự biết rằng mình đánh Hán, nếu không có công với Lĩnh-Nam cũng
chẳng có tội. Gia-hưng đã thế, còn thêm Vương Phúc, Tử-Vân, Quế-Hoa, Quỳnh-Hoa,
Sa-Giang, Đào Nhị-Gia… thù nhà, nợ nước sâu tựa biển. Với bằng ấy người, cần
một người có thể khiến bằng ấy tướng sợ oai mới bắt họ về
được.
Vua Trưng
bảo Đào Kỳ:
– Bàn về
uy quyền, thì ta hơn hết. Bàn về tình ngoài tam đệ, không ai
có đủ điều kiện bắt bằng ấy tướng về. Thôi tam đệ đừng quản ngại, lên đường
ngay.
Bắc-bình
vương Đào Kỳ, tể tướng Phương-Dung tuân chỉ, lấy ngựa lên đường, không kể ngày
đêm. Phải hơn mười ngày, mới tìm đến bản dinh của Vương Phúc, Trần Quốc. Trần
Quốc đem các tướng đón Đào Kỳ vào trướng. Bà truyền pha trà đãi khách. Đào Kỳ
chưa kịp nói gì. Bà đã nói trước:
– Đào đại
ca! Nghĩ lại hồi chúng mình mới gặp nhau trên sông Vị-hoàng, đại ca nói rằng
sau này em sẽ là Đô-đốc đuổi giặc Hán, đem hạnh phúc cho dân chúng. Chúng ta đã
đuổi giặc Hán khỏi Lĩnh-Nam. Bây giờ cần đuổi giặc Hán khỏi Trung-nguyên.
Đào Kỳ nói
thầm:
– Cô này
lợi hại thực. Mình nói đuổi giặc Hán là đuổi ngoại xâm. Bây giờ cô ấy bẻ quẹo
ra rằng đuổi giặc Hán là lật đổ triều đình nhà Hán.
Trần Quốc
tiếp:
– Em nhớ
lời đại ca không lúc nào quên. Hôm ban chỉ cho Phúc với em đem quân đánh vào
đất Hán. Trưng sư tỷ cho phép chúng em toàn quyền quyết định. Vì vậy em với
Phúc bàn rằng: Đốt chiến thuyền, phá căn cứ giặc, sao bằng đánh chiếm thành
giặc. Đánh chiếm thành Hán sao bằng lật đổ triều Hán. Vì vậy bọn em không đốt
lương thảo. Trái lại dùng lương thảo phát cho dân. Đánh đến đâu, em tuyên bố
miễn thuế cho dân. Cắt cử người tài ra làm quan, xử tử tham quan. Dân chúng nổi
lên theo bọn em.
Quế-Hoa
tiếp:
– Khi nhận
được chỉ dụ dẫn binh đánh lên bắc. Em có xin chỉ dụ của Trưng sư tỷ rằng, sau
khi đốt chiến thuyền giặc, phải làm gì. Trưng sư tỷ bảo mọi quyết định sẽ do
Vương đại ca và Gia-hưng. Vương đại ca, Gia-hưng quyết định đánh thẳng về
Lạc-dương. Chúng em tuân lệnh người, tức tuân chỉ của Trưng sư tỷ.
Tử-Vân phụ
thêm vào:
– Chiến
thắng Cửu-chân, đạo Nam-hải, bọn em được lệnh tiếp viện cho Gia-hưng. Trưng sư
tỷ nói, phải tuân lệnh Gia-hưng. Gia-hưng quyết định đánh về Lạc-dương. Bọn em
đành tuân theo.
Vương Phúc
nhìn Đào Kỳ. Vương nói:
– Đại ca
với em tình như ruột thịt. Đại ca ơi! Đại ca hy sinh thân mình cho dân Việt.
Phái Thiên-sơn của em cũng hy sinh cho dân Trung-nguyên. Triều Hán không vì mưu
hạnh phúc cho dân. Quang-Vũ chỉ biết sự nghiệp của tổ tiên. Triều đình chỉ biết
phú quí. Vì vậy em quyết diệt triều Hán, đem cho dân Hán đời sống như dân Việt.
Trần Quốc
cười:
– Có phải
Trưng sư tỷ sai đại ca với sư tỷ Phương-Dung lên chi viện cho bọn em không? Như
vậy thực phải.
Phương-Dung
tự thị nhiều mưu, nói giỏi. Bà đi với chồng, với mục đích dùng uy quyền của
hoàng đế, dùng miệng lưỡi buộc Trần Quốc rút quân. Không ngờ hai vợ chống tới
nơi, bị Trần Quốc dùng lời khuyên xưa của Đào Kỳ, dùng chỉ dụ
của Trưng-đế, dùng đại nghĩa dân tộc cột Đào Kỳ. Rồi Quế-Hoa dùng chỉ dụ của
trưng đế biện luận cho hành động của mình. Tử-Vân cùng lối lý luận với Trần
Quốc. Cuối cùng Vương-Phúc dùng tình cảm, dùng hiệp nghĩa chống đỡ. Còn chính
Trần Quốc làm như hành động của mình đúng với ý muốn của hoàng-đế nên được
hoàng-đế gửi hai người lên tăng viện. Bà biết họ đã chuẩn bị trước, xếp đặt
trước với nhau. Đấu lý với họ rất khó, để chồng dùng tình với
họ mới được.
Đào Kỳ lắc
đầu:
– Không
phải thế. Hoàng đế sai ta lên gọi các em trở về khẩn cấp, cùng giao thành trì,
đất đai lại cho Ngũ-phương thần-kiếm.
Nói rồi
ông tường thuật biến cố tại triều Hán và việc Ngũ-kiếm khởi binh cho mọi người
nghe.
Trần Quốc
ngạc nhiên:
– Nếu vậy
bọn em càng nên tiến quân. Một là tạo hạnh phúc cho dân Hán, hai là giúp
Ngũ-kiếm, ba là trả thù nhà. Nếu bây giờ sư-tỷ Phật-Nguyệt đánh lên Kinh-châu,
sư-tỷ Thánh-Thiên kéo quân về. Chúng ta có bốn đạo binh, chỉ trong vòng một
tháng, chiếm được Lạc-dương. Bấy giờ chỉnh bị binh mã, thiên hạ ắt không còn
chỗ đứng cho Lưu Tú nữa.
Có quân
báo:
– Ngô Hán
được lệnh khởi binh ở Thanh, U-châu hơn năm mươi vạn, tiến đánh phía Bắc xuống.
Đặng Vũ đã khởi binh Tinh, Ký-châu bốn mươi vạn kéo về. Mã Viện dốc toàn bộ
binh Kinh-châu trên hai mươi vạn. Còn quân Trường-an, Lương-châu cũng gần ba
mươi vạn nữa do Phùng Tuấn tiếp viện Lạc-dương. Chu Hựu đã dẫn hai mươi vạn
Ngự-lâm quân dàn ra bảo vệ Lạc-dương.
Phương-Dung
bảo Vương Phúc, Trần Quốc, Quế-Hoa, Quỳnh-Hoa:
– Thôi
chúng ta rút quân đi. Trao đất cho Ngũ-phương kiếm. Sau trận Nam-hải, chúng ta
tổn thất khá nhiều. Nhân lực bổ sung đã cạn. Sư muội đánh nữa tất thắng. Song
sư muội mất năm vạn người, không có năm vạn khác. Còn Hán mất hai mươi vạn này,
lập tức có hai mươi vạn khác ngay.
Vừa lúc đó
Hoàng-kiếm, Phùng Vĩnh-Hoa tới. Trần Quốc nhìn Vương Phúc, Sa-Giang. Cả hai
không nói một lời, nước mắt cùng dàn giụa. Trần Quốc ngửa mặt lên trời than:
– Trời hỡi
trời! Người ta sinh ra có mười điều, những sự bất như ý hết tám, chín. Nếu dân
Lĩnh-Nam bằng một phần năm Trung-nguyên, thì nào là Lưu Tú, nào là Ngô Hán, nào
là Đặng Vũ, nào là Chu Hựu, Trần Quốc này có coi ra gì.
Bà truyền
lệnh giao thành trì, đất cát cho Hoàng-kiếm, rồi ra lệnh lui quân.
Phải hơn
một tháng mới rút về tới Nam-hải. Tới nơi Vương Phúc,
Trần Quốc, Quế-Hoa, Quỳnh-Hoa, Đào Nhị-Gia, Sa-Giang, Nguyễn Tử-Vân tự trói
mình vào triều kiến, chịu tội trước Trưng-đế.
Vua Trưng
ứa nước mắt nói:
– Ta cùng
các em mưu đại sự. Ta biết các em thù nhà cao như núi, khó mà quên được. Song
nếu rút chậm, e cả năm vạn quân đạo Nhật-nam, bảy vạn thủy quân sẽ bị tiên
diệt.
Ngài
truyền cởi trói tha các tướng.
Ghi chú
của thuật giả:
Trận
Nam-hải diễn ra từ 11 tháng ba đến 28 tháng tám năm Nhâm-dần nhằm niên hiệu
Trưng-đế thứ ba. Bên Trung-nguyên nhằm niên hiệu thứ Kiến-Vũ thứ mười tám, tức
là 42 năm sau Thiên-Chúa giáng sinh.
Năm
1982-1985, thuật giả đến thăm chiến trường cũ, thời Lĩnh-Nam. Nay thuộc tỉnh
Quảng-đông, đi dọc gần nghìn cây số bờ biển, từ đảo Hải-nam đến giáp Phúc-kiến,
chỗ nào cũng thấy di tích đền thờ “vua Bà”, “Giao-long”. Bởi vì trận đánh khủng
khiếp thời Lĩnh-Nam. Sau này dân chúng huyền thoại hóa đi bằng câu chuyện như
sau:
…Ngày kia
Ngọc-hoàng thượng-đế ngự trên cung Linh-tiên, có hai nàng công-chúa đứng hầu.
Vì lỡ tay, hai công-chúa đã đánh vỡ chén ngọc.Ngọc-hoàng truyền đầy hai nàng
xuống trần. Hai công-chúa vữa đầu thai xong, Tiên-lại giữ sổ vào tâu rằng có
một trăm sáu mươi hai tiên vừa nam, vừa nữ đầu thai theo hai công-chúa.
Thượng-đế sợ hai nàng làm loạn, mới cho Thanh-y đồng-tử giáng trần cùng
Nhị-thập bát-tú theo phò tá để dẹp loạn.
Hai
công-chúa đầu thai vào nhà họ Trưng ở quận Giao-chỉ. Chị Trưng Trắc, em là
Trưng Nhị. Trưng Trắc gả về Đặng Thi-Sách. Nhân nhà Hán tham lam tàn bạo, Tô
Định giết Thi-Sách. Trưng Trắc, Trưng Nhị nổi lên, có một trăm sáu mươi hai
tướng nam, nữ theo ghíup, đánh chiếm được hết vùng Lĩnh-Nam. Quân Hán đại bại,
Trưng Trắc xưng Vua, được dân chúng yêu kính thường gọi là Vua Bà.
Bấy giờ có
một con Giao-long ở đất Giao-chỉ đã nghìn năm, thành tiên. Giao-long giúp Vua
Bà đánh chiếm từ đảo Hải-nam đến hết Phúc-kiến. Quân Hán không địch lại.
Giao-long
tiên đi đến đâu cũng lấy của nhà giàu cho người nghèo. Gặp tham quan giết không
tha.
Nhị-thập
bát tú của triều Đông-Hán như: Mã Viện, Lưu Long, Đoàn Chí, Vương Bá, Phùng Dị,
Sầm Bành… đánh không lại. Ngọc-hoàng sai Thiên-lôi trợ chiến cũng bị thua.
Một hôm
Phật-tổ Như-lai đi qua thấy Giao-long nữ hung hăng. Ngài đứng trên mây thuyết
pháp. Giao-long nữ ngộ đạo được Phật mang về thả ở hồ sen Tây-phương cực lạc.
Từ đấy dân chúng lập đền thờ, lên đồng, cần đảo. Không gì mà không được.
Đạo thờ
Giao-long tướng của vua Bà đến hồi 1949 vẫn còn. Dân chúng thường lên đồng,
Giao-long tiên về cứu giúp dân chúng chống với thiên tai, với tham quan, cường
hào ác bá.
Trước đền
thờ Giao-long Trần Quốc có đôi câu đối, không rõ ai làm và làm từ đời nào:
Tô khấu tước bình, trực
bả quần thoa đương kiếm kích.
Trưng-vương dực tải, hảo tương cân quốc hộ sơn hà.
Nghĩa là:
Đuổi giặc Tô Định cứu
dân, quyết lấy quần thoa thay kiếm kích.
Phù vua Trưng giữ nước, quyết đem tài khăn yếm giữ giang sơn.
Mà thuật
giả lấy làm đầu đề cho hồi này.
Trong khi
đó cuốn phổ tại đền thờ nữ tướng Trần Quốc thời Lĩnh-Nam tại xã Kiêu-kỵ, huyện
Gia-lâm, Hà-nội kể rằng: Nàng Quốc không biết cha là ai, mẹ họ Đào đi tu ở chùa
Thiên-thai. Một hôm sư cô họ Đào đi qua một con sông bị một con Giao-long nổi
lên quấn lấy. Trở về mang thai đẻ ra Trần Quốc.
Thuyết này
thật hoang đường và vô lý. Vì thời bấy giờ mới có một vị tăng đầu tiên, pháp
danh Tăng-giả Nan-Đà đến Lĩnh-Nam, thì làm sao có chùa, có sư nữ ? Có lẽ cuốn
ngọc phổ này được soạn sau khi Trương Phụ lấy mất nguyên bản mang về Kim-lăng
hồi 1407.
Thuật giả
đi dọc bờ biển đảo Hải-nam, Quảng-đông cho đến Phúc-châu. Chỗ nào cũng thấy kể
chuyện Giao-long như tiên nữ nổi lên phò Vua Bà. Dân chúng thờ kính, lên đồng.
Rõ ràng Giao-long Trần Quốc bên Trung-nguyên với nàng Quốc nữ tướng của vua
Trưng là một. Những sự kiện đó cho ta kết luận rằng có Giao-long nữ
Trần Quốc, thì có trận Nam-hải. Có trận Nam-hải thì lãnh thổ Lĩnh-nam
cũ gồm tỉnh Quảng-đông, đảo Hải-nam.
Sau này vua Quang-Trung
đại thắng quân Thanh. Ngài chỉnh bị binh mã định chiếm lại các tỉnh Quảng-đông,
Quảng-tây, Vân-nam, Quý-châu, Hồ-nam vốn là lãnh thổ Lĩnh-Nam cũ. Song việc sắp
hoàn tất, ngài đã băng hà. Đó là chuyện sau. Xin xem tiếp bộ ANH HÙNG TÂY SƠN
của Yên-tử cư sĩ.
https://trandaisy.wordpress.com/2012/11/16/cam-khe-di-han-q-iv-hoi-93-100-2/4/
No comments:
Post a Comment