Saturday, August 25, 2018

20180825 Bản tin biển Đông


20180825 Bản tin biển Đông
Đất Nước Tôi | Nhạc & Lời: Trúc Hồ | DVD Đất Nước Tôi
https://www.youtube.com/watch?v=eueMXQHiFOM
Xuống đường cứu nước
Đồ Hiếm (Danlambao) - Trước khi vào bài, chúng ta hãy đọc trích đoạn lời tâm huyết của một sinh viên 19 tuổi, nói lên quyết tâm xuống đường sắp tới đây trên diễn đàn của anh Tân Thái (*): 

"Người giàu có cũng phải xuống đường, vì khi Trung Quốc vào thì cũng sẽ mất hết thôi. Tôi xin tự giới thiệu tôi là con nhà giàu, thậm chí rất giàu, có tiền mà mất nước thì cũng sẽ mất tất cả. Tôi sẽ xuống đường, người giàu có, toàn dân tộc phải xuống đường. 

Tôi là sinh viên, 19 tuổi, là một người trẻ như bao người khác, thay vì cầm sách, cầm bút hay chơi game những phút rảnh rỗi, nay thì tôi không cầm sách, cầm bút mà cầm loa, cầm đồ nghề để đi biểu tình. Cầm loa để tuyên truyền, cầm đồ nghề để chiến đấu. Thay vì vận dụng trí não cho việc học hành thì bây giờ tôi sẽ vận dụng trí não cho việc vận động đấu tranh dân chủ. Tại sao tôi phải làm vậy? Vì tôi không thể thờ ơ nhìn đất nước suy vong dưới bàn tay của Việt cộng và tình hình mất nước vào tay Trung cộng. Tôi khuyên đồng bào hãy cùng tôi xuống đường vào lần tới... 


Tôi quyết tử, tôi chỉ có 1 nguyện vọng: Nếu ngày biểu tình tới con có mất đi thì xin bác Tân Thái và mọi người cúi đầu tưởng niệm con 1 giây để ba mẹ con cảm thấy hãnh diện và linh hồn con được ấm áp trên thiên đàng cùng với Thiên Chúa. Nếu con hy sinh, xin bác hãy cầu nguyện cho con. Biết đâu 15 ngày nữa không biết con có còn được sống hay không? Nếu chết, con nguyện chết cho quê hương này... 

Con xin mượn diễn đàn của bác Tân Thái để gửi đến ba mẹ con, con không thể trở thành người con như ba mẹ hằng mong muốn, nhưng con không thể thờ ơ, con không thể làm ngơ trước hiện tình đất nước, con mong ba mẹ hãy hãnh diện vì có người con như con. Nếu có kiếp sau con xin được làm con của bố của mẹ, làm một người tốt biết yêu thương đồng bào, biết chảy nước mắt vì nhân dân. Xin mọi người đừng thờ ơ, đừng làm ngơ… 

Mong mọi người hãy đứng lên. Ngày biểu tình tới tôi sẽ làm tất cả những gì tôi có để tôi bảo vệ hết tất cả mọi người bằng những gì tôi có thể. Một vòng tay của tôi không thể bảo vệ hết tất cả mọi người nhưng triệu vòng tay của mọi người cùng bảo vệ cho nhau. Chúng ta có thể bảo vệ đùm bọc cho nhau. Chúng ta có thể bảo vệ được những gì chúng ta muốn bảo vệ, chúng ta có thể thay đổi những gì chúng ta muốn thay đổi: Đó chính là một nền hòa bình dân chủ. 

Tôi chỉ là một ánh đuốc đang cháy nhen nhúm nhỏ nhoi thôi nhưng khi toàn dân chúng ta cùng nhau đứng lên sẽ soi sáng thiêu rụi được màn đêm u tối và mê muội của đảng cộng sản …. 

Khi xưa Trần Quốc Toản bóp nát quả cam thì bây giờ tôi sẽ bóp nát tà quyền cộng sản này"(Hết trích). 

Vô cùng khâm phục một chàng trai nước Việt! Cám ơn hai bậc sinh thành đã sinh ra và dạy dỗ cho cháu sống có lý tưởng cao cả như thế. 

Dã tâm bán nước và đường lối lãnh đạo hèn hạ của đảng cộng nô ngày nay dân Việt ai cũng thấy quá rõ, không cần phải phân tích dài dòng, mà đến lúc chúng ta phải hành động ngăn chặn và chấm dứt tội ác cộng sản. Vâng, chính người dân mới thực sự là người chủ đất nước, dân ta đã nai lưng ra làm việc đóng thuế nuôi đảng cộng nô, cũng như các lực lượng công an và quân đội từ bao năm qua, để chúng ngang nhiên cướp của lẫn cướp đoạt mọi thứ quyền cơ bản của dân ta, mặc dù chính chúng đã quy định rành rẽ trong Hiến Pháp. Đơn cử: 

- Điều 25: Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình 

- Điều 28: Công dân có quyền tham gia quản lý nhà nước và xã hội, tham gia thảo luận và kiến nghị với cơ quan nhà nước về các vấn đề của cơ sở, địa phương và cả nước. 

Không thể tiếp tục im lặng để bọn cộng phỉ lưu manh tự nhận là đầy tớ muốn đập đầu cắt cổ người chủ chân chính lúc nào cũng được. Hành động cấp thiết của dân ta hiện nay là cùng nắm tay xuống đường biểu tình, trước là đòi tự do dân chủ cho thế hệ chúng ta, và sau là bảo vệ chủ quyền độc lập cho các thế hệ sau này không bị Bắc thuộc lần nữa. 

Thời điểm 

Có kêu gọi là vào ngày 02/09, lại có hô hào là biểu tình vài hôm sau. Tính ra ngày nào xuất phát cũng được, nhưng nên làm đồng loạt cả nước để xé nhỏ lực lượng an ninh VC. 

Thời gian hành động 

Không phải biểu tình, bất tuân dân sự nội trong một ngày mà phải ít nhất kéo dài 3 đến 5 ngày đến khi cả guồng máy cộng sản tê liệt, đầu hàng mới thôi. Thời gian càng dài, thế dân càng tăng. Không cần có lãnh tụ hay bất kỳ đảng phái nào dẫn dắt, mà chỉ cần lòng yêu nước trong tim mỗi người con Việt thôi thúc chúng ta xuống đường biểu tình. 

Chuẩn bị 

Tuần lễ trước khi xuất phát người dân có thể thực hiện dần dần vài động thái bất tuân dân sự như: Rút hết tiền trong ngân hàng ra vì Hồ tệ đang mất giá hơn 5%; xin nghỉ phép 10 ngày hay cáo bệnh không đến trường hay sở làm; tuyệt đối không nhậu nhẹt (để dưỡng sức); không mua vé số (để tiếp máu cho tà quyền); tạm trì hoãn trả tiền mọi thu phí, tiền diện nước... vài tuần; không ăn chơi du lịch, mà dùng thời gian, tiền bạc để chuẩn bị gạo củi trong nhà cho những tuần biến động sắp tới. 

Kẹt xe, rải truyền đơn kêu gọi biểu tình thì phải làm ngay từ bây giờ hoặc ghi lời kêu gọi lên tiền hồ cũng là một cách rất sáng tạo. Tóm lại: Dùng mọi khả năng tấn công trước để thăm dò phản ứng của côn an và tà quyền. 

Địa điểm 

Tại thành phố, tập trung vào những con đường huyết mạch để biểu tình. Đặc biệt Sài Gòn cần cô lập phi trường Tân Sơn Nhất sẽ gây được sự chú ý của du khách ngoại quốc ngay lập tức. Phong tỏa đài truyền thanh truyền hình của mỗi tỉnh thành, nếu có thể. Dùng xe gắn máy cũ làm vật cản để bọn côn an không thể áp sát hành hung đoàn người biểu tình. Gây cản trở hay chận giữa quốc lộ dẫn vào thành phố để chặn đường bọn côn an không thể viện binh cho nhau. Nếu có thể, tập trung tại khu bãi đang xây dựng như tại Phan Rí vừa rồi, khi bị tấn công có thể dùng đá, gạch để tự vệ và đánh đuổi bọn chó săn cơ động. Nói chung là linh hoạt và sáng tạo. 

Cảnh báo 

Có nguồn tin rằng, tà quyền cs đang lo sợ trước sự vùng lên của toàn dân, nên đã xin viện binh hàng ngàn tên du côn du kề Tàu khựa sang tiếp ứng, nên chúng ta phải hết sức đề cao cảnh giác với âm mưu khiêu khích cũng như tàn ác dã man của bọn Tàu này. Khám phá ra một tên Tàu nào trấn áp người biểu tình thì phải tri hô lên để mọi người xung quanh cùng có biện pháp khống chế nó liền. Dân mình chỉ cần nghe: "ĐCS rước Tàu khựa vào đánh dân nè bà con ơi" là dòng máu anh hùng trong mỗi trái tim Việt sẽ trào sôi tức khắc. 

Tự vệ và đùm bọc nhau 

Không đi lẻ tẻ từng nhóm nhỏ, biểu ngữ dụng cụ phụ tùng cứ giấu trong xách tay, đến nơi đông đúc sẽ lấy ra cũng không muộn. Nhất thiết phải đội nón bảo hiểm, mặc 2 áo gió (để giữ thân), mang theo dù (che mưa), dụng cụ sửa xe (như tuốc nơ vít, mỏ lét, búa nhỏ...), dụng cụ y tế (thuốc, bông băng cứu thương, giấy nhôm để chống loa tần số cao đàn áp, dầu tinh xả...), vài vật dụng cá nhân như nước, thức ăn khô cho đỡ đói lòng để giữ lửa cho cuộc chiến lâu dài. Đùm bọc, chia xẻ, thay phiên, chăm sóc nhau trong mọi tình huống, nhất là luôn quan tâm tới người già, phụ nữ và trẻ em. 

Biểu ngữ 

Viết bằng 2 thứ tiếng: Tiếng Việt và tiếng Anh để các nước ngoài biết người Việt chúng ta tranh đấu với đòi hỏi gì. Các bạn ở nước ngoài giỏi tiếng Anh xin hãy dịch dùm. Nội dung có thể là: 

- Tự do, dân chủ cho Việt Nam 

- VN phải có đa nguyên đa đảng 

- Chống Luật Đặc Khu và Luật An Ninh Mạng 

- Giải tán Quốc Hội CS bù nhìn 

- Trả lại quyền tự quyết cho dân 

- Thả ngay tất cả tù nhân lương tâm - Thả ngay tất cả người biểu tình ngày 10/6 

- Nếu đàn áp chúng tôi sẽ tự vệ 

- Trả đất cho dân oan 

- Quan chức tham nhũng phải vào tù 

Lực lượng 

Lực lượng càng đông, hiệu quả càng cao. Trong quá khứ, các cuộc biểu tình thành công là nhờ sức mạnh của cả trăm ngàn công nhân. Hơn 70 năm qua đảng cộng sản Việt gian đã lợi dụng mang danh là đảng của giai cấp công nông, nhưng các anh chị em công nhân hãy nhìn xem, không một tên ủy viên trung ương đảng nào xuất xứ là công nhân cả. Và đến khi Ba (Tàu) Đặc khu vào hoạt động thì các anh chị em công nhân sẽ bị tước đi công ăn việc làm ngay chính trên quê hương mình để trai đi làm cu ly, gái làm đĩ điếm xứ người! Cầu mong các anh chị em công nhân hãy chung sức làm tròn trách nhiệm của công dân Việt: Biểu tình dẹp bỏ đảng cộng sản - đảng cướp mạo nhận đại diện công nhân để ăn trên ngồi trước, đè đầu người dân lao động. Mỗi nhà máy là một địa điểm biểu tình. Biểu tình kết hợp với đình công kéo dài cho đến khi nào những yêu sách của công nhân hay cả nước được thỏa mãn mới thôi. 

Cách mạng tình thương 

Kính xin các bậc hướng dẫn tâm linh tại hàng trăm giáo xứ, hàng trăm chùa chiền, thánh đài hãy tiên phong đi đầu, hô hào kêu gọi tất cả tín đồ của mình càng đông càng tốt xuống đường trong giờ phút lịch sử này. Khi tín đồ gọi các ngài bằng "Cha" hay "Thầy" đều hàm ý một cách đầy tin tưởng vào sự hướng dẫn sáng suốt và lòng yêu thương tín đồ vô bờ của các vị. Chờ đến khi mất nước như Tây Tạng thì hàng trăm nhà sư tự thiêu có đuổi được giặc Tàu đô hộ? Làm theo lời dạy của Jesus, làm theo theo lòng từ bi của Phật tổ và xuất phát từ tình thương đồng bào bị nạn khổ cộng sản hơn 70 năm qua, mọi người dân sẽ ý thức trách nhiệm: Phải thực hành công lý, hành động bác ái, hành thiện, cứu trợ và có thể bị chịu nạn để cứu sống hàng thế hệ con em sau này. Khi quý vị sáng suốt dẫn đường, thì chỉ duy nhất tại Việt Nam thành công: Cuộc cách mạng tình thương thoát khỏi quỷ dữ cộng sản. Mỗi chùa chiền, mỗi nhà thờ sẽ là một địa điểm xuất phát biểu tình trong cuộc cách mạng tình thương. 

Dân Oan 

Tập thể Dân Oan Bắc Trung Nam - hàng triệu người phải xem đây như là cơ hội cuối cùng để đòi lại quyền sở hữu đất đai ông cha mình đã để lại, nên phải hiệp thông nhau cùng biểu tình. Nếu không, trong tương lai khi TC tràn vào thì ngay cả chữ "dân oan" cũng không còn, mà cả nước sẽ toàn là công dân hạng hai, trước là dân Hán, rồi sau mới đến dân tộc thiểu số Kinh! 

Muốn có sự hỗ trợ một cường quốc nào đó thì đầu tiên dân ta phải chứng minh được với thế giới lòng mong muốn thay đổi thể chế mãnh liệt từ phía toàn dân và quyết tâm chấp nhận hy sinh mất mát, thì thế giới mới đầy đủ danh chính ngôn thuận vào giúp ta giải trừ cộng sản. 

Truyền thông 

Hãy trực tiếp (live) truyền đi mọi diễn biến của cuộc biểu tình, cũng như ghi lại hành động khủng bố, tàn ác của tà quyền cs Việt gian truyền ra khắp thế giới. Truyền thông càng nhanh, người Việt nước ngoài và các tổ chức đoàn thể nhân quyền sẽ càng có đầy đủ hình ảnh để đưa ra thế giới, ngăn cản kịp thời các hành động thảm sát dân lành của bọn VC. Gửi riêng cho các nhà báo lề đảng, đây là thời cơ cuối cùng để quý vị đứng thẳng làm người, trả lại danh dự cho những người dân đấu tranh, mà không phải suốt đời khòm lưng làm kiếp chó báo nô cho đảng cộng sản Việt gian. Tóm lại, với mỗi máy điện thoại đều có thể ghi lại giây phút viết trang sử mới của dân tộc Việt và truyền trực tiếp ra toàn thế giới đánh động lương tâm lòng người giúp cuộc biểu tình thành công. 

Chiêu hồi 

Các đảng viên từ cao đến thấp, tướng tá quân đội, công an thực sự phản tỉnh, các nhân sĩ trí thức, các văn nghệ sĩ, các nhà báo chán ghét chế độ thì hãy tập trung biểu tình để xé/đốt thẻ đảng, buông súng và đứng hẳn về lề dân, chứ cái kiểu chủ trương "thư kiến nghị" hay "đối thoại, góp ý cho đảng sửa đổi" chỉ là tiếp tục bị CSVN bịp bợm như từ bao năm qua. Theo truyền thống nhân đạo của vua Trần, hỡi những ai/đảng viên đang làm việc trong hệ thống khủng bố và mafia của đảng CSVN phải dừng ngay tội ác và quay về với dân thì mọi lỗi lầm sẽ được bỏ qua. Hãy công bố các bí mật, mưu đồ đàn áp và giết hại dân lành của côn an và chóp bu cs (qua email hay mạng xã hội), để cứu sinh mạng của nhiều người dân đấu tranh, đây chính là hành vi đoái công chuộc tội luôn được toàn dân ghi nhớ. 

Nguyên tắc tối thượng của người biểu tình luôn là ôn hòa, bất bạo động, vì ta mà bạo động trước thì cs sẽ có cớ để nổ súng bắn vào người biểu tình. Vũ khí của chúng ta là đôi chân và tiếng hét vang những đòi hỏi chính đáng. Chắc chắn bọn an minh mật vụ sẽ đối phó bằng bạo lực dùi cui, nắm đấm, cú đạp vô cùng tàn bạo. Trong tình huống như thế và chắc chắn sẽ xẩy ra như thế, thì chúng ta có quyền tự vệ khi thân thể bị xâm phạm vô lý đúng như Hiến Pháp quy định (Điều 20 trong HP: Mọi người có quyền bất khả xâm phạm về thân thể; không bị tra tấn, bạo lực, truy bức, nhục hình hay bất kỳ hình thức đối xử nào khác xâm phạm thân thể, sức khỏe, xúc phạm danh dự, nhân phẩm). 

Người dân biểu tình không nên mang cờ Phúc Kiến hay hình ảnh Hồ Giáp xuống đường, như vậy là vẫn còn chưa dứt khoát từ bỏ đảng cộng sản hại dân bán nước. Chính kiến cần phải phân minh rạch ròi, chỉ có hai chọn lựa: Cộng sản hay Không cộng sản. Không thể ngụy biện "cs xưa tốt nay xấu" để khư khư giữ đảng là một sự sai lầm lẫn quẫn và là đồng phạm của tội ác. 

Con đường ta đi 

Con đường tự do, dân chủ và pháp trị là con đường đúng đắn nhất mà hầu như cả thế giới đã đi qua và đang đà phát triển, chỉ trừ mấy nước cs và độc tài. Khi người dân có quyền bầu cử tự do, theo mô hình tam quyền phân lập, quốc hội lập hiến, rồi quốc hội lập pháp sẽ hình thành minh bạch. Hết nhiệm kỳ, dân lại lựa chọn những người tài đức khác ra thay thế... Nếu có người hỏi, khi cs sụp đổ rồi thì ai sẽ đảm nhận chính phủ lâm thời? Tìm đâu xa, hàng trăm tù nhân lương tâm, các ngài lãnh đạo tinh thần (bất kể tôn giáo nào), đã luôn lên tiếng chống đối tà quyền bao năm qua là xứng đáng nhất. Họ luôn dũng cảm và sẵn sàng hy sinh cả tính mạng cho non nước này. Một chính quyền non trẻ trong giai đoạn đầu có thể sẽ mắc phải ít nhiều sai lầm, nhưng chắc chắn sẽ tốt hơn cái thể chế độc tài độc trị cs khốn nạn tàn bạo vạn lần. 

Đây không phải là lần đầu tiên con dân Việt biểu tình mà nhìn lại cả quá trình tranh đấu của toàn dân từ 2011 đến nay, chúng ta vô cùng tự hào nhận ra chúng ta ngày càng phát triển về dân trí cũng như số lượng đã tăng lên rất nhiều. Điểm lại 7 năm trở lại đây, Dân Oan coi như biểu tình liên tục bất cứ ở tỉnh thành nào, sau đó phải kể đến những cuộc biểu tình tầm vóc quốc gia như 2011, 2014 có khi lên tới 22 tỉnh thành: Chống đường lưỡi bò của TC, chống giàn khoan HD 981 của TC; qua 2015 biểu tình bảo vệ cây xanh tại Hà Nội; rồi 2016 chống Formosa xả thải; 2018 chống luật An Ninh mạng, Dự Luật bán nước Đặc Khu và những cuộc biểu tình lớn nhỏ khác của các giáo xứ Hà Tĩnh đã diễn ra đều đặn… Nếu không có cuộc biểu tình rầm rộ ngày 10/06/18 vừa qua thì coi như Luật Đặc Khu đã bị bọn Quốc hội bù nhìn bấm nút thông qua rước voi về dày mả tổ từ tám hoánh rồi. Biểu tình chứng tỏ đã có tác dụng vô cùng hữu hiệu khi người dân không có một tấc sắt trong tay mà muốn đòi hỏi tà quyền phải thoái vị. 

Giờ lịch sử sang trang đã điểm, xin kết luận bằng câu nói của sinh viên 19 tuổi ở trên vì sao ta phải xuống đường: "Không thể thờ ơ nhìn đất nước suy vong dưới bàn tay của Việt cộng và tình hình mất nước vào tay Trung cộng!" 

(*) Xin hãy bỏ ra 5 phút để nghe một sinh viên 19 tuổi nói lên quyết tâm xuống đường: 
Đồ Hiếm

Vietnamese website taunts Chinese drama fans with South China Sea quiz
EU set to end Chinese solar panel import controls in September
China's Navy: Just How Dangerous?
The Truth about the Vietnam War
Bruce Herschensohn 4,899,588 Views
Jun 23, 2014
Did the United States win or lose the Vietnam War? We are taught that it was a resounding loss for America, one that proves that intervening in the affairs of other nations is usually misguided. The truth is that our military won the war, but our politicians lost it. The Communists in North Vietnam actually signed a peace treaty, effectively surrendering. But the U.S. Congress didn't hold up its end of the bargain. In just five minutes, learn the truth about who really lost the Vietnam War.
Decades back, in late 1972, South Vietnam and the United States were winning the Vietnam War decisively by every conceivable measure. That’s not just my view. That was the view of our enemy, the North Vietnamese government officials. Victory was apparent when President Nixon ordered the U.S. Air Force to bomb industrial and military targets in Hanoi, North Vietnam’s capital city, and in Haiphong, its major port city, and we would stop the bombing if the North Vietnamese would attend the Paris Peace Talks that they had left earlier. The North Vietnamese did go back to the Paris Peace talks, and we did stop the bombing as promised. On January the 23rd, 1973, President Nixon gave a speech to the nation on primetime television announcing that the Paris Peace Accords had been initialed by th United States, South Vietnam, North Vietnam, the Viet Cong, and the Accords would be signed on the 27th. What the United States and South Vietnam received in those accords was victory. At the White House, it was called “VV Day,” “Victory in Vietnam Day.” The U.S. backed up that victory with a simple pledge within the Paris Peace Accords saying: should the South require any military hardware to defend itself against any North Vietnam aggression we would provide replacement aid to the South on piece-by-piece, one-to-one replacement, meaning a bullet for a bullet; a helicopter for a helicopter, for all things lost-replacement. The advance of communist tyranny had been halted by those accords. Then it all came apart. And it happened this way: In August of the following year, 1974, President Nixon resigned his office as a result of what became known as “Watergate.” Three months after his resigned came the November congressional elections and within them the Democrats won a landslide victory for the new Congress and many of the members used their new majority to de-fund the military aid the U.S. had promised, pieced for piece, breaking the commitment that we made to the South Vietnamese in Paris to provide whatever military hardware the South Vietnam needed in case of aggression from North. Put simply and accurately, a majority of Democrats of the 94th Congress did not keep the word of the United States. On April the 10th of 1975, President Gerald Ford appealed directly to those members of the congress in an evening Joint Session, televised to the nation. In that speech he literally begged the Congress to keep the word of the United States. But as President Ford delivered his speech, many of the members of the Congress walked out of the chamber. Many of them had an investment in America’s failure in Vietnam. They had participated in demonstrations against the war for many years. They wouldn’t give the aid. On April the 30th South Vietnam surendered and Re-education Camps were constructed, and the phenomenon of the Boat People began. If the South Vietnamese had received the arms that the United States promised them would the result have been different? It already had been different. The North Vietnamese leaders admitted that they were testing the new President, Gerald Ford, and they took one village after another, then cities, then provinces and our only response was to go back on our word. The U.S. did not re-supply the South Vietnamese as we had promised. It was then that the North Vietnamese knew they were on the road to South Vietnam’s capital city, Saigon, that would soon be renamed Ho Chi Minh City. Former Arkansas Senator William Fulbright, who had been the Chairman of the Senate Foreign Relations Committee made a public statement about the surrender of South Vietnam. He said this, “I am no more distressed than I would be about Arkansas losing a football game to Texas.” The U.S. knew that North Vietnam would violate the accords and so we planned for it. What we did not know was that our own Congress would violate the accords. And violate them, of all things on behalf of the North Vietnamese. That’s what happened. I’m Bruce Herschensohn.  Following the fall of Saigon more than a million South Vietnamese were sent to re-education camps in the countryside. 250,000 died, victims of summary executions, torture, disease, and malnutrition. Between 1975 and 1995, two million Vietnamese fled their country, sailing the South China Sea in poor equipped vessels in their quest for freedom. Known as The Boat People, it is estimated that 200,000 of them died in the effort-victims f drowning and of murder by pirates. Today, Vietnam still has a Communist Government… but it has abandoned all the Communist economic theories for which it sacrificed so many of its citizens.

No comments:

Post a Comment