20180621 Bản tin biển Đông
Nhân chứng sống của một bạn bị công
an mật vụ bắt và tra tấn hôm 17/6 vừa qua.
SBTN tổ chức đêm cầu nguyện cho quê hương Việt Nam
https://www.facebook.com/SBTNOfficial/videos/1772223122867961/UzpfSTEwMDAwMDQxNzM4Nzk4NToxOTk0NDczNTI3MjQzMjA3/?id=100000417387985
Nhân chứng sống của một bạn bị công
an mật vụ bắt và tra tấn hôm 17/6 vừa qua.
Từ
FB Pham Doan Trang
Đây
là câu chuyện của một bạn trẻ bị bắt giữ tuỳ tiện và bị công an đánh hội đồng -
thực chất là tra tấn - suốt từ 2h chiều đến 7-8h tối chủ nhật, 17/6, ở sân vận
động công viên Tao Đàn (quận 1, TP. HCM). Vì bạn còn rất trẻ, không phải người
hoạt động dân chủ-nhân quyền, cũng không hề có nhu cầu được “nổi tiếng” theo
cách nghĩ thường lệ của dư luận viên và an ninh, nên trong câu chuyện, bạn xin
giấu mọi thông tin về nhân thân.
——
Khi
em mở mắt ra thì thấy mình đã nằm trên giường bệnh. Xung quanh không còn bóng
an ninh nào. Một cô bé y tá đi đến, em hỏi mới biết đây là phòng cấp cứu bệnh
viện Bộ Công an, và lúc đó là khoảng 12h đêm. Thế nghĩa là chúng đã đánh em
liên tục từ 2h chiều cho tới khi em bất tỉnh thì quẳng em vào đây và... chuồn
mất để khỏi phải chịu trách nhiệm gì. Nhưng cũng rất có thể là chúng còn canh
gác đâu đó phía dưới sảnh.
Bệnh
viện đòi viện phí 2 triệu. Em sờ lại người thì thấy chúng để lại cái bóp với
hơn 100.000 đồng. Ngoài ra chẳng còn gì. Điện thoại đã bị lấy mất. Số liên lạc
của gia đình nằm trong điện thoại. Đến đôi giày cũng mất tiêu - chúng đã lột
giày em ra và dùng chính đôi giày ấy táng hàng trăm cái vào đầu, cũng như dùng
dùi cui liên tục giã nát hai bàn chân em. Khắp người em đầy vết thâm tím, vết
rách, chỉ cựa nhẹ cũng đã thấy đau.
Em
nói em muốn về nhà. Bác sĩ không cho, bảo là cần phải xem em có bị tụ huyết
trong não, chấn thương sọ não không (không biết vì ông sợ bệnh nhân gặp chuyện
gì hay vì sợ mấy bạn công an có thể đâu đó ngoài kia). “Cậu về mà chết giữa
đường là tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy”. Nhưng em cũng làm gì có đủ tiền
mà nộp viện phí. Đầu em đau nhức, váng vất. “Em không sao đâu. Em chỉ muốn về
nhà, muốn ngủ thôi, với lại cũng phải báo cho người thân yên tâm”. Em nói vậy.
Nhìn bộ dạng em với khuôn mặt phù, mắt tím bầm như gấu trúc, môi rách và sưng
phù lên như trái cà, cô bé y tá có lẽ cũng thương nên thì thào: “Thôi anh đi
đi. Coi như anh trốn viện”. Cô ấy dẫn em qua một cửa nhỏ, theo một lối đi
riêng, kín đáo ra khỏi bệnh viện.
Em
lết từ taxi về tới cổng nhà rồi ngồi sụp luôn trước cửa. Lúc đó khoảng 1h sáng.
*
* *
Cách
đó nửa ngày, vào khoảng 1h chiều chủ nhật 17/6, em rời nhà ra quận 1 chơi. Khu
trung tâm Sài Gòn chưa bao giờ đông công an và dân phòng như thế. Vỉa hè, quán
cafe đầy nghẹt những tốp công an áo xanh, dân phòng đeo băng đỏ, và những thanh
niên cao to, mặt mày hung dữ. Họ bắt người liên tục; gần như cứ thấy ai cầm
điện thoại đi ngang là xông vào bắt. Thậm chí họ vào tận quán cafe để khám xét
giấy tờ và lôi khách ra ngoài, bắt đem đi. Không khí ngột ngạt, căng thẳng.
Chưa bao giờ em thấy Sài Gòn căng thẳng như thế. Như thời chiến, với toàn xã
hội là một trại lính, công an trộn lẫn với dân và có thể toàn quyền chặn bắt,
khám xét giấy tờ, hốt về đồn bất kỳ ai.
Em
ghé quán cafe mua một ly đem đi, rồi vào phố sách. Đường sách hôm nay hình như
không hoạt động. Em đi được vài mét thì bị một nhóm công an chặn lại; có lẽ họ
đã “tia” được em từ lúc nào không hay. Họ hỏi giấy tờ. Xui cho em là em chỉ
tính đi cafe nên không mang giấy tờ gì theo. Họ quát bảo em gọi người thân mang
giấy đến. Em cầm điện thoại gọi về nhà, chỉ vừa nói được câu “con bị bắt”, thì
một người đã chộp lấy và giật tung điện thoại khỏi tay em. Em kêu lên, nhưng cả
đám đẩy em vào xe, phóng đi.
Chúng
đưa em vào một khu nhà tập ở sân Tao Đàn. Xung quanh la liệt người, già trẻ nam
nữ, có cả mấy cô gái áo dài, chắc là hướng dẫn viên du lịch. Sau này em mới
biết, hôm đó công an Thành phố đã bắt tới 179 người, gom về Tao Đàn. Trong số
đó, có cả khách du lịch, hướng dẫn viên, và những bác già đi tập thể dục. Tất
cả đều bị bắt, và kinh khủng hơn, đều bị đánh.
Chúng
đưa em vào một căn phòng, moi điện thoại em ra, hất hàm: “Mật khẩu?”. Em đáp:
“Sao các anh lấy điện thoại của tôi?”. “Bộp” - câu trả lời là một cú đấm thẳng
vào mặt em. Sau đó là liên tiếp những cái tát. Em vẫn không đưa mật khẩu. Chúng
nắm tóc, dúi đầu em xuống mặt bàn, đấm tới tấp vào hai mang tai. Rồi chúng bảo
nhau rằng thằng này bướng, mang nó qua phòng kia.
Thì
ra cả phòng em chỉ có mình em không khai mật khẩu điện thoại cho chúng, nên chúng
“sàng lọc”, đưa đối tượng cứng đầu sang phòng riêng để tiện bề tra khảo.
Ngay
sau đó, khi đưa em sang một căn buồng khác, chỉ còn mình em, chúng xông vào ra
đòn ngay. Hai chục thanh niên cao to, cả sắc phục và thường phục, vây lấy em,
đánh hội đồng bằng dùi cui, gậy và tất nhiên, chân tay. Em ngồi bệt trên sàn,
co người lại, hai tay ôm đầu. Hai thằng bèn bẻ tay em ra sau, để cho đám còn
lại đấm như mưa vào mặt. “Đù má, lì hả mày” - chúng vừa đánh vừa chửi.
Chúng
cho gọi mấy kỹ thuật viên vào phá password. Trong lúc kỹ thuật viên làm việc,
khoảng 15-20 phút, chúng đánh em không ngơi tay. Có mấy an ninh nữ rất xinh gái
cũng bạt tai em liên tục đến độ em chỉ còn thấy trước mắt một màu nhờ nhờ
trắng. Một lão an ninh già, khoảng ngoài 60 tuổi, vụt dùi cui rất dữ. Nghĩa là
đánh em có đủ thành phần an ninh, nam phụ lão ấu.
Rồi
kỹ thuật viên cũng phá được khoá máy (iPhone 5s), và đám an ninh hả hê: “Đù,
mày tưởng ngon hả, tưởng tụi tao không mở được điện thoại mày hả?”. (*) Chúng
còng tay em lại, đánh càng dữ hơn, vừa đánh vừa “điều tra” về từng người trong
contacts của em. “Thằng này là thằng nào?”. “Là bạn Facebook của tôi”. “Mày gặp
nó chưa? Làm gì?”. “Tôi gặp uống cafe”. “Gặp đâu, hồi nào?”. “Tôi không nhớ”.
“Đù má, không nhớ này. Không nhớ này”.
Cứ
mỗi từ “không nhớ” hay “không biết” mà em nói, chúng lại lấy gậy sắt dộng mạnh
vào hai bàn chân em. Mu bàn chân em sưng phồng lên, mặt em chắc cũng vậy. Một
thằng túm tóc kéo giật đầu em ra, và chúng phun nước miếng vào mặt em. “Tao
ghét cái từ không biết hay không nhớ lắm nha. Mày còn nói mấy từ đó nữa, tao
còn đánh”.
“Con
này con nào?”. “Bạn tôi”. “Bồ mày hả? Mày chịch nó chưa? Bú l. nó chưa mày?”.
Không còn một từ gì tục tĩu nhất mà chúng không dám phun ra miệng.
Chúng
tháo giày em ra và cầm luôn đôi giày đó quật vào mặt em. “Dạng chân ra” - chúng
quát. Em sợ bị đánh vào hạ bộ nên càng co người lại. Nhưng may thay chúng không
đánh vào chỗ đó, chỉ lột áo quần em ra đấm đá vào bụng, ngực, và rít lên: “Mày
có tin là bọn tao có thể treo mày lên mà đánh như đánh một con chó không?”.
Một
lát, chúng nghỉ. Em bò lết lên tấm nệm mút đặt sẵn ở đó (trong phòng tập, cho
vận động viên). Một thằng quát: “Đù. Mày đòi được nằm nệm ấy hả?”. Rồi chúng
nắm chân em lôi xuống sàn, tiếp tục đánh hội đồng, giẫm đạp. Cứ như thế.
Rất
lâu sau, có lẽ khi trời đã xế chiều, chúng vẫn chưa ngừng còn em thì đã không
mở được mắt ra nữa. Khi trời tối hẳn thì em bắt đầu rơi vào trạng thái lơ mơ.
Chúng nắm tóc, kéo tay, thảy em ra ngoài nằm chung giữa một đám người. Em chỉ
nghe tiếng lao xao, và sau đó là tiếng la khóc. Rất nhiều người khóc, không
hiểu khóc cái gì. Em cố mở mắt, và nhận ra là mọi người khóc vì em. Quanh em la
liệt người, có lẽ ai cũng bị đánh vì nhiều người mặt sưng húp. Mấy bác già cũng
bị đánh. Nhưng ai cũng nhìn em, khóc như mưa. Họ bảo nhau: “Lấy đồ che cho
thằng bé đi”. Thế là một loạt áo được truyền tới, đắp phủ lên mình em.
Sao
mà giống cảnh tù Côn Đảo - như trong văn học và lịch sử “cách mạng” viết quá
vậy? Nhưng khác hẳn ở một điểm, là ở đây, đám công an con cháu của thế hệ “cách
mạng” chống “Mỹ ngụy” năm xưa giờ đã hiện nguyên hình là một lũ ác ôn, thẳng
tay khủng bố dân để bảo vệ đảng độc tài phản quốc. Ác ôn cộng sản.
Có
một cô lớn tuổi bước đến, gối đầu em lên đùi cô, xoa dầu lên trán em, nắm tay
em và khóc rưng rức. Em không sao mở to nổi mắt để nhìn rõ mặt cô, chỉ thấy nhờ
nhờ. Em cố mấp máy đôi môi đã sưng vều: “Cô. Cô đừng khóc nữa. Cô khóc con khóc
theo đó”. Em muốn nói thêm, “mà con không muốn tụi nó thấy mình khóc”, nhưng
không thở được nữa nên không nói nổi.
Nghe
loáng thoáng mọi người nói: “Sao chúng nó đánh thằng nhỏ dữ vậy trời?”. Thấy
không khí căng quá, ai cũng thương em, sợ mọi người “nổi loạn”, đám công an lại
sầm sập chạy lại, kéo em ra. Cô lớn tuổi đang xoa dầu cho em khóc rất nhiều và
la: “Mấy người còng tay tôi đi, tha cho thằng nhỏ, đánh nó chết rồi sao?”.
Em
cố mở mắt ra để nhìn và nhớ gương mặt cô. Nhưng hoàn toàn không thể, lúc đó đầu
óc em đã mụ mị rồi. Đám công an ném em lên xe, về sau em mới biết là chúng đưa
em đi bệnh viện cấp cứu. Mọi người giữ em lại, chúng giằng ra. Có mấy người che
cho em để khỏi bị đánh tiếp. Mặc, chúng vẫn lôi em đi. Cô lớn tuổi kia chạy
theo em ra xe, nhưng chúng bịt miệng, kéo cô ra ngoài. Cửa xe sập lại. Em nghe
một thằng chửi vọng: “Đù má thằng này. Mày diễn hay lắm. Mày diễn cho cả đám
tụi nó khóc hả?”.
Sau
đó em không biết gì nữa. Khi tỉnh lại, em đã ở trong bệnh viện, nhưng cũng chưa
được điều trị gì vì... chưa đóng viện phí.
*
* *
Đêm
đó em nằm li bì. Sáng sớm hôm sau em vào viện khám lần nữa. Quá may mắn, em chỉ
bị công an đánh cho đến đa chấn thương thôi chứ chưa bị chấn thương sọ não. Và
hai ngày nay, liên miên anh em, bạn bè đến thăm em. Ai cũng thương em, cho
tiền, cho quà bánh rất nhiều.
Nhưng
em vẫn nhớ những người đã ôm lấy em, che đòn cho em, và cởi áo phủ lên em vào
ngày chủ nhật ấy. Nhất là cô đã đặt em gối đầu lên chân cô - như đứa con với mẹ
- và xoa dầu cho em, và cầm tay em, và khóc. Em muốn ghi nhớ nét mặt cô mà
không nhìn được nên không nhớ nổi. Đến tên cô, em cũng chẳng biết. Em chẳng
nhận ra được ai trong số những người bị đánh hôm đó, những người đã che chở,
bảo vệ, động viên em trong những giờ phút kinh khủng nhất, cùng chia sẻ với
nhau nỗi đau đớn của những người dân vô tội, bị công an giam giữ vô luật và
đánh như đánh kẻ thù.
Trong
lúc bị đòn hội đồng, em không nhớ nổi gương mặt ác quỷ nào, nhưng cũng kịp nhìn
thấy một phù hiệu trên ngực áo của một công an, ghi tên Nguyễn Lương Minh.
Chúng không hề biết em là ai, chỉ vì em không khai password điện thoại mà chúng
còn đánh em như vậy; không hiểu những người bị chúng coi là “biểu tình viên”,
“nhà hoạt động dân chủ-nhân quyền”, “nhà bất đồng chính kiến”, thì nếu vào tay
chúng, chúng còn hành hạ họ tới mức nào. Và còn hàng trăm người bị bắt bừa bãi
hôm đó nữa, cả những bác già, những sinh viên trẻ măng, tinh khôi, những hướng
dẫn viên du lịch áo dài...
Qua đây em cũng muốn hỏi thông tin về cô - người phụ nữ đã
khóc rất nhiều vì em hôm ấy. Lúc đó là khoảng 7-8h tối chủ nhật 17/6, ở một căn
phòng nào đó trên sân vận động công viên Tao Đàn.
***Tran Phan
MẬT TIN
TRỌNG LÚ ĐÃ HỌP GẤP BỘ CHÍNH TRỊ RA 2 CÔNG VĂN CHO HƠN 6
CHUC TỈNH THÀNH:
1 LÀ ĐỘC LẬP HÀNH CHÍNH
2 LÀ HUỶ HẾT HỒ SƠ MẬT.
ĐỘC LẬP HÀNH CHÍNH NGHĨA LÀ GÌ?
Nghĩa là khi có bạo loạn xảy ra, người đứng đầu tỉnh thành
đó. Giám đốc công an phải tự trị, sẽ không có sự giúp đỡ của trung ương vì quân
lực không đủ, tiền bạc, các thứ. Bởi vì nhân lực đã dồn vào hết Bình Thuận. Bạo
động xảy ra nếu không đối phó kịp phải cởi áo,xuống nước cùng dân để mà sống
sót.
TẠI SAO LẠI PHẢI HUỶ HỒ SƠ MẬT
Khi không kiểm soát được tình hình, Lập tức phải huỷ hết tất
cả hồ sơ liên quan tới bán nước như đặc khu, các giấy tờ cưỡng chế đất. Không
để hồ sơ mật đó lọt vào phe thân Nga tức Ba Dũng, Người dân có đốt hay đập phá
trụ sở thì cứ kệ đập.Nhưng tuyệt đối phải huỷ hết hồ sơ.Vì rất nguy hiểm nếu
rơi vào tay kẻ khác.
Hiện nay,3 đặc khu đã được Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Xuân
Phúc, Trần Đại Quang, Kim Ngân bật đèn xanh cho Tàu Cộng và âm thầm đang xây
dựng rồi. Bởi vì khoản nợ quá lớn, đành phải bán không cần hỏi ý kiến hơn 400
Đại Biểu Quốc Hội, nhân dân chỉ là bình phong trên báo chí. Và bày ra 1 số
mưu hèn kế bẩn như đàn áp, bắt 1 số đối tượng nhằm răn đe, nhưng bị người dân
lật tẩy...
Như vậy có nghĩa là một SỰ BÙNG NỔ CỦA
NHÂN DÂN LÚC NÀY LÀ RẤT CẦN THIẾT ĐỂ LẬT ĐỔ CHẾ ĐỘ CỘNG
SẢN VIỆT NAM.
Chúng ta đã đi nửa chặng đường rồi. Chỉ còn nửa chặng nữa là
chúng ta sẽ đập tan thoát ách Cộng Sản.
NẾU LÚC NÀY, TOÀN DÂN KHÔNG ĐỨNG LÊN ĐẤU TRANH THÌ MỌI CỐ
GẮNG, MÁU CỦA NGƯỜI ĐÃ NẰM XUỐNG TRỞ NÊN VÔ NGHĨA!
***Đề
xuất giao dự án nhà máy nhiệt điện 2 tỷ USD cho liên danh với Trung Quốc
Lo lắng TKV không chốt được phương án đầu tư
với đối tác, Bộ Công Thương kiến nghị Thủ tướng giao dự án Nhiệt điện Quỳnh Lập
1 cho liên danh Geleximco - HUI.
Bộ Công Thương vừa có văn bản gửi
Thủ tướng, báo cáo phương án hợp tác đầu tư một số dự án nhà máy nhiệt điện.
Theo đó, Bộ này kiến nghị Thủ tướng giao liên danh Tập đoàn Geleximco -
Công ty TNHH Hong Kong United (HUI) thực hiện dự án Nhà máy nhiệt điện
Quỳnh Lập 1 (Nghệ An) thay cho Tập đoàn Công nghiệp than - khoáng sản Việt
Nam (TKV).
Lý do đề xuất này, Bộ Công Thương
đánh giá do năng lực của TKV không đáp ứng nhu cầu vốn triển khai dự án đúng
tiến độ. Tập đoàn Than & khoáng sản cũng đang gặp khó khăn trong huy động
vốn cho các dự án đầu tư, trong đó có vốn đối ứng triển khai dự án Quỳnh Lập 1.
Đến cuối tháng 9/2017, tổng nợ vay hợp nhất của TKV khoảng 78.000 tỷ đồng, với
hệ số nợ/vốn chủ sở hữu 2,5 lần.
Nếu đầu tư vốn vào dự án nhiệt điện Quỳnh Lập 1, TKV sẽ phải
huy động thêm khoản nợ vay 39.000 tỷ và sau 3 năm nữa tổng nợ vay của tập đoàn
này có thể lên tới trên 100.000 tỷ đồng, dẫn đến tỷ lệ nợ/vốn chủ sở hữu sẽ
vượt quá quy định cho phép.
Ngoài ra, sau hơn 2 tháng đốc thúc
hiện TKV vẫn chưa báo cáo Bộ Công Thương kết quả làm việc cuối cùng với 2 nhà
đầu tư là Kospo và Samtan (Hàn Quốc) về thu xếp vốn vay cho dự án không có
bảo lãnh Chính phủ, dù đã đạt được thoả thuận ban đầu tỷ lệ vốn góp đầu tư TKV
36%, Kospo 34% và Samtan 30%.
|
Phối cảnh dự án
Nhiệt điện Quỳnh Lập (Nghệ An).
|
Trường hợp TKV, Kospo, Samtan không
thống nhất việc thu xếp vốn, hợp đồng mua bán điện dự án theo hướng không có
bảo lãnh Chính phủ, thì việc hợp tác giữa các bên không thành công, khiến tiến
độ thực hiện dự án bị chậm lại.Tình trạng này kéo dài, Bộ Công Thương lo ngại,
không rõ khi nào các bên đạt được thoả thuận cuối cùng, và sẽ làm chậm tiến độ
triển khai, vận hành dự án vào 2022 – 2023 theo quy hoạch Sơ đồ điện VII điều
chỉnh.
“Với các vấn đề tòn tại nêu trên thì đề xuất phương án thực
hiện dự án của TKV không thể khẳng định đảm bảo tính khả thi để trình Thủ tướng
xem xét, chấp thuận”, Bộ Công Thương khẳng định.
Ngoài ra, nếu để tình hình thoả
thuận tiếp tục kéo dài hoặc TKV phải tìm kiếm đối tác thì sẽ chậm triển khai
thực hiện dự án, ảnh hưởng tới hiệu quả đầu tư, không lường hết các yếu tố phát
sinh như trượt giá, trượt tỷ giá…
Do đó, nhà chức trách cho rằng, việc
giao dự án Nhiệt điện Quỳnh Lập 1 cho liên danh Geleximco - HUI, sẽ giúp tập
đoàn giảm áp lực thu xếp vốn, và tập trung thực hiện các dự án khác. Thay thế
TKV tại dự án này, liên danh Geleximco và đối tác Trung Quốc có trách
nhiệm khẩn trương thực hiện dự án theo quy định đảm bảo tiến độ, chất
lượng; thoả thuận bàn giao dự án, xem xét thanh toán các chi phí trong
giai đoạn chuẩn bị đầu tư mà TKV đã thực hiện.
Kiến nghị giao dự án
này cho liên danh Geleximco – HUI, song Bộ Công Thương cũng lo ngại khi 80% vốn
thực hiện dự án chủ yếu vay từ Trung Quốc.
Đánh giá năng lực liên danh cho
thấy, phương án tài chính mà Geleximco và liên danh đưa ra lại phần lớn dựa vào
vốn vay từ Trung Quốc, với tỷ lệ vốn đối ứng 20% vốn chủ sở hữu và 80% vốn vay.
Dự kiến lãi suất vay từ nguồn tín dụng thương mại là 10,86% một năm và quốc tế
là 11,77% một năm.
80% tổng mức đầu tư dự án sẽ được huy động từ tổ hợp các
ngân hàng do Ngân hàng Phát triển nhà nước Trung Quốc đứng đầu, gồm: Ngân hàng
Trung Quốc, Ngân hàng Xây dựng Trung Quốc, Ngân hàng Xuất nhập khẩu Trung Quốc
chi nhánh Hồ Nam, An Huy và Ngân hàng Công Thương Trung Quốc.
"Nếu giao cho liên danh này dự án Nhiệt điện Quỳnh Lập
1 sẽ chuyển thành vốn tư nhân 100%. Khi dự án không dùng vốn nhà nước khó có
thể yêu cầu chủ đầu tư thực hiện nội địa hoá thiết bị nhà máy nhiệt điện đốt
than. Chưa kể sự tham gia của nhà thầu, nhà đầu tư Trung Quốc, sử dụng thiết bị
của Trung Quốc vào dự án…”, cơ quan quản lý các dự án điện quan ngại.
Trong khi đó liên danh Geleximco - HUI tỏ ra khá tự tin vào
năng lực tài chính triển khai dự án dù 80% là vốn vay. Liên danh này cũng cam
kết đẩy nhanh tiến độ thực hiện dự án: 3 tháng kể từ ngày thành lập công ty
liên doanh sẽ ký kết thỏa thuận bồi thường, giải phóng mặt bằng; 2 tháng tiếp
theo ký hợp đồng tư vấn quản lý, giám sát kỹ thuật...
Trước đó, năm 2017 liên danh Geleximco - HUI đã 2 lần gửi
văn bản tha thiết được làm nhà máy nhiệt điện Quỳnh Lập 1 và Quảng Trạch 2, vốn
đang được giao cho các tập đoàn năng lượng trong nước là TKV và Tập đoàn Điện
lực Việt Nam (EVN) làm chủ đầu tư.
Với dự án nhiệt điện Quỳnh Lập 1 hiện do Tập đoàn Than và
khoáng sản Việt Nam (TKV) làm chủ đầu tư, Geleximco đề xuất liên danh Geleximco
–HUI sở hữu 75% cổ phần, 25% còn lại thuộc TKV. Còn với dự án nhiệt điện Quảng
Trạch 2 do Tập đoàn Điện lực Việt Nam (EVN) làm chủ đầu tư, đơn vị này đề xuất
nắm hẳn 100% cổ phần.
Trong các văn bản gửi Bộ Công Thương
trước đây, cả TKV và EVN đều tỏ ý không đồng tình giao các dự án này cho
Geleximco - HUI. Với Quảng Lập 1, TKV cho rằng, nội dung đề xuất hợp tác của
liên danh Geleximco – HUI “không phù hợp với chủ trương kêu gọi đầu tư dự án
này của Hội đồng thành viên TKV, theo đó TKV nắm giữ cổ phần chính”. Còn EVN
cũng cho rằng, việc Geleximco đề xuất đầu tư theo hình thức PPP dự án Quảng
Trạch 2 chưa được quy định đối với công trình điện.
Dự án nhiệt điện Quảng Lập 1, Quảng
Trạch 2 là hai dự án nhiệt điện quan trọng nằm trong quy hoạch điện sơ đồ VII
quốc gia đã được Chính phủ phê duyệt.
Nhà máy nhiệt điện Quỳnh Lập 1 xây
dựng trên diện tích 150 ha, TKV được Chính phủ giao cho làm chủ đầu tư với tổng
vốn 2,1 tỷ USD. Nhà máy có công suất lắp đặt 2 x 600 MW gồm 2 tổ máy, dự kiến
sẽ phát điện vào năm 2020 và hàng năm cung cấp vào mạng lưới điện quốc gia
khoảng 6,6 tỷ kWh điện.
Nhà máy nhiệt điện Quảng Trạch 2
thuộc dự án Trung tâm nhiệt điện Quảng Trạch do EVN làm chủ đầu tư, khởi công
từ cuối năm 2015. Nhà máy gồm 2 tổ máy chính với công suất thiết kế 1.200 -
1.320MW, tổng vốn đầu tư khoảng 2,4 tỷ USD, dự kiến vận hành từ năm 2024.
Hoài Thu
No comments:
Post a Comment